24-12 là đêm Noel mà phương Tây rất coi trọng, vì lấy tinh thần cho nhân viên, Lôi Nghị Phong sai mở vũ hội hóa trang.
Đại sảnh kim bích huy hoàng, sàn khiêu vũ lớn, các đồ ăn tinh xảo cùng các nhân viên Lôi thị hóa trang đẹp đẽ, tất cả đều rất hoa lệ.
Tô Cảnh Lam đứng một góc, cô mặc bộ vest trắng, quần trắng càng khiến chân cô trông thon dài hơn, tóc ngắn vuốt về phía sau, trước ngực còn cài huân chương chói mắt.
Đây là điển hình cho quý tộc vương tử thế kỉ 18, dáng người cao gầy, khuân mặt mê người. Ít nhất một nửa số nữ ở đây cũng bị cô hấp dẫn.
- Cảnh Lam, điệu nhảy sau nhảy cùng mình nhé
- Này, cậu đúng là lòng tham vô đáy, Susan, điệu nhảy quan trong nhất Cảnh Lam đã nhảy cùng cậu rồi, cho nên điệu nhảy sau là đến lượt tớ.
- Nói mình tham lam, chính cậu cùng thế còn gì, đừng quên điệu nhảy đầu tiên cậu đã giành lấy Cảnh Lam.
- Đó là vì mình cải trang thành công chúa Bạch Tuyết, vừa xừng với Bạch mã vương tử của Cảnh Lam.
- Ý của cậu là công chúa ngủ trong rừng là mình không xừng với Cảnh Lam?
- Công chúa ngủ trong rừng thì nằm trên giường là được rồi, Bạch Tuyết mới có tư cách ở trên sàn nhảy hưởng thụ sự sủng ái của vương tử.
- Này….
Hai người đẹp giành nhau ngươi sống ta chết, Cảnh Lam bị kẹt ở giữa, ôm lấy hai cô nói:
- Hai công chúa, nói chuyện từ từ thôi, công chúa Bạch Tuyết thanh thuần xinh đẹp, công chúa ngủ trong rừng có sự quyến rũ mê người, cả hai cậu đều là nhân vật tiêu điểm hôm nay.
- Susan, cậu xem, Sử Thụy Anh phó phòng tài vụ cả đêm đều nhìn cậu chằm chằm, Becca, vừa nãy Edward ở phòng thiết kế còn nói với mình là muốn nhảy cùng cậu.
Cô mỉm cười mê người, cổ vũ nói:
- Cho người ta cơ hội cũng là cho chính mình cơ hội, thật ra bọn họ đều rất được.
- Nhưng Cảnh Lam, mình thấy Sử Thụy An không đẹp bằng cậu.
- Đúng thế, đúng thế, Edward kia lông ngực là giả thôi.
Tô Cảnh Lam thật muốn lườm hai cô. Cô cũng không có lông ngực mà:
- Đàn ông đẹp trai không đáng tin, có lông ngực hay không không quan trọng, có tóc là được rồi.
Cô bật cười lắc đầu:
- Còn nữa, các cậu cũng đừng quên, cho dù mình hóa trang có đẹp mê người thì cũng chỉ là phụ nữ thôi.
Hai người đẹp bị cô nói mà thấy thất vọng, không nhịn được mà lại cùng nhau thở vắn than dài. Ai! Nếu Cảnh Lam là đàn ông thì có phải tốt biết bao không.
Cuối cùng, thuyết phục được hai mỹ nhân bám riết khiêu vũ cùng với người khác, thật vất vả mới thanh tĩnh được, Tô Cảnh Lam đi đến dãy bàn ăn, bắt đầu tế điện cho ngũ tạng miếu (dạ dày) của mình.
- Đúng là mới đến công ty chưa bao lâu mà các nhân viên nữ ở đây đều bị cậu mua chuộc.
Cô giương mắt nhìn nam tử hóa trang thành ma cà rồng trước mắt, cười tán thường:
- Văn Sâm, không thể tin được cậu lại hợp làm quỷ thế này, anh tuấn khiến mình chảy nước miếng.
- Nhưng mà tiếc quá, mình là đàn ông thật mà mị lực còn thua cả cậu là đồ giả dạng,
Chiêm Văn Sâm cố tỏ vẻ đáng thương:
- Thẩm mỹ của con gái bây giờ thật không thể chịu được.
Tô Cảnh Lam cười:
- Sao không dẫn bạn gái đến cùng?
- Cô ấy đi Italia dự buổi biểu diễn, mấy tháng gần đây còn không có thời gian gặp mình
Anh ngồi gần cô, nhận ly Brandy của phục vụ, hơi chắn trước cửa
Hai người trò chuyện câu được câu không, đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng xôn xao, sau đó, hội trường vang lên những tiếng thét chói tai.
Một thân ảnh màu đen như gió xoáy tiến vào, cả người mặc lễ phục đen, trong hội trường sắc màu rực rỡ lại trở thành tiêu điểm.
Bên người anh còn có vài mỹ nữ vây quanh, cả người như Satan rời khỏi địa ngục, hào quang bốn phía.
- Mị lực của sếp tổng quả nhiên không bình thường
Chiêm Văn Sâm khoanh tay trước ngực, ghen tỵ nói.
Người đàn ông kia như một luồng sáng chói mắt, không thể nói rõ là cảm giác gì, Tô Cảnh Lam phát hiện ánh mắt chính mình không tự chủ được mà nhìn theo Lôi Nghị Phong.
Không hề báo trước, đột nhiên anh nhìn về phía cô, hai người vừa nhìn nhau, ngực cô cứng lại.
Cô thấy rõ sự khiêu khích trong mắt anh.
- Cảnh Lam, nhảy cùng mình không?
Đúng lúc cô đang thấy bất an thì Chiêm Văn Sâm nhẹ nhàng kéo cô hoàn hồn.
Tuy rằng hôm nay cô giả là hoàng tử nhưng so với Chiêm Văn Sâm thì vóc dáng nhỏ bé của cô chỉ cho thấy cô là phụ nữ
Hai người bước vào sàn nhảy, ánh đèn mờ nhạt cùng đoàn người đã tạo ra khoảng cách giữa cô và Lôi Nghị Phong nhưng lòng cô vẫn đang suy nghĩ đến anh.
Đáng chết! Sao lại có cảm giác kì quái như vây?
Loáng thoáng, cô cảm nhận được có ánh nhìn chằm chằm, cô tìm trong đám người, phát hiện Lôi Nghị Phong đang ôm một mỹ nhân quyến rũ khiêu vũ.
Có lẽ là cô đa tâm, bên người anh mỹ nữ như mây sao có thời gian nhàn rỗi mà nhìn cô chăm chú?
- Cảnh Lam, cậu nghĩ gì thế?
Chiêm Văn Sâm phát hiện cô đang bất an.
- Suy nghĩ vì sao người đàn ông vĩ đại như cậu lại không phải bạn trai mình. Cô đùa giỡn.
Anh đương nhiên hiểu cô đang đùa, cũng giả bộ khó xử nói:
- Nếu cậu đồng ý, mình sẽ gọi điện nói chia tay với Jenny, sau đó chúng ta có thể… hehehe….
- Làm trò! Cô nhẹ cười đánh vào ngực anh: – mình không muốn bị Jenny đuổi giết đâu.
Hai người cười cười nói nói đều không lọt khỏi con mắt của nam nhân hữu tâm ở bên, Lôi Nghị Phong thấy cô thoải mái tươi cười thật chói mắt. Cô đều cười như vậy với những người đàn ông khác sao?
Tô Cảnh Lam đột nhiên thấy trước mắt xuất hiện một bóng đen, còn chưa hiểu chuyện gì thì đã bị kéo ra khỏi Chiêm Văn Sâm, trước mặt là màu đen chói mắt.
- Đây là lúc trao đổi bạn nhảy
Lôi Nghị Phong hào phóng đẩy mỹ nữ gợi cảm bên người đến trước mặt Chiêm Văn Sâm, còn chưa để ai kịp phản ứng đã nắm vai Tô Cảnh Lam, kéo cô nhẹ nhàng lướt sang bên kia.
Bị anh nắm chặt, Tô Cảnh Lam nhướng mắt nhìn:
- Sao tôi không biết đây là lúc trao đổi bạn nhảy?
