Phòng làm việc của Trương Thanh Vân, bên trong rộng rãi sáng ngời, trong toàn bộ khu hành chính phòng tổ chức thì phòng làm việc của hắn là lớn nhất, bố cụ hợp lý nhất, vị trí cũng tốt nhất.
Nhìn qua cửa sổ sẽ thấy hoa viên bên ngoài, tầm mắt rất thoáng đạt, có thể thu vào mắt cả khoảng sân tỉnh ủy... ....
Phòng làm việc đang ngồi sau bàn làm việc, hắn đang xem xét tài liệu. Sau ngày tham gia hồng môn yến với Lăng Tuyết Phi thì Trương Thanh Vân quay về vẫn luôn xem xét đám người Yến Thành và Miêu Thiên Phương.
Trực giác nói cho hắn biết Yến Thành và Miêu Thiên Phương là những người trông nom các xí nghiệp nhà nước nhưng hành vi lại chẳng cố kỳ, nhất định có hậu trường. Hai người này kinh doanh ở Hoa Đông được bảy tám năm cũng có thể coi là người Hoa Đông nhưng không phải là quan viên phái Hoa Đông.
Những vị quan lớn của xí nghiệp nhà nước đều do cục tổ chức trung ương trực tiếp phụ trách, trong lòng Trương Thanh Vân đều biết những quan viên của phái Hoa Đông thuộc xí nghiệp nhà nước, nhưng hắn lại không có ấn tượng với Miêu Thanh và Miêu Thiên Phương.
Trương Thanh Vân thông qua lý lịch của hai người mà phát hiện Yến Thành và Miêu Thiên Phương sau khi tốt nghiệp đại học thì đến nhận chức ở công ty điện lực, sau đó đến thủ đô, cuối cùng tiến vào Hoa Đông. Mà bọn họ khá an phận ở tập đoàn xây dựng Tam Kiến trong Hoa Đông, vì thực lực khá mạnh nên ưu thế đấu thầu rất rõ ràng, thường trúng tuyển trong cạnh tranh.
Nhưng đối với những người này, ngoài những công trình quan trọng thì thường dùng những biện pháp để nắm các công trình nhỏ khác ở Hoa Đông. Vì vậy mà quan hệ giữa người và người được mở rộng, danh tiếng rất tốt trong các xí nghiệp nhà nước ở Hoa Đông.
Chỉ cần xem xét tài liệu là biết Yến Thành và Miêu Thiên Phương chính là người Hải phái, mà bảy năm trước hai người này đã tiến vào Hoa Đông, điều này làm Trương Thanh Vân ý thức được mình vẫn còn thiếu hiểu biết về chỉnh thể Hoa Đông.
Yến Thành và Miêu Thiên Phương xuất hiện ở Hoa Đông rõ ràng có ý nghĩa sâu xa, điều này đã nói rõ Hải phái đã sớm có bố cục ở Hoa Đông, bây giờ tài nguyên trên tay Âu Đan là không nhỏ, nói một cách không chính xác thì đó là âm thầm khống chế một lực lượng không nhỏ.
Nhưng cũng có vài thứ làm Trương Thanh Vân nghi hoặc, lẽ ra với những người xảo quyệt và háo sắc như Yến Thành và Miêu Thiên Phương thì không thể nào biểu hiện mừng vui rõ ràng trên mặt khi đối diện với hắn. Nếu bọn họ thật sự là những quân cờ được Hải phái bố trí ở Hoa Đông thì phải mạnh vì gạo bạo vì tiền, phải là những kẻ tám mặt lung linh mới đúng, nhưng sự thật là chênh lệch quá mạnh.
Tất nhiên cũng không loại trừ vấn đề tình cảnh khi đó không cho phép hai người Yến Thành lui bước, chỉ cần bọn họ lùi bước thì chứng minh trong lòng có quỷ, tình huống như vậy lại càng không xong.
Trương Thanh Vân không ngờ mình đến giải vây cho Lăng Tuyết Phi lại phát hiện được những vấn đề ngoài ý muốn, có một số sự việc khó thể không cân nhắc. Hắn xem xét và sinh ra rất nhiều liên tưởng, sau đó lại càng thâm nhập vào cục diện Hoa Đông, càng có cái nhìn thận trọng.
Trương Thanh Vân vẫn luôn chậm rãi trong chỉ đạo tư tưởng của hệ thống tổ chức ở Hoa Đông, mà trong vấn đề này thì xem ra các thế lực khắp nơi đã sớm thông qua các loại phương pháp để thẩm thấu lực ảnh hưởng vào Hoa Đông, mà quan viên phái Hoa Đông cũng đã dần phân liệt.
Dù sao phái Hoa Đông cũng là cây to sắp ngã, phát triển mạnh rồi lụn bại là quy luật thông thường, dưới tình huống này sẽ cung cấp những điều kiện thuận tiện để các thế lực khác thẩm thấu. Hải phái rõ ràng là một người lợi thế, có lẽ bọn họ đã kinh doanh ở Hoa Đông rất sâu rồi.
