Cứ thế không lâu sau, tiểu tử nhà Hạnh Nhi bên cạnh đã vừa trắng vừa mập mạp, trượng phu của Hạnh Nhi thì cứ cả ngày ôm con lượn lờ trước mặt Tần Châu Ngọc, Tần Châu Ngọc vốn định giả bộ như chẳng thèm ngó tới, nhưng cứ nhìn thấy cái bánh bao thịt nhỏ đấy cười khanh khách quơ tay chân nhỏ xíu, nàng lại nhịn không được ý muốn thò tay sờ nắn cậu bé, về sau dường như càng xem càng thích, ngay cả mặt mũi cũng không thèm giữ.
Hết lần này tới lần khác, đã lâu như vậy rồi mà bụng nàng vẫn không có chút động tĩnh nào, rõ ràng nàng với Đông Sinh làm chuyện sinh con rất chăm chỉ đấy nhé.
Cho đến một ngày, mẹ Đông Sinh thấy nàng đứng ở cổng trêu trọc con trai nhỏ nhà Hạnh Nhi, nhịn không được nói đùa: “Nha đầu, nếu thích tiểu oa nhi như vậy, thì mau mau cùng Đông Sinh sinh một đứa đi, mẹ cũng đang chờ được ôm cháu trai đây này!”
Lời này thực sự chạm đến chỗ đau của Tần Châu Ngọc, chỉ thấy nàng xụ miệng quay người, đi đến trước mặt mẹ Đông Sinh, mắt nhìn đám gà mái đang cục cục tìm ăn, bỗng nhiên vẻ mặt buồn bực, thanh âm hờn dỗi nói: “Nương, có phải con là con gà không biết đẻ trứng hay không?”
Mẹ Đông Sinh sửng sốt, chợt cười ha ha: “Nha đầu ngốc, loại chuyện này càng gấp thì càng không được đấy.”
Tần Châu Ngọc bĩu môi, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Vậy tại sao Hạnh Nhi kết hôn một năm, con trai cũng đã sinh ra rồi?”
Mẹ Đông Sinh vỗ vỗ nàng: “Ta cùng cha Đông Sinh kết hôn hai năm mới có Đông Sinh đấy.”
“Thế ạ?” Tần Châu Ngọc vô thức nói, dường như lại nghĩ đến chuyện gì đó, lông mày cũng xoắn thành một đoàn, bộ dạng muốn nói lại thôi.
Mẹ Đông Sinh hiểu ý: “Con có chuyện gì thì mau nói luôn đi, hai người chúng ta còn có chuyện gì không thể nói đây.”
Tần Châu Ngọc ah một tiếng, cắn cắn môi, đầu vươn về trước, ghé sát tai bà, đỏ mặt nhỏ giọng nói mấy câu.
Mẹ Đông Sinh nháy mắt mấy cái, ngơ ngác một chút, thốt ra: “Như vậy đương nhiên là không hoài thai được.”
Nói xong, nhìn thấy mặt Tần Châu Ngọc sắc mặt biến hồng, bộ dạng u oán, liền ngừng lại chút, rồi hướng nàng vẫy tay nói: “Cho dù tên tiểu tử kia làm cái quỷ gì, con cứ làm theo lời ta là được.”
Tần Châu Ngọc tò mò tiến đến trước mặt bà, nghe giọng bà nhỏ giọng bên tai dặn dò vài câu, hiểu rõ gật gật đầu.
Đến buổi tối, mẹ chồng nàng dâu hợp lực hầm cách thủy một bát canh ba ba, lúc bưng đến cho Đông Sinh, nói là chàng đã vất vả ôn bài, muốn chàng bồi bổ thân thể thật tốt, sau đó nghiêm túc nhắc chàng uống hết.
Đông Sinh cũng không nghĩ nhiều, thấy ánh mắt hai người đầy chờ mong, rất phối hợp hoàn thành nhiệm vụ.
Chỉ là thuốc bổ quá, thân thể khó tránh khỏi có chút phản ứng.
Đến lúc đi ngủ buổi tối, phản ứng này liền hoàn toàn bộc phát. Nhất là khi Tần Châu Ngọc chui vào chăn, thân thể hai người kề sát nhau, Đông Sinh lập tức cảm thấy khô nóng khó nhịn.
