Lúc Tần Châu Ngọc chạy đến tiền viện, thì thấy được Tần Bá Tùng đang hung hăng quất roi xuống. Đông sinh lúc này cũng chịu không nổi, phịch một tiếng ngã quỵ về phía trước.
“Thư Ngốc!” Tần châu ngọc hét lên một tiếng, chạy đến quỳ trên mặt đất, nâng đầu Đông Sinh lên, trông thấy mặt chàng tái nhợt, mắt cũng không mở ra được. Nước mắt thoáng một phát chảy dài.
Thị vệ đuổi theo đằng sau, nhìn thấy thế, vội vàng đi tới kéo nàng ra.
Nhưng lúc này Tần Châu Ngọc đâu chịu vậy, vừa đau lòng vừa phẫn nộ, bị người kéo một phát, toàn bộ hỏa khí bùng ra, còn chưa đứng vững đã hung hăng đẩy văng hai tên thị vệ đang giữ mình, rống to: “Cút ngay!”
“Tiểu Ngọc!” Tần Bá Tùng bất mãn gầm lên.
Tần Châu Ngọc lúc này mới lấy lại tinh thần, nhìn về phía đại ca nhà mình, vốn thấy hắn nghiêm túc tức giận, trong lòng có chút sợ hãi, nhưng nhìn đến cây roi dính máu hắn đang cầm trong tay, cứng đầu ngày thường lập tức bộc lộ. Chẳng màng đây là vị đại ca nàng sợ nhất, xông lên trước, đập mấy quyền lên ngực Tần Bá Tùng: “Đại ca, sao huynh phải đánh Thư Ngốc? Sao huynh lại xấu xa như vậy!”
Tần Bá Tùng thấy nàng không nghe lời chạy đến, trong lòng đã có nộ khí, bây giờ lại còn nổi nóng động thủ với hắn, uy nghiêm đại ca của hắn còn đâu chứ?!
Nghĩ như vậy, liền đẩy Tần Châu Ngọc ra: “Làm càn! Ngươi còn dám chống đối ta! Không có quy củ! Xem ra không để ngươi chịu một chút giáo huấn, thì không được rồi.”
Nói xong, một bạt tai hung hăng đánh tới.
Cái tát này vốn chỉ dùng một nửa khí lực của hắn, BA~ một tiếng, kể cả lão Hầu gia cùng ba vị công tử Tần gia có mặt, toàn bộ sân nhỏ chấn động, hô hấp đều dừng lại một thoáng, sau là thanh âm hít khí lạnh.
Tần Châu Ngọc té trên mặt đất, thoáng cái có chút ngơ ra, cũng không thấy đau, mà cảm thấy nửa bên mặt gần như tê liệt.
Tần Bá Tùng còn chưa hả giận, hầm hừ chỉa mũi về phía nàng nói: “Xem ra, một năm này ngươi ở bên ngoài cùng dã nam nhân này thật sự bị dạy hư mất rồi. Ta hôm nay phải đánh chết hắn.”
Vừa nói xong liền vung cây roi dính máu kia quất về phía Đông Sinh.
Một bạt tai kia lại khiến Tần Châu Ngọc không còn khí thế lúc trước, chỉ bò tới bên cạnh Đông Sinh, quỳ trên mặt đất khóc lóc van xin: “Đại ca, van cầu huynh đừng đánh nữa, muội sai rồi, muội không nên chống đối huynh, huynh nói gì muội cũng sẽ nghe theo huynh. Cầu huynh đừng đánh nữa.”
Tần Bá Tùng đang nổi nóng lại hoàn toàn bất vi sở động.
Tần Châu Ngọc ghé vào che phía trên Đông Sinh. Nhưng việc này lại khiến Tần Bá Tùng càng thêm tức giận, roi quất xuống thiếu chút nữa rơi trên người nàng, may mắn hắn nhanh tay lẹ mắt, khó khăn lắm mới dừng lại.
