Tuy Tần Châu Ngọc không nói lời tức giận, nhưng cả người vẫn tỏa ra âm dương quái khí.
Trên bàn cơm, Đông Sinh hỏi nàng: “Tiểu Ngọc, hôn sự của nàng với Cố tướng quân thế nào rồi?”
Tần Châu Ngọc xùy một tiếng, đoạt lấy hai miếng thịt trong bát của chàng: “Ngươi hi vọng ta cùng Cố đại ca kết hôn hay không thế?”
Đông Sinh nhìn nàng một cái, lại gắp thêm miếng thịt đặt vào trong bát nàng: “Nàng là vợ ta, ta đương nhiên không hi vọng hai người kết hôn. Nhưng mà nàng lại là tiểu thư Tần gia, khiến cho cha với anh nàng khó xử cũng không tốt.”
Tần Châu Ngọc hừ một tiếng, tức giận nói: “Cố đại ca tạm thời được Hoàng Thượng phái ra chiến trận rồi, cho nên chúng ta chưa kết hôn. Nhưng mà hôn ước vẫn chưa hủy bỏ đâu, nếu như ngươi đối với ta không tốt, ta lúc nào cũng có thể trở về kết hôn cùng huynh ấy đấy.”
Đông Sinh trên mặt hiện lên một tia sung sướng vui vẻ: “Nàng nghĩ hay quá nhỉ, nhất định là Cố tướng quân ghét bỏ nàng nên mới cố ý ra chiến trường để tránh nàng đấy.”
Tần Châu Ngọc nhăn mày phản bác: “Mới không có, Cố đại ca nói chỉ cần ta nguyện ý, lúc nào cũng có thể trở về làm tướng quân phu nhân.”
Đông Sinh cười nhạo: “Hảo nữ (1) là không lấy hai chồng, thiệt nàng nói lời này rồi.”
(1) hảo nữ: người con gái tốt
“Ta cũng không phải hảo nữ.”
“Cũng đúng, ai cũng biết nàng là ác nữ.”
Tần Châu Ngọc nổi giận đùng đùng đặt bát đũa xuống bàn: “Ta không ăn nữa, tức cũng no đủ rồi.”
Đông Sinh bất đắc dĩ thở dài, lại gắp một chút đồ ăn để vào bát nàng: “Đây là nương làm cho nàng đấy, đồ ăn đều mới hái từ vườn về, nàng nếu không ăn, nương sẽ buồn đấy.”
Mẹ Đông Sinh vừa từ bếp đi ra, vừa vặn thấy một màn như vậy, cười nói: “Đúng vậy đó, Tiểu Ngọc, con tức Đông Sinh làm gì, làm vậy cũng chỉ thiệt mình thôi.”
Tần Châu Ngọc ngẫm lại thấy đúng, cướp lấy bát đũa của Đông Sinh: “Ta không cho ngươi ăn.”
Nàng cố tình gây sự, Đông Sinh cũng đã trải qua, may mà cũng đã ăn no được tám phần, liền kệ nàng. Chỉ mong rằng cái tính tình này của nàng mau mau sửa được thôi.
Tần Châu Ngọc tức giận Đông Sinh cho đến khi nhà Hạnh Nhi bên cạnh đến thăm liền tiêu tan.
Đôi vợ chồng Hạnh Nhi ngày hôm qua đi thăm họ hàng, hôm nay về đến nhà liền nghe được vợ Đông Sinh trở về rồi, liền ôm tiểu tử mập mạp nhà mình đến thăm nàng.
Hơn nửa năm không gặp, oắt con nhà Hạnh Nhi đã biến thành cậu chàng mập mạp gần một tuổi. Cả người béo tròn, khuôn mặt cũng tròn vo, thấy Tần Châu Ngọc cũng không sợ người lạ, bong bóng mũi phập phồng, cười khanh khách không ngừng.
Tần Châu Ngọc cảm thấy cực kỳ thú vị, ôm lấy em bé trong tay Hạnh Nhi, chơi đùa trên tay không biết sợ.
Đông Sinh bảo nàng trả em bé lại nhiều lần mà nàng đều giả bộ như không nghe thấy. Đến lúc vợ chồng Hạnh Nhi về rồi mà nàng cũng không chịu trả con lại cho người ta.
