Sáng sớm ngày thứ hai, lúc ăn cơm, Trương Cẩn cứ trái gãi phải cào không ngừng, nói thầm với mẹ Đông Sinh: “Đại nương, con ở nhà nương ngủ một đêm, thế nào mà lại bị ngứa khắp người á?”
Mẹ Đông Sinh không thuận mắt được cái dạng công tử thành thị này, liền tức giận đáp lại hắn, “Điều kiện ở nông thôn chúng ta khác biệt, lại khiến cho Trương công tử chịu khổ rồi.”
Trương công tử vừa gãi ngứa, vô tri vô giác mà cười hắc hắc nói: “Đâu có đâu có, chẳng qua là tối hôm qua có chút lạnh, con có hỏi mượn Đông Sinh nhà nương một cái chăn, không biết làm sao lại bị ngứa. Con đoán chừng là do cái chăn kia lâu rồi chưa có phơi qua nắng.”
Đông Sinh nghe vậy ho một tiếng, thản nhiên nói: “Ngày hôm qua đã muộn rồi, ta cũng không tìm được cái chăn nào, để sau ta tìm xem có cái nào mới cho ngươi hay không.” Sau đó chàng rất nhanh nói sang chuyện khác, “Nương, ngày mốt con cùng Tiểu Ngọc kết hôn rồi, cần phải chuẩn bị những thứ gì vậy?”
“Đương nhiên là giết già mổ vịt rồi, nhưng mà đến hôn lễ các con không cần làm gì cả, kêu Đại Tráng Nhị Cường đến hỗ trợ là được.” Nói xong chỉ chỉ Trương Cẩn, “Trương công tử dự định ở lại uống rượu mừng rồi mới trở về thành, không ngại xắn tay giúp đỡ một chút nhé!”
“Không ngại, đương nhiên không ngại.” Tuy nhiên trơ mắt nhìn ý trung nhân gả cho người khác, là một chuyện bi thương đến cực điểm, nhưng đây cũng là phương pháp tốt để quên đi đau thương, không phải sao?
Được rồi, sự thật là, loại chuyện này, Trương công tử Trương Cẩn dăm ba tháng lại trình diễn một lần, dù sao thì từ khi hắn biết yêu, ý trung nhân từng có thật sự là nhiều lắm. Mà hắn sở dĩ ở lại uống rượu mừng, đơn giản là nhiệm vụ mà Trương viên ngoại liên tục giao cho, chính là tạo mối quan hệ tốt với cử nhân duy nhất của huyện trong vòng mười năm này, cùng người ta học một ít thi thư lễ nghi.
Học ông nội ngươi chứ thi thư lễ nghi, cuộc đời Trương mỗ hắn ghét nhất là đọc sách, hừ!
Thôn Kim Viên đã lâu rồi không có chuyện vui, hôm nay lại vừa vặn là ngày thành thân của cử nhân thi đậu. Bà con làng xóm chất phác nhiệt tình lại thích náo nhiệt, tự nhiên chủ động tới nhà Đông Sinh hỗ trợ, trong sân ồn ồn ào ào, rất náo nhiệt.
Mẹ Đông Sinh đã an bài hết thảy, lặng lẽ dẫn Tần Châu Ngọc qua phòng mình. Lấy ra một hộp gỗ nhỏ trong tủ, đặt trước mặt nàng: “Mở ra nhìn xem có thích hay không?”
Tần Châu Ngọc do dự mở hộp gỗ ra, một bộ giá y màu đỏ hiện ra trước mắt nàng.
Mẹ Đông Sinh vuốt bộ quần áo, thở dài, hiếm có nói lời chân thành: “Nha đầu, hôm nay con không cha không mẹ, không có người mua đồ cưới chuẩn bị giá ý. Bộ giá y này là năm đó ta mặc lúc kết hôn đấy, hôm nay ta tặng nó cho con, coi như là mẫu thân đặt mua giá y cho con gái.”
