Đông Sinh vội vã đẩy cửa vào, liền thấy Tần Châu Ngọc đang ngồi dưới đất, sờ sờ đầu, vẻ mặt thống khổ, chàng vội tiến lên, ngồi xổm xuống hỏi: “Làm sao thế?”
Tần Châu Ngọc nhíu mày ôm đầu, giọng ồm ồm nói: “Thiếp vừa nghe thấy chàng nói chuyện với ai đó, muốn ra nhìn xem, cũng chẳng biết sao bỗng nhiên đầu lại đau vô cùng, chân đột nhiên mềm nhũn ngã xuống đất.”
Đông Sinh kiểm tra khắp người nàng một phen, lo lắng hỏi: “Ngã ở đâu? Đầu còn đau không?”
Tần Châu Ngọc lắc đầu: “Không ngã nặng đâu đâu, chỉ là đầu vẫn còn có chút đau.”
Đông Sinh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đã nhăn thành một đoàn, ôm nàng nằm lên giường, ôn nhu nói: “Nàng ngủ một chút đi, nếu còn không đỡ thì chúng ta đi đại phu xem sao.”
Tần Châu Ngọc gật đầu, lại giữ chặt tay áo chàng: “Vừa nãy chàng nói chuyện cùng ai thế, chẳng hiểu sao thiếp lại thấy giọng nói kia rất quen.”
Đông Sinh sửng sốt, bất quá tim đập loạn cũng chỉ một thoáng thôi, liền thuận miệng nói: “Là Tần Tứ công tử của Hầu phủ, Tần Quý Hoàn, nàng không phải đã từng bảo thấy hắn quen mắt sao? Người này thoạt nhìn rất tốt, có lẽ vẫn còn ở bên ngoài đấy, nàng có muốn ra xem nhìn kỹ mặt không?
“Tần Quý Hoàn.” Tần Châu Ngọc thì thào lẩm nhẩm trong miệng, trong đầu bỗng nhiên lại ong ong một mảnh hỗn loạn, vội vàng ôm đầu, dùng sức đập vài cái, “Đau…Đau đầu quá.”
“Tiểu Ngọc, nàng sao vậy?” Đông Sinh thấy bộ dạng của nàng, bị dọa không nhẹ, luống cuống bắt lấy tay nàng, lại định đem nàng đỡ dậy, “Chúng ta bây giờ đi tìm đại phu thôi.”
Nào biết, Tần Châu Ngọc đã đỡ đau, lại bình tĩnh trở lại, vuốt vuốt đầu, miễn cưỡng không muốn động đậy: “Không sao không sao, chỉ là vừa lại nhói đau một cái thôi, thiếp ngủ một lúc chắc sẽ không có việc gì đâu.”
Lúc này Tần Quý Hoàn vẫn còn đứng trong nội viện chưa đi, nghe được động tĩnh trong phòng, vốn muốn đi qua hỏi xem có cần giúp đỡ hay không. Không ngờ, một gã thiếu niên sai vặt từ bên ngoài lòng như lửa đốt vội xông tới, giữ chặt hắn nói: “Thiếu gia, thiếu gia, người mau đi về đi, Hầu gia lại phát bệnh té xỉu rồi.”
Tần Quý Hoàn nghe thấy vậy, còn đâu tâm tư lo lắng cho người xa lạ vừa mới quen, phất phất tay áo, bước nhanh ra ngoài cùng gã sai vặt.
Mà Tần Châu Ngọc ngủ một giác, quả nhiên lại vui vẻ trở lại.
Bởi vì Đông Sinh sắp tham gia Thi Đình, nàng so với chàng còn khẩn trương hơn nhiều, hỗn loạn trong đầu trước kia đã bị ném sang một bên.
Ban ngày, Đông Sinh ở trong phòng đọc sách, nàng sợ quấy rầy chàng, liền chạy lên quán rượu phía trước giúp Trương Cẩn làm việc. Chỉ có điều, bình thường chưa lau xong nửa cái bàn lớn, lại vứt khăn đấy, chạy đến hậu viện hỏi Đông Sinh xem chàng có muốn uống nước hay ăn cái gì không. Lặp đi lặp lại, mỗi lần Đông Sinh đều bị cắt đứt mạch suy nghĩ, cũng có chút bất đắc dĩ.
Tần Châu Ngọc ý thức được mình đã quấy rầy đến người khác, đành phải thay đổi, sau này bắt đầu lặng lẽ chạy đến, chỉ nhìn chàng qua khe hở cánh cửa, thấy bộ dạng nhíu mày của Đông Sinh, thật sự là lo lắng hơn ai hết.
