Ngày kế tiếp, từ sáng sớm Tần Quý Hoàn đã bảo người hầu chuyển lời nhắn đến Cố Khinh Châu, sau đó liền cùng Tần Châu Ngọc đến quán rượu. Không ngờ rằng Cố Khinh Châu đã tới trước một bước, một mình ngồi ở trên lầu hai gần cửa sổ, dường như đang uống rượu suy nghĩ gì đó. Chỉ là bên cạnh lại có 2 người diện mạo tài tuấn vây quanh, hình như đang kết thân.
Tần Châu Ngọc theo sau Tần Quý Hoàn đi tới, vốn trong lòng còn đang suy tính xem chút nữa nên nói gì mới không khó coi. Lúc nhìn đến trong nội tâm lại nổi lên mấy đốm lửa giận.
Hóa ra vây quanh Cố Khinh Châu không phải ai khác lại chính là người mà Tần Châu Ngọc ghi hận trong lòng, Lý Nguyên. Có oán không báo thì không phải quân tử, huống chi nàng lại chỉ là nữ tử, hiện giờ đã nhớ lại được thân phận Tần Châu Ngọc của mình, gặp lại kẻ này hiển nhiên là muốn tính toán món nợ kia.
Lúc Cố Khinh Châu hàn huyên cùng Lý Nguyên đã thấy huynh muội Tần gia lên lầu đi tới bên này, sắc mặt chợt biến đổi, buông chén trà trong tay xuống.
Lý Nguyên vốn đang miệng lưỡi lưu loát trông thật vui, thấy Cố Khinh Châu hướng ánh nhìn ra phía sau hắn, vô thức quay người nhìn sang. Cái nhìn này lại thấy được hai người mình quen biết, một là Tứ công tử Tần gia mà trước đây hắn ra sức kết thân, còn người kia chính là thê tử của tên thư sinh nhà quê không biết vận cứt chó gì lại thi đậu Thám hoa.
Tần Quý Hoàn đi qua, nhàn nhạt gật đầu đáp lại lời chào hỏi đầy vẻ nịnh nọt của Lý Nguyên, lại nhìn về Cố Khinh Châu: “Khinh Châu, tới sớm vậy à.”
Cố Khinh Châu cười như không cười trả lời: “A Hoàn gọi đến, ta sao dám thất lễ.”
Tần Quý Hoàn thấy được bộ dạng này của hắn, ngược lại lại sinh ra vài phần áy náy, có chút nói không ra lời. Lý Nguyên bên cạnh thấy thế, lại thấy Tần Châu Ngọc cùng Tần Tứ công tử có vẻ như quen biết, vô ý thức nói chen vào: “Tần công tử cùng Tiểu Ngọc cô nương quen nhau sao?”
Tần Châu Ngọc đang nghĩ ngợi làm thế nào để tính sổ với tên này, nghe hắn mở miệng, trong lòng không khỏi chán ghét, hừ một tiếng khinh thường. Tần Quý Hoàn nhìn nàng một cái, thuận miệng hỏi: “Tiểu Ngọc, muội quen Lý công tử sao?”
Tần Châu Ngọc ngẩng đầu: “Không quen.”
Tần Quý Hoàn cũng không nghĩ nhiều, theo lễ phép quay đầu nói với Lý Nguyên: “Lý công tử, đây là gia muội Tần Châu Ngọc.”
“Gia…Gia muội?” Vốn chỉ là một câu đáp bình thường, nhưng Lý Nguyên lại giống như bị một gậy đánh vào đầu, sắc mặt biến trắng, miệng hé vài cái, dĩ nhiên là nói không nên lời.
Tần Quý Hoàn hồ nghi, hỏi: “Lý công tử, ngươi sao thế?”
“Không…Không có gì!” Lý Nguyên mặt mày trắng bệch, nhìn về phía Tần Châu Ngọc đang có bộ dạng kiêu căng xem thường, ấp úng nói, “Là…Là tại hạ có mắt mà không thấy Thái Sơn, không nhận ra Tần tiểu thư. Cái kia…Kẻ hèn này không quấy rầy Tần công tử cùng Cố tướng quân nữa.”
Dứt lời, hốt hoảng quay người rời đi.
Tròng mắt Tần Châu Ngọc đảo quanh, nhỏ giọng nói với Tứ ca: “Muội đi gọi Thư Ngốc, huynh cùng Cố đại ca nói chuyện trước đi nhé.”
Đợi Tần Quý Hoàn gật đầu, nàng liền mau chóng đuổi theo Lý Nguyên.
