Bầu không khí trong phòng rất yên tĩnh, nhưng ngay sau đó lại căng thẳng hẳn lên, nguyên nhân chính là Thang Vận Quốc nhắc đến Ân Bằng Phi.
Dù sự kiện Ân Bằng Phi được điều động là lên chức rõ ràng, nhưng người thật sự hiểu chuyện mới biết Ân Bằng Phi từ Thanh Giang đến Thành Đô là đề bạt hay vì nguyên nhân nào khác. Có rất nhiều vấn đề có thể giấu được người không hiểu chuyện, nhưng đối với những kẻ linh thông tin tức thì sẽ biết ngay ấm lạnh.
Cũng vì như vậy mà trong lòng Trần Hiểu mới căng thẳng.
Trong mắt Trần Hiểu thì Ân Bằng Phi không tính là gì, chỉ là một trưởng ban nho nhỏ, bây giờ dù là phó phòng cũng không được quan tâm, hắn đố kỵ nhất là người sau lưng Ân Bằng Phi.
Trương Thanh Vân không phải người dễ sống chung, Trần Hiểu coi Trương Thanh Vân là người có quen biết, khi Trương Thanh Vân còn ở Giang Nam thì Trần Hiểu là đệ nhất phó bí thư ở ủy ban cải cách, nếu so sánh cấp bậc thì còn cao hơn Trương Thanh Vân. Nhưng bây giờ Trương Thanh Vân là phó bộ trưởng cấp chính bộ, Trần Hiểu vẫn chỉ là một thường ủy, phó bí thư tỉnh ủy.
Nếu đơn giản chỉ là sự khác biệt về cấp bậc thì Trần Hiểu sẽ không quá quan tâm, Trương Thanh Vân dù sao đến đâu thì ở thủ đô có thể vươn tay đến Giang Nam sao?
Trần Hiểu kiêng kỵ thực lực thật sự của Trương Thanh Vân, người này còn trẻ hơn hắn, tương lai rộng mở hơn hắn, quan trọng là người này còn làm việc tàn nhẫn không lưu tình. Trong ký ức của Trần Hiểu, Trương Thanh Vân từ Giang Nam đến thủ đô, từ thủ đô đến Hoa Đông đã trải qua vô số sự việc, quan viên chết trên tay hắn là rất nhiều.
Có câu nhất tướng công thành vạn cốt khô, tuy những lời nói này xem ra có vẻ gượng ép, nhưng Trương Thanh Vân có được ví trí hôm nay cũng tuyệt đối có liên quan đến hành vi. Nếu hắn không lợi hại, không tàn nhẫn thì chẳng thể nào đến được vị trí hiện thời.
Dù kẻ nào đối mặt với một Trương Thanh Vân như vậy thì cũng sinh ra cảm giác sợ hãi, huống hồ Trần Hiểu là kẻ trong lòng có quỷ?
Trần Hiểu biết Ân Bằng Phi, trước đó hắn vốn đã suy xét rất sâu, hắn nghĩ rằng Trương Thanh Vân đường đường là một quan lớn chính bộ, sẽ không vì một quan viên cấp ban mà giận dỗi với Giang Nam. Hơn nữa trên tay Trần Hiểu lại có chứng cứ Ân Bằng Phi phát động quần chúng đến vây quanh khách sạn Hán Dũng.
Nếu việc này nói rõ ra, bất cứ ai cũng lấy chứng cứ ra để giải quyết sự việc, lúc đó tình cảnh của Ân Bằng Phi sợ rằng lại càng hỏng bét. Hơn nữa trước khi xử lý Ân Bằng Phi thì Trần Hiểu còn thông báo cho Trương Thanh Vân, nói rõ tình huống.
Trần Hiểu đã làm tất cả, nhưng hắn tuyệt đối không ngờ, chuyện này còn tồn tại vấn đề, hơn nữa lại kinh động bí thư Thang, vì vậy hắn cảm thấy không ổn.
- Anh Trần, anh nói rõ xem, Ân Bằng Phi này rốt cuộc là đề bạt hay hạ xuống?
Thang Vận Quốc hỏi.
- Bí thư, trước đó Ân Bằng Phi là chủ tịch quận Nhạc Điền thành phố Thanh Giang, bây giờ từ Thanh Giang đến Thành Đô, đây rõ ràng là chuyện mà bao người mong muốn. Hơn nữa phòng công nghiệp cũng có thực quyền, điều Ân Bằng Phi đến phòng công nghiệp chẳng qua là nhìn trúng phương diện năng lực kêu gọi đầu tư, lên hay xuống chức có nói lên điều gì?
- Bí thư, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ điều tra tin đồn này, nói như vậy rõ ràng là không chịu trách nhiệm, làm ản hưởng nghiêm trọng đến tính nghiêm túc của tổ chức... ....
Trần Hiểu cất cao giọng nói.