Đương nhiên, không đến mấy ngày, hành tung của nàng vẫn bị Đông Sinh phát hiện, dứt khoát kéo nàng vào phòng, để nàng bên cạnh chàng, cùng chàng ôn bài. Tần Châu Ngọc hiển nhiên là cao hứng, tuy nhiên phải chịu đựng không được nói lời nào tựu chung là việc khó. Vì vậy, cảnh tượng thường thấy biến thành, Đông Sinh một bộ dạng như nhà sư nhập định đọc bài, mà Tần Châu Ngọc khi thì nằm ở trên lưng chàng, khi lại tựa vào vai chàng, lúc thì lại nằm trên đùi chàng…ngáy o o.
Đông Sinh bất đắc dĩ buồn cười, nhưng là thấy nàng nhắm mắt, tay vô tri vô giác lại vuốt ve mặt nàng, trong lòng thấy nhẹ nhàng ấm áp.
Thi Đình xong, lại khổ sở chờ đợi. Trải qua cuộc thi lần này, Đông Sinh cả người gầy một vòng, nhưng đến cuối cùng, chàng cũng thở phào một cái nhẹ nhõm, an tâm chờ kết quả.
Buổi lễ thông báo ngày hôm đó, trời mới tờ mờ sáng, Đông Sinh đã cùng các cống sinh khác chờ ở điện Thái Hòa đợi Hoàng Thượng tuyên bố kết quả.
Chuyến đi này mất đến một ngày. Tần Châu Ngọc ngồi đợi trong nhà chán đến chết, lại nghĩ nếu Đông Sinh thi đỗ thì nên chúc mừng chàng thế nào, nghĩ tới nghĩ lui, thế nào cũng không nghĩ ra nổi.
Trương Cẩn thấy bộ dạng sứt đầu mẻ trán của nàng, thật sự nhịn không được mở miệng: “Nếu Thư Ngốc không thi qua cũng không có sao đâu, dù sao cũng đã là cống sĩ rồi.”
“Ta chẳng sợ chàng thi không trúng.” Tần Châu Ngọc hung hăng liếc xéo hắn, kiêu căng ngẩng cao đầu, “Ta là đang nghĩ xem nếu Đông Sinh thi đỗ thì chúng ta nên chúc mừng thế nào đây, mấy tháng nay chàng đã vất vả quá nhiều rồi đấy.”
“Ah, ra vậy hả!” Trương Cẩn hâm mộ có chút ghen tị gật đầu, bỗng nhiên con ngươi đảo một vòng, tặc lưỡi cười mờ ám mở miệng: “Ta có cách hay này, đảm bảo Thư sinh sẽ rất vui vẻ cho mà xem.”
Tần Châu Ngọc nghe lời hắn, con mắt sáng ngời: “Thật hả?”
Trương Cẩn hào khí vỗ ngực: “Đương nhiên rồi, cô không biết bổn công tử là ai sao?”
Tần Châu Ngọc nhìn hắn toàn thân chính là đồ vô dụng, xem thường nói: “Vậy ngươi mau nói xem nào.”
“Chuyện này không thể nói được.” Trương Cẩn thần thần bí bí lắc đầu, “Cô đi theo ta sẽ biết.”
Tần Châu Ngọc bán tín bán nghi đi theo hắn vào phòng thu chi lầu hai.
Trương Cẩn đứng ở cửa nhìn trái ngó phải, mới thu đầu lại, cẩn thận từng tí đóng cửa. Sau đó mở ngăn kéo, lấy ra một quyển sách nhỏ.
“Ngươi đến cùng là muốn làm gì?” Tần Châu Ngọc thấy bộ dạng lấm lét của hắn, bắt đầu có chút không kiên nhẫn.
Trương Cẩn giơ quyển sách trong tay lên, hắng giọng một cái: “Đề nghị của ta là cái này này. Nhưng mà ta đưa cho cô thì cô phải hứa với ta một chuyện.”
“Nói đi.” Tần Châu Ngọc không kiên nhẫn mà nhíu mày.
“Cho dù là cô không đồng ý với cách của ta, cũng không được nổi giận với ta đấy.”
Tần Châu Ngọc khó hiểu hỏi: “Ta nổi giận với ngươi làm cái gì?”
“Vậy được rồi.” Trương Cẩn đi lên vài bước, đưa cho nàng quyển sách trong tay, lại trịnh trọng nói thêm, “Đã nói rồi đấy, mặc kệ cô có tiếp thu hay không, cũng không được nổi giận với ta.”
