Lúc trước hai biểu đệ lên thăm Đông sinh ở lại nhà hắn, hai người biểu đệ bị Tần Châu Ngọc chọc giận, sau khi trở lại nông thôn, thêm mắm thêm muối nói cho mẹ Đông Sinh , Đông Sinh ở trong thành nuôi dưỡng nhân tình, bộ dáng giống như hồ ly tinh,suốt ngày đi quyến rũ người khác .
Mẹ Đông sinh vừa nghe, lập tức cho người gửi thư vào thành kêu hắn mau chống về nhà sắp xếp chuẩn bị thi hương. Thực ra tính tình Đông Sinh từ trước đến nay đều thích ứng trong mọi hoàn cảnh,đối với thi đậu công danh không hề có hứng thú,cảm thấy làm lão sư của mấy đứa nhỏ cũng đã mãn nguyện . Nếu không dựa vào học thức của hắn sao đến hai mươi tuổi vẫn chỉ là một tú tài.
Kiếp trước vào thời điểm thi hương ,hắn đều túc trực bên giường bệnh của mẹĐông sinh, nhất quyết không chịu đi thi, làm cho mẹ Đông sinh tức giận bệnh ngày càng nặng thiếu chút nữa hộc máu mà chết.Kiếp này, hiện tại đến thời điểm thi hương, mẹ Đông sinh đương nhiên bằng mọi giá không thể bỏ qua thời điểm này.
Trên này thời điểm khi Đông sinh nhận được thư của mẹ , cũng không quá để ý, dù sao tới thời điểm thi hương,nhất định vẫn phải tham gia nhưng kết quả ra sao thì hắn không bảo đảm.
Nhưng hiện nay bởi vì chuyện của TẦN NGỌC CHÂU,hắn mới suy nghĩ đến, nếu hắn không phải là một tú tài nghèo , mà là một Trạng Nguyên thám hoa, như vậy hắn sẽ có đủ dũng khí để giữ tiểu Ngọc ở lại bên cạnh hắn.
Bởi vì suy nghĩ như vậy, Đông Sinh không khỏi vì chính thân phận của mình cảm thấy mất mát.
Thời điểm Tần Châu Ngọc rời đi, hắn kỳ thực có lặng lẽ đi đưa nàng, chẳng qua không để cho nàng thấy. Đến khi xe ngựa của nàng rời đi,hắn mới một mình cô đơn trở về phòng ,ngồi ngay ngốc cả nữa ngày.
Tỉnh táo lại, liền đi gặp Trương viên ngoại từ biệt.Trương viên ngoại rất là coi trọng Đông Sinh,khi nghe hắn muốn hồi hương chuẩn bị đi thi Hương, rất vui vẻ đáp ứng để hắn rời đi.
Hành lý Đông Sinh không nhiều lắm, tùy tiện thu thập một chút liền xong, lập tức rời đi trước khi trời đã bắt đầu tối. Hắn biết đi đường đêm không phải là sáng suốt, nhưng khi thời điểm hắn ở trong phòng một mình ,hắn cảm giác còn đáng sợ hơn khi đi trên đương tối.
Vì thế, Đông Sinh mang theo buồn phiền trong lòng, đến chào từ biệt hàng xóm Hứa lão đầu liền một thân tố y lên đường trở về quê.
Tần Châu Ngọc ra sức thúc ngựa chạy thật nhanh trở lại vào thành, trời đã tối, nàng đem ngựa cột vào gốc cây ven đường, vội vàng chạy trở về gian phòng ba thang qua nàng đã ở. Cửa phòng đóng chặt , nàng gõ cửa nữa ngày vẫn không có ai trả lời.
Tần Châu Ngọc cảm thấy cảm thấy kỳ quái, Đông Sinh đều luôn ở nhà . Càngnghĩ, nàng lại dùng lực gõ thêm vài cái, còn không quên kêu lớn: Tống thư sinh,mau mở cửa!
