Tần Châu Ngọc liếc mắt nhìn Đông Sinh, tự lên giường nằm xuống, thong thả nói: “Ngươi không nên đến đây, dù ta không phản đối được, nhưng ngươi đừng nghĩ ngủ được trên giường.”
Khóe miệng Đông Sinh dương dương tự đắc, từ chối cho ý kiến, chỉ chắp tay lại gần.
Tần Châu Ngọc vốn đang nhởn nhơ, thấy chàng tới, vội vàng giang tay giang chân chiếm giường.
Bất quá thân hình nàng vẫn chỉ là nhỏ nhắn xinh xinh, Đông Sinh tìm được một chỗ trống đơn giản ngồi xuống, cởi giày, cởi áo, nới dây lưng.
Tần Châu Ngọc thấy chàng không thèm để ý đến lời nàng, tức giận lăn lộn, nằm lỳ trên giường, rồi lại dùng sức đẩy chàng xuống giường: “Nghe thấy không? Thư Sinh chết tiệt này, giường là của ta, ta không cho ngươi ngủ.”
Trên mặt Đông Sinh bất động thanh sắc, thân thể thế mà lại sớm chuẩn bị, dù bị Tần Châu Ngọc dùng sức đẩy thế nào, chàng vẫn sừng sững bất động, giống như mọc rễ vậy, còn từ từ nằm xuống.
Tần Châu Ngọc thấy đẩy cũng vô dụng, lại còn để chàng một tấc lại tiến một tấc, tức giận dứt khoát ngồi thẳng người lên, dùng chân đạp chàng.
Đông Sinh tuy thoạt nhìn là thư sinh nhã nhặn, nhưng lại là người lớn lên nơi thôn dã, khí lực hiển nhiên không thiếu. Tần Châu Ngọc cũng chỉ có công phu mèo cào, khua chân múa tay, đạp một lúc lâu mà Đông Sinh cũng không bị đạp xuống giường, còn mình thì lại thở hồng hộc.
Nhất là nhìn thấy Đông Sinh hai tay gối đầu, bộ dạng rõ là khiêu khích đắc ý, Tần Châu Ngọc càng thở hổn hển. Cả người liền ngồi lên người Đông Sinh, lại tóm lại đánh: “Thư Sinh chết tiệt, đây là giường của ta, ngươi mau đi xuống cho ta! Xuống!”
Nàng quả nhiên là dùng sức mà đánh, nhưng Đông Sinh cũng biết nếu nói đạo lý với nàng chắc chắn nàng sẽ lại càng dùng sức hơn, liền nhịn đau, duy trì bộ dạng nhắm mắt, mây trôi nước chảy, lại như đang ngủ.
Tần Châu Ngọc náo loạn nửa ngày, tức giận hoàn tức giận, Đông Sinh chẳng có nửa điểm phản ứng, đành phải oán hận quay người xuống, nằm xuống bên cạnh chàng, nhưng vẫn còn giận, liền dùng sức đá Đông Sinh một cái.
Trong phòng yên tĩnh một lát, Đông Sinh rốt cuộc cũng chậm rãi mở to mắt, quay đầu nhìn về phía người vẫn còn đang tức giận kia. Chỉ thấy Tần Châu Ngọc đang trợn to mắt, hai con ngươi phủ đầy sương mù nặng nề, miệng vểnh cao.
Đông Sinh dương khóe miệng cười cười: “Náo đủ rồi chứ?”
“Chưa!” Tần Châu Ngọc thấy chàng cuối cùng cũng phản ứng lại, liền hung dữ trở lại, mắt thấy lại muốn giơ tay tiếp tục sóng gió.
Không ngờ, Đông Sinh lanh tay lẹ mắt, bắt được tay nàng đang duỗi ra, xoay người một cái chặn nàng phía dưới, giả ý nhíu mày nhìn xuống nói: “Sao ta lại cưới một ác phụ như nàng chứ. Xem ra hôm nay vi phu phải dạy nàng biết cái gì gọi là phu vi thiên liễu (*).”
(*) chồng là ông trời
“Phi! Phi! Phi! Ta mới là ác phụ. Ngươi thả ta ra!”
Đông Sinh cười hắc hắc, không biết từ đâu lấy ra một cái đai lưng, thuần thục cột người dưới thân đang dãy dụa vào đầu giường.
Tần Châu Ngọc vốn hung hăng càn quấy, nay lại như cá nằm trên thớt Đông Sinh.
