Lúc hai người quay lại chỗ đợi thì Tần Quý Hoàn cũng vừa mới trở về, nhìn thấy Tần Châu Ngọc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mà trong lòng nghĩ vẫn thấy sợ, đánh vào ót nàng một cái, tức giận nói: “Lại chạy loạn, lần sau nói gì cũng không mang muội đi nữa.”
“Oa! Tiểu cô cô bắt được lợn rừng này!” Tần Châu Ngọc còn chưa phản kháng lại, thì đã đắc ý bởi lời thán phục của cháu trai, ngẩng đầu chỉ con lợn rừng trên mặt đất nói, “Tứ ca, thấy chưa, tự muội bắt được lợn rừng đấy, các huynh săn được cộng lại cũng chẳng bằng muội đâu.”
Tần Quý Hoàn nhìn về phía hai cháu trai đang vây quanh con lợn rừng, vốn chỉ tức giận một chút thôi, nhưng bây giờ thì thực sự giận rồi, vỗ đầu nàng một phát mắng: “Muội còn không biết sai à? Có phải bị lợn rừng cắn chết mới thỏa mãn không? Ta nhất định sẽ nói cho đại ca biết. Đến lúc đó xem huynh ấy xử muội thế nào!”
“Tứ ca!” Tần Châu Ngọc rầm rì sờ đầu, Đông Sinh thì đứng bên cạnh cười trộm, bị nàng phát hiện, bất mãn trừng mắt liếc chàng mấy lần.
Mấy người náo loạn hồi lâu, Cố Khinh Châu đi tìm người mới cầm bó đuốc trở về, nhìn thấy Tần Châu Ngọc, chỉ nhàn nhạt mở miệng: “Ngọc Nhi quay lại rồi.”
Tần Châu Ngọc gật đầu, lại chỉ con lợn rừng nằm trên mặt đất khoe khoang: “Cố đại ca, huynh xem muội bắt được lợn rừng này, có lợi hại không?”
Cố Khinh Châu mệt mỏi trả lời: “Rất lợi hại.”
Tần Quý Hoàn nhìn ra điểm khác thường của hắn, hỏi: “Khinh Châu, ngươi sao vậy?”
Cố Khinh Châu kéo căng nụ cười, lắc đầu: “Có lẽ là hôm nay đi săn thấy mệt quá, Ngọc Nhi đã quay lại rồi, chúng ta cũng nhanh đi về nghỉ ngơi thôi.” Nói xong, liếc qua Tần Châu Ngọc cùng Đông Sinh.
Tần Châu Ngọc cũng không để ý tới ánh mắt của hắn, nhưng Đông Sinh lại thấy được 2 ngọn lửa tức giận trong mắt của hắn.
Ngày thứ hai, lúc Tiểu Thông, Tiểu Huệ đi học, Đông Sinh không thấy Tần Châu Ngọc đi cùng, liền hỏi: “Tiểu cô cô của 2 đứa đâu rồi?”
Tiểu Thông nhìn có chút hả hê cười nói: “Lúc tối hôm qua trở về, tiểu cô cô đi khoe khắp với mọi người trong phủ việc mình bắt được lợn rừng. Đến tận nửa đêm mới đi ngủ, sáng nay nghe nói là đêm qua bị cảm lạnh, nằm trên giường suốt. Con cùng Tiểu Huệ trêu cô cô vui quá hóa buồn đó.”
Đông Sinh bất đắc dĩ mà lắc đầu, nha đầu chết tiệt kia quả nhiên vẫn không làm người ta bớt lo.
Bởi trong lòng còn lo lắng cho Tần Châu Ngọc nên Đông Sinh dạy học cũng có chút không yên lòng, hơn một canh giờ sau đành cho hai tiểu quỷ này nghỉ sớm, bảo hạ nhân Hầu phủ dẫn mình đi đến biệt viện của Tần Châu Ngọc.
Lúc đẩy cửa vào liền thấy Tần Châu Ngọc mệt mỏi nằm trên giường, còn có một tiểu nha hoàn đang bưng chén thuốc đút cho nàng, Tần Quý Hoàn thì đứng bên cạnh giám sát.
“Tứ ca, huynh không có việc gì trong quân doanh sao?” Tuy là bị bệnh nhưng mưu ma quỷ chước của Tần Châu Ngọc vẫn còn, thầm nghĩ Tứ ca rời đi thì nàng có thể bảo Tiểu Nguyệt lặng lẽ đem đổ chén thuốc đắng ngắt này đi rồi.
