Sau một đêm trằn trọc, thao thức, cô dậy tắm rửa, ngắm mình trong gương rồi bỗng nhiên thở dài. Vào thời điểm này năm ngoái, có những ngày làm việc thông đêm, buổi sáng thức dậy chỉ cần vỗ nước lạnh vào mặt, lập tức thấy tỉnh táo trở lại, đôi mắt lại long lanh có hồn ngay, thế mà bây giờ, cũng chỉ là một đêm mất ngủ mà sao sắc mặt nhợt nhạt đến thế, khóe mắt thâm quầng, “thời gian làm phai mòn tất cả”, đúng là một câu danh ngôn chí lý.Không vấn đề gì! Với tay lấy chiếc bút mạ vàng trên bàn, Tịnh Ngôn lẩm bẩm, phụ nữ hiện đại, có vũ khí bí mật của riêng mình. Tự cổ vũ tinh thần, cô khoác lên mình chiếc áo choàng rồi xuống tầng hầm lấy xe. Trong lúc mở cửa xe, cô tự gật đầu khích lệ với chiếc bóng của mình trong gương, cố gắng lên, Tịnh Ngôn, hãy loại bỏ mọi thứ có liên quan đến Chu Thừa Khải, một sự khởi đầu mới đang đợi ở phía trước.Bước ra khỏi thang máy, cả tòa nhà làm việc vẫn còn im ắng. Cô phục vụ vừa đến, trông thấy Tịnh Ngôn, gật đầu chào, “Chị Tịnh Ngôn, chị lại là người đến cơ quan đầu tiên đấy”.“Chào Lisha.” Tịnh Ngôn gật đầu mỉm cười, “người đầu tiên gì, em còn đến sớm hơn chị”.Lisha là nữ sinh mới tốt nghiệp đại học, cô rất thán phục Tịnh Ngôn và thường nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ, “Không thể so sánh thế được, giờ đi làm của giảng viên bao giờ chẳng muộn hơn chúng em nửa tiếng. Chị Tịnh Ngôn này, ngày nào chị cũng đến sớm được như vậy, thật đáng nể”.Mỉm cười, bước vào phòng làm việc của mình, Tịnh Ngôn quẳng chiếc cặp xuống, ngồi xuống ghế hít thở thật sâu. Lisha à, đáng nể phục không phải là việc đến sớm, điều đáng nể phục là mỗi ngày khi bước xuống giường đều có thể tràn đầy hy vọng vào ngày hôm đó. Đã lâu lắm rồi, mình không có cảm giác vui vẻ như thế.Cô bật máy tính và bắt đầu làm việc, đang mải mê thì bụng đột nhiên sôi réo, mới chợt nhớ sáng nay không ăn gì, chỉ uống vội cốc sữa rồi mải mê lao vào công việc, giờ bỗng thấy đói.Xin cảm ơn công việc, Tịnh Ngôn tắt máy tính, dường như công việc là một vị thuốc kỳ diệu nhất có thể chữa lành những vết thương lòng, nếu bây giờ bắt cô cả ngày ở nhà không làm gì có lẽ cô sẽ chết mất.Có tiếng gõ cửa nhẹ, Văn Thù ló đầu vào, “Chị Tịnh Ngôn, đến giờ ăn cơm rồi, cùng đi không? Hay là tôi lấy hộ chị?”Tịnh Ngôn đứng dậy vươn vai, “Cùng đi chứ”.Văn Thù tròn mắt, “Thật hiếm thấy, cuối cùng thì chị cũng chịu xuống lầu, ra với ánh sáng mặt trời”.“Nói gì thế?” Một cái liếc ngang Văn Thù, “Tôi có phải là chậu cảnh đâu”.Hai người vừa đi về phía thang máy, vừa nói cười. Vừa ấn vào nút xuống thì thang máy mở, bước ra là một cô gái tóc xoăn, cao, mặc chiếc váy ngắn, cổ áo lông bẻ ngược, lông sói bạc ánh kim, da sói Nga loại tốt nhất, lấp lánh sang trọng. Chiếc xắc xinh xắn thoạt trông đã biết hàng hiệu đắt tiền, vừa đi lướt qua, một mùi nước hoa lạ thơm ngát tỏa xung quanh.“Thật tuyệt, chắc phải là loại nước hoa mới xịn nhất. Quả là quý phái!” Văn Thù thán phục kêu lên, cô vốn là tín đồ của các hãng thời trang hàng hiệu nên biết rất rõ, gặp một mẫu người sành điệu từ đầu đến chân như vậy cô không khỏi tấm tắc khen ngợi.Bình phẩm người khác là thói xấu, huống hồ người ta chắc hẳn chưa đi xa, Tịnh Ngôn đang định ngăn lại, thì cửa thang máy bất ngờ lại mở ra, cô gái lúc nãy xuất hiện trước mặt, nhìn họ chằm chằm.“Cô xem, lại xảy ra chuyện rồi đó.” Tịnh Ngôn đưa mắt nhìn Văn Thù với ý trách móc, còn Văn Thù lúc này lộ rõ vẻ ngại ngùng, sợ sệt.