Trương Thanh Vân cũng không xa lạ gì hội trường đại biểu quốc hội, nhưng đây là lần đầu tiên hắn tiến vào phòng khách khu đại biểu quốc hội.
Người đợi Trương Thanh Vân ở cổng chính là đồng chí văn phòng trung ương, vì có người dẫn đường nên canh phòng nghiêm chỉnh nhưng cũng rất thông suốt. Nhưng sau đó Trương Thanh Vân mới phát hiện chỉ một quảng ngắn mà có quá nhiều cảnh vệ, rõ ràng đây là một khu vực quan trọng, hoặc có thể là hội nghị nào đó.
Phòng khách khu đại biểu quốc hội bố trí khá đơn giản, Trương Thanh Vân ở trong phòng nghỉ ngơi, dưới chân là thảm đỏ, ngồi trên ghế sa lông trắng, nhìn bức tranh giang sơn trên tường. Nhân viên phục vụ mặc áo hồng pha cho hắn một ly trà, tuy không có gì làm nhưng chẳng sinh ra cảm giác buồn tẻ.
Trong lòng Trương Thanh Vân biết rõ, chỗ mình ngồi lúc này rất có thể tổng bí thư cũng đã từng ngồi. Khi ý nghĩ này bùng lên thì hoàn cảnh xung quanh hình như cũng có biến đổi, những bố trí xung quanh tuy không phức tạp nhưng vô hình sinh ra một cảm giác trang nghiêm và trang trọng.
Trương Thanh Vân thầm nghĩ mình rõ ràng là chưa quen, nếu đổi lại là Tần Vệ Quốc, chắc chắn lão ngồi đây sẽ thản nhiên hơn mình rất nhiều.
Khoảng năm phút sau, Trương Thanh Vân nghe thấy có tiếng động ở bên ngoài, hắn vội vàng đứng lên, một lát sau đã thấy Kha Kiến tiến vào. Lúc này Kha Kiến thấy Trương Thanh Vân thì thoáng gật đầu. Sau đó hắn cùng nhân viên phục vụ bố trí phòng nghỉ.
Kha Kiến chuẩn bị trà nước, các loại hoa quả Chiêm Giang Huy thích ăn cũng được bày biện, vị trí của ghế chủ vị cũng sắp xếp đâu ra đấy. Cuối cùng Kha Kiến đi ra ngoài, ngay sau đó Trương Thanh Vân thấy Chiêm Giang Huy đi về phía bên này.
Giống như không phải chỉ là một người, nhưng khi đẩy cửa tiến vào thì chỉ có một mình Chiêm Giang Huy, Trương Thanh Vân vội vàng đứng lên chào đón.
Chiêm Giang Huy không lên tiếng, Kha Kiến giúp lãnh đạo cởi bỏ áo khoác, hai nhân viên phụ vụ tiến lên đỡ lão ngồi xuống ghế. Lúc này lão mới khoát tay, trên mặt không còn nụ cười vui vẻ như lúc đầu mà chuyển thành bộ dạng mệt mỏi.
Trong lòng Trương Thanh Vân chợt trì trệ, năm nay Chiêm Giang Huy đã sáu mươi, bây giờ cường độ công tác ngày càng cao, đối với lão thì rõ ràng hao mòn sức khỏe. Nhưng lão là lãnh đạo trung ương, nào có phải nhân vật tầm thường.
Trương Thanh Vân biết rõ lúc này là thời gian nghỉ ngơi của Chiêm Giang Huy, lão lợi dụng thời gian này để gặp hắn, dù nói thế nào thì hắn cũng cảm thấy không thoải mái. Hắn muốn nói vài lời để lãnh đạo bảo trọng sức khỏe, nhưng lại cảm thấy như vậy rất lắm lời, thôi thì đơn giản không nói câu nào.
Chiêm Giang Huy cũng giống như rất mệt mỏi, lão uống vài ngụm trà, sau đó buông chén trà dùng ánh mắt đờ đẫn nhìn Trương Thanh Vân. Một lúc lâu sau lão mời hì một tiếng rồi nói:
- Cậu có biết tôi gặp mặt vì mục đích gì không?
Trương Thanh Vân lắc đầu, Chiêm Giang Huy bĩu môi, lão cười hì hì vài tiếng. Nhưng lão cũng không cho đối phương thời gian nghi hoặc quá lâu mà nói:
- Xem ra anh đúng, bí thư Tần ở Hoa Đông là một người cực kỳ cố chấp, hừ!
Chiêm Giang Huy hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt trở nên âm tình bất định. Tâm tình Trương Thanh Vân chợt trầm xuống, hắn không rõ vì sao bí thư lại nói ra một lời như vậy, chẳng lẽ Tần Vệ Quốc lại có hành động gì ảnh hưởng đến Chiêm Giang Huy sao?
Chỉ cần nhìn vẻ mặt Chiêm Giang Huy là biết đó là sự thật, Trương Thanh Vân biết khá rõ về bí thư Chiêm, bí thư là người phóng khoáng, nhưng bây giờ nhìn mặt thì rõ ràng đã bị cho ăn quả đắng, có lẽ cũng bị ăn một gậy, mà người ra tay rất có thể là Tần Vệ Quốc.
