Sau khi hẹn chạy bộ thất bại, Hạ Nguyên lại thành công ở nhà hai ngày, số bước được hiển thị bởi vòng đeo tay thể thao, tổng cộng không vượt quá hai trăm, lần nữa lót đế ở trong vòng bạn bè*. Xét cho cùng con đường dài nhất mà cô đi, là từ phòng ngủ đi đến cửa phòng khách, lấy cơm hộp và chuyển phát nhanh.
*Vòng bạn bè là WeChat
Sáng hôm nay, cô nhận được tin nhắn của Tằng Tuyết.
—— Sư muội, muốn đi leo núi không?
Hạ Nguyên nhìn cuốn lịch trên bàn, mới biết được hôm nay là cuối tuần.
Leo núi là chuyện không thể nào, đặc biệt là cùng Tằng Tuyết, chờ cô ấy leo lên đến đỉnh núi, phỏng chừng bản thân cô chỉ vừa qua khỏi chân núi.
Cô tìm một cái cớ để trả lời: Không được, hôm nay em còn một bản thảo cần phải viết.
Tằng Tuyết trả lời lại rất nhanh: Thứ bảy còn phải viết bản thảo à, xem ra sáng tác ở nhà cũng không thoải mái nhỉ! Hẹn lần sau vậy.
Hạ Nguyên: Vâng, chúc sư tỷ đi chơi vui vẻ!
Thật ra cô rất ngạc nhiên khi Tằng Tuyết không gặp mấy năm, mà vừa về nước đã mời cô đi leo núi. Trên thực tế, vì niên cấp của cả hai hơn kém nhau ba bậc, lúc còn đi học đó, cũng không quá thân, mấy năm nay thỉnh thoảng cũng tán gẫu với nhau trong vòng bạn bè.
Cô chỉ có thể quy kết với việc vừa gặp nhau vào hai ngày trước.
Trả lời tin nhắn của Tằng Tuyết, Hạ Nguyên mới nhớ ra, rằng mình thật sự có một bản thảo cần giao, cô vội vàng rửa mặt và tùy tiện ăn chút đồ ăn vặt, rồi bắt đầu ngồi vào bàn làm việc viết bản thảo.
Sau khi viết xong đã là giữa trưa, cô mở tủ lạnh ra thì thấy, những ô vuông vốn tràn đầy đồ ăn đó, đã rỗng tuếch. Cơm trưa có thể gọi cơm hộp, nhưng trái cây và sữa chua gì đó cô vẫn quen đi siêu thị để chọn mua.
Cô không thể không thay quần áo và đi ra ngoài.
Có một chuỗi siêu thị lớn gần tiểu khu, đi bộ mất gần hai mươi phút, nhưng một chuyến đi hai mươi phút, đi qua đi lại là gần một tiếng, đối với một trạch nữ mà nói, có thể xem như là lặn lội đường xa.
Vì thế khi Hạ Nguyên đi ra khỏi tiểu khu, sau khi nhìn thấy cửa của một siêu thị nhỏ, cô đã thay đổi ý định xá xa cầu gần.
Vì mấy ngày hạnh phúc tiếp theo của cuộc sống phì trạch, cô đã mua hai túi thức ăn dự trữ lớn.
Hậu quả là đồ quá nặng, lộ trình chưa đến năm phút ngắn ngủi, vẫn chưa đi đến nơi ở, đã mệt đứt hơi.
Thật vất vả mới bước vào đến khu chung cư, thấy cánh cửa thang máy phía trước sắp đóng lại, cô vừa hét to “Đợi đã”, vừa triệu tập tất cả những bộ phận trên người và chạy về phía trước.
Chẳng qua người bên trong dường như không có ý định chờ cô, nên cô chỉ có thể trơ mắt nhìn cánh cửa thang máy đóng lại.
Chầu lăn lộn này đã đủ để cho cô phải thở hồng hộc, cô đặt túi mua hàng xuống chân, nhìn con số hiển thị phía trên thang máy, có chút buồn bực mà bĩu môi.
Rõ ràng lúc nãy cô thấy có người vào thang máy, giọng của cô lại to như thế, cô không tin người đó không nghe thấy được.
Các mối quan hệ tiểu khu trong thành phố đúng là lạnh nhạt mà!
Có điều nói lại, cô đã sống trong khu chung cư cao tầng này gần một năm, nhưng thật sự là không quen biết bất cứ người hàng xóm nào.
Về đến nhà, tùy tiện ăn một ít thức ăn, vẫn chưa tiêu hóa xong, nên Hạ Nguyên bắt đầu bước vào hoạt động xa xỉ nhất của người thành thị —— ngủ trưa.
