Câu lạc bộ Nhã Tụ Nhạc là một tụ điểm rất nổi tiếng ở Lăng Thủy, câu lạc bộ này được xây rất cao, trên mái nhà còn có một tháp sắp cực cao, ba chữ Nhã Tụ Nhạc được đặt trên đỉnh tháp. Mỗi khi đến tối thì ánh đèn lấp lánh, đứng vào bất kỳ vị trí nào ở Lăng Thủy cũng có thể thấy rõ địa điểm của câu lạc bộ.
Trước tòa nhà câu lạc bộ Nhã Tụ Nhạc là một quảng trường, đây là khu vực bị quản chế, đến tối sẽ là nơi tụ tập các loại xe xa hoa. Người giàu có ở Lăng Thủy thường tụ tập đến đây dùng tiền mua vui mua cười.
Những tiết mục giải trí ở câu lạc bộ Nhã Tụ Nhạc thường rất nổi tiếng, nghe nói bên trong còn có những lễ hội diễn xuất còn tốt hơn cả đài truyền hình, hơn nữa lễ hội nơi đây còn không chú cấm kỵ, các diễn viên có thể tận tình phát huy. Tình cảnh đầy màu sắc, mập mờ, lời nói phóng khoáng, người đến xem tất nhiên có thể hưởng thụ những cảm giác kích thích không chính quy.
Câu lạc bộ này quảng cáo rất rầm rộ, tự xưng là nơi tụ tập đủ loại ca sĩ, mà tỉnh Hoa Đông cũng rất thịnh hành trò lăng xê ngôi sao, vì vậy những diễn viên được vào trong Nhã Tụ Nhạc phần lớn đều là những tinh anh được chọn lựa khéo léo.
Tầng cao nhất của Câu lạc bộ Nhã Tụ Nhạc chính là một gian phòng được lắp đặt và thiết kế theo phong cách cung đình, trên nóc phòng rủ xuống những luồng ánh sáng đủ mọi màu sắc làm ánh lên những luồng sáng cao quý của các thiết bị trang sức đặc biệt bên trong. Trên vách tường là những bức tranh kiểu cách châu Âu, làm tăng thêm nghệ thuật cách điệu của gian phòng.
Bốn chiếc ghế sa lông màu trắng vây quanh một bàn trà cẩm thạch, cóhai chiếc ghế sa lông để không, có một nam một nữ ngồi đối diện với nhau. Người phụ nữ mặc một chiếc váy màu hồng phấn, trang sức rất trang nhã thanh lịch, chiếc váy làm bằng chất liệu không tầm thường ôm quanh dáng người tuyệt đẹp, cực kỳ gợi cảm và hấp dẫn, rõ ràng có khí chất của một người đẹp.
- Cô là Chu Mỵ Duyên sao? Cô hát rất hay, tôi đã được nghe qua, có trình độ chuyên nghiệp, có cơ hội phát triển... ....
Người đàn ông dùng giọng khách khí nói, người phụ nữ quyến rũ gọi cảm, người đàn ông thì trẻ tuổi tiêu sái, nhìn qua có vẻ rất phong độ. Hơn nữa người này còn đeo một cặp kính, rất có khí chất, có phong thái ông chủ giàu có.
- Tôi cảm thấy rất vinh hạnh.
Người phụ nữ dịu dàng nói, giọng nói dịu dàng, cười lên rất đẹp, cực kỳ quyến rũ. Nàng ngừng lại, cặp mày thanh tú cau lại, nàng nói:
- Đúng rồi, tiên sinh, tôi cảm thấy hình như đã gặp anh ở chỗ nào đó thì phải... ....
Người đàn ông cười ha hả nói:
- Tôi cũng đang định nói lời này, không ngờ đã bị cô cướp mất... ....
Người phụ nữ cười khanh khách, thân thể có chút run rẩy, hai hàng chân mày biểu hiện sức quyến rũ nồng nàn. Chu Mỵ Duyên xem như là ca sĩ trụ cột ở Nhã Tụ Nhạc, trong địa phương nho nhỏ này nàng thật sự có danh tiếng, người muốn nâng nàng lên cũng rất nhiều.
