Trương Thanh Vân tận tâm uống rượu, thoải mái dùng cơm, đã lâu rồi không được buông lỏng thế này, tối nay hắn rất vui sướng.
- Anh Tiêu, chúng ta cùng uống thêm một ly!
Trương Thanh Vân nâng ly rượu lên cười nói.
Tiêu Hàn liên tục khoát tay nói:
- Không được, tôi không uống được nữa, bí thư anh rộng lượng, cũng không ai theo được anh.
Trương Thanh Vân cau mày nhìn về phía Phùng Thấm Chương và Ân Tô Đàm, hai người bọn họ cũng không thể tiếp tục được nữa, cả hai liên tục khoát tay. Ân Tô Đàm nói:
- Bí thư, hôm nay tôi và anh Phùng cũng đều xem như đã phá lệ, xem như liều mình cùng quân tử, nhưng bây giờ cũng không còn gắng gượng được nữa, anh nếu không tận hứng thì tôi cũng chỉ liều mình theo sau mà thôi.
Trương Thanh Vân cười ha hả nói:
- Cũng không cần theo sau, tôi cũng không nghiện rượu, nhưng hôm nay khó có được thời gian buông lỏng, uống một chút cũng là thú vui.
Đám người Phùng Thấm Chương đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều giữ im lặng, ai cũng nhận thức được áp lực của Trương Thanh Vân. Hắn ngồi trên vị trí bí thư thị ủy Hoài Dương, đặc biệt là hai năm qua làm nhiều chuyện lớn cho Hoài Dương, những sự việc mà ngày thường cần xử lý thường khủng bố hơn người thường tưởng tượng rất nhiều lần.
Bây giờ Hoài Dương đã lấy được thành tích, các phương diện đều khởi sắc, hắn có thể cùng vài lão cán bộ uống vài ly, con người hoàn toàn buông lỏng, tất nhiên phải có chút vui sướng.
Đúng lúc này thì Trần Thu lặng lẽ đi đến, hắn dùng ánh mắt do dự nhìn vài vị lãnh đạo đang ngồi trên bàn cơm. Trương Thanh Vân cau mày nói:
- Có chuyện gì cứ nói thẳng, không cần ấp a ấp úng.
- Điều này... ....
Trần Thu cảm thấy khó thể mở miệng.
- Tôi đã cho anh nói, đâu còn nhiều điều cố kỵ như vậy.
Trương Thanh Vân trầm giọng nói. Bây giờ hắn uống vào chút rượu, tâm tình cũng thoáng hơn bình thường rất nhiều.
- Bí thư, bên ngoài...Bên ngoài có một vị nữ sĩ muốn gặp anh, chúng tôi ngăn cản cũng không được.
- Cô ấy...Cô ấy là phóng viên.
Trần Thu nói.
Trương Thanh Vân nhướng mày, cảm thấy có chút bất ngờ, mà đám người Phùng Thấm Chương thì có chút xấu hổ, nữ phóng viên dám phóng vào đây tìm Trương Thanh Vân thì rõ ràng quá lớn gan, mười phần là người quen.
- Để cô ấy đi vào.
Trương Thanh Vân bình tĩnh nói, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, cũng không biết vị phóng viên nào liều lĩnh mà chạy vào tận trong đây tìm mình, hơn nữa chắc chắn phải là người cực kỳ mạnh mẽ, nếu không Trần Thu cũng chẳng tiến vào báo cáo.
Trần Thu lên tiếng đi ra ngoài, một lát sau đưa vào một người. Trương Thanh Vân tập trung nhìn, khoảnh khắc này cũng không có phản ứng, chỉ biết là người đài truyền hình Cảng Thành.
- Cô...Cô...Không phải là phóng viên Ngô sao? Thế nào, sao lại chạy đến đây?
Trương Thanh Vân sửng sốt một lúc lâu mới nói, hắn nhớ cô gái này là Ngô Chí Nhã đài truyền hình Cảng Thành.
