“Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc, cô mau dậy đi!”
Trong lúc vẫn còn đang mơ mơ màng màng, Tần Châu Ngọc nghe thấy Trương Cẩn ở bên ngoài đập cửa hô to gọi nhỏ, vẫn chưa hết buồn ngủ, nàng chỉ muốn chui vào chăn, tránh xa cái tiếng ồn đáng ghét kia, tiếp tục làm bạn với Chu công.
Chỉ là lúc chui vào chăn, nàng mới phát hiện thiếu cái gì đó, đưa tay sờ sờ, hóa ra là không biết Đông Sinh đã rời giường từ lúc nào, nàng có chút hậm hực thở dài.
Trương Cẩn thì vẫn còn ồn ào bên ngoài, Tần Châu Ngọc xoa xoa lỗ tai, rốt cuộc cũng nặng nề rời gường, hướng bên ngoài quát lên: “Vừa mới sáng sớm, ngươi gào cái quỷ gì thế hả?”
“Ôi chao! Sáng sớm cái gì cơ chứ, mặt trời cũng mọc đến mông rồi kia kìa, đám người Thư Sinh cưỡi ngựa diễu phố cũng sắp đi qua cửa rồi đấy. Cô còn không chịu dậy hả?” Trương Cẩn kỳ quái mà hỏi vặn lại.
Tần Châu Ngọc lúc này mới nhớ tới hôm nay là ngày tốp ba trạng nguyên, bảng nhãn với thám hoa mới của khoa khảo năm nay sẽ cưỡi ngựa diễu phố. Ngày hôm qua nàng còn thề son sắt đáp ứng Đông Sinh nhất định sẽ đứng ở hàng phía trước nhìn chàng. Ấy thế mà ngủ một giấc nàng lại quên mất.
Cơ mà đều tại Thư Ngốc, tối hôm qua dày vò nàng lâu như vậy, giờ mí mắt nàng vẫn còn muốn đánh nhau đây này. Nghĩ đến kiều diễm trong đêm, Tần Châu Ngọc không khỏi đỏ mặt. Vội vàng vỗ đầu lảo đảo từ trên giường nhảy xuống.
Vội vàng mặc quần áo tử tế, đi ra ngoài, vẻ mặt của Trương Cẩn hiện rõ mất kiên nhẫn cùng chán ghét phàn nàn: “Ta đã nghe được tiếng trống chiêng rồi đấy, đám Thư Sinh chắc là sắp qua đây rồi. Sao cô lại dậy trễ thế, hai bên đường đã đầy người đứng rồi đấy, ta cũng không biết giờ còn có thể nhìn thấy Thư Sinh hay không đây.”
Tần Châu Ngọc có chút ảo não, lại không muốn nhận lỗi, chỉ rầm rì hai tiếng, liền hung hăng nói: “Còn không mau đi thôi!”
Hai người vội vã chạy ra bên ngoài quán rượu, quả nhiên hai bên đường đã chật ních người cả tài tử phong thái và dân chúng áo vải.
“Xem đi, ta cũng không có lừa cô.” Trương Cẩn không khách khí mà phàn nàn lần nữa: “Nhiều người như vậy, sao chúng ta xem được đây?”
Tần Châu Ngọc liếc mắt, nghiến răng nghiến lợi nhổ ra hai chữ: “Chen vào!”
Nói xong, cũng mặc kệ Trương Cẩn lòng như lửa đốt, chính mình vén ống tay áo lên, chen vào đám người.
Cái đống người này, ít nhất cũng có năm sáu bảy tám hàng đấy, muốn chen lên phía trước, ngoại trừ một thân sức lực vô cùng tốt, thì quan trọng nhất phải là da mặt đủ dày.
Nói ví dụ như, lúc Tần Châu Ngọc dùng sức len vào trong, dù dẫm lên chân ai, đụng vào người ai, dù bị chửi mắng thế nào, nàng cũng làm như không nghe thấy gì hết, tiếp tục ra sức lách vào bên trong.
Khí lực không yếu, thân thể lại nhỏ nhắn, Tần Châu Ngọc cuối cùng cũng phá tan từng bức tường người, chen đến hàng phía trước.
