Bởi Vì Ta Thuộc Về Nhau

Chương 8

/21


Phan đi thẳng vào phòng trong, anh đã đợi Việt 20 phút và "kiên nhẫn" là một tài sản cực kỳ quý giá mà anh luôn sử dụng nó một cách chi li và tiết kiệm nhất có thể. Việt đang loay hoay trước gương trong chiếc quần vải màu ghi, áo sơ mi trắng, trên cổ, Cà vạt còn chưa kịp thắt. Ở dưới giường, vô số quần áo bị ném bừa bãi, cẩu thả. Phan tiến tới một bước nữa:

- Tớ chưa bao giờ thắc mắc về lý do vì sao cậu lại giàu đến thế?

- Cậu bảo gì cơ?

- Hôm nay là chủ nhật, phải không nào? Vậy mà cậu vẫn làm việc, vẫn phải đi họp, hoặc dự hội nghị gì đó? Để tớ thắt cà vạt và tìm áo Comple rồi đi xách cặp cho cậu nhé.

- Chỉ là trời hơi lạnh thôi mà.

- À phải rồi! Trời lạnh quá, cậu nhìn nhiệt kế mà xem, nhiệt độ đã xuống tới 27 độ C rồi cơ đấy. Khủng khiếp thật, khéo tối nay lại có ối kẻ chết cóng vì lạnh mất thôi. Tớ vừa mới ở Châu Phi về ngay tức thì mà bên đó trời đang rất nóng nên tớ vẫn đang mặc áo thun ngắn tay. Cậu có cái áo len cổ lọ nào không? Cho tớ mượn với.

- Thôi cái trò mai mỉa của cậu đi.

- Cậu đang căng thẳng đấy.

- Ai? Tớ ấy à? Cậu thật biết đùa. Tớ chưa bao giờ biết căng thẳng là gì?

- À! Dĩ nhiên, điều này thì tớ buộc phải đồng ý với cậu. Vì cậu chưa biết căng thẳng là gì nên cậu có nhận ra là mình đang căng thẳng đâu? Hôm nay tụi mình đi chơi với Hạnh và Thảo, chứ không phải với các cô 9X "xì tin" của cậu. Hay là cậu nghĩ bọn tớ đang tháp tùng cậu đi dự hội nghị quốc gia? Làm ơn đi, làm ơn gắn giùm tớ cái gọi là "nụ cười" lên môi của cậu đi nào. Cậu căng thẳng cứ như là anh chàng mới lớn hẹn hò lần đầu ấy. Nhân tiện, tớ nhắc với cậu là số cô cậu yêu có thể thành lập được một tiểu đoàn "chiến sỹ phòng không" rồi đấy nhé, và, Hạnh là người mà cậu không thể tán tỉnh được.

- Phan cố ý nhấn mạnh từ "không thể tán tỉnh" - Nhanh lên, đàn ông chỉ có quyền chờ đợi chứ không có quyền bắt phụ nữ chờ đợi.

- Cậu bớt điên đi được không? Hoặc là cậu giúp tớ, hoặc là cậu đi ra ngoài và kiếm cái gì đó tống vào miệng để nó bớt lảm nhảm những điều vớ vẩn làm phiền tớ, được chứ?

- Đấy là do cậu khiêu khích trước đấy nhé.

Phan bước lại gần, anh giật mạnh cái cà vạt ra khỏi cổ Việt, rồi không nói một lời, anh cởi cúc chiếc áo sơ mi một cách thô bạo. Phan chọn chiếc áo phông màu đỏ có in hình anh chàng ca sỹ chính trong ban nhạc Rocks The Wall với mái tóc cột túm và râu ria xồm xoàm đang phồng mang trợn mắt rồi tròng nó lên đầu Việt. Trong khi Việt loay hoay với cái áo thì Phan nhấn vào tay anh một chiếc quần Jeans màu xanh được mài bạc phếch trông rất bụi bặm. Và nhân lúc anh bạn đang thay đồ, Phan vơ lấy đống quần áo còn lại và tống hết nó vào tủ. Điện thoại của Phan đang rung lên ầm ầm, nhạc chuông phát ra giai điệu bài hát được dành riêng cho cuộc gọi của Thảo, có vẻ như cô cũng đang cạn sạch kiên nhẫn với cả hai.