Tần Châu Ngọc chơi với con trai Hạnh Nhi nửa ngày, vốn tiểu tử còn nhu thuận chơi ngoan trong tay nàng, bỗng lại trở nên có chút không kiên nhẫn, cứ nhắm ngực nàng mà chui vào, còn há mồm cắn không ngừng. Nàng đưa tay ngăn cậu chàng lại, được một lúc, tên tiểu tử này lại bắt đầu chui vào.
Tần Châu Ngọc nghĩ cậu chàng tuổi còn nhỏ mà đã lưu manh vậy rồi, không được, nàng phải giáo dục lại mới được. Nghĩ xong, liền ôm tiểu tử ra xa một chút, làm bộ nhíu mày quát: “Tiểu quỷ, chẳng lẽ ngươi cũng muốn trở thành tên hạ lưu bại hoại hả?”
Tiểu tử kia lơ lửng trên không, thấy Tần Châu Ngọc như vậy, bỗng oa một tiếng khóc lớn.
Tần Châu Ngọc choáng váng, vội ôm vào trong ngực. Không ngờ tên tiểu tử này khóc mà vẫn không quên chui vào ngực Tần Châu Ngọc.
Đông Sinh từ trong phòng đi ra, thấy vậy lông mày liền cau lại, ôm lấy tiểu tử trong tay Tần Châu Ngọc, vừa dỗ vừa đi ra ngoài.
Tần Châu Ngọc sửng sốt, vội đuổi theo: “Thư Sinh chết tiệt, chàng làm gì thế?”
Đông Sinh dỗ tiểu hài tử, quay đầu lườm nàng: “Thằng bé đói bụng, muốn bú sữa mẹ.”
Hả? Tần Châu Ngọc giật mình, hóa ra là tên tiểu tử này không phải lưu manh đùa giỡn, mà là muốn bú sữa mẹ. Mặt nàng liền đỏ bừng lên, nàng không có sữa mà.
Tần Châu Ngọc không tình nguyện đi theo Đông Sinh mang trả tiểu tử về cho Hạnh Nhi, lúc trước còn lạnh lùng hờ hững với Đông Sinh, bỗng lại nhảy đến gần chàng, cười hì hì khoác tay: “Thư Ngốc, chúng ta cũng sinh một đứa để chơi đùa đi!”
Đông Sinh liếc nàng: “Trẻ con không phải để đùa.”
Tần Châu Ngọc bĩu môi: “Mặc kệ, dù sao thì ta cũng muốn.”
Muốn, muốn lắm đấy.
Tần Châu Ngọc thuộc phái hành động, về nhà thấy mẹ Đông Sinh đã ra ngoài làm việc, liền chết cứng kéo Đông Sinh về phòng.
Đông Sinh còn chưa kịp phản ứng đã thấy nàng cởi quần áo nằm lên giường, lúc này mới biết được ý nghĩ của nàng.
Chàng vuốt vuốt trán, nhìn trời bên ngoài vẫn còn sáng, liền nói với người trên giường: “Tiểu Ngọc, bây giờ đang là ban ngày đấy.”
Tình dục quá độ trước nay không phải là phong cách của chàng.
“Ban ngày thì sao? Chàng không thấy là tiểu oa nhi đều thích ban ngày, còn trời tối thì nằm ngáy o o à?”
“Cái kia…Có lẽ tối hôm qua tiểu oa nhi đã xuất hiện trong bụng nàng rồi đấy!”
Con ngươi đen của Tần Châu Ngọc lúng liếng đảo quanh, vô thức sờ lên bụng: “Thật không?” Nói xong, lại nhíu mày, “Nào có chuyện tốt như vậy, nương nói heo giống trong nhà còn phải giao phối nhiều lần mới được đấy.”
Đông Sinh triệt để đen mặt. Chàng mới không cần làm heo giống.
“Này!” Tần Châu Ngọc thấy Đông Sinh xoa trán rời đi, từ trên giưởng nhảy dựng lên, chạy đến trước mặt chàng giữ lại, “Không được đi, không được đi, làm xong rồi mới được đi.”
Đông Sinh im lặng tóm lấy gương mặt nàng: “Da mặt nàng còn có thể dày thêm chút nữa không.”
Tần Châu Ngọc kéo chàng về phía giường, vừa cởi quần áo chàng, vừa lườm chàng: “Nếu không phải vì sinh em bé, chàng cho rằng ta muốn làm việc này cùng chàng sao?”
Đông Sinh đối với sự vô liêm sỉ của nàng, chỉ còn biết triệt để im lặng.
