Tần Quý Hoàn lớn lên từ nhỏ cùng nam tử này, trong nội tâm bách vị tạp trần.
Sinh ra trong nhà thế gia, kinh tài phong dật, Nhị công tử của Cố gia của kinh thành, ai cũng biết đến là tiểu tướng quân thành Trương Dương. Bởi vì hai nhà có quan hệ, lại là người có hôn ước từ nhỏ cùng tiểu muội nhà mình, Tần Quý Hoàn hiển nhiên là rất quen thuộc với Cố Khinh Châu. Nhưng dù sao trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, Tần Quý Hoàn không hẳn ưu thích muội phu này của mình.
Nhưng thấy được bộ dạng tự trách khổ sở của vị tướng quân thiếu niên không ai bì nổi này, Tần Quý Hoàn biết rõ những lời nói kế tiếp của chính mình, có lẽ sẽ rất tàn nhẫn…Nhưng vẫn phải cho hắn biết.
Cố Khinh Châu thấy Tần Quý Hoàn vẫn lâm vào trầm tư, do dự gọi: “A Hoàn…”
Tần Quý Hoàn run lên, lông mày có chút nhướng lên, rốt cuộc chậm rãi mở miệng: “Về việc của Tiểu Ngọc, ta muốn nói với ngươi vài lời, ngươi phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Cố Khinh Châu thấy hắn nói chuyện trịnh trọng nghiêm túc, liền cười nhạt, nhưng trong lòng nổi lên dự cảm không tốt.
Tần Quý Hoàn ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn hắn, nhấp nhấp môi, mở miệng từng câu từng chữ: “Một năm này Tiểu Ngọc mất trí nhớ, đã có quan hệ vợ chồng với người khác. Tuy không rõ tình huống như thế nào, nhưng Tiểu Ngọc xác thực đã không còn là một thân trong sạch.”
Mặt Cố Khinh Châu thoáng cái trở nên trắng bệch, kinh ngạc lùi về sau hai bước.
Tần Quý Hoàn chân mày hơi nhíu lại, ánh mắt như cũ chặt chẽ nhìn chăm chú hắn, sau đó không nhanh không chậm mà nói tiếp: “Nếu như ngươi để ý chuyện này, hôn sự của các ngươi, có thể…”
Câu nói kế tiếp, tất nhiên là không cần nói cũng biết.
Cố Khinh Châu lẩm bẩm trong miệng, tựa hồ như không thể tin nổi, biểu cảm không biết là hối hận hay vẫn là tự trách, nửa ngày về sau, mới phản ứng lại được, cấp thiết đáp lại: “Không không không, ta không ngại, đây hết thảy là lỗi của ta, nếu như không phải tại ta nhận làm thi thể thì Ngọc Nhi cũng sẽ không phải lưu lạc bên ngoài một năm, cũng sẽ không phải bị khi dễ. Bây giờ nàng đã trở về rồi, chúng ta lập tức kết hôn.” Dừng một chút, hắn lại hỏi, “Ngọc Nhi bị ai khi dễ, có biết không?”
Tần Quý Hoàn lắc đầu: “Sau khi ta tìm được Tiểu Ngọc thì muội ấy lại hôn mê hai ngày, tỉnh lại tựa hồ như quên hết sự tình một năm qua. Cho nên tạm thời còn chưa biết muội ấy ở cùng với ai một năm qua. Bất quá, ta thấy hình như cũng không phải là bị người khi dễ, hẳn là cam tâm tình nguyện đấy, dù sao lúc đó muội ấy cũng mất trí nhớ, không ai biết sẽ phát sinh chuyện gì.”
Cố Khinh Châu vừa bình tĩnh lại, nghiễm nhiên khôi phục bộ dạng quý công tử thành Trương Dương, hắn khẽ cắn môi, mạnh mẽ nói: “A Hoàn, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ tra xem tên kia là ai. Sau đó để Ngọc Nhi an tâm gả cho ta.”
