Trương Thanh Vân cũng không quá quen thuộc thế hệ trước của Quách gia, lần này đến nhà Tam thúc Quách gia dự tiệc, hắn cũng theo sát phía sau Triệu Truyền. Dù sao lần này Quách Thanh Minh mở tiệc chủ yếu cũng để chiêu đãi Triệu Truyền, Trương Thanh Vân cũng chỉ là diễn viên phối hợp diễn mà thôi.
Nhà Quách tướng quân cũng khá gần nhà Triệu Truyền, chỉ cần từ nhà Triệu Truyền đi lên hướng bắc, chỉ cần năm phút đồng hồ sẽ thấy một biệt thự màu trắng. Biệt thự này rất lớn, chung quanh được tường cao bao bọc, cũng chẳng thấy rõ kiến trúc cụ thể ở bên trong.
Khi hai chiếc xe của Trương Thanh Vân và Triệu Truyền chạy đến nơi, đến cửa đã thấy có lính cần vụ chỉ huy đỗ xe. Từ đầu đến cuối thì bầu không khí đều rất nghiêm túc, Trương Thanh Vân cảm thấy giống như đi vào vùng cấm.
Vị trí đỗ xe của Trương Thanh Vân ở bên cạnh một chiếc Porsche màu hồng, hắn có ấn tượng với chiếc xe nà, đây là xe của Quách Tuyết Phương. Xem ra hôm nay trong số các vị khách đến nhà Tam thúc Quách gia cũng có Quách Tuyết Phương.
Đi ra cửa tiếp đón Triệu Truyền và Trương Thanh Vân là một vị quân nhân trẻ tuổi, bộ dạng rất anh tuấn giỏi giang. Khi đến trước mặt Triệu Truyền thì đứng nghiêm, hắn chào Triệu Truyền theo kiểu quân đội rồi nói:
- Triệu tướng quân, tôi vâng lệnh Quách tướng quân đến đón anh... ....
Triệu Truyền vung tay coi như đáp lễ, hắn chỉ vào Trương Thanh Vân nói:
- Đây là bí thư Trương đến từ Hoa Đông, cũng là khách của Quách tướng quân.
- Chào bí thư Trương!
Người đàn ông lại chào theo kiểu quân đội, Triệu Truyền quay sang nói với Trương Thanh Vân:
- Người này là Hào Binh, là thư ký của Quách tam thúc, có thể gọi hắn là Tiểu Hào!
Trương Thanh Vân gật đầu với Hào Binh mà không nói gì, tuổi hắn không lớn hơn Hào Binh bao nhiêu, gọi là Tiểu Hào cũng khó mở lời. Hào Binh dẫn đường, Trương Thanh Vân đi vào trong sân mới phát hiện diện tích nơi đây khá tương xứng với nhà cũ của Triệu lão tướng quân, hơn nữa xanh hóa rất tốt, khi vào cổng đã có một hàng cây xanh mát, cứ như vậy mà kéo dài đến cửa biệt thự.
Triệu Truyền rõ ràng không phải là lần đầu tiên đến đây, hắn có vẻ rất nhẹ nhàng, liên tục chỉ trỏ đây đó, hắn nói:
- Thanh Vân, lần đầu tiên tôi vào đây thì chỉ là trung tá, lúc đó Quách tam thúc cũng chỉ là thiếu tướng, khi đó chú ấy cũng còn chưa tiến vào đây, mới đó mà đã hai mươi năm.
- Cảnh trí trong chỗ này không biến đổi nhưng chủ nhân đã thay đổi, người mới thay người cũ, nghĩ lại cũng đáng cảm thán.
Trương Thanh Vân cười cười tỏ vẻ đã hiểu, hắn không hỏi về chủ nhân trước kia của căn biệt thự này. Hắn biết rõ với một đại gia tộc như Quách gia thì nút thắt lịch sử rất phức tạp, hắn không có tâm tư, cũng không có hứng thú thám thính những bí mật này.
Tất nhiên quan trọng nhất là chủ nhân ngôi biệt thự bây giờ là Quách tam thúc Quách Thanh Minh, là một lãnh đạo lớn trong tổng cục chính trị, vị trí hiển hách này chỉ đủ nhận thức mới cảm giác ra được, khó thể nào dùng lời miêu tả.
