Tâm tình của Trương Thanh Vân rất kém, vẻ mặt cũng rất khó coi.
Sau này hắn thường nghiên cứu một vấn đề, đó chính là khi cán bộ gặp phải chuyện lớn thì như thế nào, như vậy cần phải gia tăng sự tiến bộ của cán bộ, ít nhất cũng phải tăng lên gấp bội.
Tình huống cơ bản đã được biết rõ, quận Hoàng Lăng đang khai phá phát triển mà không dựa theo quy hoạch. Quận Hoàng Lăng đã đem những phường mà trước đó Trương Thanh Vân không cho xác định sẽ mở rộng quy hoạch tiến vào trong quy hoạch mới.
Kết quả như vậy làm cho tình huống của các phường kia lập tức rơi vào tình cảnh tương tự như hai huyện Ngũ Sơn và Bạch Mã ở Hoài Dương, dân chúng bị trưng dụng đất đai nhưng không có tác dụng hiệu quả, sau khi xây dựng xong các kiến trúc và quy hoạch cơ sở hạ tầng thì trở thành vùng điêu linh.
Dân chúng đã cung cấp tất cả tài nguyên ruộng đất cho chính quyền, nhưng lúc này đảng ủy chính quyền lại không tạo ra con đường sống cho nhân dân, tất nhiên bọn họ phải làm loạn.
Dưới sự chú ý của mọi người, cuối cùng Trương Thanh Vân cũng bày tỏ thái độ sẽ thúc đẩy đảng ủy chính quyền quận Hoàng Lăng nghĩ biện pháp thích đáng giải quyết vấn đề ở các phường, đồng thời cũng yêu cầu bí thư thị ủy Triệu Hải Dân và chủ tịch thành phố Diêm Thụ Niên bày tỏ thái độ.
Cuối cùng mất rất nhiều lời nói mới có thể giải tán đám người, vẻ mặt Triệu Hải Dân rất khó coi, đối với một trưởng phòng tổ chức như Trương Thanh Vân đến thị sát mà gặp chuyện không vui, sự việc trước nay luôn bị che chắn, tình huống ở quận Hoàng Lăng rõ ràng là quá ác liệt, không thể không giải quyết.
Vẻ mặt Diêm Thụ Niên cũng biến đổi lớn, lúc đầu hắn cũng rất bức bối, nhưng sau đó buông tay nói:
- Trưởng phòng Trương, tôi mới đến Cảng Thành trong thời gian ngắn, sự việc thế này phát sinh ở quận Hoàng Lăng, đúng là làm cho người ta phải thở dài.
Diêm Thụ Niên thấy tình thế không ổn thì lập tức phủi sạch trách nhiệm. Trước nay hắn luôn dựa thế, với năng lực bản thân, hơn nữa còn có quan hệ Hải phái, mà bí thư quận Hoàng Lăng An Chi Thành chính là nhân tài bị hắn lung lạc khi đến Cảng Thành. An Chi Thành tự nghĩ rằng mình là người tinh thầm quan trường, tất nhiên hắn sẽ không từ chối cành ôliu của Hải phái, hắn tin sau khi phái Hoa Đông tan vỡ thì Hải phái sẽ là lực lượng chủ đạo ở Hoa Đông.
Tất nhiên An Chi Thành đã phạm phải sai lầm, trên quan trường tối kỵ nhất chính là bỏ chạy khỏi hàng ngũ, An Chi Thành ở gần Diêm Thụ Niên, nhưng Diêm Thụ Niên chẳng qua chỉ lợi dụng An Chi Thành để mở rộng công tác ở Cảng Thành mà thôi. Giữa hai người không có quan hệ vinh nhục và sống nhờ vào nhau, vì vậy đến đúng lúc cần thiết thì Diêm Thụ Niên lập tức vứt con giữa chợ.
