Biệt thự văn phòng của Tần Vệ Quốc, những người quen thuộc với đều biết mỗi năm bí thư Tần có phần lớn thời gian ở biệt thự văn phòng, nếu không có việc gì thì bình thường cũng không về nhà.
Phòng làm việc của bí thư cũng không giống như những lãnh đạo khác, khá tùy tiện, trong phòng đầy các loại văn kiện, khi phê duyệt văn kiện cũng có thể nằm cũng có thể đứng, cơ bản là làm việc theo sở thích.
Hơn nữa bí thư Tần còn có một thói quen, đó chính là không tiếp khách ở biệt thự văn phòng, trừ khi đó là người được lão coi trọng. Vì vậy có thể đến biệt thự văn phòng của bí thư thì có thể nói là vinh hạnh đặc biệt trong quan trường Hoa Đông.
Trước kia Trương Thanh Vân bị quan viên Hoa Đông căm hận vì có nguyên nhân thường xuyên tiến vào biệt thự văn phòng của Tần Vệ Quốc. Bí thư Tần thường gặp mặt Trương Thanh Vân ở biệt thự văn phòng, cái này cũng đủ nói rõ sự coi trọng của lão với Trương Thanh Vân.
Hôm nay bí thư văn phòng của bí thư Tần đèn đuốc sáng trưng, cửa ra vào dừng hai chiếc Audi, rõ ràng trong biệt thự có khách.
Trong phòng khách, Tần Vệ Quốc không ăn mặc theo kiểu chính thức, trên đầu chườm khăn nóng, tinh thần rất uể oải. Bên phía tay phải của lão chính là Kiều Quốc Thịnh, bên cạnh Kiều Quốc Thịnh còn có Âu Đan, rõ ràng là trường hợp mà ba vị lãnh đạo đứng đầu tỉnh ủy gặp mặt.
- Bí thư, anh nên bảo trọng thân thể, mỗi ngày anh đều bận rộn, sức khỏe sẽ khó theo kịp, trong lòng chúng tôi cũng sẽ cảm thấy không đúng.
Âu Đan nói, là lãnh đạo nữ tính nên đều có thể nói những lời thân mật, mà những lời này cũng được nàng nói rất chân thành.
- Ha ha!
Tần Vệ Quốc khẽ cười một tiếng:
- Đây là bệnh cũ của tôi, mỗi ngày chỉ cần trị liệu một chút là không có việc gì, tôi cũng không xem đó là bệnh, đã là thói quen rồi.
Tần Vệ Quốc hơi khựng lại rồi quay sang Kiều Quốc Thịnh nói:
- Hôm nay anh chủ trì hội nghị chuyên đề, kết quả thế nào?
Gương mặt Kiều Quốc Thịnh chợt nóng lên, có chút xấu hổ. Đáng lý ra dựa theo cách nghĩ thông thường, hôm nay phải để cho Mã Vị Nhiên đi vào khuôn khổ. Chỉ cần Mã Vị Nhiên không chịu được áp lực thì Hoài Dương sẽ sụp đổ, đúng lúc Trương Thanh Vân không ở tại Hoài Dương, như vậy sẽ dễ dàng cho mọi người vung tay múa chân ở hợp tác Hoàng Hải và Hoài Dương.
Chỉ cần đại cục hợp tác Hoàng Hải và Hoài Dương không thay đổi, quy tắc ở Hoài Dương bị thẩm thấu, mà sau khi Trương Thanh Vân học tập ở trường đảng sẽ không có cơ hội về Hoa Đông, nếu dựa theo những gì đã từng xảy ra thì chức vụ bí thư thị ủy Hoài Dương sẽ là cán bộ được cục tổ chức trung ương đề bạt. Nếu có cán bộ hàng không xuống làm bí thư thị ủy Hoài Dương, như vậy xem như tình hình Hoài Dương đã xong.