“Biết rồi biết rồi.” Tần Châu Ngọc rất không kiên nhẫn mà đoạt quyển sách trong tay Trương Cẩn, tiện tay mở ra.
Chỉ là, sau một khắc, mặt của nàng chợt đỏ bừng lên, gập quyển sách lại, nổi giận gầm lên một tiếng: “Trương Cẩn, ngươi đúng là tên hạ lưu.”
Nói xong, nắm đấm đã chuẩn bị bay tới.
Trương Cẩn vội ôm đầu tán loạn: “Đã nói không tức giận rồi mà!”
“Ta không có tức giận, mà ta chỉ muốn dạy dỗ lại cái tên sắc lang không biết xấu hổ nhà ngươi thôi.”
Phòng thu chi vốn nhỏ, Trương Cẩn lại không dám chạy ra ngoài, sợ đám tiểu nhị trong tiệm nhìn được cảnh lão bản nhà mình bị đánh thê thảm, chỉ đành trốn đông trốn tây trong phòng. Hiển nhiên là không tránh nổi bị Tần Châu Ngọc hung hăng xoa đầu rồi.
Tần Châu Ngọc bình tĩnh lại một chút, Trương Cẩn thì xoa khuôn mặt tuấn tú bị đánh của mình, bi ai hổn hển nói với nàng: “Ngươi đã chướng mắt với đề nghị của ta, thì đem sách trên tay trả lại ta đi, ta vất vả lắm mới kiếm được đấy.”
“Không được!” Tần Châu Ngọ thẳng thắn cự tuyệt, “Loại đồ chơi hạ lưu này, ta lấy được phải đi tiêu hủy, miễn cho ngươi lại cầm lấy đi gây họa cho người khác.”
Trương Cẩn khóc không ta nước mắt. Không đợi hắn tiếp tục giải thích, Tần Châu Ngọc đã đem sách nhét vào trong ngực, hiên ngang lẫm liệt, vênh váo tự đắc mà đi ra ngoài.
Bạn nói xem đây là loại sách gì? Kỳ thực chính là đông cung bí tịch mà sắc lang Trương công tử cất giữ. Bạn nói xem Tần Châu Ngọc có thực sự cầm cuốn sách kia đi tiêu hủy không? Đương nhiên không rồi.
Nàng chỉ giả bộ chính nghĩa vậy thôi, kỳ thực là ôm cuốn sách, chạy về phòng, đóng cửa lại, lặng lẽ đọc.
Tần Châu Ngọc nhíu mày ôm đầu, giọng ồm ồm nói: “Thiếp vừa nghe thấy chàng nói chuyện với ai đó, muốn ra nhìn xem, cũng chẳng biết sao bỗng nhiên đầu lại đau vô cùng, chân đột nhiên mềm nhũn ngã xuống đất.”
Đông Sinh kiểm tra khắp người nàng một phen, lo lắng hỏi: “Ngã ở đâu? Đầu còn đau không?”
Tần Châu Ngọc lắc đầu: “Không ngã nặng đâu đâu, chỉ là đầu vẫn còn có chút đau.”
Đông Sinh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đã nhăn thành một đoàn, ôm nàng nằm lên giường, ôn nhu nói: “Nàng ngủ một chút đi, nếu còn không đỡ thì chúng ta đi đại phu xem sao.”
Tần Châu Ngọc gật đầu, lại giữ chặt tay áo chàng: “Vừa nãy chàng nói chuyện cùng ai thế, chẳng hiểu sao thiếp lại thấy giọng nói kia rất quen.”
Đông Sinh sửng sốt, bất quá tim đập loạn cũng chỉ một thoáng thôi, liền thuận miệng nói: “Là Tần Tứ công tử của Hầu phủ, Tần Quý Hoàn, nàng không phải đã từng bảo thấy hắn quen mắt sao? Người này thoạt nhìn rất tốt, có lẽ vẫn còn ở bên ngoài đấy, nàng có muốn ra xem nhìn kỹ mặt không?
“Tần Quý Hoàn.” Tần Châu Ngọc thì thào lẩm nhẩm trong miệng, trong đầu bỗng nhiên lại ong ong một mảnh hỗn loạn, vội vàng ôm đầu, dùng sức đập vài cái, “Đau…Đau đầu quá.”
“Tiểu Ngọc, nàng sao vậy?” Đông Sinh thấy bộ dạng của nàng, bị dọa không nhẹ, luống cuống bắt lấy tay nàng, lại định đem nàng đỡ dậy, “Chúng ta bây giờ đi tìm đại phu thôi.”