Bộ giá y màu đỏ kia thực sự xinh đẹp, hai mắt Tần Châu Ngọc tỏa sáng, sờ lên thấy yêu thích không buông tay, lâu sau, nàng mới nhớ tới, có chút ngượng ngùng mà mở miệng: “Cảm ơn, đại nương.”
Mẹ Đông Sinh bật cười: “Đừng đại nương đại nương gì nữa.”
Tần Châu Ngọc ôm giá y đỏ, cười hắc hắc, lập tức chuyển miệng: “Nương, người thật tốt.”
Mẹ Đông Sinh sờ sờ đầu nàng: “Đem quần áo cất kỹ, đi tìm Đông Sinh đi.”
Tần Châu Ngọc vui mừng phấn khởi ôm quần áo về phòng mình. Vốn muốn mặc thử một chút, nhưng nghĩ nghĩ, vẫn là cẩn thận đặt ở đầu giường, chạy ra sân nhỏ hỗ trợ.
Đông Sinh đang bận rộn dán chữ hỷ, treo đèn lồng, chung quanh túm tụm nhiều người, nàng đứng bên ngoài cách vài bước, nghiêng đầu nhìn nhìn, cũng không biết mình nên giúp gì, liền chạy tới chỗ náo nhiệt nhất trong nội viện.
Đám gà vịt còn chút hơi tàn đáng thương bị ném ở chính giữa. Đại Tráng cầm dao, tựa hồ là muốn xuất trận, chỉ là mới bước lên, Trương Cẩn ở một bên xem náo nhiệt, bỗng nhiên đi đến trước, thò tay lấy dao trong tay Đại Tráng, vỗ ngực: “Việc nhỏ này cứ giao cho ta là được rồi.”
Đại Tráng thấy hắn xung phong nhận việc, cũng không nghĩ nhiều liền đưa dao cho hắn, còn mình thì lui ra.
Trương Cẩn giơ dao, dưới con mắt mong chờ của mọi người, từng bước một đi về đám gà vịt lập tức sẽ thành món ngon trên mâm kia, thuận tay nhấc một con lên.
Tần Châu Ngọc cũng tò mò mà ngoái đầu nhìn, muốn xem Trương công tử làm đao phủ như thế nào.
Nào biết, Trương Cẩn giơ dao, cùng con vịt trong tay nhìn nhau cả buổi, bỗng nhiên vứt dao đi, chạy nhanh ra đám người bên ngoài.
“Này này này, Trương công tử, không phải ngươi sợ đấy chứ?” Đại Tráng cười nhặt dao lên cắt một phát trên cổ con vịt kia, máu vịt chảy ồ ồ xuống bát.
Trương Cẩn che mắt, lôi kéo Tần Châu Ngọc chậc chậc nhỏ giọng nói: “Nhìn thấy chưa? Đây chính là đám người thôn dân dã man, quá tàn nhẫn. Nàng thực sự muốn ở chỗ này cả đời?”
Tần Châu Ngọc cũng cảm thấy giết gà làm vịt có chút máu me, nhưng nghĩ đến mỹ vị trên bàn ăn, lại cảm thấy có thể bỏ qua được, trừng mắt nhìn Trương Cẩn nói, “Đợi tới lúc ngươi không ăn thịt thì hãy nói lại những lời này nhé!”
Nói xong, bĩu môi rời khỏi chiến trường máu me cùng Trương công tử nhàm chán, đi tìm tướng công của nàng.
Lúc này, Đông Sinh đã dán xong chữ hỷ, treo xong đèn lồng đỏ, vỗ tay thưởng thức thành quả, thấy Tần Châu Ngọc đi tới, nhờ những người khác làm tiếp việc, còn mình thì kéo tay nàng về phòng.