Nhưng mà hiển nhiên là Tần Quý Hoàn đã hiểu rõ nàng, ca ca cùng một mẹ sinh ra, chỉ cần thấy tròng mắt nàng khẽ động liền biết rõ trong lòng nàng đang nghĩ gì, bất quá trên mặt vẫn giữ bộ dạng bình thản: “Huynh không vội, đợi muội uống xong thuốc rồi ngủ thì huynh sẽ đi.”
Tần Châu Ngọc thấy thế, dứt khoát chun mũi một cái, chơi xấu: “Thuốc này đắng quá, muội không uống được. Dù sao muội bệnh cũng không nặng lắm.”
“Chuyện này không do muội quyết định, thuốc đắng dã tật, muội mau chóng uống hết đi.” Tần Quý Hoàn rốt cuộc cũng thể hiện uy nghiêm của một ca ca, “Tiểu Nguyệt, ngươi mau đút cho tiểu thư đi.”
Tiểu nha hoàn nghe thiếu gia phân phó, đành phải cứng rắn đưa thìa thuốc đến trước miệng tiểu thư nhà mình, nhưng mà Tần Châu Ngọc nhất quyết không há miệng, thấy cái thìa đáng ghét kia cứ ở trước mặt mình hồi lâu, dứt khoát vung tay lên hất tay Tiểu Nguyệt. Tiểu Nguyệt hít một hơi, thuốc ở trong thìa hiển nhiên là vung vãi đầy đất.
Đông Sinh chứng kiến cảnh này, lắc đầu đi đến: “Tần công tử, Tiểu Ngọc sao vậy?”
Tần Quý Hoàn nhìn hắn, thản nhiên nói: “Bị cảm, còn không chịu uống thuốc.” Dứt lời, lại nói với tiểu nha hoàn, “Tiểu Nguyệt, ngươi tiếp tục đút thuốc cho tiểu thư, đút hết cho ta.”
Tần Châu Ngọc nghe lời này xong, vốn đang nhìn Đông Sinh liền hung dữ quay đầu trừng mắt liếc Tiểu Nguyệt, uy hiếp trong im lặng. Tiểu nha hoàn bị dọa tay run lên, cũng không dám tuân theo lời nói của thiếu gia nhà nàng, đáng thương cầu cứu Tần Quý Hoàn.
Tần Quý Hoàn bất đắc dĩ, đành phải vén tay áo lên, lấy chén thuốc trong tay Tiểu Nguyệt, tự mình làm. Bất quá, hiển nhiên là Tần Châu Ngọc cũng không có ý định khuất phục dâm uy của Tứ ca nàng, dứt khoát che miệng chùm chăn: “Muốn uống thì huynh tự uống đi, đắng như thế muội không uống đâu.”
Tần Quý Hoàn tức đến đặt mạnh chén thuốc lên bàn, trực tiếp tóm nàng ra khỏi chăn, quát khẽ: “Muội xem muội cũng lớn thế này rồi, bảo muội uống thuốc cũng khó đến vậy! Người ngoài đang nhìn kia kìa, muội không sợ mất mặt hả!”
Tần Châu Ngọc bất mãn lẩm bẩm: “Chàng ấy cũng không phải người ngoài.”
“Muội nói cái gì?” Tần Quý Hoàn không nghe rõ.
“Không có gì.” Tần Châu Ngọc vội vàng nhìn Đông Sinh như là cầu cứu.
Đông Sinh lắc đầu cười cười, cầm lấy chén thuốc kia, dùng thìa khuấy khuấy lên: “Tiểu Ngọc, Tứ ca nàng nói không sai đâu, thuốc đắng dã tật. Nàng xem nàng cũng sốt đến đỏ cả người rồi, mau uống thuốc đi.” Nói xong, chàng múc một thìa thuốc đưa vào miệng mình, nhếch miệng nói, “Kỳ thật cũng không đắng quá đâu!”
Tần Châu Ngọc mở to hai mắt, do dự hỏi: “Thật sao?”
“Không tin nàng nếm thử xem.” Đông Sinh trực tiếp đem chén thuốc đến bên miệng nàng. Lúc nàng cẩn thận nếm thử một chút liền dùng sức đổ hết vào miệng nàng.
Tần Châu Ngọc tránh không kịp, ực ực uống hết bát lớn. Đợi đến lúc bỏ chén thuốc ra, nàng thở hổn hển, nước mắt vòng quanh. Đang muốn há miệng chửi ầm lên thì Đông Sinh đã nhanh chóng đút một viên kẹo đường vào miệng nàng.
