Tôi đứng lúng túng một hồi không thôi, mặt cứ cúi gằm xuống hết mức có thể, còn mắt thì liên tục đảo, rồi chớp, căn bản không biết nên làm như thế nào cho vừa ý cả ba người trước mặt.
Mà quái, mọi người đều đang nghe ý kiến của tôi, tức là tôi mới là người có quyền quyết định nhất ở đây, đúng không?
Vậy tại sao tôi lại có cảm giác như mình đang bị thúc ép vậy?
Why? Why? Why???
Các tư tưởng cứ liên tục đấu tranh trong đầu tôi, và có lẽ sẽ không có điểm dừng nếu như không có câu nói bất chợt vang lên từ Vương Du Phàm.
Cái này còn phải hỏi sao? Đương nhiên là Nguyệt Ý Nhi sẽ chọn tôi đây rồi. Xong, cậu ta liếc tôi, giở giọng rất chi là mờ ám. Phải không, my girlfriend?
My girlfriend...
Girlfriend...
Vương Du Phàm... cậu đúng là cái đồ chết tiệt !
Nói như vậy, không phải là đang gián tiếp cắt đứt mối quan hệ giữa tôi và Hạ Thục An sao?
À mà thực ra tôi và cô ấy vốn không có tiếp xúc nhiều, nếu nói mối quan hệ thì đúng là không mấy hợp lý. Nhưng thôi, cứ để như vậy đã, sửa sau.
Tôi trừng mắt nhìn Vương Du Phàm, lườm cậu ta một cái thật sắc, ý bảo mau rút lại lời nói vừa nãy của cậu ta đi. Nhưng khổ một nỗi là Vương Du Phàm nào có hiểu được ám hiệu của tôi đâu, ngược lại cậu ta còn cười nhăn cười nhở, vô cùng thản nhiên đưa cho tôi bó hoa hồng to bự chảng kia.
Nhận thấy không khí có phần u ám, tôi đành nhắm nhắm mắt, dồn hết dũng khí vào một chỗ, hắng giọng nói:
Bạn học Vương Du Phàm, ừm... bó hoa này thật sự rất đẹp...
Hoa tôi đích thân chọn, muốn xấu cũng không được. Cậu ta chưa gì đã cắt ngang lời tôi.
Hít một hơi cố gắng không để bị phân tâm, tôi nói tiếp. Nhưng chỉ là đẹp đối với người khác mà thôi. Còn tớ hả, tớ thấy Vương Du Phàm cậu chính là kẻ phung phí nhất trên đời. Ấy, đừng vội nói gì cả, để tớ giải thích hết cho mà nghe. Này nhé, cậu bỏ ngần ấy tiền ra mua hoa, chi bằng lấy số tiền đó đi mua bánh về ăn có khi còn thực tế hơn. Tuy là tớ biết nhà cậu khá giả lắm, một bó hoa cũng chẳng tổn thất gì đâu, nhưng mà cậu đã từng hay chưa nghĩ đến những đứa trẻ mồ côi, các em bé tật nguyền đang sống ở trong cô nhi viện? Chắc không đâu nhỉ, vì nhà giàu mấy người đâu hiểu được sự khó khăn của họ cơ chứ.
Cậu...
Ừm, chung quy lại thì ý của tớ chính là, cậu bớt make color đi cho yên cửa vui nhà, nhé, nhé nhé. Nói đoạn, tôi lịch sự trả lại hoa cho cậu ta, không quên thêm vào một câu. Còn nữa, hoa thì không nhưng tiền thì tớ thích lắm. Thế nên là tớ chỉ muốn được người ta 'lì xì' cho thôi, vậy nha.
Tôi nói nhiều quá thành ra khô luôn cả cổ, vội vàng ngậm miệng nuốt nuốt nước bọt. Còn tên Vương Du Phàm dường như vẫn còn đang bận tiêu hóa đống kiến thức tôi vừa mới truyền đạt cho nên hiện tại vẫn chưa thấy phản ứng gì cả. Trông bản mặt của cậu ta bây giờ thật khiến tôi muốn phá lên cười, nhưng nếu cười thì cổ lại khô mất nên tôi quyết định im lặng là kim cương.
Thế là rõ rồi nhé. Hạ Thục An đột nhiên lên tiếng, rồi nàng vỗ tay bôm bốp. Người Nguyệt Ý Nhi chọn là Bạch Khôi Nguyên chứ không phải Vương Du Phàm cậu đâu, biết điều thì mau quay lại với tớ đi.
Cái gì thế?
Tôi chưa nói là sẽ chọn Khôi Nguyên đâu đấy, sao cô ấy có thể một hai câu liền tuyên bố hùng hồn như vậy?