Vào trong phòng, Tần Châu Ngọc mới phát hiện ra, phòng ngủ đơn giản chẳng biết lúc nào đã được trang trí hoàn toàn mới, dán chữ hỷ đỏ thắm, đôi uyên ương đỏ phủ trên giường, lúc này nàng mới mơ hồ cảm nhận được ý nghĩa kết hôn thực sự, trong lòng không nhịn được mà dồn dập, đôi má tựa như cũng bị màu sắc đỏ thẫm này làm đỏ lên.
Đông Sinh kéo nàng ngồi xuống, không biết từ chỗ nào móc ra một cái vòng tay bạc, ngồi xổm nửa người xuống, nhìn ánh mắt nàng cười, nắm bàn tay như ngọc trắng kia, cẩn thận đeo vào, nói: “Không có tam môi lục sính, cũng không có bát sĩ đại kiệu*, ta cưới được nàng dâu hình như quá hời rồi. Dùng tạm cái này làm sính lễ có được không?”
*kiệu lớn tám người khiêng
Tần Châu Ngọc đưa tay nhìn nhìn chiếc vòng trên cổ tay, ngẩng đầu kiêu ngạo, cười nói:” Chàng nói như vậy, ta cũng mới nghĩ đến, hình như là quá hời cho chàng rồi. Nhưng mà ngẫm lại, ta cũng không có đồ cưới, ta cố tạm nhận sinh lễ này nhé. Ai nha, phía trên này còn khắc tên của hai ta này! Nhìn không ra chàng là thư ngốc mà còn rất để tâm nha!”
Nói xong, cười khanh khách càng thêm vui vẻ.
Đông Sinh không khỏi ấm áp đáy lòng, một lát sau, lại nghĩ đến cái gì đó mở miệng, nắm chặt tay nàng, trịnh trọng nói: “Tiểu Ngọc, nàng nghĩ kỹ đi, sau khi kết hôn, cho dù phát sinh chuyện gì, nàng nhớ ra cái gì, nàng là ai, đến từ đâu, cũng không được đổi ý, biết chưa?”
“Rõ rồi rõ rồi, thế nào mà chàng lại cùng tên Trương Cẩn kia giống nhau vậy.” Tần Châu Ngọc không cho là đúng phất phất tay, “Ta sẽ không hối hận đâu, cho dù có ngày ta phát hiện ra mình là thiên kim công chúa, cũng sẽ không đổi ý.”
Nói xong, nàng dùng lực bóp mặt Đông Sinh: “Ta chính là thích cái tên thư ngốc nhà chàng, ta muốn làm vợ của chàng.”
Đông Sinh bị nàng bóp nhe răng trợn mắt, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đắc ý của nàng, lại vô cùng mừng rỡ, dứt khoát nắm cổ tay nàng, kéo đầu nàng xuống, chính mình hướng lên nghênh đón, cắn đôi môi đỏ mọng của nàng, đảo qua nhiều lần, khẽ cắn mút mạnh.
“Ai nha! Ta cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không thấy.” Nhị Cường một tiếng kẽo kẹt đẩy cửa phòng ra, thấy hai cái cổ uyên ương giao nhau, vội vàng liếc mắt đang che lui ra ngoài.
Hai người trong phòng tách ra, Đông Sinh thản nhiên cười, còn Tần Châu Ngọc lại xấu hổ đỏ mặt, véo mạnh cái người đầu têu.
“Ồ? Không thấy cái gì cơ, ta cũng mau đến xem thôi!” Ngoài cửa vang lên tiếng hiếu kỳ của Trương Cẩn. Chỉ là sau một khắc giống như đã bị người kéo đi, vừa giãy dụa vừa gào, “Này này! Các ngươi sao lại ngăn ta?”
“Biểu ca biểu tẩu, đợi hai đêm nữa chính là đêm động phòng hoa chúc rồi, cũng đừng quá vội vàng nha!” Tiếng cười trêu chọc của Nhị Cường dần dần xa.