Thấy vị ngọt, Tần Châu Ngọc cuối cùng cũng ngậm miệng trước, nhưng ánh mắt nhìn Đông Sinh thì vẫn như phi đao.
Tần Quý Hoàn thở phào một cái, vỗ vỗ vai Đông Sinh: “Vẫn là ngươi có biện pháp.” Lại nói, “Tống tiên sinh dạy xong rồi đi về thôi nhỉ, vừa vặn ta cũng muốn đến quân doanh, không thì đi cùng nhau thôi.”
Đông Sinh thấy bệnh của Tần Châu Ngọc cũng không nghiêm trọng lắm, liền gật đầu. Nào biết người trên giường bỗng nhiên lại vừa ngậm kẹo vừa hàm hàm hồ hồ kêu lên: “Hôm nay muội bỏ lỡ buổi học, tiên sinh ở lại dạy bù cho ta đi.”
Tần Quý Hoàn nhíu mày, nhìn về phía nàng: “Muội khi nào thì chăm học vậy hả? Bị bệnh mà vẫn còn muốn học?” Nhung thấy nàng tỏ vẻ nghiêm túc, đành nói: “Được rồi, muội muốn học thì để Tống tiên sinh dạy một chút. Mệt thì nghỉ nhé.”
Nói xong cáo biệt Đông Sinh rời đi trước.
Tần Châu Ngọc thấy Tứ ca đã đi rồi, vội vàng nói với nha hoàn trong phòng: “Tiểu Nguyệt, ở đây cũng không còn chuyện gì cho ngươi, ngươi mau lui xuống đi, ta cùng với Tiên sinh học bài, không có việc gì thì đừng quấy rầy bổn tiểu thư.”
Tiểu Nguyệt hiển nhiên là cầu còn không được, vội vàng bưng chén chạy trốn.
Đợi trong phòng chỉ còn hai người, Tần Châu Ngọc lập tức nhảy xuống giường như tên trộm, chân trần chạy ra ngoài cửa cài then lại.
Đông Sinh thấy hành động của nàng thì nhíu mày: “Tiểu Ngọc, nàng làm gì thế? Thật sự muốn học sao?”
Tần Châu Ngọc quay đầu xem thường: “Ai muốn học chứ? Thiếp chính là muốn chàng giúp thiếp.”
Đông Sinh thấy nàng đi chân trần liền vội chạy đến bế nàng ôm lên trên giường, ngữ khí có chút trách cứ: “Bị cảm còn đi chân trần, không chú ý chút sao?”
Tần Châu Ngọc cười cười, không bận tâm. Nằm ở trên giường một lúc cũng không buông cổ chàng ra: “Thiếp muốn chàng ở cùng thiếp.”
Đại khái là từ nhỏ đã nhận hết sủng ái, cho nên Tần Châu Ngọc hạ bút thành văn cũng có thể làm nũng, Đông Sinh ngắm kiều nhan của nàng, trong lòng mềm nhũn. Cẩn thận đắp chăn cho nàng rồi lấy tay của nàng đặt vào trong chăn, ôn nhu nói: “Nàng ngủ đi, ta ở chỗ này cũng nàng.”
Tần Châu Ngọc trong chăn trở mình, tiếp tục nói: “Thiếp muốn chàng ở bên thiếp.”
Đông Sinh không rõ ràng lắm nói: “Ta ở cùng nàng đây mà!”
Tần Châu Ngọc rốt cuộc cũng mất kiên nhân, dùng sức vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, hung hăng nói: “Thiếp muốn chàng lên đây cùng thiếp.”
Đông Sinh sửng sốt, liếc nàng một cái: “Nhỡ có người vào thì sao?”
“Không có đâu, phụ thân với các ca ca hôm nay đều ra khỏi phủ rồi, bọn hạ nhân không có lệnh của thiếp thì không có gan đến đâu.” Tần Châu Ngọc nói xong vươn tay kéo Đông Sinh.
Đông Sinh thấy người nàng lộ ra bên ngoài, nghĩ đến nàng đang bị cảm, vội vàng cởi áo ngoài, chui vào trong chăn.
Đông Sinh vừa nằm xuống, Tần Châu Ngọc liền ôm eo chàng: “Thư Ngốc, chàng có nhớ* ta không?”
Đông Sinh im lặng nhìn đỉnh giường, thầm nghĩ bây giờ đang là ban ngày đấy, chàng nằm trên cái giường này, thực sự cũng không tính toán gì. Nghe lời nói của Tần Châu Ngọc cũng không suy nghĩ sâu xa, nói: “Không phải gần đây chúng ta đều ngày ngày gặp mặt sao?”
