Thiên Di ngồi trên xe, nhìn ra ngoài cửa sổ ánh mắt vô hồn, Thiên Di đang suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra............ Tại sao Gia Bảo không bao giờ kể về Tú Anh? Tại sao Gia Bảo không phản ứng gì? Lần đầu gặp Gia Bảo ở sân bay tại sao anh ấy lại bảo không phải lần đầu tiên gặp nhau? ..............................hàng trăm câu hỏi cứ quanh quẩn mãi trong đầu Thiên Di.........
( nae pi ttam nunmul
nae majimak chumeul
da gajyeoga ga
nae pi ttam nunmul
nae chagaun sumeul
da gajyeoga ga
nae pi ttam nunmul
nae pi ttam nunmuldo
nae mom maeum yeonghondo.........)
Thiên Di chán nản cầm điện thoại lên Mom , cô áp điện thoại vào bên tai
- Mẹ ạ
- Thiên Di hả con, mẹ nghe thím San nói con đi du lịch, bao giờ con về?
- Con đang trên đường về nhà.........mẹ vẫn ở bên Nhật ạ?
- Ừ, 2 ngày nữa cả mẹ với bố con về luôn. Mà sao giọng con nghe mệt mỏi thế, có chuyện gì à?
- Không đâu mẹ, con ổn mà, mẹ ở bên đó giữ gìn sức khỏe nha, con cúp máy đây.
- Này, Thiên Di............
Thiên Di đặt máy xuống thì tiếng chuông có tin nhắn và cuộc gọi lại đến.
Tin nhắn đến từ Gia Bảo: Thiên Di, nghe anh giải thích đi.............
Tin nhắn đến từ Tiêu Nại: Di Di, bà đang ở đâu?
Cuộc gọi đến từ Gia Bảo..........
Thiên Di tắt nguồn máy, để vào trong vali ( không muốn nghe). Chiếc xe audi trắng đỗ trước cổng nhà Thiên Di, Thiên Di bước xuống xe, người hầu chạy ra mở cửa, Thiên Di đi thẳng một mạch lên phòng của mình, vệ sĩ xách vali lên sau. Thiên Di nằm úp mặt xuống gối, những giọt nước mắt rơi xuống..............Thiên Di khóc một lúc lâu sau đó cô mệt, chìm sâu vào giấc ngủ.
----------------------------------------------------
Gia Bảo ngồi trên xe, tay cầm điện thoại nhắn tin cho Thiên Di rồi lại gọi nhưng đáp lại vẫn là sự im lặng. Thiên Di, tại sao e không nghe máy?............... miệng anh lẩm bẩm trong sự sợ hãi, anh cảm thấy có lỗi với Thiên Di. Gia Bảo kêu tài xế dừng xe trước cổng biệt thự nhà Thiên Di, gọi nhưng cô không nghe máy, bấm chuông, có người hầu chạy ra
- Cho tôi gặp Song Thiên Di
- Cô chủ Thiên Di không muốn gặp ai, mong cậu thông cảm.
Gia Bảo không nói gì, cậu ủ rũ bước lên xe. Suốt quãng đường đi, Gia Bảo không ngừng nghĩ đến Thiên Di, lúc trước anh ghét Tú Anh rất nhiều nhưng bây giờ còn ghét hơn và còn căm hận nữa, từ giờ Tú Anh sẽ là kẻ thù của anh, Gia Bảo quyết tâm sẽ cẩn thận hơn với Tú Anh.
* Tối *
Thiên Di khóc nhiều mệt nên ngủ liền mạch từ 3h chiều đến 7h tối. Thiên Di mệt mỏi nhìn đồng hồ, vào phòng tắm vscn và thay đồ. Cô mặc quần jean đen dài với áo thun trơn màu trắng, mái tóc xám khói ngắn được buộc đuôi ngựa đằng sau. Thiên Di đi xuống tầng
- Cô Thiên Di, cô dậy rồi à, cô có muốn ăn gì không?
- Thôi, cháu không ăn đâu, mà từ giờ thím cứ gọi cháu là Thiên Di đi, thím đừng dùng kính ngữ với cháu.......- Vâng.......à mà Thiên Di lúc chiều có cậu Gia Bảo đến tìm cô lúc cô đang ngủ.......
- Vâng, thôi cháu đi dạo một lát.......
- Tối rồi, cô đi đường cẩn thận.....
- Vâng.