- Cốc, cốc.
- Vào đi.
Trương Thanh Vân buông văn kiện trong tay, hắn dùng tay cầm ly trà rồi nhìn về phía cửa.
Phó phòng thường vụ Lâm Ninh đẩy cửa tiến vào, sau đó hắn khẽ đóng cửa nói:
- Trưởng phòng, anh tìm tôi có gì dặn dò?
Trương Thanh Vân xoay người, cuối cùng hắn lấy ra một phần văn kiện ở một chỗ không thấy được, hắn nói:
- Danh sách cán bộ phó phòng sẽ rèn luyện lần này đã được tôi xem qua, có người phản ánh trong danh sách bị trói buộc, tôi cũng phát hiện có vài người khá lớn tuổi, đây là có chuyện gì?
- Trưởng phòng, tôi không chịu trách nhiệm với những vấn đề này. Trong đây đều là những quan viên có thực quyền, giống như phó chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy, phó phòng sở giáo dục, về vấn đề tuổi tác thì tôi thấy tuổi lớn cũng không sao.
- Nhưng tình hình Hoa Đông chúng ta hiện nay thì anh cũng biết rồi đấy, tôi suy xét đến vấn đề sử dụng cán bộ phải có kinh nghiệm phong phú, như vậy mới làm người yên tâm... ....
Lâm Ninh vội nói, thái độ rất quang minh và thành thật.
Trương Thanh Vân gật đầu, hắn trầm ngâm không nói, một lúc lâu sau mới mỉm cười:
- À, anh nói cũng rất đúng, anh làm việc tôi cũng yên tâm. Chúng ta cần phải cố gắng nhiều hơn để đẩy mạnh tố chất cán bộ, vì vậy khi tìm nhân tuyển để đào tạo thì nhất định phải xem xét cho kỹ, cần phải cùng nói chuyện với các đơn vị tương quan và đẩy mạnh dân chủ để minh bạch tình huống.
- Đầu tiên phải xem xét từ cơ chế để thấy được những cán bộ tuyển ra phải có tài, trong toàn bộ quan viên tỉnh ủy thì ai cũng phải coi trọng quá trình nạp điện học tập, mọi người phải tích cực tham gia các hoạt động học tập rèn luyện.
Lâm Ninh nghe như vậy thì liên tục gật đầu, Trương Thanh Vân chỉ vào văn kiện, hắn đột nhiên di chuyển chủ đề:
- Thế này đi, trong danh sách nên có thêm một người, đó chính là phó phòng sở văn hóa Mã Sơn Lâm. Tôi đã xem qua lý lịch của anh ta, kinh nghiệm công tác phong phú, năng lực mạnh, tuổi cũng có ưu thế, để anh ta tham gia đợt học tập lần này... ....
- À...Điều này... ....
Vẻ mặt Lâm Ninh chợt biến đổi, trên gương mặt có chút kinh hoàng, đồng thời tay phải không nhịn được phải run lên.
Trương Thanh Vân híp mắt như cười như không nhìn Lâm Ninh:
- Sao vậy? Có vấn đề gì à?
- À...Không...Không có vấn đề gì, tôi sẽ lập tức bổ sung đồng chí Mã Sơn Lâm... ....
Lâm Ninh nói, dù cố gắng làm cho mình bình tĩnh nhưng lòng dạ cuối cùng cũng khó khống chế, giọng điệu có hơi mất tự nhiên.
Trương Thanh Vân gật đầu, hắn khoát tay nói không còn việc gì, Lâm Ninh cầm lấy văn kiện đã phê chỉ thị rồi cung kính lui ra. Khi hắn rời khỏi phòng làm việc thì vẻ mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc, hắn cũng không ngừng lại mà lập tức đi về phía phòng làm việc của mình.
Lâm Ninh vỗ ngực đảm bảo trước mặt Trương Thanh Vân nhưng thật ra trong danh sách lần này có rất nhiều quan viên có tin đồn, bọn họ dùng phương pháp tiến vào học tập ở trường đảng để tránh khó khăn.
Tuy lần này Trương Thanh Vân nhấn mạnh phải thay đổi bầu không khí, cũng nhiều lần Lâm Ninh phải đích thân tham gia những sự việc đã định, nhưng Lâm Ninh là người hành động thực tế, hắn cũng không thể quá mức thiết diện vô tư.
Phải mở đường cho vài người, phải chào hỏi vài vị lãnh đạo, nếu muốn kiên trì nguyên tắc thì khó khăn là rất lớn. Cuối cùng Lâm Ninh đưa danh sách cho Trương Thanh Vân mà hoàn toàn mất đi ước nguyện ban đầu, bên trong có rất nhiều người bị cho ra rìa lâu ngày, lại có những con sâu... ....