Tần Châu Ngọc hừ một tiếng, bất mãn tóm lên một bên hông của chàng: “Thiếp là đang hỏi chàng có muốn* thiếp không?”
*Hai chữ này trong bản gốc là “tưởng” có nhiều nghĩa nên Đông Sinh nghĩ ý của Tiểu Ngọc là “nhớ”, còn ý của Tiểu Ngọc thực ra là “muốn” … (hmmm muốn gì thì mọi người biết rồi nhá ^^)
Đông Sinh lúc này cũng đã hiểu rõ ý của nàng, chặn lại bàn tay nàng đang lén lút chui vào trong quần áo của mình, hít một hơi sâu: “Đừng hồ nháo, nàng đang bệnh đấy!”
Tuy nhiên cự tuyệt của chàng lại kích thích ý chí chiến đấu của Tần Châu Ngọc, dứt khoát quay người ôm lấy chàng: “Thiếp hồ nháo đấy! Đại phu nói bị cảm mà ra mồ hôi là tốt.”
Đông Sinh đối với việc làm cộng lời nói của nàng chỉ biết im lặng, tránh né vài cái, cuối cùng cũng bị đốt lửa, cảnh cáo không hiệu quả liền chiều theo ý nàng.
Kỳ thật Tần Châu Ngọc cũng chỉ làm bộ làm dạng thế thôi, dù sao thì bị cảm cũng có chút ốm yếu, được một lúc liền rầm rì cầu xin Đông Sinh buông tha.
Đông Sinh hiển nhiên là muốn nàng, những ngày này không được da thịt thân thiết, vừa ăn mặn liền không ngừng lại được. Nếu không phải vì thiên không thời, hai người chắc hẳn sẽ náo loạn hơn nữa.
Chính lúc giường gỗ kẽo kẹt dao động vui vẻ thì bên ngoài cửa lại vang lên giọng Tần Quý Hoàn: “Tiểu Ngọc, bội kiếm của huynh rơi bên trong phòng muội, huynh đến lấy. Ồ? Sao lại phải cài then cửa?”
Hai người đang mây mưa trên giường bị kinh sợ không nhẹ, Đông Sinh quay đầu nhìn bội kiếm trên bàn kia, trong lòng thầm mắng mình vài câu, vội vàng luống cuống tay chân nhảy xuống giường mặc quần áo tử tế, thuận tiện lấy bội kiếm kia ra mở cửa đưa cho Tần Quý Hoàn.
Tần Quý Hoàn thấy là chàng cũng không để ý, nhưng lúc nhận bội kiếm bỗng nhiên lại phát hiện sắc mặt không bình thường của chàng, ánh mắt hướng xuống dưới cổ thì lại thấy có chút hồng hồng.
Ý niệm trong đầu Tần Quý Hoàn liền lóe luôn, rùng mình một cái, mạnh mẽ xông vào phòng kéo màn che trước giường ra. Hiển nhiên là Tần Châu Ngọc đang nằm trên giường, mà đầu vai lộ ra bên ngoài kia lại khiến hắn không thể không suy nghĩ.
Đông Sinh khẽ cắn môi, đi đến trước, nói: “Tần công tử, có một số việc không như ngươi nghĩ đâu.”
Tần Quý Hoàn lúc này đã nộ khí xung thiên, sắc mặt trắng bệch. Cái gì mà phu tử học trò, cái gì mà thư sinh tiểu thư chứ, căn bản chính là gian phu, ban ngày ban mặt mà cũng làm được chuyện dâm loạn này.
Bởi vì thấy tình hình tiểu muội nhà mình không tiện, hắn đành phải hổn hển buông màn che xuống, rút kiếm trên tay ra, đặt trên cổ Đông Sinh, nghiến răng nghiến lợi, từng chữ từng chữ nói: “Được, không phải như ta nghĩ, vậy Tống tiên sinh, ngươi mau nói cho ta biết chuyện gì đi? Nếu như không giải thích hợp lý, đừng trách đao kiếm không có mắt.”
Kỳ thật, đến lúc này Đông Sinh trái lại lại thoải mái bình tĩnh. cũng không sợ lưỡi kiếm lạnh băng đang đặt trên cổ mình. Chàng thở nhẹ ra một hơi, lạnh nhạt từ tốn mở miệng: “Tiểu Ngọc là thê tử của ta, chúng ta đã thành thân được hơn nửa năm rồi.”
