Chiêm Giang Huy là đảm nhiệm bí thư trung ương đảng, Trương Thanh Vân muốn gặp mặt cũng không dễ dàng. Chương trình của Chiêm Giang Huy được sắp xếp rất toàn vẹn, không gian rảnh rất ít, nếu Trương Thanh Vân không phải vì nguyên nhân công tác mà muốn gặp mặt thì rất khó.
Lần này Trương Thanh Vân muốn gặp Chiêm Giang Huy phải đến nhà riêng, khi đến nhà Chiêm Giang Huy thì cũng đã là chín rưỡi tối, khi đến cũng mang theo chút đặc sản Giang Nam. Hắn trực tiếp giao lễ vật cho vợ Chiêm Giang Huy, sau đó trực tiêp đi đến phòng làm việc.
Trong phòng làm việc của Chiêm Giang Huy cũng không phải chỉ có một người, có hai người phụ nữ trung niên đang giúp lão làm vật lý trị liệu. Trương Thanh Vân đứng ở ngoài cửa chào một tiếng:
- Bí thư Chiêm!
Chiêm Giang Huy đảo mắt nhìn Trương Thanh Vân, lão chỉ ừ một tiếng mà không nói gì, sau đó dùng tay chỉ vào ghế sa lông.
Trương Thanh Vân cung kính đi qua, khoảng năm phút sau vật lý trị liệu mới hoàn thành, một người phụ nữ đi đến nói:
- Thủ trưởng, sau này anh nhất định phải nên đi lại, nếu ngồi quá lâu cũng ảnh hưởng đến cơ thể. Còn nữa, mỗi buổi sáng cũng phải hoạt động xương sống... ....
Chiêm Giang Huy cũng không lên tiếng, lão chỉ ừ ừ hai tiếng. Mãi đến khi hai người phụ nữ thu dọn xong thì lão vẫn giống như chưa hồi phục trở lại, lão liên tục dùng tay đấm lưng rồi thở hổn hển, bộ dạng có vẻ khá đau nhức.
Trương Thanh Vân đứng lên muốn đến hỗ trợ, cuối cùng Chiêm Giang Huy mở miệng nói:
- Không cần, không cần, cậu cứ ngồi đấy, đây là bênh của người già, vài chục năm rồi. Đúng rồi, cậu cũng nên bảo vệ xương cốt của mình, đừng để như tôi.
Chiêm Giang Huy vừa nói vừa vỗ cánh tay, sau đó mới chậm rãi ngồi thẳng người trên ghế sa lông. Lúc này lão ngồii rất nghiêm, một ánh mắt có lực xuyên thấu nhìn lên người Trương Thanh Vân, điều này làm hắn cảm nhận được một cảm giác uy áp vô hình.
- Chuyện Giang Nam cậu có biết không?
Câu đầu tiên của Chiêm Giang Huy đã chọc ngay đến Giang Nam.
Trương Thanh Vân gật đầu nói:
- Biết rõ, gần đây cháu rất chú ý đến Giang Nam, đại khái cũng hiểu được một chút tình hình.
Trong lỗ mũi Chiêm Giang Huy phát ra tiếng hừ khẽ, giống như không hài lòng lắm về câu trả lời này của Trương Thanh Vân. Một lúc lâu sau lão đột nhiên nói:
- Mặc kệ ý kiến của người khác là thế nào, nếu hỏi ý kiến của tôi, thì tôi sẽ kiên quyết không cho cậu xuống Giang Nam. Lúc này tình huống Giang Nam rất phức tạp, dù cậu có hiểu một chút về Giang Nam, nhưng dù sao cũng chỉ có hạn. Hơn nữa cậu còn thiếu kinh nghiệm, còn cần rèn luyện, trọng trách Giang Nam quá nặng, tôi cũng không muốn cậu đến Giang Nam đảm nhiệm công tác.