Sau đó hắn trực tiếp một tay nhấc nàng lên, ném ra ngoài.
Đông Sinh nghe thấy tiếng nàng khóc cuồng loạn, trong lòng cực kỳ khó chịu, lại không có khí lực an ủi nàng, chỉ biết kêu tên của nàng bằng hơi thở mỏng manh.
Tần Châu Ngọc nghe được thanh âm yếu ớt của chàng, càng khóc lợi hại hơn, rất nhanh đã thở không ra hơi.
Đến lúc này, Tần Châu Ngọc mới nhớ tới còn có phụ thân và ba ca ca khác, vội vàng quỳ bò đi tới, lần lượt lôi kéo vạt áo Hầu gia cùng ba vị công tử Tần gia: “Cha, Nhị ca, Tam ca, Tứ ca, các người mau khuyên nhủ đại ca đi, Thư Ngốc sẽ bị huynh ấy đánh chết mất.”
Kỳ thật, Hầu gia cùng ba vị công tử Tần gia cũng sớm có chút không nhìn được nữa, nhất là Tần Quý Hoàn, không thể nói là Đông Sinh đúng, nhưng tội thật ra cũng không nặng đến vậy. Chỉ là Tần Bá Tùng tính tình từ trước đến nay đều cố chấp nóng nảy, một khi phát tác, vài con lừa cũng kéo không lại. Nếu như đang nổi nóng mà đệ đệ hắn đây khuyên can thì lại càng đổ thêm dầu vào lửa.
Hắn nhìn Tần châu ngọc khóc đến choáng váng, lại nghe thấy tiếng kêu rên càng ngày càng yếu ớt đằng kia. Âm thầm lắc cánh tay Hầu gia, thấp giọng nói: “Cha, người xem…”
Lông mày Hầu gia cau lại, thở dài, lại ho khan hai tiếng, trầm giọng nói: “Bá Tùng, dừng tay!”
Phụ thân phát lệnh, Tần Bá Tùng lập tức dừng tay, chỉ là quay đầu khó hiểu: “Cha?”
Hầu gia nhìn Tần Châu Ngọc trên mặt đất, lại liếc mắt nhìn Đông Sinh đang hấp hối cách đó không xa: “Chuyện này dừng ở đây, hắn rốt cuộc cũng là đương kim thám hoa, nếu truyền ra ngoài Tần gia chúng ta dùng hình phạt riêng với hắn, đến lúc đó sẽ không hay.” Dừng một chút, lại nói, “Huống hồ… Hắn rốt cuộc cũng là tướng công của Tiểu Ngọc.”
Nói xong, đứng dậy phất ống tay áo, lại để cho người vịn rời đi.
Tần Quý Hoàn nghe xong lời này, trong lòng biết phụ thân xem như đã chấp nhận Đông Sinh, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Mà tức giận của Tần Bá Tùng đối với Đông Sinh, trải qua bữa tiệc đòn hiểm này, coi như đã vơi đi một nửa, ném roi trong tay, nói với hạ nhân bên cạnh: “Đem Tống tiên sinh đến Tế Thế đường.”
Tần châu ngọc thấy Đông Sinh được người vịn đứng lên, cũng vội vàng đứng dậy đuổi theo, nói: “Ta cũng đi!”
Nói xong, lại lắp bắp chột dạ nhìn Tần Bá Tùng, giống như là chờ hắn lên tiếng.
Tần Bá Tùng thấy nàng ủy khuất, trong lòng tức giận, giơ tay chỉ về phía nàng, một câu đều nói không nên lời, cuối cùng chỉ nói: “Ngươi thật sự là bị ma quỷ ám ảnh rồi, tùy ngươi.”
Nói xong, phẩy tay áo bỏ đi.
Tần Châu Ngọc thở phào một cái, vội vàng chỉ huy hạ nhân đem Đông Sinh đã bất tỉnh nâng lên: “Nhanh lên nhanh lên.”