Cơ mà nếu tôi phủ nhận thì đúng là có chút không muốn, còn nếu thừa nhận thì chẳng khác gì đem bản thân ra làm mồi sống cho mấy cô nữ sinh đang rình rập quanh đây cả. Hơn nữa, tôi không muốn trở thành con tiểu tam cản trở tình yêu của người ta với Moon đâu nha.
Ôi trời ạ, chọn cũng không được mà không chọn cũng chẳng xong, số tôi khổ quá mà!
Hạ tiểu thư à, cô đừng có phán linh tinh nữa được không? Nguyệt Ý Nhi mà lại đi chọn cái thằng yếu sinh lí như cậu ta sao? Nhìn xem, cậu ta chẳng khác gì mấy tiểu thụ trong phim đam mỹ cả. Vương Du Phàm chẳng biết từ khi nào đã trở lại bình thường, rồi đột nhiên cất giọng oanh vàng .
Và đây chính là phản ứng của ba người còn lại sau khi nghe xong.
Tôi: .... O.O?
Hạ Thục An: ..... QAQ
Bạch Khôi Nguyên: ....
( ... Zheng cũng c.ạ.n.c.m.n.l.ờ.i )
Trong khi tôi và Hạ Thục An còn đang bị phát ngôn gây sốc Vương Du Phàm làm cho choáng váng tinh thần thì ở phía đối diện, Khôi Nguyên bỗng mỉm cười đầy khó hiểu. Rồi cậu ấy di chuyển đến trước mặt Vương Du Phàm, ghé sát tai cậu ta thì thầm gì đó. Quả thật, nhìn ở góc độ này, trông hai người họ thực sự rất rất mờ ám nhá. Tôi dám chắc rằng nếu ở đây có hủ nữ, bọn họ sẽ lập tức cho rằng Vương Du Phàm và Bạch Khôi Nguyên là một cặp!
...còn ai công ai thụ thì vẫn chưa rõ......
Khụ!
Thế nhưng chỉ một giây sau, vành tai Vương Du Phàm lập tức bị bàn tay ai đó kéo tới đỏ bừng bừng. Cậu ta kêu la oai oái, nhưng lại chẳng thể thoát khỏi cái véo tai của tiểu thụ Bạch Khôi Nguyên kia. Nếu không phải Hạ Thục An mở miệng cầu cứu thay cho Vương Du Phàm, chắc giờ tai cậu ta có thể đem ví với cà chua tới vụ thu hoạch luôn rồi ấy.
Cảm thấy trừng phạt vậy là đủ, Khôi Nguyên thả Vương Du Phàm ra, chẳng nói chẳng rằng liền lập tức quay lưng bỏ đi luôn, ngay cả một cái nhìn đến tôi cũng không có.
Bạn bè cái kiểu gì đây?
Coi tôi là không khí luôn hả?
Hừ, nhất định phải đuổi theo cậu ấy hỏi cho rõ ràng.
Mà bực lắm nhá, người gì đâu mà đi rõ nhanh, gọi thế nào cũng không chịu dừng lại hay chỉ là đi chậm một chút. Chả hiểu giận dỗi cái gì nữa. Nghĩ mà xem, tôi có nói câu nào tổn thương đến cậu ấy đâu chứ?
Hay là tức vì Vương Du Phàm bảo yếu sinh lí với cả giống tiểu thụ nên quay ra hờn cả thế giới?
Trời ạ, trẻ con hết mức!
Này Bạch Khôi Nguyên, cậu sửu nhi vừa thôi. Tớ có làm gì cậu đâu mà cậu giận lây sang cả tớ hả?
...
Bị nói 'tiểu thụ' thì có làm sao? Có thể là Vương Du Phàm gato với nhan sắc của cậu nên mới bảo vậy thôi mà, cậu chấp cậu ta làm gì?
...
Gớm chưa? Không thèm trả lời luôn cơ. Đã vậy, tôi cũng không cần phải lẽo đẽo theo sau cậu ấy làm gì nữa. Đúng là cái đồ tiểu thụ tinh tướng, nổi tiếng một cái là quên luôn tôi đây rồi.
Cậu không dừng lại chứ gì? Được. Vậy tớ nói cậu biết, thực ra lúc nãy tớ định chọn Vương Du Phàm rồi nhá, chẳng qua... Ai ui!
Thực sự là bây giờ tôi rất muốn chửi thề nha.
Lúc bảo cậu ấy dừng thì không thèm dừng, giờ không nói gì thì lại đột ngột đứng khựng lại, báo hại cái mũi của tôi giờ một phen đau điếng. Cmn!
Trời ơi, mũi của tôi ơi, đừng có mệnh hệ gì đó nha.
Này! Cậu không thấy tớ đang đi đằng hay sau sao mà còn dừng lại đột ngột như thế hả, hả!?