Editor: Hahaa, cuối cùng đôi vợ chồng nhỏ cũng được ra với ánh sáng rồi. Chỉ có điều cửa ải của Đại ca thì không dễ qua chút nào đâu! Thương Đông Sinh!
“Oa! Tiểu cô cô bắt được lợn rừng này!” Tần Châu Ngọc còn chưa phản kháng lại, thì đã đắc ý bởi lời thán phục của cháu trai, ngẩng đầu chỉ con lợn rừng trên mặt đất nói, “Tứ ca, thấy chưa, tự muội bắt được lợn rừng đấy, các huynh săn được cộng lại cũng chẳng bằng muội đâu.”
Tần Quý Hoàn nhìn về phía hai cháu trai đang vây quanh con lợn rừng, vốn chỉ tức giận một chút thôi, nhưng bây giờ thì thực sự giận rồi, vỗ đầu nàng một phát mắng: “Muội còn không biết sai à? Có phải bị lợn rừng cắn chết mới thỏa mãn không? Ta nhất định sẽ nói cho đại ca biết. Đến lúc đó xem huynh ấy xử muội thế nào!”
“Tứ ca!” Tần Châu Ngọc rầm rì sờ đầu, Đông Sinh thì đứng bên cạnh cười trộm, bị nàng phát hiện, bất mãn trừng mắt liếc chàng mấy lần.
Mấy người náo loạn hồi lâu, Cố Khinh Châu đi tìm người mới cầm bó đuốc trở về, nhìn thấy Tần Châu Ngọc, chỉ nhàn nhạt mở miệng: “Ngọc Nhi quay lại rồi.”
Tần Châu Ngọc gật đầu, lại chỉ con lợn rừng nằm trên mặt đất khoe khoang: “Cố đại ca, huynh xem muội bắt được lợn rừng này, có lợi hại không?”
Cố Khinh Châu mệt mỏi trả lời: “Rất lợi hại.”
Tần Quý Hoàn nhìn ra điểm khác thường của hắn, hỏi: “Khinh Châu, ngươi sao vậy?”
Cố Khinh Châu kéo căng nụ cười, lắc đầu: “Có lẽ là hôm nay đi săn thấy mệt quá, Ngọc Nhi đã quay lại rồi, chúng ta cũng nhanh đi về nghỉ ngơi thôi.” Nói xong, liếc qua Tần Châu Ngọc cùng Đông Sinh.
Tần Châu Ngọc cũng không để ý tới ánh mắt của hắn, nhưng Đông Sinh lại thấy được 2 ngọn lửa tức giận trong mắt của hắn.
Ngày thứ hai, lúc Tiểu Thông, Tiểu Huệ đi học, Đông Sinh không thấy Tần Châu Ngọc đi cùng, liền hỏi: “Tiểu cô cô của 2 đứa đâu rồi?”
Tiểu Thông nhìn có chút hả hê cười nói: “Lúc tối hôm qua trở về, tiểu cô cô đi khoe khắp với mọi người trong phủ việc mình bắt được lợn rừng. Đến tận nửa đêm mới đi ngủ, sáng nay nghe nói là đêm qua bị cảm lạnh, nằm trên giường suốt. Con cùng Tiểu Huệ trêu cô cô vui quá hóa buồn đó.”
Đông Sinh bất đắc dĩ mà lắc đầu, nha đầu chết tiệt kia quả nhiên vẫn không làm người ta bớt lo.
Bởi trong lòng còn lo lắng cho Tần Châu Ngọc nên Đông Sinh dạy học cũng có chút không yên lòng, hơn một canh giờ sau đành cho hai tiểu quỷ này nghỉ sớm, bảo hạ nhân Hầu phủ dẫn mình đi đến biệt viện của Tần Châu Ngọc.
Lúc đẩy cửa vào liền thấy Tần Châu Ngọc mệt mỏi nằm trên giường, còn có một tiểu nha hoàn đang bưng chén thuốc đút cho nàng, Tần Quý Hoàn thì đứng bên cạnh giám sát.
“Tứ ca, huynh không có việc gì trong quân doanh sao?” Tuy là bị bệnh nhưng mưu ma quỷ chước của Tần Châu Ngọc vẫn còn, thầm nghĩ Tứ ca rời đi thì nàng có thể bảo Tiểu Nguyệt lặng lẽ đem đổ chén thuốc đắng ngắt này đi rồi.