Tần Quý Hoàn nhíu mày, nói: “Khinh Châu, ngươi muốn vậy sao?”
Cố Khinh Châu cười nhạt: “Chuyện này cũng do ta mà xảy ra, ta tự nhiên là muốn xử lý thật tốt. Bất kể là ai, dù Ngọc Nhi cùng hắn xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ không để hắn xuất hiện trước mặt Ngọc Nhi. Ngọc Nhi là vị hôn thê của ta, rất nhanh sẽ sớm thành thê tử của ta, bất luận chuyện gì đã xảy ra, đều không thay đổi.”
Tần Quý Hoàn bất đắc dĩ mà buông tiếng thở dài, đại ca nhà mình quả thật là hiểu rõ Cố Khinh Châu, không hổ là tướng quân mà đại ca một tay dạy.
Hai người nói xong chuyện này, vốn định trở lại phòng nhìn Tần Châu Ngọc, không ngờ, mới quay người lại, liền thấy Tần Châu Ngọc đứng cách xa vài bước, hiển nhiên là không phải mới đứng đó. Bởi trên mặt nàng đã đầm đìa nước mắt.
Tần Quý Hoàn cùng Cố Khinh Châu bị chấn động mạnh, vội đi đến.
Cố Khinh Châu nhìn nàng từ trên xuống dưới, luống cuống tay chân lau nước mắt cho nàng: “Ngọc Nhi, muội làm sao thế?”
Tần Châu Ngọc oa một tiếng khóc lên: “Lời các huynh vừa nói, muội cũng nghe được rồi. Cố đại ca, Tiểu Ngọc đã không còn là một thân trong sạch, làm sao còn mặt mũi mà gả cho huynh.”
Cố Khinh Châu thấy nàng khóc thành như vậy, đau lòng đến lợi hại: “Ngọc Nhi, đều là Cố đại ca sai, không sao không sao, chúng ta coi như chưa có việc gì xảy ra. Chờ huynh trở về tìm người xem ngày lành, rồi chúng ta thành thân.”
“Cố đại ca, huynh cần gì ủy khuất chính mình. Chúng ta giải trừ hôn ước thôi, huynh tốt như vậy, nhất định sẽ tìm được một cô nương tốt.” Tần Châu Ngọc càng nức nở lợi hại.
Tần Quý Hoàn cũng nhìn không nổi, vỗ vỗ lưng muội muội nhà mình, nhẹ giọng an ủi: “Tiểu Ngọc, đừng đau lòng nữa. Khinh Châu đã không để ý, muội cũng đừng suy nghĩ nhiều. Không phải lúc trước muội luôn la hét đòi nhanh nhanh gả đi làm nàng dâu của Khinh Châu hay sao? Giờ hai người cũng đoàn tụ rồi, đợi thành thân mau mau thôi, chuyện gì cũng không cần suy nghĩ.”
Tần Châu Ngọc lau nước mắt, ủy khuất nói: “Thế nhưng mà muội đã không còn là Tiểu Ngọc trước kia rồi.”
Cố Khinh Châu nghe xong, liền tiếp tục trấn an: “Không không không, muội vĩnh viễn là Ngọc Nhi của ta.”
Mà Tần Quý Hoàn ở bên lại nhìn được vẻ mặt mập mờ của tiểu muội nhà mình, trầm mặc thả tay xuống, mi tâm có chút nhíu lại. Lát sau, hắn vỗ vỗ vai Cố Khinh Châu: “Khinh Châu, ngươi trở về đi, Tiểu Ngọc vừa mới trở lại nhà, cứ đợi cảm xúc muội ấy yên ổn lại rồi nói sau.”
Cố Khinh Châu cúi đầu nhìn Tần Châu Ngọc, hít sâu, gật đầu, bộ dạng không nỡ cùng hai người cáo biệt.