Tôi ngẩng cổ hét, như muốn xả hết giận lên khuôn mặt đáng ghét muôn phần đáng ghét kia.
Ấy vậy mà cậu ấy vẫn dửng dưng quay đầu nhìn tôi, buông một câu rõ thản nhiên mà tôi nghe xong chỉ muốn nhét cả tấn bánh bao vào miệng.
Ừ, không thấy.
Cậu... Tôi trừng mắt, nghiến răng ken két. Chẳng lẽ mắt cậu thực thực sự là để trên trán à?
Ừ. Sao cậu biết?
What the...?
Đấy, thế này thì máu nóng nó không dồn lên não mới là lạ.
Cậu... cậu đúng là cái đồ...
A, Khôi Nguyên. Qua đây chị nhờ em chút.
Ngay khi tôi vừa mở miệng định mắng cậu ấy một trận cho đỡ bực thì đột nhiên lại có tiền bối nào đấy đi đến, bảo cậu ấy hộ làm gì đó, hình như là khiêng bàn ghế thì phải.
Tiểu thụ thấy gái xinh nhờ vả một cái là không cần suy nghĩ liền quay gót bỏ đi theo luôn, thái độ cũng rõ ràng khác hẳn với khi nói chuyện với tôi ở đây.
Ừ, cứ cười đi, cười với người ta nhiều vào.
Loại bỏ bạn theo gái như cậu thì Nguyệt Ý Nhi đây cũng không cần đâu nhá!
Thế là tôi lập tức móc điện thoại ra, bấm nút trên điện thoại như muốn nghiền nát nó.
Từ giờ chúng ta đừng chơi với nhau nữa, tớ ghét cậu rồi. - Send to Thỏ đại nhân.
Không lâu lắm, hình như chỉ hai phút sau liền có hồi âm.
Thỏ đại nhân: Tùy cậu. Tớ cũng chán lắm rồi.
Tùy tôi?
Cậu ấy cũng chán rồi?
Ý nói chơi với tôi nhạt nhẽo như nước ốc hả?
Nói thật cứ chơi với đại thiếu gia như cậu cũng chán lắm, suốt ngày giận dỗi vô cớ thôi.
Suốt ngày giận dỗi? Xin lỗi đi cô nương à, không có lửa thì làm sao có khói.
Á à, lại còn bày đặt chơi chữ nữa cơ.
Thế cậu giải thích đi, rốt cuộc lửa làm gì mà khói lại giận?
Sao phải giải thích? Lửa làm thì lửa tự biết. Khói đây không rảnh để ngồi gõ bàn phím với một người đã tuyên bố nghỉ chơi với mình.
...
Được, cậu được lắm.
Nghỉ chơi thì nghỉ chơi. Mười mấy năm sống trên đời mà không có cậu ấy, chẳng phải tôi cũng vẫn khỏe mạnh vui vẻ hay sao?
Bạch Khôi Nguyên, từ hôm nay trở đi, cậu và tớ chính thức là người-qua-đường!
...
...
Một nửa kì nghỉ hè của tôi cứ như vậy trôi đi ảm đạm và lặng lẽ.
Nói thật chứ nếu để chọn thì tôi thích đi học hơn nhiều. Ít nhất, khi đến trường ngoài ngồi nghe giảng cộng chép bài ra còn có thể nói chuyện hay hoạt động ngoại khóa, chứ không như ở nhà, chán đến nản luôn.
Cũng may là ông trời vẫn còn chút lương tâm, đã đem xuống cho tôi một bất ngờ vô cùng thú vị. Bởi vì thành tích cuối năm của tôi khá cao, vậy nên mẹ tôi đã quyết định thưởng cho tôi một chiếc xe đạp. Say oh yeah!
Thế là từ nay tôi sẽ không phải khổ sở chen chúc trong một đống người trên xe buýt nữa, mà thay vào đó đã có thể đường đường chính chính đi trên con xe yêu dấu còn mới cứng của mình.
Ôi ôi, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đã thấy vui vẻ rồi.
Hôm nay vừa hay lại là ngày chủ nhật, tôi phải nhân lúc trời còn ít nắng lượn lờ vài vòng quanh khu Bình An mới được.
Xe của tôi thực ra không nữ tính mấy đâu, nó có màu đen cơ. Nhưng mà có xe đi là tốt lắm rồi, tôi cũng không muốn đòi hỏi gì nhiều. Nhưng xe mới mà, nên nhìn thích lắm. Mấy cô bác thấy tôi đạp xe đi ngang qua, ai nấy đều nói đôi câu khen ngợi, cũng có người lại bảo xe gì mà như con cào cào, chẳng hợp với con gái như tôi gì cả.
Gớm, bác không biết xe này bây giờ đang là mốt à? Với cả con trai con gái ai đi chả được, cần gì phải phân biệt.