Phòng khách quý ở câu lạc bộ Nhã Tụ Nhạc có hai gian, bên trong rất xa hoa, có thang máy chuyên dụng, có thể lên hay xuống để nhận sự phục vụ chu đáo dành cho khách quý vào bất cứ lúc nào. Nhưng người đi vào những gian phòng thế này không những phải có tiền, quan trọng là phải có thân phận, Chu Mỵ Duyên chỉ cần xem xét vào đặc điểm này cũng có thể thấy người đàn ông trước mặt không tầm thường.
Mà người đàn ông không phải ai khác mà chính là Trương Thanh Vân, mục đích hắn ở đây tất nhiên không phải nói chuyện với cô gái, nhưng lúc này hắn rất có hứng trò chuyện với ca sĩ số một của câu lạc bộ Nhã Tụ Nhạc.
Chu Mỵ Duyên hình như cũng rất tình nguyện trò chuyện với Trương Thanh Vân, nhưng chốc chốc lại đưa tay nhìn thời gian. Trương Thanh Vân cười nhạt nói:
- Chu tiểu thư, cô không cần gấp, tôi biết cô sẽ hát vào lúc chín giờ,, cô yên tâm, đến lúc đó tôi sẽ lắng nghe... ....
Chu Mỵ Duyên nở nụ cười thản nhiên, ngay sau đó lại nói một tiếng cảm ơn nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được cứ liếc sang đồng hồ. Trương Thanh Vân mỉm cười tìm chủ đề nói chuyện, một lúc sau điện thoại của Chu Mỵ Duyên chợt vang lên.
Vẻ mặt Chu Mỵ Duyên chợt biến đổi, nàng dùng tay che điện thoại và nhận máy. Lúc này Trương Thanh Vân ho khan hai tiếng, vẻ mặt Chu Mỵ Duyên chợt trắng bệch, nàng ấp úng vài tiếng rồi cúp điện thoại nói:
- Tiên sinh, đúng là xấu hổ, có người bạn muốn gặp tôi, bây giờ tôi phải đi ngay... ....
Trương Thanh Vân cười ha hả nói:
- Bạn gì vậy? Sao không bảo qua đây luôn, tôi cũng là người quen biết rất rộng... ....
Vẻ mặt Chu Mỵ Duyên càng trắng bệch nhưng không dám đứng lên, từ tầng cao nhất mà muốn đi xuống phải sử dụng thang máy chuyên dụng, nói cách khác nàng phải nhận được cái gật đầu của Trương Thanh Vân mới được. Lúc này Trương Thanh Vân lại khoát tay nói:
- Cô không cần lo lắng, chúng ta trò chuyện thêm một lát, bạn của cô có lẽ cũng là bạn của tôi. Nếu anh ta muốn vội vàng tìm cô, dù cô ở đâu cũng bị tìm ra, uống một ly trà nhé, trà rất tốt.... ....
Chu Mỵ Duyên nhận ly trà trong tay Trương Thanh Vân, nàng cười rất mất tự nhiên, nàng nói:
- Người đó...Người đó không dễ trêu chọc, nếu anh dính vào sẽ có phiền toái.
Trương Thanh Vân hơi híp mắt, hắn dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Chu Mỵ Duyên. Người phụ nữ này xem ra kinh nghiệm rất phong phú, nàng có thể nói như vậy đã rất đáng tán thưởng.
- Cô cứ yên tâm ngồi đây, có người hứa sẽ làm cô nổi tiếng, tôi cũng có thể cho cô nổi tiếng, sợ rằng còn dễ hơn cả người đó. Trên đời này không có bữa cơm trưa miễn phí, nếu tiếp nhận của người thì sẽ phải trả giá rất nhiều. Còn tiếp nhận ân huệ của tôi, cô chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, cô nói cho đối phương biết mình đang ở đâu, tôi thật sự muốn một lần gặp mặt vị khách hào hoa mà mỗi tuần đều đến Nhã Tụ Nhạc vung tiền như rác.
Trương Thanh Vân thản nhiên nói.
Trong lòng Chu Mỵ Duyên dần bình tĩnh trở lại, nàng đã gặp qua vô số người, tất nhiên có thể thấy Trương Thanh Vân đã có chuẩn bị. Hơn nữa cách ăn nói của Trương Thanh Vân rất ôn hòa, giọng điệu lại có một khí thế mà người khác khó thể kháng cự, vì vậy tình cảnh này Chu Mỵ Duyên không có lời nào phản đối.
Quả nhiên lần này điện thoại của Chu Mỵ Duyên lại vang lên, nàng cũng thoải mái tiếp nhận điện thoại, nói rõ cho đối phương biết vị trí của mình, nói rằng không thể phân thân.