Trương Thanh Vân ngây ra tại chỗ, hắn không ngờ lập trường của Chiêm Giang Huy lại rõ ràng như vậy. Hắn biết rất rõ về Chiêm Giang Huy, lão đã kiên quyết phản đối chuyện gì thì đã rất quyết tâm, ít nhất vào lúc này sẽ không giúp Trương Thanh Vân ở vấn đề đến Giang Nam.
Trương Thanh Vân trầm ngâm một chút rồi nói:
- Chuyện Giang Nam quả thật làm người ta phải bóp cổ tay mà thở dài, lần này đường cao tốc sụt lún số lượng lớn chỉ là một sự kiện bắt đầu.
- Giang Nam rốt cuộc có bao nhiêu vấn đề? Bây giờ không ai biết rõ. Vì vậy dưới cục diện này cháu cho rằng sự kiện Giang Nam không nên kéo dãn, phải nhanh chóng bố trí và xử lý thích đáng. Nếu tổ chức cần cháu đi Giang Nam, cháu sẽ tình nguyện, nhưng nếu tổ chức có nhân tuyển khác, như vậy cũng rất tốt.
- Sao?
Chiêm Giang Huy nhíu mày, lão nói:
- Sao tôi thấy lời cậu có vẻ không đúng? Thế nào? Cậu cho rằng bây giờ sẽ không tìm được nhân tuyển đến Giang Nam thích hợp hơn cậu sao? Cậu đúng là, những năm gần đây được người ta chú ý cao độ, bây giờ toàn thân đầu khí chất kiêu ngạo.
Chiêm Giang Huy dùng ánh mắt dò xét nhìn Trương Thanh Vân, cặp mày rậm nhíu lại, giống như muốn nhìn thấu hắn. Trương Thanh Vân thấy vẻ mặt Chiêm Giang Huy như vậy thì tâm tình lại buông lỏng, hắn nghe thấy được sự quan tâm trong lời nói của Chiêm Giang Huy.
Giang Nam rối loạn không biết còn bao nhiêu vấn đề, vì vậy đây tuyệt đối là địa phương không tốt đẹp gì. Chiêm Giang Huy kiêm quyết bày tỏ thái độ sẽ không ủng hộ cho Trương Thanh Vân xuống Giang Nam, nguyên nhân căn bản chính là không muốn cho hắn rơi vào vũng bùn Giang Nam, sợ hắn tiếp nhận cục diện rối loạn mà không tạo ra thành tích, cuối cùng còn chôn vùi chính mình.
Chiêm Giang Huy dùng tay gõ lên tay ghế sa lông, tâm tình có chút không tốt. Khoảng thời gian gần đây áp lực lên lão là rất lớn, mà nơi bùng ra áp lực chính là Giang Nam. Trung ương muốn điều chỉnh ban ngành Giang Nam, Chiêm Giang Huy kịp thời đưa ra lời đề nghị với bộ chính trị trung ương, nhưng trong nhóm nhân tuyển đến Giang Nam thì Trương Thanh Vân là người có tiếng hô cao nhất.
Điều này làm Chiêm Giang Huy có chút căm tức, lão biết rõ ý nghĩ của đám người đang reo hò cổ vũ cho Trương Thanh Vân xuống Giang Nam. Cục diện Giang Nam vào lúc này tuyệt đối không phải chỉ là rối rắm thông thường, một cán bộ có lý lịch thường có ai tình nguyện tiến vào vũng bùn như vậy? Nhưng cán bộ có lý lịch không đủ mà được đưa đi, nếu không làm nên chuyện thì cũng là uổng phí nhân tài.
Dưới cục diện này tiếng hô cho Trương Thanh Vân xuống Giang Nam ngày càng cao, tất nhiên bên trong cũng không có ít những lời phản bác. Nhưng khốn nổi những lời phản đối đều đến từ trong phái con nhà quan, bọn họ không phản đối thì không sao, nhưng bây giờ phản đối lại càng làm cho người ta thấy được Trương Thanh Vân là nhân tuyển xuống Giang Nam cực kỳ thích hợp.