Trần Hiểu vừa nói được một nửa thì Thang Vận Quốc đã khoát tay nói:
- Vậy thì được, anh lập tức thu dọn đồ đạc tiến thủ đô, anh nhanh chóng tìm xem nơi nào phát ra tin tức này, anh thấy sao?
Trần Hiểu ngây người ngay tại chỗ, khoảnh khắc này vẻ mặt cực kỳ khó coi, Thang Vận Quốc nói ra như vậy đã gián tiếp ép Trần Hiểu vào đường khó.
Vì vậy mà Trần Hiểu cảm thấy tinh thần khá hoảng hốt, hắn không tin chỉ một sự việc nhỏ nhặt như vậy lại được đồn thổi ở thủ đô, nhưng Thang Vận Quốc đã nói rõ, hắn không thể đưa ra nghi vấn.
Thang Vận Quốc nhìn Trần Hiểu vài lượt, sau đó lão thở dài một hơi nói:
- Những cán bộ được điều động chỉ là chuyện nhỏ, chính thức nghiêm trọng chính là nguy cơ của Giang Nam chúng ta, hôm nay thủ tướng đã điện thoại cho chủ tịch Nghiêm, đã nghiêm khắc mắng chúng ta.
Thang Vận Quốc vừa nói vừa đưa một phần văn kiện cho Trần Hiểu, vẻ mặt càng khó coi. Trần Hiểu nhận vào trong tay, văn kiện có tiêu đề Báo cáo điều tra vấn đề kinh tế Giang Nam! . Hắn mở ra đọc nhanh như gió, vẻ mặt dần biến đổi, cuối cùng trở nên trắng bệch.
Phần báo cáo này có thể nói là câu nào cũng nhằm vào chỗ hiểm ở Giang Nam, khéo léo lột da mắng chửi tất cả công tác trên mọi phương diện, đầu mâu không những chĩa về phía đảng ủy chính quyền Giang Nam, còn nhắm cả vào các thế lực.
Trong báo cáo không có bất kỳ từ ngữ nào mang tính chất tâm tình hóa, điều này làm người ta nhìn báo cáo có thể thấy kẻ viết ra rất công tâm. Người này dùng từ sắc bén, ngôn từ trực tiếp, hoàn toàn là giác ngộ tuyên truyền, Trần Hiểu xem xong mà hai tay phát run.
Trần Hiểu mấp máy môi, hắn muốn nói gì đó nhưng không nhổ ra câu nào. Phần báo cáo này được đưa đến bàn làm việc của Thang Vận Quốc, Trần Hiểu kết hợp với lời nói của Thang Vận Quốc, tất nhiên không khó phán đoán nơi đưa đến.
Trần Hiểu nghĩ đến đây thì trong lòng càng rối loạn, hắn đã hiểu vì sao vừa rồi Thang Vận Quốc lại nhắc đến chuyện Ân Bằng Phi. Trong báo cáo thì Ân Bằng Phi và tập đoàn Thịnh Bằng là ví dụ điển hình bị ngăn cản, trong quá trình ngăn cản thì Ân Bằng Phi còn gặp khốn cảnh rất rõ ràng, sự thật là vậy, chứng cứ xác thực.
Điều đáng sợ là người ta giống như nhận được sự giúp đỡ của tập đoàn Thịnh Bằng, tất cả những gì tập đoàn Thịnh Bằng bị uy hiếp, lôi kéo, xảo trá đều được ghi rõ trong báo cáo. Điều này làm người ta không thể biện luận, khó thể bác bỏ. Hơn nữa động cơ mà Giang Nam di chuyển công tác của Ân Bằng Phi cũng không rõ ràng, vì vậy mà vấn đề liên tiếp xuất hiện.
Trần Hiểu là một phó bí thư tỉnh ủy, hắn có nhiều kinh nghiệm sóng gió, nhưng khoảnh khắc này hắn vẫn cảm thấy hai chân như nhũn ra. Cảm giác này giống như sau lưng có một con rắn độc cách người vài centimet, hắn không dám xoay người, thậm chí hít thở cũng cực kỳ khó khăn.
Phần báo báo này làm Trần Hiểu cực kỳ rung động, đối với người viết báo cáo thì Giang Nam không có gì là bí mật, nhưng dù là mặt trong hay mặt ngoài cũng đều được đối phương biết rõ, thậm chí ngay cả những vấn đề giấu rất sâu cũng được nói ra.
Một người như vậy, một báo cáo như vậy đưa đến trung ương, đây tuyệt đối là một sự việc làm người ta cảm thấy đáng sợ. Vì không ai biết có bao nhiêu sự việc trong báo cáo đã được trung ương nắm giữ, Trần Hiểu biết, nếu đưa báo cáo này cho tất cả các cán bộ trưởng phòng ở Giang Nam đọc một lần, như vậy ngày mai chính đàn Giang Nam sẽ vỡ.