Cố Khinh Châu đi rồi, Tần Châu Ngọc mới ngẩng đầu lên, chỉ là bộ dạng nước mắt đầm đìa kia đã sớm không còn bóng dáng, ló đầu ra nhìn, giống như có chút chột dạ nhìn Cố Khinh Châu đi xa.
Tần Quý Hoàn bất động thanh sắc mà nhìn hành động của nàng, nghĩ nghĩ, vẫn là nuốt xuống ý định muốn chất vấn nàng, hời hợt mở miệng: “Muội về phòng nghỉ ngơi đi, huynh bảo A Phúc đi mua kẹo đường muội thích nhất.”
Tần Châu Ngọc không yên lòng mà gật đầu, quay người trở về phòng mình.
Trằn trọc trên giường nửa ngày, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, gã sai vặt A Phúc gõ cửa kêu to: “Tiểu thư Tiểu thư, tiểu nhân mua kẹo đường cho người rồi này.”
Tần Châu Ngọc bĩu môi, nhảy từ trên giường xuống, mở cửa ra, đoạt lấy kẹo đường trong tay A Phúc, dùng sức gặm.
A Phúc thấy thế, cẩn trọng hỏi: “Tiểu thư, người làm sao vậy? Có chuyện gì không vui sao?”
A Phúc làm việc ở Tần gia từ nhỏ, hiển nhiên là hiểu rõ vị Tiểu thư hung dữ của Hầu phủ, cười hắc hắc hai tiếng, như là nhớ tới chuyện gì, lấy một bức tranh từ trong tay áo ra, đưa đến trước mặt Tần Châu Ngọc: “Tiểu thư, hôm nay lúc tiểu nhân đi trên đường, liền thấy trên tường dán cái này, A Phúc không biết chữ, không hiểu trên tranh viết gì, nhưng lại cảm thấy người trên tranh này có chút giống tiểu thư.”
Tần Châu Ngọc đầu óc lộp bộp một tiếng, nhìn thấy bức tranh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, kẹo đường trong tay cũng rơi xuống đất, vội đoạt lấy tranh, bắt lấy A Phúc nói: “Ngươi…Ngươi nhìn thấy cái này ở đâu?”
A Phúc bị bộ dạng của nàng dọa sợ, vò đầu nghĩ nghĩ: “Hình như rất nhiều chỗ trên đường đều dán.”
Tần Châu Ngọc nhìn nhìn tờ giấy trong tay, lại lớn tiếng hỏi: “Các ca ca của ta hai ngày nay có ra phố không?”
A Phúc lắc đầu: “Từ khi Tiểu thư về nhà, các thiếu gia đều ở nhà trông tiểu thư, không ra phố ạ. Ah, đúng rồi, Nhị thiếu gia với Tam thiếu gia vừa mới đi ra ngoài, ngồi xe ngựa vào cung.”
Tần Châu Ngọc thở phào một cái, nghĩ nghĩ, cầm lấy tờ giấy, xông ra bên ngoài, A Phúc nhất thời không phản ứng kịp, ở phía sau gọi “Tiểu thư, Tiểu thư”
Không ngờ, Tần Châu Ngọc còn chưa chạy đến cửa lớn, đã gặp đại ca Tần Bá Tùng.
Thấy nàng vội vã ra ngoài, Tần Bá Tùng kêu lên: “Tiểu Ngọc! Muội muốn đi đâu?”
Tần Châu Ngọc vội rụt lại bước chân, thiếu chút nữa lảo đảo ngã, gượng cười quay đầu, nhìn về phía Đại ca của mình: “Đại ca, muội vừa mới tỉnh lại, có chút không thoải mái, muốn đi dạo bên ngoài.”
“Càn quấy!” Tần Bá Tùng vốn có tướng mạo không giận mà uy, nay bộ dạng đều hung dữ, càng khiếp người, trừng mắt nói, “Ngươi một năm nay không về nhà, giờ về rồi lại muốn chạy loạn? Ngươi muốn dạo, Tần phủ lớn vậy còn không đủ cho ngươi dạo sao?”