Tôi chỉ góp ý thế thôi chứ có gì đâu. Nhìn xem, thật sự là không hợp mà.
...
Đấy, tự nhiên chiếc xe đạp mới của tôi lại trở thành đề tài để nói của mấy bác ấy mất rồi.
Xong lúc đó chẳng hiểu có phải do tôi mải nghe mấy bác nói chuyện nên bị phân tâm không mà soạt một cái, xe tôi đổ cái rầm, tôi theo đó cũng ngã lăn quay ra đất luôn.
Đau, đau quá đi mất!
À mà thực ra không đau lắm, chỉ là tôi xót cái xe.
Mới mua được vài ngày mà đã đo đường một lần thế này, không biết có trụ được hết năm nay không nữa đây.
Cháu bé, có sao không?
Tôi đang cố đứng dậy dựng lại xe đạp thì tự nhiên phía trên đầu vang lên chất giọng quen quen. Theo phản xạ, tôi lập tức ngẩng đầu lên.
Ơ, là cô Lâm Xuyên Xuyên mà.
Sao cô ấy lại ở đây?
Tôi ngạc nhiên tới tròn xoe mắt, mãi một giây sau đó mới bừng tỉnh, vội chào đáp cô.
Cô Lâm? A... cháu chào cô.
Bà chủ hơi mỉm cười rồi đỡ tôi dậy, còn phụ tôi dựng lại xe đạp trong khi tôi vẫn còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì vừa diễn ra.
Mất một hồi lâu tôi mới xâu chuỗi lại hết các sự việc và từ từ hiểu ra vấn đề.
Hóa ra... là tôi đụng phải xe của cô Lâm Xuyên Xuyên!
Trời ơi, tội lỗi quá đi mà...
Cháu... cháu xin lỗi, thực sự xin lỗi...
Ôi dào, có gì đâu mà phải xin lỗi. Là do cô không bấm còi nên cháu không biết để tránh thôi mà.
Tôi cúi gằm mặt, không biết nên nói gì nữa. Thật chứ bây giờ ngoài các cô bác giúp việc ở Bạch Gia ra thì tôi quý cô Lâm Xuyên Xuyên nhất đó. Người đâu mà tốt bụng, lại còn dễ thương xinh đẹp nữa. Ông chủ Bạch lấy được cô quả là phúc phận ngàn đời ý chứ.
Xong rồi cô đem luôn xe của tôi vào cửa hàng sửa xe đạp bên đường, bảo tôi mau lên xe cô ngồi, có chuyện muốn nói. Tôi thấy xe đạp căn bản có bị làm sao đâu, chỉ xước tí sơn thôi mà, cần gì phải sửa. Nhưng vốn tò mò nên cũng đành nghe cô, chui tọt vào trong.
Sau đó liền nghe được tin sốc!
Cô ấy bảo muốn tôi (lại) làm gia sư cho Tiểu Bảo nhà cô, vì mấy giáo viên cô thuê để dạy thằng bé, Tiểu Bảo đều không thích, còn nói là dạy không hiểu.
Trước cháu có dạy thằng bé vài ngày rồi nên chắc cũng biết, Tiểu Bảo nhà cô phải chọn người nào nó thích thì mới được. Ý Nhi, nếu cháu đồng ý thì từ mai có thể đến dạy luôn. Tiền lương một ngày là 200 tệ. Thế nào, được chứ?
Ực!
Tôi nuốt nước bọt.
Thật ra thì tôi thấy Tiểu Bảo tư chất đã rất thông minh rồi, căn bản không cần có giáo viên hướng dẫn hay gì đâu. Nhưng mà... tiền lương một ngày là 200 tệ, cả tháng sẽ là sáu ngàn tệ... hic, số tiền lớn như vậy, không nhận có phải phí quá không?
Ban đầu còn phân vân lắm, nhưng cô Lâm Xuyên Xuyên cứ thuyết phục mãi. Cuối cùng chẳng nhịn được nữa, tôi đồng ý luôn.
Hai cô cháu nói chuyện một lúc lâu thì xe đạp của tôi sửa xong. Oai vậy chứ có sửa quái gì đâu, nhưng chẳng hiểu sao anh sửa xe vẫn lấy của cô Lâm những 50 tệ. Haiz, cũng may nhà cô giàu, chứ như tôi thế nào cũng làm ầm lên cho xem.
Thôi thì 50 tệ này hôm nào nhận được lương thì trả lại cô cũng không muộn.
Tạm biệt cô Lâm Xuyên Xuyên, tôi lại quay xe đạp về nhà, trong đầu bắt đầu suy nghĩ mấy thứ linh tinh.
Kít...
Tiếng phanh xe vang lên cũng là lúc tôi nhận ra một điều.
Biệt thự Bạch Gia... không phải là nhà của Bạch Khôi Nguyên sao?!