Nàng vỗ ngực thở phào một cái, liền nghe thấy tiếng trống chiêng vang dội ngày càng gần, cùng với tiếng móng ngựa chậm chạp. Ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên một đội người ngựa đang đi tới phía này. Dẫn đầu là 3 tuấn mã cùng với ba vị nam tử phong độ tư thái khác nhau. Vị bên phải, chính là Thư Ngốc của nàng.
Mặt nàng vui vẻ, đang muốn giơ tay gọi chàng từ xa, lại nghe được giọng nói chuyện của hai nữ nhân đứng bên cạnh.
“Nhìn thấy chưa? Trạng nguyên năm nay là công tử của Lễ bộ Thượng thư, nổi danh kinh thành là công tử tài mạo song toàn đấy.”
“Đúng đấy, đúng đấy, Bảng nhãn cũng không tệ đâu, nghe nói là đại tài tử nổi danh ở Giang Nam đấy.”
Tần Châu Ngọc dửng thẳng lỗ tai, chuẩn bị để nghe tiếp, lại một mực chỉ nghe được hai người nói tới nói lui xoay quanh trạng nguyên với bảng nhãn. Nàng oán hận thả tay xuống, quay đầu trừng mắt nhìn hai nữ nhân ồn ào kia, trầm mặt nói: “Công tử của Lễ bộ Thượng thư thi trúng Trạng Nguyên, ai biết có phải hay không đi cửa sau. Còn Bảng nhãn kia, thoạt nhìn đều đã hơn ba mươi rồi, xem chừng cũng đã thi khảo nhiều năm, có gì đặc biệt hơn người chứ.”
Hai nữ nhân không hiểu được nhìn nàng một cái, xùy một tiếng, tiếp tục nghiên cứu thảo luận Trạng nguyên cùng Bảng nhãn. Tần Châu Ngọc nghe mãi không thấy hai chữ Thám hoa, hầm hừ vẫy vẫy tay, cố gắng bỏ qua hai nữ nhân lải nhải kia, các tài tử khoa thi đằng kia, đang đến gần chỗ nàng.
Lúc này, Đông Sinh cách nàng không bao xa. Nàng vội vàng nhảy cẫng lên, vẫy tay với chàng.
Dường như có cảm ứng, cách nhiều người như vậy, nhưng Đông Sinh vẫn lia chuẩn ánh mắt đến trên người nàng, thấy nàng hưng phấn vẫy tay, cũng ra hiệu gật đầu với nàng, mỉm cười.
Lúc này, bên cạnh Tần Châu Ngọc lại có tiếng nói chuyện.
“Nói tiếp, tốp ba năm nay, Trạng nguyên với Bảng nhãn đều có xuất thân từ danh môn, chỉ có Thám hoa kia không biết từ đâu đến đấy, nghe nói là thư sinh thâm sơn cùng cốc. Nếu như vậy thì người này mới là thật sự đấy.”
Đó là đương nhiên. Tần Châu Ngọc đắc ý trong lòng gật đầu.
“Ừ, có lý. Ngươi nhìn xem vị Thám hoa kia kìa, thoạt nhìn cũng tuấn tú lịch sự, anh tuấn vô cùng nhỉ.”
Rõ ràng. Tần Châu Ngọc lại tiếp tục phụ họa trong lòng.
Xong, lại thấy chưa đủ, dứt khoát quay đầu, hướng hai người vừa nói chuyện kia đắc ý mở miệng: “Thám hoa chính là tướng công của ta đấy.”
Hai người kia thấy bộ dạng ngốc ngốc của nàng, không tin, ngó lơ tiếp tục thảo luận chủ đề mới.
Nàng trông không giống Thám hoa phu nhân rồi nhỉ, Tần Châu Ngọc lắc lắc mặt nói: “Không tin các ngươi xem này.”
Nói xong, xoay người lần nữa hướng Đông Sinh vẫy. Lúc này, Đông Sinh đang cưỡi ngựa, sắp đi qua trước mặt bọn họ, trông thấy nàng nhảy dựng lên, cũng nghiêng mặt qua, nhìn nàng cười vui vẻ.