Sau khi rời khỏi Cảng Thành thì Trương Thanh Vân vẫn chưa từng được gặp lại Ngô Chí Nhã, bây giờ cô gái này có vẻ tiều tụy đi một chút, dáng vẻ vẫn như trước, khí chất như trước nhưng mái tóc có hơi rối, vẻ mặt bất an, không còn khí chất ưu nhã như trước.
- Trương...Bí thư Trương, anh còn nhận ra tôi là được, hôm nay tôi đến tìm anh là có chuyện gấp. Hà...Hà Dương tâm tình không ổn định, đặc biệt là vài ngày gần đây...Tôi đánh giá...Nghĩ rằng anh ấy có thể tự sát... ....
Ngô Chí Nhã lắp bắp nói.
Kinh hoàng này rõ ràng là không nhỏ, Chu Hà Dương tự sát sao? Chỉ cần nhìn bộ dạng của Ngô Chí Nhã thì có mười phần là có thể. Chu Thủ Tuân bị kỷ luật và trở thành quan tham lớn nhất ở Hoa Đông, Trương Thanh Vân khi đó đã suy xét Chu Hà Dương không chịu được đả kích này, vì thế đã đặc biệt điện thoại cho đối phương.
Khi đó tình huống có vẻ không xong, nhưng Trương Thanh Vân tin chỉ sau thời gian ngắn sẽ không còn vấn đề, sau đó hắn vì quá bận rộn mà không còn thời gian xem xét. Bây giờ đột nhiên nghe thấy tin tức, hắn không sợ hãi sao?
Chu Hà Dương làm thư ký cho Trương Thanh Vân được một năm, cũng coi như cán bộ tự tay Trương Thanh Vân đưa lên, hơn nữa cảm tình giữa hai người vẫn là khá sâu. Bây giờ tin tức đến khá đột nhiên, điều này làm hắn có chút hoảng hốt, đã tỉnh hơn phân nữa.
Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Ngô Chí Nhã, hắn đột nhiên nhớ đến lúc còn ở Cảng Thành, hình như khi đó Chu Hà Dương có theo đuổi Ngô Chí Nhã. Xem ra sau này quyết tâm của Chu Hà Dương đã thành công, nếu không Ngô Chí Nhã cũng sẽ chẳng đến đây tìm mình.
Ngô Chí Nhã bị lời nói lớn tiếng của Trương Thanh Vân dọa cho lùi một bước, nàng nói:
- Chu Hà Dương giam mình trong nhà ở Cảng Thành, không gặp mặt ai, tôi không dám báo cảnh sát. Thực tế...Tôi đã báo cáo rất nhiều lần, nhưng thời gian qua quá quỷ dị, cũng không ai khuyên giải được anh ấy, tôi...Tôi chỉ còn cách đến tìm anh.
Ngô Chí Nhã vừa nói vừa bắt đầu rơi lệ, chỉ khoảnh khắc sau đã đầy nước mắt, đám người trong phòng bắt đầu cảm thấy rối loạn. Trương Thanh Vân không ngờ có chuyện như vậy, cũng không thể vì một việc tư mà đặc biệt đến Cảng Thành.
Nhưng sự việc này khá quan trọng, không thể không đi quan tâm, vì thế mà châm chước một lúc lâu rồi điện thoại cho cục trưởng cục công an Vương Hiểu, để đối phương sắp xếp người đến Cảng Thành đưa Hà Dương về Hoài Dương. Nhưng xem xét thân phận của Chu Hà Dương, ít nhiều cũng là phó bí thư quận ủy, Trương Thanh Vân dặn dò Vương Hiểu phải phối hợp tốt, không được liều lĩnh.