Trời ạ, đây chính là tam cửu đại hàn!
Đông Sinh là người đọc sách, từ trước đến nay cho rằng quân tử không nên nghĩ đến chuyện này, cho nên trước khi kết hôn đều chỉ có một mình. Bây giờ đã thành thân, đã nếm được tư vị đó, lại là tân hôn, liền một mực bỏ qua chính mình, gần như là hàng đêm đều sênh ca.
Nhưng mà cho dù phóng túng thế nào, cũng nên biết tiết chế đấy, nghĩ đến tối qua đã làm chuyện này rồi, mà không chỉ có làm một lần, liền cố gắng gạt bỏ tục niệm thân thể.
Tần Châu Ngọc cảm nhận được toàn thân Đông Sinh đã nóng lên, phát hỏa, trong lòng mừng thầm, nhưng đợi cả buổi cũng không thấy động tĩnh gì, rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Thư Ngốc, người chàng rất nóng hả?”
“Ừ.” Đông Sinh trong bóng tối khàn giọng đáp.
Tần Châu Ngọc lại hỏi: “Thế sao chàng không cởi quần áo ra?”
Giọng Đông Sinh càng thêm trầm thấp: “Không cần, lát nữa là hết nóng ấy mà.”
“Hay là vẫn nên cởi đi.” Nói xong, Tần Châu Ngọc liền xoay người kéo quần áo chàng.
Đông Sinh bất đắc dĩ, cũng cảm thấy thực sự khô nóng, liền theo tay nàng, cởi bỏ áo lót của mình, thân thể cởi trần nằm trong chăn. Như vậy, thế mà lại thật sự giảm độ khô nóng vài phần. Không ngờ, trong lòng chàng vừa nhẹ nhàng thở phào, chuẩn bị nhắm mắt thiếp đi, lại cảm giác được tay của Tần Châu Ngọc đang để ở ngực chàng, chậm rãi đi xuống.
“Tiểu Ngọc, nàng làm gì thế?” Đông Sinh có chút kiềm nén, ấy vậy mà ngày thường Tần Châu Ngọc dù gan lớn nhưng trên giường nàng vẫn hay câu nệ thẹn thùng đấy, có đôi khi tình ý quá sâu, chàng không nhịn được nói vài lời phóng đãng, nàng đều đỏ mặt, sử dụng phương thức ngược nàng quen nhất véo chàng đánh chàng để che giấu tâm tình không biết làm thế nào. Thế mà lúc này, không biết sao nàng lại có hành động to gan như thế?
Tần Châu Ngọc không nói không rằng, tay cứ tiếp tục đi xuống, nếu như Đông Sinh chú ý một chút, nhất định sẽ phát hiện bàn tay làm loạn kia của nàng, thực ra lại run nhè nhẹ.
Đợi cho đến khi tay nàng tiến vào trong quần lót, Đông Sinh rốt cuộc không có cách nào lại ngồi chờ chết, nắm lấy bả vai nàng, hỏi lại lần nữa: “Đến cùng là nàng muốn làm gì?”
Từ trước đến nay, nguyên tắc làm người của Tần Châu Ngọc là thẹn quá hóa giận, rõ ràng chàng biết lại còn cố tình hỏi, dứt khoát nghiêng người, ôm lấy chàng, thanh âm hung dữ hỏi: “Ta làm gì chẳng nhẽ chàng không biết?”
Đông Sinh bất đắc dĩ thở dài: “Nàng xác định nàng muốn hả?”
Tần Châu Ngọc đầu ngẩng cao, ngữ khí kiêu căng che dấu chột dạ: “Đương nhiên.”
Nói xong, hào khí ngất trời hôn Đông Sinh.
Vào thời điểm này, lý trí đến cùng cũng chỉ là mây bay. Thân thể vốn khô nóng không bình thường, lại thêm bị nàng trêu chọc như thế, đốm lửa nhỏ lập tức bùng cháy.
Hai người rất nhanh quấn thành một đoàn. Bên trong màn sa là một phen kiều diễm vô hạn.
Bất quá lúc này, Tần Châu Ngọc là đang mang theo sứ mạng đấy, tuy càng về sau đầu óc càng trở nên hỗn độn, như lọt vào trong sương mù, nhưng mà vẫn không quên đại sự, hai tay hai chân cuốn chặt lấy người bên trên.