Nhưng mà hiển nhiên là Tần Quý Hoàn đã hiểu rõ nàng, ca ca cùng một mẹ sinh ra, chỉ cần thấy tròng mắt nàng khẽ động liền biết rõ trong lòng nàng đang nghĩ gì, bất quá trên mặt vẫn giữ bộ dạng bình thản: “Huynh không vội, đợi muội uống xong thuốc rồi ngủ thì huynh sẽ đi.”
Tần Châu Ngọc thấy thế, dứt khoát chun mũi một cái, chơi xấu: “Thuốc này đắng quá, muội không uống được. Dù sao muội bệnh cũng không nặng lắm.”
“Chuyện này không do muội quyết định, thuốc đắng dã tật, muội mau chóng uống hết đi.” Tần Quý Hoàn rốt cuộc cũng thể hiện uy nghiêm của một ca ca, “Tiểu Nguyệt, ngươi mau đút cho tiểu thư đi.”
Tiểu nha hoàn nghe thiếu gia phân phó, đành phải cứng rắn đưa thìa thuốc đến trước miệng tiểu thư nhà mình, nhưng mà Tần Châu Ngọc nhất quyết không há miệng, thấy cái thìa đáng ghét kia cứ ở trước mặt mình hồi lâu, dứt khoát vung tay lên hất tay Tiểu Nguyệt. Tiểu Nguyệt hít một hơi, thuốc ở trong thìa hiển nhiên là vung vãi đầy đất.
Đông Sinh chứng kiến cảnh này, lắc đầu đi đến: “Tần công tử, Tiểu Ngọc sao vậy?”
Tần Quý Hoàn nhìn hắn, thản nhiên nói: “Bị cảm, còn không chịu uống thuốc.” Dứt lời, lại nói với tiểu nha hoàn, “Tiểu Nguyệt, ngươi tiếp tục đút thuốc cho tiểu thư, đút hết cho ta.”
Tần Châu Ngọc nghe lời này xong, vốn đang nhìn Đông Sinh liền hung dữ quay đầu trừng mắt liếc Tiểu Nguyệt, uy hiếp trong im lặng. Tiểu nha hoàn bị dọa tay run lên, cũng không dám tuân theo lời nói của thiếu gia nhà nàng, đáng thương cầu cứu Tần Quý Hoàn.
Tần Quý Hoàn bất đắc dĩ, đành phải vén tay áo lên, lấy chén thuốc trong tay Tiểu Nguyệt, tự mình làm. Bất quá, hiển nhiên là Tần Châu Ngọc cũng không có ý định khuất phục dâm uy của Tứ ca nàng, dứt khoát che miệng chùm chăn: “Muốn uống thì huynh tự uống đi, đắng như thế muội không uống đâu.”
Tần Quý Hoàn tức đến đặt mạnh chén thuốc lên bàn, trực tiếp tóm nàng ra khỏi chăn, quát khẽ: “Muội xem muội cũng lớn thế này rồi, bảo muội uống thuốc cũng khó đến vậy! Người ngoài đang nhìn kia kìa, muội không sợ mất mặt hả!”
Tần Châu Ngọc bất mãn lẩm bẩm: “Chàng ấy cũng không phải người ngoài.”
“Muội nói cái gì?” Tần Quý Hoàn không nghe rõ.
“Không có gì.” Tần Châu Ngọc vội vàng nhìn Đông Sinh như là cầu cứu.
Đông Sinh lắc đầu cười cười, cầm lấy chén thuốc kia, dùng thìa khuấy khuấy lên: “Tiểu Ngọc, Tứ ca nàng nói không sai đâu, thuốc đắng dã tật. Nàng xem nàng cũng sốt đến đỏ cả người rồi, mau uống thuốc đi.” Nói xong, chàng múc một thìa thuốc đưa vào miệng mình, nhếch miệng nói, “Kỳ thật cũng không đắng quá đâu!”
Tần Châu Ngọc mở to hai mắt, do dự hỏi: “Thật sao?”
“Không tin nàng nếm thử xem.” Đông Sinh trực tiếp đem chén thuốc đến bên miệng nàng. Lúc nàng cẩn thận nếm thử một chút liền dùng sức đổ hết vào miệng nàng.
Tần Châu Ngọc tránh không kịp, ực ực uống hết bát lớn. Đợi đến lúc bỏ chén thuốc ra, nàng thở hổn hển, nước mắt vòng quanh. Đang muốn há miệng chửi ầm lên thì Đông Sinh đã nhanh chóng đút một viên kẹo đường vào miệng nàng.
Thấy vị ngọt, Tần Châu Ngọc cuối cùng cũng ngậm miệng trước, nhưng ánh mắt nhìn Đông Sinh thì vẫn như phi đao.