Chiêm Giang Huy không muốn cho Trương Thanh Vân xuống Giang Nam, không thể không nói lão có tư tâm. Nhưng đến cấp bậc của lão thì tư tâm và công tâm rất khó phân biệt, không ủng hộ Trương Thanh Vân xuống Giang Nam chính là đang bảo vệ cán bộ, bảo vệ Trương Thanh Vân làm gì? Chẳng phải sẽ bảo vệ cán bộ vĩ đại sao?
Trương Thanh Vân không chủ trương sử dụng cán bộ phải đặt vào tình cảnh nguy hiểm, ngàn quân dễ kiếm nhất tướng khó cầu, Trương Thanh Vân còn trẻ, Chiêm Giang Huy có chủ trương rõ ràng với cách thức sử dụng hắn. Nhưng bây giờ người khác cũng không phải không khác biệt với Chiêm Giang Huy như Tần Vệ Quốc năm xưa, mà Tần Vệ Quốc thì can đảm dùng người hơn Chiêm Giang Huy. Bây giờ có rất nhiều lãnh đạo trung ương có cái nhìn không giống với Chiêm Giang Huy, Chiêm Giang Huy biết rõ, lần này Giang Nam thay đổi nhân sự không thể dựa vào ý kiến của cá nhân mình. Dù lão có kiên trì thế nào thì Trương Thanh Vân vẫn là nhân tuyển đứng đầu cho chức vụ chủ tịch tỉnh Giang Nam.
- Bí thư Chiêm, năm xưa chú ở lại Giang Nam được mấy năm? Năm xưa Giang Nam tuyệt đối là điển hình của phong trào Trung Nguyên quật khởi , chúng ta dũng cảm đổi mới, dũng cảm khai thác. Chúng ta luôn đẩy mạnh công tác đảng, công tác tuyên truyền và chính pháp đều có thành tích mạnh.
- Đặc biệt là những thành quả trong cải cách cán bộ, đây là điều nổi tiếng cả nước, cũng không biết đã có bao nhiêu phái đoàn các tỉnh đến Giang Nam học tập kinh nghiệm. Nhưng bây giờ công tác đảng ở Giang Nam đã rối loạn, nhìn qua thì thấy biểu hiện về kinh tế nhưng xem xét rõ ràng cũng chưa hẳn chỉ là như vậy. Lúc này chủ nghĩa địa phương ngóc đầu lên, hủ bại chính trị ngày càng nhiều, tư tưởng quan viên sụt giảm nghiêm trọng.v.v.
Trương Thanh Vân cất cao giọng nói, hắn vừa nói vừa lắc đầu, rõ ràng hắn nói ra những lời này vì muốn tìm được sự cộng minh từ Chiêm Giang Huy.
Trương Thanh Vân nghe được những lời của Trương Thanh Vân thì nhíu mày, bầu không khí trong phòng rơi vào trầm mặc. Một lúc lâu sau Chiêm Giang Huy mới đứng lên chậm rãi dạo bước trong phòng.
- Bộp.
Một âm thanh vang lên, đèn trong phòng làm việc chợt tắt, Trương Thanh Vân rơi vào trong bóng tối, hắn đang định đứng lên hỏi rõ nguyên nhân thì một tiếng bộp vang lên, đèn sáng trở lại.
Lúc này Trương Thanh Vân mới phát hiện Chiêm Giang Huy đi đến bên cạnh công tắc đèn, ngón tay đang ấn lên công tắc rất chuyên chú. Lão giống như cũng không ý thức được mình đang làm gì, đèn trong phòng cứ như vậy mà lúc tối lúc sáng, trong miệng lão vang lên vài tiếng cười hì hì.
Sau đó Chiêm Giang Huy lại đi đến một công tắc khác, khi mở thì đèn bàn sáng lên, sau đó lão lại liên tục tắt mở, động tác này cũng làm cho phòng làm việc sáng tối liên tục.
