Thư ký trưởng tỉnh ủy Canh Liệt sáng sớm đã sang báo cáo ở phòng làm việc của Tần Vệ Quốc. Tần Vệ Quốc đã làm gia chủ tỉnh ủy nhiều năm, lão vẫn giữ Canh Liệt làm thư ký trưởng, hai người có sự ăn ý rất cao, vì vậy địa vị của Canh Liệt ở Hoa Đông cũng rất cao.
Canh Liệt báo cáo hơn một giờ, Tần Vệ Quốc rất ít nói chuyện, chốc chốc mới nói ra vài vấn đề cá biệt, phần lớn đều lắng nghe Canh Liệt nói chuyện. Tần Vệ Quốc rất yên tâm với ông bạn già này, lão tin những vấn đề thông thường của tỉnh ủy sẽ được Canh Liệt xử lý theo ý đồ của mình.
Báo cáo xong, quả nhiên Canh Liệt không làm cho Tần Vệ Quốc phải thất vọng, tất cả đều như trước đó, việc nào cũng thuận lợi.
- Anh Canh, tôi có chút trà, là trà Vân Nam, nghe nói bụng anh cũng không tốt lắm, nên uống thứ này.
Sau khi xong công tác thì hai người đều thả lỏng, Tần Vệ Quốc chủ động nói, lão lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc hộp.
Canh Liệt cũng không khách khí, lão nhận chiếc hộp vào trong tay rồi nói:
- Bí thư, anh có ý tốt thì tôi xin tiếp nhận, nhưng cũng có lời cần nói, tôi cũng không quá hiểu trà, nhưng mỗi ngày cũng phải pha vài ly, thích mùi hương thơm ngát. Cách uống của tôi không giống anh, không ngờ anh chú ý như vậy, ha ha... ....
Tần Vệ Quốc cũng cười ha hả, lão khoát tay nói:
- Tôi cũng không quá chú ý cách uống trà, tôi đã nói với anh rồi, nếu nói về uống trà thì trong Hoa Đông chỉ có Trương Thanh Vân ở Hoài Dương mà thôi. Tôi đã thấy cậu ấy pha trà, động tác rất linh hoạt, nhịp nhàng ăn khớp, trà được pha cũng thơm hơn chúng ta pha vài phần... ....
- Sao? Có chuyện này à? Hôm nào đó tôi nhất định phải xem qua mới được.
Canh Liệt đột nhiên hơi khựng lại rồi nói:
- À, đúng rồi, trung ương còn chưa có câu trả lời thuyết phục về vấn đề Trương Thanh Vân đi hay ở sao?
- Còn chưa có, việc này... ....
Tần Vệ Quốc lắc đầu:
- Nếu sớm biết như thế thì chúng ta không nên có tâm tư động đến Trương Thanh Vân, bây giờ rất nhiều phương diện bất mãn. Đầu tiên là cậu ta không hài lòng, ngày đó đến nhà tôi tỏ thái độ rất kiên quyết. Còn nữa, hôm nay bí thư Hoàng Hải Lăng Tổ Hồng đã điện thoại cho tôi, anh ấy nói rằng bây giờ Hoài Dương và Hoàng Hải đang đi vào giai đoạn hợp tác mấu chốt, nếu điều Trương Thanh Vân đi là không thích hợp... ....
Canh Liệt có chút sững sốt, lão nói:
- Đúng vậy, còn có một chuyện tôi quên chưa báo cáo với anh, ngoài Trương Thanh Vân thì những lãnh đạo khác trong thị ủy Hoài Dương đều gửi thư lên phòng văn thư, tất cả đều hy vọng tỉnh ủy suy xét tình hình thực tế ở Hoài Dương, không cần phải di dời một trụ cột như Trương Thanh Vân. Anh nói xem, Trương Thanh Vân này mới đến Hoài Dương được vài ngày mà ban ngành đã có năng lực đoàn kết rất mạnh.
Tần Vệ Quốc hừ một tiếng nói:
- Cái gì mà năng lực đoàn kết rất mạnh, đó là vì Trương Thanh Vân đi, bí thư Hoài Dương sẽ không được đề bạt từ trong ban ngành, bọn họ sợ rằng sẽ tiếp tục có lính hàng không , sẽ có thêm nhiều chuyện xấu, đây chính là tâm lý của bọn họ.
- Nếu là như vậy thì cũng không cần phải chú ý, chút nữa tôi sẽ cho gọi điện thoại cho người đứng đầu, yêu cầu bọn họ không hành động theo cảm tính, tin tưởng sẽ không có vấn đề.
Canh Liệt nói.
- Có thể có vấn đề gì? Tỉnh ủy đưa ra chính sách thì phải chấp hành.
Tần Vệ Quốc trầm giọng nói, sau đó lão hạ thấp âm thanh:
- Đúng rồi, anh vừa nói ai là người đứng đầu, ai là người dẫn đầu của bọn họ?
- Tiêu Hàn, người này ký tên đầu tiên.
Canh Liệt nói.