Nào biết, Tần Châu Ngọc đã đỡ đau, lại bình tĩnh trở lại, vuốt vuốt đầu, miễn cưỡng không muốn động đậy: “Không sao không sao, chỉ là vừa lại nhói đau một cái thôi, thiếp ngủ một lúc chắc sẽ không có việc gì đâu.”
Lúc này Tần Quý Hoàn vẫn còn đứng trong nội viện chưa đi, nghe được động tĩnh trong phòng, vốn muốn đi qua hỏi xem có cần giúp đỡ hay không. Không ngờ, một gã thiếu niên sai vặt từ bên ngoài lòng như lửa đốt vội xông tới, giữ chặt hắn nói: “Thiếu gia, thiếu gia, người mau đi về đi, Hầu gia lại phát bệnh té xỉu rồi.”
Tần Quý Hoàn nghe thấy vậy, còn đâu tâm tư lo lắng cho người xa lạ vừa mới quen, phất phất tay áo, bước nhanh ra ngoài cùng gã sai vặt.
Mà Tần Châu Ngọc ngủ một giác, quả nhiên lại vui vẻ trở lại.
Bởi vì Đông Sinh sắp tham gia Thi Đình, nàng so với chàng còn khẩn trương hơn nhiều, hỗn loạn trong đầu trước kia đã bị ném sang một bên.
Ban ngày, Đông Sinh ở trong phòng đọc sách, nàng sợ quấy rầy chàng, liền chạy lên quán rượu phía trước giúp Trương Cẩn làm việc. Chỉ có điều, bình thường chưa lau xong nửa cái bàn lớn, lại vứt khăn đấy, chạy đến hậu viện hỏi Đông Sinh xem chàng có muốn uống nước hay ăn cái gì không. Lặp đi lặp lại, mỗi lần Đông Sinh đều bị cắt đứt mạch suy nghĩ, cũng có chút bất đắc dĩ.
Tần Châu Ngọc ý thức được mình đã quấy rầy đến người khác, đành phải thay đổi, sau này bắt đầu lặng lẽ chạy đến, chỉ nhìn chàng qua khe hở cánh cửa, thấy bộ dạng nhíu mày của Đông Sinh, thật sự là lo lắng hơn ai hết.
Đương nhiên, không đến mấy ngày, hành tung của nàng vẫn bị Đông Sinh phát hiện, dứt khoát kéo nàng vào phòng, để nàng bên cạnh chàng, cùng chàng ôn bài. Tần Châu Ngọc hiển nhiên là cao hứng, tuy nhiên phải chịu đựng không được nói lời nào tựu chung là việc khó. Vì vậy, cảnh tượng thường thấy biến thành, Đông Sinh một bộ dạng như nhà sư nhập định đọc bài, mà Tần Châu Ngọc khi thì nằm ở trên lưng chàng, khi lại tựa vào vai chàng, lúc thì lại nằm trên đùi chàng…ngáy o o.
Đông Sinh bất đắc dĩ buồn cười, nhưng là thấy nàng nhắm mắt, tay vô tri vô giác lại vuốt ve mặt nàng, trong lòng thấy nhẹ nhàng ấm áp.
Thi Đình xong, lại khổ sở chờ đợi. Trải qua cuộc thi lần này, Đông Sinh cả người gầy một vòng, nhưng đến cuối cùng, chàng cũng thở phào một cái nhẹ nhõm, an tâm chờ kết quả.
Buổi lễ thông báo ngày hôm đó, trời mới tờ mờ sáng, Đông Sinh đã cùng các cống sinh khác chờ ở điện Thái Hòa đợi Hoàng Thượng tuyên bố kết quả.
Chuyến đi này mất đến một ngày. Tần Châu Ngọc ngồi đợi trong nhà chán đến chết, lại nghĩ nếu Đông Sinh thi đỗ thì nên chúc mừng chàng thế nào, nghĩ tới nghĩ lui, thế nào cũng không nghĩ ra nổi.
Trương Cẩn thấy bộ dạng sứt đầu mẻ trán của nàng, thật sự nhịn không được mở miệng: “Nếu Thư Ngốc không thi qua cũng không có sao đâu, dù sao cũng đã là cống sĩ rồi.”
“Ta chẳng sợ chàng thi không trúng.” Tần Châu Ngọc hung hăng liếc xéo hắn, kiêu căng ngẩng cao đầu, “Ta là đang nghĩ xem nếu Đông Sinh thi đỗ thì chúng ta nên chúc mừng thế nào đây, mấy tháng nay chàng đã vất vả quá nhiều rồi đấy.”