Lý Nguyên tất nhiên là đã nghe qua vị thiên kim của Hầu phủ, cũng láng máng nghe nói là bị mất tích một năm trước bỗng nhiên đã quay về nhà, là người ương bướng tùy hứng cực kỳ. Tuyệt đối không ngờ tới thê tử của tên thư sinh nghèo kiết hủ lậu kia lại là thiên kim Hầu phủ. Nhớ lại những việc mình đã làm trước kia, Lý Nguyên đổ một đầu mồ hôi lạnh, hoài nghi rằng hầu như cả kinh thành ai cũng biết tiểu thư Tần gia cùng tiểu tướng quân Cố gia có hôn ước từ nhỏ, còn được Hoàng Thượng khâm điểm, sao lại ở cùng một chỗ với tên thư sinh nghèo kia chứ?
Lý Nguyên vẫn còn đang rối loạn, bỗng sau lưng lại có một cỗ lực mạnh giống như là bị người hung hăng đạp một cước, liền hoa mắt từ cầu thang gỗ lăn xuống dưới.
“Ai ôi!” Tần Châu Ngọc vỗ vỗ tay, hướng người té phía dưới nói xoáy: “Thật sự là không cố ý, vừa nãy bổn tiểu thư không thấy rõ còn tưởng trước mặt mình là thứ gì đó bẩn thỉu, hóa ra là Lý công tử à. Không sao chứ?”
Lý Nguyên bị ngã mạnh, lảo đảo đứng lên, trong lòng tức giận cũng không dám phát tác, chỉ phải liếm miệng ngượng ngùng nói: “Không sao, không sao.”
Tần Châu Ngọc chầm chậm đi xuống lầu, ngang qua hắn xùy nhẹ một tiếng, không thèm để ý hắn vẫn còn đang khúm núm nói xin lỗi. Chỉ nhổ một ngụm nước miếng. Nếu không phải có chuyện lớn cần làm, Tần Châu Ngọc hiển nhiên sẽ hung hăng giáo huấn tên này một trận.
Tần Quý Hoàn cùng Cố Khinh Châu ngồi bên trên cũng không để ý động tĩnh dưới lầu, hai người trầm mặc ngồi đối diện nhau.
Cuối cùng vẫn là Tần Quý Hoàn mở miệng trước: “Chắc ngươi cũng đoán được rồi, ta mời ngươi tới là muốn thương lượng chuyện của ngươi với Tiểu Ngọc.”
Cố Khinh Châu nghe xong, không nhanh không chậm cười cười: “Chuyện của ta với Tiểu Ngọc? Là thương lượng về hôn kỳ sao?”
Tần Quý Hoàn thấy hắn bình thản, không khỏi có chút nhíu mày, trong lòng có chút vi diệu. Nhưng hắn từ trước đến nay đều là người thẳng thắn, dứt khoát đi vào vấn đề: “Ta nói thẳng vậy nhé, ngươi cũng biết một năm Tiểu Ngọc mất tích này đã phát sinh chuyện cùng người khác, không còn là một thân trong sạch. Trước chúng ta cũng cho rằng nàng bị người khác khi dễ hoặc lừa gạt, ngươi cũng nói sẽ không so đo, cũng đã nghĩ thuận theo tự nhiên. Nào biết, nàng lại thành thân cùng người khác, tuy không phải là cha mẹ chi mối, nhưng dù so cũng bái đường rồi, hơn nữa Tiểu Ngọc cũng đã nhận định người ta, bởi vậy hôn sự của các ngươi khẳng định là không thể nào diễn ra. Ta đến thương lượng cùng ngươi, hi vọng các ngươi cùng Tần gia hủy hôn sự này. Huống chi ngươi cũng là Cố Khinh Châu văn võ song toàn, có lẽ sẽ kiếm được một cô nương tốt khác.”
Hắn nói xong chuyện này mà Cố Khinh Châu cũng không tỏ vẻ kinh ngạc, chỉ nhàn nhạt nhấp một ngụm trà, cười nhẹ mở miệng: “Ngọc Nhi cùng người khác kết hôn, cũng bởi do mất trí nhớ, không tính là tự nguyện được. Huống chi không có cha mẹ chi mối, làm sao có thể chấp nhận được? Hơn nữa, chuyện thương lượng từ hôn này cũng lẽ ra phải là Hầu gia và Tần đại ca ra mặt, một mình A Hoàn ngươi nói với ta, về tình về lý là không thể được rồi.”