Cô nằm lên ghế sô pha, cầm lấy điện thoại, mở vòng bạn bè lên, thấy bài viết mới nhất là từ Tằng Tuyết.
Chính là chín bức ảnh chụp leo núi ngày hôm nay, cùng với một câu: Cách ba năm sau khi leo núi Vân Sơn, một hơi đến đỉnh núi, toàn thân thật thoải mái!
Chín bức ảnh, hầu hết đều là chụp phong cảnh đẹp, còn lại là hai tấm tự sướng, một tấm là của chính cô ấy, trán cô ấy đẫm mồ hôi, hai má đỏ ửng, hai mắt có thần.
Có lẽ là thường xuyên vận động ngoài trời, nên làn da của cô ấy không tính là trắng, nhưng ngũ quan rất tươi đẹp, cả người đều có một loại thần thái khỏe mạnh.
Đứng giữa đám đông, không cần phải nói, cũng đủ để tỏa sáng.
Một tấm khác là ảnh chụp của cô ấy cùng một chàng trai trẻ, chàng trai này không phải ai khác, mà là Dư Cẩm Niên. Cả hai nở một nụ cười rạng rỡ trước ống kính.
Mặc dù cũng không thân mật lắm, nhưng giữa cả hai bất cứ là từ diện mạo hay là biểu hiện, đều có một kiểu hài hòa không cần nhiều lời.
Vì cô với hai người này học cùng trường, nên tất nhiên vòng xã giao trên WeChat cũng có chút ít trùng hợp.
Tằng Tuyết đăng lên vòng bạn bè chỉ mới vài phút, cô đã thấy có vài người quen vào bình luận.
Trong đó có một sư tỷ để lại lời nhắn ở dưới: Hai cậu quen nhau lại rồi à?
Tằng Tuyết không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ đáp lại bằng một biểu tượng đầu chó.
Khi Hạ Nguyên có chút mất mát mà chuẩn bị rời khỏi, thì vừa khéo nhìn thấy Dư Cẩm Niên cũng bình luận như vậy.
Vì thế cô lại càng thêm mất mát.
Cô không thể không thừa nhận, Tằng Tuyết và Dư Cẩm Niên bất kể là từ phương diện nào cũng đều rất xứng đôi, kiểu xứng đôi này giống như duyên trời tác hợp, khiến cô cảm nhận được tâm tư của mình về điểm này, có một cảm giác xấu hổ không thể miêu tả.
Nhưng cô vẫn rất may mắn, vì ngày hôm đó những lời muốn nói vẫn chưa kịp nói ra.
Tất nhiên, cô chưa bao giờ ghét Tằng Tuyết, cô giống như hầu hết các cô gái, chỉ biết ghen tị với một cô gái như vậy.
Ghen tị vì cô ấy có được khuôn mặt xinh đẹp, dáng người duyên dáng, tính cách thoải mái, có nhiều sở thích, cũng có một cuộc sống muôn màu, cùng với một công việc xuất sắc.
Cho nên năm đó, khi cô biết được Tằng Tuyết là bạn gái của Dư Cẩm Niên, cô đã ngay lập tức loại bỏ những cảm xúc vừa xuất hiện.
Cho đến khi hai người chia tay, cô và Dư Cẩm Niên càng đi càng gần, những suy nghĩ đó mới lại xuất hiện.
Còn bản thân cô thì sao? Nếu năm đó không phải vì ơn tri ngộ(1) của Dư Cẩm Niên, có thể cô cũng chỉ sống trong một mẫu ba phân điền(2)của mình, chỉ viết để tự giải trí, một câu chuyện cổ tích mà không ai biết.
(1)Có duyên quen biết hiểu nhau, hậu ái có thêm ân tình.
(2)Gần giống với sống trong cái vỏ của mình
Sau khi tốt nghiệp, cô sợ áp lực và cũng không thích tính cạnh tranh, nên tám chín phần sự lựa chọn là trở về bên cạnh ba mẹ, theo sự sắp xếp của bọn họ, vào một đơn vị nhàn nhã ăn no rồi chờ chết, và nhận ba hoặc bốn ngàn tiền lương hàng tháng.
Chờ đến tuổi rồi, sẽ gặp được một người đàn ông không cao, không đẹp trai và cầm trong tay bát cơm sắt*, kết hôn, sinh con và sống đến hết đời.
*cụm từ chỉ công việc ở cơ quan nhà nước
Chính Dư Cẩm Niên đã để cô có thể biến sở thích của mình thành sự nghiệp, kiếm được thu nhập phong phú, thậm chí tuổi còn trẻ là có thể tự mình mua được một căn hộ nhỏ.