Lúc này quận ủy Hoàng Lăng được bao phủ trong bầu không khí khó thể hít thở, tất cả mọi người đều căng thẳng. An Chi Thành mở một cuộc họp, hắn tự mình chỉ huy, mà các lãnh đạo phường thị trấn khác đều phải ra tay, mà đám nhân viên công tác được mời đến phải đứng sang một bên, tình cảnh quỷ dị.
Phó chủ nhiệm văn phòng được phân công quản lý ban văn thư Mạc Toàn Văn cũng là một thành viên được triệu tập khẩn cấp, lúc này hắn thấy các lãnh đạo đang hoảng như đứng trong ổ kiến lửa, hắn nhạy cảm phát hiện có chuyện lớn sắp xảy ra. Đặc biệt là những lãnh đạo gần đây luôn tỉnh táo nhưng đã mất đi sự bình tâm, điều này càng nói rõ vấn đề.
Mạc Toàn Văn là dòng chính của Tả Nam Sơn, hắn là thư ký cho Tả Nam Sơn được bốn năm. Sau khi Tả Nam Sơn rơi đài và An Chi Thành tiến lên thì hắn cũng không được xuống tuyến dưới rèn luyện, mà quận ủy cũng không trọng dụng hắn.
An Chi Thành là kẻ tham tài, đã không biết bao nhiêu lần Mạc Toàn Văn nhận được những lời chỉ bảo vô tình, hy vọng hắn có chút thành ý, không nên quá cổ hủ. Mạc Toàn Văn biết rõ mình nên có quà cáp cho An mập.
Mà Mạc Toàn Văn là người có tính tình cứng nhắc trời sinh, trong mắt hắn thì An Chi Thành không xứng xách giày cho Tả Nam Sơn, nhưng không ngờ tên kia có thể leo lên chức bí thư quận ủy. Điều này đúng là sự bi ai của tổ chức, tất nhiên hắn sẽ không bao giờ quà cáp cho tên mập này.
Nhưng cũng vì vậy mà Mạc Toàn Văn lập tức gặp phải báo ứng, hắn hoàn toàn bị người ta vứt vào xó, bình thường hắn là cán bộ thanh nhàn thất quận ủy, bây giờ đã hoàn toàn trở thành một chủ nhiệm không có việc gì làm . Dù là ai gặp mặt hắn cũng phải trốn như ôn dịch, nếu không sẽ gặp phải chuyện không may.
Mạc Toàn Văn bị cô lập mà cực kỳ thống khổ, lại càng cô độc, những bất bình và uất ức trong lòng khó thể phát tiết. Nhưng bây giờ loại tâm tình này của hắn được phóng thích, hắn thấy An mập chạy như chó nhà tang, trong lòng hắn chợt bùng lên những cảm giác thoải mái vô hạn, cũng rất chờ mong với vị lãnh đạo hôm nay đến tìm hiểu... ....
Sau khi sắp xếp xong thì An Chi Thành lập tức để mọi người xếp thành hàng, tất cả chỉnh tề đứng chờ lãnh đạo. Đúng lúc này hắn nhận được điện thoại, vẻ mặt biến đổi. Hắn vung tay rồi triệu tập mọi người xuống lầu, mới đi xuống sân ủy ban thì đã có một nhóm người đứng sẵn.
Lúc này An Chi Thành bắt buộc phải quay đầu lại, mà đi qua đi lại cũng làm cho tình cảnh rối loạn. Người duy nhất không hỗn loạn chính là Mạc Toàn Văn, hắn cảm thấy trái tim đập nhanh hơn gấp bội, vì hắn thấy lãnh đạo được mọi người vây quanh chính là Chủ tịch Trương.
Trước kia Mạc Toàn Văn có biết Trương Thanh Vân, nhưng bình thường Trương Thanh Vân cũng không biết hắn, mà hắn lại biết bí thư Tả chính là người theo sát Chủ tịch Trương. Lúc này Mạc Toàn Văn nhìn thấy Trương Thanh Vân thì không thua gì gặp được nhân thân, hắn biết bí thư Trương sẽ không chú ý đến một con tôm nhỏ như mình, nhưng vẫn không nhịn được kích động.