Tần Quý Hoàn ngẩn người: “Chuyện này liên quan đến danh dự hai nhà Cố Tần, ta hy vọng có thể ít gây động tĩnh cho nên mới nói trước với ngươi. Chỉ cần ngươi đáp ứng từ hôn thì mọi chuyện đều dễ dàng nói chuyện. Trách nhiệm cũng là do Tần gia chúng ta gánh chịu, dù sao cũng là do Tiểu Ngọc gả cho người khác trước.” Dừng một chút, hắn mới lại nói tiếp, “Dù sao cũng là muội ấy thay lòng đổi dạ. Cố gia muốn chiếu cáo thiên hạ rằng Tiểu Ngọc bất trung bất trinh, chúng ta cũng chấp nhận. Tóm lại, nếu giải trừ hôn ước, chúng ta cam đoan sẽ bảo toàn danh dự cho Cố gia.”
Cố Khinh Châu quay đầu nhìn ra ngoài đường, dường như đang suy nghĩ nói: “Ta còn nhớ rõ năm ngoái lúc ta ra ngoài, lần cuối cùng gặp Ngọc Nhi, nàng ấy còn nói muốn lập tức gả cho ta. Có thể bây giờ ngươi nói nàng thay tâm rồi. Hơn một năm tình nghĩa, làm sao có thể thay đổi nhanh vậy, ta tin nàng chỉ đang nhất thời bị quỷ ám thôi. Ta không quan tâm một năm này nàng ở cùng ai hay là đã bái đường thành thân rồi. Ta chỉ biết nàng là vị hôn thê của ta.”
Dứt lời, hắn mãnh liệt đứng lên, dường như không muốn tiếp tục nói chuyện này nữa.
Tần Quý Hoàn cũng vội đứng lên, giơ tay ngăn hắn lại: “Khinh Châu, ta hi vọng ngươi suy nghĩ thật kỹ, có một số việc cưỡng cầu cũng không được đâu.”
Cố Khinh Châu cười lạnh: “Cưỡng cầu? Ngọc Nhi là vị hôn thê của ta, toàn bộ kinh thành đều biết, sao lại là cưỡng cầu được? Tên kia chính là một tên trộm, trộm đi đồ vốn thuộc về ta. Hiện tại chỉ là vật về với chủ, ta có gì sai chứ?”
Editor: Huhu cũng biết là Cố Khinh Châu chịu khổ trong chuyện này nhưng Tiểu Ngọc đâu phải đồ vật! Đáng đời đánh rớt anh luôn!
Tần Châu Ngọc theo sau Tần Quý Hoàn đi tới, vốn trong lòng còn đang suy tính xem chút nữa nên nói gì mới không khó coi. Lúc nhìn đến trong nội tâm lại nổi lên mấy đốm lửa giận.
Hóa ra vây quanh Cố Khinh Châu không phải ai khác lại chính là người mà Tần Châu Ngọc ghi hận trong lòng, Lý Nguyên. Có oán không báo thì không phải quân tử, huống chi nàng lại chỉ là nữ tử, hiện giờ đã nhớ lại được thân phận Tần Châu Ngọc của mình, gặp lại kẻ này hiển nhiên là muốn tính toán món nợ kia.
Lúc Cố Khinh Châu hàn huyên cùng Lý Nguyên đã thấy huynh muội Tần gia lên lầu đi tới bên này, sắc mặt chợt biến đổi, buông chén trà trong tay xuống.
Lý Nguyên vốn đang miệng lưỡi lưu loát trông thật vui, thấy Cố Khinh Châu hướng ánh nhìn ra phía sau hắn, vô thức quay người nhìn sang. Cái nhìn này lại thấy được hai người mình quen biết, một là Tứ công tử Tần gia mà trước đây hắn ra sức kết thân, còn người kia chính là thê tử của tên thư sinh nhà quê không biết vận cứt chó gì lại thi đậu Thám hoa.
Tần Quý Hoàn đi qua, nhàn nhạt gật đầu đáp lại lời chào hỏi đầy vẻ nịnh nọt của Lý Nguyên, lại nhìn về Cố Khinh Châu: “Khinh Châu, tới sớm vậy à.”
Cố Khinh Châu cười như không cười trả lời: “A Hoàn gọi đến, ta sao dám thất lễ.”
Tần Quý Hoàn thấy được bộ dạng này của hắn, ngược lại lại sinh ra vài phần áy náy, có chút nói không ra lời. Lý Nguyên bên cạnh thấy thế, lại thấy Tần Châu Ngọc cùng Tần Tứ công tử có vẻ như quen biết, vô ý thức nói chen vào: “Tần công tử cùng Tiểu Ngọc cô nương quen nhau sao?”
