Bốn người một đường trầm mặc về nhà.
Đông Sinh trong lòng tức giận, vừa vào cửa liền hung hăng đạp một phát. Đám người đều bị tiếng ầm dọa sợ.
Nhị cường oa một tiếng khóc lớn, ngồi bệt mông xuống đất, kéo kéo quần áo Đông Sinh khóc sướt mướt: Biểu ca, huynh phải làm chủ cho ta, ta hôm nay... hôm nay đang làm chuyện đó, bị nhân tình của huynh xông tới, sợ tới mức mềm nhũn. Ta mới mười sáu tuổi, còn chưa cưới vợ sinh con, nếu hỏng thì làm sao bây giờ?
Đông Sinh nhìn biểu đệ đang khóc thành một đoàn, đầu đầy hắc tuyến. Hai biểu đệ này của hắn từ nhỏ đều ở nơi thôn dã, đã lâu không được dạy dỗ, cho nên cá tính vừa thuần phác vừa thô tục. Cho dù trong này còn có Tần Châu Ngọc, nói năng như vậy hắn cũng không phát giác có cái gì không ổn. Đông Sinh có chút xấu hổ, bất động thanh sắc nhìn Tần Châu Ngọc. Nào biết, nàng đứng ở một bên, đầu nghiêng nghiêng, tròng mắt lưu chuyển trên khuôn mặt ngốc ngếch, như người bình thường nghe chuyện hàng ngày vậy.
Đông Sinh khụ hai tiếng, trừng mắt nhìn Đại Tráng ngồi một bên không lên tiếng: Đều là đệ, nhất định muốn dẫn hắn đi khai trai, hiện tại nháo thành như vậy!
Đông Sinh lớn hơn hai người vài tuổi, lại đọc không ít thư văn, coi như có chút uy tín.
Đại Tráng có điểm chột dạ, lại có chút vô tội cúi đầu nhỏ giọng thì thầm: Điều này sao có thể trách ta, muốn trách cũng chỉ có thể trách nhân tình của huynh!
Tiểu biểu đệ chạy nhanh tới nức nở phụ họa: Đúng vậy, đều tại nhân tình của huynh!
Nhìn hai ánh mắt nhất tề chỉ hướng chính mình, Tần Châu Ngọc rốt cục bùng phát, máu nóng bốc lên lao tới hai người trước mặt vung lên quyền cước đấm đá: Hai kẻ hạ lưu các ngươi, mới tí tuổi đầu dám tới thanh lâu mà giờ còn nhiều chuyện?
Nàng hùng hổ, hai người cũng không dám phản kháng, vừa ôm đầu tránh né vừa hô to Biểu ca, biểu ca!
Đông Sinh thật sự không xem nổi, trong lòng nảy sinh điểm độc ác, hướng nàng quát: Nàng có thể yên tĩnh được hay không , chuyện đêm nay ở Vọng Xuân lâu ta còn chưa tính sổ với nàng đâu!
Tần Châu Ngọc không phục ngang đầu phản kháng: Tính cái gì mà tính?
Đông Sinh lãnh nghiêm mặt: Vọng Xuân lâu là nơi nữ nhi nên tới sao?
Tần Châu Ngọc đầy mình nghĩa khí nói: Các ngươi có thể đi, dựa vào cái gì ta không thể đi? Ngươi mang bộ dạng đọc sách đi lừa người khác, chẳng qua cũng giống hai biểu đệ của ngươi, đều là kẻ háo sắc. Ngươi đừng có nói là ngươi đi Vọng Xuân Lâu chỉ để tìm cô nương uống trà nói chuyện phiếm. Ta tới đó để ngăn ngươi làm ra mấy chuyện ám muội.
Đông Sinh xuy cười một tiếng: Ngươi nói đúng, ta chính là cùng cô nương uống trà nói chuyện phiếm.
Ai tin? Tần Châu Ngọc còn hừ lợi hại.
Đông Sinh ném cho nàng khuôn mặt tin hay không thì tùy, nói: Dù sao về sau ngươi tiếp tục gây chuyện thị phi, đừng trách ta khoanh tay đứng nhìn.
Ai muốn ngươi xen vào việc của người khác ? Tần Châu Ngọc vô lại đáp lời.
