Khách sạn Lăng Thủy, trong một phòng vip ở lầu ba, bên trong có hai nam hai nữ. Ngồi vị trí chính giữa là một người phụ nữ mới mái tóc lượn sóng, khí chất cao nhã, mỗi hành động vung tay nhấc chân đều bùng lên sức quyến rũ tột độ.
Người đàn ông ngồi bên cạnh thì cho thấy một trạng thái tinh thần khác, gương mặt sầu khổ, cảm giác giống như có người thiếu nợ hắn vậy, hai đầu chân mày vo lại mà không mở ra.
- Cô cô, tiểu thúc...Cháu mời hai người một ly!
Cô gái ngồi ở ghế cuối cùng chợt nâng ly mỉm cười với một nam một nũ ở phía trước.
- Thôi, Thanh Thanh, cháu không thấy bộ dạng của tiểu thúc như vậy sao? Mời rượu cũng không cần thiết.
Người mở lời chính là người phụ nữ mái tóc lượn sóng, không phải ai khác, đó chính là Quách Tuyết Phương.
Trong căn phòng này có bốn người, Quách Tuyết Phương, Quách Vũ, Quách Thanh Thanh, còn có bạn trai của Quách Thanh Thanh là Triệu Trọng Dương. Bầu không khí trong phòng có chút đè nén, chủ yếu là bị Quách Vũ ảnh hưởng. Trên bàn là đủ món ăn sơn hào hải vị nhưng bốn người đều không dụng đũa, rõ ràng không có tâm tư dùng cơm.
- Quách Vũ, có phải chẳng còn cơ hội nữa không? Sao em không chủ động một chút, không có tâm tình tìm lãnh đạo nói chuyện sao?
Quách Tuyết Phương quay đầu nói với Quách Vũ, nàng và Quách Vũ là chị em ruột, Quách Vũ gặp phải đả kích lớn, trong lúc cấp bách Quách Tuyết Phương cũng phải chạy đến Hoa Đông.
Nhưng đây là Hoa Đông mà không phải Giang Nam, Quách Tuyết Phương đến cũng căn bản không có ai để ý. Trong trung nguyên thì nàng là giám đốc Quách hô phong hoán vũ, nhưng đến Hoa Đông thì rõ ràng là rồng vây hãm ở vũng nước cạn, không có đường bơi lượn, không có biện pháp gì khác. Trong lòng nàng rất muốn giúp Quách Vũ nhưng không có lực lượng, loại cảm giác này đã lâu rồi không xuất hiện trên người nàng.
Quách Vũ cười khổ, Quách Tuyết Phương nói rất uyển chuyển nhưng Quách Vũ chỉ là một cán bộ phó phòng chưa đứng vững chân ở Hoa Đông, nào có thể tìm lãnh đạo tâm sự? Hắn còn không có cơ hội được nhìn thấy lãnh đạo, như vậy lãnh đạo có thể tốn công cùng tâm sự với hắn sao?
Đây là sự thật ở Hoa Đông, Quách Vũ là thiếu gia ở thủ đô, đi đến nơi nào cũng có người nể mặt, nhưng đến Hoa Đông thì thành cháu nội. Khi hắn đến Giang Thủy thì tùy tiện tìm một quan chức tầm thường cũng không xem ra gì, một phó chủ tịch thường vụ từ bên ngoài đến, hơn nữa lại chưa có chỗ dựa ổn định, loại người này chính là đối tượng bị kỳ thị ở Hoa Đông. Hơn nữa vào lúc này Quách Vũ lại có số con rệp, thật sự không thể nào đứng vững.
Quách Tuyết Phương nhìn bộ dạng Quách Vũ, trong lòng thầm lắc đầu, hắn nói:
- Đơn giản chỉ cần không phải quay về là được, không nên quá dọa người. Trước kia Cao Cát Tường không phải đã từng có kinh nghiệm như em sao? Bây giờ người ta đến Liêu Đông công tác cũng đâu tệ?
- Em còn trẻ, còn rất nhiều cơ hội, bại lần đầu tiên cũng không tính là gì, em cần phải điều chỉnh tâm tính cho tốt là được.
Quách Vũ không lên tiếng nhưng trong lòng bùng lên những đau xót vô hạn. Hắn biết rõ Quách Tuyết Phương đang an ủi mình, nhưng nàng nói quá uyển chuyển mà không nhận thức được nổi đau của người trong cuộc.
Quách Vũ vẫn còn nhớ tình cảnh đắc chí của mình khi xuống Hoa Đông rèn luyện, ngay lúc đó hắn rất tự tin, cũng rất chờ mong vào tương lai. Hắn căn bản khnog tin có một ngày mình phải kẹp đuôi quay về với vẻ mặt xám xịt.
Nhưng những gì không ngờ đã thành sự thật, bây giờ Quách Vũ đã phải quay về. Trước đó hắn còn cho rằng không có gì không làm được, nhưng Tam thúc Quách gia cũng không thể giữ hắn ở lại Hoa Đông, cũng khó còn người nào mở lời tạo ra được tác dụng. Vấn đề ở Hoa Đông đã làm cho một bí thư và chủ tịch phải rớt đài, một phó chủ tịch thường vụ như Quách Vũ thì tính là gì?