Triệu Mai Nam ủy viên bộ chính trị rõ ràng vẫn còn thấp hơn Quách Thanh Minh một bậc, đây chỉ là một loại cảm giác nhưng không phải tự nhiên mà đến.
Khi đi qua khoảnh sân đầy bóng râm thì đến cửa ra vào biệt thự, Triệu Truyền đột nhiên đẩy mạnh bước tiến, Trương Thanh Vân vội đuổi theo sau. Lúc này hắn mới nhìn thấy trước cửa biệt thự có một hình bóng khá ẻo lả, đám người đang ở đó tươi cười chào hỏi, trong đó có một người rất đáng được chú ý.
Một bộ quân phục màu xanh lá cây, quân hàm là ba ngôi sao sáng rực, vóc dáng cũng không quá cao nhưng lưng thẳng tắp. Người này đứng trước cửa biệt thự và trở thành trung tâm, Trương Thanh Vân chỉ cần nghiêng mắt nhìn thì biết đối phương là Quách Thanh Minh.
Trương Thanh Vân phần lớn không biết đám người đứng xung quanh Quách Thanh Minh là ai, nhưng có một người hắn rất quen thuộc, đó chính là Quách Tuyết Phương. Hôm nay Quách Tuyết Phương mặc một bộ quần áo màu đen, tóc uốn lượn sóng giống như một bóng hình kiêu ngạo đứng cách Quách Thanh Minh không xa, xung quanh nàng cũng có vài người phụ nữ đứng cười đùa.
Triệu Truyền và Trương Thanh Vân xuất hiện lập tức làm mọi người dừng tiếng cười đùa, mọi người nhìn về phía hai người đang đi đến. Quách Thanh Minh tiến lên vài bước, lão đứng trước mặt đám người dùng ánh mắt như cười như không nhìn Triệu Truyền và Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân đảo mắt nhìn qua một lượt, khi thấy Quách Tuyết Phương thì nàng cũng đang nhìn hắn, vì vậy hắn vội vung tay lên coi như chào hỏi. Quách Tuyết Phương trừng mắt nhìn hắn, hắn vội vàng chuyển ánh mắt.
Mà lúc này Triệu Truyền và Quách Thanh Minh đã cùng nói vài lời chào hỏi, hai người dùng hai tay bắt tay nhau, Triệu Truyền luôn miệng nói Tam thúc, hai người như chiến hữu lâu năm không gặp, ve mặt rất kích động. Mà đám người chung quanh tất nhiên cũng vây quanh hai vị lãnh đạo vào giữa, làm hai người trở thành trung tâm.
Quách Thanh Minh nói:
- Trở về là tốt rồi, thế hệ mới thay thế hệ cũ, các anh lớn lên thì thế hệ chúng tôi cũng yên tâm lui xuống.
Vẻ mặt Triệu Truyền có chút kích động, hắn nói:
- Tổ chức tín nhiệm cháu, cho cháu cơ hội đến công tác ở tổng cục chính trị, cháu rõ ràng kích động không yên, sau này còn cần Tam thúc chỉ dạy nhiều hơn.
Triệu Truyền quay đầu nói với Trương Thanh Vân:
- Thanh Vân, đây là Quách tam thúc, trước kia cậu chưa từng gặp mặt. Tam thúc ngày đi ngàn dặm, hôm nay có thể bớt chút thời gian gặp anh em chúng ta, tôi và cậu nên quý trọng cơ hội này.
- Chào Tam thúc!
Trương Thanh Vân cung kính nói, vì Quách Thanh Minh và Triệu Truyền nắm tay còn chưa buông, Trương Thanh Vân cũng không có cách nào chìa tay ra, vì vậy chỉ biết cúi đầu chào mà thôi.
- Cậu...Còn rất trẻ!
Quách Thanh Minh kéo dài âm điệu, sau khi nói ra ba chữ phía sau thì khựng lại, một lúc sau mới nói:
- Tôi đã sớm nghe qua tên của cậu, Giai Ngọc có thể gả cho cậu rõ ràng là phúc lớn. A Truyền và Ngọc Ngọc đều là những đứa trẻ tôi quan tâm từ nhỏ đến lớn, thuở nhỏ đã gặp phải không ít khó khăn, kết quả là lớn lên và ai cũng có tương lai.