Đông Sinh nộ khí : Có bản lĩnh thì chính ngươi tự giải quyết mọi việc. Không đợi Tần Châu Ngọc phát hỏa, lại bỏ thêm một câu, Quan trọng nhất là, có bản lĩnh đừng nháo loạn rời nhà trốn đi.
Tần Châu Ngọc bị nghẹn họng. Vốn nàng đang định nói ta không thèm ở nơi tồi tàn này của ngươi, sai đó hiên ngang lẫm liệt phẩy tay áo bỏ đi, sau đó lại chờ Đông Sinh tìm nàng về. Nhưng nửa câu sau của Đông Sinh đem ý định đó phá hỏng, nàng oán hận trừng mắt nhìn Đông Sinh, hung tợn nói: Ta mới sẽ không rời nhà trốn đi.
Nói xong, chạy vào phòng trong đóng sầm cửa lại.
Đông Sinh xoa xoa huyệt thái dương đang phát đau, lùi lại vẫy tay với hai biểu đệ: Tới nhanh đây giúp ta trải giường chiếu.
Không có Tần Châu Ngọc ở đây, không khí rõ ràng hòa hợp rất nhiều, ở góc tường trải giường, hai biểu đệ không khách khí nằm trên. Đông Sinh thổi đèn, cũng bỏ áo khoác nằm xuống.
Trong bóng đêm, Đại Tráng thanh âm sâu kín vang lên: Biểu ca, nữ nhân hung ác kia không phải là nhân tình của huynh sao, như thế nào không cùng nàng ngủ?
Đông Sinh rốt cục nhớ tới chưa giải thích cho bọn họ: Tiểu Ngọc không phải nhân tình của ta.
Di? Không phải nhân tình sao các ngươi ở cùng một chỗ? Nàng còn chạy tới Vọng Xuân lâu bắt kẻ thông dâm?
Một câu đem Đông Sinh đang chuẩn bị giải thích toàn bộ đổ trở về. Hắn mới phát giác, ý nghĩ đơn giản trong đầu hai biểu đệ là không thể giải thích được. Liền thở dài: Dù sao nàng không phải nhân tình của ta, hai ngươi nhanh ngủ đi, ngày mai không phải còn muốn về nhà sớm sao?
Nga! Không biết là người nào thấp giọng trả lời, một lát lại sâu kín vang lên, Dù sao ta trở về nhất định nói cho biểu di, ngươi cùng nữ nhân hung ác ở cùng một chỗ.
Đông Sinh nhất thời cảm thấy đau đầu khinh khủng.
Sáng sớm ngày thứ hai, Đông Sinh đã đưa hai biểu đệ rời đi rồi tới học đường.
Khi Tần Châu Ngọc rời giường, Đông Sinh cùng hai biểu đệ không thấy bóng dáng. Nàng nghĩ hẳn là họ đã rời đi, tâm tình tốt hẳn, lại nhìn điểm tâm trên bàn, là cháo trứng gà, có chút vừa lòng.
Chậm rì rì ăn xong bữa sáng, chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài đi bộ, đã thấy cẩm y nam tử đứng đó. Nam tử kia thấy nàng đi ra, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười, chắp tay nói: Tiểu Ngọc cô nương, hạnh ngộ hạnh ngộ!
Tần Châu Ngọc đứng cách hắn hai thước, liếc hắn một cái: Ngươi là ai?
Tại hạ họ Trương, tên một chữ Cẩn là con Trương viên ngoại, mọi người ngày thường đều gọi ta là Trương công tử.
Tần Châu Ngọc đương nhiên biết đến Trương viên ngoại, là thủ phủ của thành này, Đông Sinh dạy ở học đường do hắn mở . Nàng đánh giá cao thấp người trước mắt, gia cảnh như vậy, khó trách một thân hoa phục, mười phần hoàn khố bộ dáng.( bộ dáng mười phần quần áo lụa là).
Trên thực tế, Trương Cẩn này bề ngoài có thể coi như phong lưu phóng khoáng, nếu nói là công tử hào hoa cũng không đủ. Nhưng mà Tần Châu Ngọc đối với hắn không hề có hứng thú, phong lưu phóng khoáng ở trong mắt nàng cũng là thừa. Nghe hắn tự giới thiệu bản thân, Tần Châu Ngọc nga một tiếng, liền mặt không chút thay đổi đi vòng quá hắn.