Còn Cảng Thành, trong hợp tác Hoàng Hải và Cảng Thành thì Diêm Thụ Niên có lời nói rất lớn, mà trong chuyện này chính kiến của Diêm Thụ Niên và Triệu Hải Dân lại không đồng nhất, hợp tác không có điểm đẩy thì lực ảnh hưởng của Triệu Hải Dân sẽ dần suy yếu, vì vậy mà Hải phái sẽ có ưu thế bên Cảng Thành.
Chỉ cần phái Hoa Đông phải bỏ chạy khỏi Cảng Thành và Hoài Dương, như vậy coi như đã có đột phá, đợi một khoảng thời gian sau thì tình cảnh Hoa Đông tan vỡ sẽ không thể ngăn cản.
Kiều Quốc Thịnh cảm thấy quá trình này sẽ rất thuận lợi, dù là Tần Vệ Quốc cũng sẽ khó thể làm gì được. Thực tế thì phái Hoa Đông rời khỏi sân khấu cũng là quá trình rõ ràng, cuối cùng Hoa Đông sẽ được các thế lực khác dẫn dắt, sẽ ngày càng thêm huy hoàng.
Nhưng Kiều Quốc Thịnh không ngờ chính là mới tiến bước đầu tiên thì đã cực kỳ không thuận lợi, Mã Vị Nhiên ở Hoài Dương khó đối phó hơn với tưởng tượng rất nhiều, dưới tình huống trở thành mũi tên thì quay ngược lại phản công, lợi dụng các ban ngành đoàn kết một lòng ở Hoài Dương để tạo áp lực hướng về phía Cảng Thành và tỉnh ủy.
Đặc biệt là những lời ngấm ngầm trào phúng hại người đối với ban ngành Cảng Thành, quét rác trên mặt Triệu Hải Dân và Diêm Thụ Niên, thiếu chút nữa hai người này đã không thể xuống đài. Nhưng Mã Vị Nhiên lại nói rất đúng, cuối cùng Niên Tuấn Quốc phải ra mặt hòa giải, vì vậy mà hội nghị mới chấm dứt. Nhưng những vấn đề tranh luận được đưa ra ở hội nghị chuyên đề đã không được giải quyết, hơn nữa bây giờ xem ra có giải quyết cũng không đạt được hiệu quả như mong muốn.
Tần Vệ Quốc hỏi những lời này thì Kiều Quốc Thịnh cũng chỉ biết báo cáo thật sự cầu thị, cuối cùng hắn nói:
- Bí thư, các phương diện ở Hoài Dương kiên trì như vậy quả thật rất có đạo lý, nhưng nếu xét theo đại cục thì Hoa Đông chúng ta cần phát huy tác dụng ở vấn đề phát triển khu kinh tế ba thành phố. Nếu vấn đề này không được giải quyết thích đáng thì sẽ cảnh hưởng đến đại cục hợp tác... ....
Tần Vệ Quốc dùng tay vuốt khăn nóng trên trán, sau đó lão thở dài một hơi nói:
- Anh Kiều, có một số việc anh nên biết, Hoa Đông thật sự khó ở điểm này. Tỉnh ủy và chính quyền chúng ta đưa ra quy hoạch thì thường bị người phía dưới gác xó.
- Nếu xem xét vấn đề một cách khách quan, thật ra đây chính là sự khác biệt trong đấu tranh chính trị giữa vùng duyên hải và nội địa. Trong tất cả ban ngành thành phố ở Hoa Đông thì có bốn bộ ban ngành tương đối cân đối, tất cả mọi người đều phát huy tác dụng, hơn nữa cực kỳ khoa học và nghiêm mật, đây chính là đặc điểm khác biệt so với các tỉnh thành phố trong nội địa.
- Vì vậy phương pháp xử lý của các anh trong chuyện này đã xảy ra vấn đề, cho rằng chỉ cần chụp Mã Vị Nhiên là thành công, thực tế thì Mã Vị Nhiên chỉ là một đại biểu của Hoài Dương, anh ta không thể tỏ thái độ.