Đáng lý ra Lâm Ninh vốn không lo lắng Trương Thanh Vân sẽ tích cực trong vấn đề này, vì chỉ cần cán bộ nằm trong độ tuổi để được tham gia học tập thì Trương Thanh Vân khó thể nói đối phương không được, không thể tham gia huấn luyện. Nếu như vậy thì Lâm Ninh có thể vượt qua thử thách lần này.
Nhưng Lâm Ninh cũng không ngờ Trương Thanh Vân sẽ đích thân điểm tướng, điều này làm hắn trở tay không kịp. Quan trọng là Trương Thanh Vân chỉ ngay Mã Sơn Lâm, người này dù là cán bộ sở văn hóa nhưng bình thường quan hệ rất rộng, đường đi cũng tốt, cũng xứng danh là nhân vật có thực quyền.
Mà càng đáng sợ chính là trước đó Mã Sơn Lâm đã mang theo lễ nặng đến thăm hỏi mình, lúc đó Mã Sơn Lâm nói đến vấn đề mình hồ đồ đụng đến Trương Thanh Vân, mở tiệc mà không nhận ra trưởng phòng Trương, trong lòng hắn rất sợ hãi.
Lâm Ninh lúc đó nghe như vậy thì thầm cười, cho rằng Mã Sơn Lâm có chút đường đột ở nơi công cộng, hắn còn an ủi để Mã Sơn Lâm không quá quan tâm. Trưởng phòng Trương là người thế nào? Người ta đường đường là thường ủy tỉnh ủy chuyên xem xét chuyện lớn, sao có thể chú ý đến một phó phòng ban ngành cấp dưới?
Nhưng không ngờ Trương Thanh Vân lại chú ý đến Mã San, hơn nữa còn chỉ điểm cho đối phương tiến vào danh sách học tập ở trường đảng.
Trương Thanh Vân thật sự muốn cho Mã Sơn Lâm đi sao? Mà Mã Sơn Lâm cũng khá mạnh bạo, chẳng lẽ đã dùng quái chiêu gì đó làm Trương Thanh Vân mất vui?
Trong lòng Lâm Ninh xuất hiện ý nghĩ này và lập tức được hắn bác bỏ, Mã Sơn Lâm và người quen cũ của Lâm Ninh. Tuy hai bên quan hệ tốt nhưng sao hắn có thể đưa ra lời bình: Kinh nghiệm công tác phong phú, năng lực công tác rất mạnh... ?
Lâm Ninh đã từng hai lần ra tay khi Mã Sơn Lâm sinh ra vấn đề, khi Mã Sơn Lâm lên chức phó phòng thì còn có sự can thiệp của Lâm Ninh, mặc khác Mã Sơn Lâm là nhân vật có thực quyền ở sở văn hóa cũng vì có sự ra mặt của Lâm Ninh.
Trên đường đi, Lâm Ninh càng xem xét càng cảm thấy không ổn, sau khi trở lại phòng làm việc thì lập tức điện thoại, khi nối thông thì hắn chuẩn bị hỏi ngay nguyên nhân. Nhưng sau đó hắn xem xét lại, cuối cùng nói:
- Phó phòng Mã, tôi là Lâm Ninh, là thế này, tối nay anh có rảnh không? Tôi muốn bàn chút chuyện... ....
Mã Sơn Lâm vừa nghe thấy như vậy thì vội hỏi:
- À, trưởng phòng Lâm, có rảnh, có rảnh! Tối nay gặp nhau ở chỗ cũ, hôm nay còn có vài tiết mục mới, đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp nhé?
Lâm Ninh nào còn tâm tư như vậy? Hắn lạnh lùng nói:
- Không cần, phó phòng Mã, đêm này tôi và anh có chuyện cần bàn... ....
Mã Sơn Lâm trầm mặc rồi nói:
- Được, tôi hiểu, nói chuyện... ....
- Tút, tút!
Mã Sơn Lâm đang định nói thêm vài lời thì điện thoại đã cắt, hắn có thể nghe thấy những âm thanh tút tút không ngừng. Lúc này gương mặt tươi cười của hắn cũng đông cứng lại, sau đó nhanh chóng biến mất, lại trở nên âm trầm.
Một lúc lâu sau Mã Sơn Lâm mới buông điện thoại trong tay ra, lúc này trong lòng hắn chợt sinh ra cảm giác không ổn. Chuyện hắn lo lắng đã xảy ra, Trương Thanh Vân nhất định đã ra ám hiệu cho Lâm Ninh, nếu không thì Lâm Ninh sẽ chẳng lạnh nhạt như thế.
Nếu thật sự là như vậy thì tương lai của Mã Sơn Lâm sẽ xuất hiện vấn đề, hắn tự hiểu được độ nặng của mình, nếu bị Trương Thanh Vân chụp vào tay thì còn tương lai gì nữa?
/1217
|