Ngày kết hôn cuối cùng cũng đến, bởi vì là ở nông thôn, Tần Châu Ngọc lại ở nhà Đông Sinh, nên không cần các loại lễ nghi đón dâu phiền phức, tự nhiên quy củ cũng ít đi rất nhiều. Đơn giản là mở bàn tiệc lớn, chiêu đãi hương thân quê nhà, lại bái thiên địa.
Sau khi bái thiên địa xong, Đông Sinh ở bên ngoài mời khách, Tần Châu Ngọc ngồi một mình trong phòng tân hôn một lúc, rốt cuộc không nhịn được, xốc khăn hỷ lên, chạy đến bên cửa sổ, vụng trộm nhìn Đông Sinh mời rượu qua khe hở. Nàng đã đội khăn hỷ từ sáng sớm hôm nay, vẫn chưa được nhìn thấy dáng vẻ của Đông Sinh. Hiện giờ từ xa xa nhìn đến, chỉ thấy Đông Sinh một thân hỷ phục, dưới ánh đèn lồng đỏ, lộ rõ dáng vẻ đặc biệt ngọc thụ lâm phong, so với bất kỳ thời điểm nào trước đây đều đẹp mắt hơn.
Tần Châu Ngọc ngắm nhìn, cảm thấy mặt mình có chút nóng lên. Nàng lắc lắc đầu, lúc ngẩng đầu nhìn, lại phát hiện không thấy tân lang ở chỗ cũ.
Còn đang nghi hoặc, ngoài cửa đã vang lên một hồi sột sột soạt soạt ồn ào, nàng vội vàng chạy về giường, luống cuống tay chân đội khăn hỷ lên, hai tay đặt trên đùi, bộ dạng nhu thuận lặng lẽ ngồi chờ.
“Biểu ca, chúng ta muốn đi náo động phòng.” Tiếng Đại Tráng Nhị Cường om sòm không ngừng.
“Biến biến biến! Xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, há có thể bị mấy tên tiểu tử các ngươi quấy rối.” Đông Sinh nói xong, không chút khách khí đóng cửa lại, để lại một đám vô vị nghe chân tường.
Mẹ Đông Sinh không thuận mắt được cái dạng công tử thành thị này, liền tức giận đáp lại hắn, “Điều kiện ở nông thôn chúng ta khác biệt, lại khiến cho Trương công tử chịu khổ rồi.”
Trương công tử vừa gãi ngứa, vô tri vô giác mà cười hắc hắc nói: “Đâu có đâu có, chẳng qua là tối hôm qua có chút lạnh, con có hỏi mượn Đông Sinh nhà nương một cái chăn, không biết làm sao lại bị ngứa. Con đoán chừng là do cái chăn kia lâu rồi chưa có phơi qua nắng.”
Đông Sinh nghe vậy ho một tiếng, thản nhiên nói: “Ngày hôm qua đã muộn rồi, ta cũng không tìm được cái chăn nào, để sau ta tìm xem có cái nào mới cho ngươi hay không.” Sau đó chàng rất nhanh nói sang chuyện khác, “Nương, ngày mốt con cùng Tiểu Ngọc kết hôn rồi, cần phải chuẩn bị những thứ gì vậy?”
“Đương nhiên là giết già mổ vịt rồi, nhưng mà đến hôn lễ các con không cần làm gì cả, kêu Đại Tráng Nhị Cường đến hỗ trợ là được.” Nói xong chỉ chỉ Trương Cẩn, “Trương công tử dự định ở lại uống rượu mừng rồi mới trở về thành, không ngại xắn tay giúp đỡ một chút nhé!”
“Không ngại, đương nhiên không ngại.” Tuy nhiên trơ mắt nhìn ý trung nhân gả cho người khác, là một chuyện bi thương đến cực điểm, nhưng đây cũng là phương pháp tốt để quên đi đau thương, không phải sao?