Hạnh đặt ba lô xuống bãi cỏ ven sông, gió thổi lồng lộng khiến đám lau, sậy bên bờ sông ngả nghiêng xao xác. Hòa trong tiếng xào xạc của gió thổi, là tiếng sóng vỗ vào bờ nghe ì oạp. Hạnh phóng tầm mắt ra xa, phù sa ven sông Hồng màu mỡ bồi đắp cho những cánh đồng rộng bát ngát và cây cỏ xanh mướt. Điểm xuyến lên đó là những bụi hoa dại, đủ màu sắc, khiến tất cả trông như một bức tranh phong cảnh đồng quê tuyệt đẹp. Xa tít phía bên kia, chiếc cầu Vĩnh Tuy nối hai bên bờ sông đang xây dựng dở, vạch lên đường chân trời một vòng cung màu xám. Hạnh không thể ngờ được là giữa lòng Hà Nội lại có một vùng không gian thơ mộng và thôn dã như vậy. Chợt có tiếng phì phò thở hổn hển của Việt vang lên phía sau khiến Hạnh giật mình, vội bỏ Ba lô xuống và chạy tới phụ một tay với Việt. Bãi đất này thật là thơ mộng, nhưng chỉ với con người, chứ hai em Vespa thì chịu không nổi bởi sự gồ ghề và những dốc cao gần như thẳng đứng của bờ đê. Khiến cho họ phải tắt máy để đẩy, "hai em xinh tươi đỏng đảnh quá" Thảo vừa thở vừa nói trong khi hai chàng trai chỉ biết cười trừ.

"Thật tuyện vời, phải không ạ?", Thảo vừa hỏi vừa nhắm mắt mơ màng khi những làn gió se lạnh vuốt ve trên khuôn mặt và mái tóc. Cô giang cả hai tay ra, thả hồn như đang muốn bay lên. Việt cầm máy chụp lia lịa, còn Phan thì quay qua Hạnh:

- Chỗ này đẹp quá nhỉ? Thật tuyệt vời.

- Phải! Quá đẹp. - Hạnh trả lời, mắt cô nhắm hờ, mơ màng tận hưởng hương vị của cánh đồng - Em chưa từng thấy chỗ nào tuyệt vời hơn chỗ này.

- Em hơi chủ quan khi nói thế đấy nhé. Anh biết một chỗ còn tuyệt vời hơn, em đã ra biển Cửa Lò bao giờ chưa?

- Nhà em ở thành phố Biển - Hạnh trả lời - và biển chiều thu cũng khá đẹp.

- Đó là vì em chưa ra biển Cửa Lò vào mùa đông, nếu em đã đến đấy, em sẽ thấy câu trả lời của mình phải là: Biển mùa đông trông tuyệt đẹp. Anh đã từng ở đó vào mùa đông, bãi biển vắng tanh, tưởng như chỉ có mình em với biển, với những hàng Phi Lao xao xác, với những cơn sóng bạc đầu. Biển mùa đông luôn có những cơn gió thổi rất mạnh, nhưng không quá lạnh, gió biển bao giờ cũng ấm, và mặn mòi mùi đặc trưng của biển.

- Anh biết nhiều quá nhỉ, những gì anh nói nghe thật là thơ mộng.

- Em sẽ nhận ra điều đó khi em yêu biển.

- Bởi vì hắn ta hay lang thang thì có. - Việt chen ngang - Ngày xưa hồi còn sinh viên, nghèo rớt mùng tơi, thế mà tháng nào tụi anh cũng nhịn ăn dành dụm tiền để lang thang đi đâu đó một vài ngày. Anh thích chụp ảnh, còn Phan thì thích ngắm cảnh.

- Và làm thơ con Cóc nữa, - Thảo cũng góp phần - Kiểu như: Mùa thu là cả một mùa hanh, mây ở trên cao quả ở cành, lúc ở đồng tỏi và lúc ở, đồng hành và lúc ở đồng chanh

...

- Này, đừng vu oan cho kẻ ... xấu - Phan nhăn mặt trong khi tất cả cùng cười vang - tài năng cỡ đó thì anh không dám, làm được thơ đòi hỏi sự tìm tòi sáng tạo, trí tưởng tượng và lãng mạn.

- Lãng mạn như biển mùa đông chẳng hạn, phải không anh? - Lại là tiếng của Thảo - em cũng rất yêu biển mùa đông.

-Tò mò quá, nhất định ngày nào đó em sẽ ra biển mùa đông, em muốn biết biển mùa đông thú vị tới cỡ nào, vì dù nhà em ở gần biển, em vẫn chưa khi nào ra biển vào mùa đông.

- Vậy thì một ngày nào đó cả bốn chúng ta cùng ra biển vào mùa đông - Việt hưởng ứng lời của Hạnh - Anh cũng tò mò không kém gì em đâu.

- Coi như đã thỏa thuận nhé - Bốn bàn tay chụm vào nhau rồi hất lên trời - không phải đợi đâu xa, Noel này được chứ?

- Đã thỏa thuận rồi nhé!