Đến cuối cùng, Đông Sinh mắt thấy không giữ được nữa, vội vàng muốn rút ta, nào biết chàng vừa muốn động, Tần Châu Ngọc lại quấn chặt lấy, liền sau đó dưới thân co rút đến lợi hại, tư vị mất hồn này, cho dù là thánh nhân cũng không cách nào kiềm chế được, rốt cuộc vẫn phải đầu hàng.
Tần Châu Ngọc cảm giác được một cỗ ấm áp giao hòa trong thân thể, thở phào một cái, tay chân mềm nhũn ngã xuống giường, trong đầu vui sướng mà nghĩ đến bộ dạng trắng nõn của tiểu oa nhi, còn thân thể thì như đã lọt vào sương mù, không biết đêm nay đêm nào.
Ngược lại, Đông Sinh khôi phục khá nhanh, nhíu mày nhìn tàn tích trên giường, có chút ảo nảo, vội vàng mặc quần áo xuống giường, nhanh chóng bưng một chậu nước tới, làm ướt khăn mặt, đỡ người trên giường dậy, thì thầm nói: “Tiểu Ngọc, mau lau người cho ngủ ngon nào.”
Tần Châu Ngọc mơ mơ màng màng, mặc kệ hành động của chàng, chỉ có điều cảm giác được dị trạng dưới thân dưới, nàng mở choàng mắt, đẩy bả vai chàng ra xa, hung dữ quát: “Chàng làm gì thế?”
Đông Sinh tựa hồ bộ dạng vô tội buông tay: “Ta muốn giúp nàng lau người sạch sẽ, nếu không sẽ không ngủ ngon.”
Lông mày Tần Châu Ngọc dựng đứng lên, cơ hồ là mắt tròn sắp rớt ra: “Ngươi nói bậy! Đừng cho là ta không biết, ngươi không muốn cho ta mang thai.”
Đông Sinh sửng sốt, chợt nở nụ cười, đi tới, sờ sờ mặt nàng trấn an, rồi lại bị nàng hừ một tiếng gạt tay.
“Ta không phải là không muốn nàng mang thai, chỉ là bây giờ thì không thể.” Đông Sinh ngồi xuống bên cạnh nàng, “Nàng nghĩ mà xem, đầu năm tới ta sẽ vào kinh đi thi, vừa đi cũng khoảng non nửa năm, nếu nàng mang thai, thì ai chăm nàng?”
Chàng vốn là muốn nàng ở phương diện này mơ mơ màng màng, nên không giải thích nhiều, chỉ nghĩ đến thuận theo tự nhiên, nhưng không ngờ nàng lại biết.
Tần Châu Ngọc nghe chàng nói xong, lông mày nhíu lại thoáng buông ra, do dự rầu rĩ mở miệng, “Thật thế hả? Thế sao trước kia chàng không nói cho thiếp?”
“Trước kia nàng cũng không nói là muốn có con, gần đây nàng mới đề cập đến, ta cũng không biết phải nói thế nào với nàng. Yên tâm, chúng ta sẽ có con, mà chắc chắn rằng sẽ xinh đẹp hơn nhiều so với nhà Hạnh Nhi. Bất quá phải đợi đến khi ta tham gia khoa khảo, rồi mới nói tới. Được không?”
“Được!” Mặc dù nói như thế, nhưng ngữ khí Tần Châu Ngọc vẫn còn có chút mất mát đấy.
Đông Sinh thấy khuôn mặt nhỏ nhắn thất vọng của nàng, muốn chuyển đề tài, liền thuận miệng hỏi: “Trước kia nàng không phải không biết sao? Thế nào mà đột nhiên lại biết.
Tần Châu Ngọc thản nhiên nói: “Thiếp hỏi nương đấy.”
Đông Sinh nghẹn một hơi, tuy nói chuyện với mẹ chồng là chuyện tốt, nhưng loại chuyện khuê phòng vợ chồng này lại đi thỉnh giáo mẹ chàng, có chút mất mặt đấy. Liền ho khục nói: “Về sau có vấn đề gì, trực tiếp hỏi ta là được rồi, không cần hỏi nương đâu.”