Chính là, vẫn như cũ không ai đáp lại.
Tần Châu Ngọc tức giận dậm chân một cái, nghiến răng nghiến lợi oán thầm: thư sinh chết tiệt , đừng nghĩ ta không ở đây là muốn đi kỹ viện tìm nữ nhân.Đừng để ta bắt được coi ta xử ngươi như thế nào.
Nàng đang muốn quay đầu bỏ đi nơikhác tìm kiếm, trong bóng đêm, lại nhìn thấy một bóng người. Tần Châu Ngọc hoảng sợ, đến khi thấy rõ mặt người đó,nàng mới la lên rằng: Này ! Hứa lão đầu, ngươi không biết đã dọa ta sắp sợ chết sao?”
Hứa lão đầu không để ý tới lời của nàng, chính là hỏi: Nha đầu, ngươi không là muốn đi hoàng cung để trở thành vợ vua hay sao mà bây giờ lại quay về đây?”
Tần Châu Ngọc tức giận trắng mắt nói: Ai muốn đi làm vợ vua? Ta hỏi ngươi, ngươi có hay không thấy tử thư sinh? Có biết hay không hắn đi nơi nào ?
Ngươi nói Tống tú tài a! Hứa lão đầu hiểu rõ gật gật đầu, Hắn trở về quê rồi .
Cái gì! Tần Châu Ngọc mở to hai mắt không tin?
Khi trời tối vừa mới đi ,nghe nói là về quê để chuẩn bị năm nay đi thi Hương.
Tần Châu Ngọc tức giận cắn răng gằng từng tiếng nói : Nhà của hắn quê ở đâu? Đi như thế nào? Mau nói cho ta biết!
Hứa lão đầu không để ý sự tức giận của nàng vuốt râu nói: ở Kim Viên thôn , rất xa , bất quá tử tú tài là đi bộ trở về chắc hiện giờ vẫn còn ở trên đường đi,nếu ngươi cỡi ngựa rượt theo chắc vẫn còn kịp.”
Lời lão còn chưa nói xong, Tần Châu Ngọc đã không thể đợi chạy thật nhanh đến gốc cây ven đường nơi nàng đang cột ngựa, nhanh chóng cởi xuống dây cương, bay nhanh nhảy lên lưng ngựa, lời Hứa lão đầu vẫn còn văng vẳng ở đó đã lập tức thúc ngựa chạy đi.
Dọc theo đường đi, Tần Châu Ngọc hết một câu lại một câu mắng Đông sinh, hận không thể đem hắn đến ngay trước mặt nàng để có thể lột da hắn,uống máu hắn,nhai xương hắn
Cứ như vậy nàng không ngừng rủa hắn chửi hắn , nhưng trên thân ngựa vẫn không ngừng chút nào ,vẫn thúc ngựa chạy thật nhanh.
Đường đi vào ban đêm, vô cùng yên tĩnh, huống chi đường đi lại cách xa kinh thành nên lại càng vắng vẻ.
Tiếng vó ngựa của Tần Châu Ngọc, liền ở trong bóng đêm có vẻ là rất chói tai.
Cũng may là ánh trăng vô cùng sáng, Tần Châu Ngọc chạy nhanh,nhưng cũng không bỏ qua bất cứ chỗ nào đều nhìn thật kĩ, sau đó nàng liền nhìn thấy pjisa trước một thân ảnh quen thuộc.Chỉ liếc mắt một cái, nàng liền nhận ra, đó là Đông Sinh.Nàng chạy nhanh lôi kéo dây cương, làm cho con ngựa giảm hạ tốc độ.
Đông Sinh tự nhiên là nghe được tiếng vó ngựa, chẳng qua hắn có chút hoảng hốt, cũng không quá để ý, chỉ nghỉ người cưỡi ngựa ban đêm, tiếp tục vội vàng con đường của mình.
Nghe tiếng vó ngựa cách Đông Sinh không xa , hắn vẫn đi như cũ không có tò mò quay đầu lại nhìn một cái.