Vì vậy có đôi khi cô cũng đã từng nghi ngờ, tình yêu của cô dành cho Dư Cẩm Niên mấy năm nay, có phải thật sự là vì không có gì để báo đáp cái ơn tri ngộ này hay không.
Sau một lúc miên man suy nghĩ, Hạ Nguyên quyết định để mọi thứ thuận theo tự nhiên, không suy nghĩ gì nữa, sau đó cắm đầu vào một trò chơi trên điện thoại mà trạch nữ yêu tha thiết.
Ngủ thiếp đi từ lúc nào, cô cũng không nhớ, thức dậy lần nữa, bầu trời bên ngoài đã tối om.
Cô đứng dậy vươn vai, rồi đi đến tủ lạnh kiếm thức ăn.
Hai phút sau, cô bưng một hộp mì ăn liền và một lon coca, đi ra ban công và ngồi xuống.
Đối với một trạch nữ mà nói, ra đến ban công, đã xem như là khu vực bên ngoài, ăn trên ban công, tương đương với một buổi dã ngoại.
Cô mở lon coca ra, thừa dịp vẫn còn đang nổi bọt, cô nhắm mắt và ngẩng đầu lên rót một ngụm Phì Trạch Khoái Nhạc Thủy* này xuống.
*Là một tên gọi khác của coca bên Trung Quốc, thường dành cho dân "trạch". Tên tiếng anh là "Fat happy water"
Mở mắt ra lần nữa, ánh mắt cô vô tình dừng lại ở ban công bên cạnh.
Cô chuyển đến đã gần một năm, nhưng bên cạnh vẫn không có người sống, khi nhìn thấy ánh đèn từ cửa sổ sát đất, cô không khỏi ngạc nhiên.
Có người vừa chuyển đến à? Cô nghĩ thầm.
Chẳng qua sự tò mò này cũng chỉ kéo dài một lúc.
Xét cho cùng, trong một thành phố tràn ngập con người muôn hình muôn vẻ này, tiểu khu cũng không phải một cách xã giao rất đáng tin cậy, đặc biệt là đối với phụ nữ sống một mình.
Vì buổi chiều đã ngủ một giấc dài, nên buổi tối cô cũng không buồn ngủ, lên mạng chơi đến nửa đêm mới ngủ tiếp.
Hạ Nguyên vốn định ngủ đến giữa trưa, nhưng sáng sớm đã bị tin nhắn từ điện thoại liên tục đến đánh thức.
Lúc này cô mới nhớ ra mình đã quên tắt điện thoại trước khi đi ngủ, cô chạm vào điện thoại, mở đôi mắt mơ màng ra thì thấy, là phát tiểu Giang Mạc Ngữ gửi đến.
—— Bánh Trôi, dậy mau!
—— Mặt trời chiếu đến mông rồi!
—— Trả lời lại mình nhanh lên, mình có chuyện quan trọng muốn hỏi cậu.
Giang Mạc Ngữ là người bạn tốt nhất của cô từ khi còn nhỏ đến giờ, hai gia đình sống trong cùng một tiểu khu, tiểu học, sơ trung, cao trung đều học cùng lớp, cho đến khi học đại học mới tách ra.
Mặc dù Hạ Nguyên không về nhà sau khi tốt nghiệp đã mấy năm nay, nhưng chị em tốt cách nhau hai thành phố, cũng không vì thời gian và khoảng cách, mà làm cho mối quan hệ mờ dần.
Chỉ là……
Tối qua ba giờ cô mới ngủ, Hạ Nguyên nhìn đồng hồ, chỉ vừa qua 8 giờ, cô cũng lười đánh chữ, nên trực tiếp trả lời bằng giọng nói: “Mới sáng sớm, cậu làm gì vậy hả?”
Giang Mạc Ngữ: “Mình còn phải đi làm, còn mới sáng sớm thôi à? Thế nào cậu cũng phải đâm vào trái tim chó đi làm lương tháng bốn ngàn này của mình sao?”
Hạ Nguyên: “Cậu có việc mau nói có rắm mau thả, tối qua mình viết bản thảo đến ba giờ sáng mới ngủ, nói xong mình sẽ ngủ tiếp.”
“Viết bản thảo đến ba giờ sáng? Mình tin cậu chắc, cậu cũng sẽ lừa biên tập viên bị cậu lôi kéo bằng lời này.”
Hạ Nguyên: “……”
Được rồi, chỉ có Giang Mạc Ngữ hiểu cô.
“Mình xin cậu đó nói nhanh lên đi!”
Cuối cùng Giang Mạc Ngữ cũng đi vào chủ đề chính: “Tiểu khu nơi cậu sống có phải gọi là Riverside Family không?”
“Đúng vậy!”
