Phòng khách trong nhà, Trương Thanh Vân đang mặc một bộ áo ngủ, trong ngực là Triệu Giai Ngọc. Hai người đã lâu không gặp mặt, lần này gần gũi cảm thấy rất thân thiết, cả hai ở cùng một chỗ ôm nhau mà không biết ngán.
Làm lãnh đạo một thành phố quá mệt mỏi, áp lực là rất lớn. Sau khi Trương Thanh Vân đến Hoài Dương thì hầu như có rất ít không gian cho cá nhân, giống như hôm nay nằm ôm vợ cùng xem ti vi là rất hiếm.
Dù là hôm nay thì Trương Thanh Vân cũng phải buông bỏ rất nhiều công tác trên đầu mới có thời gian, nhưng Trương Thanh Vân cảm thấy như vậy cũng tốt, chỉ như vậy thì hai bên mới có thời gian ở bên nhau. Loại cảm giác ấm áp và ngọt ngào lúc này khó thể dùng lời biểu đạt.
- Thanh Vân, nghe nói anh giúp Quách Vũ, việc này được truyền đi rất rộng ở thủ đô, tất cả mọi người đều bàn tán ồn ào.
Triệu Giai Ngọc dùng giọng nỉ non nói, nàng nằm trong lòng Trương Thanh Vân mà cảm thấy toàn thân không còn nhiều sức lực, ngay cả tiếng nói cũng trộn lẫn niềm vui.
- Trong thủ đô có rất nhiều người thích bàn luận, chuyện gì đến tay bọn họ cũng thay đổi hương vị.
- Nhưng những lời như vậy cũng rất khó tin.
Trương Thanh Vân nói.
Triệu Giai Ngọc cười cười, nàng quay đầu nhìn Trương Thanh Vân, trong mắt lộ ra nhu tình. Nàng tất nhiên biết rõ những tin đồn rất khó tin, nhưng nghe người thủ đô bàn tán Trương Thanh Vân vùng lên mạnh mẽ ở Hoa Đông, thậm chí còn có năng lực ném nhân tình cho Quách gia. Hơn nữa có người nói nếu không phải Trương Thanh Vân niệm tình cũ thì Quách Vũ sẽ phải xám xịt quay về thủ đô.
Triệu Giai Ngọc nghe thấy những lời này mà trong lòng khó nén được cảm giác tự mãn. Trương Thanh Vân là chồng nàng, chồng có tương lai thì người làm vợ tất nhiên sẽ cảm thấy tâm hoa nở rộ.
- Đúng rồi, còn có một chuyện, khi em đến nhà đại ca, lúc đó đại ca nói anh giúp Quách Vũ một lần cũng là giúp anh ấy một lần. Anh ấy là người mới ở tổng cục chính trị, công tác khó mở rộng, nhưng muốn mở rộng cũng gặp phải khó khăn không nhỏ, cần phải có sự giúp đỡ của Tam thúc Quách gia.
Triệu Giai Ngọc nói.
- Phải vậy không?
Trương Thanh Vân lập tức chuyển mình:
- Như vậy thì đúng là không tồi, nhưng sự việc liên quan đến Quách Vũ rất phức tạp, chồng em cũng không có năng lượng lớn như vậy, sợ rằng có người tung tin đồn bậy nói lời mơ hồ mà thôi.
Trương Thanh Vân vừa nói vừa đỡ Triệu Giai Ngọc ngồi lên, chính hắn cũng ngồi dậy vung vẫy tay. Lúc này hắn mới chính xác biết được vì sao từ xưa đến nay quyền lực luôn hấp dẫn con người như thế.
Nếu xét từ sâu trong tâm khảm thì Trương Thanh Vân coi như là người lý tính, nhưng những năm gần đây quyền lợi trên tay càng lúc càng lớn thì càng có quyền lực và năng lượng để nghỉ ngơi tạm thời. Giống như nếu bây giờ Trương Thanh Vân về thủ đô thì sẽ có rất nhiều người mời cơm, mọi người gặp mặt lại càng không khách khí, ngay cả một quan viên phó phòng cũng xưng anh em với hắn.
Trước kia chạy mỏi chân cũng chưa chắc đã thành công, nhưng bây giờ chỉ cần một cuộc điện thoại là có người trực tiếp xử lý tất cả cực kỳ ổn thỏa, so với chính hắn chạy hạng mục còn nhanh hơn vài lần. Hơn nữa bây giờ Trương Thanh Vân muốn an phận ở Hoa Đông thì quả là rất khó khăn, hầu như xuống cơ sở đều là tiền hô hậu ủng, nhân viên tụ tập quanh người.
Ví dụ như vài ngày trước Trương Thanh Vân đến thị sát học viện Hoài Dương, khi hắn cùng mọi người đi tản bộ trong trường thì đội ngũ cũng là bình thường, nhưng đến cổng thì người đông như kiến. Lúc đó tất nhiên hiệu trưởng phải để cho Trương Thanh Vân phát biểu vài lời.