Chu Mỵ Duyên cúp điện thoại mà trái tim đập lên không ngừng, vẻ mặt Trương Thanh Vân vẫn bình tĩnh như nước, chốc chố còn nở nụ cười bảo Chu Mỵ Duyên không cần lo lắng. Thời gian trôi qua từng phút, khoảng mười phút sau có người gõ cửa.
Trương Thanh Vân bĩu môi, Chu Mỵ Duyên chậm rãi đứng lên đi ra mở cửa. Khi cửa mở ra thì nàng đã nói:
- Giám đốc Yến, chào anh, anh... ....
- À, anh nói sao không mời được em, xem ra có khách quý, là vị khách quý nào thế này... ....
Một giọng nói rất lớn vang lên, ngay sau đó có vài người tiến vào. Trong nhóm người có Yến Thành, Miêu Thiên Phương, sau lưng còn có vài tên thanh niên mặc tây trang, còn một người đàn ông hơn bốn mươi mặc áo sơ mi đỏ, cà vạt xanh, có lẽ là quản lý câu lạc bộ.
Người đàn ông mặc áo sơ mi đỏ nói:
- Giám đốc Yến, giám đốc Miêu có chuyện muốn nói, vị tiên sinh này là khách từ thủ đô đến, anh... ....
- Là khách từ thủ đô thì cũng nên làm quen, dù sao cũng là gặp mặt đồng hương. Đi, anh Miêu, chúng ta sang xem thế nào... ....
Yến Thành cất cao giọng nói, đám người lập tức bước qua cửa, vài tên thanh niên xung phong đi lên trước, cả đám tiến về phía Trương Thanh Vân.
Vị trí chiếc ghế sa lông của Trương Thanh Vân vừa lúc đưa lưng ra cửa, người vào cửa sẽ không thể thấy mặt hắn nhưng cũng có thể thấy được phía sau đầu. Chỉ sau nháy mắt đã có vài người đến bên cạnh Trương Thanh Vân, mà Yến Thành cũng đi tới không nhanh không chậm. Lúc này Chu Mỵ Duyên cực kỳ căng thẳng, trái tim gia tốc. Nàng biết rõ thế lực của Yến Thành, Trương Thanh Vân dù là kẻ có tiền ở thủ đô cũng không làm gì được, đây là Hoa Đông, nếu chọc vào Yến Thành thì sẽ thiệt thòi lớn.
- Này, các anh làm gì vậy? Giám đốc Yến, giám đốc Miêu, chúng tôi mở cửa kinh doanh chủ yếu là hòa khí sinh tài, anh xem... ....
Người đàn ông mặc áo đỏ chợt la lên.
- Tiểu tử ngươi cút đi... ....
Một trong những tên tùy tùng của Yến Thành dùng tay kéo người đàn ông áo đỏ ra, hắn tiến lên nói:
- Này, anh bạn, nể mặt nhau đi, giám đốc Yến của chúng tôi muốn làm quen, anh cũng không nên quá đáng như vậy... ....
Trương Thanh Vân chậm rãi đứng lên, ngay sau đó hắn xoay người. Yến Thành đang nhìn Trương Thanh Vân chợt ngây người, nụ cười đông cứng, hắn đột nhiên cảm thấy trái tim co thắt, hắn dùng tay chỉ vào Trương Thanh Vân nói:
- Anh...Anh... ....
Vẻ mặt Miêu Thiên Phương cũng biến đổi, hắn cho là mình hoa mắt, Trương Thanh Vân chậm rãi tháo kính xuống nói:
- Thế nào? Giám đốc Yến, giám đốc Miêu, hai anh không biết tôi sao?
Miêu Thiên Phương và Yến Thành đưa mắt nhìn nhau, Miêu Thiên Phương giống như vẫn còn bình tĩnh, hắn nói:
- Thì ra là trưởng phòng Trương, nghe nói anh đã về thủ đô, thì ra vẫn còn trốn nơi đây tiêu dao tự tại.
- Hình như nơi đây cũng không thích hợp với thân phận của anh.
Trên mặt Trương Thanh Vân treo nụ cười nhàn nhạt, hắn cũng không trả lời mà chỉ duỗi một tay. Hắn chậm rãi đưa tay lên, năm ngón ta mở ra, sau đó nhanh chóng thu lại. Sau khi động tác này kết thúc thì có hai tiếng ầm ầm vang lên, cửa phòng khách ở phía sau bị phá vỡ, sáu tên thanh niên phóng ra đánh về phía Yến Thành, Miêu Thiên Phương và bốn tên vệ sĩ.