Tần Châu Ngọc nhìn bóng dáng của hắn trong đêm, cơn tức đã muốn lên đỉnh điểm. Liền kìm chặt dây cương, để ngựa chạy sát bên cạnh người Đông sinh, nàng từ trên ngựa nhảy xuống thật nhanh, từ đằng sau Đông sinh ép hắn vào bên đường và cố ý hạ giọng, hung tợn nói: lâm tặc đây, mau đưa tiền giao ra đây.
Đông Sinh bất ngờ không kịp phòng, nhất thời cũng không phản ứng lại đây, bị người áp trên mặt đất không thể nhúc nhích, chỉ thầm kêu không may rồi, liền thành thật trả lời: Ta không có tiền.
Ít nói nhảm, nhanh giao ra đây! Tần Châu Ngọc dùng sức dùng sức ấn chặt ở sau ót hắn.
Lần này, Đông Sinh mới giật mình, sau đó run run thanh âm, tựa hồ là không thể tin mà mở miệng: Tiểu Ngọc?
Nói xong, liền muốn quay đầu, lại bị Tần Châu Ngọc dùng sức cố trụ, tiếp tục ác thanh ác khí nói: Cái gì Tiểu Ngọc? Mau đưa tiền giao ra đây!
Đông Sinh bất đắc dĩ, vẫn là phối hợp nàng: Tiền đều cho ngươi mua này nọ, ta trên người ngay cả một đồng tiền đều không có .
Tần Châu Ngọc không tin đảo tròng mắt, nghĩ đến hôm qua Đông Sinh thật sự là toàn bộ đã đem túi tiền vét sạch . Đành phải từ bỏ, nhưng lại không cam lòng, tiếp tục đè nặng người dưới thân: Nếu không có tiền, ta đây liền cướp sắc”
Đông Sinh không nói gì chỉ suy nghĩ, cô nương này ở đâu lại học được cái tính cách bá đạo như vầy.
Không nghĩ đến, Tần Châu Ngọc không phải chi nói đùa vậy thôi. Lời vừa nói xong, đã muốn hành động, vòng tay qua đằng trước ngực Đông Sinh, lòn tay vào ngực của hắn. Lúc này đã vào mùa hạ, Đông Sinh quần áo mỏng manh, tay nàng đặt ở đó đã đụng vào da thịt của hắn.
Bởi vì trong lòng Tần Châu Ngọc đang tức giận, mò thực dùng sức, cơ hồ là vừa sờ vừa bóp. Đông Sinh vốn bởi vì cảm xúc vừa mừng vừa sợ, cứ để mặc nàng mò vào, nhưng nàng ở trước ngực hắn càng bóp càng mạnh, hắn rốt cục thì nhịn không được, nắm lại bàn tay đang làm bừa của nàng lại, xấu hổ bất đắc dĩ nói: Đủ rồi !
Tần Châu Ngọc lại càng hung hăng sờ bóp hắn một phen, rốt cục thì không tình nguyện buông ra.Đông Sinh thừa dịp này xoay người lại đem nàng đặt xuống dưới. Nhưng không để nàng đặt chân xuống đất, mà là ôm nàng theo dựa vào mình cùng đứng lên.
Đông Sinh vỗ vỗ trên người xuống, lại nhìn hướng Tần Châu Ngọc đang đứng, đã thấy nàng khoanh tay đưng nghiêng mặt nhìn mình,rất có bộ dáng của bọn lưu manh.
Nàng như thế nào lại ở chỗ này? Đông Sinh biết nàng đang tức giận, bất quá chỉ là muốn biết hiện tại đang xảy ra chuyện gì?
Ta thích ở đây liền đứng ở đây, liên quan gì đến ngươi? Tần Châu Ngọc hầm hừ hồi, như trước kiêu ngạo mà ngang đầu.