Tần Châu Ngọc đang nghĩ ngợi làm thế nào để tính sổ với tên này, nghe hắn mở miệng, trong lòng không khỏi chán ghét, hừ một tiếng khinh thường. Tần Quý Hoàn nhìn nàng một cái, thuận miệng hỏi: “Tiểu Ngọc, muội quen Lý công tử sao?”
Tần Châu Ngọc ngẩng đầu: “Không quen.”
Tần Quý Hoàn cũng không nghĩ nhiều, theo lễ phép quay đầu nói với Lý Nguyên: “Lý công tử, đây là gia muội Tần Châu Ngọc.”
“Gia…Gia muội?” Vốn chỉ là một câu đáp bình thường, nhưng Lý Nguyên lại giống như bị một gậy đánh vào đầu, sắc mặt biến trắng, miệng hé vài cái, dĩ nhiên là nói không nên lời.
Tần Quý Hoàn hồ nghi, hỏi: “Lý công tử, ngươi sao thế?”
“Không…Không có gì!” Lý Nguyên mặt mày trắng bệch, nhìn về phía Tần Châu Ngọc đang có bộ dạng kiêu căng xem thường, ấp úng nói, “Là…Là tại hạ có mắt mà không thấy Thái Sơn, không nhận ra Tần tiểu thư. Cái kia…Kẻ hèn này không quấy rầy Tần công tử cùng Cố tướng quân nữa.”
Dứt lời, hốt hoảng quay người rời đi.
Tròng mắt Tần Châu Ngọc đảo quanh, nhỏ giọng nói với Tứ ca: “Muội đi gọi Thư Ngốc, huynh cùng Cố đại ca nói chuyện trước đi nhé.”
Đợi Tần Quý Hoàn gật đầu, nàng liền mau chóng đuổi theo Lý Nguyên.
Lý Nguyên tất nhiên là đã nghe qua vị thiên kim của Hầu phủ, cũng láng máng nghe nói là bị mất tích một năm trước bỗng nhiên đã quay về nhà, là người ương bướng tùy hứng cực kỳ. Tuyệt đối không ngờ tới thê tử của tên thư sinh nghèo kiết hủ lậu kia lại là thiên kim Hầu phủ. Nhớ lại những việc mình đã làm trước kia, Lý Nguyên đổ một đầu mồ hôi lạnh, hoài nghi rằng hầu như cả kinh thành ai cũng biết tiểu thư Tần gia cùng tiểu tướng quân Cố gia có hôn ước từ nhỏ, còn được Hoàng Thượng khâm điểm, sao lại ở cùng một chỗ với tên thư sinh nghèo kia chứ?
Lý Nguyên vẫn còn đang rối loạn, bỗng sau lưng lại có một cỗ lực mạnh giống như là bị người hung hăng đạp một cước, liền hoa mắt từ cầu thang gỗ lăn xuống dưới.
“Ai ôi!” Tần Châu Ngọc vỗ vỗ tay, hướng người té phía dưới nói xoáy: “Thật sự là không cố ý, vừa nãy bổn tiểu thư không thấy rõ còn tưởng trước mặt mình là thứ gì đó bẩn thỉu, hóa ra là Lý công tử à. Không sao chứ?”
Lý Nguyên bị ngã mạnh, lảo đảo đứng lên, trong lòng tức giận cũng không dám phát tác, chỉ phải liếm miệng ngượng ngùng nói: “Không sao, không sao.”
Tần Châu Ngọc chầm chậm đi xuống lầu, ngang qua hắn xùy nhẹ một tiếng, không thèm để ý hắn vẫn còn đang khúm núm nói xin lỗi. Chỉ nhổ một ngụm nước miếng. Nếu không phải có chuyện lớn cần làm, Tần Châu Ngọc hiển nhiên sẽ hung hăng giáo huấn tên này một trận.
Tần Quý Hoàn cùng Cố Khinh Châu ngồi bên trên cũng không để ý động tĩnh dưới lầu, hai người trầm mặc ngồi đối diện nhau.
Cuối cùng vẫn là Tần Quý Hoàn mở miệng trước: “Chắc ngươi cũng đoán được rồi, ta mời ngươi tới là muốn thương lượng chuyện của ngươi với Tiểu Ngọc.”
