Thủ đô, trong phòng làm việc của Trương Thanh Vân, hắn đang cầm một quyển sách quan niệm cổ văn . Thói quen đọc sách của hắn đã có từ trước đây rất lâu, nhưng đã có đoạn thời gian hắn quên lãng.
Khoảng thời gian trước Trương Thanh Vân một lòng cầu tiến, trong lòng luôn nghĩ về công danh lợi lộc, tâm tình nóng nảy, muốn bình tâm đọc sách cũng không dễ dàng. Cũng đã có một khoảng thời gian Trương Thanh Vân thất lạc, nhưng bây giờ thì tốt, thói quen đọc sách cũng không vứt bỏ quá lâu, từ khi hắn là thường ủy tỉnh ủy Hoa Đông thì mỗi ngày đều bớt chút thời gian đọc sách.
Thật ra đọc sách cũng không phải chú trọng ở chữ lâu dài, quan trọng là phải bền, mỗi ngày xem một chút thì tinh hoa sẽ dần nhập vào tâm. Dù mỗi ngày gặp phải những chuyện không hài lòng, gặp phải những vấn đề hoang mang hay lo lắng.
Nhưng đến tối về phòng làm việc, khi chú tâm đọc sách nửa giờ thì tất cả các loại tâm tình sẽ phai nhạt, sẽ đạt đến cảnh giới thoát tục, có thể nhìn vấn đề cao hơn, góc độ cũng khách quan hơn. Như vậy cũng làm cho chính mình quay về nguyên điểm, không bị thế giới bên ngoài quấy nhiễu.
Bình thường Trương Thanh Vân đều đọc những tác phẩm tinh chất, phương pháp đọc sách cũng rất tinh tế, một quyển sách sẽ được đọc đi đọc lại nhiều lần. Ví dụ như quyển Tằng Văn Chính Công Gia Thư, hắn đã đọc mười năm, mỗi lần mở sách ra là một lần trao đổi, trao đổi với trí giả thời xưa.
Một quyển sách hay giống như một áng thơ hay, cũng giống như một bản nhạc để cho con người thưởng thức. Nếu một áng văn hay, lúc nào cũng đọc, mãi đến khi thuộc lòng, trong miệng đọc nhưng tâm tình đã bay cao, thẩm thấu vào bên trong.
Trương Thanh Vân là một người am hiểu sâu sắc niềm vui thú đọc sách, vì vậy mỗi chiều hắn đều ở trong phòng làm việc xem sách, thậm chí hắn còn cho rằng đây là thời điểm quan trọng nhất, mấu chốt nhất.
Vì đọc sách chính là đọc tâm tính, đọc hiểu cảnh giới, khi cảnh giới cao thì ánh mắt sẽ rộng, tầm mắt khống chế thế cục sẽ mạnh hơn, khí chất cũng biến đổi. Vì vậy nếu nói không khoa trương thì mỗi ngày Trương Thanh Vân đọc sách đều giống như bế quan tu luyện, giống như võ lâm cao thủ tu luyện trong sách võ hiệp truyền thống... ....
- Cốc, cốc.
Hai tiếng đập cửa vang lên, Trương Thanh Vân nhăn mày, hắn ngẩng đầu nhìn đồng hồ. Sau đó hắn gấp sách chỉnh tề rồi nói:
- Vào đi.
Người vào là Điền Lãng Hồng, Trương Thanh Vân à một tiếng, mỗi buổi tối Điền Lãng Hồng đều chuẩn bị về nhà, sao hôm nay không về?
- Bộ trưởng Trương, anh nên nghỉ ngơi.
Điền Lãng Hồng khẽ nói, hắn thấy ánh mắt nghi ngờ của Trương Thanh Vân thì nở nụ cười mất tự nhiên nói:
- Tôi tạm thời muốn đến báo cáo với anh, à...Để anh chú ý tin tức mới về Giang Nam.
- Lần trước Ân Bằng Phi bị điều chỉnh công tác, được đưa đến làm phó phòng công nghiệp tỉnh Giang Nam. Còn vấn đề tập đoàn Thịnh Bằng tiến vào Giang Nam cũng có đầy đủ tin tức, Giang Nam thật sự tồn tại chủ nghĩa bảo vệ địa phương rất nghiêm trọng, thậm chí có các thế lực ở Giang Nam yêu cầu hùn vốn. Trước mắt thì tập đoàn Thịnh Bằng còn chưa có quyết định, nhưng bọn họ đã có chuyển biến trong đầu tư ở Giang Nam.
