“Tiểu Ngọc!” Đông Sinh nhìn người trước mắt, vừa mừng vừa sợ, mặt mũi đều lộ vẻ kinh ngạc khó tin.
Tần Châu Ngọc quay đầu, nhìn đến khuôn mặt của Đông Sinh, hốc mắt lập tức đỏ lên, đang muốn mở miệng, lại bị Triệu Tuyết Nhi nổi giận đùng đùng ngắt: “Tần Tiểu Ngọc, cô làm gì thế hả?”
Tần Châu Ngọc lúc này mới nhớ tới còn có cái người đáng ghét này, vội vàng quay đầu nhìn nàng ta, nộ khí trùng thiên không kém đáp: “Triệu Đại Tuyết, ta mới là người phải hỏi cô đang làm gì đó? Ở nhà người ta, lại dây dưa với tướng công nhà người ta, cô có biết xấu hổ hay không hả?”
Triệu Tuyết Nhi hừ một tiếng, kỳ quái liếc nàng: “Tướng công nhà người ta cũng không phải tướng công nhà cô, liên quan gì đến cô? Ta cũng không có dây dưa với Cố Đại tướng quân nhà cô.”
Tần Châu Ngọc chột dạ mà quay đầu nhìn người đứng phía sau, nghĩ nghĩ, hừ một tiếng với Triệu Tuyết Nhi rồi kéo Đông Sinh chạy đi.
Triệu Tuyết Nhi nhất thời không phản ứng kịp, đợi đến lúc hoàn hồn thì hai người kia đã cao chạy xa bay, tức giận đến dậm chân gào to: “Này! Cô còn nói ta, không phải cô cũng đang dây dưa với người ta sao! Ta đi nói cho Cố Khinh Châu biết.”
Đông Sinh không nói một lời nào, chỉ chạy theo Tần Châu Ngọc, bị nàng lén lén lút lút kéo đến sau một núi đá nhỏ.
Tần Châu Ngọc nhìn ngó bốn phía, xác định không có ai ở gần mới quay đầu nhìn Đông Sinh.
Đến lúc này, thông minh như Đông Sinh hiển nhiên là đã hiểu rõ mọi chuyện. Nhưng thấy nàng bình yên vô sự, lo lắng trong lòng những ngày này cũng tan. Mà kinh hỷ vừa nãy sau một đường chạy trốn cũng đã nguội dần, chỉ còn lại một cơn tức giận cùng thất vọng.
Lúc trước chàng cũng đã nghĩ đến tình huống xấu nhất là Tiểu Ngọc quên mất chàng. Nhưng tình cảnh bây giờ đã nói cho chàng biết, nàng không hề quên mất chàng, chỉ là không đi tìm chàng mà thôi.
Tần Châu Ngọc mượn ánh trăng, thấy sắc mặt chàng nặng nề không vui, chột dạ nhào vào lòng ôm eo chàng: “Thư Ngốc, thiếp nhớ ra thiếp là ai rồi. Thiếp cũng không phải cố ý không đi tìm chàng, mà là cha thiếp cùng đại ca không cho thiếp ra ngoài.”
Đông Sinh thấy nàng ôm mình, đứng sững bất động, giọng nói có chút lạnh lùng: “Nàng còn nhớ rõ ta là ai?”
Tần Châu Ngọc cười cười, làm nũng: “Chàng là tướng công của thiếp đó!”
“Vậy sao?” Đông Sinh cười giễu hỏi.
Tần Châu Ngọc giật mình, buông tay ra, bất mãn nhìn chàng, bộ dạng ngang ngược cứng đầu ngày thường liền hiện ra, dùng sức tóm lấy chàng, hung dữ nói: “Thư Ngốc, chàng làm sao thế hả? Thiếp không thích chàng nói chuyện với thiếp như thế.”
Đông Sinh tiếp tục cười lạnh nói: “Đúng vậy nhỉ! Thiên kim Hầu phủ! Không lẽ tại hạ phải quỳ xuống nói chuyện mới có thể vừa ý ngài?”
Tần Châu Ngọc chấn động, lần này thật đúng là bị chọc tức, hô hấp mãnh liệt, trực tiếp tung quyền cước đấm đá với chàng, tuy chỉ là muốn làm màu nhưng lại khiến Đông Sinh chịu đau một phen.
