Sau khi trừng phạt Đông Sinh một trận xong, Tần gia bắt đầu tính toán giải trừ hôn ước với Cố gia.
Vốn nghĩ việc Tần Châu Ngọc thất thân đã là ủy khuất cho Cố gia rồi, nào ngờ nữ nhi Tần gia lại còn thay lòng đổi dạ, hôn ước này còn ý nghĩa gì chứ.
Chỉ là hết lần này đến lần khác, Cố Khinh Châu đều lĩnh mệnh mang binh đi đánh giặc ngoài biên ngoại.
Vì vậy, việc này chỉ có thể gác lại.
Còn bên Hàn Lâm viện kia thì Tần Quý Hoàn cũng tốn chút ít khí lực khôi phục lại danh dự cho Đông Sinh.
Thấy rõ ám chỉ của Tần Quý Hoàn, Lý Nguyên cũng không dám dở trò mờ ám nữa.
Tần Quý Hoàn cũng không muốn chấp nhặt với loại người tiểu nhân, nhưng Tần Châu Ngọc hết mềm lại rắn yêu cầu khiến hắn rốt cuộc cũng phải dùng đến thủ đoạn tống Lý Nguyên vào quân doanh của Tần gia. Một nhánh quân đội này từ trước đến nay đều nổi danh có tác phong dũng mãnh, không hề có thư sinh yếu ớt. Lý Nguyên ở trong quân doanh dĩ nhiên là không có đến một ngày tốt lành.
Cứ như vậy trôi qua gần hai tháng, Đông Sinh cùng Tần Châu Ngọc gặp riêng nhau vẫn chỉ là danh bất chính, ngôn bất thuận. Tuy nhiều lúc Tần Châu Ngọc bị phụ thân cùng các huynh phê bình kín đáo, nhưng vẫn ở lỳ chỗ của Đông Sinh không về nhà.
Hai tháng sau, Cố Khinh Châu thắng trận, khải hoàn hồi kinh. Đây vốn là sự kiện đáng ăn mừng, nhưng hết lần này đến lần khác lại nảy sinh chuyện ngoài ý muốn.
Nguyên lai là Cố tiểu tướng quân tự mình dẫn binh xâm nhập vào quân doanh của địch, tuy đánh cho quân địch tan rã nhưng cũng lại khiến mình bị thương. Dù không tính là nghiêm trọng lắm, không thiếu chân thiếu tay, nhưng bị tướng địch một đao chém trúng mặt, vết thương kéo dài từ trán xuống gò má trái, một đao ấy liền hủy dung mạo.
Kỳ thật bị hủy dung cũng không tính là gì, người tập võ đánh trận khó tránh khỏi sẽ lưu lại thương tích. Chỉ là Cố Khinh Châu từ trước đến nay đều nổi danh là một tướng quân có dung mạo tuấn tú, nay lại bị hủy dung, không khỏi khiến người ta thổn thức cảm thán.
Tần gia vốn định đi thương lượng giải trừ hôn ước rồi đấy, nhưng vô luận thế nào cũng không mở miệng được.
Thứ nhất là sợ miệng lưỡi người đời, thứ hai là sợ ảnh hưởng đến mặt mũi Cố Khinh Châu
Tần Châu Ngọc thấy Cố Khinh Châu bị hủy dung, rốt cuộc cũng có một tia áy náy. Cả ngày chạy đến Tế Thế đường hỏi Lý đại phu có cách nào chữa được không.
Lý đại phu không chịu nổi phiền nhiễu, chỉ nói dục tốc bất đạt, mọi thứ phải từ từ.
Tần gia không có động tĩnh gì, nhưng Cố gia lại không kiềm nén được. Cố Khinh Châu từ trước đến nay để ý nhất là hình tượng, bây giờ bị hủy dung, tất nhiên là buồn bực không vui. Cố gia thấy Tần Châu Ngọc mỗi ngày đều quan tâm đến sự bình phục của hắn, cho rằng nàng bất ly bất khí, không khỏi vui mừng.
Trưởng bối Cố gia tụ họp lại bàn tính, tự tiện chủ trương xin Hoàng Thượng ban hôn kỳ.
Vì vậy, mấy ngày sau liền xuất hiện chiêu cáo thành thân của hai nhà Cố – Tần, toàn thành đều biết.
