Cục diện Giang Nam đến lúc này là không thể cứu vãn, hầu như có rất nhiều người đang nói đến nguyên nhân vấn đề ở Giang Nam, đều cho rằng Hà Khôn đảm nhiệm chức vụ bí thư và xảy ra vấn đề. Hà Khôn nói có người đuổi mình khỏi Giang Nam cũng không phải thuận miệng nói cho vui, chuyện phát sinh trên người lão, có thể thấy lão đã khó khăn thế nào.
Nếu nói một cách khách quan thì Giang Nam xảy ra vấn đề thì Hà Khôn nhất định phải gánh trách nhiệm, nhưng chính thức truy cứu thì trách nhiệm sẽ có hạn. Trước Hà Khôn thì bí thư Giang Nam không phải là người của phái con nhà quan, ví dụ như Lưu Trắc Nhiên hay Chiêm Giang Huy đều là bí thư từ đất bên ngoài.
Cũng vì vậy mà trước kia các thế lực tập trung ở Giang Nam nhưng tất cả đều được nắm chắc và rất chừng mực, tóm lại sẽ không quá phận.
Nhưng khi Hà Khôn lên nắm quyền, lão là quan viên Triệu phái, có quan hệ này thì dù có công bình công chính thì người ta cũng sẽ có chuyện để nói. Vì vậy lão xảy ra vấn đề trong lúc các phe phái cân đối cũng hợp tình hợp lý.
Thực tế Hà Khôn công tác rất tốt, lão luôn nhắc nhở chính mình làm việc thật cân đối. Hơn nữa trước khi về hưu thì lão đã đề nghị với trung ương nên xét bí thư từ ngoài vào Giang Nam, nhưng cuối cùng lại không được như mong muốn.
Có thể nói Hà Khôn thật sự tức giận với tập kích Trương Thanh Vân như vừa rồi, đây là phản ứng thật của lão, lão cũng không có ý kiến gì với Trương Thanh Vân, nhưng như vậy cũng làm hắn có chút xấu hổ.
May mà lúc này Hoàng Tân Quyền cũng đi đến, lão nói:
- Anh Hà, nếu thật sự phải về thủ đô thì có gì đâu? Chỉ cần sự việc có lợi cho Giang Nam, chuyện gì cũng có thể thảo luận.
Hoàng Tân Quyền có tính tình ngay thẳng, lời nói rất có lực sát thương, Hà Khôn bị lão nói móc như vậy thì vẻ mặt có chuyển biến xấu, cuối cùng cũng không tiếp lời. Tất nhiên điều này cũng có liên quan đến hoàn cảnh ở đây, dù sao lúc này cũng có thủ tướng Đỗ và lãnh đạo thường ủy trung ương, phải biết đúng mực chứ?
Trương Thanh Vân bắt tay với Hoàng Tân Quyền, vẻ mặt Hoàng Tân Quyền trở nên hòa hoãn hơn, lão nói:
- Nếu có cơ hội xuống Giang Nam thì cậu nên cam đảm đi công tác, có được nhiệm vụ vào giai đoạn khó khăn chính là tổ chức tín nhiệm cậu, cậu đừng phụ lòng kỳ vọng.
Trương Thanh Vân liên tục xưng vâng, tâm tình cũng từ trạng thái xấu hổ vừa rồi trở lại bình tĩnh. Đúng lúc này thư ký trưởng Ân đi đến, hắn có quen biết với Hoàng Tân Quyền, trước tiên hắn bắt tay với Hoàng Tân Quyền rồi nói với Trương Thanh Vân:
- Đồng chí Thanh Vân, hội nghị lúc này cũng không cần anh tham gia, bây giờ anh có thể đi.
Trương Thanh Vân có chút sững sốt rồi khẽ gật đầu, hắn không biết sắp xếp như vậy có phải là tạm thời hai không, mục đích là lẩn tránh hay vì nguyên nhân gì khác? Hoàng Tân Quyền cau mày muốn nói, đúng lúc thư ký trưởng Ân đưa tay ngăn cản, sau đó gật đầu bỏ đi. Trương Thanh Vân không dám ở lâu, cũng không dám tiếp xúc với Túc Nhất Tiêu, hắn trực tiếp rời khỏi dưới sự chỉ dẫn của nhân viên công tác, vì vậy mà chẳng biết được kết quả là như thế nào. Một tuần sau khi hội nghị kết thúc, Trương Thanh Vân không nhận được bất kỳ thông báo nào, đồng thời những đồng chí tham gia họp ngày trước cũng chẳng có ai liên lạc, giống như hội nghị căn bản không được mở.
Tình huống như vậy làm Trương Thanh Vân có chút nôn nóng, vì ngày đó sau khi rời khỏi hội trường thì Trương Thanh Vân cũng không cho Mao Khiêm chạy đi ngay, nhưng hắn cũng không thấy Túc Nhất Tiêu hay bất kỳ ai khác đi ra. Lúc đó hắn khó thể suy xét thông suốt vấn đề, những ngày gần đây điều này cũng làm hắn cảm thấy phức tạp.