“Đại ca…” Tần Châu Ngọc sợ hãi, tội nghiệp mở miệng.
“Đừng nói gì cả. Từ nay về sau, không có lệnh của ta, ngươi không thể đi đâu cả.”
“Đại ca…” Tần Châu Ngọc dậm chân một cái, muốn làm nũng.
Nào biết lông mày Tần Bá Tùng dựng lên, quát: “Ngoan ngoãn trở về phòng, chọc tức ta, cha cũng không giúp được muội.”
Tần Châu Ngọc bĩu môi, hốc mắt rưng rưng nước mắt, không tình nguyện mà quay về.
A Phúc yên lặng đuổi theo, nhỏ giọng đằng sau nàng nói: “Tiểu thư, người muốn đi ra ngoài mua gì sao? A Phúc giúp người đi mua là được mà.”
Tần Châu Ngọc xoa xoa mắt, bỗng nhiên quay đầu nhìn A Phúc chân chất, tròng mắt đảo một cái, kéo hắn qua, móc tờ giấy trên người ra, nhỏ giọng nói: “A Phúc, ngươi đi ra ngoài, xe hết tất cả mấy cái tờ giấy dán trên tường này đi. Một cái cũng không để lại.”
A Phúc khó hiểu nhìn nàng: “Vì sao ạ? Chẳng lẽ đây thật sự là Tiểu thư sao? Kẻ nào ăn tim hùm gan gấu mà dám dán tranh Tiểu thư Hầu phủ trên đường. Để tiểu nhân đi nói cho thiếu gia, bắt bọn người này lại trút giận cho Tiểu thư.”
Tần Châu Ngọc trầm mặt, quát: “Ngươi dám?”
A Phúc chấn động, không dám lên tiếng.
Tần Châu Ngọc nghĩ nghĩ, lại ghé sát hắn nói: “Ngươi xé hết mấy tờ giấy này, nhất định không thể để các ca ca biết được. Nếu để cho bọn họ biết, ta đánh gãy chân ngươi.” Dừng một chút, lại nói: “Mấy ngày nay, ngươi chú ý bên ngoài xem nếu có tờ giấy nào như này thì lập tức xé đi.”
Thiên kim Tần Hầu phủ vốn ngang ngược không nói đạo lý, bọn hạ nhân đã sớm được chứng kiến, A Phúc tất nhiên không dám ngỗ nghịch, vội vàng lúng túng gật đầu: “Được ạ được ạ, A Phúc nhất định sẽ không để các thiếu gia biết chuyện này.”
A Phúc là một người làm việc lưu loát, ra ngoài không bao lâu, liền mang về một đống thành quả, lặng lẽ vào phòng Tần Châu Ngọc, giao hết cho Tiểu thư nhà mình tranh công.
Tần Châu Ngọc biểu lộ hài lòng, phân phó hắn ngày mai lại tiếp tục, rồi đuổi hắn ra khỏi phòng.
Đợi A Phúc đi khỏi, Tần Châu Ngọc ôm một đống bức họa vẽ mình nhìn xem, đôi mi thanh tú nhướn cao, ngón tay vuốt ve mấy chữ viết đơn giản mà tuấn dật kia, nước mắt lạch tách lách tách rơi xuống những con chữ màu đen trên giấy trắng, khiến nét mực nhòe một mảnh, trong miệng lẩm bẩm: “Làm sao bây giờ? Thư Ngốc chắc hẳn rất lo lắng…”
Editor: Thương hai bạn trẻ quá! Hai chương này Thư Ngốc không xuất hiện rồi. Tác giả bảo chương sau sẽ cho xuất hiện :)) rồi tiến đến tình yêu lén lút của hai bạn trẻ!!!!! Chặng đường về cùng một nhà còn gian nan lắm…
Sinh ra trong nhà thế gia, kinh tài phong dật, Nhị công tử của Cố gia của kinh thành, ai cũng biết đến là tiểu tướng quân thành Trương Dương. Bởi vì hai nhà có quan hệ, lại là người có hôn ước từ nhỏ cùng tiểu muội nhà mình, Tần Quý Hoàn hiển nhiên là rất quen thuộc với Cố Khinh Châu. Nhưng dù sao trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, Tần Quý Hoàn không hẳn ưu thích muội phu này của mình.
