Đại biểu quốc hội và ủy viên hiệp thương chính trị thường không phân biệt, nhưng hôm nay chủ nhiệm văn phòng đại biểu quốc hội Phùng Thấm Chương và chủ tịch hiệp thương chính trị Ân Tô Đàm lại đến gặp mặt nhau.
Ân Tô Đàm chủ động đến thăm hỏi Phùng Thấm Chương, quan hệ giữa hai người cứ phập phồng nhiều năm, có thể nói là đấu với nhau cả đời mà hợp tác cả đời.
Trước đó hai người đều đã là thường ủy thị ủy Hoài Dương, hơn nữa hai người đều đã làm phó bí thư thị ủy Hoài Dương, cuối cùng Ân Tô Đàm là lãnh đạo hội nghị hiệp thương chính trị, mà Phùng Thấm Chương thì lại là chủ nhiệm văn phòng đại biểu quốc hội và cao hơn Ân Tô Đàm một cái đầu.
Kiếp sống chính trị của hai người cũng không quá thông thường, hai người anh đuổi tôi đuổi, đuổi đến cuối cùng, bây giờ khi mặt trời sắp lặn thì cũng dừng lại ở chức vụ trưởng phòng.
- Anh Phùng, gần đây bệnh phong thấp của tôi lại tái phát, cảm thấy khí hậu năm na quá bất thường, xem ra thời điểm tôi và anh cáo lão về nhà đã không xa.
Ân Tô Đàm khá gầy, những nếp nhăn trên mặt rất rõ ràng, nhìn qua có vẻ lớn tuổi hơn cả Phùng Thấm Chương.
Phùng Thấm Chương khá cao lớn, ngũ quan rõ ràng, tuy đã lớn tuổi nhưng vẫn còn có thể nhìn thấy phong thái năm xưa.
Phùng Thấm Chương nghe thấy hương vị khác biệt trong lời nói của Ân Tô Đàm thì đứng dậy mở lời:
- Đúng vậy, tôi và anh đều đã là người già, thôi thì về nhà nuôi hoa chăm sóc vật nuôi. Bây giờ sóng gió lớn bùng lên, đáng tiếc là bí thư Trương sắp được điều động, sau này... ....
- Được rồi, được rồi.
Ân Tô Đàm khoát tay nói:
- Ai nói với anh những lời kia, tôi chỉ nói về bệnh tình của mình. Anh đấy, luôn miệng nói sẽ buông nhưng mở miệng sao có hương vị như còn chưa thấy đường cáo lão?
Phùng Thấm Chương thầm mắng một câu: Lão già này! rồi híp mắt nói:
- Anh Ân, nếu anh buông được thì chạy đến đây làm gì? Không muốn được thanh tỉnh sao?
- Cái gì là thanh tỉnh? Tổ chức giao nhiệm vụ cho chúng ta, tôi và anh phải làm tốt công tác. Gần đây tôi thấy bầu không khí bên phía văn phòng đại biểu quốc hội không được tốt cho lắm, không hoàn thành yêu cầu đoàn kết của tổ chức và ổn định cơ bản, anh có thể gánh vác được trách nhiệm này sao?
Ân Tô Đàm lạnh lùng nói.
Vẻ mặt Phùng Thấm Chương chợt biến đổi, lão đang định trả lời mỉa mai thì cuối cùng cũng nhịn được, lão nói:
- Hôm nay tôi không tranh chấp với anh, anh đến đây thì là khách, tôi đã báo cáo tình huống với phó bí thư thị ủy Tiêu Hàn, anh thì sao?
- Bên tôi không có thông báo, cũng không có tình huống gì mà thông báo. Hiệp thương chính trị thường yêu cầu các tổ viên thảo luận, vì vậy tất cả chỉ là bình thường, ủy viên bên dưới tích cực đóng góp ý kiến là tốt, sao có thể xem đây là vấn đề cho được?
Ân Tô Đàm nói.