Được rồi, sự thật là, loại chuyện này, Trương công tử Trương Cẩn dăm ba tháng lại trình diễn một lần, dù sao thì từ khi hắn biết yêu, ý trung nhân từng có thật sự là nhiều lắm. Mà hắn sở dĩ ở lại uống rượu mừng, đơn giản là nhiệm vụ mà Trương viên ngoại liên tục giao cho, chính là tạo mối quan hệ tốt với cử nhân duy nhất của huyện trong vòng mười năm này, cùng người ta học một ít thi thư lễ nghi.
Học ông nội ngươi chứ thi thư lễ nghi, cuộc đời Trương mỗ hắn ghét nhất là đọc sách, hừ!
Thôn Kim Viên đã lâu rồi không có chuyện vui, hôm nay lại vừa vặn là ngày thành thân của cử nhân thi đậu. Bà con làng xóm chất phác nhiệt tình lại thích náo nhiệt, tự nhiên chủ động tới nhà Đông Sinh hỗ trợ, trong sân ồn ồn ào ào, rất náo nhiệt.
Mẹ Đông Sinh đã an bài hết thảy, lặng lẽ dẫn Tần Châu Ngọc qua phòng mình. Lấy ra một hộp gỗ nhỏ trong tủ, đặt trước mặt nàng: “Mở ra nhìn xem có thích hay không?”
Tần Châu Ngọc do dự mở hộp gỗ ra, một bộ giá y màu đỏ hiện ra trước mắt nàng.
Mẹ Đông Sinh vuốt bộ quần áo, thở dài, hiếm có nói lời chân thành: “Nha đầu, hôm nay con không cha không mẹ, không có người mua đồ cưới chuẩn bị giá ý. Bộ giá y này là năm đó ta mặc lúc kết hôn đấy, hôm nay ta tặng nó cho con, coi như là mẫu thân đặt mua giá y cho con gái.”
Bộ giá y màu đỏ kia thực sự xinh đẹp, hai mắt Tần Châu Ngọc tỏa sáng, sờ lên thấy yêu thích không buông tay, lâu sau, nàng mới nhớ tới, có chút ngượng ngùng mà mở miệng: “Cảm ơn, đại nương.”
Mẹ Đông Sinh bật cười: “Đừng đại nương đại nương gì nữa.”
Tần Châu Ngọc ôm giá y đỏ, cười hắc hắc, lập tức chuyển miệng: “Nương, người thật tốt.”
Mẹ Đông Sinh sờ sờ đầu nàng: “Đem quần áo cất kỹ, đi tìm Đông Sinh đi.”
Tần Châu Ngọc vui mừng phấn khởi ôm quần áo về phòng mình. Vốn muốn mặc thử một chút, nhưng nghĩ nghĩ, vẫn là cẩn thận đặt ở đầu giường, chạy ra sân nhỏ hỗ trợ.
Đông Sinh đang bận rộn dán chữ hỷ, treo đèn lồng, chung quanh túm tụm nhiều người, nàng đứng bên ngoài cách vài bước, nghiêng đầu nhìn nhìn, cũng không biết mình nên giúp gì, liền chạy tới chỗ náo nhiệt nhất trong nội viện.
Đám gà vịt còn chút hơi tàn đáng thương bị ném ở chính giữa. Đại Tráng cầm dao, tựa hồ là muốn xuất trận, chỉ là mới bước lên, Trương Cẩn ở một bên xem náo nhiệt, bỗng nhiên đi đến trước, thò tay lấy dao trong tay Đại Tráng, vỗ ngực: “Việc nhỏ này cứ giao cho ta là được rồi.”
Đại Tráng thấy hắn xung phong nhận việc, cũng không nghĩ nhiều liền đưa dao cho hắn, còn mình thì lui ra.
Trương Cẩn giơ dao, dưới con mắt mong chờ của mọi người, từng bước một đi về đám gà vịt lập tức sẽ thành món ngon trên mâm kia, thuận tay nhấc một con lên.