Nhưng thấy được bộ dạng tự trách khổ sở của vị tướng quân thiếu niên không ai bì nổi này, Tần Quý Hoàn biết rõ những lời nói kế tiếp của chính mình, có lẽ sẽ rất tàn nhẫn…Nhưng vẫn phải cho hắn biết.
Cố Khinh Châu thấy Tần Quý Hoàn vẫn lâm vào trầm tư, do dự gọi: “A Hoàn…”
Tần Quý Hoàn run lên, lông mày có chút nhướng lên, rốt cuộc chậm rãi mở miệng: “Về việc của Tiểu Ngọc, ta muốn nói với ngươi vài lời, ngươi phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Cố Khinh Châu thấy hắn nói chuyện trịnh trọng nghiêm túc, liền cười nhạt, nhưng trong lòng nổi lên dự cảm không tốt.
Tần Quý Hoàn ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn hắn, nhấp nhấp môi, mở miệng từng câu từng chữ: “Một năm này Tiểu Ngọc mất trí nhớ, đã có quan hệ vợ chồng với người khác. Tuy không rõ tình huống như thế nào, nhưng Tiểu Ngọc xác thực đã không còn là một thân trong sạch.”
Mặt Cố Khinh Châu thoáng cái trở nên trắng bệch, kinh ngạc lùi về sau hai bước.
Tần Quý Hoàn chân mày hơi nhíu lại, ánh mắt như cũ chặt chẽ nhìn chăm chú hắn, sau đó không nhanh không chậm mà nói tiếp: “Nếu như ngươi để ý chuyện này, hôn sự của các ngươi, có thể…”
Câu nói kế tiếp, tất nhiên là không cần nói cũng biết.
Cố Khinh Châu lẩm bẩm trong miệng, tựa hồ như không thể tin nổi, biểu cảm không biết là hối hận hay vẫn là tự trách, nửa ngày về sau, mới phản ứng lại được, cấp thiết đáp lại: “Không không không, ta không ngại, đây hết thảy là lỗi của ta, nếu như không phải tại ta nhận làm thi thể thì Ngọc Nhi cũng sẽ không phải lưu lạc bên ngoài một năm, cũng sẽ không phải bị khi dễ. Bây giờ nàng đã trở về rồi, chúng ta lập tức kết hôn.” Dừng một chút, hắn lại hỏi, “Ngọc Nhi bị ai khi dễ, có biết không?”
Tần Quý Hoàn lắc đầu: “Sau khi ta tìm được Tiểu Ngọc thì muội ấy lại hôn mê hai ngày, tỉnh lại tựa hồ như quên hết sự tình một năm qua. Cho nên tạm thời còn chưa biết muội ấy ở cùng với ai một năm qua. Bất quá, ta thấy hình như cũng không phải là bị người khi dễ, hẳn là cam tâm tình nguyện đấy, dù sao lúc đó muội ấy cũng mất trí nhớ, không ai biết sẽ phát sinh chuyện gì.”
Cố Khinh Châu vừa bình tĩnh lại, nghiễm nhiên khôi phục bộ dạng quý công tử thành Trương Dương, hắn khẽ cắn môi, mạnh mẽ nói: “A Hoàn, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ tra xem tên kia là ai. Sau đó để Ngọc Nhi an tâm gả cho ta.”