- Lão già anh đúng là được một tấc muốn tiên lên một thước, những lời này anh cần phải giải thích với bí thư Trương, anh đến đây nói với tôi thì có tác dụng gì?
Phùng Thấm Chương trầm giọng nói, có vẻ khá tức giận.
- Tôi cũng muốn đi nhưng bí thư người ta không có lệnh triệu hồi. Bảo vệ ổn định và bảo vệ xu thế phát triển chủ yếu là của thị ủy, đồng chí bí thư không lên tiếng tất nhiên có suy xét sâu xa của lãnh đạo, nếu tôi mạo muội đến tìm thì chẳng phải đang phá hư ý đồ của lãnh đạo sao?
Ân Tô Đàm dùng lời lẽ hùng hồn nói.
- Đúng là lão già!
Phùng Thấm Chương nghiến răng nghiến lợi nói, đã nhiều năm trôi qua mà Ân Tô Đàm vẫn có đức hạnh như vậy, khó trách thua cuộc trong lúc tranh chấp chức vụ bí thư thị ủy, cán bộ có tố chất như vậy sao có thể yên tâm giao phó trọng trách làm lãnh đạo?
Phùng Thấm Chương nghĩ về Ân Tô Đàm mà đột nhiên nghĩ về mình, lão nhỏ hơn Ân Tô Đàm hai tuổi, vốn trước đó rất có hy vọng tiến lên làm lãnh đạo đảng ủy thành phố, nhưng trước đó làm ra những ảnh hưởng đến cục diện ổn định, tỉnh ủy suy xét cho lão lui xuống làm chủ nhiệm văn phòng đại biểu quốc hội. Có lẽ lão sẽ ngồi trên cương vị này đến lúc cáo lão về hưu.
Hai lão bạn già và đối thủ gặp mặt nhau tất nhiên sẽ không thiếu những lời mỉa mai cay độc, hơn nữa vấn đề châm chọc lẫn nhau cũng thường hay xảy ra, vì vậy trong phòng làm việc bùng lên mùi thuốc súng nồng nặc. Nhưng cả hai cũng biết rõ đấu với nhau cả đời, vào thời điểm cuối cùng thì không nên trở mặt, vì vậy mỗi khi đến mức độ kịch liệt thì mỗi người đều lui một bước, cho nên trong phòng làm việc chốc chốc cũng phát ra tiếng cười.
Hôm nay Ân Tô Đàm đến tìm Phùng Thấm Chương với mục đích muốn thương lượng chuyện ồn ào lần này, bây giờ sự việc càng lúc càng rối, nếu cứ tiếp tục như vậy thì bọn họ khó tránh khỏi trách nhiệm, sẽ bị tổ chức trách phạt.
Nhưng hai bạn già vừa gặp mặt nói vài câu thì đã giống như quên đi chính đề, chỉ biết cùng nhau tán dóc.
Thật ra điều này cũng nói rõ sự chuyển biến tâm tình của hai người. Cả hai đều đã đứng trên đỉnh núi, đồng thời cũng sắp xuống núi, hầu như không còn tâm tư cầu tiến, căn bản được chăng hay chớ, làm một ngày thì lê bước một ngày.
Đối với công tác của mình thì bọn họ lựa chọn phương pháp mở hướng phát triển riêng, cắt một đường và để lại một đường, hơn nữa vào những lúc quyết định lại thường hay bao che khuyết điểm. Ví dụ như sự kiện lần này, trước đó Quách Vũ phát biểu trước đại biểu quốc hội và ủy viên hiệp thương chính trị cũng không có gì không ổn, nhưng bây giờ động tĩnh sinh ra lại quá lớn, nếu nói trong sự việc lần này không có bóng dáng của Ân Tô Đàm và Phùng Thấm Chương thì không ai tin.
