- Chủ nhiệm Trương, anh xem! Điều này...Chỗ này quá khó coi, chúng ta chuyển chỗ được không?
Vạn Sảng lắp bắp nửa ngày, cuối cùng mới mở miệng lắp bắp nói.
- Thôi được rồi, chẳng qua chỉ là một bữa ăn khuya mà thôi, tôi cũng không muốn đến khách sạn Ginza, tôi không thích hải sản.
Trương Thanh Vân khẽ cười nói, hắn không có cảm tình với khách sạn Ginza. Nhân viên quản lý đã như vậy thì tố chất của công nhân viên khách sạn thế nào hoàn toàn biết được, nếu như vậy thì sao có thể trở thành đơn vị tiếp đón cán bộ lãnh đạo?
Vạn Sảng cảm thấy cực kỳ xấu hổ, hắn đứng không được mà ngồi chẳng xong, hai bàn tay không biết nên để vào đâu. Lúc này Ôn Hà cũng đã từ dưới ghế bò lên, nàng nhìn thấy bộ dạng của Vạn Sảng thì đã sớm rối loạn, nàng dùng ánh mắt si ngốc nhìn tình cảnh trước mặt, nào dám tin vào tai mắt chính mình?
Sau nửa ngày Ôn Hà mới biết có chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng anh bạn trẻ kia có lai lịch không phải nhỏ, chỉ cần nhìn bộ dạng lúc này cũng thấy là quan chức cấp cao. Vì vậy mà Ôn Hà cực kỳ hoảng sợ, nàng cũng không dám nhìn Trương Thanh Vân, nghĩ lại tình cảnh vừa rồi nàng gọi người ta là anh bạn trẻ, hơn nữa còn coi người ta là dân đào mỏ , vì vậy mà trong lòng thầm cảm thấy phát lạnh.
Ôn Hà biết rất rõ thực lực của Vạn Sảng, hắn là phó tổng giám đốc khách sạn Ginza, giá trị con người cả triệu đồng, cũng coi như là nhân vật có máu mặt trong thương trường Ung Bình. Nhưng Vạn Sảng đứng trước mặt người thanh niên kia lại trở thành bộ dạng như lúc này, như vậy thân phận của Trương Thanh Vân như thế nào?
Phụ nữ vốn rất nhát gan, hơn nữa Ôn Hà cũng có xuất thân gia đình nghèo khổ, trước nay chưa từng ra mắt với quan viên. Đồng thời Ôn Hà cũng là người tự ti, thường rất thích khoe khoang, vừa gặp mặt đã đưa người khác vào tình cảnh đáng xấu hổ, lúc này nhìn lại vẻ mặt mình thì nào có khác những cô gái vùng sâu bao nhiêu? Nàng cố gắng cúi đầu, hai chân run rẩy, làm gì còn bộ dạng như vừa rồi?
- Được rồi, cám ơn hai người đã mời tôi và A Sương dùng cơm, thật ra chúng tôi đã dùng rồi, một ly cà phê cũng đã đủ.
Trương Thanh Vân nói, hắn lập tức khẽ đụng vào cánh tay Cảnh Sương tỏ ý muốn bỏ đi. Lâu lâu Trương Thanh Vân và Cảnh Sương mới có cơ hội được dạo phố, không ngờ mọi chuyện lại như thế này, đúng là mất hứng.
Khi Trương Thanh Vân và Cảnh Sương rời khỏi nhà hàng thì lập tức nghe thấy giọng quát tháo của Vạn Sảng truyền ra ngoài, đồng thời còn lẫn lộn cả tiếng phụ nữ khóc lóc. Trương Thanh Vân nhìn Cảnh Sương, hắn thấy trong mắt nàng xuất hiện cái nhìn ảm đạm cũng đang nhìn mình. Cảnh Sương dùng giọng không đành lòng nói:
- Em cùng Ôn Hà quen biết nhau từ nhỏ, dù cô ta có chút...Cái kia, nhưng...Dù sao cũng là bạn của em...Thật ra cô ấy cũng không phải người xấu, trong xã của em còn có rất nhiều cô gái tệ hơn... ....
Trương Thanh Vân gật đầu, hắn hiểu rõ ý nghĩ của nàng. Vạn Sảng là loại đàn ông háo sắc bạc tình bạc nghĩa, cũng không phải chỗ dựa tốt cho Ôn Hà.