Sau khi Ngô Chí Nhã ra ngoài thì bữa cơm cũng kết thúc, Trương Thanh Vân quay về và điện thoại cho bí thư Cảng Thành Triệu Hải Dân để hỏi về tình huống của Chu Hà Dương, lúc này mới biết Chu Hà Dương đã bị miễn chức, Trương Thanh Vân có chút kích động nói:
- Anh Triệu, đồng chí Chu Thủ Tuân có vấn đề cũng không có nghĩa là Chu Hà Dương sẽ có vấn đề, sao có thể liên lụy đến nhau được?
Triệu Hải Dân ở đầu dây bên kia nghe thấy lời của Trương Thanh Vân thì vội hỏi:
- Lão đệ Thanh Vân của tôi ơi, ai nói anh là anh ấy bị liên lụy? Nhưng Chu Hà Dương thân là phó bí thư quận ủy, không muốn công tác, hành vi quái dị, anh ta còn tiếp tục công tác được sao?
Trương Thanh Vân có chút sững sốt, hắn bị lời nói của Triệu Hải Dân làm cho mắc nghẹn, nhưng vẫn phải mở miệng:
- Nhưng anh cũng phải biết rõ, Chu Hà Dương bây giờ muốn tự sát, lỡ may tự sát thật, như vậy sẽ tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng?
Triệu Hải Dân giống như cũng tức giận, lão nói:
- Vậy thì chờ anh ta tự sát rồi nói sau, tôi bây giờ rất bận, nào còn có thời gian quan tâm đến những vấn đề này?
- Bộp!
Trương Thanh Vân nghe thấy trong điện thoại vang lên âm thanh dập điện thoại, lúc này hắn mới biết mình vừa vô tình ồn ào với Triệu Hải Dân, vì vậy mà nhíu mày, trong lòng nén giận. Khi hắn đang định gọi thêm một cuộc điện thoại thì trong lòng khẽ động.
Trương Thanh Vân biết rõ tính cách của Triệu Hải Dân, đây là một người rất hòa ái, hôm nay tuy mình có chút kích động nhưng nào đến mức để đối phương tức giận cúp điện thoại? Trương Thanh Vân nhạy cảm phát hiện ra công tác khó khăn của Triệu Hải Dân ở Cảng Thành.
Triệu Hải Dân là người thế nào? Là chủ tịch tỉnh có tư cách ở Hoa Đông, bây giờ là thường ủy tỉnh ủy kiêm bí thư Cảng Thành, năng lực và uy vọng đều là cực kỳ khủng bố, có chuyện gì để lão cảm thấy phiền lòng và khó giải quyết sao?
Trương Thanh Vân lập tức có phản ứng, mười phần là hợp tác Hoàng Hải và Cảng Thành, hoặc có thể nói Cảng Thành đã có chuyện.
Chủ tịch mới đến nhận chức ở Cảng Thành là người Hoàng Hải, nói không chừng mục tiêu đầu tiên mà Hải phái nhìn chằm chằm chính là Cảng Thành.
Điều này làm Trương Thanh Vân sinh ra cảnh giác, trong lòng hắn luôn có cảm giác sự việc sẽ phát sinh, đặc biệt là khu kinh tế liên hợp Hoàng Hải sẽ có việc phát sinh. Bây giờ Triệu Hải Dân ở Cảng Thành đã bắt đầu bực bội, có phải đã chuẩn bị hành động?
Trong suy nghĩ của Trương Thanh Vân, Hải phái muốn nắm chặt Hoa Đông, muốn đứng vững bàn chân ở Hoa Đông thì nhất định phải tìm biện pháp đột phá ở Cảng Thành và Hoài Dương. Chỉ cần cho Hoàng Hải nắm quyền chủ động trong hợp tác phát triển kinh tế thì Hoa Đông bây giờ sẽ không còn là Hoa Đông năm xưa, thời cơ Hoàng Hải thẩm thấu lực ảnh hưởng vào Hoa Đông sẽ trở nên cực kỳ tốt đẹp.
Chỉ cần hai thành phố Hoài Dương và Cảng Thành bị ngừng trệ thì cơ cấu quyền lợi của Hoa Đông sẽ thuộc về Hải phái.