Thật ra hai người làm như vậy chính là chịu sự ảnh hưởng của thể diện, chưa xét đến những vấn đề sâu xa, bây giờ tính cảnh giác của bọn họ đã không thể so sánh với khi đang còn như mặt trơi giữa trưa.
Tuy chủ nhiệm văn phòng đại biểu quốc hội và chủ tịch hội nghị hiệp thương chính trị đều là lãnh đạo chủ yếu của thị ủy nhưng xét theo thể chế thì công tác cũng không nhiều, chẳng qua chỉ được xếp đặt ngồi trên các ban ngành trong các hội nghị, quyền lợi thực tế lại quá khác biệt so với thường ủy thị ủy.
Phùng Thấm Chương thì tốt hơn một chút, Ân Tô Đàm làm chủ tịch hội nghị hiệp thương chính trị mà càng ngày càng ít có được công tác và quyền lợi, tất nhiên sẽ để người khác biết rõ tâm tính là thế nào.
Hai người ở trong phòng làm việc cãi nhau và cười cười nói nói mà quên cả thời gian, mãi đến lúc thư ký Tiểu Đái của Phùng Thấm Chương đến gõ cửa thì hai người mới tạm thời ngừng câu chuyện.
- Chủ nhiệm, thư ký Lưu Bằng của bí thư thị ủy Trương Thanh Vân muốn gặp anh và chủ tịch Ân!
Tiểu Đái đứng ở cửa mà không đi vào, hắn cất cao giọng nói.
- Sao?
Phùng Thấm Chương nhướng mày, lão liếc mắt nhìn Ân Tô Đàm rồi nói:
- Anh hỏi xem có chuyện gì?
- Đã hỏi rồi, anh ấy nói muốn đưa thiếp mời, muốn truyền lệnh của bí thư Trương.
- Đưa thiếp mời sao?
Phùng Thấm Chương cảm thấy cực kỳ nghi hoặc, sau đó lão đột nhiên hít vào một hơi thật sâu nói:
- Sao anh ấy biết chủ tịch Ân đang ở đây?
Tiểu Đái giống như không nghĩ đến vấn đề này, vì thế hắn đứng ngây cả người, cảm thấy sự việc có chút cổ quái. Lúc này Phùng Thấm Chương khoát tay nói:
- Để anh ấy vào, để xem bí thư Trương có ý chỉ gì?
Lưu Bằng cầm theo hai phong thư, hắn đi theo sau lưng Tiểu Đái vào phòng làm việc của Phùng Thấm Chương với bộ dạng không kiêu ngạo không xu nịnh. Khi tiến vào phòng làm việc thì chào hỏi hai vị lãnh đạo, tất cả đều rất tự nhiên.
- Nghe nói anh đến đưa thiếp mời phải không? Thiếp mời gì vậy?
Phùng Thấm Chương nói.
Lưu Bằng cười cười nói:
- Tôi cũng không hiểu rõ lắm, tôi chỉ làm theo lệnh của bí thư Trương mà thôi.
Lưu Bằng khách khí tách hai phong thư ra, trước tiên hắn đưa cho Phùng Thấm Chương, sau đó lại chuyển cho Ân Tô Đàm.
Phùng Thấm Chương xé phong thư, bên trong quả nhiên là thiếp mời, bên trên là Trương Thanh Vân tự tay viết vài dòng chữ mời hai người dự tiệc, nhìn qua có chút hương vị cổ xưa làm hai người cảm thấy nghi hoặc.
Nếu thật sự chỉ là một bữa cơm thì chỉ cần điện thoại là được, nào cần phải bày ra thiếp mời, hơn nữa còn đặc biệt phái thư ký đến chuyển thiếp mời.
Sự việc này chỉ có một khả năng, đây có thể là một bữa tiệc, là bữa tiệc tiễn chân Trương Thanh Vân rời khỏi Hoài Dương. Khi nghĩ đến đây thì Phùng Thấm Chương và Ân Tô Đàm đều có ý nghĩ, Phùng Thấm Chương nói:
- Bí thư Trương khách khí rồi, thật ra cũng không cần thiếp mời, chỉ cần điện thoại là tôi và anh Ân sẽ đến cổ động. Ha ha... ....