Trương Thanh Vân không dám quấy rầy Chiêm Giang Huy suy xét vad, hắn ngồi trên ghế sa lông nhìn thân thể của Chiêm Giang Huy ở trong lúc ánh đèn chớp tắt, cơ thể của lão có vẻ rất lơ lửng. Lúc này Trương Thanh Vân cũng không bết Chiêm Giang Huy đang trầm tư về vấn đề gì, chẳng lẽ là chuyện Giang Nam?
- Cậu có quen thuộc với bí thư Thang Vận Quốc ở Giang Nam không?
Không biết đã qua bao lâu, Chiêm Giang Huy chợt hỏi.
Trương Thanh Vân có chút trầm ngâm:
- Khi cháu còn ở Giang Nam thì cũng không tiếp xúc công tác nhiều với anh ấy... ....
Trương Thanh Vân nói được một nửa thì chợt ngừng lại, vì khoảnh khắc này hắn đã hiểu được ý nghĩ của Chiêm Giang Huy.
Chiêm Giang Huy cũng không phải đang hỏi hắn có biết Thang Vận Quốc hay không, mà đang hỏi hắn có hiểu Thang Vận Quốc hay không. Chiêm Giang Huy hỏi vấn đề này có ý gì? Ý nghĩ của Trương Thanh Vân thay đổi rất nhanh, sau đó lập tức hiểu rõ.
Giang Nam đã trải qua nhiều lần điều chỉnh, trong lúc đó còn có cả Triệu Văn Phong xuống đảm nhiệm chức vụ chủ tịch tỉnh, sau đó là Nghiêm Tụng Tuấn được đề bạt làm chủ tịch tỉnh. Trong những biến động đó thì các thường ủy tỉnh ủy đều cơ bản được điều chỉnh, nhưng Thang Vận Quốc vẫn cực kỳ ổn định.
Hơn nữa lần này Giang Nam xảy ra chuyện, có rất nhiều người thảo luận về Nghiêm Tụng Tuấn, thảo luận về Triệu gia, nhưng có rất ít người nói đến Thang Vận Quốc. Nếu có tin đồn ảnh hưởng đến Thang Vận Quốc, rõ ràng là tin đồn Túc Nhất Tiêu sẽ làm bí thư tỉnh Giang Nam.
Túc Nhất Tiêu nếu được điều chỉnh làm bí thư tỉnh ủy Giang Nam, như vậy Thang Vận Quốc sẽ bị điều chỉnh, đây là điều không thể nghi ngờ.
Mặt khác còn một vấn đề mà Trương Thanh Vân chú ý rất cao, đó là bí thư tỉnh ủy Thang Vận Quốc và phó bí thư tỉnh ủy Trần Hiểu là bạn nối khố, hai người này hợp tác với nhau từ rất lâu nên cực kỳ ăn ý, bọn họ ăn ý với nhau để kiềm chế chủ tịch tỉnh sao?
Nếu bọn họ kiềm chế sự phát triển của chủ tịch, như vậy vì sao mọi người lại có thói quen đổ tất cả vấn đề lên đầu chủ tịch? Trong đây có nguyên nhân gì hay không?
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì tâm tư chợt linh hoạt hẳn lên, trong đầu hắn lóe lên rất nhiều tin tức về Thang Vận Quốc. Người này có được gọi là cán bộ khó đổ trên chính đàn, tất nhiên được người ta nói như vậy cũng là loại cán bộ siêu quần, xử lý mọi việc cực kỳ thuận lợi.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân rơi vào trong mắt Chiêm Giang Huy, khóe miệng của lão cong lên thành đường, lão cũng không tiếp tục tắt mở đèn mà nói:
- Căn nguyên vấn đề ở Giang Nam chính là phe phái đấu tranh mất đi những điểm mấu chốt, loại đấu tranh này không bộc lộ trong chính trị, hơn nữa bề ngoài của nó lại nằm trong kinh tế. Bây giờ là thời đại nào rồi? Đã sớm là thời buổi kinh tế thị trường, trong hoàn cảnh này nếu ai không thức thời, còn tư tưởng bảo vệ, vi phạm xu hướng phát triển kinh tế, như vậy là đi ngược lại thời đại.