Đợi cho đoàn người ngựa đi qua hết, Tần Châu Ngọc mới kiêu căng mà quay đầu nhìn hai người kia, vểnh mũi nói: “Thấy chưa?”
Hai người kia tuy không nhìn quen được cái bộ dạng ngạo mạn này, nhưng dù sao cũng đều là dân chúng áo vải, đối với Thám hoa phu nhân, vẫn là cực kỳ hâm mộ đấy. Trong ánh mắt đều là ghen tị cũng có hâm mộ, sâu sắc thỏa mãn lòng hư vinh của Tần Châu Ngọc.
Đắc chí xong, thấy Đông Sinh đã đi qua, nàng vội vàng lách tiếp về đi về phía trước, một đường đi cũng gặt hái không biết bao nhiêu chửi mắng, chỉ là một chữ nàng cũng không để lọt tai.
Ngay lúc Tần Châu Ngọc lách trong đám người, xem Đông Sinh cưỡi ngựa diễu phố. Thì ở dưới mái hiên đằng kia, Tần Tứ Công tử Tần Quý Hoàn, sau mấy ngày, lại lần nữa quang lâm đến quán rượu của Trương Cẩn, ngồi ở vị trí gần cửa sổ trên lầu hai, từ trên cao nhìn xuống đường.
Trước đó vài ngày, bởi vì thân thể Hầu gia có chuyện, nên Tần Quý Hoàn chỉ ở trong nhà hiếu thuận cha ruột, không đi ra ngoài. Qua mấy ngày này, thân thể Hầu gia rốt cuộc cũng khôi phục, hắn cũng có thể thở một ngụm. Tài tử khoa thi mới vừa nãy cưỡi ngựa diễu phố, toàn bộ kinh thành đều rất náo nhiệt đấy.
Hắn ngồi ở bên cửa sổ, nhìn tình cảnh phía dưới, thuận miệng nói với tên sai vặt của minh: “Năm nay so với bình thường có vẻ ngày càng náo nhiệt nhỉ.”
“Vâng, thực sự rất náo nhiệt ạ. Nhưng mà so với năm đó thiếu gia thi đỗ Võ Trạng nguyên, thì vẫn kém một chút.” Gã sai vặt vuốt mông ngựa đáp.
Tần Quý Hoàn lắc đầu cười cười, ánh mắt rơi trên ba vị tài tử khoa khảo kia, nhìn đến vị bên phải, thoáng ngẩn người, lại cười rộ lên, mây trôi nước chảy mở miệng: “Là hắn? Xem ra ánh mắt của ta chuẩn đấy.”
“Thiếu gia, ngài nói ai ạ?”
Tần Quý Hoàn duỗi ngón tay chỉ Đông Sinh: “Vị Thám hoa kia chính là bằng hữu của lão bản tửu lâu này đấy. Trước có từng gặp một lần, không ngờ vậy mà lại thi đỗ Thám hoa.”
Gã sai vặt cười hắc hắc: “Có thể cùng Thiếu gia gặp mặt một lần, khẳng định cũng không phải vật trong ao đâu.”
Tần Quý Hoàn cầm chiếc đũa gõ xuống đầu hắn: “Ngươi vuốt mông ngựa cũng khoái quá nhỉ.”
Gã sai vặt bụm lấy trán, mặt khổ kêu oan: “Tiểu nhân ăn ngay nói thật thôi ạ.”
Tần Quý Hoàn cười cười, mặc kệ hắn, tiếp tục quay đầu, xem náo nhiệt bên dưới. Chỉ là càng nhìn, ánh mắt của hắn lại bỗng nhiên rơi vào một thân ảnh bên trong đám người.
Cái dáng nho nhỏ kia, lách vào trong đám người, tựa hồ như cố gắng chui lên phía trước. Đầu người cứ chuyển động, thân ảnh kia thoạt nhìn chỉ là một điểm nho nhỏ, Tần Quý Hoàn cũng không nhìn được rõ lắm.
Nhưng trong lòng hắn, lại bởi thế mà mơ mơ hồ hồ. Khí huyết dâng trào trong ngực, đầu óc lại trống rỗng. Lại không thể nghĩ ra gì, vỗ mạnh xuống bàn, mặc kệ phản ứng của gã sai vặt, hắn nhảy từ cửa sổ xuống, tiến vào trong đám người chuyển động, hướng tìm theo bóng dáng kia.
“Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc.” Tần Quý Hoàn vừa đẩy đám người ra, vừa len vào bên trong kêu to.
Hắn là một võ tướng, dễ dàng lách vào được bên trong, người một đường bị hắn đẩy ngã trái ngã phải. Có thể nói là tiếng oán than dậy đất. Nhưng hắn giờ này cái gì cũng không màng.
Tần Châu Ngọc loáng thoáng nghe thấy có người gọi tên nàng, vốn muốn đuổi theo Đông Sinh, lại thoáng dừng lại. Xoay đầu, nhìn theo hướng tiếng gọi kia.
Vừa quay lại nhìn, liền thấy Tần Quý Hoàn mặt mũi đầy kích động đang lách tới chỗ nàng, trong miệng còn gọi tên nàng.
Đầu óc như bị cái gì đó đánh trúng, ong ong hỗn loạn cùng đau nhức lần nữa đánh úp lại. Người đang kêu tên nàng này, nàng còn nhớ rõ, chính là vị Tần Tứ công tử ở quán rượu của Trương Cẩn.
Thế nhưng sao hắn lại biết rõ tên của nàng? Chẳng lẽ bọn họ thật sự biết nhau? Chỉ là sự hiếu kỳ này, tại thời điểm Tần Quý Hoàn hướng tới đây, bỗng nhiên biến thành sợ hãi.
Nàng không tự giác mà muốn lùi về sau, lại bị người đẩy một phát, lảo đảo nặng nề tiến lên phía trước một bước.
Tần Quý Hoàn một đường vượt mọi chông gai, thở hồng hộc mà đẩy lui mấy người vướng bận, ngẩng đầu, khuôn mặt cách vài bước kia, không ngờ lại là người mà cả nhà hắn ngày nhớ đêm mong.
Hốc mắt hắn nóng lên, mạnh mẽ xông lên trước, giữ chặt tay Tần Châu Ngọc, giọng nói nghẹn ngào: “Tiểu Ngọc, thật đúng là muội rồi!”
Trong lúc vẫn còn đang mơ mơ màng màng, Tần Châu Ngọc nghe thấy Trương Cẩn ở bên ngoài đập cửa hô to gọi nhỏ, vẫn chưa hết buồn ngủ, nàng chỉ muốn chui vào chăn, tránh xa cái tiếng ồn đáng ghét kia, tiếp tục làm bạn với Chu công.
Chỉ là lúc chui vào chăn, nàng mới phát hiện thiếu cái gì đó, đưa tay sờ sờ, hóa ra là không biết Đông Sinh đã rời giường từ lúc nào, nàng có chút hậm hực thở dài.
Trương Cẩn thì vẫn còn ồn ào bên ngoài, Tần Châu Ngọc xoa xoa lỗ tai, rốt cuộc cũng nặng nề rời gường, hướng bên ngoài quát lên: “Vừa mới sáng sớm, ngươi gào cái quỷ gì thế hả?”
“Ôi chao! Sáng sớm cái gì cơ chứ, mặt trời cũng mọc đến mông rồi kia kìa, đám người Thư Sinh cưỡi ngựa diễu phố cũng sắp đi qua cửa rồi đấy. Cô còn không chịu dậy hả?” Trương Cẩn kỳ quái mà hỏi vặn lại.
Tần Châu Ngọc lúc này mới nhớ tới hôm nay là ngày tốp ba trạng nguyên, bảng nhãn với thám hoa mới của khoa khảo năm nay sẽ cưỡi ngựa diễu phố. Ngày hôm qua nàng còn thề son sắt đáp ứng Đông Sinh nhất định sẽ đứng ở hàng phía trước nhìn chàng. Ấy thế mà ngủ một giấc nàng lại quên mất.
Cơ mà đều tại Thư Ngốc, tối hôm qua dày vò nàng lâu như vậy, giờ mí mắt nàng vẫn còn muốn đánh nhau đây này. Nghĩ đến kiều diễm trong đêm, Tần Châu Ngọc không khỏi đỏ mặt. Vội vàng vỗ đầu lảo đảo từ trên giường nhảy xuống.