Tần Vệ Quốc trầm ngâm không nói, lão đứng lên đi qua đi lại rồi đột nhiên nói:
- Tiêu Hàn này hình như trước kia cùng đối phó với Tôn Chính Sơn thì phải? Đúng, đúng, đây là vấn đề, Trương Thanh Vân đi, nếu Tôn Chính Sơn được điều qua Hoài Dương thì có vấn đề.
- Bí thư, vấn đề này tôi thấy anh nên đưa ra thảo luận ở hội nghị thường ủy.
Canh Liệt đề nghị, liên quan đến nhân sự thì lão không dám lên tiếng, vì bên trong liên lụy quá rộng, đây không phải là công tác mà thư ký trưởng có thể chen tay.
- Tút, tút, tút!
Điện thoại bàn vang lên, Tần Vệ Quốc nắm lấy alo một tiếng rồi bắt đầu cười, sau đó đột nhiên nói:
- Vì sao?
Canh Liệt ở bên cạnh cảm thấy rất khó hiểu.
- Biết rồi, biết rồi!
Cuối cùng Tần Vệ Quốc nói, lão cúp điện thoại rồi tiếp tục:
- Được, xem ra chúng ta quá tự tin cho rằng trung ương sẽ không phủ quyết ý kiến của mình. Vừa rồi phó bộ trưởng Uông của cục tổ chức trung ương đã gọi điện thoại đến, nói rằng đề cử của chúng ta phải châm chước thêm một bước, tạm thời không có câu trả lời thuyết phục.
- Ừ, sớm biết như thế thì chúng ta không nên nhanh chóng đi vào lòng luẩn quẩn này, làm cho lòng người hai thành phố phải bàng hoàng, hư hại nhiều hơn thành công.
Tần Vệ Quốc nói.
- Bí thư, chúng ta có nên phản ánh tình huống lúc này cho tuyến trên hay không? Tên đã bắn khỏi cung, bây giờ toàn tỉnh Hoa Đông đều nghị luận về việc Trương Thanh Vân được điều động, nếu việc này cuối cùng thất bại, chúng ta... ....
Canh Liệt nói, câu cuối cùng không nói ra hết nhưng ý tứ lại rất rõ ràng.
Lần này tỉnh ủy cố ý lên giọng trong vấn đề điều động Trương Thanh Vân, mục đích tất nhiên là biểu hiện sự coi trọng của tỉnh ủy với Cảng Thành, để dẹp yên nhân tâm. Nếu cuối cùng trung ương từ bỏ đề nghị của tỉnh ủy, như vậy thể diện của Hoa Đông sẽ bị ảnh hưởng, hơn nữa vấn đề Cảng Thành cũng sẽ tiến thêm một bước và phô bày ra ngoài.
- Tốt lắm, chuyện này không nói nhiều, bên trên có suy xét mà sự việc đã đến mức này, chúng ta dứt khoát không làm cho sự việc thêm phức tạp, tất cả cứ dựa theo ý chỉ của trung ương.
Tần Vệ Quốc nói, làm bí thư tỉnh ủy thì lão không nên hành động theo cảm tính mà nhanh chóng điều chỉnh tâm tính và bình tĩnh lại. Canh Liệt cũng không muốn ở lâu, lão nhân cơ hội mà cáo từ.
Canh Liệt đi ra ngoài thì Tần Vệ Quốc dùng tay chụp lấy một chậu cảnh trên bàn, một lúc lâu sau lão cầm lấy điện thoại và buông chậu hoa xuống.
Bây giờ trung ương ngày càng độc lập trong lúc đề bạt nhân sự cấp phó bộ mà vai trò của tỉnh ủy đã ngày càng nhỏ. Nếu so sánh thì bí thư Lĩnh Nam bên kia là ủy viên bộ chính trị, cấp bậc cao, tình hình Hoa Đông thì không giống, bí thư tỉnh ủy Hoa Đông cũng không có cấp bậc cao như vậy.
- Khụ, khụ!
Tần Vệ Quốc ho khan vài tiếng, lão vỗ vỗ trán mà cảm thấy có chút mê muội. Gần đây lão cảm thấy thân thể ngày càng yếu, khi còn trẻ lão cũng là hán tử mạnh mẽ, nhưng thời gian dần trôi, con người dần già yếu.
- Năm nay đã sáu mươi hai!
Tần Vệ Quốc lẩm bẩm một câu, ba năm sau lão sẽ phải rời vị trí, bây giờ cục diện Hoa Đông cũng khá rối, lão cũng không còn niềm tin sẽ tiến thêm một bước. Nhưng nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì ba năm sau lão sẽ về hưu.
- Trương Thanh Vân... ....
Tần Vệ Quốc đột nhiên nghĩ đến người này, trước kia Trương Thanh Vân đã là điển hình trong lòng, lão cần người này để đối phó với hàng loạt tin đồn không tốt của các thế lực khác về tình hình Hoa Đông.
Nhưng bây giờ Tần Vệ Quốc mới phát hiện ra vị cán bộ trẻ tuổi kia có tiềm lực kinh người, dù là tâm tính, tài hoa hay điều kiện bối cảnh đều cực kỳ tốt. Nếu nói tương lai người này có thể phát triển rực rỡ mà các phe phái Hoa Đông bỏ lỡ thời cơ đối phương đang ở Hoa Đông thì quá đáng tiếc.