Đông Sinh thở dài: Ta rõ ràng đã nhìn thấy ngươi lên xe rồi mà”
Tần Châu Ngọc nghe nói vậy mới quay đầu nhìn về phía hắn, mặt hờn dỗi hỏi: Ngươi có đi đưa ta ?
uh. Đông Sinh gật gật đầu, Lặng lẽ đi đưa .
Tần Châu Ngọc sắc mặt thoáng dịu đi một chút,nhưng rất nhanh lại tức giận hậm hực liếc hắn.
Đông Sinh không để ý chỉ tiếp tục hỏi : Ta muốn biết ngươi vì sao lại ở chỗ này?
Tần Châu Ngọc trầm mặc hồi lâu, rốt cục vẫn là quay đầu, chống lại Đông Sinh: Ở trên đường ta nghĩ nghĩ, vào hoàng cung cho dù lên làm phi tử, kia cũng là thiếp của Hoàng Thượng. Ta mới không cần làm thiếp, cho nên tìm cái cớ để trở lại.
Cứ như vậy? Đông Sinh có chút hoài nghi.
Tần Châu Ngọc gật gật đầu: Còn có thể như thế nào? Nghĩ nghĩ lại nói tiếp, Ta đã nghĩ kĩ lắm rồi, ta là phải làm vợ lớn , người nào muốn cưới ta làm vợ, ta sẽ cố gắng làm một người vợ tốt”
Đông Sinh sửng sốt, còn chưa kịp mở miệng, Tần Châu Ngọc lại đã giận dữ nói: Không cho phép cự tuyệt, còn có... Không cho phép có tiểu thiếp.
Đông Sinh rốt cuộc cũng cười vang, đem cả thân hình Tần Châu Ngọc, dùng sức ôm thật mạnh vào trong lòng, ở bên lỗ tai nàng nói: Tiểu Ngọc, ngươi như thế nào lại thú vị như vậy!
Những lời này làm cho Tần Châu Ngọc thẹn quá thành giận, ở trong lòng Đông sinh liều mình dãy dụa, đánh nhẹ vào trong ngực hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: Tống tiểu tử, không cho cười ta.
Được ,được ta không cười. Đông Sinh càng nói, càng cười nhiều hơn.
Mẹ Đông sinh vừa nghe, lập tức cho người gửi thư vào thành kêu hắn mau chống về nhà sắp xếp chuẩn bị thi hương. Thực ra tính tình Đông Sinh từ trước đến nay đều thích ứng trong mọi hoàn cảnh,đối với thi đậu công danh không hề có hứng thú,cảm thấy làm lão sư của mấy đứa nhỏ cũng đã mãn nguyện . Nếu không dựa vào học thức của hắn sao đến hai mươi tuổi vẫn chỉ là một tú tài.
Kiếp trước vào thời điểm thi hương ,hắn đều túc trực bên giường bệnh của mẹĐông sinh, nhất quyết không chịu đi thi, làm cho mẹ Đông sinh tức giận bệnh ngày càng nặng thiếu chút nữa hộc máu mà chết.Kiếp này, hiện tại đến thời điểm thi hương, mẹ Đông sinh đương nhiên bằng mọi giá không thể bỏ qua thời điểm này.
Trên này thời điểm khi Đông sinh nhận được thư của mẹ , cũng không quá để ý, dù sao tới thời điểm thi hương,nhất định vẫn phải tham gia nhưng kết quả ra sao thì hắn không bảo đảm.
Nhưng hiện nay bởi vì chuyện của TẦN NGỌC CHÂU,hắn mới suy nghĩ đến, nếu hắn không phải là một tú tài nghèo , mà là một Trạng Nguyên thám hoa, như vậy hắn sẽ có đủ dũng khí để giữ tiểu Ngọc ở lại bên cạnh hắn.
Bởi vì suy nghĩ như vậy, Đông Sinh không khỏi vì chính thân phận của mình cảm thấy mất mát.