Nếu là như vậy... những ngày sau này của tôi sẽ như thế nào đây?
Mà quái, mọi người đều đang nghe ý kiến của tôi, tức là tôi mới là người có quyền quyết định nhất ở đây, đúng không?
Vậy tại sao tôi lại có cảm giác như mình đang bị thúc ép vậy?
Why? Why? Why???
Các tư tưởng cứ liên tục đấu tranh trong đầu tôi, và có lẽ sẽ không có điểm dừng nếu như không có câu nói bất chợt vang lên từ Vương Du Phàm.
Cái này còn phải hỏi sao? Đương nhiên là Nguyệt Ý Nhi sẽ chọn tôi đây rồi. Xong, cậu ta liếc tôi, giở giọng rất chi là mờ ám. Phải không, my girlfriend?
My girlfriend...
Girlfriend...
Vương Du Phàm... cậu đúng là cái đồ chết tiệt !
Nói như vậy, không phải là đang gián tiếp cắt đứt mối quan hệ giữa tôi và Hạ Thục An sao?
À mà thực ra tôi và cô ấy vốn không có tiếp xúc nhiều, nếu nói mối quan hệ thì đúng là không mấy hợp lý. Nhưng thôi, cứ để như vậy đã, sửa sau.
Tôi trừng mắt nhìn Vương Du Phàm, lườm cậu ta một cái thật sắc, ý bảo mau rút lại lời nói vừa nãy của cậu ta đi. Nhưng khổ một nỗi là Vương Du Phàm nào có hiểu được ám hiệu của tôi đâu, ngược lại cậu ta còn cười nhăn cười nhở, vô cùng thản nhiên đưa cho tôi bó hoa hồng to bự chảng kia.
Nhận thấy không khí có phần u ám, tôi đành nhắm nhắm mắt, dồn hết dũng khí vào một chỗ, hắng giọng nói:
Bạn học Vương Du Phàm, ừm... bó hoa này thật sự rất đẹp...
Hoa tôi đích thân chọn, muốn xấu cũng không được. Cậu ta chưa gì đã cắt ngang lời tôi.
Hít một hơi cố gắng không để bị phân tâm, tôi nói tiếp. Nhưng chỉ là đẹp đối với người khác mà thôi. Còn tớ hả, tớ thấy Vương Du Phàm cậu chính là kẻ phung phí nhất trên đời. Ấy, đừng vội nói gì cả, để tớ giải thích hết cho mà nghe. Này nhé, cậu bỏ ngần ấy tiền ra mua hoa, chi bằng lấy số tiền đó đi mua bánh về ăn có khi còn thực tế hơn. Tuy là tớ biết nhà cậu khá giả lắm, một bó hoa cũng chẳng tổn thất gì đâu, nhưng mà cậu đã từng hay chưa nghĩ đến những đứa trẻ mồ côi, các em bé tật nguyền đang sống ở trong cô nhi viện? Chắc không đâu nhỉ, vì nhà giàu mấy người đâu hiểu được sự khó khăn của họ cơ chứ.
Cậu...
Ừm, chung quy lại thì ý của tớ chính là, cậu bớt make color đi cho yên cửa vui nhà, nhé, nhé nhé. Nói đoạn, tôi lịch sự trả lại hoa cho cậu ta, không quên thêm vào một câu. Còn nữa, hoa thì không nhưng tiền thì tớ thích lắm. Thế nên là tớ chỉ muốn được người ta 'lì xì' cho thôi, vậy nha.
Tôi nói nhiều quá thành ra khô luôn cả cổ, vội vàng ngậm miệng nuốt nuốt nước bọt. Còn tên Vương Du Phàm dường như vẫn còn đang bận tiêu hóa đống kiến thức tôi vừa mới truyền đạt cho nên hiện tại vẫn chưa thấy phản ứng gì cả. Trông bản mặt của cậu ta bây giờ thật khiến tôi muốn phá lên cười, nhưng nếu cười thì cổ lại khô mất nên tôi quyết định im lặng là kim cương.
Thế là rõ rồi nhé. Hạ Thục An đột nhiên lên tiếng, rồi nàng vỗ tay bôm bốp. Người Nguyệt Ý Nhi chọn là Bạch Khôi Nguyên chứ không phải Vương Du Phàm cậu đâu, biết điều thì mau quay lại với tớ đi.
Cái gì thế?
Tôi chưa nói là sẽ chọn Khôi Nguyên đâu đấy, sao cô ấy có thể một hai câu liền tuyên bố hùng hồn như vậy?
Cơ mà nếu tôi phủ nhận thì đúng là có chút không muốn, còn nếu thừa nhận thì chẳng khác gì đem bản thân ra làm mồi sống cho mấy cô nữ sinh đang rình rập quanh đây cả. Hơn nữa, tôi không muốn trở thành con tiểu tam cản trở tình yêu của người ta với Moon đâu nha.