Vội vàng mặc quần áo tử tế, đi ra ngoài, vẻ mặt của Trương Cẩn hiện rõ mất kiên nhẫn cùng chán ghét phàn nàn: “Ta đã nghe được tiếng trống chiêng rồi đấy, đám Thư Sinh chắc là sắp qua đây rồi. Sao cô lại dậy trễ thế, hai bên đường đã đầy người đứng rồi đấy, ta cũng không biết giờ còn có thể nhìn thấy Thư Sinh hay không đây.”
Tần Châu Ngọc có chút ảo não, lại không muốn nhận lỗi, chỉ rầm rì hai tiếng, liền hung hăng nói: “Còn không mau đi thôi!”
Hai người vội vã chạy ra bên ngoài quán rượu, quả nhiên hai bên đường đã chật ních người cả tài tử phong thái và dân chúng áo vải.
“Xem đi, ta cũng không có lừa cô.” Trương Cẩn không khách khí mà phàn nàn lần nữa: “Nhiều người như vậy, sao chúng ta xem được đây?”
Tần Châu Ngọc liếc mắt, nghiến răng nghiến lợi nhổ ra hai chữ: “Chen vào!”
Nói xong, cũng mặc kệ Trương Cẩn lòng như lửa đốt, chính mình vén ống tay áo lên, chen vào đám người.
Cái đống người này, ít nhất cũng có năm sáu bảy tám hàng đấy, muốn chen lên phía trước, ngoại trừ một thân sức lực vô cùng tốt, thì quan trọng nhất phải là da mặt đủ dày.
Nói ví dụ như, lúc Tần Châu Ngọc dùng sức len vào trong, dù dẫm lên chân ai, đụng vào người ai, dù bị chửi mắng thế nào, nàng cũng làm như không nghe thấy gì hết, tiếp tục ra sức lách vào bên trong.
Khí lực không yếu, thân thể lại nhỏ nhắn, Tần Châu Ngọc cuối cùng cũng phá tan từng bức tường người, chen đến hàng phía trước.
Nàng vỗ ngực thở phào một cái, liền nghe thấy tiếng trống chiêng vang dội ngày càng gần, cùng với tiếng móng ngựa chậm chạp. Ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên một đội người ngựa đang đi tới phía này. Dẫn đầu là 3 tuấn mã cùng với ba vị nam tử phong độ tư thái khác nhau. Vị bên phải, chính là Thư Ngốc của nàng.
Mặt nàng vui vẻ, đang muốn giơ tay gọi chàng từ xa, lại nghe được giọng nói chuyện của hai nữ nhân đứng bên cạnh.
“Nhìn thấy chưa? Trạng nguyên năm nay là công tử của Lễ bộ Thượng thư, nổi danh kinh thành là công tử tài mạo song toàn đấy.”
“Đúng đấy, đúng đấy, Bảng nhãn cũng không tệ đâu, nghe nói là đại tài tử nổi danh ở Giang Nam đấy.”
Tần Châu Ngọc dửng thẳng lỗ tai, chuẩn bị để nghe tiếp, lại một mực chỉ nghe được hai người nói tới nói lui xoay quanh trạng nguyên với bảng nhãn. Nàng oán hận thả tay xuống, quay đầu trừng mắt nhìn hai nữ nhân ồn ào kia, trầm mặt nói: “Công tử của Lễ bộ Thượng thư thi trúng Trạng Nguyên, ai biết có phải hay không đi cửa sau. Còn Bảng nhãn kia, thoạt nhìn đều đã hơn ba mươi rồi, xem chừng cũng đã thi khảo nhiều năm, có gì đặc biệt hơn người chứ.”
Hai nữ nhân không hiểu được nhìn nàng một cái, xùy một tiếng, tiếp tục nghiên cứu thảo luận Trạng nguyên cùng Bảng nhãn. Tần Châu Ngọc nghe mãi không thấy hai chữ Thám hoa, hầm hừ vẫy vẫy tay, cố gắng bỏ qua hai nữ nhân lải nhải kia, các tài tử khoa thi đằng kia, đang đến gần chỗ nàng.