Khi Trương Thanh Vân cầm micro thì tình cảnh trở nên ầm ĩ, sinh viên cực kỳ hào hùng, mỗi lần nói xong một câu thì tất cả mọi người hô hào vỗ tay như sấm động. Tình cảnh như vậy làm người ta sinh ra cảm giác thành công.
Lúc đó trong lòng Trương Thanh Vân rất chấn động, lúc đó trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ, nếu đứng ở quảng trường trong thủ đô với biết bao nhiêu ngàn người, chỉ cần nói một câu là có người tiếp ứng nhiệt liệt, như vậy sẽ tạo nên cảm giác thế nào?
Quyền lợi, tất cả đều theo đến với quyền lợi và địa vị, Trương Thanh Vân lúc nào cũng nói với mình về đạo lý này. Hắn lăn lộn trong quan trường nhiều năm và đã thấy nhiều người làm nô lệ cho quyền lợi, hắn không muốn mình giống như bọn họ.
Đột nhiên Trương Thanh Vân nghĩ đến Triệu Truyền, hắn thật sự không ngờ mình đưa Quách Vũ đến Hoài Dương lại có thể mang đến lợi ích lớn như thế. Những gì mà Triệu Truyền nói ra thì chắc chắn là sự thật, Trương Thanh Vân vẫn còn nhớ lần đầu tiên tiếp xúc Triệu Truyền, khi đó đối phương như một đỉnh núi trước mặt.
Đó là tình cảnh ở trong khu giải trí của Vương Trạch ở Vũ Đức, Cảnh Sương mang Trương Thanh Vân đến gặp Triệu Truyền, ngay lúc đó hắn chỉ biết ngây ngốc. Khi hắn thấy một lãnh đạo lớn như Triệu Truyền thì trong lòng rất kính sợ, tôn trọng và sùng bái, khó thể tìm lời để bày tỏ tư tưởng khi đó.
Ngay khi đó Trương Thanh Vân sẽ không ngờ có ngày mình có thể giúp đỡ được vị con cưng trong quân ngũ kia, càng không ngờ bây giờ hai người đã có quan hệ đồng minh về lợi ích. Trương Thanh Vân nghĩ đến những thứ này mà cảm thấy đời như một giấc mộng.
Trước kia Trương Thanh Vân chưa từng nghĩ đến những vấn đề này, mà bây giờ cũng đã thực hiện được. Vì vinh hoa phú quý, bây giờ coi như hắn là nhân tài kiệt xuất ở trong nước, trước mắt trong nước không có một người nào cùng lứa có thể so sánh với hắn về tiền tài và quyền lực. Làm quan đến mức này cũng bắt buộc Trương Thanh Vân chiêm nghiệm được chút chân lý.
Bây giờ Trương Thanh Vân hay nghĩ về địa vị của mình, đặc biệt là sau khi đảm đương chức vụ bí thư thị ủy, trong đầu hắn lúc nào cũng nghĩ về chuyện ở Hoài Dương. Hắn phải làm sao để thu dọn những thứ rối loạn, phải làm sao để thúc đẩy hợp tác với Hoàng Hải, phải làm sao để dựa vào những đặc điểm ưu thế của Hoài Dương tạo ra khu kinh tế, phải thế nào để bầu không khí chính đàn Hoài Dương và bầu không khí xã hội trở nên ổn định.
Trương Thanh Vân càng suy xét thì càng phải sắp xếp theo suy xét, trong lúc đó hắn có thể cảm ngộ được những niềm vui thú. Dùng người mình biết, có can đảm thực hiện quyết sách, nghênh đón khó khăn, các loại tài hoa được vận dụng cực kỳ tiêu sái, đồng thời khi Trương Thanh Vân bày tỏ tài hoa cũng lĩnh ngộ được những kinh nghiệm tâm đắc, phương diện xử lý sự việc ngày càng trở nên trưởng thành lão luyện. Toàn bộ các việc lớn nhỏ ở Hoài Dương đều có thể được quan tâm dưới mức độ như trên, điều này không những làm hắn thỏa mãn, hơn nữa lãnh đạo tỉnh cũng không còn quá nhiều điều để than phiền về công tác ở Hoài Dương.
Bây giờ Trương Thanh Vân có uy vọng rất cao trong dân chúng Hoài Dương, nhân dân cực kỳ thừa nhận vị bí thư trẻ tuổi này. Khi bí thư Trương xử lý vấn đề hai quận Ngũ Sơn và Bạch Mã đã biểu hiện ra trí tuệ, dũng khí và thành ý, hắn tích lũy nhiều nhân khí, bây giờ là lúc Hoài Dương đến mùa thu hoạch.
- Bây giờ còn có một chuyện cần phải quan tâm, đại ca nhờ em phân phó cho anh, đó chính là đả kích tội phạm, hơn nữa còn phải cực kỳ trịnh trọng. Nghe nói đám tội phạm buôn lậu rất ngang ngược Hoa Đông, liên lụy lợi ích lại quá nhiều, nếu không cảnh giác sẽ bị liên quan, nói chung là tình huống rất phức tạp.
Triệu Giai Ngọc đứng lên nói.
Trương Thanh Vân hôn lên mặt Triệu Giai Ngọc, hắn nói:
- Anh biết rồi, anh sẽ phải làm, hơn nữa còn có chừng mực.