“Cô…” Cô gái ngoài cửa tay còn ấn nút mở.Nuốt nước miếng, Văn Thù định nói lời xin lỗi thì chợt nghe tiếng cô gái, “Cô là Hoa Tịnh Ngôn? Xin lỗi, hôm nay tôi đến đây để gặp cô, liệu có thể cho tôi chút thời gian, chúng ta nói chuyện một lát được không?”.*******Bước ra khỏi tòa nhà trung tâm, phía bên kia đường là khu ăn uống phức hợp mới xây dựng mô phỏng theo kiểu biệt thự cổ. Hai người bước vào một nhà hàng gần đó, liếc mắt nhìn vẻ mặt vị khách đi bên cạnh, Tịnh Ngôn mỉm cười đẩy cửa.Vừa bước vào, cô gái đi cùng Tịnh Ngôn lập tức trở nên nổi bật giữa đám đông, ai cũng nhìn theo với ánh mắt ngưỡng mộ.“Cô dùng gì?” Tịnh Ngôn hỏi.“Không cần đâu, tôi vừa ăn sáng.”Tịnh Ngôn bất giác cúi xuống nhìn đồng hồ, đã gần một giờ chiều. Vừa ăn sáng xong, hay đấy, lần sau nhất định mình cũng phải học câu nói kinh điển này.Không nói thêm, Tịnh Ngôn quay đầu gọi thức ăn, “Cá hồi hun khói, thêm một trà sữa, cảm ơn, à, xin một nước suối cho cô đây.”Là khách thường xuyên đến đây, cô phục vụ đã quá quen với Tịnh Ngôn, bình thường trước khi gọi đồ ăn Tịnh Ngôn bao giờ cũng nói với cô ta một vài câu, nhưng hôm nay có một cô gái quý phái đi bên cạnh nên Tịnh Ngôn không nói câu nào cả. Cô ta nhìn cô gái đi cùng Tịnh Ngôn với ánh mắt dò xét và có chút lưỡng lự, “Ồ, vâng, mời các chị ngồi.”Hai người chọn một góc khuất, bữa trưa được đưa đến, bụng đói cồn cào, Tịnh Ngôn cũng chẳng khách khí, cầm dao, dĩa bắt đầu ăn ngon lành.Không đợi cô nói, cô gái đối diện lên tiếng trước, “Cô Hoa này, tôi vẫn chưa tự giới thiệu về mình, chẳng lẽ cô không thấy lạ?”Ngẩng đầu lên nhìn, Tịnh Ngôn cười, “Nếu cô muốn nói với tôi thì sớm muộn rồi cũng sẽ nói, tục ngữ có câu 'Không cầu Phật thì sao đến thắp hương Phật', chắc là cô cũng không thừa thời gian để đến đây xem tôi ăn trưa?”Yên lặng một lát, người đối diện tiếp tục, “Tôi họ Khổng, Khổng Hy Âm, là vợ mới cưới của Chu Thừa Khải, chắc cô Hoa cũng đã nghe qua tên tôi.”Tịnh Ngôn bất chợt dừng lại, mặc dù vừa rồi cũng đã dự cảm thấy điều gì bất thường nên cô đã có sự chuẩn bị về tâm lý, nhưng cái tên Chu Thừa Khải phát ra trực tiếp từ miệng cô gái này lại khiến Tịnh Ngôn nhói đau. Tịnh Ngôn nhìn chăm chăm vào đối phương, một khuôn mặt còn trẻ nhưng toát lên vẻ đài các, trang điểm tinh tế. Khi thấy Tịnh Ngôn có vẻ bối rối, cô gái ngồi bên cạnh lộ rõ vẻ đắc ý.Cầm lấy cốc trà, Tịnh Ngôn đáp, “Xin lỗi cái tên Chu Thừa Khải thì tôi biết, nhưng tên cô thì quả thực mới nghe lần đầu, có chuyện gì không?”Thật kiêu kỳ! Khổng Hy Âm cuối cùng không giữ nổi vẻ khó chịu, cô chau mày. Nhưng cô ta vẫn giữ được bình tĩnh, “Thật mạo muội tới đây, thực ra tôi có chút tò mò muốn biết cô Hoa là người thế nào, hôm nay gặp mặt, quả là danh bất hư truyền.“Cô tò mò về tôi à? Tịnh Ngôn tôi thì có gì mà khiến cô phải tò mò tìm hiểu.”Vừa cởi chiếc găng tay da màu đen, Khổng Hy Âm vừa lên giọng, “Người có thể làm cho chồng mới cưới của tôi mất ăn mất ngủ vào ngày cưới, cưới xong chưa đầy một tuần đã vội vội vàng vàng bay về Thượng Hải thì với người vợ mới cưới như tôi tất nhiên là phải tò mò rồi.”Chu Thừa Khải, hãy xem anh mang tới cho tôi những chuyện chết tiệt gì đây! Trong lòng ấm ức nhưng Tịnh Ngôn mặt không biểu hiện gì, “Tôi cũng ngạc nhiên về những hành động đó của Chu Thừa Khải, nhưng cô Khổng này, cô và anh ta đã kết hôn rồi thì những chuyện đó là chuyện riêng của hai người, hãy tự giải quyết với nhau, chứ không nên đến đây quấy rầy cuộc sống của tôi.”