Thời điểm Tần Châu Ngọc rời đi, hắn kỳ thực có lặng lẽ đi đưa nàng, chẳng qua không để cho nàng thấy. Đến khi xe ngựa của nàng rời đi,hắn mới một mình cô đơn trở về phòng ,ngồi ngay ngốc cả nữa ngày.
Tỉnh táo lại, liền đi gặp Trương viên ngoại từ biệt.Trương viên ngoại rất là coi trọng Đông Sinh,khi nghe hắn muốn hồi hương chuẩn bị đi thi Hương, rất vui vẻ đáp ứng để hắn rời đi.
Hành lý Đông Sinh không nhiều lắm, tùy tiện thu thập một chút liền xong, lập tức rời đi trước khi trời đã bắt đầu tối. Hắn biết đi đường đêm không phải là sáng suốt, nhưng khi thời điểm hắn ở trong phòng một mình ,hắn cảm giác còn đáng sợ hơn khi đi trên đương tối.
Vì thế, Đông Sinh mang theo buồn phiền trong lòng, đến chào từ biệt hàng xóm Hứa lão đầu liền một thân tố y lên đường trở về quê.
Tần Châu Ngọc ra sức thúc ngựa chạy thật nhanh trở lại vào thành, trời đã tối, nàng đem ngựa cột vào gốc cây ven đường, vội vàng chạy trở về gian phòng ba thang qua nàng đã ở. Cửa phòng đóng chặt , nàng gõ cửa nữa ngày vẫn không có ai trả lời.
Tần Châu Ngọc cảm thấy cảm thấy kỳ quái, Đông Sinh đều luôn ở nhà . Càngnghĩ, nàng lại dùng lực gõ thêm vài cái, còn không quên kêu lớn: Tống thư sinh,mau mở cửa!
Chính là, vẫn như cũ không ai đáp lại.
Tần Châu Ngọc tức giận dậm chân một cái, nghiến răng nghiến lợi oán thầm: thư sinh chết tiệt , đừng nghĩ ta không ở đây là muốn đi kỹ viện tìm nữ nhân.Đừng để ta bắt được coi ta xử ngươi như thế nào.
Nàng đang muốn quay đầu bỏ đi nơikhác tìm kiếm, trong bóng đêm, lại nhìn thấy một bóng người. Tần Châu Ngọc hoảng sợ, đến khi thấy rõ mặt người đó,nàng mới la lên rằng: Này ! Hứa lão đầu, ngươi không biết đã dọa ta sắp sợ chết sao?”
Hứa lão đầu không để ý tới lời của nàng, chính là hỏi: Nha đầu, ngươi không là muốn đi hoàng cung để trở thành vợ vua hay sao mà bây giờ lại quay về đây?”
Tần Châu Ngọc tức giận trắng mắt nói: Ai muốn đi làm vợ vua? Ta hỏi ngươi, ngươi có hay không thấy tử thư sinh? Có biết hay không hắn đi nơi nào ?
Ngươi nói Tống tú tài a! Hứa lão đầu hiểu rõ gật gật đầu, Hắn trở về quê rồi .
Cái gì! Tần Châu Ngọc mở to hai mắt không tin?
Khi trời tối vừa mới đi ,nghe nói là về quê để chuẩn bị năm nay đi thi Hương.
Tần Châu Ngọc tức giận cắn răng gằng từng tiếng nói : Nhà của hắn quê ở đâu? Đi như thế nào? Mau nói cho ta biết!
Hứa lão đầu không để ý sự tức giận của nàng vuốt râu nói: ở Kim Viên thôn , rất xa , bất quá tử tú tài là đi bộ trở về chắc hiện giờ vẫn còn ở trên đường đi,nếu ngươi cỡi ngựa rượt theo chắc vẫn còn kịp.”
Lời lão còn chưa nói xong, Tần Châu Ngọc đã không thể đợi chạy thật nhanh đến gốc cây ven đường nơi nàng đang cột ngựa, nhanh chóng cởi xuống dây cương, bay nhanh nhảy lên lưng ngựa, lời Hứa lão đầu vẫn còn văng vẳng ở đó đã lập tức thúc ngựa chạy đi.