Tần gia trước đó cũng không biết việc này, sau khi lĩnh chiếu lệnh, dĩ nhiên là vô lực xoay chuyển. Mà ngay cả Tần Bá Tùng cũng choáng váng, cuối cùng cắn răng nói: “Chấp nhận thôi! Đợi Khinh Châu bình phục thì để hắn hưu thê*. Tần gia chúng ta cũng coi như hết lòng giúp đỡ rồi.”
*hưu thế: bỏ vợ
Đông Sinh biết được tin này cảm thấy như ngũ lôi oanh đỉnh*. Lúc Tần Châu Ngọc lòng như lửa đốt chạy tới nói cùng chàng bỏ trốn về thôn Kim Viên, thiếu chút nữa chàng đã gật đầu đáp ứng.
*ngũ lôi oanh đỉnh: sét đánh ngang đầu
Nhưng nghĩ lại thì không thể đẩy Tần gia vào tội bất nghĩa. Đành phải kìm chế lại, khuyên nàng bàn bạc kỹ hơn.
Đại ca Tần gia cũng đã nghĩ đến Tần Châu Ngọc có thể sẽ làm ra cái hành động bỏ trốn này, liền vội vàng cấm túc nàng, không cho nàng đi tìm Đông Sinh, theo như tính tình của nàng, chắc chắn sẽ làm ra chuyện khiến hai nhà Cố – Tần phải xấu hổ đấy.
Tóm lại là, hoàn toàn hỏng bét.
Cuối cùng vẫn là Tần Quý Hoàn tỉnh táo, nghĩ nghĩ, đi tìm Đông Sinh nói: “Tuy rất khó mở miệng, nhưng phải khiến Tống huynh chịu ủy khuất rồi. Chuyện kết thân giữa hai nhà Cố – Tần là bất khả kháng rồi, nhưng chúng ta sẽ nói chuyện rõ ràng cùng Khinh Châu, hôn nhân giữa hắn và Tiểu Ngọc chỉ là hình thức. Đợi mặt Khinh Châu bình phục lại liền để hắn tìm cớ hưu Tiểu Ngọc. Đến lúc đó, các ngươi lại đoàn tụ.”
Nói không để ý là giả dối, nhưng việc đã đến nước này, chàng biết làm sao đây? Đông Sinh thở dài: “Sai một ly đi một dặm, nếu lúc trước không phải qua loa cưới Tiểu Ngọc, thì hôm nay cũng sẽ không thành ra vậy.”
Tần Quý Hoàn sửng sốt, do dự hỏi: “Ngươi hối hận ư?”
Đông Sinh gật đầu: “Ừ, ta hối hận…hối hận không nên tới kinh thành.”
Hôn kỳ giữa hai nhà Cố – Tần tới gần, mà Đông Sinh không có cách nào gặp mặt Tần Châu Ngọc, chàng bắt đầu có chút buồn bực không vui.
Chàng cũng không lo lắng Tần Châu Ngọc sẽ thay lòng đổi dạ, nhưng vẫn thấy kinh sợ bởi hôn nhân này làm giả hóa thật. Không, đây vốn là cuộc hôn nhân hàng thật giá thật. Phụ mẫu chi môi, thánh thượng khâm điểm, so với cuộc hôn nhân ở hương thôn nhỏ trước kia của hắn còn thật hơn nhiều.
Càng về sau, Đông Sinh càng tích tụ uất ức thành bệnh.
Tiểu Công chúa thỉnh thoảng đến thăm chàng.
Thấy chàng vì Tần Châu Ngọc mà sinh bệnh, lại thấy hôn sự hai nhà Cố – Tần phô trương, thật sự thấy không cam lòng thay Đông Sinh.
Cuối cùng giận dỗi chạy đến xin Hoàng Thượng, nói mình coi trọng tân thám hoa, muốn Hoàng Thượng khâm điểm chàng thành phò mã. Hoàng Thượng thấy ái nữ nôn nóng, cũng không thấy nàng giống như đang đùa, liền vung bút hạ thánh chỉ.
Lúc Đông Sinh nhận được thánh chỉ, thật sự dở khóc dở cười. Nhưng cũng biết Triệu Tuyết Nhi làm vậy là vì chàng, chỉ đành nhã nhặn từ chối.