Tần Châu Ngọc cũng tò mò mà ngoái đầu nhìn, muốn xem Trương công tử làm đao phủ như thế nào.
Nào biết, Trương Cẩn giơ dao, cùng con vịt trong tay nhìn nhau cả buổi, bỗng nhiên vứt dao đi, chạy nhanh ra đám người bên ngoài.
“Này này này, Trương công tử, không phải ngươi sợ đấy chứ?” Đại Tráng cười nhặt dao lên cắt một phát trên cổ con vịt kia, máu vịt chảy ồ ồ xuống bát.
Trương Cẩn che mắt, lôi kéo Tần Châu Ngọc chậc chậc nhỏ giọng nói: “Nhìn thấy chưa? Đây chính là đám người thôn dân dã man, quá tàn nhẫn. Nàng thực sự muốn ở chỗ này cả đời?”
Tần Châu Ngọc cũng cảm thấy giết gà làm vịt có chút máu me, nhưng nghĩ đến mỹ vị trên bàn ăn, lại cảm thấy có thể bỏ qua được, trừng mắt nhìn Trương Cẩn nói, “Đợi tới lúc ngươi không ăn thịt thì hãy nói lại những lời này nhé!”
Nói xong, bĩu môi rời khỏi chiến trường máu me cùng Trương công tử nhàm chán, đi tìm tướng công của nàng.
Lúc này, Đông Sinh đã dán xong chữ hỷ, treo xong đèn lồng đỏ, vỗ tay thưởng thức thành quả, thấy Tần Châu Ngọc đi tới, nhờ những người khác làm tiếp việc, còn mình thì kéo tay nàng về phòng.
Vào trong phòng, Tần Châu Ngọc mới phát hiện ra, phòng ngủ đơn giản chẳng biết lúc nào đã được trang trí hoàn toàn mới, dán chữ hỷ đỏ thắm, đôi uyên ương đỏ phủ trên giường, lúc này nàng mới mơ hồ cảm nhận được ý nghĩa kết hôn thực sự, trong lòng không nhịn được mà dồn dập, đôi má tựa như cũng bị màu sắc đỏ thẫm này làm đỏ lên.
Đông Sinh kéo nàng ngồi xuống, không biết từ chỗ nào móc ra một cái vòng tay bạc, ngồi xổm nửa người xuống, nhìn ánh mắt nàng cười, nắm bàn tay như ngọc trắng kia, cẩn thận đeo vào, nói: “Không có tam môi lục sính, cũng không có bát sĩ đại kiệu*, ta cưới được nàng dâu hình như quá hời rồi. Dùng tạm cái này làm sính lễ có được không?”
*kiệu lớn tám người khiêng
Tần Châu Ngọc đưa tay nhìn nhìn chiếc vòng trên cổ tay, ngẩng đầu kiêu ngạo, cười nói:” Chàng nói như vậy, ta cũng mới nghĩ đến, hình như là quá hời cho chàng rồi. Nhưng mà ngẫm lại, ta cũng không có đồ cưới, ta cố tạm nhận sinh lễ này nhé. Ai nha, phía trên này còn khắc tên của hai ta này! Nhìn không ra chàng là thư ngốc mà còn rất để tâm nha!”
Nói xong, cười khanh khách càng thêm vui vẻ.
Đông Sinh không khỏi ấm áp đáy lòng, một lát sau, lại nghĩ đến cái gì đó mở miệng, nắm chặt tay nàng, trịnh trọng nói: “Tiểu Ngọc, nàng nghĩ kỹ đi, sau khi kết hôn, cho dù phát sinh chuyện gì, nàng nhớ ra cái gì, nàng là ai, đến từ đâu, cũng không được đổi ý, biết chưa?”