... ....
Sáng sớm hôm sau khi Trương Thanh Vân đi vào trong huyện ủy thì lập tức nhìn thấy Trương Thiến vội vàng chạy xuống lầu.
- Chủ nhiệm Trương, chủ nhiệm Trương, nhanh lên, bí thư Hoàng muốn anh lên văn phòng có chuyện.
Trương Thanh Vân nhướng mày, hắn lập tức cất bước nhanh hơn rồi vừa đi vừa hỏi:
- Có biết chuyện gì xảy ra không?
- Tình hình không biết cụ thể, nhưng hình như bên thị trấn Thanh Hà đã có chuyện.
Tâm tình Trương Thanh Vân lập tức trầm hẳn xuống, đầu tiên hắn nghĩ đến vấn đề liên quan đến các mỏ quặng, cũng vì vậy mà trên lưng đổ đầy mồ hôi lạnh. Vấn đề này hắn đã biết từ trước, hơn nữa Trương Thiến và Vương Hoa Hoa cũng biết. Nếu mỏ quặng ở Thiếu Hà sinh chuyện thì chính hắn cũng sẽ mang tội, tình hình sẽ thê thảm.
Khi gõ cửa phòng làm việc của Hoàng Tung Sơn thì trong lòng Trương Thanh Vân mới cảm thấy thả lỏng. May mà vẻ mặt Hoàng Tung Sơn khá bình tĩnh, không giống như có chuyện lớn xảy ra. Hơn nữa nếu mỏ quặng xảy ra vấn đề thì lão sẽ không tìm gặp Trương Thanh Vân, sợ rằng đã sớm mở hội nghị thường ủy từ lâu rồi.
- Thanh Vân đến rồi à, mời ngồi. Gần đây tổ công tác cũng có chút buông lỏng phải không? Có được chút thành tích cũng không nên quá tự mãn được.
Hoàng Tung Sơn nói, tuy vẻ mặt vẫn treo nụ cười nhưng không giống như đang nói giỡn.
Trương Thanh Vân thầm cảm thấy rùng mình, hắn vội vàng nói:
- Bí thư Hoàng, xảy ra vấn đề gì sao? Tôi...Tôi còn chưa kịp tới văn phòng.
- Cậu xem đi!
Hoàng Tung Sơn ném cho Trương Thanh Vân một phần văn kiện, khi Trương Thanh Vân xem xét thì biết đây là văn kiện của sở lâm nghiệp gửi đến, hắn xem xét càng kỹ thì cặp lông mày càng nhăn lại. Thì ra phòng lâm nghiệp huyện Ung Bình bắt được một chiếc xe tải chở rất nhiều khỉ, theo lời khai thì đám người này bắt khỉ từ trong Vô Cái Sơn chở ra, nhưng địa điểm gặp phải chuyện không may chính là thị trấn Thanh Hà.
- Cậu đã hiểu chưa?
Hoàng Tung Sơn nói với vẻ mặt không chút biểu cảm:
- Nếu cậu vẫn chưa hiểu thì có thể xem thứ này, đây là của phòng tài chính, có cả chữ ký của chủ tịch Lệ và của tôi.
Trương Thanh Vân lại tiếp nhận thêm một phần văn kiện trong tay Hoàng Tung Sơn, văn kiện này là Biện pháp gia tăng ngân sách ngoài vấn đề thu thuế của phòng tài chính . Vẻ mặt Trương Thanh Vân lập tức biến đổi, phần văn kiện này hắn hoàn toàn chưa được xem qua, sau khi xem ngày thì thất rõ ngày mùng hai tháng bảy, đây là ngày hắn đến Vũ Đức xử lý chuyện của Trần Mại, vì vậy mà sau lưng vã mồ hôi lạnh.
Trương Thanh Vân lần lượt xem qua văn kiện thì thấy điều thứ ba chính là phát triển hình thức cho thuê phòng, kiểm soát tất cả những tài sản để không của tất cả cơ quan sự nghiệp của chính phủ, sửa chữa lại những ngôi nhà này để buôn bán hoặc dùng để cho thuê. Văn kiện này cần được phòng tài chính xét duyệt, vấn đề tiền thuê và giá bán sẽ do phòng nhà đất tự thẩm tra quyết định, tiền thuê sẽ được phòng tài chính quản lý; vấn đề sản xuất cũng thay đổi thành quốc hữu cổ phần, quốc hữu tài sản, quốc hữu tư sản. Tất cả những ban ngành có liên quan phải làm tốt vấn đề quốc hữu hóa cổ phần, phần hoa hồng có được phải bổ sung vào trong ngân sách cho phòng tài chính; vẽ và hoàn thiện bản đồ địa chính, nhà cửa, quyết định mức giá giao dịch nhà đất ngoài thị trường, phát triển thị trường giao dịch để thu tài chính cho chính phủ.