Trương Cẩn sửng sốt , không nghĩ mị lực của chính mình lại vô tác dụng với nữ nhân này, vội vàng ngăn Tần Châu Ngọc lại: Tiểu Ngọc cô nương còn chưa giới thiệu mình với Trương mỗ đâu ?
Tần Châu Ngọc nhìn hắn như thằng ngốc, liếc trắng mắt: Ngươi không phải biết ta kêu Tiểu Ngọc sao? Còn giới thiệu cái gì?
Ách ——
Trương Cẩn ngừng lại, một lát lại tiếp tục nói: Không biết Trương mỗ có may mắn thỉnh tiểu Ngọc cô nương đi uống một chén trà hay không?
Tần Châu Ngọc mạc danh kỳ diệu( không hiểu nhìn hắn): Ta lại không thích uống trà.
Dứt lời liền tiếp tục đi,vừa đi vài bước, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lại lui lại, nghiêng đầu hỏi Trương Cẩn: Có thể uống bích loa xuân sao?
Nàng nhớ tới tối hôm qua, tử thư sinh ở Vọng Xuân lâu cùng Ngọc Nương kia uống trà, dường như chính là bích loa xuân.
Trương Cẩn gặp giai nhân đáp ứng, vui mừng lộ rõ trên nét mặt, vội vàng gật đầu: Đương nhiên đương nhiên, tiểu Ngọc cô nương muốn uống cái gì trà đều có thể.
Hôm qua ở Vọng Xuân lâu vội vàng thoáng nhìn qua, hắn liền có tâm tư với cô nương này. Sau lại tinh tế hỏi thăm, mới biết được là cô nương được phu tử học đường cứu về, bây giờ mất trí nhờ, ở tạm trong nhà phu tử.
Đáng tiếc mấy tháng hắn ở bên ngoài làm việc buôn bán, lại bỏ lỡ một giai nhân như vậy.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: lại là một chương chi chit méo mó
Đông Sinh trong lòng tức giận, vừa vào cửa liền hung hăng đạp một phát. Đám người đều bị tiếng ầm dọa sợ.
Nhị cường oa một tiếng khóc lớn, ngồi bệt mông xuống đất, kéo kéo quần áo Đông Sinh khóc sướt mướt: Biểu ca, huynh phải làm chủ cho ta, ta hôm nay... hôm nay đang làm chuyện đó, bị nhân tình của huynh xông tới, sợ tới mức mềm nhũn. Ta mới mười sáu tuổi, còn chưa cưới vợ sinh con, nếu hỏng thì làm sao bây giờ?
Đông Sinh nhìn biểu đệ đang khóc thành một đoàn, đầu đầy hắc tuyến. Hai biểu đệ này của hắn từ nhỏ đều ở nơi thôn dã, đã lâu không được dạy dỗ, cho nên cá tính vừa thuần phác vừa thô tục. Cho dù trong này còn có Tần Châu Ngọc, nói năng như vậy hắn cũng không phát giác có cái gì không ổn. Đông Sinh có chút xấu hổ, bất động thanh sắc nhìn Tần Châu Ngọc. Nào biết, nàng đứng ở một bên, đầu nghiêng nghiêng, tròng mắt lưu chuyển trên khuôn mặt ngốc ngếch, như người bình thường nghe chuyện hàng ngày vậy.
Đông Sinh khụ hai tiếng, trừng mắt nhìn Đại Tráng ngồi một bên không lên tiếng: Đều là đệ, nhất định muốn dẫn hắn đi khai trai, hiện tại nháo thành như vậy!
Đông Sinh lớn hơn hai người vài tuổi, lại đọc không ít thư văn, coi như có chút uy tín.
Đại Tráng có điểm chột dạ, lại có chút vô tội cúi đầu nhỏ giọng thì thầm: Điều này sao có thể trách ta, muốn trách cũng chỉ có thể trách nhân tình của huynh!
Tiểu biểu đệ chạy nhanh tới nức nở phụ họa: Đúng vậy, đều tại nhân tình của huynh!