Quách Thanh Minh giống như rất cảm khái, hắn quay đầu nhìn một người phụ nữ cao gầy rồi vẫy tay:
- Bà đến gặp mặt chồng của Giai Ngọc, không phải trước đây luôn nhắc đến anh chàng có bản lĩnh cao, có thể kéo nha đầu Triệu Giai Ngọc sao? Bây giờ cậu ấy đang ở đây.
- Ồ!
Đám người chợt cười vang, Trương Thanh Vân trở tay không kịp, vẻ mặt đỏ ửng. Triệu Truyền tiến lên chào vị phu nhân kia là Tam thẩm, Trương Thanh Vân biết đó chính là phu nhân của Quách Thanh Minh.
Tuy Quách phu nhân đã có tuổi, tuy không còn trẻ nhưng cử chỉ vẫn rất ưu nhã, bà trừng mắt nhìn chồng rồi tiến lên mỉm cười nói:
- Tiểu Trương, cậu không cần để ý đến Tam thúc, ông ấy đang nói mò, tôi trước nay vẫn muốn gặp cậu nhưng chủ yếu là do đứa bé Quách Vũ kia nhắc đến mà thôi. Cậu rõ ràng mạnh hơn Quách Vũ rất nhiều, còn trẻ mà đã là lãnh đạo cấp tỉnh.
Quách phu nhân khẽ lắc đầu, vẻ mặt có chút ảm đạm, nhưng sau đó lại nhanh chóng xuất hiện nụ cười. Bà nói:
- Hôm nay mời hai anh em nhà cậu đến dùng một bữa cơm rau dưa, đến nhà cũng đều là con cháu cả, A Truyền cũng không xa lạ gì, Thanh Vân có lẽ vẫn còn lạ mặt. Thế này đi, tôi sẽ giới thiệu cho cậu.
Quách phu nhân rất giỏi giao tiếp, chỉ cần nói vài câu đã hóa giải tình cảnh xấu hổ. Ngay sau đó bà giới thiệu mọi người, Quách Tuyết Phương tiến lên nói:
- Trương Thanh Vân, trước tiên anh phải biết đại ca và đại tẩu của em.
Quách Tuyết Phương chỉ tay vào một người đàn ông nho nhã hơn năm mươi tuổi, nàng nói:
- Đây là đại ca của em, cũng chính là cha của Thanh Thanh.. ....
Trương Thanh Vân tiến lên bắt tay đối phương, hắn cũng gọi là đại ca. Hắn biết rõ tên người này, gọi là Quách Đức Thiên, nhưng trước nay chưa từng được gặp mặt mà thôi. Quách Đức Thiên là người lớn tuổi nhất trong thế hệ thứ ba ở Quách gia, nhưng hắn có xuất thân là kỹ sư xây dựng, không thuộc về thương trường mà cũng chẳng phải quan trường, vì vậy thanh danh cũng không hiển hách.
Nhưng chỉ cần nhìn qua sẽ thấy người này không tầm thường, cực kỳ có tu dưỡng. Quách Tuyết Phương giới thiệu vợ chồng Quách Đức Thiên cho Trương Thanh Vân cũng chỉ vì chuyện cưới xin của Quách Thanh Thanh. Dưới trường hợp này Trương Thanh Vân tất nhiên sẽ không biết nói sao cho phải.
Nhưng Quách Đức Thiên hôm nay có thể đến dự tiệc, có lẽ bọn họ cũng biết chuyện này, nếu không thì Quách gia có rất nhiều anh em, vì sao chỉ đến đây có vài người? Theo quan sát của Trương Thanh Vân thì người đến đây hôm nay phần lớn đều có liên quan đến Quách Vũ hoặc có quan hệ với Quách Thanh Thanh.
Quách Tuyết Phương thay mặt Quách phu nhân đưa Trương Thanh Vân đến chào hỏi mọi người, giới thiệu rất rõ ràng, thực tế chính là ám chỉ cho Trương Thanh Vân biết nền tảng của bọn họ. Thật ra nếu đứng trên lập trường của Quách gia, bây giờ nguy cơ của Quách gia nằm ở Hoa Đông, nếu không thì Quách gia cao ngạo sẽ không thể vì một con cháu cưới xin mà bày ra bữa cơm có nhiều ám hiệu như vậy.