“Cô...” Khổng Hy Âm cố giữ bình tĩnh, “Cô Hoa nói hay đấy.”Khổng Tiểu Thư là một cô gái được giáo dục tốt, không hổ với vẻ bề ngoài đài các quý phái. Tịnh Ngôn tự nhủ.“Tôi và Thừa Khải quen nhau không lâu, nhưng chúng tôi rất hợp nhau. Trước đó tôi cũng có nghe qua về cô Tịnh Ngôn, nhưng chỉ nghĩ rằng đàn ông nào trước khi cưới vợ chẳng trải qua một vài mối tình. Bạn bè cũng khuyên nhủ tôi, kết hôn rồi anh ta sẽ một lòng một dạ với vợ con thôi, không ngờ...”Không nén nổi nữa, Tịnh Ngôn ngắt lời, “Không ngờ công tử Chu lại là loại người ấy, dám thờ ơ với quý cô Khổng Hy Âm như vậy, đúng không?”Không muốn nghe tiếp những lời mỉa mai nữa, Khổng Hy Âm đáp trả, “Cô Tịnh Ngôn đã từng nuôi ngựa chưa? Nhà tôi có một trường đua, từ nhỏ tôi đã thích ra đó chơi rồi, ngựa tốt thuần chủng kỵ nhất là hỗn tạp huyết thống, nếu không sẽ sinh ra những con ngựa không đáng một xu.”Ngựa thuần chủng? Tịnh Ngôn bất giác nhếch mép cười, “Cô Hy Âm năm nay bao nhiêu rồi?”Tỏ vẻ ngạc nhiên trước câu hỏi của Tịnh Ngôn, Khổng Hy Âm không đáp, hỏi lại, “Còn cô, Tịnh Ngôn?”“Năm nay tôi hai tám.” Tịnh Ngôn trả lời thẳng thắn, thoắt trông khuôn mặt Khổng Hy Âm hiện lên nụ cười đắc ý. “Thì ra cô Tịnh Ngôn và Chu Thừa Khải bằng tuổi nhau, tháng trước tôi mới tròn hai hai. Tuổi hai tám với đàn ông mà nói thì còn trẻ, nhưng với phụ nữ thì...”“Đúng vậy, cuối cùng thì tôi đã hiểu, có lẽ còn trẻ đã bị lôi đi chăm ngựa giống nên già chắc sẽ ảnh hưởng đến huyết thống thuần chủng?”“Hoa Tịnh Ngôn, cô không nên ăn nói hàm hồ như vậy.” Tội nghiệp Khổng Hy Âm, từ bé chưa bao giờ bị châm chọc như thế, đến nước này thì cô không kìm nén được nữa, mọi phong phạm thục nữ dường như bị cơn tức kéo lên chín tầng mây, cô ta đứng phắt dậy và gào lên.“Bình tĩnh lại đi!”, Hoa Tịnh Ngôn giơ tay níu cô ta. Khách khứa trong quán đổ dồn mắt về phía hai người.Trời, lần này cả Tịnh Ngôn cũng trợn tròn mắt, Khổng Hy Âm, đừng có nói với tôi rằng cô quý tộc đến mức luôn có vệ sĩ đi cùng, ở đây là nơi có an ninh trật tự, cô dám lám loạn tôi sẽ gọi cảnh sát.Tình huống trong tưởng tượng đã không diễn ra, trong lúc im lặng, một trong hai người cúi xuống ghé tai Khổng Hy Âm nói vài câu, khuôn mặt vốn tái ngắt của cô ta bỗng dưng trắng bệch, cô ta liếc nhìn Tịnh Ngôn với vẻ hằn học rồi đứng dậy quay người bỏ đi cùng họ.Không chiến mà lui? Tịnh Ngôn vốn đang căng thẳng, ngơ ngác không hiểu gì cả. Mọi người trong quán đều tỏ ra tiếc nuối khi không được chứng kiến một màn kịch hay. Cúi xuống nhìn đĩa thức ăn trên bàn, cô thở dài, bữa ăn này làm sao có thể nuốt được nữa, cái quán này từ sau chắc cũng chẳng còn mặt mũi nào lui tới. Tịnh Ngôn đang định đứng dậy bỏ đi thì phía sau có tiếng người lạ gọi với, “Cô Tịnh Ngôn, đợi đã.” Quay đầu nhìn lại, một người đàn ông đang ngồi trên salon phía sau đứng dậy, ông ta mặc chiếc áo len màu xám, hở cổ áo sơ mi màu nhạt, tay cầm chiếc áo khoác màu nâu thẫm, nét mặt nghiêm trang, lãnh đạm, thoạt trông có tới bảy phần giống khuôn mặt cô gái Khổng Hy Âm vừa bỏ đi.Lại gì nữa đây? Tịnh Ngôn chột dạ, hôm nay sao đen đủi thế không biết? “Xin lỗi, tôi không quen ông, tôi đang vội về cơ quan làm việc, chào ông,” vừa nói, Tịnh Ngôn vừa quay đầu bỏ đi.Phía sau, người đàn ông đó vẫn theo sát. Tịnh Ngôn bực tức dừng lại bên đường, trợn mắt nhìn ông ta, “Ông là người nhà họ Khổng đúng không? Anh trai Khồng Hy Âm? Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, chuyện riêng nhà cô ta, tôi hoàn toàn không can thiệp, muốn giải quyết chuyện này, ông hãy đi tìm Chu Thừa Khải.”“Xin lỗi cô!” Người đàn ông chợt lên tiếng, giọng nam trầm, hình như không quen nói tiếng Trung cho lắm, giọng có chút uốn lưỡi lại trở nên dễ nghe bất ngờ.Tịnh Ngôn ngạc nhiên, không hiểu sao ông ta lại xin lỗi mình.“Hy Âm quả là không biết điều, tôi thay mặt nó nói lời xin lỗi cô.”Ngoài dự tính, Tịnh Ngôn không biết nói thế nào.Thấy cô không đáp, người đàn ông tiếp tục, giọng từ tốn, “Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Khổng Dịch Nhân, mặc dù cũng họ Khổng, nhưng không phải là anh trai của Khổng Hy Âm, cô Tịnh Ngôn xin đừng hiểu nhầm.”Tịnh Ngôn thấy cái tên này rất quen, liền hỏi lại, “Ồ, thì ra là ông ư?”“Tôi là bố cô ấy.” Câu nói của ông ta giống như một tiếng sét, khiến Tịnh Ngôn giật mình, tròn mặt ngạc nhiên. Bố ư? Nói dối, con người này xem ra chỉ khoảng hơn ba mươi, làm sao có thể là bố của Hy Âm được? Làm sao có thể là Khổng Dịch Nhân bao năm tung hoành chốn thương trường mà cô vẫn nghe nói đến? Đầu óc rối bời, mọi ngôn từ khéo léo sắc sảo bấy lâu nay biến đâu mất, Tịnh Ngôn buột miệng nói ra một câu ngốc nghếch mà có lẽ cô sẽ hối hận cả đời, “Không thể, chẳng lẽ mười sáu tuổi ông đã sinh con?”Dù phải nghe câu hỏi ngốc nghếch đó nhưng vẻ mặt người đàn ông vẫn bình thản, cúi đầu trả lời chân thật, “Không nói quá, Hy Âm là con gái lớn của tôi, hai mươi ba tuổi tôi đã có nó.”Khẽ hít thở sâu, Tịnh Ngôn tròn mắt. Khổng Dịch Nhân bất chợt mỉm cười, ánh mắt nghiêm túc trở nên thân thiện. Bên tai Tịnh Ngôn chỉ còn nghe thấy giọng nói tiếng Trung ngượng nghịu nhưng dễ nghe của Khổng Dịch Nhân, chỉ một câu nói của ông đã khiến cô đỏ mặt, “Biết làm sao, cuộc sống của người nuôi ngựa giống là như vậy đó.”*******Lần đầu tiên trong đời Tịnh Ngôn gặp phải tình huống khó xử như vậy, chạy vào đến thang máy, cô vẫn còn thở không ra hơi. Tịnh Ngôn, trông ngươi giờ ra sao? Cô tự nhủ, vừa thở hổn hển, vừa nhìn mình trong gương thang máy, cố trấn tĩnh lại.Cố gắng lắm cô mới bình tâm trở lại trước khi bước ra khỏi thang máy, vừa vào đến khu làm việc, Văn Thù đã gọi, “Tịnh Ngôn, có việc gì vậy? Quý bà đó nói gì với chị?”“Nhầm người thôi mà, không có vấn đề gì cả.” Không muốn nói nhiều, Tịnh Ngôn đi thẳng về phòng làm việc.“Này, đợi chút đã.” Văn Thù gọi theo, “Ông chủ vừa tìm chị, bảo chị ăn cơm về thì tới phòng ông ấy.”Tịnh Ngôn đột ngột dừng lại, giật mình, chút nữa thì va đầu vào cửa, “Ông ấy vừa từ Đan Mạch về rồi à?”“Ừ, lúc chị đi ăn cơm, ông ấy vừa tới.”“Sao cô không gọi cho tôi?” Sớm vài phút cũng tốt lắm chứ, chí ít thì cũng có thể giúp cô tránh được cái cảnh khó xử vừa rồi. Tịnh Ngôn liếc mắt nhìn Văn Thù tỏ vẻ trách móc, Văn Thù thấy vậy tròn mắt ngạc nhiên.“Hiệu trưởng, tôi có thể vào được không?” Tiếng Tịnh Ngôn mặc dù rất khách khí nhưng vẫn trong trẻo dễ nghe. Trông thấy trợ thủ đắc lực của mình xuất hiện trước mặt, khuôn mặt Phương Tòng Vân nở một nụ cười mãn nguyện.“Hiệu trưởng tìm tôi có việc gì ạ?” Người đang ngồi trước mặt Tịnh Ngôn có khuôn mặt và nụ cười giống như Phật Di Lặc là vị Hiệu trưởng cô quen từ hồi còn du học. Lúc đó, cô đang là nghiên cứu sinh, còn ông ấy vốn là một học sinh châu Á tài năng nổi tiếng toàn trường đã hoàn thành luận án tiến sĩ. Khi làm luận án, ông ấy đã tới khoa của cô để chọn ra mấy vị trợ thủ, một trong số đó có cô.Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt tròn trịa giống tượng Phật Di Lặc của Phương Tòng Vân, Tịnh Ngôn không khỏi tự trách mình khi xưa đã quá ngốc nghếch nhận lời làm trợ lý cho ông ta. Thế mạnh nổi bật của Phương Tòng Vân không phải là học hành hay kinh doanh, mà là những ngón nghề chụp giật bỉ ổi trong làm ăn. Ngay sau khi hoàn thành luận án tiến sĩ ở nước ngoài, Tịnh Ngôn đã nhận lời về nước là trợ lý cho Phương Tòng Vân, đến bây giờ cô mới hối hận về quyết định của mình.“Tịnh Ngôn, thời gian tôi không ở nhà, có thông tin gì mới không?” Phương Tòng Vân nheo mắt nhìn cô trợ lý. Tịnh Ngôn trẻ đẹp có đôi mắt đen huyền quyến rũ, đôi lông mày lá liễu, bộ quần áo công sở nghiêm trang mặc trên người không làm mất đi dáng vẻ yểu điệu thục nữ của cô, trong mắt Phương Tòng Vân, Tịnh Ngôn càng ngày càng hấp dẫn. Mặc dù hàng ngày trong giờ làm việc được ngắm Tịnh Ngôn rất nhiều lần và bản thân ông cũng đã có vợ có con, nhưng vị Hiệu trưởng này mỗi khi đứng trước cô trợ lý đều không khỏi ngỡ ngàng trước vẻ đẹp dịu dàng duyên dáng có phần quyến rũ của Tịnh Ngôn. Đáng tiếc, Tịnh Ngôn là cô gái kiêu sa, từng làm điêu đứng trái tim của biết bao chàng trai, từng có rất nhiều chàng trai theo đuổi cho đến khi cô gặp được Chu Thừa Khải...“Tôi đang rất bận, nếu không có việc gì thì tôi xin phép về phòng đây.” Phương Tòng Vân đang vui thì bỗng bị câu nói của Tịnh Ngôn làm cho mất hứng, ông hiểu ngay có lẽ trong lòng Tịnh Ngôn lúc này đang rất bức xúc về việc gì đó. Ông hạ giọng gặng hỏi, “Cô sao vậy? Tâm trạng cô không tốt, lại cãi nhau với Chu Thừa Khải phải không?”Chu Thừa Khải! Tịnh Ngôn lại nổi giận lôi đình khi nghe thấy cái tên Chu Thừa Khải, “Hiệu trưởng Phương, Chu Thừa Khải đã kết hôn rồi, từ giờ khi nhắc đến anh ta ông chú ý, đừng để người khác hiểu lầm quan hệ giữa tôi và anh ta.”“Ồ...”, Phương Tòng Vân ngạc nhiên. Tịnh Ngôn nói với giọng lạnh lùng, “Nếu không có việc gì thì tôi đi đây.”“Đợi chút đã.” Phương Tòng Vân hơi bất ngờ với thông tin này, ông cố gắng trấn tĩnh, khi Tịnh Ngôn chuẩn bị mở cửa phòng đi ra, Phương Tòng Vân mới đứng bật dậy gọi với theo, “Tôi có việc muốn nhờ cô.”“Vậy xin ông hãy nói nhanh lên.”Trời, rốt cuộc thì ai là ông chủ đây? Ánh mắt của Phương Tòng Vân có vẻ trách móc, “Đại sứ Đức đến đây, tối mai Hiệp hội thương gia Đức tổ chức một buổi dạ tiệc chào mừng, cô đi cùng với tôi chứ?”“Hãy đi cùng vợ ông đi, tôi không còn lòng dạ nào mà đi đâu.” Tịnh Ngôn đây đẩy từ chối.“Tôi nhờ cô đấy, vợ tôi mang bầu đã năm tháng, cô bảo tôi đưa cô ấy đi khiêu vũ à? Cho cô ta đi biểu diễn tiết mục sư tử lăn bóng còn hơn.”“Vậy ông hãy bảo Y Oa cùng đi.”“Nếu thế thì màn sư tử vờn bóng sẽ biến thành sư tử vờn tôi.” Phương Tòng Vân nói với giọng cầu xin và khuôn mặt sầu não, “Tôi chỉ yên tâm khi có cô đi cùng thôi.”Trong đầu chợt hiện ra hình ảnh Phương Tòng Vân ôm cái bụng phệ lộn nhào ra đất, khuôn mặt đang nặng như chì của Tịnh Ngôn bất giác mỉm cười.Thấy vậy, Phương Tòng Vân thở phào, “Tốt rồi, vậy cứ như thế nhé.”Trong gian sảnh lớn lộng lẫy hào hoa, người qua lại tấp nập mùi hương nước hoa ngào ngạt, tiếng nhạc du dương. Phương Tòng Vân xưa nay vốn quan hệ tốt với giới thương gia Đức hôm nay ông đến sớm một chút và đang cười nói sôi nổi với mấy người bạn cũ. Tịnh Ngôn tay cầm cốc rượu đứng bên cạnh, mặt không biểu lộ gì, mấy chàng thương gia Đức có ý định làm quen với Tịnh Ngôn nhưng khi thấy vẻ mặt khó gần của cô, họ không dám tiếp cận, chỉ biết ngắm từ xa.Tâm trạng chẳng vui vẻ gì, Tịnh Ngôn chỉ muốn tìm một cớ gì đó để về nhà sớm. Chợt trước mặt xuất hiện một cốc rượu nữa, ai vậy, sao mà chán thế. Đang định từ chối, cô ngẩng mặt lên thì thấy một bộ mặt quen thuộc, “Tịnh Ngôn, chào cô!”