Đã rất lâu Tịnh Ngôn không ăn món này nên không cần phải giục nhiều, cô cầm đũa chuẩn bị ăn. Bỗng cô chợt nhớ ra có Dịch Nhân đang ngồi bên cạnh, cô ngẩng lên nhìn thì thấy Dịch Nhân đang mỉm cười nhìn cô với ánh mắt trìu mến.Ánh mắt trìu mến của Dịch Nhân khiến cô cảm thấy bối rối, thiếu chút nữa đánh rơi đũa. Tịnh Ngôn trấn tĩnh lại và nói, “Ông nhìn gì thế, mau ăn đi chứ”.“Cô yên tâm, tôi chưa từng ăn món này bao giờ, nên sẽ từ từ thưởng thức.” Dịch Nhân nói với vẻ rất thoải mái.*******Bát canh nóng hổi với những sợi mỳ tròn dài, thịt lợn thái mỏng, bề mặt của bát canh có một lớp váng mỡ rất mỏng, khi ăn có mùi thơm của hành và vừng. Khi đưa sợi mỳ vào miệng lúc đầu có cảm giác hơi nóng bốc lên, nhưng sau khi cho gia vị vào thì nguội dần. Chỉ là một gói gia vị nhỏ nhưng có rất nhiều mùi vị khác nhau tạo thành một mùi hương thơm nhè nhẹ rất hấp dẫn, khiến cho một người từng ăn rất nhiều sơn hào hải vị như Khổng Dịch Nhân cũng phải gật đầu khen ngon."Ông ăn có thấy ngon không?" Tịnh Ngôn nhìn biểu hiện của Dịch Nhân, nheo mắt cười, hỏi nhỏ."Rất ngon." Dịch Nhân mỉm cười nói."Vậy thì tốt, tôi sợ Khổng tiên sinh chỉ ăn những món sơn hào hải vị, không quên với những món ăn bình dân như thế này.""Hãy gọi tôi là Dịch Nhân." Dịch Nhân dùng đũa rất thành thục và ung dung ngồi ăn trong một quán ăn chật hẹp, "Tôi chỉ là một thương nhân bình thường, không sành ăn như cô nghĩ đâu, hơn nữa đã là ẩm thực thì không phân biệt bình dân hay quý tộc."Chỉ là một thương nhân? Khổng tiên sinh, ông quá khiêm tốn rồi... Trong lòng không chịu, Tịnh Ngôn phản bác lại, "Sao có thể không phân đẳng cấp cơ chứ, tôi cược với ông đại đa số những người ngồi ở đây chưa từng ăn món này.""Tịnh Ngôn thích ăn những món ăn phương Tây không?" Dịch Nhân dùng đũa, hỏi."Những món ăn đó rất khó ăn, tôi là người Trung Quốc, chỉ hợp với những món ăn truyền thống." Cô nói chân thành, Dịch Nhân cười rất to, đã rất lâu rồi ông mới có tâm trạng vui vẻ như thế này. Ông đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc dài óng ả của Tịnh Ngôn.Bàn tay ấm áp của ông chạm nhẹ vào vai Tịnh Ngôn khiến tim cô đập mạnh hơn, cô sợ đỏ mặt nên vội kiếm chuyện để nói, "Tôi nói sai ư?""Không, cô nói rất đúng.""Chỉ là sở thích thôi mà, nhưng nếu không có tiền thì ngay cả cơ hội để so sánh cũng không có. Tất nhiên, với Khổng tiên sinh thì không có thứ gì là không thể thưởng thức!""Gọi tôi là Dịch Nhân," ông nhấn mạnh một lần nữa. "Thực ra, tiền có thể mang đến niềm vui nhưng cũng chỉ là niềm vui tức thời, có những thứ mình muốn dù nhiều tiền đến mấy cũng không thể mua được.""Ví dụ?" Cô nhìn thẳng vào mắt ông ta, trong lòng tự nhủ, "Có thứ gì vô giá mà đến ông cũng không thể mua được cơ chứ?""Rất nhiều," Dịch Nhân mỉm cười nhìn Tịnh Ngôn và nói, "Ví dụ như sức khỏe, tuổi thanh xuân, vận may...""