Là đầu mùa xuân nhưng hoa sơn trà vẫn nở rộ, chu kì hoa sơn trà là khá lâu, bắt đầu nở từ đầu mùa đông năm trước, đợt hoa này nối tiếp đợt hoa khác, đến bây giờ chỉ còn lại hàng loạt đài hoa.
Chu Hà Dương ngửa mặt ngồi trên ghế, cặp mắt nhìn sững sờ vào những đóa hoa sơn trà, Ngô Chí Nhã đang ngồi ở bên cạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm, tình cảnh tràn đầy tình ý.
- Chí Nhã, năm xưa anh xuân phong đắc ý nhưng em lại không để ý, bây giờ anh chán nản thất vọng, sao em lại tự nguyện vì anh mà chịu nhiều uất ức như vậy?
Chu Hà Dương đột nhiên mở miệng nói, nếu so sánh với trước đó thì những đường nhăn trên trán đả được giải phóng, khí sắc toàn thân đã tốt hơn rất nhiều.
Ngô Chí Nhã dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Chu Hà Dương, nàng nói:
- Trước kia em không thích người trong quan trường, cho rằng quan viên đều xấu xa, đều bẩn thỉu, nhưng sau này em thấy anh không phải như vậy... ....
Ngô Chí Nhã còn chưa kịp nói câu tiếp theo thì vẻ mặt đã đỏ ửng, Chu Hà Dương nở nụ cười, hắn nói:
- Nha đầu thích thể diện, anh biết rõ em lạnh mặt mềm lòng, trước kia lạnh lùng theo thói quen, tốt với anh cũng mất hết mặt mũi. Nếu không phải lần này anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì thật sự khó tin em sẽ động lòng và dịu dàng với anh.
Ngô Chí Nhã cau mày, cô gái bị người ta nói toạc tâm tư cũng có chút khó khăn, nhưng nhìn vẻ mặt sáng sủa của Chu Hà Dương mà trong lòng nàng có chút vui sướng. Nàng muốn nói vài lời oán trách nhưng khoảnh khắc này lại không biết phải làm sao.
Trong lòng Ngô Chí Nhã luôn nhớ kỹ Trương Thanh Vân, thế giới này vỏ quýt dày có móng tay nhọn, tính tình của Chu Hà Dương rất mạnh, rất quật cường, thiên hạ này sợ rằng chỉ có một mình Trương Thanh Vân có thể trị được, nếu đổi lại là người khác thì khó thể nào.
- Chí Nhã, anh đã suy nghĩ kỹ, chúng ta đi Mỹ thôi, anh đã không còn gì trong nước, không muốn sống trong nước.
Chu Hà Dương thản nhiên nói.
- Á... ....
Ngô Chí Nhã hô lên một tiếng kinh ngạc, ngay sau đó hai mắt lại bùng lên những luồng sáng rực rỡ. Không phải chỉ một lần nàng khuyên bảo Chu Hà Dương không cần tham chính, hai người sang Mỹ phát triển kinh doanh.
Nhưng trước nay Chu Hà Dương luôn phản đối, không ngờ đến hôm nay lại chủ động đề xuất, vì vậy mà Ngô Chí Nhã cảm thấy không tin. Trong lúc vui sướng nàng lại lo lắng cho Chu Hà Dương, cũng biết khát vọng của đối phương.
Chu Hà Dương sùng bái Trương Thanh Vân, sùng bái mù quáng, hắn khát vọng muốn trở thành một Trương Thanh Vân thứ hai trong quan trường. Hắn không chỉ một lần nói ra điều này, nhưng bây giờ lại buông bỏ, như vậy sẽ là tốt hay xấu?
Một luồng gió thổi tới, Chu Hà Dương đột nhiên dùng hai tay ôm vai, Ngô Chí Nhã sững sờ, nàng hỏi:
- Anh chờ chút, em sẽ đi lấy thêm áo... ....
Ngô Chí Nhã không đợi Chu Hà Dương mở lời mà phóng đi như gió, Chu Hà Dương dùng ánh mắt si ngốc nhìn bóng lưng đối phương, cuối cùng cũng không khống chế được tâm tình, nước mắt chảy tràn.
Ai nói đàn ông không khóc? Chỉ là chưa đến mức thương tâm mà thôi. Chu Hà Dương biết rõ mình đưa ra quyết định quá đau đớn, nhưng hắn không được phép tự quyết định, lúc này hắn lui ra là lựa chọn tốt nhất.
Chu Hà Dương đã hoàn toàn mất đi niềm tin với quan trường, trong lòng hắn chỉ có mối hận và không cam lòng. Chu Thủ Tuân sao lại rơi đài? Toàn bộ Hoa Đông có rất nhiều tầng, vì sao chỉ có Chu Thủ Tuân rớt đài?