Không ngờ Tần Châu Ngọc bị cấm túc trong phòng lại nghe được tin tức này, tức giận thiếu chút nữa dỡ nóc phòng.
Thừa dịp ban đêm trốn đi tìm Đông Sinh để chất vấn, ấy thế lại gặp được Triệu Tuyết chưa rời đi.
Dạ hắc phong cao, cô nam quả nữ, thật đúng là quật ngã bình dấm chua Tần Châu Ngọc, nàng không phân biệt phải trái liền xông lên đánh một trận với Triệu Tuyết Nhi.
Triệu Tuyết Nhi cũng là vụng trộm chuồn khỏi cung, chỉ dẫn theo hai tiểu thị nữ mảnh mai, liền bị Tần Châu Ngọc ngang ngược đánh một trận.
Đông Sinh thân thể có bệnh, nên không có khí lực căn ngăn nàng. Trương Cẩn nghe thấy động tĩnh liền chạy tới giải cứu tiểu công chúa.
Triệu Tuyết Nhi rốt cuộc cũng chỉ là thiên chi kiều nữ, bị ủy khuất, oa oa gào khóc.
Tần Châu Ngọc còn chưa hết giận, chỉ vào mặt nàng mắng: “Cô là cái đồ công chúa không biết xấu hổ, nửa đêm còn chạy đến câu dẫn tướng công nhà người ta. Cô có biết xấu hổ hay không hả?”
Triệu Tuyết Nhi khóc đến không thành tiếng: “Cô mới không cần mặt mũi, cô muốn thành thân với Cố đại tướng quân rồi thì còn quản Tống tiên sinh làm gì hả! Ta muốn Tống tiên sinh làm phò mã của ta, sẽ không bị cô khi dễ.”
“Cô nói cái gì?”
“Ta muốn Tống tiên sinh làm phò mã của ta!”
“Cô…” Tần Châu Ngọc tức đến đỏ mắt, “Cô không biết xấu hổ!”
Nàng quả thực không giỏi chửi mắng người, nói xong, lại muốn động thủ với Triệu Tuyết Nhi.
Đông Sinh vốn trong lòng chịu uất ức, thấy nàng ngang ngược không nói đạo lý như vậy, trầm giọng quát: “Đủ rồi Tiểu Ngọc! Người ta dù sao cũng là công chúa, nàng thu liễm lại đi.”
Tần Châu Ngọc tựa hồ lúc này mới nhớ tới Đông Sinh, đi đến nắm chặt vạt áo của chàng nói: “Đúng, người ta là công chúa, cho nên chàng cũng muốn làm phò mã hả! Có phải chàng thấy ta thành thân cùng Cố đại ca, cho nên chàng muốn làm phò mã?”
“Ừ.” Đông Sinh nhàn nhạt đáp lại, nhưng trong lòng thì có chút hờn dỗi.
Tần Châu Ngọc sửng sốt, bỗng nhiên gào khóc, hung hăng chạy đến trước, đánh lên người Đông Sinh vài cái: “Chàng lừa thiếp, chàng mới không phải muốn làm phò mã.”
“Vậy còn nàng? Nàng muốn làm tướng quân phu nhân bao lâu? Một tháng? Một năm? Hay hai năm? Chính nàng cũng không biết, Tần gia sợ rằng cũng không biết đi?” Mặc dù chuyện này không thể trách nàng, nhưng Đông Sinh không nhịn được mà trách móc nặng nề, dừng lại một chút, lại nói, “Tiểu Ngọc, ta có chút hối hận, chúng ta có lẽ…”
“Không được nói!” Tần Châu Ngọc vừa khóc vừa lắc đầu, cấp thiết che miệng chàng lại, “Thiếp không cho phép chàng hối hận. Thiếp không thành thân với Cố đại ca, bây giờ thiếp sẽ đi nói với bọn họ, thiếp có chết cũng không thành thân cùng huynh ấy. Chàng cũng không làm phò mã. Được không?”