Tần Quý Hoàn thở phào một cái, vỗ vỗ vai Đông Sinh: “Vẫn là ngươi có biện pháp.” Lại nói, “Tống tiên sinh dạy xong rồi đi về thôi nhỉ, vừa vặn ta cũng muốn đến quân doanh, không thì đi cùng nhau thôi.”
Đông Sinh thấy bệnh của Tần Châu Ngọc cũng không nghiêm trọng lắm, liền gật đầu. Nào biết người trên giường bỗng nhiên lại vừa ngậm kẹo vừa hàm hàm hồ hồ kêu lên: “Hôm nay muội bỏ lỡ buổi học, tiên sinh ở lại dạy bù cho ta đi.”
Tần Quý Hoàn nhíu mày, nhìn về phía nàng: “Muội khi nào thì chăm học vậy hả? Bị bệnh mà vẫn còn muốn học?” Nhung thấy nàng tỏ vẻ nghiêm túc, đành nói: “Được rồi, muội muốn học thì để Tống tiên sinh dạy một chút. Mệt thì nghỉ nhé.”
Nói xong cáo biệt Đông Sinh rời đi trước.
Tần Châu Ngọc thấy Tứ ca đã đi rồi, vội vàng nói với nha hoàn trong phòng: “Tiểu Nguyệt, ở đây cũng không còn chuyện gì cho ngươi, ngươi mau lui xuống đi, ta cùng với Tiên sinh học bài, không có việc gì thì đừng quấy rầy bổn tiểu thư.”
Tiểu Nguyệt hiển nhiên là cầu còn không được, vội vàng bưng chén chạy trốn.
Đợi trong phòng chỉ còn hai người, Tần Châu Ngọc lập tức nhảy xuống giường như tên trộm, chân trần chạy ra ngoài cửa cài then lại.
Đông Sinh thấy hành động của nàng thì nhíu mày: “Tiểu Ngọc, nàng làm gì thế? Thật sự muốn học sao?”
Tần Châu Ngọc quay đầu xem thường: “Ai muốn học chứ? Thiếp chính là muốn chàng giúp thiếp.”
Đông Sinh thấy nàng đi chân trần liền vội chạy đến bế nàng ôm lên trên giường, ngữ khí có chút trách cứ: “Bị cảm còn đi chân trần, không chú ý chút sao?”
Tần Châu Ngọc cười cười, không bận tâm. Nằm ở trên giường một lúc cũng không buông cổ chàng ra: “Thiếp muốn chàng ở cùng thiếp.”
Đại khái là từ nhỏ đã nhận hết sủng ái, cho nên Tần Châu Ngọc hạ bút thành văn cũng có thể làm nũng, Đông Sinh ngắm kiều nhan của nàng, trong lòng mềm nhũn. Cẩn thận đắp chăn cho nàng rồi lấy tay của nàng đặt vào trong chăn, ôn nhu nói: “Nàng ngủ đi, ta ở chỗ này cũng nàng.”
Tần Châu Ngọc trong chăn trở mình, tiếp tục nói: “Thiếp muốn chàng ở bên thiếp.”
Đông Sinh không rõ ràng lắm nói: “Ta ở cùng nàng đây mà!”
Tần Châu Ngọc rốt cuộc cũng mất kiên nhân, dùng sức vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, hung hăng nói: “Thiếp muốn chàng lên đây cùng thiếp.”
Đông Sinh sửng sốt, liếc nàng một cái: “Nhỡ có người vào thì sao?”
“Không có đâu, phụ thân với các ca ca hôm nay đều ra khỏi phủ rồi, bọn hạ nhân không có lệnh của thiếp thì không có gan đến đâu.” Tần Châu Ngọc nói xong vươn tay kéo Đông Sinh.
Đông Sinh thấy người nàng lộ ra bên ngoài, nghĩ đến nàng đang bị cảm, vội vàng cởi áo ngoài, chui vào trong chăn.
Đông Sinh vừa nằm xuống, Tần Châu Ngọc liền ôm eo chàng: “Thư Ngốc, chàng có nhớ* ta không?”
Đông Sinh im lặng nhìn đỉnh giường, thầm nghĩ bây giờ đang là ban ngày đấy, chàng nằm trên cái giường này, thực sự cũng không tính toán gì. Nghe lời nói của Tần Châu Ngọc cũng không suy nghĩ sâu xa, nói: “Không phải gần đây chúng ta đều ngày ngày gặp mặt sao?”
Tần Châu Ngọc hừ một tiếng, bất mãn tóm lên một bên hông của chàng: “Thiếp là đang hỏi chàng có muốn* thiếp không?”