Nghe thấy tiếng rên rỉ, Tần Châu Ngọc lập tức dừng động tác, nhưng trên mặt vẫn lộ rõ vẻ tức giận. Thấy Đông Sinh nghiêng đầu không nhìn nàng, miệng nhếch lên, ôm cổ chàng gào khóc.
“Thiếp cũng không biết chuyện sẽ biến thành thế này. Đại ca cùng phụ thân không cho thiếp ra ngoài, bọn họ cho rằng thiếp mất trí nhớ bị người chiếm tiện nghi, còn muốn tìm người để giết đấy. Thiếp muốn cùng Cố đại ca từ hôn, nhưng huynh ấy lại không đồng ý. Thiếp không biết làm sao mới tốt cả. Thật vất vả mới gặp được chàng, mà đến ngay cả chàng bây giờ cũng muốn khi dễ thiếp. Ô ô ô…”
Thật lâu sau, Đông Sinh rốt cuộc thở dài, đưa tay vỗ vỗ lưng nàng, lại ôm lấy mặt nàng, lau nước mắt cho nàng, nói khẽ: “Chúng ta là phu thê, có chuyện gì đều cần cùng nhau đối mặt, biết chưa?”
Tần Châu Ngọc nghẹn ngào gật đầu, một lát lại ủy khuất lên án: “Thế mà chàng còn nói chuyện với thiếp như vậy.”
“Bởi vì ta có chút tức giận.”
“Hừ!” Tần Châu Ngọc không thèm nể mặt mũi quay đầu đi.
Đông Sinh tiếp tục thấp giọng nói: “Còn rất lo lắng, rất đau lòng nữa.”
Tần Châu Ngọc quay đầu nhìn chàng, hốc mắt ê ẩm, rầu rĩ mở miệng: “Thiếp biết.”
Đông Sinh nghĩ nghĩ: “Mặc kệ thế nào, chúng ta cũng phải nói rõ chuyện cho phụ thân và ca ca nàng. Cho dù là trước đây nàng mất trí nhớ, nhưng chúng ta thực sự cam tâm tình nguyện thành thân, đã bái Thiên Đại, hành lễ với Chu Công rồi.”
“Không được không được.” Tần Châu Ngọc vội vàng ngắt lời chàng, “Chàng không biết đại ca của thiếp đâu, huynh ấy hung dữ lắm, một lòng đã nhận định Cố đại ca làm muội phu rồi. Nếu như biết một năm này thiếp ở cùng một chỗ với chàng, nhất định sẽ không để chàng sống yên ổn đâu.”
Đông Sinh cười cười: “Không sao đâu, mà cũng phải nói, ta xác thực là thừa dịp nàng mất trí nhớ thành thân với nàng, cũng chính là cướp vị hôn thê của người ta. Phụ thân với đại ca nàng muốn phạt ta, ta cũng không thể nói lý được.”
“Ai nha! Thật sự không được đâu.” Tần Châu Ngọc gấp lên, “Chàng căn bản là không biết rõ đại ca của thiếp, huynh ấy mà không vừa lòng, giết chàng là cũng có khả năng đấy. Còn Cố đại ca vốn là người kiêu ngạo tự phụ, khẳng định sẽ không bỏ qua cho chàng đâu.”
Đông Sinh thấy nàng kiên quyết như vậy, bắt đầu có chút tức giận: “Chẳng lẽ nàng để ta giả bộ như không biết gì cả. Hôn sự của nàng cùng Cố Khinh Châu đã được Hoàng Thượng khâm điểm. Có phải nàng muốn ta trơ mắt nhìn nàng cùng hắn thành thân không?”
“Làm sao được?” Tần Châu Ngọc quệt miệng bất mãn nói, “Nếu thực sự như vậy, thiếp cùng chàng bỏ trốn, chúng ta trở về thôn Kim Viên.”
Đông Sinh bất đắc dĩ mà lắc đầu: “Sao có thể thế được? Nàng cam lòng để phụ thân và các ca ca của nàng đau lòng sao? Nàng muốn phụ công ơn nuôi dưỡng của bọn họ sao? Hơn nữa, ta cũng không phải loại quân tử không biết chịu trách nhiệm.” Nói xong kéo tay nàng, “Bây giờ chúng ta đi nói rõ với người nhà nàng.”
“Không được, không được!” Tần Châu Ngọc ngăn chàng lại, bộ dạng gấp gáp lại muốn khóc, “Đại ca thiếp với Cố đại ca thực sự sẽ giết chàng đó, thiếp không thể để chàng có chuyện gì được.”