Đại khái là có tâm tình mãnh liệt muốn có con, Tần Châu Ngọc có thể nói là liều mạng nhỏ luôn. Từ giữa trưa quấn đến chạng vạng tối, đến cuối cùng, Đông Sinh phải gạt tay nàng đang hướng xuống dưới hạ thân mình ra.
Đông Sinh rốt cuộc cũng nổi giận, kiên quyết không phối hợp, nhảy xuống giường: “Đói bụng rồi, ta đi làm cơm.”
Tần Châu Ngọc gật đầu: “Ừ cũng có chút đói bụng, vậy chàng đi nhanh đi, đợi ăn no rồi chúng ta lại tiếp tục.”
Đông Sinh u oán nhìn nàng một cái, có loại xúc động muốn đập nàng bất tỉnh luôn.
Nhưng mà thật đáng tiếc, vài ngày sau, cõi lòng mong muốn có con lại nghênh đón nguyệt sự đúng hạn. Nàng cái hiểu cái không mà nhìn thứ màu đỏ kia, chạy tới hỏi mẹ Đông Sinh, mẹ Đông Sinh cười nói cho nàng biết, đây có nghĩa là nàng không mang thai.
Tần Châu Ngọc nghe xong, trừng mắt nhìn, khổ sở cực kỳ, chạy về phòng khóc lớn một trận. Nàng cố gắng như vậy mà sao lại vẫn không có em bé vậy.
Đông Sinh ngược lại thì tạm thời thở phào nhẹ nhõm, với tư cách là một giống đực lai giống, những ngày qua thực sự là mệt quá sức rồi.
Nhưng thấy Tần Châu Ngọc khổ sở, chàng vẫn nhẹ giọng mềm mỏng an ủi nàng một phen.
Kết quả là, Tần Châu Ngọc lần nữa giữ vững tinh thần, chuẩn bị tiếp tục phấn đấu không ngừng.
Đúng là có chí thì nên hay ông trời không phụ lòng người có công.
Trải qua ba tháng cố gắng, Tần Châu Ngọc rốt cuộc cũng đạt được ý nguyện. Đông Sinh cũng đã hoàn thành kiếp sống lai giống đau khổ, có thể thanh tâm quả dục mà đọc sách làm thơ rồi.
Trên bàn cơm, Đông Sinh hỏi nàng: “Tiểu Ngọc, hôn sự của nàng với Cố tướng quân thế nào rồi?”
Tần Châu Ngọc xùy một tiếng, đoạt lấy hai miếng thịt trong bát của chàng: “Ngươi hi vọng ta cùng Cố đại ca kết hôn hay không thế?”
Đông Sinh nhìn nàng một cái, lại gắp thêm miếng thịt đặt vào trong bát nàng: “Nàng là vợ ta, ta đương nhiên không hi vọng hai người kết hôn. Nhưng mà nàng lại là tiểu thư Tần gia, khiến cho cha với anh nàng khó xử cũng không tốt.”
Tần Châu Ngọc hừ một tiếng, tức giận nói: “Cố đại ca tạm thời được Hoàng Thượng phái ra chiến trận rồi, cho nên chúng ta chưa kết hôn. Nhưng mà hôn ước vẫn chưa hủy bỏ đâu, nếu như ngươi đối với ta không tốt, ta lúc nào cũng có thể trở về kết hôn cùng huynh ấy đấy.”
Đông Sinh trên mặt hiện lên một tia sung sướng vui vẻ: “Nàng nghĩ hay quá nhỉ, nhất định là Cố tướng quân ghét bỏ nàng nên mới cố ý ra chiến trường để tránh nàng đấy.”
Tần Châu Ngọc nhăn mày phản bác: “Mới không có, Cố đại ca nói chỉ cần ta nguyện ý, lúc nào cũng có thể trở về làm tướng quân phu nhân.”
Đông Sinh cười nhạo: “Hảo nữ (1) là không lấy hai chồng, thiệt nàng nói lời này rồi.”
(1) hảo nữ: người con gái tốt
“Ta cũng không phải hảo nữ.”
“Cũng đúng, ai cũng biết nàng là ác nữ.”
Tần Châu Ngọc nổi giận đùng đùng đặt bát đũa xuống bàn: “Ta không ăn nữa, tức cũng no đủ rồi.”