Dọc theo đường đi, Tần Châu Ngọc hết một câu lại một câu mắng Đông sinh, hận không thể đem hắn đến ngay trước mặt nàng để có thể lột da hắn,uống máu hắn,nhai xương hắn
Cứ như vậy nàng không ngừng rủa hắn chửi hắn , nhưng trên thân ngựa vẫn không ngừng chút nào ,vẫn thúc ngựa chạy thật nhanh.
Đường đi vào ban đêm, vô cùng yên tĩnh, huống chi đường đi lại cách xa kinh thành nên lại càng vắng vẻ.
Tiếng vó ngựa của Tần Châu Ngọc, liền ở trong bóng đêm có vẻ là rất chói tai.
Cũng may là ánh trăng vô cùng sáng, Tần Châu Ngọc chạy nhanh,nhưng cũng không bỏ qua bất cứ chỗ nào đều nhìn thật kĩ, sau đó nàng liền nhìn thấy pjisa trước một thân ảnh quen thuộc.Chỉ liếc mắt một cái, nàng liền nhận ra, đó là Đông Sinh.Nàng chạy nhanh lôi kéo dây cương, làm cho con ngựa giảm hạ tốc độ.
Đông Sinh tự nhiên là nghe được tiếng vó ngựa, chẳng qua hắn có chút hoảng hốt, cũng không quá để ý, chỉ nghỉ người cưỡi ngựa ban đêm, tiếp tục vội vàng con đường của mình.
Nghe tiếng vó ngựa cách Đông Sinh không xa , hắn vẫn đi như cũ không có tò mò quay đầu lại nhìn một cái.
Tần Châu Ngọc nhìn bóng dáng của hắn trong đêm, cơn tức đã muốn lên đỉnh điểm. Liền kìm chặt dây cương, để ngựa chạy sát bên cạnh người Đông sinh, nàng từ trên ngựa nhảy xuống thật nhanh, từ đằng sau Đông sinh ép hắn vào bên đường và cố ý hạ giọng, hung tợn nói: lâm tặc đây, mau đưa tiền giao ra đây.
Đông Sinh bất ngờ không kịp phòng, nhất thời cũng không phản ứng lại đây, bị người áp trên mặt đất không thể nhúc nhích, chỉ thầm kêu không may rồi, liền thành thật trả lời: Ta không có tiền.
Ít nói nhảm, nhanh giao ra đây! Tần Châu Ngọc dùng sức dùng sức ấn chặt ở sau ót hắn.
Lần này, Đông Sinh mới giật mình, sau đó run run thanh âm, tựa hồ là không thể tin mà mở miệng: Tiểu Ngọc?
Nói xong, liền muốn quay đầu, lại bị Tần Châu Ngọc dùng sức cố trụ, tiếp tục ác thanh ác khí nói: Cái gì Tiểu Ngọc? Mau đưa tiền giao ra đây!
Đông Sinh bất đắc dĩ, vẫn là phối hợp nàng: Tiền đều cho ngươi mua này nọ, ta trên người ngay cả một đồng tiền đều không có .
Tần Châu Ngọc không tin đảo tròng mắt, nghĩ đến hôm qua Đông Sinh thật sự là toàn bộ đã đem túi tiền vét sạch . Đành phải từ bỏ, nhưng lại không cam lòng, tiếp tục đè nặng người dưới thân: Nếu không có tiền, ta đây liền cướp sắc”
Đông Sinh không nói gì chỉ suy nghĩ, cô nương này ở đâu lại học được cái tính cách bá đạo như vầy.