Anh hơi gợn cười tà ác, tay phải ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô:
- Chuyện em không biết còn rất nhiều, ví dụ như từ lúc tôi vào đây vẫn lặng lẽ nhìn em….
Thì ra cảm giác của cô không sai! Thật sự là có người lén nhìn cô…. Chính là, anh nhìn cô là gì? Không hiểu vì sao, vừa nghĩ đến đây, tim cô đập mạnh hẳn lên.
Nhất định là vì khiêu vũ mới khiến cho tim đập dồn dập, không phải vì nam nhân trước mặt… cô tự thuyết phục mình:
- Xem ra hứng thú của sếp tổng rất đặc biệt. Vậy anh nhìn ra cái gì?
- Tất nhiên, hơn nữa thu hoạch được không ít.
Lôi Nghị Phong kề sát cô:
- Cho tới hôm nay tôi mới phát hiện, thì ra kĩ sư sửa máy tính của công ty có mị lực nhiều hơn tôi nghĩ.
Bàn tay anh lại kéo khuôn mặt cô lại gần:
- Khuôn mặt xinh đẹp thế này, thật sự không hợp để giả nam trang.
- Sếp tổng, thứ lỗi cho tôi nhắc anh một chút, hôm nay là vũ hội hóa trang, tôi nghĩ tôi có quyền quyết định mình mặc gì.
Cô khéo léo muốn tránh khói vòng tay anh nhưng anh như cố ý đối chọi mà lại càng giữ chặt cô hơn
Nam nhân này tuyệt đối là sinh vật nguy hiểm, cả người toát ra hơi thở tà ác, cô phát hiện mình sắp không cản được mị lực vừa tà ác lại vừa …mê người của anh
- Sếp tổng, buông tôi ra?
Cô nghiêng đầu trái phải, người cũng muốn lui lại phía sau.
Anh buông tay, ôm lấy thắt lưng cô, kéo cô sát vào lòng:
- Nhạc vừa mới bắt đầu, tôi đề nghi em nên hưởng thụ không khí này chứ không phải nhích tới nhích lui trong lòng tôi.
- Sếp tổng, anh không biết chúng ta khiêu vũ thế này rất kì quái sao? Bây giờ tôi đang giả dạng nam nhân.
Còn không phải là diễn kịch đoạn tụ
- Hả?
Lôi Nghị Phong cố ý hoang mang hỏi lại:
- Nhưng tôi vừa thấy em và Chiêm Văn Sâm khiêu vũ khá ăn ý.
Anh không hiểu nên hình dung sự tức giận này ra sao, chỉ cần vừa nghĩ cô dựa vào lòng Chiêm Văn Sâm, hai người nói cười thân thiết, đáy lòng không thoải mái đến cực điểm.
- Tôi có nên hiểu là anh đang ghen không?
Tô Cảnh Lam nửa đùa nửa thật hỏi.
Anh cười lạnh lùng, đột nhiên tăng lực đạo mà ôm chặt thắt lưng cô:
- Nếu như thế khiến em cảm thấy thoải mái thì tôi cũng không ngại.
Tô Cảnh Lam kháng cự lại, không muốn cả người dựa vào anh, mặt vẫn tươi cười thong dong nói:
- Tôi chỉ tùy tiện nói thế thôi, khả năng lí giải của tôi vốn không đáng tin.
Môi anh ghé sát vào tai cô, ẩm ướt, nóng rực khiến cô thấy xôn xao khác lạ:
- Em quá bảo vệ chính mình, nhưng đáng tiếc em ngụy trang mạnh mẽ vẫn bị người phát hiện. Em muốn hóa trang thành bộ dáng mạnh mẽ nhưng em vẫn chỉ là phụ nữ.
Anh lại dùng sức, kéo thân thể mảnh mai của cô dựa vào ngực mình:
- Giống như bây giờ, em có giãy dụa ra sao cũng không thoát khỏi tay tôi, không phải sao?
Tiếng cười trầm thấp lộ ra sự tự tin:
- Có nghe câu: phụ nữ là chiếc xương sườn của đàn ông, nếu phụ nữ muốn không phải suy nghĩ chuyện cơm áo thì có thể dựa vào đàn ông. Em…có muốn thử cảm giác thuần phục?
Mặt bị bắt chôn trước vòm ngực anh, Tô Cảnh Lam cảm nhận được hơi thở nam tính của anh.
- Xin…xin lỗi, tôi nghĩ… khụ khụ… tôi tạm thời còn chưa muốn tìm hiểu cảm giác thần phục gì gì đó…
Khí lực của người này không phải là bình thường, nếu anh ta dùng lực hơn chút nữa, chắc chắc cô bị xay nát mất.
Lôi Nghị Phong kéo cô qua góc, xoay người, kéo cô đến chỗ không ai thấy, thuận thế đem cô tựa vào vách tường.
Tô Cảnh Lam nhìn khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt đen, mày rậm, mũi cao cùng đôi môi mỏng khêu gợi của anh kề sát. Ngũ quan này không nghi ngờ gì chính là tinh phẩm tuyệt thế nhưng cô đủ thông minh, biết anh rất nguy hiểm, một khi đã tiếp cận anh thì kết cục sẽ thảm vô cùng.
- Chưa có ai can đảm phản kháng tôi như em.
Anh nhìn cô chăm chú, khuôn mặt có chút bất mãn.
- Có trải qua thì mới trưởng thành, sếp tổng sẽ có kinh nghiệm về sau
Cô né tránh ánh nhìn chăm chú của anh, bị một đôi mắt như vậy nhìn chằm chăm, mặt cô dần đỏ ửng.
Hơi dương môi, anh cười lạnh với cô:
- Tôi nghĩ tôi không cần trưởng thành nữa.
Anh nhìn cô, cho dù lúc này cô trông có vẻ tomboi, nhưng khuôn mặt xinh đẹp có thể mê hoặc bất kì nam nhân nào lại bán đứng sự cải trang của cô, da cô rất trắng, ngũ quan tinh xảo, khi nãy ôm cô, anh còn biết dáng người cô rất chuẩn.
Đột nhiên muốn cô dung hòa vào chính mình, anh thuận theo cảm xúc, cúi người, bờ môi dần tiến sát cô.
Mắt thấy khuôn mặt anh càng lúc càng tới gần. Tô Cảnh Lam nghe được trái tim mình đập dồn dập.
Sợ hãi?
Hy vọng?
Cô không thể giữ được cảm giác trong lòng mình, có lẽ mỗi loạn một chút, cô chỉ biết từ khi cô chào đời, đối mặt với chuyện gì cô cũng có thể vui vẻ, nhưng lúc này lại thấy thật bất an.
- Becca, đêm nay cô đẹp quá, sau buổi khiêu vũ này, tôi có thể mời cô đi ăn khuya?
- Được, nhưng phải nói trước, tôi không thích ăn đồ Nhật đâu….
Tiếng bước chân nho nhỏ và tiếng nói cười từ xa gần tới, Tô Cảnh Lam cùng Lôi Nghị Phong đều ngây ra, anh không cam lòng dần buông cô ra nhưng không quên chỉnh lại áo cô đã hơi xộc xệch.
- Cảnh Lam? Sao cậu ở đây? A…. sếp….sếp tổng….
- Ách…. Mình vừa mới nói chút chuyện phiếm với sếp tổng, bàn chuyện vì sao Noel năm nay không lạnh như năm ngoái, sau đó sếp tổng nói là vì trái đất bị nóng lên….
Tô Cảnh Lam bịa chuyện.
- ồ! Becca kì quái nhìn.
Lôi Nghị Phong cũng cười cười:
- vì Tô tiểu thư nói cô ấy rất thích mùa hè.
- Ồ! Becca càng nghe càng không hiểu.
Tô Cảnh Lam nhún vai, dường như không có việc gì:
- Sếp tổng quả nhiên là thủ trưởng tốt, tôi sẽ cố gắng làm việc thật tốt để báo đáp lại, nha, đột nhiên tôi cảm thấy hơi… (nguyên văn là mót), ngại quá, tôi muốn đi toilet, tạm biệt.
Nói xong, cô gật đầu với mọi người, quay người bước đi.
Nhìn bóng dáng cô, Lôi Nghị Phong cảm giác đáy lòng mình có chút mất mát. Đây là lần thứ hai anh bị cô đẩy ra, anh thề, cô sẽ không có cơ hội thứ ba.