Tần Quý Hoàn nhíu mày, nói: “Khinh Châu, ngươi muốn vậy sao?”
Cố Khinh Châu cười nhạt: “Chuyện này cũng do ta mà xảy ra, ta tự nhiên là muốn xử lý thật tốt. Bất kể là ai, dù Ngọc Nhi cùng hắn xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ không để hắn xuất hiện trước mặt Ngọc Nhi. Ngọc Nhi là vị hôn thê của ta, rất nhanh sẽ sớm thành thê tử của ta, bất luận chuyện gì đã xảy ra, đều không thay đổi.”
Tần Quý Hoàn bất đắc dĩ mà buông tiếng thở dài, đại ca nhà mình quả thật là hiểu rõ Cố Khinh Châu, không hổ là tướng quân mà đại ca một tay dạy.
Hai người nói xong chuyện này, vốn định trở lại phòng nhìn Tần Châu Ngọc, không ngờ, mới quay người lại, liền thấy Tần Châu Ngọc đứng cách xa vài bước, hiển nhiên là không phải mới đứng đó. Bởi trên mặt nàng đã đầm đìa nước mắt.
Tần Quý Hoàn cùng Cố Khinh Châu bị chấn động mạnh, vội đi đến.
Cố Khinh Châu nhìn nàng từ trên xuống dưới, luống cuống tay chân lau nước mắt cho nàng: “Ngọc Nhi, muội làm sao thế?”
Tần Châu Ngọc oa một tiếng khóc lên: “Lời các huynh vừa nói, muội cũng nghe được rồi. Cố đại ca, Tiểu Ngọc đã không còn là một thân trong sạch, làm sao còn mặt mũi mà gả cho huynh.”
Cố Khinh Châu thấy nàng khóc thành như vậy, đau lòng đến lợi hại: “Ngọc Nhi, đều là Cố đại ca sai, không sao không sao, chúng ta coi như chưa có việc gì xảy ra. Chờ huynh trở về tìm người xem ngày lành, rồi chúng ta thành thân.”
“Cố đại ca, huynh cần gì ủy khuất chính mình. Chúng ta giải trừ hôn ước thôi, huynh tốt như vậy, nhất định sẽ tìm được một cô nương tốt.” Tần Châu Ngọc càng nức nở lợi hại.
Tần Quý Hoàn cũng nhìn không nổi, vỗ vỗ lưng muội muội nhà mình, nhẹ giọng an ủi: “Tiểu Ngọc, đừng đau lòng nữa. Khinh Châu đã không để ý, muội cũng đừng suy nghĩ nhiều. Không phải lúc trước muội luôn la hét đòi nhanh nhanh gả đi làm nàng dâu của Khinh Châu hay sao? Giờ hai người cũng đoàn tụ rồi, đợi thành thân mau mau thôi, chuyện gì cũng không cần suy nghĩ.”
Tần Châu Ngọc lau nước mắt, ủy khuất nói: “Thế nhưng mà muội đã không còn là Tiểu Ngọc trước kia rồi.”
Cố Khinh Châu nghe xong, liền tiếp tục trấn an: “Không không không, muội vĩnh viễn là Ngọc Nhi của ta.”
Mà Tần Quý Hoàn ở bên lại nhìn được vẻ mặt mập mờ của tiểu muội nhà mình, trầm mặc thả tay xuống, mi tâm có chút nhíu lại. Lát sau, hắn vỗ vỗ vai Cố Khinh Châu: “Khinh Châu, ngươi trở về đi, Tiểu Ngọc vừa mới trở lại nhà, cứ đợi cảm xúc muội ấy yên ổn lại rồi nói sau.”
Cố Khinh Châu cúi đầu nhìn Tần Châu Ngọc, hít sâu, gật đầu, bộ dạng không nỡ cùng hai người cáo biệt.