“Rõ rồi rõ rồi, thế nào mà chàng lại cùng tên Trương Cẩn kia giống nhau vậy.” Tần Châu Ngọc không cho là đúng phất phất tay, “Ta sẽ không hối hận đâu, cho dù có ngày ta phát hiện ra mình là thiên kim công chúa, cũng sẽ không đổi ý.”
Nói xong, nàng dùng lực bóp mặt Đông Sinh: “Ta chính là thích cái tên thư ngốc nhà chàng, ta muốn làm vợ của chàng.”
Đông Sinh bị nàng bóp nhe răng trợn mắt, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đắc ý của nàng, lại vô cùng mừng rỡ, dứt khoát nắm cổ tay nàng, kéo đầu nàng xuống, chính mình hướng lên nghênh đón, cắn đôi môi đỏ mọng của nàng, đảo qua nhiều lần, khẽ cắn mút mạnh.
“Ai nha! Ta cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không thấy.” Nhị Cường một tiếng kẽo kẹt đẩy cửa phòng ra, thấy hai cái cổ uyên ương giao nhau, vội vàng liếc mắt đang che lui ra ngoài.
Hai người trong phòng tách ra, Đông Sinh thản nhiên cười, còn Tần Châu Ngọc lại xấu hổ đỏ mặt, véo mạnh cái người đầu têu.
“Ồ? Không thấy cái gì cơ, ta cũng mau đến xem thôi!” Ngoài cửa vang lên tiếng hiếu kỳ của Trương Cẩn. Chỉ là sau một khắc giống như đã bị người kéo đi, vừa giãy dụa vừa gào, “Này này! Các ngươi sao lại ngăn ta?”
“Biểu ca biểu tẩu, đợi hai đêm nữa chính là đêm động phòng hoa chúc rồi, cũng đừng quá vội vàng nha!” Tiếng cười trêu chọc của Nhị Cường dần dần xa.
Ngày kết hôn cuối cùng cũng đến, bởi vì là ở nông thôn, Tần Châu Ngọc lại ở nhà Đông Sinh, nên không cần các loại lễ nghi đón dâu phiền phức, tự nhiên quy củ cũng ít đi rất nhiều. Đơn giản là mở bàn tiệc lớn, chiêu đãi hương thân quê nhà, lại bái thiên địa.
Sau khi bái thiên địa xong, Đông Sinh ở bên ngoài mời khách, Tần Châu Ngọc ngồi một mình trong phòng tân hôn một lúc, rốt cuộc không nhịn được, xốc khăn hỷ lên, chạy đến bên cửa sổ, vụng trộm nhìn Đông Sinh mời rượu qua khe hở. Nàng đã đội khăn hỷ từ sáng sớm hôm nay, vẫn chưa được nhìn thấy dáng vẻ của Đông Sinh. Hiện giờ từ xa xa nhìn đến, chỉ thấy Đông Sinh một thân hỷ phục, dưới ánh đèn lồng đỏ, lộ rõ dáng vẻ đặc biệt ngọc thụ lâm phong, so với bất kỳ thời điểm nào trước đây đều đẹp mắt hơn.
Tần Châu Ngọc ngắm nhìn, cảm thấy mặt mình có chút nóng lên. Nàng lắc lắc đầu, lúc ngẩng đầu nhìn, lại phát hiện không thấy tân lang ở chỗ cũ.
Còn đang nghi hoặc, ngoài cửa đã vang lên một hồi sột sột soạt soạt ồn ào, nàng vội vàng chạy về giường, luống cuống tay chân đội khăn hỷ lên, hai tay đặt trên đùi, bộ dạng nhu thuận lặng lẽ ngồi chờ.
“Biểu ca, chúng ta muốn đi náo động phòng.” Tiếng Đại Tráng Nhị Cường om sòm không ngừng.
“Biến biến biến! Xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, há có thể bị mấy tên tiểu tử các ngươi quấy rối.” Đông Sinh nói xong, không chút khách khí đóng cửa lại, để lại một đám vô vị nghe chân tường.
/93
|