Tần Châu Ngọc thẹn quá hóa giận, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đỏ bừng, rồi lại không cách nào giãy dụa, chỉ đành mắng chửi ầm lên. Nhưng nàng vốn là tiểu thư Hầu phủ, ngôn từ dùng cho mắng chửi cũng không nhiều lắm. Mắng cũng chỉ là “Thư Sinh chết tiệt”, “Bại hoại” hay “Vương bát đản”.
Đông Sinh nhàn nhã thoải mái ngồi bên cạnh nhìn nàng.
“Thư Sinh chết tiệt, ngươi nhanh cởi ra cho ta! Bằng không ta sẽ cho ngươi đẹp mặt!”
“Đẹp mặt như thế nào?”
Đông Sinh cúi sát người vào nàng, một tay tiến vào trong thân thể nàng, xấu xa gãi nhẹ vào nách nàng: “Như này phải không?”
Tần Châu Ngọc từ trước đến nay sợ buồn, bị chàng cù thế, lập tức gào thét lên.
“Ngươi…Ngươi thả ta ra!” Giọng nói ra đứt quãng.
Đông Sinh thoáng dừng tay: “Nàng cầu xin ta đi, hứa sẽ không tức giận.”
Không bị cù, Tần Châu Ngọc lập tức biến sắc, hừ Đông Sinh :”Nghĩ hay lắm!”
Vừa dứt lời, Đông Sinh lại bắt đầu làm loạn.
Tần Châu Ngọc bị chọc cười lăn lộn sắp đứt hơi, nhưng lại là vịt chết mạnh miệng, thế nào cũng không chịu đầu hàng.
Đông Sinh nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nảy ý xấu xa, cởi quần áo của nàng ra, để cho toàn bộ thân thể nàng hiện ra trước mắt mình.
Trong phòng chỉ có một ngọn đèn sáng mờ, không rõ.
Nhưng bất thình lình bị bạo lộ, Tần Châu Ngọc không khỏi ngượng ngùng, muốn che lại nhưng hai tay đã bị trói rồi.
Hai mắt Đông Sinh dần trở nên phóng đãng, giống như biến thành một người khác vậy.
Tần Châu Ngọc chưa bao giờ thấy qua một Đông Sinh mịt hoặc cuồng quyến như vậy.
“Ngươi…Ngươi làm gì?”
Ánh mắt Đông Sinh sáng quắc, nhếch miệng cười cười: “Vi phu muốn làm gì, chẳng lẽ nương tử không biết sao?”
Nói xong, hai tay bắt đầu dao động trên người Tần Châu Ngọc, lúc đầu còn coi như có chừng mực. về sau liền dùng cả tay cả miệng, chuyên chọn những vị trí mẫn cảm nhất của Tần Châu Ngọc.
Hai người đối với nhau vốn cực kỳ quen thuộc, lại xa cách lâu, trêu trọc như vậy đã sớm sát thương cướp cò.
Mà Đông Sinh hôm nay trong lòng đã có ý muốn tra tấn Tần Châu Ngọc, phải để nàng chịu thua. Dù trong người chàng đã bừng bừng lửa cháy, cũng nhất định không tiến vào trong nàng.
Tần Châu Ngọc vốn còn hung hăng, lại bị chàng trêu chọc, liền biến thành một vũng nước, lại như có đốm lửa trong cơ thể, nóng rực khó nhịn, hơi thở ngày càng gấp gáp, cuối cùng thì giọng nói cũng đặc sánh, lại tựa như chảy nước.
“Thư Ngốc, ta khó chịu, ta muốn chàng.”
Đông Sinh cũng thở phì phò: “Vậy nàng mau đáp ứng ta, không tức giận, không cáu kỉnh.”
Tần Châu Ngọc cắn môi, đành phải chớp ánh mắt long lanh nước, gật đầu: “Ta đáp ứng chàng sẽ không tức giận nữa.”
“Giữ lời đấy.”
“Ừ, chắc chắn, nếu như còn tính toán thì ta chính là con chó nhỏ.” Giọng Tần Châu Ngọc nức nở nghẹn ngào, “Thư Ngốc, ta không nhịn được nữa rồi. Chàng nhanh lên cho ta.”
Đông Sinh rốt cuộc thỏa mãn buông tay, thở hổn hể, nằm trên người nàng, cuối cùng cũng kết hợp.