Tần Vệ Quốc dùng giọng êm tai nói, lời nói đi vào trọng tâm giống như đang giới thiệu kinh nghiệm cho Kiều Quốc Thịnh. Ngôn từ của Tần Vệ Quốc rất khách quan, không có ý nghiêng về một phía, chỉ là bàn việc mà thôi.
Tần Vệ Quốc nói ra những lời này thì hơi khựng lại, sau đó lại nói:
- Tôi nghe nói hợp tác Hoàng Hải và Cảng Thành đang tiến triển thuận lợi, đây là chuyện tốt, mà chủ đạo hợp tác Hoàng Cảng là Diêm Thụ Niên cũng rất phù hợp. Anh ta là cán bộ đến từ Hoàng Hải, mà hợp tác Hoàng Hải và Cảng Thành cũng không phải giống như Hoàng Hải và Hoài Dương, không thể nhập lại làm một. Vấn đề này tỉnh ủy chính quyền chúng ta đã cấp quyền cho cấp dưới, không thể vượt mặt bọn họ.
- Bây giờ hợp tác Hoàng Hải và Cảng Thành đã nhận lấy những ảnh hưởng từ vấn đề hợp tác Hoàng Hải và Hoài Dương không được thuận lợi, những nút thắt trong phương diện này nên để cho Cảng Thành hiệp thương với Hoài Dương, như vậy mới có đường sống quay về. Bây giờ ngay từ đầu đã ép tỉnh ủy phải ra mặt, hơn nữa lại không đạt được kết quả tốt, sự việc tiến vào ngỏ cụt, nếu suy xét kỹ lưỡng thì rõ ràng là không chu toàn.
- Vâng, bí thư, việc này quả thật là không suy xét chu đáo.
Kiều Quốc Thịnh nói, lời nói của Tần Vệ Quốc hắn không thể nào phản bác, chỉ có thể cúi đầu nhận sai, thừa nhận chính mình suy xét không chu toàn.
- Được rồi, anh Kiều. Sự việc lần này tỉnh ủy đã ra tay thì phải có kết quả, vừa rồi tôi nghe thấy anh nói thì giống như Hoài Dương bây giờ bền chắc như thép thì phải? Đây là có chuyện gì?
Tần Vệ Quốc cau mày nói.
Kiều Quốc Thịnh ho khan một tiếng, hắn nói:
- Điều này...Cũng không thể nói là bền chắc như thép, nhưng, điều này...Ban ngành bọn họ đoàn kết là thật. Tôi đã đi kiểm tra, quả thật đảng ủy, chính quyền, đại biểu quốc hội, hiệp thương chính trị đều tổ chức hội nghị chuyên đề, đều nhất trí không nhượng bộ với vấn đề sửa đổi quy mô khu công nghiệp... ....
- Trương Thanh Vân này làm việc rõ ràng rất có quy tắc. Này, các anh có phát hiện ra không? Bây giờ Hoài Dương không có cậu ấy, trước kia có rất nhiều người đứng trước mặt tôi nói cậu ấy công tác quá tốt, khi đó tôi còn tưởng rằng người ta nói ngoa.
- Hôm nay nghe thấy những lời của anh thì tôi mới thay đổi cách nhìn với cậu ấy, có ít nhất một việc cậu ấy làm tốt, đó chính là cao thấp Hoài Dương đang đồng lòng, tất cả cùng đoàn kết nhất trí và cố gắng phấn đấu vì phương hướng phát triển của Hoài Dương, đây rõ ràng là một đặc điểm rất tốt.
Tần Vệ Quốc nói, sau đó lão đột nhiên đứng lên, khăn mặt cũng đã bị lấy xuống, nhìn qua có vẻ rất khí thế.
Kiều Quốc Thịnh liên tục kêu khổ, đáng lý ra dựa theo ý của hắn, nếu nói Hoài Dương bền chắc như thép thì dễ dàng nắm lấy để làm khó, sẽ đề nghị làm chút điều chỉnh với ban ngành Hoài Dương. Nhưng hắn không ngờ Tần Vệ Quốc lại kéo sự việc lên người Trương Thanh Vân, sau đó khen ngợi ban ngành Hoài Dương đoàn kết một lòng vì một mục tiêu là cực kỳ chính xác.