Ôi trời ạ, chọn cũng không được mà không chọn cũng chẳng xong, số tôi khổ quá mà!
Hạ tiểu thư à, cô đừng có phán linh tinh nữa được không? Nguyệt Ý Nhi mà lại đi chọn cái thằng yếu sinh lí như cậu ta sao? Nhìn xem, cậu ta chẳng khác gì mấy tiểu thụ trong phim đam mỹ cả. Vương Du Phàm chẳng biết từ khi nào đã trở lại bình thường, rồi đột nhiên cất giọng oanh vàng .
Và đây chính là phản ứng của ba người còn lại sau khi nghe xong.
Tôi: .... O.O?
Hạ Thục An: ..... QAQ
Bạch Khôi Nguyên: ....
( ... Zheng cũng c.ạ.n.c.m.n.l.ờ.i )
Trong khi tôi và Hạ Thục An còn đang bị phát ngôn gây sốc Vương Du Phàm làm cho choáng váng tinh thần thì ở phía đối diện, Khôi Nguyên bỗng mỉm cười đầy khó hiểu. Rồi cậu ấy di chuyển đến trước mặt Vương Du Phàm, ghé sát tai cậu ta thì thầm gì đó. Quả thật, nhìn ở góc độ này, trông hai người họ thực sự rất rất mờ ám nhá. Tôi dám chắc rằng nếu ở đây có hủ nữ, bọn họ sẽ lập tức cho rằng Vương Du Phàm và Bạch Khôi Nguyên là một cặp!
...còn ai công ai thụ thì vẫn chưa rõ......
Khụ!
Thế nhưng chỉ một giây sau, vành tai Vương Du Phàm lập tức bị bàn tay ai đó kéo tới đỏ bừng bừng. Cậu ta kêu la oai oái, nhưng lại chẳng thể thoát khỏi cái véo tai của tiểu thụ Bạch Khôi Nguyên kia. Nếu không phải Hạ Thục An mở miệng cầu cứu thay cho Vương Du Phàm, chắc giờ tai cậu ta có thể đem ví với cà chua tới vụ thu hoạch luôn rồi ấy.
Cảm thấy trừng phạt vậy là đủ, Khôi Nguyên thả Vương Du Phàm ra, chẳng nói chẳng rằng liền lập tức quay lưng bỏ đi luôn, ngay cả một cái nhìn đến tôi cũng không có.
Bạn bè cái kiểu gì đây?
Coi tôi là không khí luôn hả?
Hừ, nhất định phải đuổi theo cậu ấy hỏi cho rõ ràng.
Mà bực lắm nhá, người gì đâu mà đi rõ nhanh, gọi thế nào cũng không chịu dừng lại hay chỉ là đi chậm một chút. Chả hiểu giận dỗi cái gì nữa. Nghĩ mà xem, tôi có nói câu nào tổn thương đến cậu ấy đâu chứ?
Hay là tức vì Vương Du Phàm bảo yếu sinh lí với cả giống tiểu thụ nên quay ra hờn cả thế giới?
Trời ạ, trẻ con hết mức!
Này Bạch Khôi Nguyên, cậu sửu nhi vừa thôi. Tớ có làm gì cậu đâu mà cậu giận lây sang cả tớ hả?
...
Bị nói 'tiểu thụ' thì có làm sao? Có thể là Vương Du Phàm gato với nhan sắc của cậu nên mới bảo vậy thôi mà, cậu chấp cậu ta làm gì?
...
Gớm chưa? Không thèm trả lời luôn cơ. Đã vậy, tôi cũng không cần phải lẽo đẽo theo sau cậu ấy làm gì nữa. Đúng là cái đồ tiểu thụ tinh tướng, nổi tiếng một cái là quên luôn tôi đây rồi.
Cậu không dừng lại chứ gì? Được. Vậy tớ nói cậu biết, thực ra lúc nãy tớ định chọn Vương Du Phàm rồi nhá, chẳng qua... Ai ui!
Thực sự là bây giờ tôi rất muốn chửi thề nha.
Lúc bảo cậu ấy dừng thì không thèm dừng, giờ không nói gì thì lại đột ngột đứng khựng lại, báo hại cái mũi của tôi giờ một phen đau điếng. Cmn!
Trời ơi, mũi của tôi ơi, đừng có mệnh hệ gì đó nha.
Này! Cậu không thấy tớ đang đi đằng hay sau sao mà còn dừng lại đột ngột như thế hả, hả!?
Tôi ngẩng cổ hét, như muốn xả hết giận lên khuôn mặt đáng ghét muôn phần đáng ghét kia.
