Khi có được quyền lực thì điều phiền não nhất chính là thân bất do kỷ, vào khoảnh khắc đêm trước cải cách ở Hoa Đông thì tác dụng và giá trị của Trương Thanh Vân bùng lên. Bây giờ hắn phải tiếp nhận sự chú ý của người khác, đồng thời cũng làm hắn cực kỳ phiền não.
Đặc biệt là lần này về thủ đô họp, người khác còn chưa tới thì các quan hệ ở thủ đô đã đến tận cửa nhà, khắp nơi đều muốn mở tiệc chiêu đãi Trương Thanh Vân. Trong sự việc này không thiếu các nhân sĩ quan trọng, Trương Thanh Vân không thể tránh được, vì vậy mệt mỏi không chịu nổi.
Lần này Trương Thanh Vân về thủ đô với mục đích rất rõ ràng, phòng tổ chức trung ương và ủy ban kỷ luật trung ương liên hợp tổ chức hội nghị chiến tuyến kiểm tra kỷ luật và được truyền hình trực tiếp. Hội nghị cường điệu vấn đề trong sạch hóa bộ máy chính trị, đồng thời có yêu cầu mới, tiêu chuẩn mới về vấn đề xây dựng đảng, yêu cầu phòng tổ chức và ngành kiểm tra kỷ luật khắp nơi phải nhanh chóng đi theo hiệu triệu của trung ương, cần phải làm tốt công tác xây dựng đảng.
Hội nghị lần này tạo ra ảnh hưởng rất lớn trong nước, Trương Thanh Vân là một người đặc biệt, trước tiên hắn cùng ủy ban kỷ luật tỉnh Hoa Đông Thương Đông Hoa cùng nhau thảo luận báo cáo với lãnh đạo trung ương, hơn nữa hắn cũng tự mình chuẩn bị về thủ đô để báo cáo tình huống, cố lắng liên hệ với trung ương, cố gắng làm cho quá trình cải cách ở Hoa Đông nhận được sự thừa nhận và giúp đỡ của trung ương.
Lần này Trương Thanh Vân về thủ đô có thể nói là được chú ý cao độ, dưới hoàn cảnh các thế lực khắp nơi tạo áp lực với Hoa Đông, bây giờ hắn tiến về thủ đô và được cho rằng đó là lá bài của Tần Vệ Quốc.
Bây giờ Trương Thanh Vân trong mắt các thế lực thủ đô chính là một phần tử có quan hệ mật thiết với quan viên phái Hoa Đông, hắn là bước giảm xóc của phái Hoa Đông với các thế lực bên ngoài. Bây giờ Hoa Đông ở vào xu thế phải làm cải cách, vì vấn đề cán bộ bản địa ở Hoa Đông có xung đột với cán bộ đến từ bên ngoài, cán bộ bản địa ở Hoa Đông không có đường ra, bây giờ mâu thuẫn đã trở thành một chướng ngại lớn trên con đường cải cách của Hoa Đông.
Vào thời điểm này Trương Thanh Vân tiến về thủ đô chính là muốn báo cáo tình hình với các ban ngành tương quan trên trung ương, muốn tìm đủ sự trợ giúp.
Nhưng nếu xét về phương diện khác thì mọi người đều chắc chắn cải cách ở thế phải làm, Trương Thanh Vân về thủ đô cũng sẽ bị ủy thác trách nhiệm, hơn nữa khả năng này là rất lớn. Nếu đã như vậy thì Trương Thanh Vân sẽ là kẻ khống chế đại cục cải cách trong hệ thống tổ chức toàn tỉnh Hoa Đông.
Như vậy chỉ cần Trương Thanh Vân có khuynh hướng với một phía nào đó sẽ có lợi cho một phương thế lực trong cục diện chính trị Hoa Đông, cuối cùng sợ rằng phương thế lực đó sẽ làm chủ đạo ở Hoa Đông. Dưới tình huống này thì ai mà không chú ý đến những hành vi của Trương Thanh Vân?
Nếu nói không khoa trương thì lần này Trương Thanh Vân về thủ đô thì mức độ chú ý đã vượt xa những chư hầu một phương. Phải đặt mình trên vị trí lãnh đạo đứng đầu các tỉnh thì sẽ thấy Trương Thanh Vân về thủ đô lần này vượt qua đãi ngộ của cán bộ lãnh đạo tỉnh, hắn vừa xuống máy bay thì tin tức đã được truyền khắp thủ đô.
Có ba lượt người tiếp đón Trương Thanh Vân ở sân bay, một lớp người do Triệu Truyền phái tới, anh vợ tiếp em rể là chuyện thường tình, mà lần này còn có một chiếc Audi A8 của phòng tổ chức trung ương phái đến tiếp đón, còn có nhân viên khu thường trú của Hoa Đông ở thủ đô.