Ân Tô Đàm ở bên cạnh cũng lên tiếng phụ họa, Lưu Bằng cười nói:
- Vậy thì tốt quá, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, tôi xin cáo từ.
- Tốt, tốt, anh về nhớ chuyển lời cho bí thư Trương!
Phùng Thấm Chương chợt nhìn lên thời gian, lão đột nhiên nói:
- Vào buổi tối ngày mai sao? Vội vã như vậy à?
- Vâng, vào ngày mai!
- Được, ngày mai thì ngày mai, tôi và chủ tịch Ân nhất định sẽ đến tham dự.
Lưu Bằng rời khỏi phòng làm việc thì Phùng Thấm Chương lắc đầu nói:
- Bí thư Trương thật sự là thiếu niên anh tài, tôi và anh ở vào độ tuổi của anh ấy thì đang làm gì? Bây giờ người ta sẽ tiến vào ban ngành thường ủy của tỉnh ủy.
- Không nói đến điều này, không nhắc đến. Ngày mai có chương trình cần phải sắp xếp, anh nên làm chủ cho tôi, bây giờ nên xử lý thế nào?
Ân Tô Đàm nói.
- Lỡ hẹn thì cũng phải chịu thôi, mai tôi sẽ nói rõ tình huống với bí thư Trương.
Phùng Thấm Chương dứt khoát nói:
- Nhưng tôi nghĩ rằng anh nên đi, dù sao người ta cũng là lãnh đạo, anh ấy đã long trọng mời anh đến tham gia, anh không nể mặt thì người ta cũng khó khăn.
- Không phải vì điều này, tôi chỉ cảm thấy kỳ quái vì sao thư ký Lưu biết tôi đến đây, hơn nữa thời cơ đưa thiếp cũng rất tốt.
Ân Tô Đàm nói.
Phùng Thấm Chương cau mày nói:
- Ý của anh là... ....
- Tôi cảm thấy ngày mai sợ rằng không phải bữa tiệc tiễn chân gì cả, mười phần có gì đó khác lạ. Gần đây anh em chúng ta làm việc có chút qua loa, sợ rằng trước khi đi bí thư Trương cũng không thấy vừa mắt, sẽ để chúng ta phát biểu.
Ân Tô Đàm dùng giọng phân tích nói.
Ân Tô Đàm vừa nói ra như vậy thì cả hai rơi vào trầm mặc, hai người đều là những quan viên có cấp bậc hành chính gần sát với Trương Thanh Vân ở Hoài Dương nhưng bình thường đôi bên rất ít khi liên hệ. Mà Trương Thanh Vân đến Hoài Dương mới chỉ hơn một năm, vì thế mà những gì hai người bọn họ biết về bí thư Trương cũng có giới hạn mà thôi.
Tất nhiên bọn họ nằm mơ cũng không ngờ Trương Thanh Vân đã giăng sẵn lưới lên đầu mình, đại kế của Trương Thanh Vân phải được bắt đầu từ trên người hai lão già này. Tất nhiên bữa tiệc ngày mai cũng không phải để tiễn chân, cũng tuyệt đối không đơn giản chỉ là phát biểu, chắc chắn sẽ tràn đầy bóng đao ánh kiếm.
Trương Thanh Vân bỏ ra rất nhiều tam tư để thăm dò chi tiết về Ân Tô Đàm và Phùng Thấm Chương, mà trong đại cục của hắn thì hai người nà là nhân vật chủ yếu. Trương Thanh Vân cho rằng ra tay với hai người mới có tính bí mật, mới thuận tiện bày mưu nghĩ kế.