Tình huống trước mắt Tần Vệ Quốc có thể cảm nhận được sự kính phục của Trương Thanh Vân với mình, nhưng người này cảnh giác rất cao với phe phái Hoa Đông, điều Tần Vệ Quốc đang suy xét chính là... ....
Điện thoại trên bàn lại vang lên, Tần Vệ Quốc không phản ứng, lão vẫn đang suy xét vấn đề.
- Chờ chút!
Tần Vệ Quốc giống như có quyết đoán, lão tiện tay bắt điện thoại, sự việc đã được quyết định.
... ....
Khi Trương Thanh Vân quay về Hoài Dương thì tâm tình đã hoàn toàn bình tĩnh, hắn tuy cũng có chút đa sầu đa cảm nhưng năng lực thích ứng rất mạnh. Sự việc đã như vậy thì bây giờ hắn có làm gì cũng khó thay đổi.
Nếu đã như vậy thì làm tốt công tác trước mắt là quan trọng nhất, những thứ khác sẽ theo hắn ra đi.
Trương Thanh Vân phán đoán nếu mình được điều động thì chắc chắn phải có thời gian một tháng để giảm xóc. Bây giờ đừng nói là một tháng, dù là một ngày cũng quá quan trọng với Hoài Dương, nếu như vậy thì trước khi đi hắn cũng giải quyết xong những vấn đề còn sót lại.
Cục diện Hoài Dương hôm nay chính là tâm huyết của hắn, hắn phải có sự phụ trách với tâm huyết của mình, cũng là phụ trách hơn mười triệu dân chúng trong thành phố.
Trương Thanh Vân trở lại thị ủy rồi lập tức thông báo mở hội nghị thường ủy, chương trình hội nghị là chứng thực các cơ chế lãnh đạo và phụ trách hạng mục hợp tác với Hoàng Hải. Đã có hàng loạt hiệp nghị đã ký với Hoàng Hải, bây giờ quan trọng nhất chính là phải chứng thực những những sự việc cần xử lý.
Tất cả đơn vị ban ngành trong thành phố đều phải được điều động, Trương Thanh Vân còn quyết định để các lãnh đạo phụ trách, các thường ủy thị ủy đều có cơ hội tham gia để liên lạc, giám sát vấn đề chứng thực hiệp nghị. Như vậy sẽ sinh ra phản ứng nhanh, có lãnh đạo thị ủy ra mặt thì hiệu suất công tác sẽ được đẩy mạnh rất nhiều.
Bây giờ thời gian cấp bách, Trương Thanh Vân muốn tạo nên một cơ chế, sau này tất cả phương diện công tác ở Hoài Dương đều phải làm theo cơ chế, để các cán bộ từ lãnh đạo thị ủy đến cơ sở có thể phát huy ưu thế của mình, có thể cống hiến lực lượng.
Hoàng Hải hợp tác với Hoài Dương là chuyện lớn liên quan đến toàn thành phố, không phải là chuyện của một vài người hoặc vài đơn vị. Vì vậy trong vấn đề này, trên phương diện Hoài Dương thì Trương Thanh Vân muốn tất cả mọi người đều phải tham dự. Đảng ủy chính quyền, đại biểu nhân dân, ủy viên hội nghị hiệp thương chính trị, tất cả các tuyến phải phát huy tác dụng.
Dựa theo tính toán thì Trương Thanh Vân quyết định dựa vào hợp tác với hoàng hải để điều động tính tích cực của mọi người, đồng thời trong lúc làm việc phải chỉnh đốn, ảnh hưởng và thay đổi bầu không khí chính trị ở Hoài Dương, đẩy mạnh chế độ cải cách cán bộ Hoài Dương, đây chính là bàn cờ lớn của Trương Thanh Vân.
Theo cái nhìn của Trương Thanh Vân, khi đẩy mạnh hợp tác với Hoàng Hải thì không những làm cho Hoài Dương phát triển kinh tế, đồng thời vấn đề xây dựng đội ngũ cán bộ, năng lực chấp chính của các cấp chính quyền Hoài Dương, chế độ phân công lựa chọn cán bộ, bầu không khí chính trị và xã hội...Tất cả đều có biến đổi lớn.
Nếu làm được như vậy thì Hoài Dương sẽ chính thức và nhanh chóng tiến vào quỹ đạo. Trương Thanh Vân có lòng tin chỉ trong vòng ba năm sẽ thực hiện được mục tiêu này. Nhưng bây giờ tình cảnh đã biến hóa, tương lai của Hoài Dương không nằm trong sự khống chế của Trương Thanh Vân.
Bây giờ những gì Trương Thanh Vân có thể làm là cố gắng tạo ra một mở đầu tốt, mở rộng hoàn cảnh công tác, hy vọng đối phương đến nhận chức có thể sử dụng ý nghĩ của mình. Nếu được như vậy thì Trương Thanh Vân tin vài năm sau Hoài Dương sẽ phát triển mạnh ở Hoài Dương, thậm chí là trong
/1217
|