Trương Thanh Vân đi đầu, Triệu Hải Dân và Diêm Thụ Niên một trái một phải cùng tiến vào phòng họp lớn của quận ủy quận Hoàng Lăng. Lúc này quận Hoàng Lăng đã sớm nhận được thông báo, những người tương quan đã đến đông đủ, vẻ mặt ai cũng nghiêm túc, cũng không ai dám ngồi xuống.
Trương Thanh Vân quét mắt nhìn mọi người, hắp ép tay xuống nói:
- Mọi người ngồi xuống, chẳng lẽ tôi đáng sợ như vậy sao? Tôi cũng nghe nói làm việc không trái với lương tâm thì đêm tối không sợ quỷ đến gõ cửa, mọi người sợ tôi làm gì?
Sau đó là một tình cảnh ầm ĩ, mọi người sợ hãi và ngồi xuống, tình huống có chút buồn cười, nhưng không ai dám cười, tất cả đều giữ vẻ mặt nghiêm túc.
Trương Thanh Vân ho khan một tiếng nói:
- Hôm nay rất tốt, tôi quay về chốn cũ Hoàng Lăng cuối cùng cũng thấy được diện mạo mới làm người ta phấn chấn tinh thần. Tôi cũng không biết nên biểu đạt cảm xúc lúc này thế nào... ....
Trương Thanh Vân nói và lên giọng rất cao, An Chi Thành nghe thấy vậy mà trong lòng rất run sợ, hắn vội vàng đứng lên nói:
- Trưởng phòng Trương, là tôi làm không tốt công tác, anh nên phê bình tôi đến quận Hoàng Lăng mà không tuân theo quy hoạch ban đầu, những năm qua lại không hiểu được tinh túy trong quy hoạch trước đó của anh, đi đường vòng quá nhiều, cũng phạm phải chút sai lầm, chúng tôi đúng là không còn mặt mũi nào để gặp anh... ....
Trương Thanh Vân híp mắt nhìn vị cán bộ mập mạp trước mặt, hắn phì một tiếng rồi cười rộ lên nói:
- Nói cho cùng thì bí thư An có thể thừa nhận trách nhiệm, tôi cũng phải thừa nhận trách nhiệm. Xem ra hôm nay tôi bị quần chúng vây quanh phản ánh là trừng phạt đúng tội, nguyên nhân cũng chỉ vì hạng mục quy hoạch thành phố mới của tôi năm xưa.
- Nếu như lúc đầu tôi không đưa ra quy hoạch thành phố mới thì sao có tình cảnh hôm nay, xem ra chúng ta cần phải xem xét lại quá trình bị báo ứng.
Vẻ mặt An Chi Thành biến đổi lớn, bộ dạng cực kỳ sợ hãi. Trương Thanh Vân chuyển giọng điệu, hắn lạnh lùng nói:
- Dù là lý do gì thì cũng là làm việc không theo yêu cầu, không theo quy hoạch, không biết lượng sức mà đi, không coi lợi ích của nhân dân là trên hết, tất cả đều phải kiên quyết phê bình, phải nghiêm túc phê bình.
- Hôm nay tôi nói rõ, chỉ cần tôi còn ở chức vụ trưởng phòng tổ chức Hoa Đông một ngày thì cũng đừng ai mong muốn dùng thành tích công trình để được đề bạt. Giai đoạn tiếp theo chúng ta kiên quyết đả kích những việc làm không thật sự cầu thị, làm lung tung, những hành vi mặt mũi, tuyệt đối không được nuông chiều... ....
Trương Thanh Vân nổi giận lập tức làm cho trời đất biến sắc, tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ, dù là Triệu Hải Dân cũng thay đổi nét mặt. Trương Thanh Vân nóng tính, quả quyết quả cảm, dám nói dám làm, hôm nay coi như Triệu Hải Dân cũng tận mắt chứng kiến.