Từ nhỏ đến lớn, Chu Hà Dương hiểu rất rõ kinh tế nhà mình, Chu Thủ Tuân nhận nhiều tiền hối lộ như vậy với mục đích gì? Chu Hà Dương cũng không thể nào hiểu cho rõ, nhưng giờ khắc này hắn lại có sự nghi ngờ về chu hưng an
Cuối cùng Chu Hà Dương khổ tâm bỏ ra rất nhiều tâm tư để tìm đọc những vật phẩm còn lại của cha, cuối cùng hắn phát hiện ra một bí mật kinh người. Chu Thủ Tuân rơi đài cũng chỉ vì phái Hoa Đông muốn bỏ con giữa chợ, phái Hoa Đông rơi vào tai họa, bắt buộc phải đẩy người ra chống.
Nếu điều tra rõ ràng vụ án Cố Nhuận Thu thì toàn bộ Hoa Đông sẽ bị hủy hoại trong chốc lát, vào giai đoạn quyết định, Tần Vệ Quốc cũng chỉ còn cách đổ hết tất cả sai lầm lên người Chu Thủ Tuân, để Chu Thủ Tuân trở thành quạ đen, mà rơi đài cũng có hơn một trăm quan viên khác... ....
Chu Thủ Tuân thật sự trong sạch sao? Đáp án là không phải, nhưng Chu Thủ Tuân tạo ra ô dù quá lớn, lão được gì? Kinh tế Chu gia phát triển khá tốt, nhưng Chu Hà Dương không tin, cha hắn không phải kẻ ngốc, nếu không ai giúp đỡ thì lão sẽ không tự mình làm như vậy.
Đối với Chu Hà Dương thì chỉ cần phát hiện một điểm không đúng sẽ tận tình mở rộng sức tưởng tượng của mình, hàng loạt nghi vẫn bùng ra khó thể giải thích. Chu Thủ Tuân làm quan nhiều năm, vì sao trước đó cũng có những hoạt động đánh đuổi tội phạm nhưng vẫn bình yên vô sự?
Bây giờ vừa xảy ra chuyện thì vì sao Chu Thủ Tuân lại lập tức liên quan? Chu Hà Dương mơ hồ biết rõ Chu Thủ Tuân là người được Tần Vệ Quốc coi trọng, hắn không tin chuyện liên quan đến cha mà Tần Vệ Quốc không biết, vì vậy mà những nghi ngờ lần này của hắn đã chính thức vạch ra tấm màn đen khổng lồ của phái Hoa Đông.
Không có gì làm Chu Hà Dương thất vọng và đau khổ hơn khi phát hiện ra những điều này, đây là một sự tan vỡ của niềm tin. Từ nhỏ Chu Hà Dương đã xem mình là người của phái Hoa Đông, nhưng hắn không ngờ đấu tranh lại tàn khốc như vậy, hơn nữa tranh đấu phe phái lại quá vô tình.
Chu Thủ Tuân rớt đài thì cũng chính thức khai tử con đường làm quan của con lão là Chu Hà Dương, Chu Hà Dương cũng không phải vì vậy mà không chịu được đả kích, chính là hắn không muốn mình tiếp tục đi trên một con đường thất vọng.
Khi Chu Hà Dương nhìn thấy Trương Thanh Vân thì trong lòng mới có chút ấm áp, Trương Thanh Vân từ khi vào nhà không nói bất kỳ một câu nào có ích, nhưng rõ ràng mỗi lời nói đều cực kỳ quan tâm đến Chu Hà Dương.
Điều này cũng làm cho Chu Hà Dương có niềm tin, Trương Thanh Vân tuyệt đối không thông đồng làm bậy với phái Hoa Đông. Hắn là cán bộ được một tay Trương Thanh Vân đề bạt, là cán bộ được Trương Thanh Vân dạy bảo, Trương Thanh Vân vẽ ra cho hắn thế giới quan về quan trường, nếu không phải có kinh nghiệm như vậy thì sẽ chẳng thành công trong lúc tham chính.
Nhưng bây giờ tâm cảnh của Chu Hà Dương đã không còn phù hợp với chính trị, trong lòng hắn có rất nhiều căm hận và bất bình. Trương Thanh Vân đã từng dạy hắn, thế giới này vĩnh viễn là của kẻ mạnh, lúc đó hắn cho rằng mình đã hiểu, nhưng bây giờ xem ra vẫn chưa hiểu sâu.
Phái Hoa Đông rơi vào nguy cơ, nếu muốn tự bảo vệ mình thì phải tự phế võ công. Trong tình cảnh đó, Chu Thủ Tuân vừa có uy tín lại có vấn đề, lão rớt đài là lựa chọn tốt nhất, vì vậy mới sinh ra quan tham Chu Thủ Tuân... ....
Trong đầu Chu Hà Dương có hàng loạt tin tức và ý nghĩ, trong lòng lại hiểu sâu thêm một tầng về hiện thực. Hắn nghĩ rằng cha mình dù sao cũng là phó bí thư, sao phái Hoa Đông lại trực tiếp đưa ra ngoài?