Đông Sinh bất đắc dĩ thở dài, lại gắp một chút đồ ăn để vào bát nàng: “Đây là nương làm cho nàng đấy, đồ ăn đều mới hái từ vườn về, nàng nếu không ăn, nương sẽ buồn đấy.”
Mẹ Đông Sinh vừa từ bếp đi ra, vừa vặn thấy một màn như vậy, cười nói: “Đúng vậy đó, Tiểu Ngọc, con tức Đông Sinh làm gì, làm vậy cũng chỉ thiệt mình thôi.”
Tần Châu Ngọc ngẫm lại thấy đúng, cướp lấy bát đũa của Đông Sinh: “Ta không cho ngươi ăn.”
Nàng cố tình gây sự, Đông Sinh cũng đã trải qua, may mà cũng đã ăn no được tám phần, liền kệ nàng. Chỉ mong rằng cái tính tình này của nàng mau mau sửa được thôi.
Tần Châu Ngọc tức giận Đông Sinh cho đến khi nhà Hạnh Nhi bên cạnh đến thăm liền tiêu tan.
Đôi vợ chồng Hạnh Nhi ngày hôm qua đi thăm họ hàng, hôm nay về đến nhà liền nghe được vợ Đông Sinh trở về rồi, liền ôm tiểu tử mập mạp nhà mình đến thăm nàng.
Hơn nửa năm không gặp, oắt con nhà Hạnh Nhi đã biến thành cậu chàng mập mạp gần một tuổi. Cả người béo tròn, khuôn mặt cũng tròn vo, thấy Tần Châu Ngọc cũng không sợ người lạ, bong bóng mũi phập phồng, cười khanh khách không ngừng.
Tần Châu Ngọc cảm thấy cực kỳ thú vị, ôm lấy em bé trong tay Hạnh Nhi, chơi đùa trên tay không biết sợ.
Đông Sinh bảo nàng trả em bé lại nhiều lần mà nàng đều giả bộ như không nghe thấy. Đến lúc vợ chồng Hạnh Nhi về rồi mà nàng cũng không chịu trả con lại cho người ta.
Tần Châu Ngọc chơi với con trai Hạnh Nhi nửa ngày, vốn tiểu tử còn nhu thuận chơi ngoan trong tay nàng, bỗng lại trở nên có chút không kiên nhẫn, cứ nhắm ngực nàng mà chui vào, còn há mồm cắn không ngừng. Nàng đưa tay ngăn cậu chàng lại, được một lúc, tên tiểu tử này lại bắt đầu chui vào.
Tần Châu Ngọc nghĩ cậu chàng tuổi còn nhỏ mà đã lưu manh vậy rồi, không được, nàng phải giáo dục lại mới được. Nghĩ xong, liền ôm tiểu tử ra xa một chút, làm bộ nhíu mày quát: “Tiểu quỷ, chẳng lẽ ngươi cũng muốn trở thành tên hạ lưu bại hoại hả?”
Tiểu tử kia lơ lửng trên không, thấy Tần Châu Ngọc như vậy, bỗng oa một tiếng khóc lớn.
Tần Châu Ngọc choáng váng, vội ôm vào trong ngực. Không ngờ tên tiểu tử này khóc mà vẫn không quên chui vào ngực Tần Châu Ngọc.
Đông Sinh từ trong phòng đi ra, thấy vậy lông mày liền cau lại, ôm lấy tiểu tử trong tay Tần Châu Ngọc, vừa dỗ vừa đi ra ngoài.
Tần Châu Ngọc sửng sốt, vội đuổi theo: “Thư Sinh chết tiệt, chàng làm gì thế?”
Đông Sinh dỗ tiểu hài tử, quay đầu lườm nàng: “Thằng bé đói bụng, muốn bú sữa mẹ.”
Hả? Tần Châu Ngọc giật mình, hóa ra là tên tiểu tử này không phải lưu manh đùa giỡn, mà là muốn bú sữa mẹ. Mặt nàng liền đỏ bừng lên, nàng không có sữa mà.
Tần Châu Ngọc không tình nguyện đi theo Đông Sinh mang trả tiểu tử về cho Hạnh Nhi, lúc trước còn lạnh lùng hờ hững với Đông Sinh, bỗng lại nhảy đến gần chàng, cười hì hì khoác tay: “Thư Ngốc, chúng ta cũng sinh một đứa để chơi đùa đi!”
Đông Sinh liếc nàng: “Trẻ con không phải để đùa.”