Đông Sinh quay đầu lại, thấy nàng bướng bỉnh như vậy, biết nàng thực sự lo lắng cho mình, nhất thời cũng chỉ có thể dừng lại: “Vậy nàng nói xem làm sao bây giờ?”
Tần Châu Ngọc lau mắt: “Dù sao cũng không thể để đám người đại ca phát hiện ra chàng, thiếp không thể để chàng bị thương.” Nàng nghĩ nghĩ, “Đợi thiếp cùng Cố đại ca hủy bỏ hôn ước rồi nói sau.”
Đông Sinh nặng nề thở dài, rốt cuộc vẫn nhường bước: “Được rồi, ta đợi nàng.”
Tần Châu Ngọc thấy chàng đã thỏa hiệp, lập tức vui vẻ ra mặt, ôm eo chàng nói: “Chàng hết tức giận rồi chứ hả?”
“Ừ.” Đông Sinh bất đắc dĩ mà gật đầu.
“Vậy chàng hôn thiếp đi.”
Đông Sinh chỉ hời hợt ấn một phát vào trán nàng.
Nhưng hiển nhiên việc này khiến Tần Đại tiểu thư không hài lòng, thất vọng tức giận đẩy chàng một phát: “Không phải như thế.”
Đông Sinh liếc nàng một cái, vẫn là nâng mặt nàng lên, dán xuống đôi môi anh đào kia hôn nhẹ một lát, lại nghĩ tới cái người giày vò mình này, dứt khoát tức giận mà dùng sức hung hăng tàn sát một phen.
Lúc hai người tách ra, Tần Châu Ngọc bụm lấy bờ môi sưng lên, lúng túng phàn nàn: “Thư Ngốc chết tiệt, chàng muốn ăn hết ta sao?”
Nói xong mới phát giác có thâm ý khác, chăm chú nhìn ánh mắt Đông Sinh, giọng cũng nhỏ xuống, rầm rì mở miệng: “Thư Ngốc, chờ thiếp được ra ngoài, rồi thiếp sẽ đi tìm chàng.”
Đông Sinh vuốt ve mặt nàng, nhẹ giọng đáp lại: “Được.” Dừng một chút, lại nói, “Nhớ kỹ, nếu có chuyện gì không giải quyết được, phải nhớ đến ta. Ta là tướng công của nàng, không phải người ngoài.”
Tần Châu Ngọc quay đầu, nhìn đến khuôn mặt của Đông Sinh, hốc mắt lập tức đỏ lên, đang muốn mở miệng, lại bị Triệu Tuyết Nhi nổi giận đùng đùng ngắt: “Tần Tiểu Ngọc, cô làm gì thế hả?”
Tần Châu Ngọc lúc này mới nhớ tới còn có cái người đáng ghét này, vội vàng quay đầu nhìn nàng ta, nộ khí trùng thiên không kém đáp: “Triệu Đại Tuyết, ta mới là người phải hỏi cô đang làm gì đó? Ở nhà người ta, lại dây dưa với tướng công nhà người ta, cô có biết xấu hổ hay không hả?”
Triệu Tuyết Nhi hừ một tiếng, kỳ quái liếc nàng: “Tướng công nhà người ta cũng không phải tướng công nhà cô, liên quan gì đến cô? Ta cũng không có dây dưa với Cố Đại tướng quân nhà cô.”
Tần Châu Ngọc chột dạ mà quay đầu nhìn người đứng phía sau, nghĩ nghĩ, hừ một tiếng với Triệu Tuyết Nhi rồi kéo Đông Sinh chạy đi.
Triệu Tuyết Nhi nhất thời không phản ứng kịp, đợi đến lúc hoàn hồn thì hai người kia đã cao chạy xa bay, tức giận đến dậm chân gào to: “Này! Cô còn nói ta, không phải cô cũng đang dây dưa với người ta sao! Ta đi nói cho Cố Khinh Châu biết.”
Đông Sinh không nói một lời nào, chỉ chạy theo Tần Châu Ngọc, bị nàng lén lén lút lút kéo đến sau một núi đá nhỏ.
Tần Châu Ngọc nhìn ngó bốn phía, xác định không có ai ở gần mới quay đầu nhìn Đông Sinh.
Đến lúc này, thông minh như Đông Sinh hiển nhiên là đã hiểu rõ mọi chuyện. Nhưng thấy nàng bình yên vô sự, lo lắng trong lòng những ngày này cũng tan. Mà kinh hỷ vừa nãy sau một đường chạy trốn cũng đã nguội dần, chỉ còn lại một cơn tức giận cùng thất vọng.