Tết nguyên đán năm nay được nghỉ khá dài, nghỉ qua mấy ngày, khi đi làm Tô Cảnh Lam mới nghe được các đồng nghiệp bàn luận sếp tổng cũng nhân dịp được nghỉ mà sang Nhật Bản
Có người nghe đồn ở Nhật Bản có một ngôi sao vốn là tình nhân được Lôi Nghị Phong bao, anh ta lần này đi nghỉ phép thực ra là hẹn hò với tình nhân.
Tuy nói là lời đồn bát quái nhưng khi Tô Cảnh Lam nghe được, trong lòng cô lại có cảm giác mất mát khó nói rõ. Lễ hội Noel năm nay quá buồn bực vì cô vốn không nghĩ tới tên cường thế kia lại muốn hôn mình trong vũ hội.
Mỗi lần nhớ lại chuyện này cô lại vô cùng phiền chán, nghe được anh đi Nhật Bản gặp tình nhân thì trong bụng lửa càng ngùn ngụt. Tên đáng ghét nhiễu loạn cuộc sống của cô, khiêu khích cô rồi lại chạy đi ôn tồn với người phụ nữ khác, thật là đáng giận. Đàn ông thượng lưu quả nhiên không đáng tin.
- Tô tiểu thư……
Đúng lúc cô vừa sửa máy tính vừa miên man suy nghĩ, phía sau truyền đến tiếng nói của một người đàn ông, cô tò mò quay đầu nhìn nam tử xa lạ đứng sau mình không xa.
Đối phương là một nam tử tuấn tú, cao gầy, ngũ quan mê người lại có vẻ thanh cao. Anh ta cao nhã nhìn cô, vẻ mặt không rõ hỉ nộ ái ố, cô lập tức nhớ ra anh là chính là Quân Lăng, trợ thủ đắc lực của Lôi Nghị Phong.
Anh ta biết mình? Còn nữa, anh ta đột nhiên đến đây là tìm mình sao?
Tô Cảnh Lam dừng tay, khẽ gật đầu:
- Là tôi.
Anh ta chậm rãi đến gần cô:
- Tôi là trợ lí tổng giám đốc Quân Lăng, bây giờ máy tính phòng Sếp tổng bị trục trặc, sếp tổng sai tôi đến mời cô kiểm tra xem sao.
Thật quái đản, máy tính trong văn phòng sếp tổng có vấn đề, chỉ cần gọi điện là sẽ có người đến sửa, cần gì phải đặc biệt sai người đến gọi cô lên coi.
Còn nữa, tên kia không phải đang nghỉ phép ở Nhật Bản sao? Trở về từ bao giờ thế không biết?
- Có vấn đề gì sao, Tô tiểu thư?
- À…. Cô vội hoàn hồn: – Không sao, chỉ là phải chờ tôi sửa xong máy tính này đã.
Quân Lăng hơi hơi nhíu mày, mắt lóe một tia kinh ngạc:
- Tôi không hiểu chuyện gì thì lại quan trọng hơn mệnh lệnh của sếp tổng.
Người con gái này quả đúng không giống người thường.
- Ý của anh là muốn tôi lâp tức lên đó.
Anh nhún vai:
- Đây là ý của sếp tổng.
Cô khó chịu hừ lạnh:
- Có thể thấy được sếp tổng là thủ trưởng rất bá đạo.
- Đồng cảm
Anh gật gật đầu, sau đó hai người ăn ý nhìn nhau cười.
Đây vẫn là lần đều tiên Tô Cảnh Lam bước vào văn phòng sếp tổng, vừa mới đẩy cửa lớn, trong mắt lấp đầu không khí u tối trong phòng
Sau văn phòng xa hoa, Lôi Nghị Phong ngồi dựa trên ghế da, anh mặc áo sơ mi đen, tay áo xắn lên khuỷu tay, ánh mắt bừng bừng anh khí.
Từ sau vũ hội hóa trang, đã nhiều ngày cô không gặp anh, Tô Cảnh Lam áp chế cảm giác quái dị trong lòng, từ từ đi về phía anh.
- Tôi nghe Quân tiên sinh nói máy tính sếp tổng có vấn đề, làm sao vậy?
Anh tao nhã vắt hai chân, tay phải nhẹ vuốt cằm, cười thản nhiên, ánh mắt ý chỉ về máy tính trên bàn:
- Sáng nay vừa vào văn phòng, tôi phát hiện không thể khơi động máy
Cô đi về phía trước từng bước, tầm mắt anh găt gao nhìn theo. Đi Nhật Bản một tuần, anh không nghĩ mình lại nhớ cô nhiều như thế.
- Có lẽ là dính virus
Tô Cảnh Lam né tránh ánh mắt nóng rực của anh, bắt đầu kiểm tra máy.
- Mạng lưới bảo mật của Lôi thị có thể nói là đứng đầu Đài Bắc, sao có thể bị dính virus
- Có lẽ là bị Hacker công kích…
Anh phản bác
- Trừ phi là hacker chán sống mới dám đánh vào Lôi thị.
Quả thật không phải là do hacker, có lẽ là linh kiện trục trặc. Cô nhún vai:
- Tôi cũng nghe nói Lôi thị không phải dễ dây. Nếu thực sự máy tính tổng tài bị hacker công kích thì đúng là kẻ đó không biết tự lượng sức mình.
Cô cố tình thoải mái nói, kì thật lại thấy rất áp lực. Từ khi cô vào phòng, ánh mắt nam nhân này không rời khỏi cô một giây tự như muốn nuốt chửng cô.
Lôi Nghị Phong chậm rãi nghiêng người về phía trước, mười ngón tay gõ gõ trên bàn:
- Tô tiểu thư, tôi đoán nhất định có nhiều người nói với em rằng dáng người em mà không mặc đồ gợi cảm thì rất lãng phí.
- Nhưng mà tiếc quá, quy định của tập đoàn Lôi thị rất rõ ràng, nhân viên của tập đoàn nếu không mặc đồng phục thì sẽ bị trừ lương
Cô vô tội hỏi:
- Sếp tổng không phải đang giật dây cấp dưới khiêu khích nội quy công ty chứ?
Bị cô phản bác lại, anh cười trầm:
- Thực ra tôi cảm thấy dựa vào điều kiện của Tô tiểu thư, cả ngày làm bạn cùng máy móc lạnh băng thật sự không thích hợp, chẳng lẽ em không nghĩ tới làm công việc khác sao?
Tô Cảnh Lam nhương mày:
- Hình như ý của giám đốc là muốn tôi đi làm nơi khác?
- Có lẽ em nên hiểu là tôi muốn đề bạt em
- A!
Cô chớp chớp mắt nhìn anh:
- Chẳng lẽ trong mắt giám đốc tôi là khối ngọc thô, qua một phen minh tra ngầm vấn (điều tra), cuối cùng phát hiện tôi là một nhân tài có thể đào tạo, sau đó nói với tôi rằng giám đốc muốn cho tôi thành quản lí phòng sửa chữa máy tính?
Thấy cô thông minh mà vòng vo với mình, Lôi Nghị Phong càng muốn chinh phục cô
Phụ nữ trên đời này vô số, vây quanh anh cũng rất nhiều nhưng chẳng ai có bản lĩnh lưu lại ánh mắt của anh được quá một tuần.
Anh muốn cô! Bất kể trên người cô có bao nhiêu gai nhọn anh đều muốn khiêu chiến.
Kiểm tra nửa ngày, phát hiện được nguyên nhân trục trặc, Tô Cảnh Lam nhíu mày, ngừng tay nói:
- Sếp tổng, ở đây có sợi dây buộc vào ổ điện nhìn rất quái lạ, bên ngoài thoạt nhìn rất tốt, linh kiện bên trong cũng không….
Khi cô nói đến đây chỉ thấy khuôn mặt anh tuấn của anh lộ ra ý cười tà khí, biểu tình cũng không kinh ngạc cho lắm, nháy mắt, cô hiểu được anh ta căn bản là đang đùa giỡn cô.
Cô khó chịu quăng bút thử điện sang một bên:
- Thời gian của mọi người đều rất quý giá, nếu máy tính của sếp tổng không có vấn đề thì tôi còn việc khác cần làm….
- Làm người phụ nữ của anh đi!
Bỗng dưng anh bá đạo cắt ngang lời cô, cả người cô cứng đờ, vừa ngẩng đầu nhìn đã thấy anh như quân vương cao ngạo nhìn cô.