Triệu Hải Dân ở Hoa Đông là người có lực ảnh hưởng lớn, nhưng Triệu Hải Dân nào có thể giúp đỡ Quách Vũ, hơn nữa Quách Vũ có thể kinh động đến Quách Thanh Minh ở thủ đô sao? Điều này khó thể nói cho rõ.
Quách Thanh Minh và Triệu Truyền cùng cười cười nói nói, chốc chốc lại dùng dư quang khóe mắt nhìn qua đám người đang chào hỏi Trương Thanh Vân. Chỉ cần nhìn qua các tình tiết nhỏ sẽ thấy Trương Thanh Vân có một phương pháp đối nhân xử thế trưởng thành vượt qua độ tuổi, cảm giác này tuyệt đối là rèn luyện cao độ mới có được, ít nhất cũng chưa từng thấy có cảm giác như vậy trên người Quách Vũ.
Hôm nay Quách Thanh Minh lấy danh tiếng trưởng bối mở tiệc chiêu đãi Triệu Truyền và Trương Thanh Vân, dù là người ngoài hay người trong cuộc cũng cảm thấy khó tưởng. Nhưng trong lòng Quách Thanh Minh thì biết rất rõ, đời sau Quách gia và đời sau của Triệu gia chênh lệch ngày càng lớn, đặc biệt là cả hai phía chính trường và quân đội, cơ bản Quách gia không thu hút sự chú ý.
Gần đây chỉ có một, đó chính là Quách Vũ, nhưng họa phúc sớm tối khó ai ngờ, nào ai nghĩ rằng Quách Vũ sẽ gây ra sự cố lớn như vậy? Người khác thấy đây có lẽ là chuyện bé xé ra to, nhưng trong lòng Quách Thanh Minh lại cảm thấy bất đắc dĩ.
Tất nhiên Quách Thanh Minh cũng không cho rằng Trương Thanh Vân sẽ phát huy tác dụng trong sự việc của Quách Vũ, nhưng bây giờ là thời điểm nhạy cảm, Quách Thanh Minh gặp mặt Trương Thanh Vân cũng cho người khác một ám hiệu.
Quách gia dù sao cũng có lực ảnh hưởng, nếu kẻ nào thật sự muốn quá phận mà nhổ bỏ hy vọng của một cán bộ trẻ tuổi của Quách gia, như vậy Quách Thanh Minh dù bất cứ giá nào cũng phải đáp trả. Đường đường là thượng tướng trong nước, là lãnh đạo quân giải phóng, có thể nói là nhân vật đính vàng ở trung ương, nếu chỉ vì một cán bộ phó phòng mà nóng tính thì nếu không phải bất đắc dĩ, Quách Thanh Minh sao có thể ra tay?
Trương Thanh Vân cẩn thận suy xét đạo lý này, trước đó hắn vẫn luôn xem xét giá trị của bữa cơm hôm nay, lại nghĩ đến tình hình khi gặp mặt Quách Vũ, lại châm chước cục diện trước mắt ở Hoa Đông, cuối cùng hiểu rõ ý đồ của Quách gia lần này.
Trương Thanh Vân nghĩ thông điều này thì phải chuyển tầm mắt về phía Quách Thanh Minh, người ngồi bên cạnh Quách Thanh Minh là Triệu Truyền. Từ khi bữa tiệc được bắt đầu thì hai người vẫn trò chuyện vui vẻ, không quan tâm đến ai khác, nhìn tư thế thì rõ ràng là không muốn bàn về vấn đề ở Hoa Đông với Trương Thanh Vân.
Loại cảm giác này làm cho Trương Thanh Vân chắc chắn suy đoán của mình, vì thế mà cảm giác trong lòng rất phức tạp. Quách Vũ thật sự là nhà ấm cây non, mỗi lần chọc lỗ hổng đều có người ra mặt trợ giúp, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sợ rằng sẽ gặp tai họa về sau. Đáng thương là lần này Trương Thanh Vân lại trở thành một đồng lõa, cũng không biết bí thư Tần ở Hoa Đông sẽ xem xét hành vi lần này của mình là thế nào.