Đôi vợ chồng nhỏ xa cách đã lâu, ban đêm gặp lại, tưởng niệm cùng oán khí, đều phóng túng chính mình, không kiêng nể gì cả, không cố kỵ điều chi, tận hưởng tất cả.
Cho đến khi đèn dầu trên bàn kia đã gần cạn, mà trên giường vẫn như cũ thật lâu chưa ngừng.
Hai người hoạt động quá độ, đợi đến ngày hôm sau khi mẹ Đông Sinh gõ cửa gọi ăn cơm thì mới thong thả tỉnh lại.
Tần Châu Ngọc thẹn quá hóa giận, ở trong chăn cấu véo Đông Sinh, nghĩ đến những chuyện xấu hổ tối qua, tim đập dây dưa.
Đông Sinh liếc nào: “Hử?”
Tần Châu Ngọc còn nhớ rõ tối qua không có tiền đồ mà đáp ứng lời chàng. Nàng cũng không phải người thất tín, đã đáp ứng chính là đáp ứng. Huống chi, nàng cũng không có ý định nổi giận.
Nàng hừ một tiếng, lại cắn một ngụm lên ngực Đông Sinh, sau đó mới không tình nguyện đứng lên.
Hai người mặc quần áo chỉnh tề, đi ra ngoài phòng lại thấy mẹ Đông Sinh ý tứ hàm xúc không rõ mà đánh giá bọn họ một phen, trầm trầm mở miệng: “Tối qua, hai đứa không có đánh nhau chứ?”
“Đánh nhau?” Đông Sinh không hiểu cho lắm.
Mẹ Đông Sinh đáp: “Nương mơ mơ màng màng hình như nghe thấy động tĩnh trong phòng hai đứa rất lớn, tưởng hai đứa đánh nhau, còn định đi khuyên đấy. Nhưng mà xem ra là không có việc gì. Vợ chồng ấy mà, đầu giường đánh nhau cuối giường làm hòa.”
Ôi! Đông Sinh xoa trán.
Mặt Tần Châu Ngọc cũng đỏ lên, cười hắc hắc: “Chắc nương nghe lầm rồi, bọn con không có đánh nhau đâu. Chúng con đi ngủ từ sớm rồi.”
“Vậy sao? Thế chắc là mấy con mèo ban đêm động dục đấy!”
Trời!
Khóe miệng Đông Sinh dương dương tự đắc, từ chối cho ý kiến, chỉ chắp tay lại gần.
Tần Châu Ngọc vốn đang nhởn nhơ, thấy chàng tới, vội vàng giang tay giang chân chiếm giường.
Bất quá thân hình nàng vẫn chỉ là nhỏ nhắn xinh xinh, Đông Sinh tìm được một chỗ trống đơn giản ngồi xuống, cởi giày, cởi áo, nới dây lưng.
Tần Châu Ngọc thấy chàng không thèm để ý đến lời nàng, tức giận lăn lộn, nằm lỳ trên giường, rồi lại dùng sức đẩy chàng xuống giường: “Nghe thấy không? Thư Sinh chết tiệt này, giường là của ta, ta không cho ngươi ngủ.”
Trên mặt Đông Sinh bất động thanh sắc, thân thể thế mà lại sớm chuẩn bị, dù bị Tần Châu Ngọc dùng sức đẩy thế nào, chàng vẫn sừng sững bất động, giống như mọc rễ vậy, còn từ từ nằm xuống.
Tần Châu Ngọc thấy đẩy cũng vô dụng, lại còn để chàng một tấc lại tiến một tấc, tức giận dứt khoát ngồi thẳng người lên, dùng chân đạp chàng.
Đông Sinh tuy thoạt nhìn là thư sinh nhã nhặn, nhưng lại là người lớn lên nơi thôn dã, khí lực hiển nhiên không thiếu. Tần Châu Ngọc cũng chỉ có công phu mèo cào, khua chân múa tay, đạp một lúc lâu mà Đông Sinh cũng không bị đạp xuống giường, còn mình thì lại thở hồng hộc.
Nhất là nhìn thấy Đông Sinh hai tay gối đầu, bộ dạng rõ là khiêu khích đắc ý, Tần Châu Ngọc càng thở hổn hển. Cả người liền ngồi lên người Đông Sinh, lại tóm lại đánh: “Thư Sinh chết tiệt, đây là giường của ta, ngươi mau đi xuống cho ta! Xuống!”