Chiêm Giang Huy dừng lại một chút rồi tiếp tục:
- Thang Vận Quốc làm bí thư rất tốt, tất cả thế lực đều nể mặt lão, nhưng nể mặt nhau thì tương lai của quần chúng nhân dân không được nắm chắc, cậu nói xem đây có phải là vấn đề hoang đường hay không?
- Vì vậy vấn đề ở Giang Nam muốn giải quyết triệt để thì cũng không thể làm người tốt, đại loạn phải trị, không đắc tội với người thì sao có thể trị?
Chiêm Giang Huy chậm rãi nói, lão nói rất tự nhiên nhưng ngôn từ nói đến vấn đề Thang Vận Quốc được những thế lực dựa vào Giang Nam thừa nhận, người này rõ ràng có bản lĩnh cao siêu trong lúc các quả trứng khiêu vũ.
Rõ ràng Chiêm Giang Huy rất khinh thường bản lĩnh như vậy của Thang Vận Quốc, có thể nhìn thấy được điều này qua ánh mắt của lão.
Nhưng Trương Thanh Vân nghe được những lời này thì rất vui sướng, chỉ cần kẻ ngốc cũng biết lão đang chỉ điểm cho Trương Thanh Vân.
Vì sao Chiêm Giang Huy phải chỉ điểm cho Trương Thanh Vân, đó chính là khả năng Trương Thanh Vân xuống Giang Nam sẽ càng lớn.
Trương Thanh Vân và Chiêm Giang Huy trò truyện hơn ba giờ, khi hắn rời khỏi biệt thự của Chiêm Giang Huy thì đã là rạng sáng, vì vậy phải vội vang về nhà nghỉ ngơi... ....
Bộ chính trị mở hội nghị thường ủy, lần này thủ tướng Đỗ mở hội nghị thường ủy cũng chỉ vì bàn bạc về vấn đề Giang Nam.
Khi bắt đầu hội nghị, thủ tướng Đỗ đã báo cáo tất cả công tác giải quyết hậu quả của sự kiện sụt lún đường cao tốc ở Giang Nam, đồng thời cũng yêu cầu tất cả thường ủy đưa ra ý kiến giải quyết tình hình trước mắt.
Cuối cùng hội nghị cũng đi đến giai đoạn hạch tâm, đó chính là thương thảo về mục đích sơ bộ trong quá trình điều chỉnh ban ngành Giang Nam. Đề tài này do tổng bí thư Diệp tự mình chủ trì, lão trước tiên nói lên ý kiến của ban ngành Giang Namm sau đó phân phát danh sách nhân tuyển cho mọi người, để mọi người xem xét.
Tổng bí thư Diệp cũng cầm một bản danh sách, lão nhíu mày xem xét.
- Ha ha, phần danh sách này đúng là lớn gan, trong nhân tuyển cho vị trí chủ tịch tỉnh Giang Nam có Trương Thanh Vân, đây không phải là vị bộ trưởng trẻ tuổi nhất trong ban ngành lãnh đạo bộ và ủy ban trung ương sao? Thế nào? Cục diện Giang Nam rất phức tạp, với tư chất của cậu ấy có thể đảm bảo xử lý vấn đề được không?
Người thứ nhất lên tiếng chính là chủ tịch hội nghị hiệp thương chính trị toàn quốc Chu Trọng Hưng, lão híp mắt nhìn danh sách rồi cười lớn nói.