Tế Thế đường là y quán ở kinh thành, Lý Đại phu bên trong danh tiếng nổi khắp thành, hơn phân nửa quyền quý đều tới nơi này xem bệnh chạy chữa. Tần Châu Ngọc cùng Lý Đại phu cũng có qua vài lần duyên phận, lần gần đây nhất là lúc nàng mất trí nhớ cùng Đông Sinh đi tới đây, bất quá phụ tử Tần gia cùng đại phu này rất là quen thuộc.
Đến Tế Thế đường, gã người hầu của y quán vừa nhìn thấy là người Hầu phủ, tự nhiên là ân cần vạn phần, chỉ là thấy có chút ấn tượng với Đông Sinh cùng Tần Châu Ngọc, nhưng có chút không nhớ ra nổi.
Cũng may Lý Đại phu coi như bình tĩnh, thấy bộ dạng hai người chật vật, cười cười: “Trước kia gặp cô nương cảm thấy quen mặt, hóa ra thật sự là tiểu thư Tần gia. Chỉ là, như thế nào mà hai lần đến gặp kẻ hèn này đều là bộ dáng này thế.”
Tần Châu Ngọc chật vật thành như vậy, vốn tâm tình không tốt, lại nghĩ tới trước kia ở chỗ này đã bị bắt nạt, sắc mặt lại càng không tốt: “Nói nhảm ít thôi, còn không mau tranh thủ thời gian xem cho tướng công ta.”
Lý Đại phu hậm hực cười cười, khám kỹ càng cho đông sinh, tuy không trở ngại đến tính mạng, nhưng vết thương trên lưng kia quả thực nhìn có chút giật mình, ông nhíu mày lắc đầu: “Đây là bị người dùng hình phạt riêng đấy! Ai lớn gan như thế, con rể của Hầu phủ cũng dám động đến.”
Nói xong, lại như nhớ tới cái gì đấy, ngẩng đầu nhìn nửa bên mặt bị sưng thành bánh bao của Tần Châu Ngọc, ồ lên một tiếng: “Không đúng, thiên kim Hầu phủ không phải đính hôn cùng tiểu tướng quân Cố gia sao? Sao vị này lại là tướng công của Tần tiểu thư?”
Tần Châu Ngọc không vui mà hừ một tiếng: “Đừng xen vào việc của người khác! Mau chữa thương cho tướng công của ta đi, nếu như tướng công của ta xảy ra chuyện gì, coi chừng ta đốt trụi y quán của ngươi.”
Lý Đại phu thấy nhiều biết rộng, cũng không bị bộ dạng ngang ngược phô trương thanh thế của nàng dọa sợ, chỉ cười mở miệng: “Yên tâm, tướng công của cô không có việc gì, dùng dược của ta, tu dưỡng mấy ngày là khỏi.”
Nghe xong lời này, Tần Châu Ngọc mới yên tâm.
Lúc ly khai y quán, nàng xem xét nhìn gã sai vặt của y quán trước kia còn xấu xa đối với mình, hung hăng trừng mắt to mấy cái, dọa chàng trai kia run rẩy đứng ở cửa ra vào thiếu chút nữa tiểu ra quần.
Tiếng xấu của thiên kim Hầu phủ Tần Châu Ngọc, hắn đã nghe quá nhiều rồi.
Bất quá, Tần Châu Ngọc cũng chỉ là trừng hắn vài lần, cũng không làm ra việc ác gì.
Đợi hạ nhân đem Đông Sinh an bài trong xe ngựa xong, Tần Châu Ngọc nghĩ nghĩ, lại chạy vào y quán, hướng đại phu đang ngồi trên ghế trúc như lão tăng nhập định thưởng trà kia, không được tự nhiên mở miệng: “Cái kia… Đại phu… Cám ơn.”