Nàng quả nhiên là dùng sức mà đánh, nhưng Đông Sinh cũng biết nếu nói đạo lý với nàng chắc chắn nàng sẽ lại càng dùng sức hơn, liền nhịn đau, duy trì bộ dạng nhắm mắt, mây trôi nước chảy, lại như đang ngủ.
Tần Châu Ngọc náo loạn nửa ngày, tức giận hoàn tức giận, Đông Sinh chẳng có nửa điểm phản ứng, đành phải oán hận quay người xuống, nằm xuống bên cạnh chàng, nhưng vẫn còn giận, liền dùng sức đá Đông Sinh một cái.
Trong phòng yên tĩnh một lát, Đông Sinh rốt cuộc cũng chậm rãi mở to mắt, quay đầu nhìn về phía người vẫn còn đang tức giận kia. Chỉ thấy Tần Châu Ngọc đang trợn to mắt, hai con ngươi phủ đầy sương mù nặng nề, miệng vểnh cao.
Đông Sinh dương khóe miệng cười cười: “Náo đủ rồi chứ?”
“Chưa!” Tần Châu Ngọc thấy chàng cuối cùng cũng phản ứng lại, liền hung dữ trở lại, mắt thấy lại muốn giơ tay tiếp tục sóng gió.
Không ngờ, Đông Sinh lanh tay lẹ mắt, bắt được tay nàng đang duỗi ra, xoay người một cái chặn nàng phía dưới, giả ý nhíu mày nhìn xuống nói: “Sao ta lại cưới một ác phụ như nàng chứ. Xem ra hôm nay vi phu phải dạy nàng biết cái gì gọi là phu vi thiên liễu (*).”
(*) chồng là ông trời
“Phi! Phi! Phi! Ta mới là ác phụ. Ngươi thả ta ra!”
Đông Sinh cười hắc hắc, không biết từ đâu lấy ra một cái đai lưng, thuần thục cột người dưới thân đang dãy dụa vào đầu giường.
Tần Châu Ngọc vốn hung hăng càn quấy, nay lại như cá nằm trên thớt Đông Sinh.
Tần Châu Ngọc thẹn quá hóa giận, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đỏ bừng, rồi lại không cách nào giãy dụa, chỉ đành mắng chửi ầm lên. Nhưng nàng vốn là tiểu thư Hầu phủ, ngôn từ dùng cho mắng chửi cũng không nhiều lắm. Mắng cũng chỉ là “Thư Sinh chết tiệt”, “Bại hoại” hay “Vương bát đản”.
Đông Sinh nhàn nhã thoải mái ngồi bên cạnh nhìn nàng.
“Thư Sinh chết tiệt, ngươi nhanh cởi ra cho ta! Bằng không ta sẽ cho ngươi đẹp mặt!”
“Đẹp mặt như thế nào?”
Đông Sinh cúi sát người vào nàng, một tay tiến vào trong thân thể nàng, xấu xa gãi nhẹ vào nách nàng: “Như này phải không?”
Tần Châu Ngọc từ trước đến nay sợ buồn, bị chàng cù thế, lập tức gào thét lên.
“Ngươi…Ngươi thả ta ra!” Giọng nói ra đứt quãng.
Đông Sinh thoáng dừng tay: “Nàng cầu xin ta đi, hứa sẽ không tức giận.”
Không bị cù, Tần Châu Ngọc lập tức biến sắc, hừ Đông Sinh :”Nghĩ hay lắm!”
Vừa dứt lời, Đông Sinh lại bắt đầu làm loạn.
Tần Châu Ngọc bị chọc cười lăn lộn sắp đứt hơi, nhưng lại là vịt chết mạnh miệng, thế nào cũng không chịu đầu hàng.
Đông Sinh nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nảy ý xấu xa, cởi quần áo của nàng ra, để cho toàn bộ thân thể nàng hiện ra trước mắt mình.
Trong phòng chỉ có một ngọn đèn sáng mờ, không rõ.
Nhưng bất thình lình bị bạo lộ, Tần Châu Ngọc không khỏi ngượng ngùng, muốn che lại nhưng hai tay đã bị trói rồi.
Hai mắt Đông Sinh dần trở nên phóng đãng, giống như biến thành một người khác vậy.
Tần Châu Ngọc chưa bao giờ thấy qua một Đông Sinh mịt hoặc cuồng quyến như vậy.