Cố Khinh Châu đi rồi, Tần Châu Ngọc mới ngẩng đầu lên, chỉ là bộ dạng nước mắt đầm đìa kia đã sớm không còn bóng dáng, ló đầu ra nhìn, giống như có chút chột dạ nhìn Cố Khinh Châu đi xa.
Tần Quý Hoàn bất động thanh sắc mà nhìn hành động của nàng, nghĩ nghĩ, vẫn là nuốt xuống ý định muốn chất vấn nàng, hời hợt mở miệng: “Muội về phòng nghỉ ngơi đi, huynh bảo A Phúc đi mua kẹo đường muội thích nhất.”
Tần Châu Ngọc không yên lòng mà gật đầu, quay người trở về phòng mình.
Trằn trọc trên giường nửa ngày, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, gã sai vặt A Phúc gõ cửa kêu to: “Tiểu thư Tiểu thư, tiểu nhân mua kẹo đường cho người rồi này.”
Tần Châu Ngọc bĩu môi, nhảy từ trên giường xuống, mở cửa ra, đoạt lấy kẹo đường trong tay A Phúc, dùng sức gặm.
A Phúc thấy thế, cẩn trọng hỏi: “Tiểu thư, người làm sao vậy? Có chuyện gì không vui sao?”
A Phúc làm việc ở Tần gia từ nhỏ, hiển nhiên là hiểu rõ vị Tiểu thư hung dữ của Hầu phủ, cười hắc hắc hai tiếng, như là nhớ tới chuyện gì, lấy một bức tranh từ trong tay áo ra, đưa đến trước mặt Tần Châu Ngọc: “Tiểu thư, hôm nay lúc tiểu nhân đi trên đường, liền thấy trên tường dán cái này, A Phúc không biết chữ, không hiểu trên tranh viết gì, nhưng lại cảm thấy người trên tranh này có chút giống tiểu thư.”
Tần Châu Ngọc đầu óc lộp bộp một tiếng, nhìn thấy bức tranh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, kẹo đường trong tay cũng rơi xuống đất, vội đoạt lấy tranh, bắt lấy A Phúc nói: “Ngươi…Ngươi nhìn thấy cái này ở đâu?”
A Phúc bị bộ dạng của nàng dọa sợ, vò đầu nghĩ nghĩ: “Hình như rất nhiều chỗ trên đường đều dán.”
Tần Châu Ngọc nhìn nhìn tờ giấy trong tay, lại lớn tiếng hỏi: “Các ca ca của ta hai ngày nay có ra phố không?”
A Phúc lắc đầu: “Từ khi Tiểu thư về nhà, các thiếu gia đều ở nhà trông tiểu thư, không ra phố ạ. Ah, đúng rồi, Nhị thiếu gia với Tam thiếu gia vừa mới đi ra ngoài, ngồi xe ngựa vào cung.”
Tần Châu Ngọc thở phào một cái, nghĩ nghĩ, cầm lấy tờ giấy, xông ra bên ngoài, A Phúc nhất thời không phản ứng kịp, ở phía sau gọi “Tiểu thư, Tiểu thư”
Không ngờ, Tần Châu Ngọc còn chưa chạy đến cửa lớn, đã gặp đại ca Tần Bá Tùng.
Thấy nàng vội vã ra ngoài, Tần Bá Tùng kêu lên: “Tiểu Ngọc! Muội muốn đi đâu?”
Tần Châu Ngọc vội rụt lại bước chân, thiếu chút nữa lảo đảo ngã, gượng cười quay đầu, nhìn về phía Đại ca của mình: “Đại ca, muội vừa mới tỉnh lại, có chút không thoải mái, muốn đi dạo bên ngoài.”
“Càn quấy!” Tần Bá Tùng vốn có tướng mạo không giận mà uy, nay bộ dạng đều hung dữ, càng khiếp người, trừng mắt nói, “Ngươi một năm nay không về nhà, giờ về rồi lại muốn chạy loạn? Ngươi muốn dạo, Tần phủ lớn vậy còn không đủ cho ngươi dạo sao?”