Trương Thanh Vân bây giờ đang cố gắng lợi dụng khung ảnh mù mờ khi sắp được điều động để bố trí quân cờ, đến khi ra tay thì phải làm đất trời rung chuyển, không cho người ta bất kỳ cơ hội gì để phản đòn.
Ân Tô Đàm chủ động đến thăm hỏi Phùng Thấm Chương, quan hệ giữa hai người cứ phập phồng nhiều năm, có thể nói là đấu với nhau cả đời mà hợp tác cả đời.
Trước đó hai người đều đã là thường ủy thị ủy Hoài Dương, hơn nữa hai người đều đã làm phó bí thư thị ủy Hoài Dương, cuối cùng Ân Tô Đàm là lãnh đạo hội nghị hiệp thương chính trị, mà Phùng Thấm Chương thì lại là chủ nhiệm văn phòng đại biểu quốc hội và cao hơn Ân Tô Đàm một cái đầu.
Kiếp sống chính trị của hai người cũng không quá thông thường, hai người anh đuổi tôi đuổi, đuổi đến cuối cùng, bây giờ khi mặt trời sắp lặn thì cũng dừng lại ở chức vụ trưởng phòng.
- Anh Phùng, gần đây bệnh phong thấp của tôi lại tái phát, cảm thấy khí hậu năm na quá bất thường, xem ra thời điểm tôi và anh cáo lão về nhà đã không xa.
Ân Tô Đàm khá gầy, những nếp nhăn trên mặt rất rõ ràng, nhìn qua có vẻ lớn tuổi hơn cả Phùng Thấm Chương.
Phùng Thấm Chương khá cao lớn, ngũ quan rõ ràng, tuy đã lớn tuổi nhưng vẫn còn có thể nhìn thấy phong thái năm xưa.
Phùng Thấm Chương nghe thấy hương vị khác biệt trong lời nói của Ân Tô Đàm thì đứng dậy mở lời:
- Đúng vậy, tôi và anh đều đã là người già, thôi thì về nhà nuôi hoa chăm sóc vật nuôi. Bây giờ sóng gió lớn bùng lên, đáng tiếc là bí thư Trương sắp được điều động, sau này... ....
- Được rồi, được rồi.
Ân Tô Đàm khoát tay nói:
- Ai nói với anh những lời kia, tôi chỉ nói về bệnh tình của mình. Anh đấy, luôn miệng nói sẽ buông nhưng mở miệng sao có hương vị như còn chưa thấy đường cáo lão?
Phùng Thấm Chương thầm mắng một câu: Lão già này! rồi híp mắt nói:
- Anh Ân, nếu anh buông được thì chạy đến đây làm gì? Không muốn được thanh tỉnh sao?
- Cái gì là thanh tỉnh? Tổ chức giao nhiệm vụ cho chúng ta, tôi và anh phải làm tốt công tác. Gần đây tôi thấy bầu không khí bên phía văn phòng đại biểu quốc hội không được tốt cho lắm, không hoàn thành yêu cầu đoàn kết của tổ chức và ổn định cơ bản, anh có thể gánh vác được trách nhiệm này sao?
Ân Tô Đàm lạnh lùng nói.
Vẻ mặt Phùng Thấm Chương chợt biến đổi, lão đang định trả lời mỉa mai thì cuối cùng cũng nhịn được, lão nói:
- Hôm nay tôi không tranh chấp với anh, anh đến đây thì là khách, tôi đã báo cáo tình huống với phó bí thư thị ủy Tiêu Hàn, anh thì sao?
- Bên tôi không có thông báo, cũng không có tình huống gì mà thông báo. Hiệp thương chính trị thường yêu cầu các tổ viên thảo luận, vì vậy tất cả chỉ là bình thường, ủy viên bên dưới tích cực đóng góp ý kiến là tốt, sao có thể xem đây là vấn đề cho được?
Ân Tô Đàm nói.
- Lão già anh đúng là được một tấc muốn tiên lên một thước, những lời này anh cần phải giải thích với bí thư Trương, anh đến đây nói với tôi thì có tác dụng gì?