.“Kaselin, chị cũng đến à?” Kể từ cuộc nói chuyện hôm Noel, lâu lắm rồi không gặp, bất chợt gặp lại, giọng Tịnh Ngôn có chút mừng rỡ.“Ồ!” Khuôn mặt Kaselin rạng ngời, trái ngược hoàn toàn với vẻ mặt tiều tụy trong ngày lễ Noel, “Đã có thông báo chính thức của công ty rồi, hôm nay tôi đại diện công ty đến tham dự dạ tiệc.”“Tuyệt quá, chúc mừng chị nhé!” Trong lòng Tịnh Ngôn rất vui mừng, cô mỉm cười.Đang định trả lời thì chợt Kaselin có vẻ nghi ngờ, cô chỉ về phía sau Tịnh Ngôn và hỏi, “Người bên đó là bạn cô à?”.Ai? Tịnh Ngôn ngạc nhiên quay lại, mặt biến sắc, cách mấy bước sau lưng cô là khuôn mặt bầu bĩnh của cô con gái nhà họ Khổng, đang dõi theo từng cử chỉ của cô.*******“Tịnh Ngôn, sao vậy?” Phương Tòng Vân cảm thấy có chuyện cũng bước tới, đứng bên cô hỏi nhỏ.Chưa đợi câu trả lời của Tịnh Ngôn, cô con gái họ Khổng đã bước tới trước mặt họ, ánh mắt sắc như dao, Phương Tòng Vân nheo mắt nhìn cô gái kia.“Cô Hoa, thật không ngờ chúng ta lại gặp nhau nhanh chóng đến vậy.” Khổng Hy Âm liếc mắt nhìn sang Phương Tòng Vân và nhếch mép cười.“Đúng vậy, thật không ngờ.” Đọc rõ những ý nghĩ của cô ta, Tịnh Ngôn miệng chà chà, cũng đáp lại bằng một nụ cười bí hiểm.“Vị này là…”, ánh mắt chuyển sang bên, Khổng Hy Âm cao giọng.“Đây là ông Phương, ông chủ của tôi, Phương Tòng Vân.” Tịnh Ngôn đưa tay giới thiệu, “HIệu trưởng, đây là cô Khổng”.“Ồ, rất hân hạnh được gặp cô, cô Khổng.” Phương Tòng Vân giơ tay ra trước để bắt tay Khổng Hy Âm.“Ông Phương là ông chủ của cô Hoa sao?” Không hề để ý tới nhã ý của Phương Tòng Vân, Khổng Hy Âm hỏi.Phương Tòng Vân mặt biến sắc, Tịnh Ngôn cúi đầu tỏ vẻ nhẫn nhịn, cô tự nhủ, Hiệu trưởng à, thành thật xin lỗi, tất cả đều do tôi, việc của tôi, tôi tự giải quyết.“Kaselin, Hiệu trưởng, rất xin lỗi.” Nói lời xin lỗi hai người với nét mặt không thoải mái, Tịnh Ngôn bước tới kéo tay Khổng Hy Âm, “Cô Khổng này, chúng ta tới chỗ kia nói chuyện”.“Cô làm gì vậy?” Trừng mắt nhìn cánh tay Tịnh Ngôn đang kéo mình, Khổng Hy Âm kêu lên.“Chỉ là nói chuyện riêng vài câu thôi, cô Khổng không nên sợ tôi đến vậy.” Ánh mắt Tịnh Ngôn sắc lạnh, lần đầu tiên gặp phải ánh mắt như vậy, Khổng Hy Âm nhất thời ngây người, không hề có phản kháng khi bị Tịnh Ngôn kéo đi.Bữa tiệc vừa bắt đầu, gian phòng tiếp đón ngay cạnh đại sảnh, bây giờ không một bóng người, Tịnh Ngôn kéo Hy Âm vừa bước vào liền buông tay ra, giọng lạnh tanh, “Cô Khổng, có điều gì thì nói đi”.Khổng Hy Âm phủi tay và nói với vẻ hằn học, “Sao? Có phải cô ngại nói chuyện với tôi trước đông người không, giữa phòng lớn không nói lại cứ phải kéo tôi ra cái nơi không người này, rõ ràng là…”“Rõ ràng là gì?” Tịnh Ngôn nhìn thẳng vào mắt Khổng Hy Âm, “Khổng Hy Âm, cô đã lầm rồi, tôi lôi cô tới đây nói chuyện hoàn toàn không phải vì cá nhân tôi”.“Hừ… Chẳng phải là cô sợ mất thể diện khi tôi nói ra mọi chuyện trước đông người hay sao? Không mồi chài được Chu Thừa Khải, cô quay sang gạ gẫm ông chủ của mình, sáng Tần tối Sở, thế mà cô vẫn muốn giữ bộ mặt thanh cao ư? Hoa Tịnh Ngôn, cô giỏi lắm.”Được lắm, Khổng Hy Âm, cô nói hay lắm. Hít một hơi sâu, Tịnh Ngôn kiềm chế ý định bỏ đi, quay đầu nhìn cảnh đêm ngoài cửa kính, trầm tư một lát.