“Đại ca…” Tần Châu Ngọc sợ hãi, tội nghiệp mở miệng.
“Đừng nói gì cả. Từ nay về sau, không có lệnh của ta, ngươi không thể đi đâu cả.”
“Đại ca…” Tần Châu Ngọc dậm chân một cái, muốn làm nũng.
Nào biết lông mày Tần Bá Tùng dựng lên, quát: “Ngoan ngoãn trở về phòng, chọc tức ta, cha cũng không giúp được muội.”
Tần Châu Ngọc bĩu môi, hốc mắt rưng rưng nước mắt, không tình nguyện mà quay về.
A Phúc yên lặng đuổi theo, nhỏ giọng đằng sau nàng nói: “Tiểu thư, người muốn đi ra ngoài mua gì sao? A Phúc giúp người đi mua là được mà.”
Tần Châu Ngọc xoa xoa mắt, bỗng nhiên quay đầu nhìn A Phúc chân chất, tròng mắt đảo một cái, kéo hắn qua, móc tờ giấy trên người ra, nhỏ giọng nói: “A Phúc, ngươi đi ra ngoài, xe hết tất cả mấy cái tờ giấy dán trên tường này đi. Một cái cũng không để lại.”
A Phúc khó hiểu nhìn nàng: “Vì sao ạ? Chẳng lẽ đây thật sự là Tiểu thư sao? Kẻ nào ăn tim hùm gan gấu mà dám dán tranh Tiểu thư Hầu phủ trên đường. Để tiểu nhân đi nói cho thiếu gia, bắt bọn người này lại trút giận cho Tiểu thư.”
Tần Châu Ngọc trầm mặt, quát: “Ngươi dám?”
A Phúc chấn động, không dám lên tiếng.
Tần Châu Ngọc nghĩ nghĩ, lại ghé sát hắn nói: “Ngươi xé hết mấy tờ giấy này, nhất định không thể để các ca ca biết được. Nếu để cho bọn họ biết, ta đánh gãy chân ngươi.” Dừng một chút, lại nói: “Mấy ngày nay, ngươi chú ý bên ngoài xem nếu có tờ giấy nào như này thì lập tức xé đi.”
Thiên kim Tần Hầu phủ vốn ngang ngược không nói đạo lý, bọn hạ nhân đã sớm được chứng kiến, A Phúc tất nhiên không dám ngỗ nghịch, vội vàng lúng túng gật đầu: “Được ạ được ạ, A Phúc nhất định sẽ không để các thiếu gia biết chuyện này.”
A Phúc là một người làm việc lưu loát, ra ngoài không bao lâu, liền mang về một đống thành quả, lặng lẽ vào phòng Tần Châu Ngọc, giao hết cho Tiểu thư nhà mình tranh công.
Tần Châu Ngọc biểu lộ hài lòng, phân phó hắn ngày mai lại tiếp tục, rồi đuổi hắn ra khỏi phòng.
Đợi A Phúc đi khỏi, Tần Châu Ngọc ôm một đống bức họa vẽ mình nhìn xem, đôi mi thanh tú nhướn cao, ngón tay vuốt ve mấy chữ viết đơn giản mà tuấn dật kia, nước mắt lạch tách lách tách rơi xuống những con chữ màu đen trên giấy trắng, khiến nét mực nhòe một mảnh, trong miệng lẩm bẩm: “Làm sao bây giờ? Thư Ngốc chắc hẳn rất lo lắng…”
Editor: Thương hai bạn trẻ quá! Hai chương này Thư Ngốc không xuất hiện rồi. Tác giả bảo chương sau sẽ cho xuất hiện :)) rồi tiến đến tình yêu lén lút của hai bạn trẻ!!!!! Chặng đường về cùng một nhà còn gian nan lắm…
/93
|