Lý Đại phu liếc xéo nàng, từ chối cho ý kiến chỉ nhún vai: “Chỉ mong tướng công của cô về sau sinh bệnh đừng lại đến chỗ của ta, bằng không thì ta sợ vạn nhất không chữa tốt, Tần đại tiểu thư sẽ đốt trụi y quán nhỏ này của ta mất.”
Tần châu ngọc bất mãn hừ một tiếng: “Yên tâm, chúng ta cũng sẽ không lại đến cái chỗ xui xẻo này.”
Xe ngựa đến quán rượu, Tần Châu Ngọc phân phó hai hạ nhân đỡ Đông Sinh đi vào.
Trương Cẩn nhìn đến, lập tức vỗ đùi kêu lên: “Ôi trời, Thư Sinh, ngươi làm sao vậy? Ngươi đừng làm ta sợ!”
Tần Châu Ngọc tức giận rống lên: “Ngươi câm miệng cho ta.”
“Ôi, Tiểu Ngọc cô nương, cô lại làm sao vậy? Sao mặt lại sưng như bánh bao thế kia?”
Tần Châu Ngọc lúc này mới nhớ tới mặt mình, đưa tay sờ sờ, lập tức đau đến nhe răng nhếch miệng, mắt thấy Trương Cẩn nhìn nàng lại chuẩn bị mở miệng, vội vàng ngắt: “Không được nói, nếu ngươi nói ta xấu xí, ta liền tuyệt giao với ngươi.”
Hạ nhân Tần phủ sắp xếp tốt cho Đông Sinh xong, vốn tưởng tiểu thư sẽ theo bọn họ trở về, nào biết Tần Châu Ngọc vung tay lên, đuổi bọn họ đi, còn mình thì ở lại.
Thư Ngốc bị thương thành như vậy, nàng sao trở về được chứ. Dù sao thì phụ thân cũng đã chấp nhận Thư Ngốc, về sau bọn họ có thể quang minh chính đại về cùng một đôi rồi.
Editor: ~^0^~ sau bao gian khó thì đôi vợ chồng nhỏ cũng được người nhà chấp nhận rồi! Quang minh chính đại về cùng một đôi, nằm cùng một giường rồi nhé! hahaa
“Thư Ngốc!” Tần châu ngọc hét lên một tiếng, chạy đến quỳ trên mặt đất, nâng đầu Đông Sinh lên, trông thấy mặt chàng tái nhợt, mắt cũng không mở ra được. Nước mắt thoáng một phát chảy dài.
Thị vệ đuổi theo đằng sau, nhìn thấy thế, vội vàng đi tới kéo nàng ra.
Nhưng lúc này Tần Châu Ngọc đâu chịu vậy, vừa đau lòng vừa phẫn nộ, bị người kéo một phát, toàn bộ hỏa khí bùng ra, còn chưa đứng vững đã hung hăng đẩy văng hai tên thị vệ đang giữ mình, rống to: “Cút ngay!”
“Tiểu Ngọc!” Tần Bá Tùng bất mãn gầm lên.
Tần Châu Ngọc lúc này mới lấy lại tinh thần, nhìn về phía đại ca nhà mình, vốn thấy hắn nghiêm túc tức giận, trong lòng có chút sợ hãi, nhưng nhìn đến cây roi dính máu hắn đang cầm trong tay, cứng đầu ngày thường lập tức bộc lộ. Chẳng màng đây là vị đại ca nàng sợ nhất, xông lên trước, đập mấy quyền lên ngực Tần Bá Tùng: “Đại ca, sao huynh phải đánh Thư Ngốc? Sao huynh lại xấu xa như vậy!”
Tần Bá Tùng thấy nàng không nghe lời chạy đến, trong lòng đã có nộ khí, bây giờ lại còn nổi nóng động thủ với hắn, uy nghiêm đại ca của hắn còn đâu chứ?!
Nghĩ như vậy, liền đẩy Tần Châu Ngọc ra: “Làm càn! Ngươi còn dám chống đối ta! Không có quy củ! Xem ra không để ngươi chịu một chút giáo huấn, thì không được rồi.”