Lúc này, Đông Sinh cách nàng không bao xa. Nàng vội vàng nhảy cẫng lên, vẫy tay với chàng.
Dường như có cảm ứng, cách nhiều người như vậy, nhưng Đông Sinh vẫn lia chuẩn ánh mắt đến trên người nàng, thấy nàng hưng phấn vẫy tay, cũng ra hiệu gật đầu với nàng, mỉm cười.
Lúc này, bên cạnh Tần Châu Ngọc lại có tiếng nói chuyện.
“Nói tiếp, tốp ba năm nay, Trạng nguyên với Bảng nhãn đều có xuất thân từ danh môn, chỉ có Thám hoa kia không biết từ đâu đến đấy, nghe nói là thư sinh thâm sơn cùng cốc. Nếu như vậy thì người này mới là thật sự đấy.”
Đó là đương nhiên. Tần Châu Ngọc đắc ý trong lòng gật đầu.
“Ừ, có lý. Ngươi nhìn xem vị Thám hoa kia kìa, thoạt nhìn cũng tuấn tú lịch sự, anh tuấn vô cùng nhỉ.”
Rõ ràng. Tần Châu Ngọc lại tiếp tục phụ họa trong lòng.
Xong, lại thấy chưa đủ, dứt khoát quay đầu, hướng hai người vừa nói chuyện kia đắc ý mở miệng: “Thám hoa chính là tướng công của ta đấy.”
Hai người kia thấy bộ dạng ngốc ngốc của nàng, không tin, ngó lơ tiếp tục thảo luận chủ đề mới.
Nàng trông không giống Thám hoa phu nhân rồi nhỉ, Tần Châu Ngọc lắc lắc mặt nói: “Không tin các ngươi xem này.”
Nói xong, xoay người lần nữa hướng Đông Sinh vẫy. Lúc này, Đông Sinh đang cưỡi ngựa, sắp đi qua trước mặt bọn họ, trông thấy nàng nhảy dựng lên, cũng nghiêng mặt qua, nhìn nàng cười vui vẻ.
Đợi cho đoàn người ngựa đi qua hết, Tần Châu Ngọc mới kiêu căng mà quay đầu nhìn hai người kia, vểnh mũi nói: “Thấy chưa?”
Hai người kia tuy không nhìn quen được cái bộ dạng ngạo mạn này, nhưng dù sao cũng đều là dân chúng áo vải, đối với Thám hoa phu nhân, vẫn là cực kỳ hâm mộ đấy. Trong ánh mắt đều là ghen tị cũng có hâm mộ, sâu sắc thỏa mãn lòng hư vinh của Tần Châu Ngọc.
Đắc chí xong, thấy Đông Sinh đã đi qua, nàng vội vàng lách tiếp về đi về phía trước, một đường đi cũng gặt hái không biết bao nhiêu chửi mắng, chỉ là một chữ nàng cũng không để lọt tai.
Ngay lúc Tần Châu Ngọc lách trong đám người, xem Đông Sinh cưỡi ngựa diễu phố. Thì ở dưới mái hiên đằng kia, Tần Tứ Công tử Tần Quý Hoàn, sau mấy ngày, lại lần nữa quang lâm đến quán rượu của Trương Cẩn, ngồi ở vị trí gần cửa sổ trên lầu hai, từ trên cao nhìn xuống đường.
Trước đó vài ngày, bởi vì thân thể Hầu gia có chuyện, nên Tần Quý Hoàn chỉ ở trong nhà hiếu thuận cha ruột, không đi ra ngoài. Qua mấy ngày này, thân thể Hầu gia rốt cuộc cũng khôi phục, hắn cũng có thể thở một ngụm. Tài tử khoa thi mới vừa nãy cưỡi ngựa diễu phố, toàn bộ kinh thành đều rất náo nhiệt đấy.
Hắn ngồi ở bên cửa sổ, nhìn tình cảnh phía dưới, thuận miệng nói với tên sai vặt của minh: “Năm nay so với bình thường có vẻ ngày càng náo nhiệt nhỉ.”
“Vâng, thực sự rất náo nhiệt ạ. Nhưng mà so với năm đó thiếu gia thi đỗ Võ Trạng nguyên, thì vẫn kém một chút.” Gã sai vặt vuốt mông ngựa đáp.