Đột nhiên trong phòng khách vang lên mười tiếng chuông đồng hồ, Trương Thanh Vân ngẩng đầu lên, lúc này hắn mới phát hiện đã đến đầu giờ sáng, hắn đột nhiên nhớ ra ngày mai còn phải đến tỉnh ủy tham gia hội nghị, bây giờ cần phải nghỉ ngơi.
Trương Thanh Vân cởi quần áo nằm lên giường, cảm thấy trằn trọc khó ngủ.
Bình thường không xem xét thì không sao, trước đó vừa uống rượu, ngay sau đó sinh chuyện Chu Hà Dương, cuối cùng phải nói vài lời với Triệu Hải Dân.
Bây giờ sau khi đặt tất cả đầu mối vào cùng một vị trí thì Trương Thanh Vân mới phát hiện ra vấn đề Hoài Dương phức tạp hơn tưởng tượng rất nhiều lần. Khả năng gặp phải nguy cơ cũng không phải đơn giản chỉ là hợp tác Hoàng Hải và Hoài Dương, sợ rằng người ta sẽ đẩy mạnh sự việc lên rất cao.
Trương Thanh Vân dù sao cũng là cán bộ từ Giang Nam đi ra, đã trải qua hàng loạt thế cờ, có một loại mẫn cảm với đấu tranh. Ví dụ như bây giờ, hắn thấy Hoài Dương và Cảng Thành có giá trị chiến lược với Hải phái.
Trương Thanh Vân phát hiện ra vấn đề này mà đứng ngồi không yên, trong đầu hắn đã chắc chắn Hoài Dương có vấn đề, bây giờ hợp tác Hoàng Hải và Hoài Dương tiến vào giai đoạn mới, tiến vào thời điểm mới.
Lúc này anh có tôi, tôi có anh, vào thời điểm khó phân biệt này, Trương Thanh Vân khó thể tưởng tượng đối phương bắt tay vào làm từ đâu.
Trương Thanh Vân tuyệt đối không ngờ, mình trước nay luôn tránh khỏi tranh đấu thị ủy, nhưng sợ rằng tranh đấu sẽ chính thức đổ ập xuống Hoài Dương và Cảng Thành. Nếu như vậy thì những tính toán tự lo cho mình sẽ hoàn toàn thất bại.
Nhưng một khi bị quấn vào trong vòng nước xoáy thì khó thể đoán trước được cục diện sẽ như thế nào. Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì trong lòng không còn cảm giác thoải mái như trước, đặc biệt là cảm thấy khá căng thẳng với hội nghị thường ủy ngày mai.
Trương Thanh Vân biết rõ hội nghị thường ủy ngày mai sẽ rất quan trọng, rất nhiều thứ có thể thấy được manh mối vào ngày mai, rốt cuộc có bao nhiêu thần tiên có tâm tư gì, sẽ biết được rất nhanh.
Nhưng biết rõ thì sao? Trương Thanh Vân sẽ phải lập tức tiến vào trường đảng học tập, hắn không còn tư cách ngồi ở Hoài Dương để xử lý các vấn đề. Đây mới chính là chuyện mà hắn cảm thấy bất an, vốn hắn rất có lòng tin với Mã Vị Nhiên, nhưng khi cảm nhận được khó khăn thì tin tưởng vẫn là chưa đủ.
Niềm an ủi duy nhất của Trương Thanh Vân lúc này chính là cục diện đoàn kết ổn định bên trong Hoài Dương, điều này tốt hơn Cảng Thành rất nhiều lần. Khi Trương Thanh Vân nghĩ đến Cảng Thành thì chút tức giận với Triệu Hải Dân đã tan biến. Triệu Hải Dân cũng không dễ dàng gì, đối phương nắm vào tay một thế cục rối loạn, nếu không thể vượt qua thì khoảng thời gian sau này sẽ cực kỳ khổ cực...
/1217
|