Triệu Hải Dân không thể không thừa nhận khí thế của Trương Thanh Vân rất khủng bố, lãnh đạo như vậy mà quan viên tuyến dưới không sợ mới lạ. Lão cũng hiểu trên quan trường bây giờ những lãnh đạo giống như Trương Thanh Vân là không còn nhiều.
Bây giờ ai cũng nói đến vấn đề giữ mình, nói hòa khí, không đắc tội với người, nào ai có quyết tâm và nhẫn tâm? Nếu đắc tội và người ghi hận thì biết phải làm sao?
Mà Trương Thanh Vân vẫn còn tồn tại và phát triển nhiều năm, không có việc gì, xem ra cũng không dễ dàng. Có lẽ người này cũng có một khí tức nghiêm nghị, dù hắn cứng như sắt cũng không ai dám đứng ra ngáng chân.
Trương Thanh Vân cũng không nói nhiều, vì thời gian có hạn và quan hệ tốt với Triệu Hải Dân nên ngay sau đó mọi người phải rời khỏi quận ủy Hoàng Lăng, chỉ để lại một mình Diêm Thụ Niên ở lại giải quyết hậu quả.
Vẻ mặt Diêm Thụ Niên rất khó coi, hắn không bị mê hoặc vì vẻ mặt đáng thương của An Chi Thành mà lập tức mở hội nghị quận ủy để thương lượng biện pháp giải quyết và xử phạt. Mạc Toàn Văn là người phụ trách phòng văn thư, có tư cách dự thính hội nghị.
Hội nghị nhanh chóng đưa ra hành động, trước tiên là vấn đề đền bù đất đai, đưa tài chính giúp đỡ nhân dân, tự giải quyết những khó khăn cục bộ. Sau đó mọi người lại đưa ra một loạt kế hoạch, hội nghị được mở ra trong vòng ba giờ.
Sau khi tan họp thì Diêm Thụ Niên bắt tay mọi người với vẻ mặt không chút biểu cảm. Cuối cùng Mạc Toàn Văn cũng có cơ hội, khi giới thiệu bản thân xong, Diêm Thụ Niên nghe nói người này trước kia đã từng làm thư ký cho Tả Nam Sơn thì vẻ mặt xuất hiện nụ cười, hắn bắt tay Mạc Toàn Văn rồi nói:
- Hôm nay trưởng phòng Trương còn nhắc đến đồng chí Nam Sơn, nói đó là một cán bộ tốt, anh làm thư ký cho đồng chí Nam Sơn, tất nhiên cũng là cán bộ tốt.
Mạc Toàn Văn vội vàng nói không dám mà kích động đến mức nước mắt thiếu chút nữa đã chảy ra, mà ánh mắt đám người quận ủy quận Hoàng Lăng nhìn về phía hắn cũng không còn giống như trước, bọn họ giống như ngửi được hương vị khác thường.
Khi Diêm Thụ Niên cất bước thì cũng tan họp, Mạc Toàn Văn thấy hôm nay có rất nhiều người tìm đến mình, ngay cả An mập cũng dùng giọng chân thành nói hắn báo cáo công tác phòng văn thư là rất tốt. Mạc Toàn Văn biết tất cả đều là công lao của Diêm Thụ Niên, tất nhiên người có công chính thức là vị cán bộ lãnh đạo tỉnh tuổi trẻ tài cao Trương Thanh Vân, những lời nói khí phách của lãnh đạo vẫn còn văng vẳng bên tai hắn.
Tuy Mạc Toàn Văn vẫn còn khá trẻ nhưng cũng là lão quan trường, hắn nhạy cảm phát hiện thời điểm bí thư Tả được giải phóng . Mạc Toàn Văn hắn là người được bí thư Tả tín nhiệm nhất, cơ hội đến với bí thư thì tình hình của hắn cũng lạc quan hơn rất nhiều
/1217
|