Trương Thanh Vân nhíu mày, hắn gật đầu nói:
- Tôi biết rồi, cậu cứ về nhà nghỉ, sáng mai cậu đến khu thường trú của tỉnh Giang Bắc ở thủ đô, nói bọn họ cho lãnh đạo tương quan về thủ đô báo cáo công tác.
Điền Lãng Hồng chậm rãi lui ra, hắn khẽ đóng cửa và thở phào một hơi. Gần đây bộ trưởng Trương rất quan tâm đến tình hình Giang Nam, hắn ra lệnh cho Điền Lãng Hồng liên hệ mật thiết với các cục tuyến dưới để chú ý tình huống Giang Nam.
Điền Lãng Hồng nhận được nhiệm vụ này thì tâm tình rất kích động, vì Trương Thanh Vân chú ý đến Giang Nam có thể coi là hành vi cá nhân, nhưng Trương Thanh Vân cho Điền Lãng Hồng làm việc, có thể nói là coi như người thân.
Mặt khác Trương Thanh Vân lấy thân phận của mình cho Điền Lãng Hồng liên hệ với các ban ngành tuyến dưới, điều này cũng tạo điều kiện cho Điền Lãng Hồng mở rộng quan hệ. Điền Lãng Hồng là kẻ thông minh, hắn am hiểu công tác xử lý quan hệ, vì vậy mà bây giờ có biểu hiện rất mạnh.
Nhưng nếu xét về phương diện khác thì Điền Lãng Hồng có chút bất an, vì hắn cảm thấy bộ trưởng Trương quan tâm quá mức về Giang Nam. Chẳng lẽ bây giờ các vị quan lớn ở Giang Nam không làm được việc, bộ trưởng Trương sẽ phải đi giải quyết sao?
Điền Lãng Hồng nghĩ đến loại khả năng này mà không khỏi lo lắng, bây giờ ở thủ đô đã có tin đồn, mà sớm nhất chính là những lời nghị luận của cán bộ trong bộ thương mại. Người nào cũng nói bộ trưởng Trương sẽ không tiếp tục ở lại bộ thương mại, bộ thương mại chẳng qua chỉ là tấm ván bắc qua sông mà thôi, cuối cùng bộ trưởng Trương sẽ phải xuống tuyến dưới rèn luyện và làm chư hầu một phương, đây chính là phương hướng trung ương bồi dưỡng Trương Thanh Vân.
Sau khi kết hợp những tin đồn này mà sự kiện Trương Thanh Vân chú ý cao độ đến Giang Nam, trong đầu Điền Lãng Hồng nghĩ đến một khả năng, là loại khả năng này chính là nguyên nhân căn bản làm cho hắn bất an.
Trương Thanh Vân tiến vào bộ thương mại chỉ vài tháng, vì vậy khả năng xuống tuyến dưới rèn luyện là không lớn, nhưng chính trị ai nói cho chính xác? Nếu tổ chức cần, dù Trương Thanh Vân mới tiến vào bộ thương mại được một ngày cũng phải xuống tuyến dưới rèn luyện.
Những ví dụ như vậy cũng không phải ít, tình huống gì cũng có thể xảy ra, hơn nữa Trương Thanh Vân đã tiến vào bộ thương mại được vài tháng.
Trương Thanh Vân xuống tuyến dưới rèn luyện sẽ là chư hầu một phương, điều này có thể nói là một tin tức tuyệt hảo. Điền Lãng Hồng có thể cảm nhận được cảm giác của Trương Thanh Vân với vấn đề trên, bộ trưởng Trương luôn rất nhiệt tình với công tác ở cơ sở và địa phương, hắn tuyệt đối không nghi ngờ khát vọng xuống tuyến dưới rèn luyện của Trương Thanh Vân.
Chức vụ phó bộ trưởng thường vụ bộ thương mại là rất tốt, là người cầm quyền, nhưng đối với Trương Thanh Vân thì lại càng quen đứng đầu một phương hơn. Tuy Trương Thanh Vân chưa từng biểu lộ ý nghĩ như vậy trước mặt Điền Lãng Hồng, nhưng có một số vấn đề Trương Thanh Vân không cần biểu lộ thì Điền Lãng Hồng cũng có thể cảm giác được.
Chuyện Trương Thanh Vân xuống tuyến dưới rèn luyện cũng không phải tin tức gì tốt với Điền Lãng Hồng, Trương Thanh Vân là đại nhân vật mới tiến vào bộ thương mại, mà Điền Lãng Hồng cũng là một thư ký như vậy. Trước khi Điền Lãng Hồng là thư ký cho Trương Thanh Vân, hắn chẳng là gì, không có danh tiếng, thậm chí còn không cho rằng là một nhân vật nhỏ nhoi.