Nếu điều này là đúng đắn thì khó thể điều chỉnh ban ngành Hoài Dương, chẳng lẽ mục tiêu đột phá từ Hoài Dương là không có kết quả?
Kiều Quốc Thịnh ném ánh mắt về phía Âu Đan, mà Âu Đan cũng không nhìn hắn, nàng chỉ mỉm cười phụ họa lời nói của Tần Vệ Quốc và gật đầu. Kiều Quốc Thịnh trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Bí thư, việc đã đến nước này thì chúng ta chỉ có thể cố gắng ủy quyền cho Cảng Thành đi làm việc. Lúc này hợp tác Hoàng Hải và Cảng Thành không lên dây là không được, dù có bao nhiêu khó khăn cũng không thể ngăn cản được xu thế này.
Kiều Quốc Thịnh nói xong còn cố tình thở dài một hơi, chỉ cần đưa vấn đề hợp tác Cảng Thành và Hoàng Hải lên mặt bàn, như vậy ít nhất vấn đề Cảng Thành có thể giải quyết. Chỉ cần Triệu Hải Dân khong thích ứng với cương vị hiện tại thì Diêm Thụ Niên cũng có thể thế thân, cũng có thể là cán bộ hàng không từ bên ngoài xuống thay thế, dù tình huống nào xảy ra cũng coi là thành công.
Còn vấn đề Hoài Dương thì có thể dùng phương pháp chia để trị, mượn những tình huống khác để công phá Mã Vị Nhiên, như vậy sự việc sẽ được giải quyết.
Tần Vệ Quốc cũng không phản đối vấn đề này của Kiều Quốc Thịnh, lão chỉ nói:
- Anh Kiều, vấn đề kinh tế thì nên hào phóng, anh nên có gan đi làm. Năm ngoái tỉnh ủy chính quyền chúng tôi đã lãnh đạo toàn tỉnh đánh đuổi quân buôn lậu, đã được những thành tựu lớn cả nước quan tâm. Điều này đã tạo ra hoàn cảnh xã hội rất có lợi cho phát triển kinh tế, bây giờ là thời điểm hoàng kim để đẩy mạnh kinh tế, mà trên phương diện kinh tế thì anh là cán bộ nổi danh trong nước, tôi hoàn toàn yên tâm.
Tần Vệ Quốc nói đến đây thì quay đầu nhìn Âu Đan, lão nói:
- Bí thư Âu, vừa rồi chị vừa báo những vấn đề liên quan đến nhân sự, sau này hễ những vấn đề liên quan đến nhân sự của khối chính quyền thì trước tiên chị phải trừng cầu ý kiến của lãnh đạo chính quyền. Dù là cán bộ đề cử dân chủ hay tổ chức đề cử thì đều phải nhận được sự gật đầu thừa nhận của các lãnh đạo lệ thuộc tương ứng.
- Thời điểm này rất quan trọng, chúng ta cần phải bảo đảm cao thấp một lòng, phải đảm bảo cục diện đoàn kết. Hơn nữa phương diện công tác nhân sự không thể cứng nhắc, phải cố gắng linh hoạt, điểm này nên nắm chắc.
Tần Vệ Quốc dặn dò hai người từng lời, nhưng những lời nói này rơi vào trong tai cả hai đều có những hương vị khác. Bọn họ đều muốn nhanh chóng đứng vững bàn chân, thật sự không ngờ Tần Vệ Quốc chủ động cho bọn họ cơ hội tự đứng vững.
Tần Vệ Quốc nói ra những lời này thật ra đã ủy quyền đầy đủ cho hai người, để bọn họ buông chân buông tay làm việc. Đến lúc này những gì mà cả hai cùng nhất trí trước đó xem như bị đánh vỡ.
Bây giờ còn cần phải đột phá ở Cảng Thành và Hoài Dương sao? Nếu không thì cả hai có còn ăn ý nữa sao?
/1217
|