Trong con người luôn có một bộ khung cực đoan, Chu Hà Dương vì nhen nhúm lên mồi lửa cực đoan nên cuối cùng cũng có suy nghĩ cực đoan. Hắn vốn không nghĩ rằng sự việc của cha được chứng thực là chính xác, dù trước kia Tần Vệ Quốc không xử lý thì có lẽ cũng vì thời cơ không phù hợp, đây là chuyện thường hay xảy ra trên quan trường.
Mà căn bệnh của quan viên phái Hoa Đông là cực kỳ trầm kha và kéo dài quá lâu, trên chính trị cần phải nói chuyện theo luật, mà Chu Thủ Tuân rõ ràng là một nhân vật đại biểu điển hình. Nói Chu Thủ Tuân đứng trên đỉnh phái Hoa Đông cũng không sai, nhưng cũng vì vậy mà biến lão thành quạ đen thì không quá khách quan.
Tần Vệ Quốc làm bí thư tỉnh ủy, muốn tạo ra một điển hình cũng không dễ dàng gì, nếu Chu Thủ Tuân thật sự giữ mình trong sạch, như vậy sao có thể trở thành điển hình? Đáng tiếc là lúc này trong đầu Chu Hà Dương lại không tồn tại những ý nghĩ như vậy, tâm tình hạ thấp đã làm hắn cực kỳ chán ghét quan trường, cũng cực kỳ thất vọng những gì mình đã làm được trước đó, tất nhiên cũng cảm thấy cực kỳ phản cảm với quan viên phái Hoa Đông. Nhưng trong đám người này có Trương Thanh Vân là ngoại lệ, nếu thiên hạ này có một người Chu Hà Dương tín nhiệm thì đó chính là Trương Thanh Vân. Chu Hà Dương vốn định đem những lời trong lòng nói rõ cho Trương Thanh Vân, nhưng hắn không có gan, mà Trương Thanh Vân trong lòng hắn cũng là người mưu sâu trí nặng, những hành động như xiếc của phái Hoa Đông có thể qua mắt được sao?
Lần này coi như Trương Thanh Vân đại triển thần uy, trước khi phái Hoa Đông bị hủy, Chu Hà Dương vẫn còn nhớ rõ ngày đó mình còn ồn ào với cha, khi đấy tất cả phái Hoa Đông đều đã dồn ép bí thư Trương vào tuyệt cảnh. Nhưng tuyệt cảnh lại bị bí thư Trương phá tan, sau đó lại phản công, cuối cùng một phần phái Hoa Đông sụp đổ, mà Chu Thủ Tuân lại trở thành vật hy sinh trong tranh đấu.
Nếu nói Trương Thanh Vân là nhân tố làm Chu Thủ Tuân rơi đài thì không có gì sai, nhưng Chu Hà Dương lại không có hận ý với Trương Thanh Vân, hắn chỉ có sự sùng bái và kính trọng. Trước nay hắn luôn căm ghét những người cùng chiến tuyến với cha vì cho rằng mình nhình thấy những bóng đen trong phái Hoa Đông.
Trong lòng Chu Hà Dương đã có quyết đoán, sau này hắn nhất định sẽ tự mình tạo ra một sự nghiệp oanh liệt. Thiên hạ này chính tà lẫn lộn, hắn muốn đứng trên đỉnh cao thì phải có thực lực, nhưng Chu Thủ Tuân rơi đài làm hắn cảm nhận thực lực của mình là quá yếu, cuối cùng không thể nào khống chế vận mệnh của mình... ....
Lúc này Chu Hà Dương đã hoàn toàn biến hóa, sau sự việc bộc phát lần này, nếu hắn có người dẫn lối chính xác thì sẽ không rơi vào thế cực đoan. Hơn nữa thế giới này hoàn toàn là hoang tưởng, Chu Hà Dương nếu không tiếp nhận kích thích hôm nay thì sợ rằng sẽ không có thành công về sau.
Thế giới này có một loại người dù tình nguyện chết đi cũng không muốn người khác coi khinh, Chu Hà Dương vốn không phải là người như vậy, nhưng khoảnh khắc này hắn đang dần chuyển đổi thành như thế. Thật ra loại người này rất nguy hiểm, tạo nên mối nguy hại rất lớn. Nếu Trương Thanh Vân biết rõ ý nghĩ thì sẽ không để cho Chu Hà Dương cố chấp như vậy, thật ra Trương Thanh Vân đã định vị quá cao Chu Hà Dương, hắn chỉ hy vọng đời này Chu Hà Dương có thể sống bình thường, lấy vợ sinh con, đó là tốt nhất, không cần làm ra việc gì chấn động. Nhưng sau này thì khó nói, từ khi Trương Thanh Vân tạm biệt Chu Hà Dương thì khó thể nói rõ con người phát triển, nhưng đây là chuyện về sau...
/1217
|