Trong lòng Quách Vũ rất đau khổ, từ nhỏ đến lớn đã khi nào hắn phải nhận đả kích như vậy? Hắn tự nhiên sinh ra một cảm giác giống như sắp tan vỡ.
- Tiểu Triệu, cha cháu có thể giúp được gì không?
Quách Tuyết Phương đột nhiên mở miệng nói, chị em đồng tâm, nàng có thể cảm nhận được đau xót trong lòng em trai, vì vậy nàng mới di chuyển chủ đề, bắt đầu hỏi thăm Triệu Trọng Dương.
Triệu Trọng Dương có chút sững sốt, trên mặt lộ ra nụ cười mất tự nhiên, hắn nói:
- Tới bây giờ cháu cũng không dám hỏi cha về vấn đề này... ....
Quách Thanh Thanh đột nhiênh nhếch môi, ánh mắt cũng sáng lên, nàng nói:
- Đúng rồi, cô Tuyết Phương, chú Thanh Vân có quan hệ rất tốt với bố Trọng Dươgn, nghe nói chú Thanh Vân cũng được bí thư Tần cực kỳ coi trọng, việc này chú ấy có giúp đỡ được không?
- Trương Thanh Vân sao?
Quách Tuyết Phương cau mày, nàng luôn khắc ghi đối phương trong lòng, nếu không phải chuyện bất đắc dĩ sẽ không dám làm khó xử đối phương. Mực nước ở Hoa Đông là quá sâu, sợ rằng chính Trương Thanh Vân cũng còn cảm giác khó xử.
Quan trọng là Quách Tuyết Phương gần đây ngày càng mạnh, vì vậy Quách Tuyết Phương cũng không muốn lộ ra bộ mặt nhu nhược trước mặt đối phương. Khi nghĩ về người này thì trong lòng Quách Tuyết Phương cũng có chút đau đớn.
Quách Tuyết Phương trước nay đều tự cho rằng mình là người phụ nữ có cảm tính, trước nay đã từng đứt từng tan nát lòng vì một người đàn ông. Bây giờ đã cách thời điểm năm xưa rất nhiều năm nhưng cảm tính vẫn không thay đổi.
Cảm giác đau khổ rất khó chịu nhưng đến với khí thế quá mạnh, nhưng sau đó Quách Tuyết Phương đã quên người đàn ông kia, cũng quên đi cảm giác đau khổ, lúc đó nàng cảm thấy mình rất lý tính.
Nhưng chuyện đáng sợ còn chưa dừng lại ở đó, đáng sợ chính là lúc gặp phải Trương Thanh Vân. Quách Tuyết Phương và Trương Thanh Vân quen biết nhau, sau đó sinh ra mâu thuẫn và lục đục, cuối cùng lại hòa hoãn, trước nay nàng chưa từng nghĩ rằng có tình cảm gì mãnh liệt với người đàn ông này.
Nhưng khi liên hệ với Trương Thanh Vân ngày càng lâu, tiếp xúc càng lâu thì nàng dần dần tiến vào một trạng thái mà chính mình cũng không hiểu đó là gì. Trương Thanh Vân giống như một loại rượu, lúc đầu uống vào có chút cay nồng làm người ta chán ghét, nhưng để càng lâu thì lại càng lĩnh ngộ ra sự ngon ngọt.
Tất cả đều xảy ra trong lơ đãng, đã nhiều năm, đã từng nghĩ nhiều biện pháp nhưng Quách Tuyết Phương không thể xóa đi bóng dáng của Trương Thanh Vân trong lòng.
Không những chẳng xóa mờ mà hình bóng Trương Thanh Vân càng lúc càng rực sáng, đây quả thật quá sức tàn nhẫn với một người phụ nữ, loại cảm giác này rất đáng sợ, làm người ta nhớ mãi không nguôi.
- Chị, Trương Thanh Vân quả thật được bí thư Tần coi trọng.
Quách Vũ đột nhiên nói, bây giờ Trương Thanh Vân có khí thế ngất trời ở Hoài Dương, danh vọng của Trương Thanh Vân đã đạt đến một độ cao tương đối ở Hoa Đông.
Hơn nữa trong quan trường Hoa Đông thì người nào cũng biết bí thư tỉnh ủy Tần Vệ Quốc rất coi trọng Thanh Vân. Hơn nữa nghe đồn mỗi lần Trương Thanh Vân đến tỉnh thành đều được Tần Vệ Quốc mời dùng cơm riêng.
Được bí thư tỉnh ủy mở tiệc chiêu đãi, đây là tôn vinh cỡ nào? Vì vậy có thể thấy được mức độ được sủng ái của Trương Thanh Vân. Trước kia Quách Vũ nghe thấy tin tức này thì chỉ cười nhạt, căn bản không tin là thật.