Thiên Di đi trên con đường rộng, vắng ( tối ít người qua lại), cô đeo headphone vừa đi vừa nghe nhạc để quên đi những suy nghĩ phiền toái. Từ đằng sau có tiếng gọi cô, giọng nói của nam rất ấm áp, và có cả tiếng chân chạy lại nhưng Thiên Di không nghe thấy vì đang đeo headphone. Bàn tay ai đó đặt lên vai cô khiến Thiên Di giật mình quay người lại. Là Tiêu Nại, Thiên Di nhìn thấy Tiêu Nại hơi bất ngờ, cô xoa xoa ngực
- Này, định hù ma người khác à? Đau tim chết mất......
Tiêu Nại thở hổn hển
- Tôi gọi bà nãy giờ có nghe đâu, làm gì mà không nghe thấy.......
- Đang đeo headphone nghe nhạc mà...........Hai người vừa đi vừa nói chuyện
- Cả chiều làm gì mà không nghe máy hả, tôi còn tưởng bà có chuyện gì....
- Tôi khỏe như này thì làm sao mà có chuyện được, vớ vẩn
Thiên Di chống hai tay vào eo, Tiêu Nại cười lớn rồi xoa đầu cô
- Gầy như thế mà bảo khỏe, thế làm gì mà không nghe?
- Tôi tắt nguồn máy, đi ngủ.
- Tại sao phải tắt?
- Thì.............
- À, Gia Bảo..............
- Ừm.
Tiêu Nại đứng lại, giữ hai bên vai Thiên Di
- Thiên Di, lần sau nếu có giận ai hay có chuyện gì thì tâm sự với tôi này đừng giữ mãi trong lòng nữa...........
Thiên Di tròn xoe hai con mắt rồi cũng gật đầu
- Ừm, tôi biết rồi..........Gia Bảo.................hình như.............vẫn còn............có..........gì đó với Tú Anh phải không, Tiêu Nại?
Thiên Di cố ngăn những giọt nước mắt không rơi xuống nhưng nó không nghe lời chủ cứ thế rơi xuống, Tiêu Nại thấy Thiên Di khóc, lại gần ôm cô
- Không, chắc chắn là không, vậy nên bà đừng lo và cũng đừng khóc nữa Thiên Di à.
Thiên Di cũng hơi bất ngờ nhưng cô kiệt sức không đẩy ra nổi, cô vẫn khóc, khóc rất nhiều.
* Sáng hôm sau *
Thiên Di dậy từ sớm ( hôm nay vẫn là ngày nghỉ), Thiên Di lấy Iphone của mình từ vali ra. Có gần 70 tin nhắn chưa đọc, 45 cuộc gọi nhỡ. Thiên Di để ý thấy đa số đều từ Gia Bảo, cô cười nhẹ đặt điện thoại xuống vào vscn, thay đồ rồi xuống nhà, cô định lái xe đi shopping. Thiên Di tự ra mở cổng, đẩy cửa ra cô thấy Gia Bảo đứng ngay trước cổng đợi cô. Thiên Di giật mình, ngạc nhiên khi thấy Gia Bảo. Gia Bảo nhìn thấy Thiên Di đi ra, anh cười tươi, đến gần bên cô.
- Song Thiên Di...........
- Bây giờ còn sớm mà sao anh đây?
- Anh đợi em........
Thiên Di chưa kịp nói thì Gia Bảo tiến đến ôm cô, ôm thật chặt, Thiên Di cố đẩy ra nhưng không được
- Này, Gia Bảo anh điên à, bỏ ra, người ta nhìn thấy thì sao?
- Kệ người ta, người ta nhìn vào rồi sẽ thấy được anh Dương Gia Bảo đang yêu em Song Thiên Di
Thiên Di không nói gì, cô chỉ cười, Gia Bảo cũng cười, cười rất tươi
- Thiên Di, anh xin lỗi mà, đừng giận anh nữa...........
- Cứ giận đấy thì sao? Sao không đi với nhỏ Tú Anh đi?
Thiên Di nói với giọng giận dỗi rất dễ thương
- Ơ, Tú Anh là ai nhỉ? Anh có quen cô ta đâu, chắc tại anh đẹp trai quá nên có người điên mới lại bắt chuyện với anh trong khi anh không quen hay biết cô ta là ai chứ.
- Anh điêu vừa thôi, luyến vừa thôi
Thiên Di cười, rồi đánh vào ngực anh, Gia Bảo cười nhìn Thiên Di rồi hôn vào bên má cô, mặt Thiên Di đỏ ửng
- Này, anh...........
- Ai bảo em không tin anh, tin chưa, nếu chưa tin hôn tiếp
- Rồi rồi, lần sau anh mà thế là e bỏ anh luôn đấy.