Nói xong, một bạt tai hung hăng đánh tới.
Cái tát này vốn chỉ dùng một nửa khí lực của hắn, BA~ một tiếng, kể cả lão Hầu gia cùng ba vị công tử Tần gia có mặt, toàn bộ sân nhỏ chấn động, hô hấp đều dừng lại một thoáng, sau là thanh âm hít khí lạnh.
Tần Châu Ngọc té trên mặt đất, thoáng cái có chút ngơ ra, cũng không thấy đau, mà cảm thấy nửa bên mặt gần như tê liệt.
Tần Bá Tùng còn chưa hả giận, hầm hừ chỉa mũi về phía nàng nói: “Xem ra, một năm này ngươi ở bên ngoài cùng dã nam nhân này thật sự bị dạy hư mất rồi. Ta hôm nay phải đánh chết hắn.”
Vừa nói xong liền vung cây roi dính máu kia quất về phía Đông Sinh.
Một bạt tai kia lại khiến Tần Châu Ngọc không còn khí thế lúc trước, chỉ bò tới bên cạnh Đông Sinh, quỳ trên mặt đất khóc lóc van xin: “Đại ca, van cầu huynh đừng đánh nữa, muội sai rồi, muội không nên chống đối huynh, huynh nói gì muội cũng sẽ nghe theo huynh. Cầu huynh đừng đánh nữa.”
Tần Bá Tùng đang nổi nóng lại hoàn toàn bất vi sở động.
Tần Châu Ngọc ghé vào che phía trên Đông Sinh. Nhưng việc này lại khiến Tần Bá Tùng càng thêm tức giận, roi quất xuống thiếu chút nữa rơi trên người nàng, may mắn hắn nhanh tay lẹ mắt, khó khăn lắm mới dừng lại.
Sau đó hắn trực tiếp một tay nhấc nàng lên, ném ra ngoài.
Đông Sinh nghe thấy tiếng nàng khóc cuồng loạn, trong lòng cực kỳ khó chịu, lại không có khí lực an ủi nàng, chỉ biết kêu tên của nàng bằng hơi thở mỏng manh.
Tần Châu Ngọc nghe được thanh âm yếu ớt của chàng, càng khóc lợi hại hơn, rất nhanh đã thở không ra hơi.
Đến lúc này, Tần Châu Ngọc mới nhớ tới còn có phụ thân và ba ca ca khác, vội vàng quỳ bò đi tới, lần lượt lôi kéo vạt áo Hầu gia cùng ba vị công tử Tần gia: “Cha, Nhị ca, Tam ca, Tứ ca, các người mau khuyên nhủ đại ca đi, Thư Ngốc sẽ bị huynh ấy đánh chết mất.”
Kỳ thật, Hầu gia cùng ba vị công tử Tần gia cũng sớm có chút không nhìn được nữa, nhất là Tần Quý Hoàn, không thể nói là Đông Sinh đúng, nhưng tội thật ra cũng không nặng đến vậy. Chỉ là Tần Bá Tùng tính tình từ trước đến nay đều cố chấp nóng nảy, một khi phát tác, vài con lừa cũng kéo không lại. Nếu như đang nổi nóng mà đệ đệ hắn đây khuyên can thì lại càng đổ thêm dầu vào lửa.
Hắn nhìn Tần châu ngọc khóc đến choáng váng, lại nghe thấy tiếng kêu rên càng ngày càng yếu ớt đằng kia. Âm thầm lắc cánh tay Hầu gia, thấp giọng nói: “Cha, người xem…”
Lông mày Hầu gia cau lại, thở dài, lại ho khan hai tiếng, trầm giọng nói: “Bá Tùng, dừng tay!”
Phụ thân phát lệnh, Tần Bá Tùng lập tức dừng tay, chỉ là quay đầu khó hiểu: “Cha?”