Phùng Thấm Chương trầm giọng nói, có vẻ khá tức giận.
- Tôi cũng muốn đi nhưng bí thư người ta không có lệnh triệu hồi. Bảo vệ ổn định và bảo vệ xu thế phát triển chủ yếu là của thị ủy, đồng chí bí thư không lên tiếng tất nhiên có suy xét sâu xa của lãnh đạo, nếu tôi mạo muội đến tìm thì chẳng phải đang phá hư ý đồ của lãnh đạo sao?
Ân Tô Đàm dùng lời lẽ hùng hồn nói.
- Đúng là lão già!
Phùng Thấm Chương nghiến răng nghiến lợi nói, đã nhiều năm trôi qua mà Ân Tô Đàm vẫn có đức hạnh như vậy, khó trách thua cuộc trong lúc tranh chấp chức vụ bí thư thị ủy, cán bộ có tố chất như vậy sao có thể yên tâm giao phó trọng trách làm lãnh đạo?
Phùng Thấm Chương nghĩ về Ân Tô Đàm mà đột nhiên nghĩ về mình, lão nhỏ hơn Ân Tô Đàm hai tuổi, vốn trước đó rất có hy vọng tiến lên làm lãnh đạo đảng ủy thành phố, nhưng trước đó làm ra những ảnh hưởng đến cục diện ổn định, tỉnh ủy suy xét cho lão lui xuống làm chủ nhiệm văn phòng đại biểu quốc hội. Có lẽ lão sẽ ngồi trên cương vị này đến lúc cáo lão về hưu.
Hai lão bạn già và đối thủ gặp mặt nhau tất nhiên sẽ không thiếu những lời mỉa mai cay độc, hơn nữa vấn đề châm chọc lẫn nhau cũng thường hay xảy ra, vì vậy trong phòng làm việc bùng lên mùi thuốc súng nồng nặc. Nhưng cả hai cũng biết rõ đấu với nhau cả đời, vào thời điểm cuối cùng thì không nên trở mặt, vì vậy mỗi khi đến mức độ kịch liệt thì mỗi người đều lui một bước, cho nên trong phòng làm việc chốc chốc cũng phát ra tiếng cười.
Hôm nay Ân Tô Đàm đến tìm Phùng Thấm Chương với mục đích muốn thương lượng chuyện ồn ào lần này, bây giờ sự việc càng lúc càng rối, nếu cứ tiếp tục như vậy thì bọn họ khó tránh khỏi trách nhiệm, sẽ bị tổ chức trách phạt.
Nhưng hai bạn già vừa gặp mặt nói vài câu thì đã giống như quên đi chính đề, chỉ biết cùng nhau tán dóc.
Thật ra điều này cũng nói rõ sự chuyển biến tâm tình của hai người. Cả hai đều đã đứng trên đỉnh núi, đồng thời cũng sắp xuống núi, hầu như không còn tâm tư cầu tiến, căn bản được chăng hay chớ, làm một ngày thì lê bước một ngày.
Đối với công tác của mình thì bọn họ lựa chọn phương pháp mở hướng phát triển riêng, cắt một đường và để lại một đường, hơn nữa vào những lúc quyết định lại thường hay bao che khuyết điểm. Ví dụ như sự kiện lần này, trước đó Quách Vũ phát biểu trước đại biểu quốc hội và ủy viên hiệp thương chính trị cũng không có gì không ổn, nhưng bây giờ động tĩnh sinh ra lại quá lớn, nếu nói trong sự việc lần này không có bóng dáng của Ân Tô Đàm và Phùng Thấm Chương thì không ai tin.
Thật ra hai người làm như vậy chính là chịu sự ảnh hưởng của thể diện, chưa xét đến những vấn đề sâu xa, bây giờ tính cảnh giác của bọn họ đã không thể so sánh với khi đang còn như mặt trơi giữa trưa.