Không nghĩ đến, Tần Châu Ngọc không phải chi nói đùa vậy thôi. Lời vừa nói xong, đã muốn hành động, vòng tay qua đằng trước ngực Đông Sinh, lòn tay vào ngực của hắn. Lúc này đã vào mùa hạ, Đông Sinh quần áo mỏng manh, tay nàng đặt ở đó đã đụng vào da thịt của hắn.
Bởi vì trong lòng Tần Châu Ngọc đang tức giận, mò thực dùng sức, cơ hồ là vừa sờ vừa bóp. Đông Sinh vốn bởi vì cảm xúc vừa mừng vừa sợ, cứ để mặc nàng mò vào, nhưng nàng ở trước ngực hắn càng bóp càng mạnh, hắn rốt cục thì nhịn không được, nắm lại bàn tay đang làm bừa của nàng lại, xấu hổ bất đắc dĩ nói: Đủ rồi !
Tần Châu Ngọc lại càng hung hăng sờ bóp hắn một phen, rốt cục thì không tình nguyện buông ra.Đông Sinh thừa dịp này xoay người lại đem nàng đặt xuống dưới. Nhưng không để nàng đặt chân xuống đất, mà là ôm nàng theo dựa vào mình cùng đứng lên.
Đông Sinh vỗ vỗ trên người xuống, lại nhìn hướng Tần Châu Ngọc đang đứng, đã thấy nàng khoanh tay đưng nghiêng mặt nhìn mình,rất có bộ dáng của bọn lưu manh.
Nàng như thế nào lại ở chỗ này? Đông Sinh biết nàng đang tức giận, bất quá chỉ là muốn biết hiện tại đang xảy ra chuyện gì?
Ta thích ở đây liền đứng ở đây, liên quan gì đến ngươi? Tần Châu Ngọc hầm hừ hồi, như trước kiêu ngạo mà ngang đầu.
Đông Sinh thở dài: Ta rõ ràng đã nhìn thấy ngươi lên xe rồi mà”
Tần Châu Ngọc nghe nói vậy mới quay đầu nhìn về phía hắn, mặt hờn dỗi hỏi: Ngươi có đi đưa ta ?
uh. Đông Sinh gật gật đầu, Lặng lẽ đi đưa .
Tần Châu Ngọc sắc mặt thoáng dịu đi một chút,nhưng rất nhanh lại tức giận hậm hực liếc hắn.
Đông Sinh không để ý chỉ tiếp tục hỏi : Ta muốn biết ngươi vì sao lại ở chỗ này?
Tần Châu Ngọc trầm mặc hồi lâu, rốt cục vẫn là quay đầu, chống lại Đông Sinh: Ở trên đường ta nghĩ nghĩ, vào hoàng cung cho dù lên làm phi tử, kia cũng là thiếp của Hoàng Thượng. Ta mới không cần làm thiếp, cho nên tìm cái cớ để trở lại.
Cứ như vậy? Đông Sinh có chút hoài nghi.
Tần Châu Ngọc gật gật đầu: Còn có thể như thế nào? Nghĩ nghĩ lại nói tiếp, Ta đã nghĩ kĩ lắm rồi, ta là phải làm vợ lớn , người nào muốn cưới ta làm vợ, ta sẽ cố gắng làm một người vợ tốt”
Đông Sinh sửng sốt, còn chưa kịp mở miệng, Tần Châu Ngọc lại đã giận dữ nói: Không cho phép cự tuyệt, còn có... Không cho phép có tiểu thiếp.
Đông Sinh rốt cuộc cũng cười vang, đem cả thân hình Tần Châu Ngọc, dùng sức ôm thật mạnh vào trong lòng, ở bên lỗ tai nàng nói: Tiểu Ngọc, ngươi như thế nào lại thú vị như vậy!
Những lời này làm cho Tần Châu Ngọc thẹn quá thành giận, ở trong lòng Đông sinh liều mình dãy dụa, đánh nhẹ vào trong ngực hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: Tống tiểu tử, không cho cười ta.
Được ,được ta không cười. Đông Sinh càng nói, càng cười nhiều hơn.
/93
|