“Là như này, tháng trước anh của mình từ nước ngoài trở về Giang Thành, hai ngày trước vừa dọn về nhà mới. Sáng nay mẹ phái mình chuyển phát nhanh cho anh ta hai thùng đồ ăn lớn. Mình gửi chuyển phát nhanh xong thì bỗng nhớ ra, dường như đã từng nghe cậu nói nơi cậu sống cũng gọi là Riverside Family. Đồ ăn nhiều như vậy một mình anh ta chắc chắn ăn sẽ không hết, mình gửi địa chỉ của anh ta cho cậu, đến lúc đó cậu qua chỗ anh ta lấy một ít, để không bị lãng phí.”
“Không cần.” Hạ Nguyên vẫn chưa thể nào tỉnh táo.
Nhưng Giang Mạc Ngữ hoàn toàn không quan tâm đến lời từ chối của cô, nói xong lập tức gửi địa chỉ qua.
—— 1203 tòa nhà 10, Riverside Family.
Hạ Nguyên quét mắt nhìn địa chỉ trên điện thoại, đầu óc lập tức tỉnh táo bảy tám phần.
Vì căn hộ này của Hạ Nguyên, thật trùng hợp lại là 1202 tòa nhà 10. Nói cách khác ánh đèn bên cạnh vào tối qua, hàng xóm mới vào sống chính là anh trai Giang Tích Ngôn của Giang Mạc Ngữ.
Đã mấy năm nay cô chưa gặp vị anh trai này của phát tiểu, nhưng không thể không cố gắng lục tìm ký ức, dáng vẻ của Giang Tích Ngôn lập tức xuất hiện hoàn hoàn chỉnh chỉnh thanh thanh tích tích trong đầu cô.
Xét cho cùng, cô cũng quen biết Giang Tích Ngôn một thời gian, cũng như Giang Mạc Ngữ vậy —— mặc dù từ nhỏ đến lớn, gần như chưa bao giờ nói chuyện qua.
Giang Mạc Ngữ lại gửi ghi âm giọng nói đến, giọng điệu đầy oán giận: “Cũng không biết tại sao anh mình ở nước ngoài sống tốt như thế, mà lại phải quay về? Anh ta mà trở về, những tháng ngày buồn bã của mình lại xuất hiện. Hai ngày nay hở mình làm sai một chút hay lười biếng một chút, là lập tức bị ba mẹ mình chỉ vào ót mà mắng, nói gì mà mày nhìn anh mày đi anh mày như thế này như thế kia, bây giờ người ta tự gây dựng sự nghiệp, thành lập một công ty quỹ quốc gia, mày còn ở nhà ăn bám ba mẹ blah blah. Vốn anh ta ra nước ngoài, mình thật vất vả mới sống được vài ngày yên ổn, nào ngờ một sớm trở lại trước giải phóng, đánh thức cơn ác mộng của mình.”
Hạ Nguyên nói: “Ai bảo cậu có một ông anh lợi hại như thế chứ!”
Giang Mạc Ngữ: “Đừng nói nữa, lúc trước mẹ mình nói bà ấy muốn có một tiểu áo bông tri kỷ, dù vi phạm kế hoạch hoá gia đình cũng phải hạ sinh ra mình. Nào dự đoán được hóa ra là để làm nền cho anh mình. Có điều theo mình thấy, anh mình ở bên ngoài nhiều năm như vậy, ai biết anh ta đang làm gì, cái công ty đó của anh ta gọi là gì mà Khoa Kỹ Ngôn Hành, cũng dễ nghe, nhưng không chừng chỉ là cái bao da của công ty thôi!”
Hạ Nguyên vốn định nói rằng là cậu đang ghen ghét, nhưng bỗng đầu óc chợt lóe, theo bản năng hỏi: “Cậu nói là Khoa Kỹ Ngôn Hành ư?”
Giang Mạc Ngữ nói: “Đúng vậy! Anh mình cùng bạn của anh ta gây dựng sự nghiệp và thành lập công ty tên này, nói là dọn từ Mỹ về, cậu ở Giang Thành vậy có từng nghe nói đến chưa?”
Nếu nói lúc nãy Hạ Nguyên chỉ tỉnh táo được bảy tám phần, thì bây giờ cô như bị tạt gáo nước lạnh, đã hoàn toàn tỉnh táo.
Cô không quên, tấm danh thiếp bị cô ném vào thùng rác hai ngày trước, ở trên được viết —— Khoa Kỹ Ngôn Hành, Giang Tích Ngôn.
Tên công ty có thể giống nhau, tên người cũng có thể trùng tên.
Nhưng tên công ty và họ tên người đều giống nhau như đúc, cô sẽ không khờ dại mà cho rằng, người cô cưỡng hôn vào đêm đó không có chút quan hệ nào với anh trai của phát tiểu, chẳng qua chỉ là trùng tên mà thôi.