Trong phòng chợt rối loạn, sau đó có vài tiếng người thét lên, có người rống lớn, cũng có kẻ phản kháng, nhưng tất cả đều bùng phát trong thời gian rất ngắn. Chỉ mười giây sau, bốn vệ sĩ bị ném xuống đất, Yến Thành và Miêu Thiên Phương bị bẻ ngoặt tay ra phía sau. Lúc này Yến Thành vẫn liên tục kêu gào phản kháng nhưng tất cả đều là phí công, cuối cùng vẫn bị hai người kéo đến trước mặt Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân nhíu mày nói:
- Anh Yến, không cần mất thể diện như vậy, nếu không sẽ gây khó cho các anh em phá án... ....
- Trương Thanh Vân, anh dựa vào cái gì để bắt tôi? Tôi là giám đốc tổng công ty xây dựng, lệ thuộc trực tiếp vào trung ương, Hoa Đông không có quyền đụng đến tôi, nếu tôi có vấn đề gì... ....
Yến Thành lớn tiếng nói, hắn giống như một con trâu rừng nổi điên, mắt trợn trừng giống như sắp nứt ra, thân thể liên tục vùng vẫy.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân vẫn bình tĩnh như nước, trên mặt đã không còn nụ cười. Miêu Thiên Phương thì tỉnh táo hơn Yến Thành rất nhiều, hắn cúi đầu rất thấp. Lúc này Yến Thành náo loạn trong phút chốc đang thở hồng hộc, Trương Thanh Vân chậm rãi đi đến bên cạnh nhìn chằm chăm vào đối phương, mãi đến khi đối phương không còn dũng khí đối mặt thì hắn mới nói:
- Lâm Ninh cũng không bỏ chạy, anh ta không có cơ hội bỏ chạy, đến giờ vẫn không... ....
Yến Thành trợn mắt, môi liên tục mấp máy nhưng không phát ra âm thanh nào. Trương Thanh Vân chỉ bình thản nói ra một câu nhưng trực tiếp chọc đến vấn đề căn bản, tất cả những lời giải thích đều không hữu hiệu bằng câu nói vừa rồi, vì một câu nói như vậy mới làm cho hai bên hiểu nhau.'
Khóe miệng Trương Thanh Vân lộ ra nụ cười lạnh, hắn nói:
- Anh Yến, anh không những tự hủy hoại mình, anh nghĩ bí thư Âu phải xử lý vụ việc thế nào đây?
Miêu Thiên Phương cướp lời:
- Trưởng phòng Trương, tất cả mọi việc đều do tôi và Yến Thành bị ma ám làm ra, không liên quan đến bí thư Âu.
Trương Thanh Vân thầm thở phào một hơi, trong lòng hắn có tín nhiệm với Âu Đan, nhưng dù là thế nào thì bây giờ Hải phái khó ở lại Hoa Đông. Đây cũng coi như là lần đầu tiên Trương Thanh Vân rút đi căn cơ của Hải phái, rõ ràng là núi sông bắt đầu phân cách.
Trương Thanh Vân bĩu môi với hai người đang giữ chặt Yến Thành, hai người này lấy bóp móc giấy chứng minh công tác quơ quơ trước mặt Yến Thành, sau đó lại đưa giấy đến trước mặt Miêu Thiên Phương.
Miêu Thiên Phương nhìn thấy dòng chữ ủy ban kỷ luật trung ương thì gục đầu xuống, Trương Thanh Vân khoát tay, mọi người nhanh chóng hành động. Lúc này sáu người Yến Thành bị nhân viên phá án mang đi theo cầu thang máy chuyên dụng, nhân viên phá án còn để lại một người thu dọn những bàn ghế đổ ngã, sau khi mất vài phút mới khôi phục lại nguyên dạng. Nơi đây giống như chưa từng phát sinh chuyện gì, chưa từng có vấn đề gì.
Trong phòng chỉ còn lại ba người, người đàn ông trung niên mặc áo đỏ sợ đến mức phát run, cũng không dám đứng lên mà ngồi chồm hổm dùng hai tay ôm đầu. Còn Chu Mỵ Duyên thì tỉnh táo hơn một chút nhưng vẻ mặt trắng bệch, nàng dùng tay giữ lấy ghế sa lông, thân thể ngây dại.
