- Chào huyện trưởng Lệ! Không ngờ có thể gặp được ngài ở đây! Ngài muốn đến thị sát trường đảng sao?
Trương Thanh Vân vội vàng dùng giọng nhiệt tình nói.
- Cậu là Tiểu Trương phải không? Lên xe đi theo tôi một lúc. Nghe nói cậu là người địa phương này, chắc chắn quen thuộc tình hình, hai ngày nay tôi đã chạy khắp huyện thành rồi.
Lệ Cương nói bằng giọng rất hòa ái, vẻ mặt không chút nào mất tự nhiên.
Trương Thanh Vân chợt trở nên sững sờ, hắn nhìn kỹ lại thì thấy Lệ Cương rõ ràng không đưa theo tùy tùng, chỉ có một tài xế mà thôi. Vì vậy hắn cũng không khách khí mà đi một vòng quanh xe rồi mở một chiếc cửa ở phía bên kia tiến vào trong.
Lệ Cương thầm gật đầu hài lòng với những biểu hiện phóng khoáng của Trương Thanh Vân. Cán bộ thanh niên phải hăng hái không ngại khổ, nếu rụt rè sợ hãi và khúm núm thì rõ ràng không có tiền đồ.
- Tốt, tôi đang cần một người hướng dẫn, lúc này cậu là người hướng dẫn, cậu chuẩn bị sắp xếp lộ trình đi!
Lệ Cương vừa cười vừa nói.
Trương Thanh Vân đảo mắt nhìn Lệ Cương, vẻ mặt không giống như giả vờ, vì vậy hắn hắng giọng nói:
- Trước tiên chúng ta chạy về phía tây, nơi đó chính là sông Thủy Hà, trạm phát điện Tam Giang lớn nhất huyện Ung Bình cũng nằm cách đó không xa. Hơn nữa phía tây còn có nhà máy xi măng, một nhà máy sản xuất phân lân. Nếu hôm nay huyện trưởng Lệ đã cải trang vi hành thì chúng ta cưỡi ngựa xem hoa một chút cũng tốt.
- Hay, hay cho câu cưỡi ngựa xem hoa, những địa điểm cậu vừa nói tôi còn chưa được đi đến, hôm nay tôi cũng muốn đến xem để mở rộng tầm mắt.
Lệ Cương dùng giọng cao hứng nói, rõ ràng hắn rất hài lòng đối với đối với những phản ứng khá nhanh nhạy của Trương Thanh Vân. Trong lòng Lệ Cương thầm nghĩ tiểu tử này không đơn giản, ý nghĩ rõ ràng, chỉ vài ba câu đã nói rõ trọng điểm, đáng để bồi dưỡng.
Khi nhận được sự khẳng định của chủ tịch huyện thì trong lòng Trương Thanh Vân đã vạch ra kế hoạch. Hắn liên tục chỉ dẫn cho lái xe đi dọc theo con đường cái, trên đường đi Trương Thanh Vân cũng không nhàn rỗi, hắn liên tục giải thích tình cảnh xung quanh cho Lệ Cương.
Ví dụ như đường rẽ đi đến một nơi nào đó, những cơ sở kiến thiết trên đường được làm xong vào ngày tháng năm nào, khi đầu tư những hạng mục đó thì nổ ra những tranh luận ra sao, người phụ trách chủ yếu của hạng mục...Tất cả mọi thứ đều được Trương Thanh Vân nói ra rất sành sõi.
Khi đến trạm thủy điện cùng Lệ Cương đứng trên đập lớn thì Trương Thanh Vân lại tiếp tục giảng giải về năm tháng xây dựng, thời điểm phát điện, cách biên chế công nhân viên chức, tên tuổi của những người phụ trách trạm phát điện qua các thời kỳ...Tất cả đều được Trương Thanh Vân nói ra rất rõ.