Ba lớp người đón một người, cuối cùng Trương Thanh Vân quyết định lên xe của khu thường trú Hoa Đông ở thủ đô, sau khi lên xe hắn đưa điện thoại cho Phương Hàn và yêu cầu tắt máy, nhưng hắn vẫn chậm một bước, điện thoại đã vang lên.
Phương Hàn nhận điện thoại, sau đó hắn quay đầu nói với Trương Thanh Vân:
- Trưởng phòng, chủ nhiệm Túc ở ủy ban cải cách... ....
Trương Thanh Vân khẽ chau mày, hắn nhận điện thoại rồi đặt bên tai nói:
- Anh Túc, anh điện thoại đến quá kịp thời, nếu sớm vài phút thì tôi còn ở trên máy bay, muộn vài phút thì tôi sẽ tắt điện thoại, không phải anh muốn tìm tôi dùng cơm đấy chứ?
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười của Túc Nhất Tiêu:
- Cậu đấy, nói như vậy làm tôi khó trả lời, nhưng cũng nói thật, tôi cũng muốn họp mặt cậu, nhưng nghe giọng điệu của cậu thì hình như không thuận tiện, phải không?
Trương Thanh Vân thở ra một hơi:
- Có phải vấn đề của anh đã được xác định rồi không? Nếu như đã được quyết định thì tôi cũng không có phương tiện để tiếp đón... ....
- Cậu quá xảo quyệt.
Túc Nhất Tiêu nói, ngay sau đó giọng điệu trở nên vững vàng:
- Tôi đã được xác định hướng đi, sẽ đến Giang Bắc làm phó chủ tịch tỉnh, thay mặt chủ tịch, phó bí thư thị ủy, ngày mai sẽ có công văn chính thức.
- Nói thật với cậu, tôi là một người tây bắc tiến vào Trung Nguyên, trong lòng luôn có cảm giác không yên. Tôi thấy cậu kết giao rộng, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có giao tình tốt với cậu, vì vậy trước khi nhận chức muốn họp mặt anh em. Vì vậy chuyện đến dùng cơm là tất yếu, cậu sẽ được hân hạnh đón tiếp, có phải không?
- Chúc mừng anh, anh Túc! Giang Bắc là một địa phương tốt, tôi tin anh có năng lực phát triển công tác. Nói thật, tôi rất hâm mộ anh, bây giờ tôi ở Hoa Đông... ....
Trương Thanh Vân nói, hắn nhịn không được phải kêu khổ vài câu, ngược lại phải thật lòng chúc mừng Túc Nhất Tiêu.
Túc Nhất Tiêu ở bên kia chợt nhíu mày, khoảnh khắc này hắn tìm Trương Thanh Vân cũng không phải ăn mừng mình được xuống tuyến dưới rèn luyện, vẫn còn có ý khơi thông quan hệ. Lúc này nghe thấy Trương Thanh Vân nói như thế thì trong lòng hắn cũng có chút hương vị không đúng, bây giờ nếu nói trong các tỉnh có vị trưởng phòng tổ chức nào ảnh hưởng mạnh nhất, nếu không phải là Trương Thanh Vân thì là ai?
Đáng lý ra lần này những quan viên quan trọng của các tỉnh tiến về thủ đô sẽ được chú ý cao độ, nhưng Trương Thanh Vân cũng về thủ đô, danh tiếng của hắn lấn át tất cả các tin tức khác, chỉ cần nhìn vào điểm này cũng thấy uy vọng của hắn là thế nào.
Sau khi kết thúc cuộc nói chuện với Túc Nhất Tiêu thì Trương Thanh Vân trở nên trầm ngâm, hắn phán đoán Túc Nhất Tiêu sẽ đi Trung Nguyên, bây giờ quả nhiên là như thế, hơn nữa nơi đến lại là Giang Bắc, đó là địa bàn tường đồng vách sắt của Quách gia, Túc Nhất Tiêu đến đó sẽ nhận khiêu chiến lớn.
Tất nhiên làm quan đến khi đứng đầu một phương thì sẽ khiêu chiến khắp nơi, Túc Nhất Tiêu bây giờ đã bước vào hàng ngủ quan lớn chính bộ, rõ ràng đã là một độ cao huy hoàng trong con đường làm quan. Với độ tuổi của hắn hiện nay và đột phá đến mức này, đây là điều không dễ dàng.
- Tút, tút!
Chuông điện thoại vang lên, Trương Thanh Vân cau mày nhìn xuống, sau đó nhấn nút nghe:
- Alo, xin hỏi ai vậy?
- Ha ha, cậu hỏi là ai sao? Không nghe thấy giọng nói của Tam ca sao?
Đầu bên kia vang lên giọng nói của Triệu Văn Phong.
- Chào Tam ca, trước nay em thường rất mẫm cảm với điện thoại của người bộ tài chính, nhưng gần đây công tác của em được điều chỉnh vì vậy mới có phản ứng chậm chạp vào lúc này, xấu hổ quá... ....