Điều thứ tư chính là tăng cường xử phạt những vi phạm hành chính, vi phạm pháp luật. Chỉ thị cục công an, phòng lâm nghiệp phải ra quân truy quét thu tài chính cho huyện, phòng lâm nghiệp phải bỏ ra một vài tài nguyên như dược liệu, gỗ... ....
Tay Trương Thanh Vân đã run lên, thiếu chút nữa văn kiện đã rơi xuống đất, trong lòng thì liên tục mắng Ngô Tuyết Thư là loại khốn kiếp, tham tiền như mạng, dược liệu và tài nguyên gỗ cực kỳ nhạy cảm lại dám ghi vào văn kiện. Nếu lãnh đạo cấp trên mà xuống kiểm tra thì bí thư Hoàng và chủ tịch Lệ sao có thể sống? Đây chẳng phải huyện ủy và văn phòng huyện trở thành những kẻ dung túng cho các thành phần phá hoại tài nguyên sao?
- Cậu xem cậu và Tiểu Ngô đã làm ra những thứ gì? Chúng tôi đã tin tưởng cậu, nhưng kết quả... ....
Hoàng Tung Sơn mở lời với vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng.
Trương Thanh Vân thầm cảm thấy rất uất ức, cũng rất áy náy. Hắn biết rõ Hoàng Tung Sơn và Lệ Cương thay mặt cho đảng ủy và chính quyền đều đã ký tên, như vậy đã quá chứng tỏ sự tín nhiệm đối với cấp dưới, nhưng không ngờ lúc này tình cảnh lại rối loạn, hơn nữa mũi dùi còn chỉa vào bọn họ, kẻ nào mà chẳng căm tức?
Trương Thanh Vân lại nhìn vào văn kiện thông báo của phòng lâm nghiệp, ý nghĩ trong đầu lập tức xoay chuyển, một lúc lâu sau mới nói:
- Trạm kiểm soát của sở lâm nghiệp sao lại nằm ở thị trấn Thanh Hà? Không phải nằm ở thị trấn Nguyệt Toàn sao? Hơn nữa trong đây còn viết rõ có ba mươi ba con khỉ được vận chuyển từ trong Vô Cái Sơn đi ra, trong Vô Cái Sơn có bao nhiêu trạm kiểm soát? Quá Nhiều động vật, hơn nữa còn vận chuyển phi pháp, sao có thể qua mắt được các trạm kiểm soát?
Hoàng Tung Sơn đang rất tức giận nhưng nghe xong lời của Trương Thanh Vân cũng rơi vào trong trầm tư, cũng cảm thấy mọi chuyện có chút kỳ quái. Trưởng phòng Lâm của phòng lâm nghiệp huyện Ung Bình chính là người được tự tay Hoàng Tung Sơn đề bạt, lão tin tưởng Lâm Can dù ăn gan báo cũng không thể để lọt một lượng hàng bỏng tay như vậy.
- Cậu đấy, cũng không biết kiểm duyệt văn kiện thế nào mà để thứ này lọt qua được.
Hoàng Tung Sơn thở dài một hơi nói:
- Vấn đề này cũng không phải nhỏ, nếu có kẻ nào giả thần giả quỷ, hừ, thật sự thủ đoạn quá sức nham hiểm.
Gương mặt Trương Thanh Vân chợt đỏ bừng, văn kiện được đưa lên lãnh đạo dưới danh nghĩa huyện ủy lại xảy ra vấn đề, người gánh trách nhiệm đầu tiên chính là hắn. Người ta ra tay quá nham hiểm, mười phần hướng về phía Trương Thanh Vân hắn. Dù sao thì ba mươi ba con khỉ và một văn kiện có vấn đề cũng đủ ảnh hưởng vô hạn đến Hoàng Tung Sơn và Lệ Cương.
/1217
|