“Ah” Đầu óc Tần Châu Ngọc còn đang thất vọng suy nghĩ rất lâu sau mới có thể có em bé, liền thuận miệng lúng túng đáp, sau khi đáp xong lại nghĩ tới cái gì, bĩu môi xem thường nói: “Chính chàng còn không phải không biết rất nhiều sao!”
Ách! Đông Sinh xoa trán.
Hết lần này tới lần khác, đã lâu như vậy rồi mà bụng nàng vẫn không có chút động tĩnh nào, rõ ràng nàng với Đông Sinh làm chuyện sinh con rất chăm chỉ đấy nhé.
Cho đến một ngày, mẹ Đông Sinh thấy nàng đứng ở cổng trêu trọc con trai nhỏ nhà Hạnh Nhi, nhịn không được nói đùa: “Nha đầu, nếu thích tiểu oa nhi như vậy, thì mau mau cùng Đông Sinh sinh một đứa đi, mẹ cũng đang chờ được ôm cháu trai đây này!”
Lời này thực sự chạm đến chỗ đau của Tần Châu Ngọc, chỉ thấy nàng xụ miệng quay người, đi đến trước mặt mẹ Đông Sinh, mắt nhìn đám gà mái đang cục cục tìm ăn, bỗng nhiên vẻ mặt buồn bực, thanh âm hờn dỗi nói: “Nương, có phải con là con gà không biết đẻ trứng hay không?”
Mẹ Đông Sinh sửng sốt, chợt cười ha ha: “Nha đầu ngốc, loại chuyện này càng gấp thì càng không được đấy.”
Tần Châu Ngọc bĩu môi, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Vậy tại sao Hạnh Nhi kết hôn một năm, con trai cũng đã sinh ra rồi?”
Mẹ Đông Sinh vỗ vỗ nàng: “Ta cùng cha Đông Sinh kết hôn hai năm mới có Đông Sinh đấy.”
“Thế ạ?” Tần Châu Ngọc vô thức nói, dường như lại nghĩ đến chuyện gì đó, lông mày cũng xoắn thành một đoàn, bộ dạng muốn nói lại thôi.
Mẹ Đông Sinh hiểu ý: “Con có chuyện gì thì mau nói luôn đi, hai người chúng ta còn có chuyện gì không thể nói đây.”
Tần Châu Ngọc ah một tiếng, cắn cắn môi, đầu vươn về trước, ghé sát tai bà, đỏ mặt nhỏ giọng nói mấy câu.
Mẹ Đông Sinh nháy mắt mấy cái, ngơ ngác một chút, thốt ra: “Như vậy đương nhiên là không hoài thai được.”
Nói xong, nhìn thấy mặt Tần Châu Ngọc sắc mặt biến hồng, bộ dạng u oán, liền ngừng lại chút, rồi hướng nàng vẫy tay nói: “Cho dù tên tiểu tử kia làm cái quỷ gì, con cứ làm theo lời ta là được.”
Tần Châu Ngọc tò mò tiến đến trước mặt bà, nghe giọng bà nhỏ giọng bên tai dặn dò vài câu, hiểu rõ gật gật đầu.
Đến buổi tối, mẹ chồng nàng dâu hợp lực hầm cách thủy một bát canh ba ba, lúc bưng đến cho Đông Sinh, nói là chàng đã vất vả ôn bài, muốn chàng bồi bổ thân thể thật tốt, sau đó nghiêm túc nhắc chàng uống hết.
Đông Sinh cũng không nghĩ nhiều, thấy ánh mắt hai người đầy chờ mong, rất phối hợp hoàn thành nhiệm vụ.
Chỉ là thuốc bổ quá, thân thể khó tránh khỏi có chút phản ứng.
Đến lúc đi ngủ buổi tối, phản ứng này liền hoàn toàn bộc phát. Nhất là khi Tần Châu Ngọc chui vào chăn, thân thể hai người kề sát nhau, Đông Sinh lập tức cảm thấy khô nóng khó nhịn.
Trời ạ, đây chính là tam cửu đại hàn!
Đông Sinh là người đọc sách, từ trước đến nay cho rằng quân tử không nên nghĩ đến chuyện này, cho nên trước khi kết hôn đều chỉ có một mình. Bây giờ đã thành thân, đã nếm được tư vị đó, lại là tân hôn, liền một mực bỏ qua chính mình, gần như là hàng đêm đều sênh ca.