Khi Trương Thanh Vân về kinh cũng căn bản không nghĩ đến vấn đề này, Quách Vũ chẳng qua chỉ là một cán bộ phó phòng, Trương Thanh Vân nghĩ rằng tối đa cũng chỉ có Hoàng Diêu và Quách Tuyết Phương ra mặt mà thôi, không ngờ ngay cả Quách Thanh Minh cũng xuất hiện.
Quách gia có hành động như vậy làm Trương Thanh Vân cảm thấy có chút vô lại, hoặc là nói đang lấy thế đè người. Nếu như cho hắn lựa chọn thì Tần Vệ Quốc sẽ khuất phục Quách Thanh Minh sao? Nhưng sau đó Tần Vệ Quốc nhận được tin từ thủ đô sẽ phải nhận áp lực thế nào?
Trương Thanh Vân không muốn tham gia vào tình cảnh hại người, nhưng bây giờ Tần Vệ Quốc gặp phải thế cục tiến thoái lưỡng nan. Điều này đã chứng tỏ một tình cảnh không tôn trọng nhau, Quách Thanh Minh không tôn trọng Tần Vệ Quốc, mà Trương Thanh Vân là thuộc hạ của Tần Vệ Quốc, cũng có thể không tôn trọng bí thư sao? Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì tâm tình cực kỳ hạ thấp, trong lòng cảm thấy lần này mình đồng ý đến dự tiệc rõ ràng là suy nghĩ quá qua loa.
- Này, anh đang nghĩ gì thế? Có phải là ở Hoa Đông quá lâu, bây giờ quay về thủ đô và coi mọi người là dân chúng hết rồi sao?
Một giọng nói trong trẻo vang lên bên cạnh Trương Thanh Vân, hắn cảm thấy một mùi hương bùng vào mũi, không cần quay đầu cũng biết đó là Quách Tuyết Phương.
Quách Tuyết Phương ngồi trên chiếc ghế bên cạnh Trương Thanh Vân, nàng có vẻ rất tự nhiên hào phóng, Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn nàng rồi nói:
- Tôi nghĩ em của cô rất hạnh phúc đấy, dù chọc ra lỗ hổng lớn cũng có người vá giúp. Tôi thấy bây giờ cậu ấy chỉ là phó chủ tịch thành phố, nếu có ngày cậu ấy lên chức chủ tịch tỉnh hay cấp cao khác, nếu chọc ra lỗ hổng thì ai vá giúp đây.
Quách Tuyết Phương chợt ngẩn ngơ, nàng cực kỳ hiểu rõ Trương Thanh Vân, vừa nghe thấy những lời này thì biết ngay đối phương đang tức giận. Nàng vội hỏi:
- Thanh Vân, chuyện này không như anh tưởng, rất phức tạp. Ăn cơm trước đã, sau này tôi sẽ giải thích.
Quách Tuyết Phương nói ra những lời này thì khá căng thẳng, trên chóp mũi lấm tấm mồ hôi. Trương Thanh Vân là nhân vật gì thì nàng biết rất rõ, tuyệt đối là người có gan làm loạn, nếu để hắn nổi giận ở đây thì chưa nói đến chuyện Quách gia mất hết mặt mũi, sau này sợ rằng còn có nhiều vấn đề khác bộc phát.
Trương Thanh Vân híp mắt nhìn Quách Tuyết Phương, vài năm không gặp mà người phụ nữ này gầy đi khá nhiều, mà hình như cũng hấp dẫn hơn, đặc biệt là chiếc mũi rất cao, rất gợi cảm. Quách Tuyết Phương bị Trương Thanh Vân nhìn chằm chằm mà hốt hoảng, gương mặt đỏ ửng.
- Cô không cần lo lắng, tôi biết đúng mực, chẳng lẽ trong mắt cô tôi là người lỗ mãng thích gì làm đó sao?
Trương Thanh Vân hừ một tiếng nói, sau đó hắn quay đầu đi mà không nhìn Quách Tuyết Phương.
Quách Tuyết Phương lén nhìn xung quanh, không ai nghe lén đối thoại giữa nàng và Trương Thanh Vân, vì vậy trong lòng buông lỏng, khóe miệng hơi co quắp rồi thầm nói một câu:
- Chỉ giỏi giả vờ.
/1217
|