- Em không nghe lầm
Bóng người cao lớn của anh bao phủ phía sau cô, vây quanh cô là hơi thở nam tính của anh:
- Anh biết hiện giờ em đang thuê nhà trọ một mình, không có bạn trai. Qua lần tiếp xúc này, anh thấy tính cách của em rất phù hợp với khẩu vị của anh, cho nên…
Anh kéo cô vào lòng:
- Làm người phụ nữ của anh đi, hàng tháng anh sẽ chu cấp sinh hoạt phí cho em, ăn, uống, ngủ, mặc đều để anh lo. Nếu em muốn có thể tiếp tục ở lại Lôi thị làm việc, trong phạm vi năng lực của em, muốn làm ở vị trí nào đều được.
Tô Cảnh Lam xoay người lại, dù vẫn trong vòng ôm ấm áp của anh nhưng tạo ra chút khoảng cách hơn khi nãy, cô ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh:
- Sếp tổng, nếu tôi nhớ không nhầm thì mới chỉ qua Nguyên đán mấy ngày thôi, chưa đến cá tháng tư…
Cô còn chưa nói xong, anh đã kéo cô đến sáp bàn làm việc, Tô Cảnh Lam cảm giác mình như con bướm bị đinh ghim lên ván gỗ, động tác của anh nhanh chóng đến mức cô không thể kháng lại
Khuôn mặt tuấn tú của anh cũng kề sát cô, tay kia thô bạo nắm lấy cằm cô:
- Anh nói cho em là anh đang nói giỡn?
Trái tim cô đập thùng thùng, gần gũi thế này tuy không phải là lần đầu tiên nhưng hơi thở nguy hiểm của người đàn ông này càng lúc càng mãnh liệt.
Cô thử duy trì sự bình tĩnh của mình:
- Xin lỗi, kĩ sư sửa chữa máy tình và tình nhân, tôi thích việc thứ nhất hơn.
- Vậy sao?
Lôi Nghị Phong tươi cười khêu gợi, hơi cúi người, vươn đầu lưỡi liếm đôi môi đỏ mọng mê người của cô:
- Em sở dĩ nói như thế là vì em còn chưa cùng anh cảm thụ sự kích tình, có lẽ chúng ta nên thử vận động một chút, ví dụ như vậy, như vậy… còn có như vậy….
Môi anh nhẹ xẹt qua lông mi dài của cô, mũi thẳng, gò má trắng mịn, cuối cùng dừng lại ở đôi môi mêm mại kia,
- Em yêu, hương vị của em rất tuyệt….
Bị anh hôn đến cả người tê dại, không thể kháng cự sự tập kích của anh:
- Sếp, sếp tổng, bây giờ là thời gian làm việc, hơn nữa đây là văn phòng…
- Không sao, không có sự cho phép của anh, không ai có thể dễ dàng xông vào
Anh càng cười tà mị:
- Em yên tâm, anh sẽ không để ai nhìn thấy bộ dáng của em bây giờ….
Lần trước trong dạ hội hóa trang còn chưa hôn được cô, lần này anh nhất định không thể để cô đào tẩu, chỉ cần anh tập trung vào con mồi, cuối cùng sẽ phải thuần phục trong tay anh.
- Anh cảm thấy ép buộc người khác làm chuyện không muốn, người ta sẽ thấy thoải mái sao?
Hai mắt anh mị mị nhìn cô, cười xấu xa:
- Nhưng anh cảm thấy thân thể em có phản ứng với anh, tựa như rất thoải mái.
- Đáng chết! vì anh không cho tôi cơ hội phản kháng….
- Sao anh lại không biết?
Cô càng dãy dụa thì anh ôm cô càng chặt.
Bị tay anh giữ chặt, Tô Cảnh Lam vừa né tránh nụ hôn của anh, vừa ra sức giãy dụa:
- Tập đoàn Lôi thị từ trên xuống dưới vô số mĩ nhân, chỉ cần anh vẫy tay thì không lo không có người thương yêu, nhung nhớ, anh….
Vì sao muốn trêu chọc tôi?!
- Thế thì làm sao
Anh lại dùng đầu lưỡi liếm liếm môi cô, hai tay không ngừng trêu chọc cơ thể gợi cảm của cô.
- Thế thì chẳng làm sao, tôi chỉ muốn nói… ách
Tay quỷ của anh tự nhiên lại dám thò vào trong áo cô:
- Tôi chỉ muốn nói anh có thể tìm người phụ nữ khác làm tình nhân, tin chắc bọn họ sẽ hơn tôi gấp trăm lần
Người đàn ông này chắc chắn là cao thủ tình trường, cô phát hiện bản thân sắp mất khống chế.
- Dung chi tục phấn sao có thể lọt vào mắt anh?
Cô muốn đẩy anh cho người phụ nữ khác! Ý nghĩ này khiến anh vô cùng khó chịu.
- Nói như vậy, nữ minh tinh Nhật Bản kia trong mắt sếp tổng chắc hẳn là vô cùng cao quý?
- Nữ minh tinh? Vừa hôn xuống ngực cô, anh vừa nhướng mi.
- Đầu năm mới, tin tức bát quái của Lôi thị chính là sếp tổng nhân dịp nghỉ phép đi Nhật Bản thuận tiện cùng tình nhân hẹn hò.
Nghe đến đó, anh đột nhiên nở nụ cười:
- Cảnh Lam, em đang ghen sao?
Chỉ cần nghĩ đến khả năng này, sự tức giận khi nãy tiêu tan sạch, trong lòng chỉ còn lại cảm giác thỏa mãn.
Đúng là anh đi Nhật Bản, trên danh nghĩa là đi nghỉ nhưng thực ra là để điều tra chi nhánh bên Nhật có nội gián, anh không muốn đánh rắn động cỏ nên sai Quân Lăng cố ý tung tin đồn, không nghĩ cô lại để ý, tốt lắm, rất tốt.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú cười tà mị đến mê hoặc chết người, Tô Cảnh Lam không tự giác mà mê mẩn.
Anh gọi cô là Cảnh Lam…
Xưng hô thân mật như vậy khiến ngực cô hơi nóng lên, cô chỉ cảm thấy giọng của anh rất dễ nghe….
Khôi phục lại tinh thần, jhôi phục lại tinh thần, gọi tên cô rất dễ nghe thì có làm sao, cô không được quên anh là kẻ bạc tình, anh vì muốn “mở rộng” hậu cung mà nhét cả cô vào đó, không không được bị vài câu nói mà mắc lừa.
- Nếu anh cảm thấy chữ ghen này có thể làm tâm lí anh cân bằng lại…
Cô dừng lại một chút, nhìn ánh mắt đầy hứng thú của anh: – tùy anh nghĩ thôi.
- Sao phải tự ép mình vát vả thể làm gì, thân thể của em có phản ứng với anh, cho dù em giả bộ không hề để ý thì cũng chỉ là lừa mình dối người thôi.
- Tôi thừa nhận kĩ thuật tán tỉnh của anh không tồi, nhưng so với những người đàn ông tôi đã từng quen biết, Lôi tổng cùng lắm chỉ được 60 điểm thôi….
Lôi Nghị Phong nghe xong, tươi cười cứng đờ, bất mãn nắm cằm cô:
- Những người đàn ông?
- Đúng thế. Cô nhịn đau: – tổng tài có ý kiến gì?
Anh áp chế sự ghen tỵ trong lòng, cười lạnh với cô:
- Không sao, yêu cầu với tình nhân của anh cũng không quá nghiêm khắc.
- Nhưng tôi lại có yêu cầu nghiêm khắc với tình nhân của mình.
Cô đột nhiên dùng lực, đẩy anh ra, Lôi Nghị Phong muốn giữ cô lại nhưng điện thoại trên bàn công tác lại truyền đến giọng nói ngọt ngào của thư kí Susan…
- Lôi tổng, điện thoại từ New York, Chủ tịch tập đoàn Lôi thị có chuyện quan trọng muốn thương lượng với ngài.
Tô Cảnh Lam nhân cơ hội chạy ra cửa:
- Nếu sếp tổng có việc, như vậy tôi không quấy rầy anh, về phần ổ điện kia, tôi nghĩ sếp tổng tự có cách thu xếp.
Nói xong, cô không để anh nói thêm gì, đẩy cửa phòng đi ra.
Lần thứ ba! Đây là lần thứ ba cô thoát khỏi anh!