Tần Châu Ngọc bĩu môi: “Mặc kệ, dù sao thì ta cũng muốn.”
Muốn, muốn lắm đấy.
Tần Châu Ngọc thuộc phái hành động, về nhà thấy mẹ Đông Sinh đã ra ngoài làm việc, liền chết cứng kéo Đông Sinh về phòng.
Đông Sinh còn chưa kịp phản ứng đã thấy nàng cởi quần áo nằm lên giường, lúc này mới biết được ý nghĩ của nàng.
Chàng vuốt vuốt trán, nhìn trời bên ngoài vẫn còn sáng, liền nói với người trên giường: “Tiểu Ngọc, bây giờ đang là ban ngày đấy.”
Tình dục quá độ trước nay không phải là phong cách của chàng.
“Ban ngày thì sao? Chàng không thấy là tiểu oa nhi đều thích ban ngày, còn trời tối thì nằm ngáy o o à?”
“Cái kia…Có lẽ tối hôm qua tiểu oa nhi đã xuất hiện trong bụng nàng rồi đấy!”
Con ngươi đen của Tần Châu Ngọc lúng liếng đảo quanh, vô thức sờ lên bụng: “Thật không?” Nói xong, lại nhíu mày, “Nào có chuyện tốt như vậy, nương nói heo giống trong nhà còn phải giao phối nhiều lần mới được đấy.”
Đông Sinh triệt để đen mặt. Chàng mới không cần làm heo giống.
“Này!” Tần Châu Ngọc thấy Đông Sinh xoa trán rời đi, từ trên giưởng nhảy dựng lên, chạy đến trước mặt chàng giữ lại, “Không được đi, không được đi, làm xong rồi mới được đi.”
Đông Sinh im lặng tóm lấy gương mặt nàng: “Da mặt nàng còn có thể dày thêm chút nữa không.”
Tần Châu Ngọc kéo chàng về phía giường, vừa cởi quần áo chàng, vừa lườm chàng: “Nếu không phải vì sinh em bé, chàng cho rằng ta muốn làm việc này cùng chàng sao?”
Đông Sinh đối với sự vô liêm sỉ của nàng, chỉ còn biết triệt để im lặng.
Đại khái là có tâm tình mãnh liệt muốn có con, Tần Châu Ngọc có thể nói là liều mạng nhỏ luôn. Từ giữa trưa quấn đến chạng vạng tối, đến cuối cùng, Đông Sinh phải gạt tay nàng đang hướng xuống dưới hạ thân mình ra.
Đông Sinh rốt cuộc cũng nổi giận, kiên quyết không phối hợp, nhảy xuống giường: “Đói bụng rồi, ta đi làm cơm.”
Tần Châu Ngọc gật đầu: “Ừ cũng có chút đói bụng, vậy chàng đi nhanh đi, đợi ăn no rồi chúng ta lại tiếp tục.”
Đông Sinh u oán nhìn nàng một cái, có loại xúc động muốn đập nàng bất tỉnh luôn.
Nhưng mà thật đáng tiếc, vài ngày sau, cõi lòng mong muốn có con lại nghênh đón nguyệt sự đúng hạn. Nàng cái hiểu cái không mà nhìn thứ màu đỏ kia, chạy tới hỏi mẹ Đông Sinh, mẹ Đông Sinh cười nói cho nàng biết, đây có nghĩa là nàng không mang thai.
Tần Châu Ngọc nghe xong, trừng mắt nhìn, khổ sở cực kỳ, chạy về phòng khóc lớn một trận. Nàng cố gắng như vậy mà sao lại vẫn không có em bé vậy.
Đông Sinh ngược lại thì tạm thời thở phào nhẹ nhõm, với tư cách là một giống đực lai giống, những ngày qua thực sự là mệt quá sức rồi.
Nhưng thấy Tần Châu Ngọc khổ sở, chàng vẫn nhẹ giọng mềm mỏng an ủi nàng một phen.
Kết quả là, Tần Châu Ngọc lần nữa giữ vững tinh thần, chuẩn bị tiếp tục phấn đấu không ngừng.
Đúng là có chí thì nên hay ông trời không phụ lòng người có công.
Trải qua ba tháng cố gắng, Tần Châu Ngọc rốt cuộc cũng đạt được ý nguyện. Đông Sinh cũng đã hoàn thành kiếp sống lai giống đau khổ, có thể thanh tâm quả dục mà đọc sách làm thơ rồi.
/93
|