Thấy Tịnh Ngôn không nói gì, Khổng Hy Âm có vẻ đắc ý, “Không nói gì sao? Này chỉ cần cô hứa với tôi, từ nay không tìm gặp Chu Thừa Khải nữa, tôi sẽ nghĩ đến việc giữ thể diện cho cô, rốt cuộc thì cô cũng chẳng liên quan gì tới cuộc sống của tôi”.“Chu Thừa Khải…”“Sao?”“Cô Khổng này, chỉ cần cô nhận lời tôi, từ nay về sau đừng để tôi trông thấy Chu Thừa Khải, tôi sẽ không để ý đến những lời nói của cô hôm nay, mãi giữ những điều bí mật riêng tư giữa chúng ta, giữ cho cô chút thể diện cuối cùng, bởi thực ra thì cô với tôi cũng chẳng có quan hệ gì…”“Hoa Tịnh Ngôn, cô đang giấu diếm chuyện gì vậy? Tôi mới là người vợ đường đường chính chính của Chu Thừa Khải, cô dựa vào cái gì…”, lại một lần nữa bị làm cho nổi điên, khuôn mặt của Khổng Hy Âm đầy vẻ bực dọc.“Thưa Chu phu nhân”, Tịnh Ngôn cười nhạt, “dạ tiệc lớn thế này, Chu phu nhân tham dự một mình sao? Vị phu quân tâm đầu ý hợp kia đâu rồi?”.“Anh ấy…”, giọng nghẹn lại không biết nói gì, nhưng Khổng Hy Âm phản ứng rất nhanh, “bố tôi hôm nay vừa tới Thượng Hải, anh ấy đi đón, sẽ nhanh chóng đến đây thôi, để tránh cho cô khỏi khó xử, tôi khuyên cô mau chóng đi khỏi đây”.Thì ra là vậy! Tịnh Ngôn như hiểu ra, lòng vòng mãi, cuối cùng thì vị tiểu thư họ Khổng cũng lộ ra nước cờ nhỏ mọn này. Cô ta có nói thẳng ngay từ đầu thì cũng là chuyện nhỏ, huống hồ Tịnh Ngôn đang không muốn gặp Chu Thừa Khải, nhưng bây giờ, lửa giận kìm nén hồi lâu, Tịnh Ngôn nói với giọng lạnh nhạt, “Chẳng qua thì cũng chỉ là tham gia một buổi dạ tiệc thôi, thế mà nơm nớp lo sợ cứ như đi tới pháp trường, nếu không có Chu tiên sinh thì xem ra cô Khổng hôm nay đúng là một mình cô độc ở đây”.“Cô…”, bị đánh trúng tim đen, Khổng Hy Âm muốn nổi trận lôi đình, nhưng chỉ biết đứng im, toàn thân run rẩy.Vẫn không dừng lại, Tịnh Ngôn tiếp, “Nếu như cô chuyển cái công sức bỏ ra lo về tôi sang lo cho Chu tiên sinh thì có lẽ tình hình đã được cải thiện rồi.” Nói xong, Tịnh Ngôn quay người bỏ đi.Vừa bước được một bước, chợt có bóng người xuất hiện trước cửa, trong phòng lúc này im ắng, không ai nói với ai lời nào, bất chợt Khổng Hy Âm cất giọng đầy vẻ ngạc nhiên, “Bố, bố đã đến rồi?”Khổng Dịch Nhân! Hai người nhìn nhau không nói câu nào, ông gật nhẹ đầu với Tịnh Ngôn, cái buổi tối xảy ra sự việc xuẩn ngốc nhất trong đời lại hiện về, đáng thương cho Tịnh Ngôn, cô đứng chết lặng trước hành lang, không biết xử xự ra sao. Bên tai chỉ nghe thấy tiếng Hy Âm nói với giọng oán trách lẫn ấm ức, “Bố, bố đến đúng lúc quá, cô ta.. cô ta…”“Hy Âm”, giọng nam trầm dễ nghe lại nhẹ nhàng vang lên, “Chu Thừa Khải đang đợi con ở ngoài đại sảnh, mau ra đi”.“Nhưng cô ta... bố, bố phải giúp con.” Khổng Hy Âm ngước mắt nhìn bố với ánh mắt cầu xin, rồi liếc qua Tịnh Ngôn với vẻ hậm hực.Cúi đầu nhìn vẻ mặt Khổng Hy Âm, Khổng Dịch Nhân vòng tay qua vai con gái, giọng ôn tồn, “Mau đi đi con”.Cảnh tượng chỉ diễn ra trong chốc lát nhưng khiến Tịnh Ngôn, vốn đang muốn lặng lẽ bỏ đi, cũng phải dừng bước, cô cảm thấy sống mũi cay cay. Tịnh Ngôn thầm nhủ, “Sao cơ? Bản thân cô có gì tài giỏi cơ chứ, chẳng qua cô có được người bố là chỗ dựa vững chắc mà thôi, tôi chỉ dựa vào chính mình mà vẫn sống đàng hoàng thoải mái. Có gì đáng ngưỡng mộ đâu, đúng là vô vị!”. Tịnh Ngôn cảm thấy khó hiểu trước phản ứng của mình, “Không, không thể như thế”, cô dứt khoát quay người, bước đi thật nhanh.