Xem ra muốn chinh phục cô, anh phải thêm chút công phu mới được.
Đại sảnh kim bích huy hoàng, sàn khiêu vũ lớn, các đồ ăn tinh xảo cùng các nhân viên Lôi thị hóa trang đẹp đẽ, tất cả đều rất hoa lệ.
Tô Cảnh Lam đứng một góc, cô mặc bộ vest trắng, quần trắng càng khiến chân cô trông thon dài hơn, tóc ngắn vuốt về phía sau, trước ngực còn cài huân chương chói mắt.
Đây là điển hình cho quý tộc vương tử thế kỉ 18, dáng người cao gầy, khuân mặt mê người. Ít nhất một nửa số nữ ở đây cũng bị cô hấp dẫn.
- Cảnh Lam, điệu nhảy sau nhảy cùng mình nhé
- Này, cậu đúng là lòng tham vô đáy, Susan, điệu nhảy quan trong nhất Cảnh Lam đã nhảy cùng cậu rồi, cho nên điệu nhảy sau là đến lượt tớ.
- Nói mình tham lam, chính cậu cùng thế còn gì, đừng quên điệu nhảy đầu tiên cậu đã giành lấy Cảnh Lam.
- Đó là vì mình cải trang thành công chúa Bạch Tuyết, vừa xừng với Bạch mã vương tử của Cảnh Lam.
- Ý của cậu là công chúa ngủ trong rừng là mình không xừng với Cảnh Lam?
- Công chúa ngủ trong rừng thì nằm trên giường là được rồi, Bạch Tuyết mới có tư cách ở trên sàn nhảy hưởng thụ sự sủng ái của vương tử.
- Này….
Hai người đẹp giành nhau ngươi sống ta chết, Cảnh Lam bị kẹt ở giữa, ôm lấy hai cô nói:
- Hai công chúa, nói chuyện từ từ thôi, công chúa Bạch Tuyết thanh thuần xinh đẹp, công chúa ngủ trong rừng có sự quyến rũ mê người, cả hai cậu đều là nhân vật tiêu điểm hôm nay.
- Susan, cậu xem, Sử Thụy Anh phó phòng tài vụ cả đêm đều nhìn cậu chằm chằm, Becca, vừa nãy Edward ở phòng thiết kế còn nói với mình là muốn nhảy cùng cậu.
Cô mỉm cười mê người, cổ vũ nói:
- Cho người ta cơ hội cũng là cho chính mình cơ hội, thật ra bọn họ đều rất được.
- Nhưng Cảnh Lam, mình thấy Sử Thụy An không đẹp bằng cậu.
- Đúng thế, đúng thế, Edward kia lông ngực là giả thôi.
Tô Cảnh Lam thật muốn lườm hai cô. Cô cũng không có lông ngực mà:
- Đàn ông đẹp trai không đáng tin, có lông ngực hay không không quan trọng, có tóc là được rồi.
Cô bật cười lắc đầu:
- Còn nữa, các cậu cũng đừng quên, cho dù mình hóa trang có đẹp mê người thì cũng chỉ là phụ nữ thôi.
Hai người đẹp bị cô nói mà thấy thất vọng, không nhịn được mà lại cùng nhau thở vắn than dài. Ai! Nếu Cảnh Lam là đàn ông thì có phải tốt biết bao không.
Cuối cùng, thuyết phục được hai mỹ nhân bám riết khiêu vũ cùng với người khác, thật vất vả mới thanh tĩnh được, Tô Cảnh Lam đi đến dãy bàn ăn, bắt đầu tế điện cho ngũ tạng miếu (dạ dày) của mình.
- Đúng là mới đến công ty chưa bao lâu mà các nhân viên nữ ở đây đều bị cậu mua chuộc.
Cô giương mắt nhìn nam tử hóa trang thành ma cà rồng trước mắt, cười tán thường:
- Văn Sâm, không thể tin được cậu lại hợp làm quỷ thế này, anh tuấn khiến mình chảy nước miếng.
- Nhưng mà tiếc quá, mình là đàn ông thật mà mị lực còn thua cả cậu là đồ giả dạng,
Chiêm Văn Sâm cố tỏ vẻ đáng thương:
- Thẩm mỹ của con gái bây giờ thật không thể chịu được.
Tô Cảnh Lam cười:
- Sao không dẫn bạn gái đến cùng?
- Cô ấy đi Italia dự buổi biểu diễn, mấy tháng gần đây còn không có thời gian gặp mình
Anh ngồi gần cô, nhận ly Brandy của phục vụ, hơi chắn trước cửa
Hai người trò chuyện câu được câu không, đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng xôn xao, sau đó, hội trường vang lên những tiếng thét chói tai.
Một thân ảnh màu đen như gió xoáy tiến vào, cả người mặc lễ phục đen, trong hội trường sắc màu rực rỡ lại trở thành tiêu điểm.
Bên người anh còn có vài mỹ nữ vây quanh, cả người như Satan rời khỏi địa ngục, hào quang bốn phía.
- Mị lực của sếp tổng quả nhiên không bình thường
Chiêm Văn Sâm khoanh tay trước ngực, ghen tỵ nói.
Người đàn ông kia như một luồng sáng chói mắt, không thể nói rõ là cảm giác gì, Tô Cảnh Lam phát hiện ánh mắt chính mình không tự chủ được mà nhìn theo Lôi Nghị Phong.
Không hề báo trước, đột nhiên anh nhìn về phía cô, hai người vừa nhìn nhau, ngực cô cứng lại.
Cô thấy rõ sự khiêu khích trong mắt anh.
- Cảnh Lam, nhảy cùng mình không?
Đúng lúc cô đang thấy bất an thì Chiêm Văn Sâm nhẹ nhàng kéo cô hoàn hồn.
Tuy rằng hôm nay cô giả là hoàng tử nhưng so với Chiêm Văn Sâm thì vóc dáng nhỏ bé của cô chỉ cho thấy cô là phụ nữ
Hai người bước vào sàn nhảy, ánh đèn mờ nhạt cùng đoàn người đã tạo ra khoảng cách giữa cô và Lôi Nghị Phong nhưng lòng cô vẫn đang suy nghĩ đến anh.
Đáng chết! Sao lại có cảm giác kì quái như vây?
Loáng thoáng, cô cảm nhận được có ánh nhìn chằm chằm, cô tìm trong đám người, phát hiện Lôi Nghị Phong đang ôm một mỹ nhân quyến rũ khiêu vũ.
Có lẽ là cô đa tâm, bên người anh mỹ nữ như mây sao có thời gian nhàn rỗi mà nhìn cô chăm chú?
- Cảnh Lam, cậu nghĩ gì thế?
Chiêm Văn Sâm phát hiện cô đang bất an.
- Suy nghĩ vì sao người đàn ông vĩ đại như cậu lại không phải bạn trai mình. Cô đùa giỡn.
Anh đương nhiên hiểu cô đang đùa, cũng giả bộ khó xử nói:
- Nếu cậu đồng ý, mình sẽ gọi điện nói chia tay với Jenny, sau đó chúng ta có thể… hehehe….
- Làm trò! Cô nhẹ cười đánh vào ngực anh: – mình không muốn bị Jenny đuổi giết đâu.
Hai người cười cười nói nói đều không lọt khỏi con mắt của nam nhân hữu tâm ở bên, Lôi Nghị Phong thấy cô thoải mái tươi cười thật chói mắt. Cô đều cười như vậy với những người đàn ông khác sao?
Tô Cảnh Lam đột nhiên thấy trước mắt xuất hiện một bóng đen, còn chưa hiểu chuyện gì thì đã bị kéo ra khỏi Chiêm Văn Sâm, trước mặt là màu đen chói mắt.
- Đây là lúc trao đổi bạn nhảy
Lôi Nghị Phong hào phóng đẩy mỹ nữ gợi cảm bên người đến trước mặt Chiêm Văn Sâm, còn chưa để ai kịp phản ứng đã nắm vai Tô Cảnh Lam, kéo cô nhẹ nhàng lướt sang bên kia.
Bị anh nắm chặt, Tô Cảnh Lam nhướng mắt nhìn:
- Sao tôi không biết đây là lúc trao đổi bạn nhảy?
Anh hơi gợn cười tà ác, tay phải ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô:
- Chuyện em không biết còn rất nhiều, ví dụ như từ lúc tôi vào đây vẫn lặng lẽ nhìn em….