Đồng thời Trương Thanh Vân còn tính toán nói ra những quy hoạch khu vực của lãnh đạo các ban nghành tiền nhiệm. Đây chính là kết quả của hơn một tháng miệt mài học tập và nghiên cứu tin tức của Trương Thanh Vân, có một vài số liệu hơi lệch lạc nhưng hắn cũng không đi sâu quá mức. Dù sao hôm nay cũng là một lần cải trang đi khảo sát của huyện trưởng Lệ, quan trọng nhất là để cho huyện trưởng biết rõ vĩ mô, điều này thì Trương Thanh Vân hoàn toàn nắm chắc.
Đồng thời Trương Thanh Vân còn lợi dụng cơ hội đi dạo trên con đập thủy điện để lén gọi điện thoại cho hiệu trưởng trường đảng Lý Dũng để tiết lộ thông tin huyện trưởng Lệ muốn đi khảo sát. Thanh Vân muốn Lý Dũng có sự chuẩn bị tâm lý tốt nhất, tránh khỏi những tình cảnh luống cuống tay chân.
Lệ Cương nghe những lời giải thích của Trương Thanh Vân mà cảm thấy chấn động, đồng thời cũng có chút buồn bực. Hắn thầm nghĩ Trương Thanh Vân chẳng qua chỉ là một cán bộ xã ở Lật Tử Bình, sao lại quen thuộc với những khu vực trong thị trấn như vậy? Vừa nghĩ đến đây thì Lệ Cương vội vàng nói:
- Tiểu Trương, cậu hôm nay đã hoàn toàn để tôi phải mở rộng tầm mắt. Cậu thật sự rất quen thuộc đối với tình huống các thị trấn trong huyện thành.
Trong lòng Trương Thanh Vân chợt cảm thấy kinh hoàng, nhưng lập tức cười lớn nói:
- Đây chẳng qua chỉ là thói quen nghề nghiệp mà thôi, ba thị trấn vùng ven chính là một phần trực thuộc đô thị Ung Bình, trước nay cũng đều là những địa phương mà các xã học tập theo, kinh nghiệm của bọn họ rất đáng để chúng ta học tập.
Lệ Cương khẽ gật đầu tán thưởng, hắn đột nhiên chuyển đề tài nói:
- Công tác phát triển của xã Lật Tử Bình các cậu như thế nào? Lần trước tôi thấy sĩ khí của bí thư Vạn và chủ tịch Hào rất cao.
Trương Thanh Vân thầm kêu một tiếng lợi hại, hắn biết rõ Lệ Cương đang thử chính mình. Hắn cũng phản ứng rất nhanh, chỉ sau khoảnh khắc trầm ngâm đã mở miệng nói:
- Tình hình Lật Tử Bình có chút đặc biệt, đó là nơi tụ tập của các dân tộc thiểu số, huyện ủy và các cơ quan chính phủ vẫn luôn rất quan tâm. Tuy địa phương có chút xa xôi nhưng chúng tôi cũng phát triển rất tốt. Các lãnh đạo đã phái tôi đến đó được hai năm, tôi cũng rất cảm động, tất nhiên cũng thu được khá nhiều lợi ích.
Những lời nói này Trương Thanh Vân đã cân nhắc từng câu từng chữ, vì là một cán bộ bình thường nên hắn không có quyền lợi phán xét sự hiệu quả của công tác nhà nước, vì vậy cũng chỉ biết tránh nặng tìm nhẹ.
Đồng thời Trương Thanh Vân cũng nhân cơ hội nói rõ thời gian công tác của mình ở xã Lật Tử Bình với Lệ Cương. Hắn tin chỉ cần những điều này cũng đủ cho Lệ Cương biết được mình chẳng qua chỉ là một vị cán bộ cơ sở không có bối cảnh. Hắn lăn lộn trong xã vùng sâu vài năm mới có được cơ hội được đi học trong ban huấn luyện thanh niên, hơn nữa lại được xếp lớp vào giai đoạn cuối cùng. Như vậy chẳng phải đã nói rõ tất cả vấn đề về chính bản thân mình rồi sao?
Lệ Cương chỉ khẽ gật đầu mà không bày tỏ ý kiến, ánh mắt hắn nhìn về phía dòng sống đang cuồn cuộn chảy, đột nhiên lại mở miệng dùng giọng nửa đùa nửa thật nói:
- Tiểu Trương, nhà của cậu cũng ở trong thị trấn, những năm gần đây chắc cũng tốn rất nhiều công sức để được vào làm trong huyện.