Nhưng mà cho dù phóng túng thế nào, cũng nên biết tiết chế đấy, nghĩ đến tối qua đã làm chuyện này rồi, mà không chỉ có làm một lần, liền cố gắng gạt bỏ tục niệm thân thể.
Tần Châu Ngọc cảm nhận được toàn thân Đông Sinh đã nóng lên, phát hỏa, trong lòng mừng thầm, nhưng đợi cả buổi cũng không thấy động tĩnh gì, rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Thư Ngốc, người chàng rất nóng hả?”
“Ừ.” Đông Sinh trong bóng tối khàn giọng đáp.
Tần Châu Ngọc lại hỏi: “Thế sao chàng không cởi quần áo ra?”
Giọng Đông Sinh càng thêm trầm thấp: “Không cần, lát nữa là hết nóng ấy mà.”
“Hay là vẫn nên cởi đi.” Nói xong, Tần Châu Ngọc liền xoay người kéo quần áo chàng.
Đông Sinh bất đắc dĩ, cũng cảm thấy thực sự khô nóng, liền theo tay nàng, cởi bỏ áo lót của mình, thân thể cởi trần nằm trong chăn. Như vậy, thế mà lại thật sự giảm độ khô nóng vài phần. Không ngờ, trong lòng chàng vừa nhẹ nhàng thở phào, chuẩn bị nhắm mắt thiếp đi, lại cảm giác được tay của Tần Châu Ngọc đang để ở ngực chàng, chậm rãi đi xuống.
“Tiểu Ngọc, nàng làm gì thế?” Đông Sinh có chút kiềm nén, ấy vậy mà ngày thường Tần Châu Ngọc dù gan lớn nhưng trên giường nàng vẫn hay câu nệ thẹn thùng đấy, có đôi khi tình ý quá sâu, chàng không nhịn được nói vài lời phóng đãng, nàng đều đỏ mặt, sử dụng phương thức ngược nàng quen nhất véo chàng đánh chàng để che giấu tâm tình không biết làm thế nào. Thế mà lúc này, không biết sao nàng lại có hành động to gan như thế?
Tần Châu Ngọc không nói không rằng, tay cứ tiếp tục đi xuống, nếu như Đông Sinh chú ý một chút, nhất định sẽ phát hiện bàn tay làm loạn kia của nàng, thực ra lại run nhè nhẹ.
Đợi cho đến khi tay nàng tiến vào trong quần lót, Đông Sinh rốt cuộc không có cách nào lại ngồi chờ chết, nắm lấy bả vai nàng, hỏi lại lần nữa: “Đến cùng là nàng muốn làm gì?”
Từ trước đến nay, nguyên tắc làm người của Tần Châu Ngọc là thẹn quá hóa giận, rõ ràng chàng biết lại còn cố tình hỏi, dứt khoát nghiêng người, ôm lấy chàng, thanh âm hung dữ hỏi: “Ta làm gì chẳng nhẽ chàng không biết?”
Đông Sinh bất đắc dĩ thở dài: “Nàng xác định nàng muốn hả?”
Tần Châu Ngọc đầu ngẩng cao, ngữ khí kiêu căng che dấu chột dạ: “Đương nhiên.”
Nói xong, hào khí ngất trời hôn Đông Sinh.
Vào thời điểm này, lý trí đến cùng cũng chỉ là mây bay. Thân thể vốn khô nóng không bình thường, lại thêm bị nàng trêu chọc như thế, đốm lửa nhỏ lập tức bùng cháy.
Hai người rất nhanh quấn thành một đoàn. Bên trong màn sa là một phen kiều diễm vô hạn.
Bất quá lúc này, Tần Châu Ngọc là đang mang theo sứ mạng đấy, tuy càng về sau đầu óc càng trở nên hỗn độn, như lọt vào trong sương mù, nhưng mà vẫn không quên đại sự, hai tay hai chân cuốn chặt lấy người bên trên.
Đến cuối cùng, Đông Sinh mắt thấy không giữ được nữa, vội vàng muốn rút ta, nào biết chàng vừa muốn động, Tần Châu Ngọc lại quấn chặt lấy, liền sau đó dưới thân co rút đến lợi hại, tư vị mất hồn này, cho dù là thánh nhân cũng không cách nào kiềm chế được, rốt cuộc vẫn phải đầu hàng.