Thì ra cảm giác của cô không sai! Thật sự là có người lén nhìn cô…. Chính là, anh nhìn cô là gì? Không hiểu vì sao, vừa nghĩ đến đây, tim cô đập mạnh hẳn lên.
Nhất định là vì khiêu vũ mới khiến cho tim đập dồn dập, không phải vì nam nhân trước mặt… cô tự thuyết phục mình:
- Xem ra hứng thú của sếp tổng rất đặc biệt. Vậy anh nhìn ra cái gì?
- Tất nhiên, hơn nữa thu hoạch được không ít.
Lôi Nghị Phong kề sát cô:
- Cho tới hôm nay tôi mới phát hiện, thì ra kĩ sư sửa máy tính của công ty có mị lực nhiều hơn tôi nghĩ.
Bàn tay anh lại kéo khuôn mặt cô lại gần:
- Khuôn mặt xinh đẹp thế này, thật sự không hợp để giả nam trang.
- Sếp tổng, thứ lỗi cho tôi nhắc anh một chút, hôm nay là vũ hội hóa trang, tôi nghĩ tôi có quyền quyết định mình mặc gì.
Cô khéo léo muốn tránh khói vòng tay anh nhưng anh như cố ý đối chọi mà lại càng giữ chặt cô hơn
Nam nhân này tuyệt đối là sinh vật nguy hiểm, cả người toát ra hơi thở tà ác, cô phát hiện mình sắp không cản được mị lực vừa tà ác lại vừa …mê người của anh
- Sếp tổng, buông tôi ra?
Cô nghiêng đầu trái phải, người cũng muốn lui lại phía sau.
Anh buông tay, ôm lấy thắt lưng cô, kéo cô sát vào lòng:
- Nhạc vừa mới bắt đầu, tôi đề nghi em nên hưởng thụ không khí này chứ không phải nhích tới nhích lui trong lòng tôi.
- Sếp tổng, anh không biết chúng ta khiêu vũ thế này rất kì quái sao? Bây giờ tôi đang giả dạng nam nhân.
Còn không phải là diễn kịch đoạn tụ
- Hả?
Lôi Nghị Phong cố ý hoang mang hỏi lại:
- Nhưng tôi vừa thấy em và Chiêm Văn Sâm khiêu vũ khá ăn ý.
Anh không hiểu nên hình dung sự tức giận này ra sao, chỉ cần vừa nghĩ cô dựa vào lòng Chiêm Văn Sâm, hai người nói cười thân thiết, đáy lòng không thoải mái đến cực điểm.
- Tôi có nên hiểu là anh đang ghen không?
Tô Cảnh Lam nửa đùa nửa thật hỏi.
Anh cười lạnh lùng, đột nhiên tăng lực đạo mà ôm chặt thắt lưng cô:
- Nếu như thế khiến em cảm thấy thoải mái thì tôi cũng không ngại.
Tô Cảnh Lam kháng cự lại, không muốn cả người dựa vào anh, mặt vẫn tươi cười thong dong nói:
- Tôi chỉ tùy tiện nói thế thôi, khả năng lí giải của tôi vốn không đáng tin.
Môi anh ghé sát vào tai cô, ẩm ướt, nóng rực khiến cô thấy xôn xao khác lạ:
- Em quá bảo vệ chính mình, nhưng đáng tiếc em ngụy trang mạnh mẽ vẫn bị người phát hiện. Em muốn hóa trang thành bộ dáng mạnh mẽ nhưng em vẫn chỉ là phụ nữ.
Anh lại dùng sức, kéo thân thể mảnh mai của cô dựa vào ngực mình:
- Giống như bây giờ, em có giãy dụa ra sao cũng không thoát khỏi tay tôi, không phải sao?
Tiếng cười trầm thấp lộ ra sự tự tin:
- Có nghe câu: phụ nữ là chiếc xương sườn của đàn ông, nếu phụ nữ muốn không phải suy nghĩ chuyện cơm áo thì có thể dựa vào đàn ông. Em…có muốn thử cảm giác thuần phục?
Mặt bị bắt chôn trước vòm ngực anh, Tô Cảnh Lam cảm nhận được hơi thở nam tính của anh.
- Xin…xin lỗi, tôi nghĩ… khụ khụ… tôi tạm thời còn chưa muốn tìm hiểu cảm giác thần phục gì gì đó…
Khí lực của người này không phải là bình thường, nếu anh ta dùng lực hơn chút nữa, chắc chắc cô bị xay nát mất.
Lôi Nghị Phong kéo cô qua góc, xoay người, kéo cô đến chỗ không ai thấy, thuận thế đem cô tựa vào vách tường.
Tô Cảnh Lam nhìn khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt đen, mày rậm, mũi cao cùng đôi môi mỏng khêu gợi của anh kề sát. Ngũ quan này không nghi ngờ gì chính là tinh phẩm tuyệt thế nhưng cô đủ thông minh, biết anh rất nguy hiểm, một khi đã tiếp cận anh thì kết cục sẽ thảm vô cùng.
- Chưa có ai can đảm phản kháng tôi như em.
Anh nhìn cô chăm chú, khuôn mặt có chút bất mãn.
- Có trải qua thì mới trưởng thành, sếp tổng sẽ có kinh nghiệm về sau
Cô né tránh ánh nhìn chăm chú của anh, bị một đôi mắt như vậy nhìn chằm chăm, mặt cô dần đỏ ửng.
Hơi dương môi, anh cười lạnh với cô:
- Tôi nghĩ tôi không cần trưởng thành nữa.
Anh nhìn cô, cho dù lúc này cô trông có vẻ tomboi, nhưng khuôn mặt xinh đẹp có thể mê hoặc bất kì nam nhân nào lại bán đứng sự cải trang của cô, da cô rất trắng, ngũ quan tinh xảo, khi nãy ôm cô, anh còn biết dáng người cô rất chuẩn.
Đột nhiên muốn cô dung hòa vào chính mình, anh thuận theo cảm xúc, cúi người, bờ môi dần tiến sát cô.
Mắt thấy khuôn mặt anh càng lúc càng tới gần. Tô Cảnh Lam nghe được trái tim mình đập dồn dập.
Sợ hãi?
Hy vọng?
Cô không thể giữ được cảm giác trong lòng mình, có lẽ mỗi loạn một chút, cô chỉ biết từ khi cô chào đời, đối mặt với chuyện gì cô cũng có thể vui vẻ, nhưng lúc này lại thấy thật bất an.
- Becca, đêm nay cô đẹp quá, sau buổi khiêu vũ này, tôi có thể mời cô đi ăn khuya?
- Được, nhưng phải nói trước, tôi không thích ăn đồ Nhật đâu….
Tiếng bước chân nho nhỏ và tiếng nói cười từ xa gần tới, Tô Cảnh Lam cùng Lôi Nghị Phong đều ngây ra, anh không cam lòng dần buông cô ra nhưng không quên chỉnh lại áo cô đã hơi xộc xệch.
- Cảnh Lam? Sao cậu ở đây? A…. sếp….sếp tổng….
- Ách…. Mình vừa mới nói chút chuyện phiếm với sếp tổng, bàn chuyện vì sao Noel năm nay không lạnh như năm ngoái, sau đó sếp tổng nói là vì trái đất bị nóng lên….
Tô Cảnh Lam bịa chuyện.
- ồ! Becca kì quái nhìn.
Lôi Nghị Phong cũng cười cười:
- vì Tô tiểu thư nói cô ấy rất thích mùa hè.
- Ồ! Becca càng nghe càng không hiểu.
Tô Cảnh Lam nhún vai, dường như không có việc gì:
- Sếp tổng quả nhiên là thủ trưởng tốt, tôi sẽ cố gắng làm việc thật tốt để báo đáp lại, nha, đột nhiên tôi cảm thấy hơi… (nguyên văn là mót), ngại quá, tôi muốn đi toilet, tạm biệt.
Nói xong, cô gật đầu với mọi người, quay người bước đi.
Nhìn bóng dáng cô, Lôi Nghị Phong cảm giác đáy lòng mình có chút mất mát. Đây là lần thứ hai anh bị cô đẩy ra, anh thề, cô sẽ không có cơ hội thứ ba.