- Chắc chắn không có lần sau.
Hai người đứng nói chuyện với nhau cười đùa như con nít
( Hai cái người này giận nhau xong lại hòa nhau giống trẻ con deso, haha)
( nae pi ttam nunmul
nae majimak chumeul
da gajyeoga ga
nae pi ttam nunmul
nae chagaun sumeul
da gajyeoga ga
nae pi ttam nunmul
nae pi ttam nunmuldo
nae mom maeum yeonghondo.........)
Thiên Di chán nản cầm điện thoại lên Mom , cô áp điện thoại vào bên tai
- Mẹ ạ
- Thiên Di hả con, mẹ nghe thím San nói con đi du lịch, bao giờ con về?
- Con đang trên đường về nhà.........mẹ vẫn ở bên Nhật ạ?
- Ừ, 2 ngày nữa cả mẹ với bố con về luôn. Mà sao giọng con nghe mệt mỏi thế, có chuyện gì à?
- Không đâu mẹ, con ổn mà, mẹ ở bên đó giữ gìn sức khỏe nha, con cúp máy đây.
- Này, Thiên Di............
Thiên Di đặt máy xuống thì tiếng chuông có tin nhắn và cuộc gọi lại đến.
Tin nhắn đến từ Gia Bảo: Thiên Di, nghe anh giải thích đi.............
Tin nhắn đến từ Tiêu Nại: Di Di, bà đang ở đâu?
Cuộc gọi đến từ Gia Bảo..........
Thiên Di tắt nguồn máy, để vào trong vali ( không muốn nghe). Chiếc xe audi trắng đỗ trước cổng nhà Thiên Di, Thiên Di bước xuống xe, người hầu chạy ra mở cửa, Thiên Di đi thẳng một mạch lên phòng của mình, vệ sĩ xách vali lên sau. Thiên Di nằm úp mặt xuống gối, những giọt nước mắt rơi xuống..............Thiên Di khóc một lúc lâu sau đó cô mệt, chìm sâu vào giấc ngủ.
----------------------------------------------------
Gia Bảo ngồi trên xe, tay cầm điện thoại nhắn tin cho Thiên Di rồi lại gọi nhưng đáp lại vẫn là sự im lặng. Thiên Di, tại sao e không nghe máy?............... miệng anh lẩm bẩm trong sự sợ hãi, anh cảm thấy có lỗi với Thiên Di. Gia Bảo kêu tài xế dừng xe trước cổng biệt thự nhà Thiên Di, gọi nhưng cô không nghe máy, bấm chuông, có người hầu chạy ra
- Cho tôi gặp Song Thiên Di
- Cô chủ Thiên Di không muốn gặp ai, mong cậu thông cảm.
Gia Bảo không nói gì, cậu ủ rũ bước lên xe. Suốt quãng đường đi, Gia Bảo không ngừng nghĩ đến Thiên Di, lúc trước anh ghét Tú Anh rất nhiều nhưng bây giờ còn ghét hơn và còn căm hận nữa, từ giờ Tú Anh sẽ là kẻ thù của anh, Gia Bảo quyết tâm sẽ cẩn thận hơn với Tú Anh.
* Tối *
Thiên Di khóc nhiều mệt nên ngủ liền mạch từ 3h chiều đến 7h tối. Thiên Di mệt mỏi nhìn đồng hồ, vào phòng tắm vscn và thay đồ. Cô mặc quần jean đen dài với áo thun trơn màu trắng, mái tóc xám khói ngắn được buộc đuôi ngựa đằng sau. Thiên Di đi xuống tầng
- Cô Thiên Di, cô dậy rồi à, cô có muốn ăn gì không?
- Thôi, cháu không ăn đâu, mà từ giờ thím cứ gọi cháu là Thiên Di đi, thím đừng dùng kính ngữ với cháu.......- Vâng.......à mà Thiên Di lúc chiều có cậu Gia Bảo đến tìm cô lúc cô đang ngủ.......
- Vâng, thôi cháu đi dạo một lát.......
- Tối rồi, cô đi đường cẩn thận.....
- Vâng.
Thiên Di đi trên con đường rộng, vắng ( tối ít người qua lại), cô đeo headphone vừa đi vừa nghe nhạc để quên đi những suy nghĩ phiền toái. Từ đằng sau có tiếng gọi cô, giọng nói của nam rất ấm áp, và có cả tiếng chân chạy lại nhưng Thiên Di không nghe thấy vì đang đeo headphone. Bàn tay ai đó đặt lên vai cô khiến Thiên Di giật mình quay người lại. Là Tiêu Nại, Thiên Di nhìn thấy Tiêu Nại hơi bất ngờ, cô xoa xoa ngực
- Này, định hù ma người khác à? Đau tim chết mất......