Tuy chủ nhiệm văn phòng đại biểu quốc hội và chủ tịch hội nghị hiệp thương chính trị đều là lãnh đạo chủ yếu của thị ủy nhưng xét theo thể chế thì công tác cũng không nhiều, chẳng qua chỉ được xếp đặt ngồi trên các ban ngành trong các hội nghị, quyền lợi thực tế lại quá khác biệt so với thường ủy thị ủy.
Phùng Thấm Chương thì tốt hơn một chút, Ân Tô Đàm làm chủ tịch hội nghị hiệp thương chính trị mà càng ngày càng ít có được công tác và quyền lợi, tất nhiên sẽ để người khác biết rõ tâm tính là thế nào.
Hai người ở trong phòng làm việc cãi nhau và cười cười nói nói mà quên cả thời gian, mãi đến lúc thư ký Tiểu Đái của Phùng Thấm Chương đến gõ cửa thì hai người mới tạm thời ngừng câu chuyện.
- Chủ nhiệm, thư ký Lưu Bằng của bí thư thị ủy Trương Thanh Vân muốn gặp anh và chủ tịch Ân!
Tiểu Đái đứng ở cửa mà không đi vào, hắn cất cao giọng nói.
- Sao?
Phùng Thấm Chương nhướng mày, lão liếc mắt nhìn Ân Tô Đàm rồi nói:
- Anh hỏi xem có chuyện gì?
- Đã hỏi rồi, anh ấy nói muốn đưa thiếp mời, muốn truyền lệnh của bí thư Trương.
- Đưa thiếp mời sao?
Phùng Thấm Chương cảm thấy cực kỳ nghi hoặc, sau đó lão đột nhiên hít vào một hơi thật sâu nói:
- Sao anh ấy biết chủ tịch Ân đang ở đây?
Tiểu Đái giống như không nghĩ đến vấn đề này, vì thế hắn đứng ngây cả người, cảm thấy sự việc có chút cổ quái. Lúc này Phùng Thấm Chương khoát tay nói:
- Để anh ấy vào, để xem bí thư Trương có ý chỉ gì?
Lưu Bằng cầm theo hai phong thư, hắn đi theo sau lưng Tiểu Đái vào phòng làm việc của Phùng Thấm Chương với bộ dạng không kiêu ngạo không xu nịnh. Khi tiến vào phòng làm việc thì chào hỏi hai vị lãnh đạo, tất cả đều rất tự nhiên.
- Nghe nói anh đến đưa thiếp mời phải không? Thiếp mời gì vậy?
Phùng Thấm Chương nói.
Lưu Bằng cười cười nói:
- Tôi cũng không hiểu rõ lắm, tôi chỉ làm theo lệnh của bí thư Trương mà thôi.
Lưu Bằng khách khí tách hai phong thư ra, trước tiên hắn đưa cho Phùng Thấm Chương, sau đó lại chuyển cho Ân Tô Đàm.
Phùng Thấm Chương xé phong thư, bên trong quả nhiên là thiếp mời, bên trên là Trương Thanh Vân tự tay viết vài dòng chữ mời hai người dự tiệc, nhìn qua có chút hương vị cổ xưa làm hai người cảm thấy nghi hoặc.
Nếu thật sự chỉ là một bữa cơm thì chỉ cần điện thoại là được, nào cần phải bày ra thiếp mời, hơn nữa còn đặc biệt phái thư ký đến chuyển thiếp mời.
Sự việc này chỉ có một khả năng, đây có thể là một bữa tiệc, là bữa tiệc tiễn chân Trương Thanh Vân rời khỏi Hoài Dương. Khi nghĩ đến đây thì Phùng Thấm Chương và Ân Tô Đàm đều có ý nghĩ, Phùng Thấm Chương nói:
- Bí thư Trương khách khí rồi, thật ra cũng không cần thiếp mời, chỉ cần điện thoại là tôi và anh Ân sẽ đến cổ động. Ha ha... ....