Nhìn hai ánh mắt nhất tề chỉ hướng chính mình, Tần Châu Ngọc rốt cục bùng phát, máu nóng bốc lên lao tới hai người trước mặt vung lên quyền cước đấm đá: Hai kẻ hạ lưu các ngươi, mới tí tuổi đầu dám tới thanh lâu mà giờ còn nhiều chuyện?
Nàng hùng hổ, hai người cũng không dám phản kháng, vừa ôm đầu tránh né vừa hô to Biểu ca, biểu ca!
Đông Sinh thật sự không xem nổi, trong lòng nảy sinh điểm độc ác, hướng nàng quát: Nàng có thể yên tĩnh được hay không , chuyện đêm nay ở Vọng Xuân lâu ta còn chưa tính sổ với nàng đâu!
Tần Châu Ngọc không phục ngang đầu phản kháng: Tính cái gì mà tính?
Đông Sinh lãnh nghiêm mặt: Vọng Xuân lâu là nơi nữ nhi nên tới sao?
Tần Châu Ngọc đầy mình nghĩa khí nói: Các ngươi có thể đi, dựa vào cái gì ta không thể đi? Ngươi mang bộ dạng đọc sách đi lừa người khác, chẳng qua cũng giống hai biểu đệ của ngươi, đều là kẻ háo sắc. Ngươi đừng có nói là ngươi đi Vọng Xuân Lâu chỉ để tìm cô nương uống trà nói chuyện phiếm. Ta tới đó để ngăn ngươi làm ra mấy chuyện ám muội.
Đông Sinh xuy cười một tiếng: Ngươi nói đúng, ta chính là cùng cô nương uống trà nói chuyện phiếm.
Ai tin? Tần Châu Ngọc còn hừ lợi hại.
Đông Sinh ném cho nàng khuôn mặt tin hay không thì tùy, nói: Dù sao về sau ngươi tiếp tục gây chuyện thị phi, đừng trách ta khoanh tay đứng nhìn.
Ai muốn ngươi xen vào việc của người khác ? Tần Châu Ngọc vô lại đáp lời.
Đông Sinh nộ khí : Có bản lĩnh thì chính ngươi tự giải quyết mọi việc. Không đợi Tần Châu Ngọc phát hỏa, lại bỏ thêm một câu, Quan trọng nhất là, có bản lĩnh đừng nháo loạn rời nhà trốn đi.
Tần Châu Ngọc bị nghẹn họng. Vốn nàng đang định nói ta không thèm ở nơi tồi tàn này của ngươi, sai đó hiên ngang lẫm liệt phẩy tay áo bỏ đi, sau đó lại chờ Đông Sinh tìm nàng về. Nhưng nửa câu sau của Đông Sinh đem ý định đó phá hỏng, nàng oán hận trừng mắt nhìn Đông Sinh, hung tợn nói: Ta mới sẽ không rời nhà trốn đi.
Nói xong, chạy vào phòng trong đóng sầm cửa lại.
Đông Sinh xoa xoa huyệt thái dương đang phát đau, lùi lại vẫy tay với hai biểu đệ: Tới nhanh đây giúp ta trải giường chiếu.
Không có Tần Châu Ngọc ở đây, không khí rõ ràng hòa hợp rất nhiều, ở góc tường trải giường, hai biểu đệ không khách khí nằm trên. Đông Sinh thổi đèn, cũng bỏ áo khoác nằm xuống.
Trong bóng đêm, Đại Tráng thanh âm sâu kín vang lên: Biểu ca, nữ nhân hung ác kia không phải là nhân tình của huynh sao, như thế nào không cùng nàng ngủ?
Đông Sinh rốt cục nhớ tới chưa giải thích cho bọn họ: Tiểu Ngọc không phải nhân tình của ta.
Di? Không phải nhân tình sao các ngươi ở cùng một chỗ? Nàng còn chạy tới Vọng Xuân lâu bắt kẻ thông dâm?
Một câu đem Đông Sinh đang chuẩn bị giải thích toàn bộ đổ trở về. Hắn mới phát giác, ý nghĩ đơn giản trong đầu hai biểu đệ là không thể giải thích được. Liền thở dài: Dù sao nàng không phải nhân tình của ta, hai ngươi nhanh ngủ đi, ngày mai không phải còn muốn về nhà sớm sao?