Trời ơi! Thế nhưng là Giang Tích Ngôn!!!
Editor: Lạc Lạc
*Vòng bạn bè là WeChat
Sáng hôm nay, cô nhận được tin nhắn của Tằng Tuyết.
—— Sư muội, muốn đi leo núi không?
Hạ Nguyên nhìn cuốn lịch trên bàn, mới biết được hôm nay là cuối tuần.
Leo núi là chuyện không thể nào, đặc biệt là cùng Tằng Tuyết, chờ cô ấy leo lên đến đỉnh núi, phỏng chừng bản thân cô chỉ vừa qua khỏi chân núi.
Cô tìm một cái cớ để trả lời: Không được, hôm nay em còn một bản thảo cần phải viết.
Tằng Tuyết trả lời lại rất nhanh: Thứ bảy còn phải viết bản thảo à, xem ra sáng tác ở nhà cũng không thoải mái nhỉ! Hẹn lần sau vậy.
Hạ Nguyên: Vâng, chúc sư tỷ đi chơi vui vẻ!
Thật ra cô rất ngạc nhiên khi Tằng Tuyết không gặp mấy năm, mà vừa về nước đã mời cô đi leo núi. Trên thực tế, vì niên cấp của cả hai hơn kém nhau ba bậc, lúc còn đi học đó, cũng không quá thân, mấy năm nay thỉnh thoảng cũng tán gẫu với nhau trong vòng bạn bè.
Cô chỉ có thể quy kết với việc vừa gặp nhau vào hai ngày trước.
Trả lời tin nhắn của Tằng Tuyết, Hạ Nguyên mới nhớ ra, rằng mình thật sự có một bản thảo cần giao, cô vội vàng rửa mặt và tùy tiện ăn chút đồ ăn vặt, rồi bắt đầu ngồi vào bàn làm việc viết bản thảo.
Sau khi viết xong đã là giữa trưa, cô mở tủ lạnh ra thì thấy, những ô vuông vốn tràn đầy đồ ăn đó, đã rỗng tuếch. Cơm trưa có thể gọi cơm hộp, nhưng trái cây và sữa chua gì đó cô vẫn quen đi siêu thị để chọn mua.
Cô không thể không thay quần áo và đi ra ngoài.
Có một chuỗi siêu thị lớn gần tiểu khu, đi bộ mất gần hai mươi phút, nhưng một chuyến đi hai mươi phút, đi qua đi lại là gần một tiếng, đối với một trạch nữ mà nói, có thể xem như là lặn lội đường xa.
Vì thế khi Hạ Nguyên đi ra khỏi tiểu khu, sau khi nhìn thấy cửa của một siêu thị nhỏ, cô đã thay đổi ý định xá xa cầu gần.
Vì mấy ngày hạnh phúc tiếp theo của cuộc sống phì trạch, cô đã mua hai túi thức ăn dự trữ lớn.
Hậu quả là đồ quá nặng, lộ trình chưa đến năm phút ngắn ngủi, vẫn chưa đi đến nơi ở, đã mệt đứt hơi.
Thật vất vả mới bước vào đến khu chung cư, thấy cánh cửa thang máy phía trước sắp đóng lại, cô vừa hét to “Đợi đã”, vừa triệu tập tất cả những bộ phận trên người và chạy về phía trước.
Chẳng qua người bên trong dường như không có ý định chờ cô, nên cô chỉ có thể trơ mắt nhìn cánh cửa thang máy đóng lại.
Chầu lăn lộn này đã đủ để cho cô phải thở hồng hộc, cô đặt túi mua hàng xuống chân, nhìn con số hiển thị phía trên thang máy, có chút buồn bực mà bĩu môi.
Rõ ràng lúc nãy cô thấy có người vào thang máy, giọng của cô lại to như thế, cô không tin người đó không nghe thấy được.
Các mối quan hệ tiểu khu trong thành phố đúng là lạnh nhạt mà!
Có điều nói lại, cô đã sống trong khu chung cư cao tầng này gần một năm, nhưng thật sự là không quen biết bất cứ người hàng xóm nào.
Về đến nhà, tùy tiện ăn một ít thức ăn, vẫn chưa tiêu hóa xong, nên Hạ Nguyên bắt đầu bước vào hoạt động xa xỉ nhất của người thành thị —— ngủ trưa.
Cô nằm lên ghế sô pha, cầm lấy điện thoại, mở vòng bạn bè lên, thấy bài viết mới nhất là từ Tằng Tuyết.