Lúc trước chàng cũng đã nghĩ đến tình huống xấu nhất là Tiểu Ngọc quên mất chàng. Nhưng tình cảnh bây giờ đã nói cho chàng biết, nàng không hề quên mất chàng, chỉ là không đi tìm chàng mà thôi.
Tần Châu Ngọc mượn ánh trăng, thấy sắc mặt chàng nặng nề không vui, chột dạ nhào vào lòng ôm eo chàng: “Thư Ngốc, thiếp nhớ ra thiếp là ai rồi. Thiếp cũng không phải cố ý không đi tìm chàng, mà là cha thiếp cùng đại ca không cho thiếp ra ngoài.”
Đông Sinh thấy nàng ôm mình, đứng sững bất động, giọng nói có chút lạnh lùng: “Nàng còn nhớ rõ ta là ai?”
Tần Châu Ngọc cười cười, làm nũng: “Chàng là tướng công của thiếp đó!”
“Vậy sao?” Đông Sinh cười giễu hỏi.
Tần Châu Ngọc giật mình, buông tay ra, bất mãn nhìn chàng, bộ dạng ngang ngược cứng đầu ngày thường liền hiện ra, dùng sức tóm lấy chàng, hung dữ nói: “Thư Ngốc, chàng làm sao thế hả? Thiếp không thích chàng nói chuyện với thiếp như thế.”
Đông Sinh tiếp tục cười lạnh nói: “Đúng vậy nhỉ! Thiên kim Hầu phủ! Không lẽ tại hạ phải quỳ xuống nói chuyện mới có thể vừa ý ngài?”
Tần Châu Ngọc chấn động, lần này thật đúng là bị chọc tức, hô hấp mãnh liệt, trực tiếp tung quyền cước đấm đá với chàng, tuy chỉ là muốn làm màu nhưng lại khiến Đông Sinh chịu đau một phen.
Nghe thấy tiếng rên rỉ, Tần Châu Ngọc lập tức dừng động tác, nhưng trên mặt vẫn lộ rõ vẻ tức giận. Thấy Đông Sinh nghiêng đầu không nhìn nàng, miệng nhếch lên, ôm cổ chàng gào khóc.
“Thiếp cũng không biết chuyện sẽ biến thành thế này. Đại ca cùng phụ thân không cho thiếp ra ngoài, bọn họ cho rằng thiếp mất trí nhớ bị người chiếm tiện nghi, còn muốn tìm người để giết đấy. Thiếp muốn cùng Cố đại ca từ hôn, nhưng huynh ấy lại không đồng ý. Thiếp không biết làm sao mới tốt cả. Thật vất vả mới gặp được chàng, mà đến ngay cả chàng bây giờ cũng muốn khi dễ thiếp. Ô ô ô…”
Thật lâu sau, Đông Sinh rốt cuộc thở dài, đưa tay vỗ vỗ lưng nàng, lại ôm lấy mặt nàng, lau nước mắt cho nàng, nói khẽ: “Chúng ta là phu thê, có chuyện gì đều cần cùng nhau đối mặt, biết chưa?”
Tần Châu Ngọc nghẹn ngào gật đầu, một lát lại ủy khuất lên án: “Thế mà chàng còn nói chuyện với thiếp như vậy.”
“Bởi vì ta có chút tức giận.”
“Hừ!” Tần Châu Ngọc không thèm nể mặt mũi quay đầu đi.
Đông Sinh tiếp tục thấp giọng nói: “Còn rất lo lắng, rất đau lòng nữa.”
Tần Châu Ngọc quay đầu nhìn chàng, hốc mắt ê ẩm, rầu rĩ mở miệng: “Thiếp biết.”
Đông Sinh nghĩ nghĩ: “Mặc kệ thế nào, chúng ta cũng phải nói rõ chuyện cho phụ thân và ca ca nàng. Cho dù là trước đây nàng mất trí nhớ, nhưng chúng ta thực sự cam tâm tình nguyện thành thân, đã bái Thiên Đại, hành lễ với Chu Công rồi.”
“Không được không được.” Tần Châu Ngọc vội vàng ngắt lời chàng, “Chàng không biết đại ca của thiếp đâu, huynh ấy hung dữ lắm, một lòng đã nhận định Cố đại ca làm muội phu rồi. Nếu như biết một năm này thiếp ở cùng một chỗ với chàng, nhất định sẽ không để chàng sống yên ổn đâu.”