- Là nguyên nhân gì? Mình không có cơ hội sao?
Nghi vấn này tồn tại trong lòng Trương Thanh Vân đã lâu, nhưng hắn lại không gọi điện thoại cho bất kỳ hai để hỏi, lại càng không chủ động đi tìm hiểu tin tức, chỉ có thể chờ đợi trong buồn tẻ.
Chờ đợi trong khoảng thời gian này rất khó khăn, tất cả các cục trưởng trong bộ thương mại đều biết khoảng thời gian này có ý nghĩa đặc thù với Trương Thanh Vân, vì vậy tuy ai cũng bận rộn nhưng Trương Thanh Vân lại được thanh nhàn.
Thời gian trôi qua còn nhanh hơn cả tưởng tượng, khi Trương Thanh Vân còn đang buồn tẻ chờ đợi thì đã tiến vào mùa hạ. Thủ đô là nơi nổi tiếng nóng bức vào mùa hạ, tuy bây giờ chỉ là đầu mùa hạ nhưng đã lâu rồi không có mưa, mỗi ngày mặt trời đều đỏ rực trên cao, nhiệt độ lên rất nhanh. Mỗi năm cứ vào đầu mùa hạ thì cả nhà Trương Thanh Vân lại đến viếng ở nghĩa địa Bát Bảo Sơn, vì đây chính là ngày sinh nhật của Triệu lão tướng quân.
Triệu lão tướng quân cũng không biết chính xác ngày sinh của mình, mẹ của ông cụ là một người phụ nữ nông thôn điển hình nghèo khó, thuộc về loại người vùng vẫy trong khe hẹp sinh tồn. Hơn nữa sau khi sinh ông cụ thì mẹ cũng mất.
Khi Triệu lão tướng quân lên tám tuổi thì cha mới cho biết ông sinh vào đầu mùa hạ, nhưng cụ thể là ngày tháng bao nhiêu thì không thể nhớ rõ.
Sau này Triệu lão tướng quân cũng không có thói quen làm sinh nhật, nhưng khi gia nhập đảng, vì muốn có tư liệu cá nhân mà ông tìm đến lão chủ tịch năm xưa. Sau khi lão chủ tịch nghe xong câu chuyện thì chọn một ngày trước tết đoan ngọ làm sinh nhật cho ông cụ.
Thực tế thì Triệu lão tướng quân sẽ không sinh trước tết Đoan Ngọ một ngày, nếu thật sự là như vậy thì cha của ông ta sẽ vẫn có thể nhớ rõ.
Khi còn sống, Triệu lão tướng quân cũng hay nói với Triệu Giai Ngọc về vấn đề này, vì vậy ấn tượng của Triệu Giai Ngọc về điều này là rất sâu. Sau này nàng lại nói cho Trương Thanh Vân, vì vậy sau khi ông cụ qua đời, mỗi khi lập hạ được ba tuần cả nhà Trương Thanh Vân đều đến nghĩa địa bảo sơn thăm ông cụ.
Còn lần này, sau khi lập hạ được hai tuần thì Trương Thanh Vân đã đến nghĩa địa Bát Bảo Sơn, hắn có thể nhìn thấy di ảnh của ông cụ trên bia mộ. Khi thấy tấm di ảnh này, trong lòng Trương Thanh Vân luôn cảm thấy hoài niệm.
Trương Thanh Vân biết rõ, nếu không có Triệu lão tướng quân thì hắn và Triệu Giai Ngọc sẽ không có kết quả. Dù bây giờ khắp nơi bên ngoài đều nói rằng Trương Thanh Vân cướp Triệu Giai Ngọc, hơn nữa còn nói rất kỳ diệu.
Nhưng thực tế thì Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc đều biết rất rõ, Triệu lão tướng quân trước nay đều không phản đối chuyện giữa hai người, nếu không thì Triệu gia sẽ không thể để cho hai người làm loạn.
Ngoài những vấn đề trên, Trương Thanh Vân cũng học được rất nhiều thứ trên người Triệu lão tướng quân. Những thế hệ lãnh đạo trước luôn thuần phác ôn hậu, rất chuyên chú và cố chấp với sự nghiệp, ký ức này đối với Trương Thanh Vân vẫn còn rất mới mẻ, hơn nữa còn rất sâu sắc.
Đầu hạ, khu nghĩa đại Bát Bảo Sơn vẫn còn khá mát mẻ, con gái Mạn Mạn đã tiếp nhận sự giáo dục từ mẹ là Triệu Giai Ngọc, vì vậy mỗi lần đến đây đều dập đầu ba lạy trước mộ ông cụ, bộ dạng rất chân thành và thành kính.