Vì Trần Hiểu là một phó bí thư, nhưng khi đọc xong hắn cảm thấy tâm tình đã đến gần biên giới sụp đổ.
Thang Vận Quốc nhíu mày nhìn Trần Hiểu vài lượt, lão nói:
- Chỉ vậy thôi, anh nói ý kiến của mình đi.
Trần Hiểu nở nụ cười ngượng ngùng, hắn trầm ngâm một lúc lâu mà không biết nói từ đâu, cuối cùng hắn mở miệng:
- Tôi thấy Giang Nam chúng ta bị người theo dõi, nếu có thêm vài báo cáo như vậy thì tình hình sẽ rối.
- Giang Nam chúng ta có rất nhiều vấn đề, nhưng để giải quyết nó chúng ta phải đi từng bước, không được nóng vội, báo cáo như vậy đã lỗi thời, rõ ràng kích thích tinh thần của chúng ta... ....
- Được rồi, được rồi.
Thang Vận Quốc khoát tay nói:
- Không cần nói những lời vô ích, phần báo cáo này đáng lý ra chỉ có tôi và chủ tịch Nghiêm được biết, anh cho rằng tôi và anh ấy xem bản báo cáo này sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ sĩ khí trong tỉnh sao?
Trần Hiểu có chút sững sốt, hắn liên tục lắc đầu nói:
- Tôi không có ý này, ý của tôi là... ....
- Ý của anh là bây giờ rối loạn trầm trọng, căn bản không biết đối phó thế nào phải không?
Thang Vận Quốc trầm giọng nói.
Trần Hiểu vội vàng ngậm miệng, gương mặt đỏ thẫm. Trong ký ức của hắn thì đã nhiều năm chưa gặp tình cảnh này, nhưng những gì xấu hổ hôm nay đã chứng tỏ Thang Vận Quốc thật sự nổi giận.
Trần Hiểu cảm thấy rất chột dạ, trong đầu liên tục suy nghĩ vấn đề. Đột nhiên trong lòng khẽ động, hắn giống như chụp được điểm mấu chốt, khi hắn còn định mở miệng thì Thang Vận Quốc đã nói:
- Vấn đề chọn lựa cán bộ, đặc biệt là chọn cán bộ trẻ thì phải xem xét ở người có can đảm, không thể lãng phí cán bộ. Nếu cán bộ không có dũng khí thì không nên đặt ở vị trí tương ứng, đây là đạo lý cơ bản.
Trần Hiểu liên tục xưng vâng, trong lòng nghĩ đến Ân Bằng Phi, hắn vội hỏi:
- Bí thư, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ nắm chặt phương diện này. Có vài đơn vị có tư tưởng chủ nghĩa đỉnh núi, quả thật khó thể buông lỏng yêu cầu với bọn họ.
Trần Hiểu nói như vậy thì Thang Vận Quốc mới hòa hoãn lại, nhưng lão vẫn nghiêm túc nói:
- Không nên xử lý mọi việc như kiểu Gia Cát Lượng, nếu sự việc cứ xảy ra rồi mới nắm, như vậy còn nắm được sao?
- Vì sao bây giờ công tác của chúng ta có nhiều vấn đề? Tôi thấy nguyên nhân chủ yếu là chúng ta thiếu quy hoạch, có thói quen cứu hỏa, bình thường không phòng ngừa tốt, đợi đến khi xảy ra vấn đề mới rối lên, như vậy không phát sinh thêm vấn đề sao?
Thang Vận Quốc giảng dạy làm Trần Hiểu rất xấu hổ, nhưng trong lòng Trần Hiểu biết rõ, Thang Vận Quốc tức giận vì nguyên nhân sơ hở trên công tác xử lý Ân Bằng Phi. Nói cái gì là lãng phí cán bộ, tất cả đều ám chỉ Ân Bằng Phi đến phòng công nghiệp là có chức không quyền, rõ ràng là rơi cấp.
Tất nhiên trong sự việc này còn có một nhân vật mấu chốt, người này là Trương Thanh Vân. Tuy Thang Vận Quốc và Trần Hiểu không nói ra nhưng trong lòng ai cũng hiểu phần báo cáo này có quan hệ với Trương Thanh Vân.
Người có thể viết ra báo cáo sâu sắc như vậy, đồng thời có tư cách và lá gan đưa lên cho thủ tướng thì cũng không nhiều. Trong đám người đó thì Trương Thanh Vân là khả nghi nhất, hơn nữa bên trong còn liên quan đến Ân Bằng Phi, nếu là cán bộ khác thì bọn họ ghi báo cáo cần quan tâm đến một nhân vật nhỏ nhoi như Ân Bằng Phi sao?
Trần Hiểu có thể thấy, dù là Thang Vận Quốc cũng cực kỳ kiêng kỵ Trương Thanh Vân
/1217
|