Tần Quý Hoàn lắc đầu cười cười, ánh mắt rơi trên ba vị tài tử khoa khảo kia, nhìn đến vị bên phải, thoáng ngẩn người, lại cười rộ lên, mây trôi nước chảy mở miệng: “Là hắn? Xem ra ánh mắt của ta chuẩn đấy.”
“Thiếu gia, ngài nói ai ạ?”
Tần Quý Hoàn duỗi ngón tay chỉ Đông Sinh: “Vị Thám hoa kia chính là bằng hữu của lão bản tửu lâu này đấy. Trước có từng gặp một lần, không ngờ vậy mà lại thi đỗ Thám hoa.”
Gã sai vặt cười hắc hắc: “Có thể cùng Thiếu gia gặp mặt một lần, khẳng định cũng không phải vật trong ao đâu.”
Tần Quý Hoàn cầm chiếc đũa gõ xuống đầu hắn: “Ngươi vuốt mông ngựa cũng khoái quá nhỉ.”
Gã sai vặt bụm lấy trán, mặt khổ kêu oan: “Tiểu nhân ăn ngay nói thật thôi ạ.”
Tần Quý Hoàn cười cười, mặc kệ hắn, tiếp tục quay đầu, xem náo nhiệt bên dưới. Chỉ là càng nhìn, ánh mắt của hắn lại bỗng nhiên rơi vào một thân ảnh bên trong đám người.
Cái dáng nho nhỏ kia, lách vào trong đám người, tựa hồ như cố gắng chui lên phía trước. Đầu người cứ chuyển động, thân ảnh kia thoạt nhìn chỉ là một điểm nho nhỏ, Tần Quý Hoàn cũng không nhìn được rõ lắm.
Nhưng trong lòng hắn, lại bởi thế mà mơ mơ hồ hồ. Khí huyết dâng trào trong ngực, đầu óc lại trống rỗng. Lại không thể nghĩ ra gì, vỗ mạnh xuống bàn, mặc kệ phản ứng của gã sai vặt, hắn nhảy từ cửa sổ xuống, tiến vào trong đám người chuyển động, hướng tìm theo bóng dáng kia.
“Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc.” Tần Quý Hoàn vừa đẩy đám người ra, vừa len vào bên trong kêu to.
Hắn là một võ tướng, dễ dàng lách vào được bên trong, người một đường bị hắn đẩy ngã trái ngã phải. Có thể nói là tiếng oán than dậy đất. Nhưng hắn giờ này cái gì cũng không màng.
Tần Châu Ngọc loáng thoáng nghe thấy có người gọi tên nàng, vốn muốn đuổi theo Đông Sinh, lại thoáng dừng lại. Xoay đầu, nhìn theo hướng tiếng gọi kia.
Vừa quay lại nhìn, liền thấy Tần Quý Hoàn mặt mũi đầy kích động đang lách tới chỗ nàng, trong miệng còn gọi tên nàng.
Đầu óc như bị cái gì đó đánh trúng, ong ong hỗn loạn cùng đau nhức lần nữa đánh úp lại. Người đang kêu tên nàng này, nàng còn nhớ rõ, chính là vị Tần Tứ công tử ở quán rượu của Trương Cẩn.
Thế nhưng sao hắn lại biết rõ tên của nàng? Chẳng lẽ bọn họ thật sự biết nhau? Chỉ là sự hiếu kỳ này, tại thời điểm Tần Quý Hoàn hướng tới đây, bỗng nhiên biến thành sợ hãi.
Nàng không tự giác mà muốn lùi về sau, lại bị người đẩy một phát, lảo đảo nặng nề tiến lên phía trước một bước.
Tần Quý Hoàn một đường vượt mọi chông gai, thở hồng hộc mà đẩy lui mấy người vướng bận, ngẩng đầu, khuôn mặt cách vài bước kia, không ngờ lại là người mà cả nhà hắn ngày nhớ đêm mong.
Hốc mắt hắn nóng lên, mạnh mẽ xông lên trước, giữ chặt tay Tần Châu Ngọc, giọng nói nghẹn ngào: “Tiểu Ngọc, thật đúng là muội rồi!”
/93
|