Cố Khinh Châu nghe xong, không nhanh không chậm cười cười: “Chuyện của ta với Tiểu Ngọc? Là thương lượng về hôn kỳ sao?”
Tần Quý Hoàn thấy hắn bình thản, không khỏi có chút nhíu mày, trong lòng có chút vi diệu. Nhưng hắn từ trước đến nay đều là người thẳng thắn, dứt khoát đi vào vấn đề: “Ta nói thẳng vậy nhé, ngươi cũng biết một năm Tiểu Ngọc mất tích này đã phát sinh chuyện cùng người khác, không còn là một thân trong sạch. Trước chúng ta cũng cho rằng nàng bị người khác khi dễ hoặc lừa gạt, ngươi cũng nói sẽ không so đo, cũng đã nghĩ thuận theo tự nhiên. Nào biết, nàng lại thành thân cùng người khác, tuy không phải là cha mẹ chi mối, nhưng dù so cũng bái đường rồi, hơn nữa Tiểu Ngọc cũng đã nhận định người ta, bởi vậy hôn sự của các ngươi khẳng định là không thể nào diễn ra. Ta đến thương lượng cùng ngươi, hi vọng các ngươi cùng Tần gia hủy hôn sự này. Huống chi ngươi cũng là Cố Khinh Châu văn võ song toàn, có lẽ sẽ kiếm được một cô nương tốt khác.”
Hắn nói xong chuyện này mà Cố Khinh Châu cũng không tỏ vẻ kinh ngạc, chỉ nhàn nhạt nhấp một ngụm trà, cười nhẹ mở miệng: “Ngọc Nhi cùng người khác kết hôn, cũng bởi do mất trí nhớ, không tính là tự nguyện được. Huống chi không có cha mẹ chi mối, làm sao có thể chấp nhận được? Hơn nữa, chuyện thương lượng từ hôn này cũng lẽ ra phải là Hầu gia và Tần đại ca ra mặt, một mình A Hoàn ngươi nói với ta, về tình về lý là không thể được rồi.”
Tần Quý Hoàn ngẩn người: “Chuyện này liên quan đến danh dự hai nhà Cố Tần, ta hy vọng có thể ít gây động tĩnh cho nên mới nói trước với ngươi. Chỉ cần ngươi đáp ứng từ hôn thì mọi chuyện đều dễ dàng nói chuyện. Trách nhiệm cũng là do Tần gia chúng ta gánh chịu, dù sao cũng là do Tiểu Ngọc gả cho người khác trước.” Dừng một chút, hắn mới lại nói tiếp, “Dù sao cũng là muội ấy thay lòng đổi dạ. Cố gia muốn chiếu cáo thiên hạ rằng Tiểu Ngọc bất trung bất trinh, chúng ta cũng chấp nhận. Tóm lại, nếu giải trừ hôn ước, chúng ta cam đoan sẽ bảo toàn danh dự cho Cố gia.”
Cố Khinh Châu quay đầu nhìn ra ngoài đường, dường như đang suy nghĩ nói: “Ta còn nhớ rõ năm ngoái lúc ta ra ngoài, lần cuối cùng gặp Ngọc Nhi, nàng ấy còn nói muốn lập tức gả cho ta. Có thể bây giờ ngươi nói nàng thay tâm rồi. Hơn một năm tình nghĩa, làm sao có thể thay đổi nhanh vậy, ta tin nàng chỉ đang nhất thời bị quỷ ám thôi. Ta không quan tâm một năm này nàng ở cùng ai hay là đã bái đường thành thân rồi. Ta chỉ biết nàng là vị hôn thê của ta.”
Dứt lời, hắn mãnh liệt đứng lên, dường như không muốn tiếp tục nói chuyện này nữa.
Tần Quý Hoàn cũng vội đứng lên, giơ tay ngăn hắn lại: “Khinh Châu, ta hi vọng ngươi suy nghĩ thật kỹ, có một số việc cưỡng cầu cũng không được đâu.”
Cố Khinh Châu cười lạnh: “Cưỡng cầu? Ngọc Nhi là vị hôn thê của ta, toàn bộ kinh thành đều biết, sao lại là cưỡng cầu được? Tên kia chính là một tên trộm, trộm đi đồ vốn thuộc về ta. Hiện tại chỉ là vật về với chủ, ta có gì sai chứ?”
Editor: Huhu cũng biết là Cố Khinh Châu chịu khổ trong chuyện này nhưng Tiểu Ngọc đâu phải đồ vật! Đáng đời đánh rớt anh luôn!
/93
|