Ấy vậy mà cậu ấy vẫn dửng dưng quay đầu nhìn tôi, buông một câu rõ thản nhiên mà tôi nghe xong chỉ muốn nhét cả tấn bánh bao vào miệng.
Ừ, không thấy.
Cậu... Tôi trừng mắt, nghiến răng ken két. Chẳng lẽ mắt cậu thực thực sự là để trên trán à?
Ừ. Sao cậu biết?
What the...?
Đấy, thế này thì máu nóng nó không dồn lên não mới là lạ.
Cậu... cậu đúng là cái đồ...
A, Khôi Nguyên. Qua đây chị nhờ em chút.
Ngay khi tôi vừa mở miệng định mắng cậu ấy một trận cho đỡ bực thì đột nhiên lại có tiền bối nào đấy đi đến, bảo cậu ấy hộ làm gì đó, hình như là khiêng bàn ghế thì phải.
Tiểu thụ thấy gái xinh nhờ vả một cái là không cần suy nghĩ liền quay gót bỏ đi theo luôn, thái độ cũng rõ ràng khác hẳn với khi nói chuyện với tôi ở đây.
Ừ, cứ cười đi, cười với người ta nhiều vào.
Loại bỏ bạn theo gái như cậu thì Nguyệt Ý Nhi đây cũng không cần đâu nhá!
Thế là tôi lập tức móc điện thoại ra, bấm nút trên điện thoại như muốn nghiền nát nó.
Từ giờ chúng ta đừng chơi với nhau nữa, tớ ghét cậu rồi. - Send to Thỏ đại nhân.
Không lâu lắm, hình như chỉ hai phút sau liền có hồi âm.
Thỏ đại nhân: Tùy cậu. Tớ cũng chán lắm rồi.
Tùy tôi?
Cậu ấy cũng chán rồi?
Ý nói chơi với tôi nhạt nhẽo như nước ốc hả?
Nói thật cứ chơi với đại thiếu gia như cậu cũng chán lắm, suốt ngày giận dỗi vô cớ thôi.
Suốt ngày giận dỗi? Xin lỗi đi cô nương à, không có lửa thì làm sao có khói.
Á à, lại còn bày đặt chơi chữ nữa cơ.
Thế cậu giải thích đi, rốt cuộc lửa làm gì mà khói lại giận?
Sao phải giải thích? Lửa làm thì lửa tự biết. Khói đây không rảnh để ngồi gõ bàn phím với một người đã tuyên bố nghỉ chơi với mình.
...
Được, cậu được lắm.
Nghỉ chơi thì nghỉ chơi. Mười mấy năm sống trên đời mà không có cậu ấy, chẳng phải tôi cũng vẫn khỏe mạnh vui vẻ hay sao?
Bạch Khôi Nguyên, từ hôm nay trở đi, cậu và tớ chính thức là người-qua-đường!
...
...
Một nửa kì nghỉ hè của tôi cứ như vậy trôi đi ảm đạm và lặng lẽ.
Nói thật chứ nếu để chọn thì tôi thích đi học hơn nhiều. Ít nhất, khi đến trường ngoài ngồi nghe giảng cộng chép bài ra còn có thể nói chuyện hay hoạt động ngoại khóa, chứ không như ở nhà, chán đến nản luôn.
Cũng may là ông trời vẫn còn chút lương tâm, đã đem xuống cho tôi một bất ngờ vô cùng thú vị. Bởi vì thành tích cuối năm của tôi khá cao, vậy nên mẹ tôi đã quyết định thưởng cho tôi một chiếc xe đạp. Say oh yeah!
Thế là từ nay tôi sẽ không phải khổ sở chen chúc trong một đống người trên xe buýt nữa, mà thay vào đó đã có thể đường đường chính chính đi trên con xe yêu dấu còn mới cứng của mình.
Ôi ôi, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đã thấy vui vẻ rồi.
Hôm nay vừa hay lại là ngày chủ nhật, tôi phải nhân lúc trời còn ít nắng lượn lờ vài vòng quanh khu Bình An mới được.
Xe của tôi thực ra không nữ tính mấy đâu, nó có màu đen cơ. Nhưng mà có xe đi là tốt lắm rồi, tôi cũng không muốn đòi hỏi gì nhiều. Nhưng xe mới mà, nên nhìn thích lắm. Mấy cô bác thấy tôi đạp xe đi ngang qua, ai nấy đều nói đôi câu khen ngợi, cũng có người lại bảo xe gì mà như con cào cào, chẳng hợp với con gái như tôi gì cả.
Gớm, bác không biết xe này bây giờ đang là mốt à? Với cả con trai con gái ai đi chả được, cần gì phải phân biệt.
Tôi chỉ góp ý thế thôi chứ có gì đâu. Nhìn xem, thật sự là không hợp mà.
...