Chính là chín bức ảnh chụp leo núi ngày hôm nay, cùng với một câu: Cách ba năm sau khi leo núi Vân Sơn, một hơi đến đỉnh núi, toàn thân thật thoải mái!
Chín bức ảnh, hầu hết đều là chụp phong cảnh đẹp, còn lại là hai tấm tự sướng, một tấm là của chính cô ấy, trán cô ấy đẫm mồ hôi, hai má đỏ ửng, hai mắt có thần.
Có lẽ là thường xuyên vận động ngoài trời, nên làn da của cô ấy không tính là trắng, nhưng ngũ quan rất tươi đẹp, cả người đều có một loại thần thái khỏe mạnh.
Đứng giữa đám đông, không cần phải nói, cũng đủ để tỏa sáng.
Một tấm khác là ảnh chụp của cô ấy cùng một chàng trai trẻ, chàng trai này không phải ai khác, mà là Dư Cẩm Niên. Cả hai nở một nụ cười rạng rỡ trước ống kính.
Mặc dù cũng không thân mật lắm, nhưng giữa cả hai bất cứ là từ diện mạo hay là biểu hiện, đều có một kiểu hài hòa không cần nhiều lời.
Vì cô với hai người này học cùng trường, nên tất nhiên vòng xã giao trên WeChat cũng có chút ít trùng hợp.
Tằng Tuyết đăng lên vòng bạn bè chỉ mới vài phút, cô đã thấy có vài người quen vào bình luận.
Trong đó có một sư tỷ để lại lời nhắn ở dưới: Hai cậu quen nhau lại rồi à?
Tằng Tuyết không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ đáp lại bằng một biểu tượng đầu chó.
Khi Hạ Nguyên có chút mất mát mà chuẩn bị rời khỏi, thì vừa khéo nhìn thấy Dư Cẩm Niên cũng bình luận như vậy.
Vì thế cô lại càng thêm mất mát.
Cô không thể không thừa nhận, Tằng Tuyết và Dư Cẩm Niên bất kể là từ phương diện nào cũng đều rất xứng đôi, kiểu xứng đôi này giống như duyên trời tác hợp, khiến cô cảm nhận được tâm tư của mình về điểm này, có một cảm giác xấu hổ không thể miêu tả.
Nhưng cô vẫn rất may mắn, vì ngày hôm đó những lời muốn nói vẫn chưa kịp nói ra.
Tất nhiên, cô chưa bao giờ ghét Tằng Tuyết, cô giống như hầu hết các cô gái, chỉ biết ghen tị với một cô gái như vậy.
Ghen tị vì cô ấy có được khuôn mặt xinh đẹp, dáng người duyên dáng, tính cách thoải mái, có nhiều sở thích, cũng có một cuộc sống muôn màu, cùng với một công việc xuất sắc.
Cho nên năm đó, khi cô biết được Tằng Tuyết là bạn gái của Dư Cẩm Niên, cô đã ngay lập tức loại bỏ những cảm xúc vừa xuất hiện.
Cho đến khi hai người chia tay, cô và Dư Cẩm Niên càng đi càng gần, những suy nghĩ đó mới lại xuất hiện.
Còn bản thân cô thì sao? Nếu năm đó không phải vì ơn tri ngộ(1) của Dư Cẩm Niên, có thể cô cũng chỉ sống trong một mẫu ba phân điền(2)của mình, chỉ viết để tự giải trí, một câu chuyện cổ tích mà không ai biết.
(1)Có duyên quen biết hiểu nhau, hậu ái có thêm ân tình.
(2)Gần giống với sống trong cái vỏ của mình
Sau khi tốt nghiệp, cô sợ áp lực và cũng không thích tính cạnh tranh, nên tám chín phần sự lựa chọn là trở về bên cạnh ba mẹ, theo sự sắp xếp của bọn họ, vào một đơn vị nhàn nhã ăn no rồi chờ chết, và nhận ba hoặc bốn ngàn tiền lương hàng tháng.
Chờ đến tuổi rồi, sẽ gặp được một người đàn ông không cao, không đẹp trai và cầm trong tay bát cơm sắt*, kết hôn, sinh con và sống đến hết đời.
*cụm từ chỉ công việc ở cơ quan nhà nước
Chính Dư Cẩm Niên đã để cô có thể biến sở thích của mình thành sự nghiệp, kiếm được thu nhập phong phú, thậm chí tuổi còn trẻ là có thể tự mình mua được một căn hộ nhỏ.
Vì vậy có đôi khi cô cũng đã từng nghi ngờ, tình yêu của cô dành cho Dư Cẩm Niên mấy năm nay, có phải thật sự là vì không có gì để báo đáp cái ơn tri ngộ này hay không.