Ông đã bao giờ thất bại chưa?" Cô nghi ngờ, trên đời này có những người cả đời vất vả bận rộn nhưng không một ngày thành công, ngược lại có những người ngay từ khi mới sinh ra, cuộc sống đã thuận buồm xuôi gió, Khổng Dịch Nhân đang ngồi trước mặt cô đây nhất định thuộc dạng người thứ hai."Tịnh Ngôn biết mà!"Tịnh Ngôn đáp lại, "Tôi biết, nhưng với ông thì không có gì là không thể làm được."Dịch Nhân nhìn thẳng vào mắt Tịnh Ngôn và nói, "Có một điều mà tôi không thể làm được, đó là giải thích cho Hy Âm hiểu..."Chợt nhớ lại những lần gặp mặt Khổng Hy Âm, Tịnh Ngôn không sao nhịn được cười.Dịch Nhân hạ thấp giọng, một nụ cười ấm áp hiện lên trong mắt, nói tiếp, "Ngoài ra, dù nhiều tiền đến mấy cũng không mua được những giây phút như lúc này!"Không hiểu do cửa hàng quá chật và đông người hay là do bát canh quá nóng mà Tịnh Ngôn đỏ bừng mặt, trán ướt đẫm mồ hôi. Cô cởi chiếc áo khoác ra vắt vào thành ghế và ngồi xuống ăn tiếp.Cả cửa hàng bỗng chốc im lặng, Tịnh Ngôn ngẩng lên nhìn thì thấy mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía mình khiến cô cảm thấy bối rối, một lát sau không khí trong quán lại ồn ào náo nhiệt như cũ.Chắc trong mắt của Khổng Dịch Nhân, trông cô cũng rất buồn cười, nhưng chắc ông không nói mà thôi.Tịnh Ngôn đặt đũa xuống bà và nói, "Tôi ăn no rồi.""Được, chúng ta đi thôi." Dịch Nhân đứng dậy cầm chiếc áo khoác của Tịnh Ngôn và nói, "Cô mặc áo vào đi.""Cám ơn ông." Tịnh Ngôn xỏ tay vào áo không kịp chào tạm biệt vợ chồng cô chú chủ quán, cúi đầu bước nhanh ra khỏi quán.*******Khi ra đến xe, trong lòng Tịnh Ngôn bỗng trào dâng nhiều cảm xúc khác nhau nhưng cô cố gắng kìm nén, mở cửa ngồi vào trong xe. Lúc này đã không còn sớm, Tịnh Ngôn chợt nhớ ra chiều nay cô có cuộc họp quan trọng, hôm qua cô nghỉ nên hôm nay có rất nhiều việc phải giải quyết, điều quan trọng nhất với cô lúc này là không được để lộ tình cảm lưu luyến với Dịch Nhân."Khổng tiên sinh..." Không có tiếng trả lời, ngừng một lát, cuối cùng Tịnh Ngôn phải thay đổi cách xưng hô, "Dịch Nhân, tôi lên phòng làm việc đây."Dịch Nhân gật đầu đáp, "Ừ, cô lên làm việc đi."Tịnh Ngôn xuống xe, đang định vẫy tay tạm biệt thì Dịch Nhân mở cửa kính xe và nói vọng ra, "Tịnh Ngôn!""Gì vậy?"Nét mặt tươi cười, Dịch Nhân nói bằng một giọng ấm áp, "Tôi quên không nói với cô là cô rất đẹp."Tịnh Ngôn đỏ mặt và nhẹ nhàng nói, "Cảm ơn.""Giữ gìn sức khỏe nhé.""Chúc ông đi đường bình an." Nói xong Tịnh Ngôn quay người đi về phía tòa nhà trung tâm, lúc đến cửa, cô quay đầu lại thì thấy xe của Dịch Nhân vẫn đỗ ở vị trí cũ, trong lòng cô cảm thấy xốn xang, đi đến cửa thang máy Tịnh Ngôn vẫn chưa hết cảm xúc lưu luyến trong lòng.Vừa thấy Tịnh Ngôn về đến cửa phòng làm việc, Văn Thù đã chạy ngay sang hỏi nhưng bị Tịnh Ngôn ngăn lại và vội vã đi vào phòng, cô ngồi xuống ghế, cởi áo khoác vắt lên thành ghế và bật máy vi tính.Cửa sổ mật khẩu hiện ra, nhưng Tịnh Ngôn vẫn ngồi thất thần trước màn hình vi tính, câu nói "Tịnh Ngôn, có sợ không?" bỗng vang lên trong đầu Tịnh Ngôn."Sợ gì chứ?""