“Ngươi…Ngươi làm gì?”
Ánh mắt Đông Sinh sáng quắc, nhếch miệng cười cười: “Vi phu muốn làm gì, chẳng lẽ nương tử không biết sao?”
Nói xong, hai tay bắt đầu dao động trên người Tần Châu Ngọc, lúc đầu còn coi như có chừng mực. về sau liền dùng cả tay cả miệng, chuyên chọn những vị trí mẫn cảm nhất của Tần Châu Ngọc.
Hai người đối với nhau vốn cực kỳ quen thuộc, lại xa cách lâu, trêu trọc như vậy đã sớm sát thương cướp cò.
Mà Đông Sinh hôm nay trong lòng đã có ý muốn tra tấn Tần Châu Ngọc, phải để nàng chịu thua. Dù trong người chàng đã bừng bừng lửa cháy, cũng nhất định không tiến vào trong nàng.
Tần Châu Ngọc vốn còn hung hăng, lại bị chàng trêu chọc, liền biến thành một vũng nước, lại như có đốm lửa trong cơ thể, nóng rực khó nhịn, hơi thở ngày càng gấp gáp, cuối cùng thì giọng nói cũng đặc sánh, lại tựa như chảy nước.
“Thư Ngốc, ta khó chịu, ta muốn chàng.”
Đông Sinh cũng thở phì phò: “Vậy nàng mau đáp ứng ta, không tức giận, không cáu kỉnh.”
Tần Châu Ngọc cắn môi, đành phải chớp ánh mắt long lanh nước, gật đầu: “Ta đáp ứng chàng sẽ không tức giận nữa.”
“Giữ lời đấy.”
“Ừ, chắc chắn, nếu như còn tính toán thì ta chính là con chó nhỏ.” Giọng Tần Châu Ngọc nức nở nghẹn ngào, “Thư Ngốc, ta không nhịn được nữa rồi. Chàng nhanh lên cho ta.”
Đông Sinh rốt cuộc thỏa mãn buông tay, thở hổn hể, nằm trên người nàng, cuối cùng cũng kết hợp.
Đôi vợ chồng nhỏ xa cách đã lâu, ban đêm gặp lại, tưởng niệm cùng oán khí, đều phóng túng chính mình, không kiêng nể gì cả, không cố kỵ điều chi, tận hưởng tất cả.
Cho đến khi đèn dầu trên bàn kia đã gần cạn, mà trên giường vẫn như cũ thật lâu chưa ngừng.
Hai người hoạt động quá độ, đợi đến ngày hôm sau khi mẹ Đông Sinh gõ cửa gọi ăn cơm thì mới thong thả tỉnh lại.
Tần Châu Ngọc thẹn quá hóa giận, ở trong chăn cấu véo Đông Sinh, nghĩ đến những chuyện xấu hổ tối qua, tim đập dây dưa.
Đông Sinh liếc nào: “Hử?”
Tần Châu Ngọc còn nhớ rõ tối qua không có tiền đồ mà đáp ứng lời chàng. Nàng cũng không phải người thất tín, đã đáp ứng chính là đáp ứng. Huống chi, nàng cũng không có ý định nổi giận.
Nàng hừ một tiếng, lại cắn một ngụm lên ngực Đông Sinh, sau đó mới không tình nguyện đứng lên.
Hai người mặc quần áo chỉnh tề, đi ra ngoài phòng lại thấy mẹ Đông Sinh ý tứ hàm xúc không rõ mà đánh giá bọn họ một phen, trầm trầm mở miệng: “Tối qua, hai đứa không có đánh nhau chứ?”
“Đánh nhau?” Đông Sinh không hiểu cho lắm.
Mẹ Đông Sinh đáp: “Nương mơ mơ màng màng hình như nghe thấy động tĩnh trong phòng hai đứa rất lớn, tưởng hai đứa đánh nhau, còn định đi khuyên đấy. Nhưng mà xem ra là không có việc gì. Vợ chồng ấy mà, đầu giường đánh nhau cuối giường làm hòa.”
Ôi! Đông Sinh xoa trán.
Mặt Tần Châu Ngọc cũng đỏ lên, cười hắc hắc: “Chắc nương nghe lầm rồi, bọn con không có đánh nhau đâu. Chúng con đi ngủ từ sớm rồi.”
“Vậy sao? Thế chắc là mấy con mèo ban đêm động dục đấy!”
Trời!
/93
|