Sau một lúc miên man suy nghĩ, Hạ Nguyên quyết định để mọi thứ thuận theo tự nhiên, không suy nghĩ gì nữa, sau đó cắm đầu vào một trò chơi trên điện thoại mà trạch nữ yêu tha thiết.
Ngủ thiếp đi từ lúc nào, cô cũng không nhớ, thức dậy lần nữa, bầu trời bên ngoài đã tối om.
Cô đứng dậy vươn vai, rồi đi đến tủ lạnh kiếm thức ăn.
Hai phút sau, cô bưng một hộp mì ăn liền và một lon coca, đi ra ban công và ngồi xuống.
Đối với một trạch nữ mà nói, ra đến ban công, đã xem như là khu vực bên ngoài, ăn trên ban công, tương đương với một buổi dã ngoại.
Cô mở lon coca ra, thừa dịp vẫn còn đang nổi bọt, cô nhắm mắt và ngẩng đầu lên rót một ngụm Phì Trạch Khoái Nhạc Thủy* này xuống.
*Là một tên gọi khác của coca bên Trung Quốc, thường dành cho dân "trạch". Tên tiếng anh là "Fat happy water"
Mở mắt ra lần nữa, ánh mắt cô vô tình dừng lại ở ban công bên cạnh.
Cô chuyển đến đã gần một năm, nhưng bên cạnh vẫn không có người sống, khi nhìn thấy ánh đèn từ cửa sổ sát đất, cô không khỏi ngạc nhiên.
Có người vừa chuyển đến à? Cô nghĩ thầm.
Chẳng qua sự tò mò này cũng chỉ kéo dài một lúc.
Xét cho cùng, trong một thành phố tràn ngập con người muôn hình muôn vẻ này, tiểu khu cũng không phải một cách xã giao rất đáng tin cậy, đặc biệt là đối với phụ nữ sống một mình.
Vì buổi chiều đã ngủ một giấc dài, nên buổi tối cô cũng không buồn ngủ, lên mạng chơi đến nửa đêm mới ngủ tiếp.
Hạ Nguyên vốn định ngủ đến giữa trưa, nhưng sáng sớm đã bị tin nhắn từ điện thoại liên tục đến đánh thức.
Lúc này cô mới nhớ ra mình đã quên tắt điện thoại trước khi đi ngủ, cô chạm vào điện thoại, mở đôi mắt mơ màng ra thì thấy, là phát tiểu Giang Mạc Ngữ gửi đến.
—— Bánh Trôi, dậy mau!
—— Mặt trời chiếu đến mông rồi!
—— Trả lời lại mình nhanh lên, mình có chuyện quan trọng muốn hỏi cậu.
Giang Mạc Ngữ là người bạn tốt nhất của cô từ khi còn nhỏ đến giờ, hai gia đình sống trong cùng một tiểu khu, tiểu học, sơ trung, cao trung đều học cùng lớp, cho đến khi học đại học mới tách ra.
Mặc dù Hạ Nguyên không về nhà sau khi tốt nghiệp đã mấy năm nay, nhưng chị em tốt cách nhau hai thành phố, cũng không vì thời gian và khoảng cách, mà làm cho mối quan hệ mờ dần.
Chỉ là……
Tối qua ba giờ cô mới ngủ, Hạ Nguyên nhìn đồng hồ, chỉ vừa qua 8 giờ, cô cũng lười đánh chữ, nên trực tiếp trả lời bằng giọng nói: “Mới sáng sớm, cậu làm gì vậy hả?”
Giang Mạc Ngữ: “Mình còn phải đi làm, còn mới sáng sớm thôi à? Thế nào cậu cũng phải đâm vào trái tim chó đi làm lương tháng bốn ngàn này của mình sao?”
Hạ Nguyên: “Cậu có việc mau nói có rắm mau thả, tối qua mình viết bản thảo đến ba giờ sáng mới ngủ, nói xong mình sẽ ngủ tiếp.”
“Viết bản thảo đến ba giờ sáng? Mình tin cậu chắc, cậu cũng sẽ lừa biên tập viên bị cậu lôi kéo bằng lời này.”
Hạ Nguyên: “……”
Được rồi, chỉ có Giang Mạc Ngữ hiểu cô.
“Mình xin cậu đó nói nhanh lên đi!”
Cuối cùng Giang Mạc Ngữ cũng đi vào chủ đề chính: “Tiểu khu nơi cậu sống có phải gọi là Riverside Family không?”
“Đúng vậy!”