Tết nguyên đán năm nay được nghỉ khá dài, nghỉ qua mấy ngày, khi đi làm Tô Cảnh Lam mới nghe được các đồng nghiệp bàn luận sếp tổng cũng nhân dịp được nghỉ mà sang Nhật Bản
Có người nghe đồn ở Nhật Bản có một ngôi sao vốn là tình nhân được Lôi Nghị Phong bao, anh ta lần này đi nghỉ phép thực ra là hẹn hò với tình nhân.
Tuy nói là lời đồn bát quái nhưng khi Tô Cảnh Lam nghe được, trong lòng cô lại có cảm giác mất mát khó nói rõ. Lễ hội Noel năm nay quá buồn bực vì cô vốn không nghĩ tới tên cường thế kia lại muốn hôn mình trong vũ hội.
Mỗi lần nhớ lại chuyện này cô lại vô cùng phiền chán, nghe được anh đi Nhật Bản gặp tình nhân thì trong bụng lửa càng ngùn ngụt. Tên đáng ghét nhiễu loạn cuộc sống của cô, khiêu khích cô rồi lại chạy đi ôn tồn với người phụ nữ khác, thật là đáng giận. Đàn ông thượng lưu quả nhiên không đáng tin.
- Tô tiểu thư……
Đúng lúc cô vừa sửa máy tính vừa miên man suy nghĩ, phía sau truyền đến tiếng nói của một người đàn ông, cô tò mò quay đầu nhìn nam tử xa lạ đứng sau mình không xa.
Đối phương là một nam tử tuấn tú, cao gầy, ngũ quan mê người lại có vẻ thanh cao. Anh ta cao nhã nhìn cô, vẻ mặt không rõ hỉ nộ ái ố, cô lập tức nhớ ra anh là chính là Quân Lăng, trợ thủ đắc lực của Lôi Nghị Phong.
Anh ta biết mình? Còn nữa, anh ta đột nhiên đến đây là tìm mình sao?
Tô Cảnh Lam dừng tay, khẽ gật đầu:
- Là tôi.
Anh ta chậm rãi đến gần cô:
- Tôi là trợ lí tổng giám đốc Quân Lăng, bây giờ máy tính phòng Sếp tổng bị trục trặc, sếp tổng sai tôi đến mời cô kiểm tra xem sao.
Thật quái đản, máy tính trong văn phòng sếp tổng có vấn đề, chỉ cần gọi điện là sẽ có người đến sửa, cần gì phải đặc biệt sai người đến gọi cô lên coi.
Còn nữa, tên kia không phải đang nghỉ phép ở Nhật Bản sao? Trở về từ bao giờ thế không biết?
- Có vấn đề gì sao, Tô tiểu thư?
- À…. Cô vội hoàn hồn: – Không sao, chỉ là phải chờ tôi sửa xong máy tính này đã.
Quân Lăng hơi hơi nhíu mày, mắt lóe một tia kinh ngạc:
- Tôi không hiểu chuyện gì thì lại quan trọng hơn mệnh lệnh của sếp tổng.
Người con gái này quả đúng không giống người thường.
- Ý của anh là muốn tôi lâp tức lên đó.
Anh nhún vai:
- Đây là ý của sếp tổng.
Cô khó chịu hừ lạnh:
- Có thể thấy được sếp tổng là thủ trưởng rất bá đạo.
- Đồng cảm
Anh gật gật đầu, sau đó hai người ăn ý nhìn nhau cười.
Đây vẫn là lần đều tiên Tô Cảnh Lam bước vào văn phòng sếp tổng, vừa mới đẩy cửa lớn, trong mắt lấp đầu không khí u tối trong phòng
Sau văn phòng xa hoa, Lôi Nghị Phong ngồi dựa trên ghế da, anh mặc áo sơ mi đen, tay áo xắn lên khuỷu tay, ánh mắt bừng bừng anh khí.
Từ sau vũ hội hóa trang, đã nhiều ngày cô không gặp anh, Tô Cảnh Lam áp chế cảm giác quái dị trong lòng, từ từ đi về phía anh.
- Tôi nghe Quân tiên sinh nói máy tính sếp tổng có vấn đề, làm sao vậy?
Anh tao nhã vắt hai chân, tay phải nhẹ vuốt cằm, cười thản nhiên, ánh mắt ý chỉ về máy tính trên bàn:
- Sáng nay vừa vào văn phòng, tôi phát hiện không thể khơi động máy
Cô đi về phía trước từng bước, tầm mắt anh găt gao nhìn theo. Đi Nhật Bản một tuần, anh không nghĩ mình lại nhớ cô nhiều như thế.
- Có lẽ là dính virus
Tô Cảnh Lam né tránh ánh mắt nóng rực của anh, bắt đầu kiểm tra máy.
- Mạng lưới bảo mật của Lôi thị có thể nói là đứng đầu Đài Bắc, sao có thể bị dính virus
- Có lẽ là bị Hacker công kích…
Anh phản bác
- Trừ phi là hacker chán sống mới dám đánh vào Lôi thị.
Quả thật không phải là do hacker, có lẽ là linh kiện trục trặc. Cô nhún vai:
- Tôi cũng nghe nói Lôi thị không phải dễ dây. Nếu thực sự máy tính tổng tài bị hacker công kích thì đúng là kẻ đó không biết tự lượng sức mình.
Cô cố tình thoải mái nói, kì thật lại thấy rất áp lực. Từ khi cô vào phòng, ánh mắt nam nhân này không rời khỏi cô một giây tự như muốn nuốt chửng cô.
Lôi Nghị Phong chậm rãi nghiêng người về phía trước, mười ngón tay gõ gõ trên bàn:
- Tô tiểu thư, tôi đoán nhất định có nhiều người nói với em rằng dáng người em mà không mặc đồ gợi cảm thì rất lãng phí.
- Nhưng mà tiếc quá, quy định của tập đoàn Lôi thị rất rõ ràng, nhân viên của tập đoàn nếu không mặc đồng phục thì sẽ bị trừ lương
Cô vô tội hỏi:
- Sếp tổng không phải đang giật dây cấp dưới khiêu khích nội quy công ty chứ?
Bị cô phản bác lại, anh cười trầm:
- Thực ra tôi cảm thấy dựa vào điều kiện của Tô tiểu thư, cả ngày làm bạn cùng máy móc lạnh băng thật sự không thích hợp, chẳng lẽ em không nghĩ tới làm công việc khác sao?
Tô Cảnh Lam nhương mày:
- Hình như ý của giám đốc là muốn tôi đi làm nơi khác?
- Có lẽ em nên hiểu là tôi muốn đề bạt em
- A!
Cô chớp chớp mắt nhìn anh:
- Chẳng lẽ trong mắt giám đốc tôi là khối ngọc thô, qua một phen minh tra ngầm vấn (điều tra), cuối cùng phát hiện tôi là một nhân tài có thể đào tạo, sau đó nói với tôi rằng giám đốc muốn cho tôi thành quản lí phòng sửa chữa máy tính?
Thấy cô thông minh mà vòng vo với mình, Lôi Nghị Phong càng muốn chinh phục cô
Phụ nữ trên đời này vô số, vây quanh anh cũng rất nhiều nhưng chẳng ai có bản lĩnh lưu lại ánh mắt của anh được quá một tuần.
Anh muốn cô! Bất kể trên người cô có bao nhiêu gai nhọn anh đều muốn khiêu chiến.
Kiểm tra nửa ngày, phát hiện được nguyên nhân trục trặc, Tô Cảnh Lam nhíu mày, ngừng tay nói:
- Sếp tổng, ở đây có sợi dây buộc vào ổ điện nhìn rất quái lạ, bên ngoài thoạt nhìn rất tốt, linh kiện bên trong cũng không….
Khi cô nói đến đây chỉ thấy khuôn mặt anh tuấn của anh lộ ra ý cười tà khí, biểu tình cũng không kinh ngạc cho lắm, nháy mắt, cô hiểu được anh ta căn bản là đang đùa giỡn cô.
Cô khó chịu quăng bút thử điện sang một bên:
- Thời gian của mọi người đều rất quý giá, nếu máy tính của sếp tổng không có vấn đề thì tôi còn việc khác cần làm….
- Làm người phụ nữ của anh đi!
Bỗng dưng anh bá đạo cắt ngang lời cô, cả người cô cứng đờ, vừa ngẩng đầu nhìn đã thấy anh như quân vương cao ngạo nhìn cô.