“Tiểu Ngọc!” Đông Sinh thở dài, “Ta sẽ không làm phò mã, công chúa chỉ là không cam lòng thay ta thôi, cũng không thật sự muốn ta làm phò mã của nàng ấy. Nàng cũng không thể lại tùy hứng nữa, nếu như nàng không thành thân, Tần gia sẽ ra sao? Sẽ bị thế nhân phỉ nhổ đó, nàng có biết không? Ta có thể chờ nàng, nhưng nàng cũng phải nói rõ với ta, nàng nhất định sẽ quay lại.”
Tần Châu Ngọc nức nở gật đầu, ôm cổ Đông Sinh khóc đến đau lòng: “Thiếp nhất định sẽ quay lại, chàng mới là tướng công của thiếp, chúng ta còn phải sinh thật nhiều em bé mập mạp. Thư Ngốc, chàng chờ thiếp quay lại nhé.”
Triệu Tuyết Nhi cùng Trương Cẩn đứng bên cạnh có chút cảm động, lặng lẽ ra khỏi phòng.
Đông Sinh nâng khuôn mặt hoa lệ của nàng lên, hôn một chút, cười: “Vài ngày không gặp, có vẻ gầy đi rồi?”
Tần Châu Ngọc hít hít mũi mấy cái, lại tựa vào ngực chàng làm nũng: “Thiếp nhớ chàng, ăn cũng không ngon.”
Nói xong lại dùng sức ôm lấy chàng.
Đông Sinh che ngực ho khan hai tiếng, Tần Châu Ngọc cả kinh: “Thư Ngốc, chàng sao thế?”
Đông Sinh cười cười, bắt chước ngữ khí của nàng: “Người ta cũng nhớ nàng, cho nên sinh bệnh rồi.”
Tần Châu Ngọc đắc ý cười, vỗ nhẹ lưng chàng giúp chàng nhuận khí: “Thiếp phải nói là, chàng vừa rời khỏi thiếp thì khẳng định không thể chiếu cố bản thân mình thật tốt.”
Đông Sinh im lặng cảm khái.
Editor: …thật sự là loạn thành một đoàn!! Chương này cảm thấy Tần Châu Ngọc hiểu chuyện quá! Một mực tin tưởng Đông Sinh không có ý muốn làm phò mã! Thương đôi vợ chồng nhỏ ~ không biết đoạn đường để sinh được mấy em bé mập mạp còn chông gai gì nữa đây…
Vốn nghĩ việc Tần Châu Ngọc thất thân đã là ủy khuất cho Cố gia rồi, nào ngờ nữ nhi Tần gia lại còn thay lòng đổi dạ, hôn ước này còn ý nghĩa gì chứ.
Chỉ là hết lần này đến lần khác, Cố Khinh Châu đều lĩnh mệnh mang binh đi đánh giặc ngoài biên ngoại.
Vì vậy, việc này chỉ có thể gác lại.
Còn bên Hàn Lâm viện kia thì Tần Quý Hoàn cũng tốn chút ít khí lực khôi phục lại danh dự cho Đông Sinh.
Thấy rõ ám chỉ của Tần Quý Hoàn, Lý Nguyên cũng không dám dở trò mờ ám nữa.
Tần Quý Hoàn cũng không muốn chấp nhặt với loại người tiểu nhân, nhưng Tần Châu Ngọc hết mềm lại rắn yêu cầu khiến hắn rốt cuộc cũng phải dùng đến thủ đoạn tống Lý Nguyên vào quân doanh của Tần gia. Một nhánh quân đội này từ trước đến nay đều nổi danh có tác phong dũng mãnh, không hề có thư sinh yếu ớt. Lý Nguyên ở trong quân doanh dĩ nhiên là không có đến một ngày tốt lành.
Cứ như vậy trôi qua gần hai tháng, Đông Sinh cùng Tần Châu Ngọc gặp riêng nhau vẫn chỉ là danh bất chính, ngôn bất thuận. Tuy nhiều lúc Tần Châu Ngọc bị phụ thân cùng các huynh phê bình kín đáo, nhưng vẫn ở lỳ chỗ của Đông Sinh không về nhà.
Hai tháng sau, Cố Khinh Châu thắng trận, khải hoàn hồi kinh. Đây vốn là sự kiện đáng ăn mừng, nhưng hết lần này đến lần khác lại nảy sinh chuyện ngoài ý muốn.