“Là như này, tháng trước anh của mình từ nước ngoài trở về Giang Thành, hai ngày trước vừa dọn về nhà mới. Sáng nay mẹ phái mình chuyển phát nhanh cho anh ta hai thùng đồ ăn lớn. Mình gửi chuyển phát nhanh xong thì bỗng nhớ ra, dường như đã từng nghe cậu nói nơi cậu sống cũng gọi là Riverside Family. Đồ ăn nhiều như vậy một mình anh ta chắc chắn ăn sẽ không hết, mình gửi địa chỉ của anh ta cho cậu, đến lúc đó cậu qua chỗ anh ta lấy một ít, để không bị lãng phí.”
“Không cần.” Hạ Nguyên vẫn chưa thể nào tỉnh táo.
Nhưng Giang Mạc Ngữ hoàn toàn không quan tâm đến lời từ chối của cô, nói xong lập tức gửi địa chỉ qua.
—— 1203 tòa nhà 10, Riverside Family.
Hạ Nguyên quét mắt nhìn địa chỉ trên điện thoại, đầu óc lập tức tỉnh táo bảy tám phần.
Vì căn hộ này của Hạ Nguyên, thật trùng hợp lại là 1202 tòa nhà 10. Nói cách khác ánh đèn bên cạnh vào tối qua, hàng xóm mới vào sống chính là anh trai Giang Tích Ngôn của Giang Mạc Ngữ.
Đã mấy năm nay cô chưa gặp vị anh trai này của phát tiểu, nhưng không thể không cố gắng lục tìm ký ức, dáng vẻ của Giang Tích Ngôn lập tức xuất hiện hoàn hoàn chỉnh chỉnh thanh thanh tích tích trong đầu cô.
Xét cho cùng, cô cũng quen biết Giang Tích Ngôn một thời gian, cũng như Giang Mạc Ngữ vậy —— mặc dù từ nhỏ đến lớn, gần như chưa bao giờ nói chuyện qua.
Giang Mạc Ngữ lại gửi ghi âm giọng nói đến, giọng điệu đầy oán giận: “Cũng không biết tại sao anh mình ở nước ngoài sống tốt như thế, mà lại phải quay về? Anh ta mà trở về, những tháng ngày buồn bã của mình lại xuất hiện. Hai ngày nay hở mình làm sai một chút hay lười biếng một chút, là lập tức bị ba mẹ mình chỉ vào ót mà mắng, nói gì mà mày nhìn anh mày đi anh mày như thế này như thế kia, bây giờ người ta tự gây dựng sự nghiệp, thành lập một công ty quỹ quốc gia, mày còn ở nhà ăn bám ba mẹ blah blah. Vốn anh ta ra nước ngoài, mình thật vất vả mới sống được vài ngày yên ổn, nào ngờ một sớm trở lại trước giải phóng, đánh thức cơn ác mộng của mình.”
Hạ Nguyên nói: “Ai bảo cậu có một ông anh lợi hại như thế chứ!”
Giang Mạc Ngữ: “Đừng nói nữa, lúc trước mẹ mình nói bà ấy muốn có một tiểu áo bông tri kỷ, dù vi phạm kế hoạch hoá gia đình cũng phải hạ sinh ra mình. Nào dự đoán được hóa ra là để làm nền cho anh mình. Có điều theo mình thấy, anh mình ở bên ngoài nhiều năm như vậy, ai biết anh ta đang làm gì, cái công ty đó của anh ta gọi là gì mà Khoa Kỹ Ngôn Hành, cũng dễ nghe, nhưng không chừng chỉ là cái bao da của công ty thôi!”
Hạ Nguyên vốn định nói rằng là cậu đang ghen ghét, nhưng bỗng đầu óc chợt lóe, theo bản năng hỏi: “Cậu nói là Khoa Kỹ Ngôn Hành ư?”
Giang Mạc Ngữ nói: “Đúng vậy! Anh mình cùng bạn của anh ta gây dựng sự nghiệp và thành lập công ty tên này, nói là dọn từ Mỹ về, cậu ở Giang Thành vậy có từng nghe nói đến chưa?”
Nếu nói lúc nãy Hạ Nguyên chỉ tỉnh táo được bảy tám phần, thì bây giờ cô như bị tạt gáo nước lạnh, đã hoàn toàn tỉnh táo.
Cô không quên, tấm danh thiếp bị cô ném vào thùng rác hai ngày trước, ở trên được viết —— Khoa Kỹ Ngôn Hành, Giang Tích Ngôn.
Tên công ty có thể giống nhau, tên người cũng có thể trùng tên.
Nhưng tên công ty và họ tên người đều giống nhau như đúc, cô sẽ không khờ dại mà cho rằng, người cô cưỡng hôn vào đêm đó không có chút quan hệ nào với anh trai của phát tiểu, chẳng qua chỉ là trùng tên mà thôi.
Trời ơi! Thế nhưng là Giang Tích Ngôn!!!
Editor: Lạc Lạc
/12
|