“Ah, ra vậy hả!” Trương Cẩn hâm mộ có chút ghen tị gật đầu, bỗng nhiên con ngươi đảo một vòng, tặc lưỡi cười mờ ám mở miệng: “Ta có cách hay này, đảm bảo Thư sinh sẽ rất vui vẻ cho mà xem.”
Tần Châu Ngọc nghe lời hắn, con mắt sáng ngời: “Thật hả?”
Trương Cẩn hào khí vỗ ngực: “Đương nhiên rồi, cô không biết bổn công tử là ai sao?”
Tần Châu Ngọc nhìn hắn toàn thân chính là đồ vô dụng, xem thường nói: “Vậy ngươi mau nói xem nào.”
“Chuyện này không thể nói được.” Trương Cẩn thần thần bí bí lắc đầu, “Cô đi theo ta sẽ biết.”
Tần Châu Ngọc bán tín bán nghi đi theo hắn vào phòng thu chi lầu hai.
Trương Cẩn đứng ở cửa nhìn trái ngó phải, mới thu đầu lại, cẩn thận từng tí đóng cửa. Sau đó mở ngăn kéo, lấy ra một quyển sách nhỏ.
“Ngươi đến cùng là muốn làm gì?” Tần Châu Ngọc thấy bộ dạng lấm lét của hắn, bắt đầu có chút không kiên nhẫn.
Trương Cẩn giơ quyển sách trong tay lên, hắng giọng một cái: “Đề nghị của ta là cái này này. Nhưng mà ta đưa cho cô thì cô phải hứa với ta một chuyện.”
“Nói đi.” Tần Châu Ngọc không kiên nhẫn mà nhíu mày.
“Cho dù là cô không đồng ý với cách của ta, cũng không được nổi giận với ta đấy.”
Tần Châu Ngọc khó hiểu hỏi: “Ta nổi giận với ngươi làm cái gì?”
“Vậy được rồi.” Trương Cẩn đi lên vài bước, đưa cho nàng quyển sách trong tay, lại trịnh trọng nói thêm, “Đã nói rồi đấy, mặc kệ cô có tiếp thu hay không, cũng không được nổi giận với ta.”
“Biết rồi biết rồi.” Tần Châu Ngọc rất không kiên nhẫn mà đoạt quyển sách trong tay Trương Cẩn, tiện tay mở ra.
Chỉ là, sau một khắc, mặt của nàng chợt đỏ bừng lên, gập quyển sách lại, nổi giận gầm lên một tiếng: “Trương Cẩn, ngươi đúng là tên hạ lưu.”
Nói xong, nắm đấm đã chuẩn bị bay tới.
Trương Cẩn vội ôm đầu tán loạn: “Đã nói không tức giận rồi mà!”
“Ta không có tức giận, mà ta chỉ muốn dạy dỗ lại cái tên sắc lang không biết xấu hổ nhà ngươi thôi.”
Phòng thu chi vốn nhỏ, Trương Cẩn lại không dám chạy ra ngoài, sợ đám tiểu nhị trong tiệm nhìn được cảnh lão bản nhà mình bị đánh thê thảm, chỉ đành trốn đông trốn tây trong phòng. Hiển nhiên là không tránh nổi bị Tần Châu Ngọc hung hăng xoa đầu rồi.
Tần Châu Ngọc bình tĩnh lại một chút, Trương Cẩn thì xoa khuôn mặt tuấn tú bị đánh của mình, bi ai hổn hển nói với nàng: “Ngươi đã chướng mắt với đề nghị của ta, thì đem sách trên tay trả lại ta đi, ta vất vả lắm mới kiếm được đấy.”
“Không được!” Tần Châu Ngọ thẳng thắn cự tuyệt, “Loại đồ chơi hạ lưu này, ta lấy được phải đi tiêu hủy, miễn cho ngươi lại cầm lấy đi gây họa cho người khác.”
Trương Cẩn khóc không ta nước mắt. Không đợi hắn tiếp tục giải thích, Tần Châu Ngọc đã đem sách nhét vào trong ngực, hiên ngang lẫm liệt, vênh váo tự đắc mà đi ra ngoài.
Bạn nói xem đây là loại sách gì? Kỳ thực chính là đông cung bí tịch mà sắc lang Trương công tử cất giữ. Bạn nói xem Tần Châu Ngọc có thực sự cầm cuốn sách kia đi tiêu hủy không? Đương nhiên không rồi.
Nàng chỉ giả bộ chính nghĩa vậy thôi, kỳ thực là ôm cuốn sách, chạy về phòng, đóng cửa lại, lặng lẽ đọc.
/93
|