Nhưng bây giờ tất cả đã không còn giống như trước đó, Điền Lãng Hồng từ một tiểu thư ký tiến lên làm thư ký cho bộ trưởng Trương, đây tuyệt đối là một quá trình lột xác. Hắn cảm thấy đây là thời điểm mấu chốt của mình, chỉ cần hắn theo sát Trương Thanh Vân, công tác ở bộ thương mại thêm vài năm, như vậy lý lịch sẽ phát triển mạnh. Sau đó bộ trưởng Trương sẽ được điều động, Điền Lãng Hồng là một thư ký cũng có lẽ được làm phó phòng ở một cục, hoặc biểu hiện tốt sẽ là cục trưởng trong bộ thương mại.
Nhưng nếu thời điểm này Trương Thanh Vân xuống tuyến dưới rèn luyện, Điền Lãng Hồng chỉ là một thư ký, sợ rằng hắn sẽ trở về điểm xuất phát. Dù sao hắn cũng là thư ký theo lãnh đạo thời gian quá ngắn, căn bản chưa có lý lịch, nếu là như vậy thì tuyệt đối là ác mộng.
Đôi khi trong đầu Điền Lãng Hồng xuất hiện sự biến đổi của cha vợ, khi hắn thấy bộ dạng khúm núm của Cung Kiến Hoa trước mặt bộ trưởng Trương, hắn cảm thấy rất thoải mái.
Điền Lãng Hồng biết cha vợ giỏi ra vẻ, bây giờ còn rất ôn hòa, nhưng hắn lại cảm thấy rất thoải mái. Đàn ông thường thỏa mãn về những tồn tại cao hơn người, có thể chủ động chìa cành ô liu cho người khác, đây là một biểu hiện thành công của đàn ông.
Trong lòng Điền Lãng Hồng không hy vọng gương mặt hiền hòa của cha vợ trở nên chanh chua, hắn đã hưởng quá đủ. Giống như bây giờ, cha vợ hiền lành ôn hòa cũng chưa tạo ra cảm tình cho Điền Lãng Hồng, nhưng nếu quay về như trước thì rất không thoải mái.
Nói một cách đơn giản thì Điền Lãng Hồng bây giờ không muốn mất đi những gì đã có... ....
Trương Thanh Vân tất nhiên không biết chút tâm tư của Điền Lãng Hồng, hắn vẫn ngồi trong phòng làm việc. Bây giờ tuy là mùa xuân nhưng thủ đô vẫn se lạnh, buổi tối mở cửa sổ sẽ có cảm giác gió lạnh ùa vào, đôi khi còn làm người ta rùng mình.
Trương Thanh Vân khẽ thở ra một hơi, bàn tay cầm lấy một văn kiện trên bàn rất mất tự nhiên. Đây là những gì Trương Thanh Vân viết sơ thảo, có tên Báo cáo điều tra kinh tế tỉnh Giang Nam , hắn rút bút máy rồi mở văn kiện kiểm tra sửa đổi.
Đêm đã khuya nhưng ánh đèn trong phòng làm việc của Trương Thanh Vân vẫn sáng, hắn vùi đầu vào báo cáo. Khi hắn viết báo cáo cũng không bày ra quan điểm, chỉ nói lên những ví dụ sờ sờ ở Giang Nam.
Một vài hình ảnh hiện lên trong đầu Trương Thanh Vân, bút máy trên tay chuyển động nhanh tạo ra những âm thanh xoèn xoẹt, một nhịp điệu đặc biệt vang lên trong đêm, giống như cây bút trên tay hắn có ma lực.
Trương Thanh Vân viết xong báo cáo, sau đó hắn xem xét từng câu từng chữ, sửa chữa hoàn thiện. Cuối cùng hắn ghi lên trang đầu:
- Lãng Hồng tự mình đánh máy, in ra hai phần, không cần lưu bản thảo.
Cuối cùng cũng hoàn thành nhưng tâm tình Trương Thanh Vân không bình tĩnh trở lại, hắn cắm bút vào giá, tâm thần giống như không hoàn toàn quay về hiện thực. Không biết đã qua bao lâu, hắn giật mình nhìn ra cửa sổ, không trung bên ngoài đã bùng sáng.
Trương Thanh Vân nhíu mày, hắn chợt phát hiện mình đã thức cả đêm để hoàn thành báo cáo. Hắn nhìn báo cáo rồi chậm rãi nhắm mắt, một lúc lâu sau hắn mới mở bừng mắt ra, trong ánh mắt có vẻ kiên định
/1217
|