Ân Tô Đàm ở bên cạnh cũng lên tiếng phụ họa, Lưu Bằng cười nói:
- Vậy thì tốt quá, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, tôi xin cáo từ.
- Tốt, tốt, anh về nhớ chuyển lời cho bí thư Trương!
Phùng Thấm Chương chợt nhìn lên thời gian, lão đột nhiên nói:
- Vào buổi tối ngày mai sao? Vội vã như vậy à?
- Vâng, vào ngày mai!
- Được, ngày mai thì ngày mai, tôi và chủ tịch Ân nhất định sẽ đến tham dự.
Lưu Bằng rời khỏi phòng làm việc thì Phùng Thấm Chương lắc đầu nói:
- Bí thư Trương thật sự là thiếu niên anh tài, tôi và anh ở vào độ tuổi của anh ấy thì đang làm gì? Bây giờ người ta sẽ tiến vào ban ngành thường ủy của tỉnh ủy.
- Không nói đến điều này, không nhắc đến. Ngày mai có chương trình cần phải sắp xếp, anh nên làm chủ cho tôi, bây giờ nên xử lý thế nào?
Ân Tô Đàm nói.
- Lỡ hẹn thì cũng phải chịu thôi, mai tôi sẽ nói rõ tình huống với bí thư Trương.
Phùng Thấm Chương dứt khoát nói:
- Nhưng tôi nghĩ rằng anh nên đi, dù sao người ta cũng là lãnh đạo, anh ấy đã long trọng mời anh đến tham gia, anh không nể mặt thì người ta cũng khó khăn.
- Không phải vì điều này, tôi chỉ cảm thấy kỳ quái vì sao thư ký Lưu biết tôi đến đây, hơn nữa thời cơ đưa thiếp cũng rất tốt.
Ân Tô Đàm nói.
Phùng Thấm Chương cau mày nói:
- Ý của anh là... ....
- Tôi cảm thấy ngày mai sợ rằng không phải bữa tiệc tiễn chân gì cả, mười phần có gì đó khác lạ. Gần đây anh em chúng ta làm việc có chút qua loa, sợ rằng trước khi đi bí thư Trương cũng không thấy vừa mắt, sẽ để chúng ta phát biểu.
Ân Tô Đàm dùng giọng phân tích nói.
Ân Tô Đàm vừa nói ra như vậy thì cả hai rơi vào trầm mặc, hai người đều là những quan viên có cấp bậc hành chính gần sát với Trương Thanh Vân ở Hoài Dương nhưng bình thường đôi bên rất ít khi liên hệ. Mà Trương Thanh Vân đến Hoài Dương mới chỉ hơn một năm, vì thế mà những gì hai người bọn họ biết về bí thư Trương cũng có giới hạn mà thôi.
Tất nhiên bọn họ nằm mơ cũng không ngờ Trương Thanh Vân đã giăng sẵn lưới lên đầu mình, đại kế của Trương Thanh Vân phải được bắt đầu từ trên người hai lão già này. Tất nhiên bữa tiệc ngày mai cũng không phải để tiễn chân, cũng tuyệt đối không đơn giản chỉ là phát biểu, chắc chắn sẽ tràn đầy bóng đao ánh kiếm.
Trương Thanh Vân bỏ ra rất nhiều tam tư để thăm dò chi tiết về Ân Tô Đàm và Phùng Thấm Chương, mà trong đại cục của hắn thì hai người nà là nhân vật chủ yếu. Trương Thanh Vân cho rằng ra tay với hai người mới có tính bí mật, mới thuận tiện bày mưu nghĩ kế.
Trương Thanh Vân bây giờ đang cố gắng lợi dụng khung ảnh mù mờ khi sắp được điều động để bố trí quân cờ, đến khi ra tay thì phải làm đất trời rung chuyển, không cho người ta bất kỳ cơ hội gì để phản đòn.
/1217
|