Bụng bầu của Triệu Giai Ngọc đã nhô ra, nàng không thể khom lưng, chỉ dùng tay lau chùi di ảnh của ông cụ mà không nói nên lời. Tình cảm giữa hai người ông và cháu rất sâu sắc, người ngoài khó thể hiểu được.
Người một nhà cùng nhau đi tảo mộ, đây là một hưởng thụ rất xa xỉ ở một thành phố sầm uất như thủ đô.
Thiên nhiên ở vùng ngoại ô ở thủ đô là tương đối đẹp, đồng thời mùa xuân phương bắc đến sớm hơn phương nam, bây gời phương nam đang thịnh xuân, là lúc mà muôn hoa khoe sắc, cây cối xanh tươi.
Tuy thảm thực vật ở phương Bắc kém phong phú hơn phương Nam, nhưng trên núi cũng không thiếu cỏ cây. Trương Thanh Vân dùng cây cỏ bện lại thành một chiếc nguyệt quế cho con gái đội lên đầu, điều này làm cho tiểu nha đầu cực kỳ hưng phấn, bộ dạng hận không thể cùng cha chụp vài tấm ảnh.
Trương Thanh Vân lại hái vài cành hoa, tiểu nha đầu Mạn Mạn lại hét lên:
- Cha đưa đến tặng cho mẹ, Vương Tiểu Đinh lớp con nói, cha bạn ấy mỗi ngày đều tặng mẹ một bó hoa, trước nay con chưa thấy cha tặng hoa cho mẹ.
Trương Thanh Vân có chút sững sốt, sau đó lại xấu hổ. Triệu Giai Ngọc dùng ánh mắt thân thiết nhìn con gái, lúc này Trương Thanh Vân cũng trịnh trọng đưa hoa cho nàng, nàng dùng ánh mắt cực kỳ quyến rũ nhìn hắn, sau đó lại đưa hoa lên ngửi ngửi, bộ dạng giống như rất mê say. Khoảnh khắc này Trương Thanh Vân cũng chìm mình vào trong bầu không khí ấm áp tình cảm gia đinh.
Hình như mỗi lần Trương Thanh Vân nhàn hạ và buông lỏng thì đều có chuyện xảy ra, lúc này cũng không thể tránh khỏi. Khi Trương Thanh Vân đi về được nửa đường thì nhận được một cuốc điện thoại không thể ngờ.
Đây là điện thoại đến từ văn phòng chính phủ, người điện thoại đến chính là thư ký trưởng văn phòng chính phủ Ân Lâm. Thư ký trưởng Ân Lâm là ủy viên bộ chính trị, ủy viên quốc hội, cũng là một thành viên trong số các lãnh đạo quốc gia, hắn điện thoại cho Trương Thanh Vân thì chẳng chào hỏi mà nói thẳng:
- Đồng chí Thanh Vân, bảy giờ tối nay cậu đến Trung Nam Hải một chuyến, có chuyện quan trọng muốn tìm cậu nói chuyện, cậu không được đến trễ, cũng không thể vắng mặt.
- Vâng.
Trương Thanh Vân nói, Ân Lâm lại tiếp tục:
- Cậu đến cổng sẽ có nhân viên nghênh đón, cậu chỉ cần đi vào là được. Cậu nên nhớ kỹ, thời gian không có nhiều, ít nhất cũng không được quá nửa giờ, hy vọng cậu nên nắm chắc thời gian.
Trương Thanh Vân có chút sững sốt, ý nghĩ thay đổi rất nhanh, hắn nói:
- Cảm ơn thư ký trưởng Ân, tôi sẽ cố gắng đúng hẹn.
Khoảnh khắc này Trương Thanh Vân lập tức hiểu ra cuộc gặp hôm nay rất quan trọng, nếu không thì Ân Lâm sẽ chẳng trịnh trọng như thế. Hơn nữa Ân Lâm còn cố ý để lộ tin tức với hắn, bảo hắn nên nắm chắc trong thời gian nữa giờ, như vậy có ý gì?
Tất nhiên Ân Lâm đang ám chỉ cơ hội xuống Giang Nam, nếu có cơ hội như vậy thì Trương Thanh Vân sẽ buông tha sao?
Nhưng thời gian quá gấp nên Trương Thanh Vân không thể có chuẩn bị, hơn nữa hắn căn bản không biết nội dung gặp mặt là gì, hắn cũng khó thể chuẩn bị, vì vậy tất cả chỉ có thể nói là phát huy theo sở trường.
Nhưng Trương Thanh Vân biết rõ, thời điểm này được tiến vào Trung Nam Hải để gặp mặt nói chuyện với thủ tướng chính phủ hay bất kỳ một lãnh đạo trung ương nào khác, điều này đã chưng tỏ đã có được sự thừa nhận của lãnh đạo với hắn.
Trương Thanh Vân tin, hắn có lòng tin, có năng lực và quyết tâm xử lý tốt sự vụ ở Giang Nam, điều này rất quan trọng, có thể nói là cơ sở để tiến lên những thành công sau này
/1217
|