- Hừ, đại ca biết anh sẽ có câu trả lời thuyết phục, xem ra đại ca cũng hiểu anh.
Triệu Giai Ngọc hừ một tiếng nói, Trương Thanh Vân cười hì hì ôm lấy nàng:
- Chẳng lẽ em không hiểu anh sao? Tình thế bây giờ ở Hoài Dương là rất tốt, tình thế phát triển kinh tế rất mạnh, những phương diện công tác khác cũng phải đuổi theo cho kịp nếu không thế nào cũng xảy ra vấn đề.
- Anh đừng cười nữa.
Triệu Giai Ngọc vùng ra khỏi cái ôm của Trương Thanh Vân, nàng sẳng giọng nói;
- Ngày mai hẹn tư lệnh hạm đội ở Hoa Đông dùng cơm, chúng ta cũng nên chuẩn bị chút lễ vật... ....
- Sao? Tư lệnh hạm đội sao? Ai hẹn người này đi dùng cơm? Em nói anh sao?
Trương Thanh Vân ngạc nhiên nói, hắn cảm thấy Triệu Giai Ngọc có chút không đúng, vì vậy nói:
- Em mau thành thật nói cho anh biết, lần này em đến Hoài Dương làm gì? Em đừng nói là đặc biệt đến thăm anh đấy nhé.
- Không...Không phải...Không phải như anh tưởng tượng.
Triệu Giai Ngọc vội nói, mặt đỏ hồng, vì căng thẳng và có hơi lắp bắp.
Trương Thanh Vân thấy bộ dạng Triệu Giai Ngọc như vậy thì càng vững tin vào suy đoán của mình, vì vậy hắn cố ý nghiêm mặt, vẻ mặt rất nghiêm khắc. Triệu Giai Ngọc vội vàng cúi đầu, nàng trầm mặc ngồi trên ghế sa lông.
Hai người đều trở nên yên tĩnh, cũng không ai nói lời nào giống như hai bên đang khảo nghiệm lực nhẫn nại của đối phương. Không biết đã trải qua bao lâu, cuối cùng Triệu Giai Ngọc vẫn không nhịn được, nàng ngẩng đầu dùng giọng yếu ớt nói:
- Trước khi em đến đã gặp mặt Tứ thúc, đó là ngày sinh nhật Tứ thẩm.
Anh mắt Trương Thanh Vân chợt nhảy dựng lên, thì ra Triệu Giai Ngọc thần thần bí bí, xem ra mọi chuyện là như vậy.
Triệu Giai Ngọc nói rất uyển chuyển, nhưng nàng nói đã gặp mặt Triệu Mai Nam, tất nhiên sẽ có mục đích khi đến Hoài Dương thăm chồng.
- Thanh Vân,...Em!
Triệu Giai Ngọc ngẩng đầu, bộ dạng có chút uất ức. Trương Thanh Vân cười cười nói:
- Được, được rồi, em không cần phải giả vờ, dù sao tâm tư của con gái cũng hướng ra ngoài, nhưng anh thấy chưa hẳn là vậy.
- Thật ra em cũng không cần như vậy, điều này làm anh cảm thấy mình giống như không phải con rể tự lập nghiệp, đã là người một nhà thì Tứ thúc nói em đến Hoài Dương có ảnh hưởng gì đâu?
Triệu Giai Ngọc dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Trương Thanh Vân, nàng nói:
- Thật sự không có gì chứ?
Triệu Giai Ngọc nói ra lời này mà ánh mắt rất linh động, mơ hồ còn có chút vui sướng.
Khóe miệng Trương Thanh Vân chợt co quắp, Triệu Giai Ngọc vội dựa sát người đến, Trương Thanh Vân giả vờ đẩy nàng ra nói:
- Tiểu nha đầu, không hướng về chồng mà hướng về nhà mẹ đẻ, chồng không để ý đến em nữa.
Triệu Giai Ngọc cười khanh khách, nàng dùng sức dụi đầu vào trong lòng Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân cũng chọc léc nàng hai lượt, nàng cười đến mức cả người run rẩy, cả người bùng ra khí chất yêu kiều hiếm thấy, bộ dạng cực kỳ mềm mại.
Trong lòng Trương Thanh Vân chợt nóng lên, hắn ôm chặt vợ, môi hôn xuống. Triệu Giai Ngọc ư lên một tiếng, miệng mở lớn, hơi thở gấp gáp. Hai người rõ ràng là cách biệt lâu ngày thắng tân hôn, bây giờ tình ý nồng đậm, nụ hôn dài làm hai người rơi vào trạng thái hưng phấn.
Trương Thanh Vân tự nhiên vung tay tắt bớt đèn phòng khách, chỉ để lại một bóng đèn nhỏ, trong phòng lập tức bùng lên khí tức kiều diễm phong tình. Lúc này ánh trăng bên ngoài đã treo lên cao, Trương Thanh Vân ngửi được hương vị động tình, Triệu Giai Ngọc thì thẹn thùng, nhìn qua có vẻ mờ ảo...
/1217
|