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì trong lòng có chút rối loạn, cũng không biết Tần Vệ Quốc ở Hoa Đông phương xa, sao có thể ra chiêu với Chiêm Giang Huy ở thủ đô cách xa vạn dặm?
- Tần Vệ Quốc không hổ danh là bí thư được cậu kính trọng, anh ta cũng có vài phần kính trọng cậu. Trước kia cậu ở Hoa Đông được anh ấy quan tâm, bây giờ cậu về thủ đô mà cũng được anh ấy quan tâm như cũ.
Chiêm Giang Huy nói.
Chiêm Giang Huy nói ra lời này thì Trương Thanh Vân cuối cùng cũng ngồi không yên, hắn đứng lên cúi đầu không nói.
Dù là Chiêm Giang Huy hay Tần Vệ Quốc thì cũng đều là lãnh đạo mà Trương Thanh Vân tôn kính, hai người tuy khác biệt phe phái nhưng đều có năng lực và phong độ thuyết phục tất cả mọi người, tất nhiên đều là bậc sư trưởng của Trương Thanh Vân.
Bây giờ hai người bọn họ cấu véo nhau, Trương Thanh Vân bị kẹp vào giữa tất nhiên sẽ không thể nói giúp cho một phía, chỉ có thể cúi đầu, chăm chú nghe, không nói lời nào.
Chiêm Giang Huy híp mắt nhìn Trương Thanh Vân, một lúc lâu sau vẻ mặt mới dần hòa hoãn trở lại. Lão biết rõ tâm tư của Trương Thanh Vân, mà bây giờ cũng đã có cái nhìn toàn cảnh về Tần Vệ Quốc ở Hoa Đông.
Tâm tình Trương Thanh Vân khá cao ngạo, nhưng dưới tình huống này hắn không nói một câu tốt đẹp cho Tần Vệ Quốc, tất nhiên phải có chỗ hơn người. Thực tế Chiêm Giang Huy đã trải qua một khoảng thời gian xem xét phái Hoa Đông, lão cũng dần hiểu rõ địa vị của một vua Hoa Đông .
Trước kia Chiêm Giang Huy và Tần Vệ Quốc cũng chỉ có duyên gặp mặt vài lần, nói chung cũng không quá quen mặt. Trong lòng Chiêm Giang Huy không quá đặt nặng Tần Vệ Quốc, mà không biết Tần Vệ Quốc là chư hầu một phương, nào có thể là loại tầm thường? Gần đây Tần Vệ Quốc liên tục có chiêu mới.
Cũng vì vậy mà Chiêm Giang Huy cảm thấy khó thể nhịn được, đồng thời tâm tình dần chuyển biến, cũng ngày càng hiểu sâu về phái Hoa Đông. Nhưng dù là thế nào thì Chiêm Giang Huy bây giờ cũng là lãnh đạo trung ương, lão vừa nhận chức đã bị ăn vài quả đắng, dù lòng dạ có rộng rãi thì trong lòng cũng khó tránh khỏi cảm giác bực bội.
- Thanh Vân, hướng đi của cậu phải thay đổi, lần này khó thể quay về thủ đô. Săp đến cậu phải quay về Hoa Đông, sẽ phải đảm nhiệm chức vụ trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy.
Chiêm Giang Huy đột nhiên nói.
Trương Thanh Vân chợt sững sờ, hắn vô thức nói:
- Sao lại như vậy?
- Đây là quyết định của trung ương.
Chiêm Giang Huy trầm giọng nói, giọng điệu rất bình tĩnh, cũng không có dấu hiệu tức giận.
Trương Thanh Vân vội vàng ngậm miệng không nói, hắn thầm mắng mình không thức thời, bí thư Chiêm bây giờ quả thật đang nổi nóng vì sự việc này, mình sao có thể vạch áo cho người xem lưng?
Về Hoa Đông đảm nhiệm chức vụ trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy sao?
Trương Thanh Vân vẫn còn có chút hoảng hốt vì điều này, trong lòng của hắn vốn không muốn rời khỏi Hoa Đông, bây giờ quay lại Hoa Đông thì hắn phải vui sướng mới đúng.
Nhưng Trương Thanh Vân nhạy cảm ý thức được lần này mình quay về Hoa Đông có liên quan đến Tần Vệ Quốc, hơn nữa sự việc lần này còn mơ hồ ẩn giấu sự thiệt thòi của Tần Vệ Quốc. Dựa theo ý nguyện của Chiêm Giang Huy thì hắn phải về thủ đô, hơn nữa trước đó đã đánh tiếng, sự việc hầu như đã chắc chắn như ván đóng thuyền.
Nhưng sự việc ván đóng thuyền lại có biến hóa, Chiêm Giang Huy nói đây là quyết định của trung ương, nhưng thực tế trong lòng lão có lửa giận. Lần này Trương Thanh Vân được điều về Hoa Đông ngoài ý muốn, trên thực tế là có người tát vào mặt Chiêm Giang Huy, có người quét rác trên mặt Chiêm Giang Huy.