Hầu gia nhìn Tần Châu Ngọc trên mặt đất, lại liếc mắt nhìn Đông Sinh đang hấp hối cách đó không xa: “Chuyện này dừng ở đây, hắn rốt cuộc cũng là đương kim thám hoa, nếu truyền ra ngoài Tần gia chúng ta dùng hình phạt riêng với hắn, đến lúc đó sẽ không hay.” Dừng một chút, lại nói, “Huống hồ… Hắn rốt cuộc cũng là tướng công của Tiểu Ngọc.”
Nói xong, đứng dậy phất ống tay áo, lại để cho người vịn rời đi.
Tần Quý Hoàn nghe xong lời này, trong lòng biết phụ thân xem như đã chấp nhận Đông Sinh, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Mà tức giận của Tần Bá Tùng đối với Đông Sinh, trải qua bữa tiệc đòn hiểm này, coi như đã vơi đi một nửa, ném roi trong tay, nói với hạ nhân bên cạnh: “Đem Tống tiên sinh đến Tế Thế đường.”
Tần châu ngọc thấy Đông Sinh được người vịn đứng lên, cũng vội vàng đứng dậy đuổi theo, nói: “Ta cũng đi!”
Nói xong, lại lắp bắp chột dạ nhìn Tần Bá Tùng, giống như là chờ hắn lên tiếng.
Tần Bá Tùng thấy nàng ủy khuất, trong lòng tức giận, giơ tay chỉ về phía nàng, một câu đều nói không nên lời, cuối cùng chỉ nói: “Ngươi thật sự là bị ma quỷ ám ảnh rồi, tùy ngươi.”
Nói xong, phẩy tay áo bỏ đi.
Tần Châu Ngọc thở phào một cái, vội vàng chỉ huy hạ nhân đem Đông Sinh đã bất tỉnh nâng lên: “Nhanh lên nhanh lên.”
Tế Thế đường là y quán ở kinh thành, Lý Đại phu bên trong danh tiếng nổi khắp thành, hơn phân nửa quyền quý đều tới nơi này xem bệnh chạy chữa. Tần Châu Ngọc cùng Lý Đại phu cũng có qua vài lần duyên phận, lần gần đây nhất là lúc nàng mất trí nhớ cùng Đông Sinh đi tới đây, bất quá phụ tử Tần gia cùng đại phu này rất là quen thuộc.
Đến Tế Thế đường, gã người hầu của y quán vừa nhìn thấy là người Hầu phủ, tự nhiên là ân cần vạn phần, chỉ là thấy có chút ấn tượng với Đông Sinh cùng Tần Châu Ngọc, nhưng có chút không nhớ ra nổi.
Cũng may Lý Đại phu coi như bình tĩnh, thấy bộ dạng hai người chật vật, cười cười: “Trước kia gặp cô nương cảm thấy quen mặt, hóa ra thật sự là tiểu thư Tần gia. Chỉ là, như thế nào mà hai lần đến gặp kẻ hèn này đều là bộ dáng này thế.”
Tần Châu Ngọc chật vật thành như vậy, vốn tâm tình không tốt, lại nghĩ tới trước kia ở chỗ này đã bị bắt nạt, sắc mặt lại càng không tốt: “Nói nhảm ít thôi, còn không mau tranh thủ thời gian xem cho tướng công ta.”
Lý Đại phu hậm hực cười cười, khám kỹ càng cho đông sinh, tuy không trở ngại đến tính mạng, nhưng vết thương trên lưng kia quả thực nhìn có chút giật mình, ông nhíu mày lắc đầu: “Đây là bị người dùng hình phạt riêng đấy! Ai lớn gan như thế, con rể của Hầu phủ cũng dám động đến.”
Nói xong, lại như nhớ tới cái gì đấy, ngẩng đầu nhìn nửa bên mặt bị sưng thành bánh bao của Tần Châu Ngọc, ồ lên một tiếng: “Không đúng, thiên kim Hầu phủ không phải đính hôn cùng tiểu tướng quân Cố gia sao? Sao vị này lại là tướng công của Tần tiểu thư?”