Đó là Khổng Dịch Nhân mà."Đúng, ông ta là Khổng Dịch Nhân. Bỗng nhiên cô cảm thấy cơ thể mềm nhũn, trống rỗng, cô vùi mặt vào cánh tay. Không phải là cô chưa từng yêu, khi còn ở bên Chu Thừa Khải, cô không ngờ tình cảm vui vẻ của mối tình đầu lại sâu sắc, mãnh liệt đến vậy. Sau khi biết tin Chu Thừa Khải kết hôn với Khổng Hy Âm, Tịnh Ngôn vẫn tự tin rằng cô và Chu Thừa Khải yêu nhau say đắm như vậy thì không có chuyện gì là không vượt qua được. Nhưng, sự thực vẫn là sự thực, giữa sân bay ồn ào náo nhiệt, cô cắn răng, giấu nỗi đau, chỉ biết hận anh đã bỏ cô một mình mà ra đi.Ở bên Dịch Nhân, cô thấy mình như vừa ở ngoài khơi sóng to gió lớn bỗng tìm được bến bờ phẳng lặng, một cảm giác ấm áp, bình yên bao quanh. Cảm giác đó thực sự cuốn hút cô, dù có tự tin đến đâu, trước một người như Dịch Nhân, Tịnh Ngôn vẫn cảm thấy mình nhỏ bé. Cùng với niềm vui hạnh phúc ấm áp, Tịnh Ngôn bắt đầu cảm thấy lo lắng, sau lưng Dịch Nhân còn có Chu Thừa Khải và Khổng Hy Âm, hai người này sẽ không bao giờ chấp nhận tình cảm của cô với Dịch Nhân. Tuy nhiên, điều quan trọng là tình cảm của Dịch Nhân đối với cô là tình cảm chân thành hay chỉ xuất phát từ sự rung động nhất thời? Chưa biết chừng một ngày nào đó Dịch Nhân nhận ra rằng tất cả chỉ là trò đùa và rời xa cô mãi mãi...Trong khi Tịnh Ngôn đang suy nghĩ miên man thì tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, Tịnh Ngôn nhấc điện thoại lên nghe, vẫn giọng nói ấm áp quen thuộc của Dịch Nhân ở đầu dây bên kia, "Tịnh Ngôn!"Cô ngẩng đầu lên, cô không ngờ ngón tay mình lại có thể run đến vậy, cô trả lời, "Vâng.""Tịnh Ngôn," Khổng Dịch Nhân hơi do dự, "Lần này trở về Thượng Hải, kỳ thực là do tôi đã thấy được triển vọng thị trường trong nước, tôi đang định chuyển Tổng công ty ở khu vựa Châu Á về Thượng Hải.""Hả?" Tịnh Ngôn không hiểu tại sao Khổng Dịch Nhân lại nói chuyện này với mình."Do đó thời gian tới có rất nhiều việc đòi hỏi tôi phải tự mình giải quyết."Tịnh Ngôn dần dần hiểu ra ý của Dịch Nhân nên cô nhẹ nhàng đáp, "Vậy sao?"Dịch Nhân bỗng hạ giọng, "Đúng vậy, vừa rồi tôi quên không nói với cô, tôi sẽ quay về Thượng Hải nhanh thôi, cô đừng quá lo lắng."Tịnh Ngôn mỉm cười gật đầu và nói, "Tôi hiểu."Tịnh Ngôn cảm thấy trong lòng vô cùng sung sướng mãn nguyện, cô đứng lên, cởi áo khoác ra. Bên ngoài bỗng có tiếng gõ cửa nhè nhẹ, Văn Thù bước vào và nói"Tịnh Ngôn, Hiệu trưởng cho gọi cô đến phòng họp.""Tôi đến ngay đây." Tịnh Ngôn vội vàng đứng dậy, vơ vội tài liệu trên bàn để đi họp. Vừa bước vào phòng họp mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Tịnh Ngôn, cô kéo ghế ngồi xuống và khẽ mỉm cười.Có tiếng một người khẽ gọi, "Tịnh Ngôn?"Không trả lời, thật ra có những việc vốn dĩ không cần trả lời, một chữ cũng không cần.
/27
|