Nơi chứa đựng niềm vui và hạnh phúc...!Đột nhiên Mộ Tuyết nghĩ đến một địa điểm, chính là nó, Liệt có thể đang ở đó.
Đó là nơi mà cô trao nhẫn cho Liệt, đó là nơi mà cô đã nấu ăn với anh, là nơi mà hai bọn họ đã tạo nên…đứa bé.“Lý An, mau đưa tôi đến căn hộ của Liệt! Anh ấy nhất định đang ở đó!” Mộ Tuyết đứng dậy và chạy thẳng ra khỏi phòng làm việc."Liệt, hãy chờ em.
Em và con sẽ mang anh ra khỏi bóng tối! Chờ em!"Tại căn hộ riêng.Mộ Tuyết đẩy cửa bước vào rồi bắt đầu tìm kiếm từ phòng khách, phòng làm việc, cho đến phòng ngủ, phòng bếp, phòng tắm.
Không, không có Thượng Quan Liệt, vậy anh đang ở đâu? Mộ Tuyết bất lực đứng trong phòng khách nhìn ra bên ngoài.“Cục cưng, nói cho mẹ biết ba đang ở đâu đi.”Mộ Tuyết chậm rãi đi tới một căn phòng, đó là nơi dành cho đứa bé của hai người.Đột nhiên, Mộ Tuyết dường như ngửi thấy được một mùi máu tanh, có vẻ nguồn gốc của nó nằm trong căn phòng nó.Chẳng lẽ...là ở trong tủ sao…Cô mở tủ ra, cảnh tượng đập vào mắt Mộ Tuyết khiến cô cảm thấy vô cùng hoảng sợ.“A, dừng lại, dừng lại ngay!” Mộ Tuyết hét lên rồi giật lấy con dao gọt hoa quả trong tay Thượng Quan Liệt.Thượng Quan Liệt đang tự hại bản thân! Nhìn khắp người anh đầy vết thương, nước mắt của Mộ Tuyết không kìm được mà chảy ra, thậm chí cô không dám nghĩ đến chuyện nếu đêm nay cô không tìm thấy Thượng Quan Liệt thì ngày mai cô còn có thể gặp anh không?“Đưa nó cho anh!” Ánh mắt của Thượng Quan Liệt không còn tiêu điểm nữa, anh nhìn về phía Mộ Tuyết.Đôi mắt kia không còn hơi ấm, không tiêu điểm, nó mang lại cho người nhìn một sự im lặng chết chóc.
Mộ Tuyết sợ hãi, cô chưa bao giờ nhìn thấy anh trong tình trạng như vậy, quần áo trên người Thượng Quan Liệt cũng bị anh cắt nát, vết thương do dao gọt hoa quả gây ra đang chảy máu từ từ.
Cả người anh cuộn tròn trong tủ.“Trời ơi, Thượng Quan Liệt, rốt cuộc vết thương mà em gây ra cho anh kinh khủng đến chừng nào?”“Liệt!” Mộ Tuyết ngồi xổm xuống một cách khó nhọc, cô vươn cánh tay ôm lấy mặt của Thượng Quan Liệt: “Là em nè, em là Mộ Tuyết, là Mộ Tuyết mà anh yêu nhất.
Anh có thể trả lời em được không?” Mộ Tuyết tiếp tục gọi Thượng Quan Liệt.“Mộ Tuyết...!Mộ Tuyết...!không cần tôi! Cô ấy không muốn tôi nữa, cô ấy nói...!không bao giờ muốn gặp tôi nữa...”Thượng Quan Liệt không thể không nhắc lại những gì mà Mộ Tuyết đã nói trong phòng bệnh vào buổi chiều.
Mộ Tuyết cảm thấy cực kỳ đau lòng, những lời mà cô nói đã khiến anh tổn thương, làm sao bây giờ đây?"Liệt, em phải làm gì mới có thể mang anh trở lại? Liệt, anh nói cho em biết đi, em nguyện ý làm mọi thứ!"Mộ Tuyết cúi người hôn lên môi của Thượng Quan Liễm, cái lạnh như băng truyền đến từ hơi thở của anh cũng đủ làm cô đông cứng.Đôi môi của Thượng Quan Liệt dần trở nên ấm áp vì nụ hôn của Mộ Tuyết, ánh mắt anh bắt đầu có tiêu điểm trở lại...Thượng Quan Liệt dần nhận ra sự ấm áp của cô và bắt đầu đáp lại nụ hôn đó.
Cả hai tay anh chạm vào Mộ Tuyết, nhưng lúc đang cao trào thì anh đột nhiên dừng lại khi sờ phải bụng của cô.“Không…không…Mộ Tuyết đang mang thai.” Thượng Quan Liệt nhẹ nhàng đẩy Mộ Tuyết ra, tuy nhiên anh vẫn nắm chặt tay của cô.“Liệt!” Mộ Tuyết lại hôn Thượng Quan Liệt một lần nữa, đợi lúc cô bình tĩnh lại rồi mới nói: “Anh có nhận ra em không?”“Mộ Tuyết!” Ánh mắt trong veo của anh nhìn chằm chằm cô“Ôi, trời ơi, cuối cùng anh cũng trả lời em rồi, suýt chút nữa em đã mất anh rồi!” Mộ Tuyết xúc động nhìn anh.“Liệt, chúng ta rời khỏi đây nhé? Em muốn tâm sự với anh, có được không?” Mộ Tuyết hỏi anh bằng giọng điệu vô cùng dịu dàng, chỉ có hai người mới có thể nghe thấy.Thượng Quan Liệt nhúc nhích một lúc mới chịu đứng dậy khỏi cánh tủ, anh cúi người xuống bế Mộ Tuyết đi tới bên giường rồi đặt cô lên đó.
Tuy nhiên, anh vẫn quỳ trước mặt Mộ Tuyết để sờ bụng cô, anh muốn cảm nhận đứa bé.
Mộ Tuyết thấy anh sợ hãi và lo lắng như vậy thì cũng đưa tay trái ra ấn chặt tay anh vào bụng mình, còn tay phải lại vuốt ve gò má của anh.“Anh có cảm nhận được không? Liệt, con của chúng ta đang di chuyển.
Buổi chiều nó đã đá em như vậy đấy, cho nên Moen mới lo lắng chạy tới kiểm tra giúp em.”
/26
|