Chu Trọng Hưng vừa mở miệng thì mọi người đã nhìn vào phần tin về Trương Thanh Vân, Lăng Tổ Hồng lên tiếng:
- Tôi lại coi trọng đồng chí Trương Thanh Vân, tuy anh ấy còn trẻ nhưng làm việc rất trầm ổn, quan trong là có gan trong lúc đưa ra quyết sách. Trước kia khi còn công tác ở Hoa Đông thì đã từng đưa ra nhiều quyết sách ở Cảng Thành và Hoài Dương, đến bây giờ vẫn còn khắc sâu vào ký ức mỗi người.
- Tôi lại biết Trương Thanh Vân này, không phải là đứa bé bắt cóc cháu gái của Triệu tướng quân năm xưa sao? Những năm này hào quang trên người cậu ta là rất nhiều, cũng không biết có thể chịu được khảo nghiệm hay không?
Tổng bí thư Diệp cười ha hả nói, lão vừa nói dứt lời thì tất cả mọi người phải buông văn kiện trong tay để lắng nghe. Sau đó lão quay sang thủ tướng Đỗ hỏi:
- Thủ tướng Đỗ của chúng ta chắc chắc cũng hiểu rõ vấn đề, trước đó phó thủ tướng Dương đã từng dùng qua cậu ta, anh nói ý kiến của mình đi.
Trên mặt thủ tướng Đỗ vẫn treo nụ cười, bộ dạng rất ôn hòa tao nhã, lúc này tổng bí thư Diệp điểm danh, lão phải nói:
- Trước nay chúng ta thường lớn gan trong lúc sử dụng cán bộ trẻ, nhưng đôi khi cũng phải tiến hành nhiều phương án bảo vệ. Trương Thanh Vân là một đồng chí có năng lực mạnh, nhưng cũng giống như những lời chủ tich Chu vừa nói, sử dụng đồng chí Trương Thanh Vân vào Giang Nam thì có lẽ vẫn rất nguy hiểm.
- Mọi người đều đã biết tình huống của Giang Nam, những năm gần đây kinh tế ngày càng sa sút, chúng ta lại không thể dùng phương pháp thông thường để đối phó, có đôi khi cũng phải đưa ra nhiều phương án nguy hiểm.
Thủ tướng Đỗ vừa nói vừa quét mắt về phía mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người phó chủ tịch Lương, lão nói:
- Phó chủ tịch Lương, anh nói ý kiến của mình xem, bây giờ chúng ta cũng không phải chỉ có một mình Trương Thanh Vân... ....
Phó chủ tịch Lương Viễn Đạt có dáng người bình thường, đối với những vị thường ủy khác thì hắn trẻ hơn rất nhiều. Sau khi thủ tướng Đỗ phát biểu ý kiến thì điểm danh hắn, tất nhiên có ý đồ muốn định giá.
Phải biết rằng Trương Thanh Vân là cán bộ thê đội, thường thì những cán bộ này sẽ đảm nhiệm chức vụ quan trọng ở địa phương và trung ương trong tương lai. Vì vậy nếu xét từ khía cạnh này thì cán bộ thê đội luôn là bảo vật, thực tế trung ương sử dụng cán bộ thê đội luôn chăm chú và thận trọng.
Trong tất cả các thường ủy thì người có quan hệ lớn nhất đến cán bộ thê đội chính là Lương Viễn Đạt, dựa theo lệ cũ, lần này khi tổng bí thư Diệp lui ra thì phó chủ tịch Lương sẽ trở thành lãnh đạo cao nhất tron nước. Vì vậy mà lúc này cán bộ thê đội sẽ là nhân tuyển tương lai thay thế cho chức vụ phó chủ tịch của Lương Viễn Đạt.
Đáng lý ra với vị trí hiện tại của Trương Thanh Vân thì cũng không coi vào đâu trong nhóm cán bộ thê đội, tuy hắn có cấp chính bộ nhưng lý lịch vẫn thiếu. Trong số cán bộ thê đội thì nhân tài rất nhiều, lúc này Trương Thanh Vân chẳng qua chỉ vừa tiến vào tầm mắt của trung ương mà thôi.