Tần Châu Ngọc cảm giác được một cỗ ấm áp giao hòa trong thân thể, thở phào một cái, tay chân mềm nhũn ngã xuống giường, trong đầu vui sướng mà nghĩ đến bộ dạng trắng nõn của tiểu oa nhi, còn thân thể thì như đã lọt vào sương mù, không biết đêm nay đêm nào.
Ngược lại, Đông Sinh khôi phục khá nhanh, nhíu mày nhìn tàn tích trên giường, có chút ảo nảo, vội vàng mặc quần áo xuống giường, nhanh chóng bưng một chậu nước tới, làm ướt khăn mặt, đỡ người trên giường dậy, thì thầm nói: “Tiểu Ngọc, mau lau người cho ngủ ngon nào.”
Tần Châu Ngọc mơ mơ màng màng, mặc kệ hành động của chàng, chỉ có điều cảm giác được dị trạng dưới thân dưới, nàng mở choàng mắt, đẩy bả vai chàng ra xa, hung dữ quát: “Chàng làm gì thế?”
Đông Sinh tựa hồ bộ dạng vô tội buông tay: “Ta muốn giúp nàng lau người sạch sẽ, nếu không sẽ không ngủ ngon.”
Lông mày Tần Châu Ngọc dựng đứng lên, cơ hồ là mắt tròn sắp rớt ra: “Ngươi nói bậy! Đừng cho là ta không biết, ngươi không muốn cho ta mang thai.”
Đông Sinh sửng sốt, chợt nở nụ cười, đi tới, sờ sờ mặt nàng trấn an, rồi lại bị nàng hừ một tiếng gạt tay.
“Ta không phải là không muốn nàng mang thai, chỉ là bây giờ thì không thể.” Đông Sinh ngồi xuống bên cạnh nàng, “Nàng nghĩ mà xem, đầu năm tới ta sẽ vào kinh đi thi, vừa đi cũng khoảng non nửa năm, nếu nàng mang thai, thì ai chăm nàng?”
Chàng vốn là muốn nàng ở phương diện này mơ mơ màng màng, nên không giải thích nhiều, chỉ nghĩ đến thuận theo tự nhiên, nhưng không ngờ nàng lại biết.
Tần Châu Ngọc nghe chàng nói xong, lông mày nhíu lại thoáng buông ra, do dự rầu rĩ mở miệng, “Thật thế hả? Thế sao trước kia chàng không nói cho thiếp?”
“Trước kia nàng cũng không nói là muốn có con, gần đây nàng mới đề cập đến, ta cũng không biết phải nói thế nào với nàng. Yên tâm, chúng ta sẽ có con, mà chắc chắn rằng sẽ xinh đẹp hơn nhiều so với nhà Hạnh Nhi. Bất quá phải đợi đến khi ta tham gia khoa khảo, rồi mới nói tới. Được không?”
“Được!” Mặc dù nói như thế, nhưng ngữ khí Tần Châu Ngọc vẫn còn có chút mất mát đấy.
Đông Sinh thấy khuôn mặt nhỏ nhắn thất vọng của nàng, muốn chuyển đề tài, liền thuận miệng hỏi: “Trước kia nàng không phải không biết sao? Thế nào mà đột nhiên lại biết.
Tần Châu Ngọc thản nhiên nói: “Thiếp hỏi nương đấy.”
Đông Sinh nghẹn một hơi, tuy nói chuyện với mẹ chồng là chuyện tốt, nhưng loại chuyện khuê phòng vợ chồng này lại đi thỉnh giáo mẹ chàng, có chút mất mặt đấy. Liền ho khục nói: “Về sau có vấn đề gì, trực tiếp hỏi ta là được rồi, không cần hỏi nương đâu.”
“Ah” Đầu óc Tần Châu Ngọc còn đang thất vọng suy nghĩ rất lâu sau mới có thể có em bé, liền thuận miệng lúng túng đáp, sau khi đáp xong lại nghĩ tới cái gì, bĩu môi xem thường nói: “Chính chàng còn không phải không biết rất nhiều sao!”
Ách! Đông Sinh xoa trán.
/93
|