Thấy Tịnh Ngôn không nói gì, Khổng Hy Âm có vẻ đắc ý, “Không nói gì sao? Này chỉ cần cô hứa với tôi, từ nay không tìm gặp Chu Thừa Khải nữa, tôi sẽ nghĩ đến việc giữ thể diện cho cô, rốt cuộc thì cô cũng chẳng liên quan gì tới cuộc sống của tôi”.“Chu Thừa Khải…”“Sao?”“Cô Khổng này, chỉ cần cô nhận lời tôi, từ nay về sau đừng để tôi trông thấy Chu Thừa Khải, tôi sẽ không để ý đến những lời nói của cô hôm nay, mãi giữ những điều bí mật riêng tư giữa chúng ta, giữ cho cô chút thể diện cuối cùng, bởi thực ra thì cô với tôi cũng chẳng có quan hệ gì…”“Hoa Tịnh Ngôn, cô đang giấu diếm chuyện gì vậy? Tôi mới là người vợ đường đường chính chính của Chu Thừa Khải, cô dựa vào cái gì…”, lại một lần nữa bị làm cho nổi điên, khuôn mặt của Khổng Hy Âm đầy vẻ bực dọc.“Thưa Chu phu nhân”, Tịnh Ngôn cười nhạt, “dạ tiệc lớn thế này, Chu phu nhân tham dự một mình sao? Vị phu quân tâm đầu ý hợp kia đâu rồi?”.“Anh ấy…”, giọng nghẹn lại không biết nói gì, nhưng Khổng Hy Âm phản ứng rất nhanh, “bố tôi hôm nay vừa tới Thượng Hải, anh ấy đi đón, sẽ nhanh chóng đến đây thôi, để tránh cho cô khỏi khó xử, tôi khuyên cô mau chóng đi khỏi đây”.Thì ra là vậy! Tịnh Ngôn như hiểu ra, lòng vòng mãi, cuối cùng thì vị tiểu thư họ Khổng cũng lộ ra nước cờ nhỏ mọn này. Cô ta có nói thẳng ngay từ đầu thì cũng là chuyện nhỏ, huống hồ Tịnh Ngôn đang không muốn gặp Chu Thừa Khải, nhưng bây giờ, lửa giận kìm nén hồi lâu, Tịnh Ngôn nói với giọng lạnh nhạt, “Chẳng qua thì cũng chỉ là tham gia một buổi dạ tiệc thôi, thế mà nơm nớp lo sợ cứ như đi tới pháp trường, nếu không có Chu tiên sinh thì xem ra cô Khổng hôm nay đúng là một mình cô độc ở đây”.“Cô…”, bị đánh trúng tim đen, Khổng Hy Âm muốn nổi trận lôi đình, nhưng chỉ biết đứng im, toàn thân run rẩy.Vẫn không dừng lại, Tịnh Ngôn tiếp, “Nếu như cô chuyển cái công sức bỏ ra lo về tôi sang lo cho Chu tiên sinh thì có lẽ tình hình đã được cải thiện rồi.” Nói xong, Tịnh Ngôn quay người bỏ đi.Vừa bước được một bước, chợt có bóng người xuất hiện trước cửa, trong phòng lúc này im ắng, không ai nói với ai lời nào, bất chợt Khổng Hy Âm cất giọng đầy vẻ ngạc nhiên, “Bố, bố đã đến rồi?”Khổng Dịch Nhân! Hai người nhìn nhau không nói câu nào, ông gật nhẹ đầu với Tịnh Ngôn, cái buổi tối xảy ra sự việc xuẩn ngốc nhất trong đời lại hiện về, đáng thương cho Tịnh Ngôn, cô đứng chết lặng trước hành lang, không biết xử xự ra sao. Bên tai chỉ nghe thấy tiếng Hy Âm nói với giọng oán trách lẫn ấm ức, “Bố, bố đến đúng lúc quá, cô ta.. cô ta…”“Hy Âm”, giọng nam trầm dễ nghe lại nhẹ nhàng vang lên, “Chu Thừa Khải đang đợi con ở ngoài đại sảnh, mau ra đi”.“Nhưng cô ta... bố, bố phải giúp con.” Khổng Hy Âm ngước mắt nhìn bố với ánh mắt cầu xin, rồi liếc qua Tịnh Ngôn với vẻ hậm hực.Cúi đầu nhìn vẻ mặt Khổng Hy Âm, Khổng Dịch Nhân vòng tay qua vai con gái, giọng ôn tồn, “Mau đi đi con”.Cảnh tượng chỉ diễn ra trong chốc lát nhưng khiến Tịnh Ngôn, vốn đang muốn lặng lẽ bỏ đi, cũng phải dừng bước, cô cảm thấy sống mũi cay cay. Tịnh Ngôn thầm nhủ, “Sao cơ? Bản thân cô có gì tài giỏi cơ chứ, chẳng qua cô có được người bố là chỗ dựa vững chắc mà thôi, tôi chỉ dựa vào chính mình mà vẫn sống đàng hoàng thoải mái. Có gì đáng ngưỡng mộ đâu, đúng là vô vị!”. Tịnh Ngôn cảm thấy khó hiểu trước phản ứng của mình, “Không, không thể như thế”, cô dứt khoát quay người, bước đi thật nhanh.
/27
|