Nhưng bây giờ Quách Vũ tình nguyện xem là thật, nếu là như vậy thì hắn có thể nghĩ biện pháp cầu cứu Trương Thanh Vân. Người này thường nể mặt tình cảm, cha vợ của Quách Vũ có ơn cao như núi với đối phương, chỉ cần xét theo mặt mũi cha vợ thì rõ rằng hắn có thể yêu cầu Trương Thanh Vân giúp đỡ.
- Sao?...Em vừa nói gì?
Quách Tuyết Phương có chút thất thần, nàng không nghe rõ lời của Quách Vũ.
Quách Vũ có chút sững sốt, hắn biết rõ chị mình, biết rõ Quách Tuyết Phương nhiều năm như vậy chưa kết hôn cũng chỉ vì Trương Thanh Vân. Bây giờ chỉ cần nhìn bộ dạng của Quách Tuyết Phương là biết vấn đề đang nằm ở nơi nào.
- Anh Thanh Vân... ....
Quách Vũ trước nay rất phản cảm với cái tên này, nhưng bay giừo hắn lại sinh ra một cảm giác vô lực. Trương Thanh Vân xuống Hoa Đông rèn luyện mà như rồng về biển rộng, người khác rơi rụng ở đây nhưng hắn lại xem đây như đất bằng, trong lúc theo gió vượt sóng lại liên tục được thăng chức.
Người có khí thế giống như Trương Thanh Vân vào lúc này, Quách Vũ đột nhiên phát hiện cả đời mình khó thể đạt đến. Đối với một cán bộ mới hơn ba mươi như Quách Vũ thì tư tưởng này chứng tỏ đã đánh mất niềm tiểu ngãi
Sau khi một chú nghé non có được kinh nghiệm thì thường ở vào trạng thái của Quách Vũ lúc này. Hắn đã quá đau đầu ở Hoa Đông, đã ăn đủ ấm lạnh nhân thế, sự kiêu ngạo vào tôn nghiêm cũng bị mất sạch ở nơi đây, chỉ còn lại sự nhục nhã và mất tự tin.
- Cô cô, tiểu thúc nói đúng, Trương Thanh Vân quả thật được bí thư tỉnh ủy Tần Vệ Quốc cực kỳ coi trọng. Nếu không thì cô điện thoại cho chú Trương, chú ấy rất dễ nói chuyện, ai trong số chúng ta cũng đều thân quen.
Quách Thanh Thanh nói, rõ ràng ấn tượng của nàng về Trương Thanh Vân là rất tốt.
Quách Thanh Thanh cười cười nói:
- Cũng có thể đi liên lạc với người này, nhưng ngay cả Tam thúc cũng không làm được gì, hắn có biện pháp gì sao?
Quách Tuyết Phương nói lời này mà cắn chặt răng, mỗi lần Trương Thanh Vân phát triển mạnh thì nàng đều rất đau và hận, sẽ nghiến răng nghiến lợi. Một người đàn ông hoàn mỹ như vậy mà không thuộc về nàng, lại thuộc về một người phụ nữ khác, đúng là không có gì bết bát hơn thế này.
Bây giờ Quách Tuyết Phương là ai? Là chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Vân Sơn, khống chế một nửa giang sơn của Quách gia, dù là ở thủ đô hay Trung Nguyên, nhắc đến Quách Tuyết Phương ai mà không biết?
Nhưng trong lòng Quách Tuyết Phương cũng biết rõ mình và Triệu Giai Ngọc Triệu gia ai nặng hơn ai, trong đám con cháu các thế gia thì Triệu Giai Ngọc đã là một truyền kỳ.
Đám con nhà quan ở thủ đô đã có sự sùng bái kinh khủng với Triệu Giai Ngọc, sao lại như vậy? Đơn giản là Triệu Giai Ngọc không những thành công trong sự nghiệp, quan trọng là có một người chồng tốt đám đắc tội với cả Cao gia và Triệu gia.
Đã là phụ nữ thì ai chẳng hy vọng mình có một chỗ quay về? Nếu có chỗ quay về tốt, lại có sự nghiệp hoàn mỹ, như vậy thật sự quá tuyệt. Mà Triệu Giai Ngọc rõ ràng là phụ nữ hoàn mỹ, điều này Quách Tuyết Phương vĩnh viễn không thể so sánh được.
Quách Tuyết Phương dù khống chế các thế lực thiên hạ nhưng khó thể che giấu được khoảng trống trong lòng. Sự nghiệp của nàng thành công, kết quả chỉ làm cho người khác đứng nhìn từ xa mà không dám tiếp cận. Quá trình này đủ để tra tấn một người phụ nữ như hoa như ngọc thành một lão bà.
Quách Tuyết Phương suy nghĩ miên man, nàng đưa tay vào túi áo lấy điện thoại ra, sau đó nhanh chóng tìm dãy số của Trương Thanh Vân. Nàng đứng dậy gật đầu với mọi người, sau đó đi ra ngoài, bấm số...
/1217
|