Nguyên lai là Cố tiểu tướng quân tự mình dẫn binh xâm nhập vào quân doanh của địch, tuy đánh cho quân địch tan rã nhưng cũng lại khiến mình bị thương. Dù không tính là nghiêm trọng lắm, không thiếu chân thiếu tay, nhưng bị tướng địch một đao chém trúng mặt, vết thương kéo dài từ trán xuống gò má trái, một đao ấy liền hủy dung mạo.
Kỳ thật bị hủy dung cũng không tính là gì, người tập võ đánh trận khó tránh khỏi sẽ lưu lại thương tích. Chỉ là Cố Khinh Châu từ trước đến nay đều nổi danh là một tướng quân có dung mạo tuấn tú, nay lại bị hủy dung, không khỏi khiến người ta thổn thức cảm thán.
Tần gia vốn định đi thương lượng giải trừ hôn ước rồi đấy, nhưng vô luận thế nào cũng không mở miệng được.
Thứ nhất là sợ miệng lưỡi người đời, thứ hai là sợ ảnh hưởng đến mặt mũi Cố Khinh Châu
Tần Châu Ngọc thấy Cố Khinh Châu bị hủy dung, rốt cuộc cũng có một tia áy náy. Cả ngày chạy đến Tế Thế đường hỏi Lý đại phu có cách nào chữa được không.
Lý đại phu không chịu nổi phiền nhiễu, chỉ nói dục tốc bất đạt, mọi thứ phải từ từ.
Tần gia không có động tĩnh gì, nhưng Cố gia lại không kiềm nén được. Cố Khinh Châu từ trước đến nay để ý nhất là hình tượng, bây giờ bị hủy dung, tất nhiên là buồn bực không vui. Cố gia thấy Tần Châu Ngọc mỗi ngày đều quan tâm đến sự bình phục của hắn, cho rằng nàng bất ly bất khí, không khỏi vui mừng.
Trưởng bối Cố gia tụ họp lại bàn tính, tự tiện chủ trương xin Hoàng Thượng ban hôn kỳ.
Vì vậy, mấy ngày sau liền xuất hiện chiêu cáo thành thân của hai nhà Cố – Tần, toàn thành đều biết.
Tần gia trước đó cũng không biết việc này, sau khi lĩnh chiếu lệnh, dĩ nhiên là vô lực xoay chuyển. Mà ngay cả Tần Bá Tùng cũng choáng váng, cuối cùng cắn răng nói: “Chấp nhận thôi! Đợi Khinh Châu bình phục thì để hắn hưu thê*. Tần gia chúng ta cũng coi như hết lòng giúp đỡ rồi.”
*hưu thế: bỏ vợ
Đông Sinh biết được tin này cảm thấy như ngũ lôi oanh đỉnh*. Lúc Tần Châu Ngọc lòng như lửa đốt chạy tới nói cùng chàng bỏ trốn về thôn Kim Viên, thiếu chút nữa chàng đã gật đầu đáp ứng.
*ngũ lôi oanh đỉnh: sét đánh ngang đầu
Nhưng nghĩ lại thì không thể đẩy Tần gia vào tội bất nghĩa. Đành phải kìm chế lại, khuyên nàng bàn bạc kỹ hơn.
Đại ca Tần gia cũng đã nghĩ đến Tần Châu Ngọc có thể sẽ làm ra cái hành động bỏ trốn này, liền vội vàng cấm túc nàng, không cho nàng đi tìm Đông Sinh, theo như tính tình của nàng, chắc chắn sẽ làm ra chuyện khiến hai nhà Cố – Tần phải xấu hổ đấy.
Tóm lại là, hoàn toàn hỏng bét.
Cuối cùng vẫn là Tần Quý Hoàn tỉnh táo, nghĩ nghĩ, đi tìm Đông Sinh nói: “Tuy rất khó mở miệng, nhưng phải khiến Tống huynh chịu ủy khuất rồi. Chuyện kết thân giữa hai nhà Cố – Tần là bất khả kháng rồi, nhưng chúng ta sẽ nói chuyện rõ ràng cùng Khinh Châu, hôn nhân giữa hắn và Tiểu Ngọc chỉ là hình thức. Đợi mặt Khinh Châu bình phục lại liền để hắn tìm cớ hưu Tiểu Ngọc. Đến lúc đó, các ngươi lại đoàn tụ.”