- Em không nghe lầm
Bóng người cao lớn của anh bao phủ phía sau cô, vây quanh cô là hơi thở nam tính của anh:
- Anh biết hiện giờ em đang thuê nhà trọ một mình, không có bạn trai. Qua lần tiếp xúc này, anh thấy tính cách của em rất phù hợp với khẩu vị của anh, cho nên…
Anh kéo cô vào lòng:
- Làm người phụ nữ của anh đi, hàng tháng anh sẽ chu cấp sinh hoạt phí cho em, ăn, uống, ngủ, mặc đều để anh lo. Nếu em muốn có thể tiếp tục ở lại Lôi thị làm việc, trong phạm vi năng lực của em, muốn làm ở vị trí nào đều được.
Tô Cảnh Lam xoay người lại, dù vẫn trong vòng ôm ấm áp của anh nhưng tạo ra chút khoảng cách hơn khi nãy, cô ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh:
- Sếp tổng, nếu tôi nhớ không nhầm thì mới chỉ qua Nguyên đán mấy ngày thôi, chưa đến cá tháng tư…
Cô còn chưa nói xong, anh đã kéo cô đến sáp bàn làm việc, Tô Cảnh Lam cảm giác mình như con bướm bị đinh ghim lên ván gỗ, động tác của anh nhanh chóng đến mức cô không thể kháng lại
Khuôn mặt tuấn tú của anh cũng kề sát cô, tay kia thô bạo nắm lấy cằm cô:
- Anh nói cho em là anh đang nói giỡn?
Trái tim cô đập thùng thùng, gần gũi thế này tuy không phải là lần đầu tiên nhưng hơi thở nguy hiểm của người đàn ông này càng lúc càng mãnh liệt.
Cô thử duy trì sự bình tĩnh của mình:
- Xin lỗi, kĩ sư sửa chữa máy tình và tình nhân, tôi thích việc thứ nhất hơn.
- Vậy sao?
Lôi Nghị Phong tươi cười khêu gợi, hơi cúi người, vươn đầu lưỡi liếm đôi môi đỏ mọng mê người của cô:
- Em sở dĩ nói như thế là vì em còn chưa cùng anh cảm thụ sự kích tình, có lẽ chúng ta nên thử vận động một chút, ví dụ như vậy, như vậy… còn có như vậy….
Môi anh nhẹ xẹt qua lông mi dài của cô, mũi thẳng, gò má trắng mịn, cuối cùng dừng lại ở đôi môi mêm mại kia,
- Em yêu, hương vị của em rất tuyệt….
Bị anh hôn đến cả người tê dại, không thể kháng cự sự tập kích của anh:
- Sếp, sếp tổng, bây giờ là thời gian làm việc, hơn nữa đây là văn phòng…
- Không sao, không có sự cho phép của anh, không ai có thể dễ dàng xông vào
Anh càng cười tà mị:
- Em yên tâm, anh sẽ không để ai nhìn thấy bộ dáng của em bây giờ….
Lần trước trong dạ hội hóa trang còn chưa hôn được cô, lần này anh nhất định không thể để cô đào tẩu, chỉ cần anh tập trung vào con mồi, cuối cùng sẽ phải thuần phục trong tay anh.
- Anh cảm thấy ép buộc người khác làm chuyện không muốn, người ta sẽ thấy thoải mái sao?
Hai mắt anh mị mị nhìn cô, cười xấu xa:
- Nhưng anh cảm thấy thân thể em có phản ứng với anh, tựa như rất thoải mái.
- Đáng chết! vì anh không cho tôi cơ hội phản kháng….
- Sao anh lại không biết?
Cô càng dãy dụa thì anh ôm cô càng chặt.
Bị tay anh giữ chặt, Tô Cảnh Lam vừa né tránh nụ hôn của anh, vừa ra sức giãy dụa:
- Tập đoàn Lôi thị từ trên xuống dưới vô số mĩ nhân, chỉ cần anh vẫy tay thì không lo không có người thương yêu, nhung nhớ, anh….
Vì sao muốn trêu chọc tôi?!
- Thế thì làm sao
Anh lại dùng đầu lưỡi liếm liếm môi cô, hai tay không ngừng trêu chọc cơ thể gợi cảm của cô.
- Thế thì chẳng làm sao, tôi chỉ muốn nói… ách
Tay quỷ của anh tự nhiên lại dám thò vào trong áo cô:
- Tôi chỉ muốn nói anh có thể tìm người phụ nữ khác làm tình nhân, tin chắc bọn họ sẽ hơn tôi gấp trăm lần
Người đàn ông này chắc chắn là cao thủ tình trường, cô phát hiện bản thân sắp mất khống chế.
- Dung chi tục phấn sao có thể lọt vào mắt anh?
Cô muốn đẩy anh cho người phụ nữ khác! Ý nghĩ này khiến anh vô cùng khó chịu.
- Nói như vậy, nữ minh tinh Nhật Bản kia trong mắt sếp tổng chắc hẳn là vô cùng cao quý?
- Nữ minh tinh? Vừa hôn xuống ngực cô, anh vừa nhướng mi.
- Đầu năm mới, tin tức bát quái của Lôi thị chính là sếp tổng nhân dịp nghỉ phép đi Nhật Bản thuận tiện cùng tình nhân hẹn hò.
Nghe đến đó, anh đột nhiên nở nụ cười:
- Cảnh Lam, em đang ghen sao?
Chỉ cần nghĩ đến khả năng này, sự tức giận khi nãy tiêu tan sạch, trong lòng chỉ còn lại cảm giác thỏa mãn.
Đúng là anh đi Nhật Bản, trên danh nghĩa là đi nghỉ nhưng thực ra là để điều tra chi nhánh bên Nhật có nội gián, anh không muốn đánh rắn động cỏ nên sai Quân Lăng cố ý tung tin đồn, không nghĩ cô lại để ý, tốt lắm, rất tốt.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú cười tà mị đến mê hoặc chết người, Tô Cảnh Lam không tự giác mà mê mẩn.
Anh gọi cô là Cảnh Lam…
Xưng hô thân mật như vậy khiến ngực cô hơi nóng lên, cô chỉ cảm thấy giọng của anh rất dễ nghe….
Khôi phục lại tinh thần, jhôi phục lại tinh thần, gọi tên cô rất dễ nghe thì có làm sao, cô không được quên anh là kẻ bạc tình, anh vì muốn “mở rộng” hậu cung mà nhét cả cô vào đó, không không được bị vài câu nói mà mắc lừa.
- Nếu anh cảm thấy chữ ghen này có thể làm tâm lí anh cân bằng lại…
Cô dừng lại một chút, nhìn ánh mắt đầy hứng thú của anh: – tùy anh nghĩ thôi.
- Sao phải tự ép mình vát vả thể làm gì, thân thể của em có phản ứng với anh, cho dù em giả bộ không hề để ý thì cũng chỉ là lừa mình dối người thôi.
- Tôi thừa nhận kĩ thuật tán tỉnh của anh không tồi, nhưng so với những người đàn ông tôi đã từng quen biết, Lôi tổng cùng lắm chỉ được 60 điểm thôi….
Lôi Nghị Phong nghe xong, tươi cười cứng đờ, bất mãn nắm cằm cô:
- Những người đàn ông?
- Đúng thế. Cô nhịn đau: – tổng tài có ý kiến gì?
Anh áp chế sự ghen tỵ trong lòng, cười lạnh với cô:
- Không sao, yêu cầu với tình nhân của anh cũng không quá nghiêm khắc.
- Nhưng tôi lại có yêu cầu nghiêm khắc với tình nhân của mình.
Cô đột nhiên dùng lực, đẩy anh ra, Lôi Nghị Phong muốn giữ cô lại nhưng điện thoại trên bàn công tác lại truyền đến giọng nói ngọt ngào của thư kí Susan…
- Lôi tổng, điện thoại từ New York, Chủ tịch tập đoàn Lôi thị có chuyện quan trọng muốn thương lượng với ngài.
Tô Cảnh Lam nhân cơ hội chạy ra cửa:
- Nếu sếp tổng có việc, như vậy tôi không quấy rầy anh, về phần ổ điện kia, tôi nghĩ sếp tổng tự có cách thu xếp.
Nói xong, cô không để anh nói thêm gì, đẩy cửa phòng đi ra.
Lần thứ ba! Đây là lần thứ ba cô thoát khỏi anh!
Xem ra muốn chinh phục cô, anh phải thêm chút công phu mới được.
/11
|