Trương Thanh Vân nghĩ đến những vấn đề này mà khó thể vui cho được, dù sao nếu hắn xử lý không tốt thì còn có thể làm Chiêm Giang Huy hiểu lầm, nếu thật sự là như vậy thì được không bù mất. Lúc này vẻ mặt Chiêm Giang Huy và Trương Thanh Vân vẫn âm trầm bất định, Trương Thanh Vân không dám nói lời nào, ánh mắt cũng không dám đối mặt với Chiêm Giang Huy, toàn thân cực kỳ mất tự nhiên. Không biết đã trải qua bao lâu, Chiêm Giang Huy mới nói:
- Ở lại Hoa Đông cũng không tồi, chức vụ trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Hoa Đông là rất quan trọng. Lúc này bí thư tỉnh ủy Hoa Đông Tần Vệ Quốc có thể chủ động yêu cầu với trung ương để cậu đến nhận chức trưởng phòng tổ chức, điều này cũng xem như một ẩn số quái dị.
- Cậu không xa lạ gì công tác tổ chức, tôi tin cậu biết rõ mức quan trọng của sự việc lần này, tôi cũng không lắm lời. Tất nhiên, bây giờ còn chưa có công văn bổ nhiệm chính thức nhưng khoảng thời gian này cậu cần phải chuẩn bị, tin tức này là tuyệt đối chính xác.
Chiêm Giang Huy nói ra những lời này có vẻ khá mệt mỏi, lão khoát tay nói Trương Thanh Vân có thể rời đi.
- Bí thư Chiêm... ....
Trương Thanh Vân khẽ nói, vẻ mặt rất chân thành.
Chiêm Giang Huy khoát tay nói:
- Được rồi, cậu lui xuống trước đi, tôi cần nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đây còn có chương trình quan trọng.
Trương Thanh Vân vẫn không nhúc nhích, vẻ mặt càng sợ hãi, khoảnh khắc này đột nhiên cảm nhận Chiêm Giang Huy có chút cảm xa lạ. Tất nhiên điều này làm hắn cảm thấy không ổn, vì vậy căn bản không dám nhúc nhích.
Chiêm Giang Huy không để ý đến Trương Thanh Vân, lão bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần. Không biết Kha Kiến đã đến bên cạnh Trương Thanh Vân từ khi nào, hắn khẽ giật tay áo Trương Thanh Vân rồi chỉ ra cửa, tỏ ý có thể đi.
Trương Thanh Vân lắc đầu, Kha Kiến dùng ánh mắt đồng tình nhìn hắn, cũng không dám đuổi đi.
Nửa giờ sau Kha Kiến tiến lên nói khẽ với Chiêm Giang Huy:
- Trưởng phòng, đã đến giờ.
- À!
Chiêm Giang Huy khẽ hừ một tiếng, mãi mười giây sau lão mới mở mắt. Ngay lúc đầu tiên lão đã nhìn sang Trương Thanh Vân, cũng không đợi lão mở miệng, Trương Thanh Vân đã nói trước:
- Bí thư Chiêm, cháu đã nghĩ kỹ.
- Cá nhân cháu sẽ có đề nghị với tổ chức, cháu không muốn đến Hoa Đông làm trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, tình thế Hoa Đông quá phức tạp, cháu không đảm nhiệm được vị trí này.
Trương Thanh Vân mở miệng với âm thanh rất lớn, Kha Kiến khá căng thẳng, hắn hận không thể chắn ngang miệng Trương Thanh Vân. Lúc này cảnh vệ ở bên ngoài cũng chợt kinh hoàng, có vài người đàn ông cao lớn mặc tây trang tiến vào phòng.
Hai hàng lông mày Chiêm Giang Huy vo thành một khối, lão khoát tay với đám người, vẻ mặt không nghiêm túc như trước mà trở nên hòa ái và bình tĩnh:
- Thanh Vân, cậu không cần suy nghĩ quá nhiều, đây là bất lợi trong công tác của cậu. Độ tuổi của cậu bây giờ rất thích hợp, vấn đề hàng đầu của cậu chính là làm tốt công tác được phân công, đây mới là trọng điểm, nếu quá lo nghĩ sẽ bất lợi.
Chiêm Giang Huy đưa tay nhìn giờ nói:
- Tôi cũng không có thời gian, nếu cậu không muốn bị cảnh vệ trung ương buộc phải ra ngoài thì nên ngoan ngoãn theo Tiểu Cát đi ra.
Chiêm Giang Huy nói xong thì lập tức đi về phía cửa, Kha Kiến dùng ánh mắt phức tạp nhìn Trương Thanh Vân vài lượt, sau đó lập tức đuổi theo lãnh đạo. Lúc này đám người cũng luống cuống tay chân, chỉ sau vài phút thì cũng không còn ai, chỉ còn một mình Trương Thanh Vân ngồi ngây người.
- Đồng chí Trương Thanh Vân, đi thôi!
Người mở miệng chính là tiểu tử Tiểu Cát, Trương Thanh Vân cũng không biết đối phương vào phòng từ khi nào
/1217
|