Tháng mười một dần đi qua với những hạt nắng cuối mùa mỏng manh yếu ớt, cố luồn lách qua những đám mây xám xịt trôi lững thững trên bầu trời. Ánh mặt trời cố chiếu những hạt nắng vàng lợt lên những cụm hoa Sữa cuối mùa lẻ loi trên tán lá. Trong không gian, cố gắng lắm người ta mới cảm nhận được chút hương thơm hoa Sữa cuối vụ. Mùi thơm không còn nồng nàn, đặc quánh như trước nữa, nhưng chính thứ hương thơm có vẻ như rất nhạt kia lại mới chính là nét quyến rũ nhất của hoa Sữa. Thứ hương thơm nhẹ nhàng, mơ hồ, vảng vất đâu đó khiến cho con người ta phải kiếm tìm, phải nuối tiếc, như nuối tiếc những ngày đẹp nhất trong năm đã dần qua đi. Để dành chỗ cho sự lạnh lẽo, buồn bã và những cơn mưa phùn không biết khi nào ngưng của mùa đông. Mùa đông, đối với một số người, chỉ là mùa của sự lạnh lẽo và buồn bã. Nhưng nếu nhìn vào gương mặt của Phan lúc này, khi anh đang ngồi chống cắm nhìn những cơm mưa phùn lất phất rơi bên cửa sổ quán Cafe quen thuộc, hẳn người ta sẽ nghĩ rằng mùa đông xứ bắc vẫn còn dễ chịu chán.

Việt ngồi xuống ghế, chỗ 7, 8 năm nay anh vẫn thường ngồi, đối diện với Phan.

- Thảo đâu mà ngồi vêu mõm thế này? Thơ thẩn nhìn xuống đường làm gì? Nhớ lại thời sinh viên hả? Hay nhớ tớ?

- Đi thực tập, về Nghệ An rồi.

- Thực tập hả? Sao lại về quê? Thực tập thì ở đâu mà chẳng được? Sao không đến chỗ tớ?

- Ba cô ấy bắt về - Phan khẽ thở dài, lơ đãng khuấy thìa thật mạnh khiến ly Cafe nâu trước mặt bắt đầu sủi đầy bọt - những 10 tuần.

- À! Cái ông "không đội trời chung" với nhà cậu ấy hả?

- Cái gì mà không đội trời chung? Cậu đừng ăn nói linh tinh.

- Không phải nhà Thảo ở bên kia sông à?

- Ừ! Thì ở bên kia sông.

- Không phải là ở quê cậu, những người ở hai bên bờ sông nghĩa là ở hai bên bờ chiến tuyến khác nhau à?

- Ừ! Đúng, nhưng nhà tớ với nhà Thảo đâu phải không đội trời chung?

- Không vậy thì sao hai nhà không thèm nhìn mặt nhau? Sao cậu và Thảo lại không dám công khai chuyện tình cảm của mình? Tớ đoán không phải vì các cậu đang đóng bộ phim mang tên "chuyện tình ở ... CIA" đấy chứ?

Phan uống một hơi cạn nửa ly cafe của mình:

- Chuyện người lớn, tớ cũng không rõ ngày xưa hai bên bờ thế nào? Nhưng một ngày nào đó tớ sẽ phải sang nói chuyện với ông ấy, về chuyện của chúng tớ.

- Nhớ cho tớ đi cùng nhé.

- Chi vậy?

- Thì để che ô cho cậu, chứ để ông ấy đổ cả xô nước rửa bát vào đầu thì chả thích thú gì đâu. Ha ha ... - Việt cười to sáng khoái.

- Lâu lắm cậu không đi tắm biển nhỉ? - giọng của Phan có hơi hướng của sự bực bội, nhưng Việt không quan tâm.

- Cậu hỏi làm gì? Không phải là ông bố vợ tương lai của cậu mới mở cửa hàng bán ô trên bờ biển đấy chứ?

- Không! Thì tớ nghĩ lâu lắm cậu không đi tắm biển ấy mà, nên giờ trông cậu cứ thiêu thiếu muối thế nào ấy. Nhạt nhẽo quá.

- À! Cậu được lắm, dám chơi tớ hả? Tớ đang lo cho cậu lắm đấy chứ, không thấy à?

- Chà! Đừng làm tớ khóc thét lên vì cảm động nhé, trời đang khóc cũng quá đủ rồi kia kìa? Mới đầu đông mà đã mưa khiếp quá .

- Vậy mới là Hà Nội, anh bạn ngố thân mến ạ! Đã tháng 11 rồi đấy, và tớ lại bắt đầu một cuộc du lịch vòng quanh xứ bắc. Thông lệ hàng năm.

- Tớ tưởng cậu mới đi hồi tháng sáu, thì tháng 12 mới lại bắt đầu cuộc kiểm tra các Phòng khám chứ?