Nga! Không biết là người nào thấp giọng trả lời, một lát lại sâu kín vang lên, Dù sao ta trở về nhất định nói cho biểu di, ngươi cùng nữ nhân hung ác ở cùng một chỗ.
Đông Sinh nhất thời cảm thấy đau đầu khinh khủng.
Sáng sớm ngày thứ hai, Đông Sinh đã đưa hai biểu đệ rời đi rồi tới học đường.
Khi Tần Châu Ngọc rời giường, Đông Sinh cùng hai biểu đệ không thấy bóng dáng. Nàng nghĩ hẳn là họ đã rời đi, tâm tình tốt hẳn, lại nhìn điểm tâm trên bàn, là cháo trứng gà, có chút vừa lòng.
Chậm rì rì ăn xong bữa sáng, chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài đi bộ, đã thấy cẩm y nam tử đứng đó. Nam tử kia thấy nàng đi ra, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười, chắp tay nói: Tiểu Ngọc cô nương, hạnh ngộ hạnh ngộ!
Tần Châu Ngọc đứng cách hắn hai thước, liếc hắn một cái: Ngươi là ai?
Tại hạ họ Trương, tên một chữ Cẩn là con Trương viên ngoại, mọi người ngày thường đều gọi ta là Trương công tử.
Tần Châu Ngọc đương nhiên biết đến Trương viên ngoại, là thủ phủ của thành này, Đông Sinh dạy ở học đường do hắn mở . Nàng đánh giá cao thấp người trước mắt, gia cảnh như vậy, khó trách một thân hoa phục, mười phần hoàn khố bộ dáng.( bộ dáng mười phần quần áo lụa là).
Trên thực tế, Trương Cẩn này bề ngoài có thể coi như phong lưu phóng khoáng, nếu nói là công tử hào hoa cũng không đủ. Nhưng mà Tần Châu Ngọc đối với hắn không hề có hứng thú, phong lưu phóng khoáng ở trong mắt nàng cũng là thừa. Nghe hắn tự giới thiệu bản thân, Tần Châu Ngọc nga một tiếng, liền mặt không chút thay đổi đi vòng quá hắn.
Trương Cẩn sửng sốt , không nghĩ mị lực của chính mình lại vô tác dụng với nữ nhân này, vội vàng ngăn Tần Châu Ngọc lại: Tiểu Ngọc cô nương còn chưa giới thiệu mình với Trương mỗ đâu ?
Tần Châu Ngọc nhìn hắn như thằng ngốc, liếc trắng mắt: Ngươi không phải biết ta kêu Tiểu Ngọc sao? Còn giới thiệu cái gì?
Ách ——
Trương Cẩn ngừng lại, một lát lại tiếp tục nói: Không biết Trương mỗ có may mắn thỉnh tiểu Ngọc cô nương đi uống một chén trà hay không?
Tần Châu Ngọc mạc danh kỳ diệu( không hiểu nhìn hắn): Ta lại không thích uống trà.
Dứt lời liền tiếp tục đi,vừa đi vài bước, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lại lui lại, nghiêng đầu hỏi Trương Cẩn: Có thể uống bích loa xuân sao?
Nàng nhớ tới tối hôm qua, tử thư sinh ở Vọng Xuân lâu cùng Ngọc Nương kia uống trà, dường như chính là bích loa xuân.
Trương Cẩn gặp giai nhân đáp ứng, vui mừng lộ rõ trên nét mặt, vội vàng gật đầu: Đương nhiên đương nhiên, tiểu Ngọc cô nương muốn uống cái gì trà đều có thể.
Hôm qua ở Vọng Xuân lâu vội vàng thoáng nhìn qua, hắn liền có tâm tư với cô nương này. Sau lại tinh tế hỏi thăm, mới biết được là cô nương được phu tử học đường cứu về, bây giờ mất trí nhờ, ở tạm trong nhà phu tử.
Đáng tiếc mấy tháng hắn ở bên ngoài làm việc buôn bán, lại bỏ lỡ một giai nhân như vậy.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: lại là một chương chi chit méo mó
/93
|