Nói không để ý là giả dối, nhưng việc đã đến nước này, chàng biết làm sao đây? Đông Sinh thở dài: “Sai một ly đi một dặm, nếu lúc trước không phải qua loa cưới Tiểu Ngọc, thì hôm nay cũng sẽ không thành ra vậy.”
Tần Quý Hoàn sửng sốt, do dự hỏi: “Ngươi hối hận ư?”
Đông Sinh gật đầu: “Ừ, ta hối hận…hối hận không nên tới kinh thành.”
Hôn kỳ giữa hai nhà Cố – Tần tới gần, mà Đông Sinh không có cách nào gặp mặt Tần Châu Ngọc, chàng bắt đầu có chút buồn bực không vui.
Chàng cũng không lo lắng Tần Châu Ngọc sẽ thay lòng đổi dạ, nhưng vẫn thấy kinh sợ bởi hôn nhân này làm giả hóa thật. Không, đây vốn là cuộc hôn nhân hàng thật giá thật. Phụ mẫu chi môi, thánh thượng khâm điểm, so với cuộc hôn nhân ở hương thôn nhỏ trước kia của hắn còn thật hơn nhiều.
Càng về sau, Đông Sinh càng tích tụ uất ức thành bệnh.
Tiểu Công chúa thỉnh thoảng đến thăm chàng.
Thấy chàng vì Tần Châu Ngọc mà sinh bệnh, lại thấy hôn sự hai nhà Cố – Tần phô trương, thật sự thấy không cam lòng thay Đông Sinh.
Cuối cùng giận dỗi chạy đến xin Hoàng Thượng, nói mình coi trọng tân thám hoa, muốn Hoàng Thượng khâm điểm chàng thành phò mã. Hoàng Thượng thấy ái nữ nôn nóng, cũng không thấy nàng giống như đang đùa, liền vung bút hạ thánh chỉ.
Lúc Đông Sinh nhận được thánh chỉ, thật sự dở khóc dở cười. Nhưng cũng biết Triệu Tuyết Nhi làm vậy là vì chàng, chỉ đành nhã nhặn từ chối.
Không ngờ Tần Châu Ngọc bị cấm túc trong phòng lại nghe được tin tức này, tức giận thiếu chút nữa dỡ nóc phòng.
Thừa dịp ban đêm trốn đi tìm Đông Sinh để chất vấn, ấy thế lại gặp được Triệu Tuyết chưa rời đi.
Dạ hắc phong cao, cô nam quả nữ, thật đúng là quật ngã bình dấm chua Tần Châu Ngọc, nàng không phân biệt phải trái liền xông lên đánh một trận với Triệu Tuyết Nhi.
Triệu Tuyết Nhi cũng là vụng trộm chuồn khỏi cung, chỉ dẫn theo hai tiểu thị nữ mảnh mai, liền bị Tần Châu Ngọc ngang ngược đánh một trận.
Đông Sinh thân thể có bệnh, nên không có khí lực căn ngăn nàng. Trương Cẩn nghe thấy động tĩnh liền chạy tới giải cứu tiểu công chúa.
Triệu Tuyết Nhi rốt cuộc cũng chỉ là thiên chi kiều nữ, bị ủy khuất, oa oa gào khóc.
Tần Châu Ngọc còn chưa hết giận, chỉ vào mặt nàng mắng: “Cô là cái đồ công chúa không biết xấu hổ, nửa đêm còn chạy đến câu dẫn tướng công nhà người ta. Cô có biết xấu hổ hay không hả?”
Triệu Tuyết Nhi khóc đến không thành tiếng: “Cô mới không cần mặt mũi, cô muốn thành thân với Cố đại tướng quân rồi thì còn quản Tống tiên sinh làm gì hả! Ta muốn Tống tiên sinh làm phò mã của ta, sẽ không bị cô khi dễ.”
“Cô nói cái gì?”
“Ta muốn Tống tiên sinh làm phò mã của ta!”
“Cô…” Tần Châu Ngọc tức đến đỏ mắt, “Cô không biết xấu hổ!”
Nàng quả thực không giỏi chửi mắng người, nói xong, lại muốn động thủ với Triệu Tuyết Nhi.