- Ừ! năm nay hơi khác, công việc cuối năm sẽ bận lắm, với lại tớ có việc gấp nên tớ quyết định đi kiểm tra sớm hơn. Tám phòng khám, vậy là sẽ mất khoảng hai tuần - Việt mỉm cười, vẻ tinh quái - cậu ở nhà ngoan nhé, đừng khóc nhè.

- Ôi! Tớ sẽ nhớ cậu đến chết mất - Phan cũng không kém, giọng anh kéo dài ra.

- Cậu nhớ tớ mà lại cứ mải nhìn theo cô nào đi dưới đường thế hả? Ghê thật, Thảo mới đi có mấy hôm.

- Cô ấy mặc áo đỏ.

- À! Phải rồi, cậu luôn bị các cô áo đỏ xỏ mũi nhỉ?

- Hút hồn chứ?

- Có vẻ như, - Việt cố tình làm lơ - việc bắt cậu cưỡng lại sự quyến rũ của những cái áo đỏ là một cực hình nhỉ?

- Một nhiệm vụ bất khả thi - Phan đính chính.

- Tớ phân vân không biết nên hỏi cậu câu này không? Cậu không trách tớ tò mò chứ? Cậu cũng yêu Thảo vì cô ấy hay mặc áo đỏ à?

- Thì cậu đã hỏi rồi đấy thôi? Thực ra cô ấy thích màu xanh, cậu từng thấy cô ấy mặc áo đỏ rồi à?

- Cậu thích các cô áo đỏ, nhưng lại yêu một cô gái thích màu xanh? Thú vị đấy chứ?

- Thật ra ban đầu cô ấy còn bị dị ứng với Chloramine B cơ. Nhưng giữa yêu và thích là hai điều hoàn toàn khác nhau. Phải không nào?

- Ừ! "Yêu" chỉ có ba, trong khi "thích" lại có tới những năm chữ cái.

- "Đồ hâm" là một từ ghép có năm chữ cái, nhưng tách riêng ra thì từ "hâm" cũng chỉ có ba chữ cái thôi.

- Cậu quá đáng thật đấy, tớ sắp đi xa những hai tuần, vậy mà cậu vẫn chửi rủa tớ không tiếc lời như thế à? Cậu phải có một cử chỉ gì đó chứng tỏ cậu yêu quý tớ chứ?

- Tớ có một danh sách dài khoảng vài chục trang giấy liệt kê các thứ cậu có thể mua làm quà cho tớ. Điều đó đã làm cho cậu thấy sự yêu quý của tớ chưa?

- Quá đủ rồi, đến lượt tớ thấy cảm động đây này. Tớ sẽ bảo Hạnh đưa về cho cậu, cô ấy sẽ về sớm hơn tớ.

Phan ngước mắt lên, anh thả hạt Hướng Dương vừa cầm trong tay xuống đĩa.

- Cái gì? Sao lại có Hạnh ở đây?

- Thì nhà cô ấy có chuyện gì đó, cô ấy xin nghỉ phép mấy hôm để về quê. - Việt nhún vai - Đằng nào thì tớ cũng về kiểm tra phòng khám ở Hải Phòng, nhân tiện cho cô ấy đi nhờ luôn.

- Nhà cô ấy có việc gì?

- Hình như mẹ cô ấy nằm viện, cô ấy không chịu nói rõ.

- Sao cậu không hỏi kỹ hơn?

- Cậu thừa biết mà, nếu cô ấy chịu nói thì đâu phải là cô ấy nữa, phải không nào?

Phan nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn mưa, bầu trời tối sầm, xám xịt một màu mây. Những giọt nước mưa rơi xuống bên bậu cửa sổ quan café nghe tí tách. Dưới phố, dòng người qua lại cũng thưa thớt như những nụ cười trên môi Phan lúc này. Anh quay lại.

- Vậy là chỉ còn mỗi tớ, và Hà Nội.

- Và những cơn mưa nữa chứ - Việt mỉm cười - Cậu đầy bạn, lo gì. Hoặc nếu thấy buồn, thì rủ Phương Thùy đi uống Cafe, cô ấy nói chuyện khá thú vị.

- Cậu thật vui tính. Nếu cô ta hết coi thường những gã nhà quê như tớ, thì Hà Nội đâu có mưa dữ vậy?

- Cậu này, Thùy đâu có tệ đến vậy?

- Cậu thì đâu có bao giờ quen ai tên là "tệ", phải không nào?

- Ừ! Nhưng mà tớ lại quen cậu, bất hạnh chưa? Nói tới Thùy, tớ không tài nào gọi cho cô ấy được, tớ cần dặn cô ấy mấy việc, thế mà cô ta lại tắt máy mới điên chứ

/21

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status