Nhưng thủ tướng Đỗ thận trọng như vậy cũng coi như suy xét vấn đề sử dụng cán bộ thê đội, hơn nữa còn suy xét nhiều hơn về tình huống Giang Nam. Phải biết rằng ban ngành Giang Nam đã điều chỉnh nhiều lần, mỗi lần điều chỉnh đều được trung ương đặt kỳ vọng lớn, nhưng kết quả là Giang Nam ngày càng sa sút.
Dưới tình huống như vậy lại thay đổi ban ngành Giang Nam, như vậy sẽ sinh ra những ảnh hưởng thế nào? Lãnh đạo trung ương phải xem xét vấn đề này. Vì thế xét ở vấn đề nào đó, thủ tướng Đỗ yêu cầu phó chủ tịch Lương đưa ra ý kiến chứng tỏ đang trưng cầu có nên sử dụng mạo hiểm cán bộ thê đội hay không, đồng thời cũng xem Lương Viễn Đạt có lòng tin với Trương Thanh Vân hay không?
Phó chủ tịch Lương cũng không chút do dự, hắn nhân tiện nói:
- Thủ tướng nói rất đúng, xử lý vấn đề ở Giang Nam không nên tuân theo quy tắc thông thường, tôi thấy chúng ta nên chia ra một chút, chúng ta có thể mở hội nghị chuyên môn, nấu rượu luận anh hùng... ....
Trương Thanh Vân nhận được thông báo, hai ngày sau ở hội trường quốc hội sẽ có hội nghị vấn chính Giang Nam . Trương Thanh Vân bị chỉ định yêu cầu tham gia.
Đây là một hội nghị chuyên đề đầu tiên về Giang Nam do chính phủ chủ đạo, khi đó sẽ có thường ủy bộ chính trị trung ương, thủ tướng Đỗ và phó thủ tướng Lăng Tổ Hồng tham gia. Mặt khác còn có những lãnh đạo thường ủy bộ chính trị trung ương khác.
Hơn nữa còn có những lãnh đạo tương quan khác của trung ương cũng được mời tham gia hội nghị, đồng thời còn có đại biểu hội cán bộ lão thành Giang Nam, lãnh đạo đại biểu quốc hội và hội nghị hiệp thương chính trị toàn quốc đều tham gia.
Lần này Trương Thanh Vân cũng không biết hội nghị Vấn chính Giang Nam là căn cứ vào đề nghị của phó chủ tịch Lương để mở đại hội nấu rượu luận anh hùng. Hội nghị lần này không những chỉ là vấn chính Giang Nam , quan trọng hơn còn thông qua hội nghị để cơ bản xác định các thành viên chủ chốt của ban ngành Giang Nam.
Tuy cục diện Giang Nam trước mắt rất không xong, thời điểm này cán bộ tình nguyện xuống Giang Nam là không nhiều, nhưng trung ương cũng đã có được những nhân tuyển nặng ký. Lần này hội nghị được chính phủ mở ra chính là một trường hợp công khai, dù là ai cũng phải cố gắng tranh thủ ứng phó.
Dù sao chuyện chính phủ coi trọng một tỉnh như vậy là chưa từng xảy ra, hơn nữa các lãnh đạo trên hội nghị đều đức cao vọng trọng, vì vậy trên hội nghị thế này có xuất hiện tình cảnh ngọc đá cùng vỡ hay không?
Trương Thanh Vân cũng không biết nhiều về tình hình cụ thể của hội nghị nhưng đã được thông báo sẽ phát biểu trên hội nghị, vì vậy hắn phải bỏ ra vài ngày để xem xét lại ý nghĩ của mình. Lúc này hắn hoàn toàn xem mình là chủ tịch tỉnh Giang Nam, hoàn toàn dung nhập vào sự vụ ở Giang Nam.
/1217
|