Đấy, tự nhiên chiếc xe đạp mới của tôi lại trở thành đề tài để nói của mấy bác ấy mất rồi.
Xong lúc đó chẳng hiểu có phải do tôi mải nghe mấy bác nói chuyện nên bị phân tâm không mà soạt một cái, xe tôi đổ cái rầm, tôi theo đó cũng ngã lăn quay ra đất luôn.
Đau, đau quá đi mất!
À mà thực ra không đau lắm, chỉ là tôi xót cái xe.
Mới mua được vài ngày mà đã đo đường một lần thế này, không biết có trụ được hết năm nay không nữa đây.
Cháu bé, có sao không?
Tôi đang cố đứng dậy dựng lại xe đạp thì tự nhiên phía trên đầu vang lên chất giọng quen quen. Theo phản xạ, tôi lập tức ngẩng đầu lên.
Ơ, là cô Lâm Xuyên Xuyên mà.
Sao cô ấy lại ở đây?
Tôi ngạc nhiên tới tròn xoe mắt, mãi một giây sau đó mới bừng tỉnh, vội chào đáp cô.
Cô Lâm? A... cháu chào cô.
Bà chủ hơi mỉm cười rồi đỡ tôi dậy, còn phụ tôi dựng lại xe đạp trong khi tôi vẫn còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì vừa diễn ra.
Mất một hồi lâu tôi mới xâu chuỗi lại hết các sự việc và từ từ hiểu ra vấn đề.
Hóa ra... là tôi đụng phải xe của cô Lâm Xuyên Xuyên!
Trời ơi, tội lỗi quá đi mà...
Cháu... cháu xin lỗi, thực sự xin lỗi...
Ôi dào, có gì đâu mà phải xin lỗi. Là do cô không bấm còi nên cháu không biết để tránh thôi mà.
Tôi cúi gằm mặt, không biết nên nói gì nữa. Thật chứ bây giờ ngoài các cô bác giúp việc ở Bạch Gia ra thì tôi quý cô Lâm Xuyên Xuyên nhất đó. Người đâu mà tốt bụng, lại còn dễ thương xinh đẹp nữa. Ông chủ Bạch lấy được cô quả là phúc phận ngàn đời ý chứ.
Xong rồi cô đem luôn xe của tôi vào cửa hàng sửa xe đạp bên đường, bảo tôi mau lên xe cô ngồi, có chuyện muốn nói. Tôi thấy xe đạp căn bản có bị làm sao đâu, chỉ xước tí sơn thôi mà, cần gì phải sửa. Nhưng vốn tò mò nên cũng đành nghe cô, chui tọt vào trong.
Sau đó liền nghe được tin sốc!
Cô ấy bảo muốn tôi (lại) làm gia sư cho Tiểu Bảo nhà cô, vì mấy giáo viên cô thuê để dạy thằng bé, Tiểu Bảo đều không thích, còn nói là dạy không hiểu.
Trước cháu có dạy thằng bé vài ngày rồi nên chắc cũng biết, Tiểu Bảo nhà cô phải chọn người nào nó thích thì mới được. Ý Nhi, nếu cháu đồng ý thì từ mai có thể đến dạy luôn. Tiền lương một ngày là 200 tệ. Thế nào, được chứ?
Ực!
Tôi nuốt nước bọt.
Thật ra thì tôi thấy Tiểu Bảo tư chất đã rất thông minh rồi, căn bản không cần có giáo viên hướng dẫn hay gì đâu. Nhưng mà... tiền lương một ngày là 200 tệ, cả tháng sẽ là sáu ngàn tệ... hic, số tiền lớn như vậy, không nhận có phải phí quá không?
Ban đầu còn phân vân lắm, nhưng cô Lâm Xuyên Xuyên cứ thuyết phục mãi. Cuối cùng chẳng nhịn được nữa, tôi đồng ý luôn.
Hai cô cháu nói chuyện một lúc lâu thì xe đạp của tôi sửa xong. Oai vậy chứ có sửa quái gì đâu, nhưng chẳng hiểu sao anh sửa xe vẫn lấy của cô Lâm những 50 tệ. Haiz, cũng may nhà cô giàu, chứ như tôi thế nào cũng làm ầm lên cho xem.
Thôi thì 50 tệ này hôm nào nhận được lương thì trả lại cô cũng không muộn.
Tạm biệt cô Lâm Xuyên Xuyên, tôi lại quay xe đạp về nhà, trong đầu bắt đầu suy nghĩ mấy thứ linh tinh.
Kít...
Tiếng phanh xe vang lên cũng là lúc tôi nhận ra một điều.
Biệt thự Bạch Gia... không phải là nhà của Bạch Khôi Nguyên sao?!
Nếu là như vậy... những ngày sau này của tôi sẽ như thế nào đây?
/43
|