*Hai chữ này trong bản gốc là “tưởng” có nhiều nghĩa nên Đông Sinh nghĩ ý của Tiểu Ngọc là “nhớ”, còn ý của Tiểu Ngọc thực ra là “muốn” … (hmmm muốn gì thì mọi người biết rồi nhá ^^)
Đông Sinh lúc này cũng đã hiểu rõ ý của nàng, chặn lại bàn tay nàng đang lén lút chui vào trong quần áo của mình, hít một hơi sâu: “Đừng hồ nháo, nàng đang bệnh đấy!”
Tuy nhiên cự tuyệt của chàng lại kích thích ý chí chiến đấu của Tần Châu Ngọc, dứt khoát quay người ôm lấy chàng: “Thiếp hồ nháo đấy! Đại phu nói bị cảm mà ra mồ hôi là tốt.”
Đông Sinh đối với việc làm cộng lời nói của nàng chỉ biết im lặng, tránh né vài cái, cuối cùng cũng bị đốt lửa, cảnh cáo không hiệu quả liền chiều theo ý nàng.
Kỳ thật Tần Châu Ngọc cũng chỉ làm bộ làm dạng thế thôi, dù sao thì bị cảm cũng có chút ốm yếu, được một lúc liền rầm rì cầu xin Đông Sinh buông tha.
Đông Sinh hiển nhiên là muốn nàng, những ngày này không được da thịt thân thiết, vừa ăn mặn liền không ngừng lại được. Nếu không phải vì thiên không thời, hai người chắc hẳn sẽ náo loạn hơn nữa.
Chính lúc giường gỗ kẽo kẹt dao động vui vẻ thì bên ngoài cửa lại vang lên giọng Tần Quý Hoàn: “Tiểu Ngọc, bội kiếm của huynh rơi bên trong phòng muội, huynh đến lấy. Ồ? Sao lại phải cài then cửa?”
Hai người đang mây mưa trên giường bị kinh sợ không nhẹ, Đông Sinh quay đầu nhìn bội kiếm trên bàn kia, trong lòng thầm mắng mình vài câu, vội vàng luống cuống tay chân nhảy xuống giường mặc quần áo tử tế, thuận tiện lấy bội kiếm kia ra mở cửa đưa cho Tần Quý Hoàn.
Tần Quý Hoàn thấy là chàng cũng không để ý, nhưng lúc nhận bội kiếm bỗng nhiên lại phát hiện sắc mặt không bình thường của chàng, ánh mắt hướng xuống dưới cổ thì lại thấy có chút hồng hồng.
Ý niệm trong đầu Tần Quý Hoàn liền lóe luôn, rùng mình một cái, mạnh mẽ xông vào phòng kéo màn che trước giường ra. Hiển nhiên là Tần Châu Ngọc đang nằm trên giường, mà đầu vai lộ ra bên ngoài kia lại khiến hắn không thể không suy nghĩ.
Đông Sinh khẽ cắn môi, đi đến trước, nói: “Tần công tử, có một số việc không như ngươi nghĩ đâu.”
Tần Quý Hoàn lúc này đã nộ khí xung thiên, sắc mặt trắng bệch. Cái gì mà phu tử học trò, cái gì mà thư sinh tiểu thư chứ, căn bản chính là gian phu, ban ngày ban mặt mà cũng làm được chuyện dâm loạn này.
Bởi vì thấy tình hình tiểu muội nhà mình không tiện, hắn đành phải hổn hển buông màn che xuống, rút kiếm trên tay ra, đặt trên cổ Đông Sinh, nghiến răng nghiến lợi, từng chữ từng chữ nói: “Được, không phải như ta nghĩ, vậy Tống tiên sinh, ngươi mau nói cho ta biết chuyện gì đi? Nếu như không giải thích hợp lý, đừng trách đao kiếm không có mắt.”
Kỳ thật, đến lúc này Đông Sinh trái lại lại thoải mái bình tĩnh. cũng không sợ lưỡi kiếm lạnh băng đang đặt trên cổ mình. Chàng thở nhẹ ra một hơi, lạnh nhạt từ tốn mở miệng: “Tiểu Ngọc là thê tử của ta, chúng ta đã thành thân được hơn nửa năm rồi.”
Editor: Hahaa, cuối cùng đôi vợ chồng nhỏ cũng được ra với ánh sáng rồi. Chỉ có điều cửa ải của Đại ca thì không dễ qua chút nào đâu! Thương Đông Sinh!
/93
|