Tần Châu Ngọc không vui mà hừ một tiếng: “Đừng xen vào việc của người khác! Mau chữa thương cho tướng công của ta đi, nếu như tướng công của ta xảy ra chuyện gì, coi chừng ta đốt trụi y quán của ngươi.”
Lý Đại phu thấy nhiều biết rộng, cũng không bị bộ dạng ngang ngược phô trương thanh thế của nàng dọa sợ, chỉ cười mở miệng: “Yên tâm, tướng công của cô không có việc gì, dùng dược của ta, tu dưỡng mấy ngày là khỏi.”
Nghe xong lời này, Tần Châu Ngọc mới yên tâm.
Lúc ly khai y quán, nàng xem xét nhìn gã sai vặt của y quán trước kia còn xấu xa đối với mình, hung hăng trừng mắt to mấy cái, dọa chàng trai kia run rẩy đứng ở cửa ra vào thiếu chút nữa tiểu ra quần.
Tiếng xấu của thiên kim Hầu phủ Tần Châu Ngọc, hắn đã nghe quá nhiều rồi.
Bất quá, Tần Châu Ngọc cũng chỉ là trừng hắn vài lần, cũng không làm ra việc ác gì.
Đợi hạ nhân đem Đông Sinh an bài trong xe ngựa xong, Tần Châu Ngọc nghĩ nghĩ, lại chạy vào y quán, hướng đại phu đang ngồi trên ghế trúc như lão tăng nhập định thưởng trà kia, không được tự nhiên mở miệng: “Cái kia… Đại phu… Cám ơn.”
Lý Đại phu liếc xéo nàng, từ chối cho ý kiến chỉ nhún vai: “Chỉ mong tướng công của cô về sau sinh bệnh đừng lại đến chỗ của ta, bằng không thì ta sợ vạn nhất không chữa tốt, Tần đại tiểu thư sẽ đốt trụi y quán nhỏ này của ta mất.”
Tần châu ngọc bất mãn hừ một tiếng: “Yên tâm, chúng ta cũng sẽ không lại đến cái chỗ xui xẻo này.”
Xe ngựa đến quán rượu, Tần Châu Ngọc phân phó hai hạ nhân đỡ Đông Sinh đi vào.
Trương Cẩn nhìn đến, lập tức vỗ đùi kêu lên: “Ôi trời, Thư Sinh, ngươi làm sao vậy? Ngươi đừng làm ta sợ!”
Tần Châu Ngọc tức giận rống lên: “Ngươi câm miệng cho ta.”
“Ôi, Tiểu Ngọc cô nương, cô lại làm sao vậy? Sao mặt lại sưng như bánh bao thế kia?”
Tần Châu Ngọc lúc này mới nhớ tới mặt mình, đưa tay sờ sờ, lập tức đau đến nhe răng nhếch miệng, mắt thấy Trương Cẩn nhìn nàng lại chuẩn bị mở miệng, vội vàng ngắt: “Không được nói, nếu ngươi nói ta xấu xí, ta liền tuyệt giao với ngươi.”
Hạ nhân Tần phủ sắp xếp tốt cho Đông Sinh xong, vốn tưởng tiểu thư sẽ theo bọn họ trở về, nào biết Tần Châu Ngọc vung tay lên, đuổi bọn họ đi, còn mình thì ở lại.
Thư Ngốc bị thương thành như vậy, nàng sao trở về được chứ. Dù sao thì phụ thân cũng đã chấp nhận Thư Ngốc, về sau bọn họ có thể quang minh chính đại về cùng một đôi rồi.
Editor: ~^0^~ sau bao gian khó thì đôi vợ chồng nhỏ cũng được người nhà chấp nhận rồi! Quang minh chính đại về cùng một đôi, nằm cùng một giường rồi nhé! hahaa
/93
|