- Không có gì.
Người nói không phải là Trương Thanh Vân, cửa lại bị đẩy ra, có một người thanh niên tây trang tiến vào nói. Hắn nhanh chóng đi đến bên cạnh nói nhỏ vài câu với Trương Thanh Vân, sau đó gật đầu với người đàn ông trung niên mặc áo đỏ:
- Anh quản lý, có lẽ làm phiền anh một lúc, vị đồng chí này của chúng tôi đến đây đón người, anh cũng không cần căng thẳng, không phải bắt người.
Người đàn ông kia gật đầu đờ đẫn, sau đó hắn run rẩy đứng lên đi theo tên thanh niên tây trang. Lúc này trong phòng chỉ còn lại hai người, Trương Thanh Vân đưa tay nhìn giờ, hắn cau mày rồi chỉ xuống ghế:
- Ngồi đi, chúng ta còn phải chờ một lát nữa.
- Tôi...Tôi cũng bị cách ly sao?
Chu Mỵ Duyên dùng giọng yếu ớt nói, giọng nói của nàng có chút khô khốc, cũng không còn mượt mà dễ nghe như lúc đầu.
Trương Thanh Vân cau mày nói:
- Không phải là cách ly, chẳng qua chỉ đi du lịch vài ngày, cũng không đi lâu, tối đa chỉ là một tuần lễ. Đáng tiếc là buổi biểu diễn của cô đêm nay phải bị hủy, nhưng đã có người giúp cô xin nghỉ, mặt khác chú chó nhỏ cô nuôi ở nhà cũng có người chăm sóc, hoa thủy tiên trên bệ cửa sẻ có người tưới tắm, tất cả đều có thể yên tâm.
Chu Mỵ Duyên gật đầu, nàng kinh ngạc một lúc lâu mới nói:
- Tôi đã nhìn thấy anh trên ti vi, không ngờ anh ngoài đời còn trẻ hơn rất nhiều, tất cả mọi người đều nói anh là quan tốt ở Hoa Đông... ....
Trương Thanh Vân cười nói:
- Ai nói tôi là quan tốt? Ha ha, cô cũng quan tâm đến chính trị sao?
Chu Mỵ Duyên nở nụ cười ngượng ngùng, nàng lắc đầu, tâm tình sáng sủa hơn rất nhiều. Tất nhiên nàng không hiểu thường ủy tỉnh ủy đại biểu cho thứ gì, chỉ biết những cán bộ lãnh đạo thường được thấy trên ti vi, bây giờ lại được gặp bên ngoài, hơn nữa còn ở vào tình cảnh thế này, đúng là khó tưởng.
Tất nhiên trong lòng Chu Mỵ Duyên có chút kích động, cũng có chút hưng phấn. Nàng đã tiếp xúc khá nhiều với Yến Thành và Miêu Thiên Phương, tất nhiên nàng biết rõ hai người kia là nhân vật gì, có bao nhiêu lợi hại. Nhưng người đàn ông trẻ tuổi trước mặt xuất hiện bắt người chỉ hời hợt như diều hâu bắt gà con mà thôi.
Chu Mỵ Duyên thấy ánh mắt tuyệt vọng và sợ hãi của Yến Thành, nếu không phải tận mắt nhìn thì nàng sẽ tuyệt đối không tin giám đốc Yến hô phong hoán vũ ở Hoa Đông lại trở nên như vậy.
Trương Thanh Vân móc bút ra viết một dãy số, sau đó hắn đưa cho Chu Mỵ Duyên rồi nói:
- Tôi nói là giữ lời, bây giờ tôi đưa cho cô một số điện thoại, cô nói cho cô gái ở bên kia, tôi đề cử cô, như vậy cô sẽ có cơ hội nổi tiếng.
Trương Thanh Vân nói xong thì chậm rãi đứng lên nói:
- Cô chờ năm phút nữa sẽ có một vị đồng chí nữ đến đón, sẽ không có gì, cô ấy sẽ đưa cô đi du lịch vài ngày, sau vài ngày thì tất cả sẽ bình thường trở lại.
Trương Thanh Vân nói xong thì không để ý đến sự sững sờ của người phụ nữ đối diện, hắn đứng dậy nhìn đồng hồ rồi đi vào thang máy chuyên dụng.