Tiêu Nại thở hổn hển
- Tôi gọi bà nãy giờ có nghe đâu, làm gì mà không nghe thấy.......
- Đang đeo headphone nghe nhạc mà...........Hai người vừa đi vừa nói chuyện
- Cả chiều làm gì mà không nghe máy hả, tôi còn tưởng bà có chuyện gì....
- Tôi khỏe như này thì làm sao mà có chuyện được, vớ vẩn
Thiên Di chống hai tay vào eo, Tiêu Nại cười lớn rồi xoa đầu cô
- Gầy như thế mà bảo khỏe, thế làm gì mà không nghe?
- Tôi tắt nguồn máy, đi ngủ.
- Tại sao phải tắt?
- Thì.............
- À, Gia Bảo..............
- Ừm.
Tiêu Nại đứng lại, giữ hai bên vai Thiên Di
- Thiên Di, lần sau nếu có giận ai hay có chuyện gì thì tâm sự với tôi này đừng giữ mãi trong lòng nữa...........
Thiên Di tròn xoe hai con mắt rồi cũng gật đầu
- Ừm, tôi biết rồi..........Gia Bảo.................hình như.............vẫn còn............có..........gì đó với Tú Anh phải không, Tiêu Nại?
Thiên Di cố ngăn những giọt nước mắt không rơi xuống nhưng nó không nghe lời chủ cứ thế rơi xuống, Tiêu Nại thấy Thiên Di khóc, lại gần ôm cô
- Không, chắc chắn là không, vậy nên bà đừng lo và cũng đừng khóc nữa Thiên Di à.
Thiên Di cũng hơi bất ngờ nhưng cô kiệt sức không đẩy ra nổi, cô vẫn khóc, khóc rất nhiều.
* Sáng hôm sau *
Thiên Di dậy từ sớm ( hôm nay vẫn là ngày nghỉ), Thiên Di lấy Iphone của mình từ vali ra. Có gần 70 tin nhắn chưa đọc, 45 cuộc gọi nhỡ. Thiên Di để ý thấy đa số đều từ Gia Bảo, cô cười nhẹ đặt điện thoại xuống vào vscn, thay đồ rồi xuống nhà, cô định lái xe đi shopping. Thiên Di tự ra mở cổng, đẩy cửa ra cô thấy Gia Bảo đứng ngay trước cổng đợi cô. Thiên Di giật mình, ngạc nhiên khi thấy Gia Bảo. Gia Bảo nhìn thấy Thiên Di đi ra, anh cười tươi, đến gần bên cô.
- Song Thiên Di...........
- Bây giờ còn sớm mà sao anh đây?
- Anh đợi em........
Thiên Di chưa kịp nói thì Gia Bảo tiến đến ôm cô, ôm thật chặt, Thiên Di cố đẩy ra nhưng không được
- Này, Gia Bảo anh điên à, bỏ ra, người ta nhìn thấy thì sao?
- Kệ người ta, người ta nhìn vào rồi sẽ thấy được anh Dương Gia Bảo đang yêu em Song Thiên Di
Thiên Di không nói gì, cô chỉ cười, Gia Bảo cũng cười, cười rất tươi
- Thiên Di, anh xin lỗi mà, đừng giận anh nữa...........
- Cứ giận đấy thì sao? Sao không đi với nhỏ Tú Anh đi?
Thiên Di nói với giọng giận dỗi rất dễ thương
- Ơ, Tú Anh là ai nhỉ? Anh có quen cô ta đâu, chắc tại anh đẹp trai quá nên có người điên mới lại bắt chuyện với anh trong khi anh không quen hay biết cô ta là ai chứ.
- Anh điêu vừa thôi, luyến vừa thôi
Thiên Di cười, rồi đánh vào ngực anh, Gia Bảo cười nhìn Thiên Di rồi hôn vào bên má cô, mặt Thiên Di đỏ ửng
- Này, anh...........
- Ai bảo em không tin anh, tin chưa, nếu chưa tin hôn tiếp
- Rồi rồi, lần sau anh mà thế là e bỏ anh luôn đấy.
- Chắc chắn không có lần sau.
Hai người đứng nói chuyện với nhau cười đùa như con nít
( Hai cái người này giận nhau xong lại hòa nhau giống trẻ con deso, haha)
/38
|