Đông Sinh vốn trong lòng chịu uất ức, thấy nàng ngang ngược không nói đạo lý như vậy, trầm giọng quát: “Đủ rồi Tiểu Ngọc! Người ta dù sao cũng là công chúa, nàng thu liễm lại đi.”
Tần Châu Ngọc tựa hồ lúc này mới nhớ tới Đông Sinh, đi đến nắm chặt vạt áo của chàng nói: “Đúng, người ta là công chúa, cho nên chàng cũng muốn làm phò mã hả! Có phải chàng thấy ta thành thân cùng Cố đại ca, cho nên chàng muốn làm phò mã?”
“Ừ.” Đông Sinh nhàn nhạt đáp lại, nhưng trong lòng thì có chút hờn dỗi.
Tần Châu Ngọc sửng sốt, bỗng nhiên gào khóc, hung hăng chạy đến trước, đánh lên người Đông Sinh vài cái: “Chàng lừa thiếp, chàng mới không phải muốn làm phò mã.”
“Vậy còn nàng? Nàng muốn làm tướng quân phu nhân bao lâu? Một tháng? Một năm? Hay hai năm? Chính nàng cũng không biết, Tần gia sợ rằng cũng không biết đi?” Mặc dù chuyện này không thể trách nàng, nhưng Đông Sinh không nhịn được mà trách móc nặng nề, dừng lại một chút, lại nói, “Tiểu Ngọc, ta có chút hối hận, chúng ta có lẽ…”
“Không được nói!” Tần Châu Ngọc vừa khóc vừa lắc đầu, cấp thiết che miệng chàng lại, “Thiếp không cho phép chàng hối hận. Thiếp không thành thân với Cố đại ca, bây giờ thiếp sẽ đi nói với bọn họ, thiếp có chết cũng không thành thân cùng huynh ấy. Chàng cũng không làm phò mã. Được không?”
“Tiểu Ngọc!” Đông Sinh thở dài, “Ta sẽ không làm phò mã, công chúa chỉ là không cam lòng thay ta thôi, cũng không thật sự muốn ta làm phò mã của nàng ấy. Nàng cũng không thể lại tùy hứng nữa, nếu như nàng không thành thân, Tần gia sẽ ra sao? Sẽ bị thế nhân phỉ nhổ đó, nàng có biết không? Ta có thể chờ nàng, nhưng nàng cũng phải nói rõ với ta, nàng nhất định sẽ quay lại.”
Tần Châu Ngọc nức nở gật đầu, ôm cổ Đông Sinh khóc đến đau lòng: “Thiếp nhất định sẽ quay lại, chàng mới là tướng công của thiếp, chúng ta còn phải sinh thật nhiều em bé mập mạp. Thư Ngốc, chàng chờ thiếp quay lại nhé.”
Triệu Tuyết Nhi cùng Trương Cẩn đứng bên cạnh có chút cảm động, lặng lẽ ra khỏi phòng.
Đông Sinh nâng khuôn mặt hoa lệ của nàng lên, hôn một chút, cười: “Vài ngày không gặp, có vẻ gầy đi rồi?”
Tần Châu Ngọc hít hít mũi mấy cái, lại tựa vào ngực chàng làm nũng: “Thiếp nhớ chàng, ăn cũng không ngon.”
Nói xong lại dùng sức ôm lấy chàng.
Đông Sinh che ngực ho khan hai tiếng, Tần Châu Ngọc cả kinh: “Thư Ngốc, chàng sao thế?”
Đông Sinh cười cười, bắt chước ngữ khí của nàng: “Người ta cũng nhớ nàng, cho nên sinh bệnh rồi.”
Tần Châu Ngọc đắc ý cười, vỗ nhẹ lưng chàng giúp chàng nhuận khí: “Thiếp phải nói là, chàng vừa rời khỏi thiếp thì khẳng định không thể chiếu cố bản thân mình thật tốt.”
Đông Sinh im lặng cảm khái.
Editor: …thật sự là loạn thành một đoàn!! Chương này cảm thấy Tần Châu Ngọc hiểu chuyện quá! Một mực tin tưởng Đông Sinh không có ý muốn làm phò mã! Thương đôi vợ chồng nhỏ ~ không biết đoạn đường để sinh được mấy em bé mập mạp còn chông gai gì nữa đây…
/93
|