Vào một buổi chiều, khi bầu trời bùng lên ánh hoàng hôn thì Liên Nhược Hàm và Âu Đan quay về nhà. Những ngày hôm nay Âu Đan có vẻ ho rất dữ dội, Liên Nhược Hàm rất lo lắng, hầu như mỗi ngày đều có tự mình đưa lãnh đạo về nhà.
Xe dừng lại trong khoảng sân nhỏ, Liên Nhược Hàm nhíu mày, lần đầu tiên nàng thấy tình cảnh trước mắt, cửa vào đã bị người cản lại.
Âu Đan nói:
- Mở cửa, có lẽ bọn họ tìm cô.
Liên Nhược Hàm quay đầu lại hỏi:
- Cô biết những người này sao? Cháu đến hỏi đã nhé?
Đúng lúc này thì một người đàn ông mặc tây trang đã đi đến cửa xe, hắn khách khí nói:
- Xin hỏi đây có phải là xe của bí thư Âu không?
- Các anh là ai?
Liên Nhược Hàm cất cao giọng hỏi, người đàn ông mặc tây trang nhanh chóng móc giấy chứng minh công tác đưa tới trước mặt Liên Nhược Hàm. Lúc này Liên Nhược Hàm liếc mắt nhìn, vẻ mặt nàng chợt tái nhợt, nàng dùng ánh mắt kinh hoàng nhìn ra phía sau xe.
- Tìm tôi có chuyện gì?
Âu Đan bình tĩnh nói, nàng tự mình mở cửa xe. Người đàn ông mặc tây trang nói:
- Bí thư Âu, chúng ta có thể nói chuyện riêng một lúc được không?
Âu Đan xuống xe, nàng hít vào một hơi thật sâu rồi dùng ánh mắt đánh giá người đàn ông trước mặt, sau đó gật đầu. Hai người cùng nhau đi vào trong sân, Liên Nhược Hàm há mồm muốn nói gì đó nhưng không dám mở miệng.
Liên Nhược Hàm biết rất rõ, đây là người của ủy ban kỷ luật trung ương, bọn họ tìm bí thư Âu làm gì? Trong lòng nàng cảm thấy rất bất ổn, cực kỳ căng thẳng. Phản ứng đầu tiên của nàng chính là có chuyện xấu xảy ra, nhưng nàng thật sư không nghĩ ra vấn đề ở nơi nào, bây giờ nàng chỉ biết buồn chán ngồi trong xe, kiên nhẫn chờ đợi.
Bốn mươi phút sau Liên Nhược Hàm mới thấy Âu Đan từ bên trong đi ra, sau lưng là hai người đàn ông mặc tây trang, Liên Nhược Hàm không nhìn ra bất kỳ biểu cảm khác thường nào trên mặt Âu Đan.
Liên Nhược Hàm vội vàng xuống xe tiếp đón, Âu Đan khoát tay với nàng, vì vậy nàng dừng bước chờ Âu Đan đến gần.
- Tiểu Hàm, cô có vài chuyện cần phải phối hợp với ủy ban kỷ luật trung ương, vì vậy cô phải đi công tác một chuyến. Cháu phải nhớ kỹ, chuyện này tuyệt đối giữ bí mật, không cho ai biết, ngay cả Tiểu Tô cũng vậy.
- Vừa rồi cô đã điện thoại cho bí thư Tần, cháu cứ nói với bên ngoài là cô nghỉ ngơi vì bệnh.
Âu Đan chậm rãi nói, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Liên Nhược Hàm trợn mắt, nàng không tin vào tai mình, nàng sững sờ nói:
- Đây...Đây là sao? Vì...Vì sao?
Âu Đan nở nụ cười hiền lành, nàng giúp Liên Nhược Hàm sửa sang mái tóc rồi nói:
- Nha đầu ngốc, không cần nghĩ nhiều, không có chuyện gì cả, chỉ có vài vấn đề cần cô đi xác nhận, hai ngày sau sẽ quay lại.
Liên Nhược Hàm có chút ngây người, nàng cảm thấy lỗ tai mình kêu lên ù ù và không nghe thấy gì, trong đầu rối loạn. Mà Âu Đan cũng không nhiều lời, nàng lại một lần nữa nhấn mạnh phải giữ bí mật, sau đó theo hai người đàn ông vào một chiếc Audi, xe chạy đi ngay.
/1217
|