Trương Thanh Vân nở nụ cười ngượng ngùng, hắn cũng không phủ nhận điều này. Hắn biết lúc này dù vỗ ngực nói chính mình là một thành phần cách mạng gương mẫu thì thuần túy chỉ là nói bừa, vì vậy hắn nghiêm túc suy nghĩ một lúc mới nói:
- Đúng vậy, chính mình thì không quan tâm nhiều lắm nhưng cha mẹ lại đặc biệt quan tâm. Bọn họ đều là giáo viên trong thị trấn đô thị Ung Bình, ông nội và bà nội của tôi cũng là những công nhân nhà máy phân lân về hưu, lúc này cũng đang ở trong thị trấn. Người già mà, dù sao cũng có chút tư tưởng chủ nghĩa cá nhân.
Khi nói xong những lời này thì trong lòng Trương Thanh Vân thầm thở dài một hơi. Vấn đề này rất khó trả lời, nếu vỗ ngực khẳng định thì không hay nhưng một mực thừa nhận cũng không nên, vì vậy hắn đành khéo léo dẫn dắt câu chuyện trên những người thân trong nhà.
Đồng thời Trương Thanh Vân cũng gián tiếp khai báo bối cảnh của chính mình. Ông nội bà nội của hắn là công nhân, cha mẹ là giáo viên, là mầm mống chính trị khá tốt, cũng không có hậu trường, thân thế cực kỳ trong sạch trong đám người huyện Ung Bình.
- Ông nội và bà nội của cậu chắc cũng rất lớn tuổi, mọi người vẫn khỏe mạnh đấy chứ? Con cháu lúc rãnh rổi phải hiếu kính với ông bà cha mẹ!
Lệ Cương lại di chuyển chủ đề.
Không đợi Trương Thanh Vân kịp trả lời, Lệ Cương đã tiếp tục nói:
- Tiểu Trương, chúng ta nên đi tiếp, không phải cậu nói có nhà máy xi măng sao? Chúng ta đến đó xem thế nào.
Sau đó Trương Thanh Vân lại tiếp tục làm nhiệm vụ hướng dẫn, hắn đưa Lệ Cương đến nhìn qua những nhà máy xi măng và cả nhà máy phân lân duy nhất trong huyện. Trên đường đi Trương Thanh Vân cũng liên tục giải thích, từ quá trình xây dựng nhà máy cho đến tiêu thụ sản phẩm, nguồn gốc của nguyên vật liệu, đồng thời còn có cả sự thay đổi kết cấu tổ chức sau khi trở thành công ty cổ phần...Tất cả đều được nói rõ ràng. Lệ Cương vừa nghe vừa liên tục gật đầu, nét vui vẻ trên mặt lại càng đậm.
Sau khi đi đến nơi này nơi nọ hết ba giờ thì Trương Thanh Vân lại mời Lệ Cương đến ban huấn luyện thanh niên, Lệ Cương đang hào hứng tất nhiên không muốn từ chối.
Khi xe Lệ Cương đến trường đảng thì Lý Dũng đã sớm chuẩn bị sẵn sàng. Khi hắn nhận được điện thoại của Trương Thanh Vân thì vẫn còn nghi ngờ, nhưng hắn là người rất cẩn thận, đã chuẩn bị sẵn mọi việc không dám qua loa đại khái.
Đến khi Lý Dũng thấy Trương Thanh Vân và Lệ Cương cùng nhau đi xuống xe thì thậm chí hắn còn hoài nghi chính mình hoa mắt, một cán bộ xã sao lại đi cùng chủ tịch huyện? Trong vấn đề này có gì đó sao? Vừa nghĩ đến đây thì Lý Dũng vội vàng đảo mắt nhìn về phía Trương Thanh Vân, nhưng hắn cũng chỉ thất vọng, vẻ mặt Trương Thanh Vân vẫn bình tĩnh như không, hắn căn bản không nhìn ra bất kỳ tin tức nào có giá trị.
/1217
|