Đông Sinh cười cười: “Không sao đâu, mà cũng phải nói, ta xác thực là thừa dịp nàng mất trí nhớ thành thân với nàng, cũng chính là cướp vị hôn thê của người ta. Phụ thân với đại ca nàng muốn phạt ta, ta cũng không thể nói lý được.”
“Ai nha! Thật sự không được đâu.” Tần Châu Ngọc gấp lên, “Chàng căn bản là không biết rõ đại ca của thiếp, huynh ấy mà không vừa lòng, giết chàng là cũng có khả năng đấy. Còn Cố đại ca vốn là người kiêu ngạo tự phụ, khẳng định sẽ không bỏ qua cho chàng đâu.”
Đông Sinh thấy nàng kiên quyết như vậy, bắt đầu có chút tức giận: “Chẳng lẽ nàng để ta giả bộ như không biết gì cả. Hôn sự của nàng cùng Cố Khinh Châu đã được Hoàng Thượng khâm điểm. Có phải nàng muốn ta trơ mắt nhìn nàng cùng hắn thành thân không?”
“Làm sao được?” Tần Châu Ngọc quệt miệng bất mãn nói, “Nếu thực sự như vậy, thiếp cùng chàng bỏ trốn, chúng ta trở về thôn Kim Viên.”
Đông Sinh bất đắc dĩ mà lắc đầu: “Sao có thể thế được? Nàng cam lòng để phụ thân và các ca ca của nàng đau lòng sao? Nàng muốn phụ công ơn nuôi dưỡng của bọn họ sao? Hơn nữa, ta cũng không phải loại quân tử không biết chịu trách nhiệm.” Nói xong kéo tay nàng, “Bây giờ chúng ta đi nói rõ với người nhà nàng.”
“Không được, không được!” Tần Châu Ngọc ngăn chàng lại, bộ dạng gấp gáp lại muốn khóc, “Đại ca thiếp với Cố đại ca thực sự sẽ giết chàng đó, thiếp không thể để chàng có chuyện gì được.”
Đông Sinh quay đầu lại, thấy nàng bướng bỉnh như vậy, biết nàng thực sự lo lắng cho mình, nhất thời cũng chỉ có thể dừng lại: “Vậy nàng nói xem làm sao bây giờ?”
Tần Châu Ngọc lau mắt: “Dù sao cũng không thể để đám người đại ca phát hiện ra chàng, thiếp không thể để chàng bị thương.” Nàng nghĩ nghĩ, “Đợi thiếp cùng Cố đại ca hủy bỏ hôn ước rồi nói sau.”
Đông Sinh nặng nề thở dài, rốt cuộc vẫn nhường bước: “Được rồi, ta đợi nàng.”
Tần Châu Ngọc thấy chàng đã thỏa hiệp, lập tức vui vẻ ra mặt, ôm eo chàng nói: “Chàng hết tức giận rồi chứ hả?”
“Ừ.” Đông Sinh bất đắc dĩ mà gật đầu.
“Vậy chàng hôn thiếp đi.”
Đông Sinh chỉ hời hợt ấn một phát vào trán nàng.
Nhưng hiển nhiên việc này khiến Tần Đại tiểu thư không hài lòng, thất vọng tức giận đẩy chàng một phát: “Không phải như thế.”
Đông Sinh liếc nàng một cái, vẫn là nâng mặt nàng lên, dán xuống đôi môi anh đào kia hôn nhẹ một lát, lại nghĩ tới cái người giày vò mình này, dứt khoát tức giận mà dùng sức hung hăng tàn sát một phen.
Lúc hai người tách ra, Tần Châu Ngọc bụm lấy bờ môi sưng lên, lúng túng phàn nàn: “Thư Ngốc chết tiệt, chàng muốn ăn hết ta sao?”
Nói xong mới phát giác có thâm ý khác, chăm chú nhìn ánh mắt Đông Sinh, giọng cũng nhỏ xuống, rầm rì mở miệng: “Thư Ngốc, chờ thiếp được ra ngoài, rồi thiếp sẽ đi tìm chàng.”
Đông Sinh vuốt ve mặt nàng, nhẹ giọng đáp lại: “Được.” Dừng một chút, lại nói, “Nhớ kỹ, nếu có chuyện gì không giải quyết được, phải nhớ đến ta. Ta là tướng công của nàng, không phải người ngoài.”
/93
|