Trương Thanh Vân khẽ cười nói.
- Ha ha... ....
Đầu dây bên kia vang lên giọng cười thoải mái của Triệu Văn Phong, ngay sau đó hắn lại trầm ngâm rồi nói:
- Thanh Vân, tôi đã ở lại bộ tài chính được bảy năm, đúng là năm tháng như nước chảy, nhưng dù sao cũng có kết quả, cuộc sống cũng không mấy yên ổn. Gần đây Tam ca có khả năng sẽ chuyển ổ... ....
Trương Thanh Vân khẽ lắc đầu, một người gọi điện thoại mời khách, một người điện thoại nói về vấn đề thăng chức và có lý do mời khách rất đúng. Không ngờ Triệu Văn Phong lại dùng chiêu này để mời khách, điều này làm hắn cảm thấy đau đầu.
Trương Thanh Vân tình cảnh người ta thăng chức thì Trương Thanh Vân cũng chỉ biết ủng hộ:
- Chúc mừng Tam ca, đã sớm nghe nói anh sẽ thăng chức, bây giờ nghe anh nói như vậy thì có phải tin tức đã xác định rồi không?
Triệu Văn Phong có chút cẩn trọng:
- Thanh Vân, cậu đừng nói lời chúc mừng, trong lòng tôi rất lo lắng, tôi chưa từng đi qua Giang Nam, trước nay chỉ công tác ở phương bắc, vì vậy có thể nói là không quen thuộc tình huống Trung Nguyên. Lần trước cậu đến Giang Nam mà tôi không liên hệ, đúng là khó khăn... ....
Trương Thanh Vân chợt sững sờ, hắn nhịn không được phải buồn cười, Triệu Văn Phong nói lời như đóng kịch, luôn miệng nói Trương Thanh Vân hắn không liên hệ, xem ra bữa cơm này tránh không được.
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì trong lòng chợt sinh ra cảm giác khó tưởng, bây giờ Triệu Văn Phong và Túc Nhất Tiêu là quan lớn một phương mà chính mình chỉ là một thường ủy phó bộ, nhưng hai bên đều mất hết tâm tư mời mình dùng cơm, nếu dựa theo quy luật thông thường thì điều này tuyệt đối không có khả năng.
Nhưng bây giờ sự việc lại xuất hiện trên người Trương Thanh Vân, điều này làm hắn chợt trở nên nổi tiếng trong nước như Triệu Truyền và Uông Phong. Hiện nay các thế lực liên tục mời cơm, nếu hắn không nắm quyền cao thì dù thế nào cũng là chuyện rất khó.
Trước khi về thủ đô Trương Thanh Vân đã biết không dễ dàng gì, bây giờ bắt đầu vấp phải vấn đề tình cảm, sao có thể xử lý công bằng được? Nếu chẳng thể xử lý công bằng thì chắc chắn phải đắc tội với một nhóm người, đây là điều Trương Thanh Vân đã tính đến.
Bây giờ dưới tình thế Hoa Đông thì trung ương liên tục tạo ra áp lực.
Nếu xét cụ thể thì Trương Thanh Vân là nhân vật mấu chốt, hắn bị người ta truy đuổi tạo nên sự tương phản lớn, tạo thành một tình cảnh đặc biệt.
Trong lòng Trương Thanh Vân biết rõ, bây giờ là thời điểm khảo nghiệm, nếu vào thời điểm này mà xử lý bất công hoặc có sai lầm, như vậy hắn không những đắc tội với người, hơn nữa còn để lại ấn tượng xấu cho trung ương và Hoa Đông, đây là một thất bại khó thể tha thứ với một người đang ở vào giai đoạn mặt trời giữa ban trưa.
Bây giờ đối với Trương Thanh Vân thì thất bại dễ hơn thành công, thân đứng nơi đầu sóng ngọn gió thì phải tiến lên cực kỳ cẩn thận, mà lần này đến thủ đô cũng chính thức tạo ra một đường ranh giới. Nếu hắn thành công thì sẽ có nhiều thu hoạch, nếu cuối cùng không giải quyết được mâu thuẫn cơ bản ở Hoa Đông, hắn sẽ là người gánh trách nhiệm, mà cải cách ở Hoa Đông cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Trong cải cách ở Hoa Đông thì hệ thống tổ chức phải tiến lên phía trước, Trương Thanh Vân rõ ràng đã được chú định là ngựa chạy một mình, nếu hắn chạy tốt thì thế cục sẽ tốt, nếu không thì hoàn toàn có khả năng ngã ngựa. Vì vậy nếu nói không khoa trương thì bây giờ hắn có quyền to, có trách nhiệm lớn, con đường làm quan cũng đang tiến vào con đường đầy khó khăn
/1217
|