Trong bóng tối không biết thời gian trôi đi thế nào, không có phương hướng, không có mục tiêu, cũng không biết “hai vòng” mà Hành Chỉ nói rốt cuộc phải đi bao lâu, Thẩm Ly bất giác lòng hơi bực bội. Mấy lần nàng muốn lên tiếng hỏi Hành Chỉ, nhưng thấy hắn vẫn nhàn nhã dạo bước, nếu cứ hỏi đi hỏi lại, chẳng phải chứng tỏ là Bích Thương vương không biết kiên nhẫn sao…
Thẩm Ly không nhịn được lại thở dài, nàng cảm thấy dường như trước mặt Hành Chỉ, càng ngày nàng càng tiến thoái lưỡng nan, cứng rắn thì hắn không tiếp chiêu, mềm mỏng thì… nàng không biết…
Bỗng nhiên, một cơn gió lạ thổi qua bên tai, bốn bề sát khí nồng đậm. Mặt Thẩm Ly nghiêm lại: “Có yêu thú.”
Hành Chỉ lại cười nhạt: “Cuối cùng cũng chờ được một con mất kiên nhẫn đến nộp mạng rồi.”
Thẩm Ly nghe vậy ngẩn ra, còn chưa kịp nghĩ lại ý nghĩa của câu nói này, bỗng nghe một tiếng rú chấn động màng nhĩ, nàng vô thức cầm ngân thương muốn xông lên phía trước, Hành Chỉ phẩy tay áo ngăn nàng lại, quay đầu hỏi nàng như đang đùa: “Muốn xem Khư Thiên uyên trông thế nào sao?”
Thẩm Ly thất thần, Khư Thiên uyên… chẳng phải là nhìn vào chẳng thấy gì cả đó sao… Nàng còn chưa nghĩ xong đã thấy tay Hành Chỉ lóe lên ánh sáng trắng, một quả cầu cực sáng bay ra từ lòng bàn tay hắn, đập thẳng về phía trước, chỉ nghe một tiếng va đập thật lớn, ánh sáng trắng bừng lên xé rách bóng tối, khiến Thẩm Ly nhìn thấy yêu thú bị đập nát, cũng khiến nàng nhìn rõ xung quanh mình có vô số cặp mắt âm độc!
Những yêu thú hình thù kỳ quái đó đang mai phục bốn phương tám hướng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào họ, có con khẽ há miệng, lộ ra hàm răng lạnh lẽo bị ánh sáng chiếu rọi, có con thè cái lưỡi dài ngoằng, rụt đầu sau một yêu thú khác, ánh mắt âm trầm tàn độc. Bọn chúng đều không phát ra bất kỳ âm thanh nào, giống như sự im lặng chết chóc trước khi động vật săn mồi, khiến lòng người thắt lại.
Cho dù là Thẩm Ly, thấy cảnh tượng này cũng bất giác kinh hãi rùng mình, nàng cố ép mình bình tĩnh lại, chờ ánh sáng trắng tắt đi, bốn bề lại khôi phục vẻ tối tăm, nàng hỏi: “Dọc đường ngài luôn biết đám yêu thú này vẫn theo dõi chúng ta sao?”
“Đương nhiên là biết.”
Giọng hắn vẫn điềm nhiên như vậy. Lòng Thẩm Ly trầm xuống. Giết một con Hạt vĩ hồ thôi mà đã phí nhiều sức lực của nàng như vậy, còn người này lại có thể lấy tính mạng của một con yêu thú trong lúc cười nói điềm nhiên, hơn nữa còn có thể nhàn nhã ở nơi thế này như đang tản bộ, không nói đến sức mạnh của thần minh kia thì tên này thật là… khác người.
“Bích Thương vương.” Hành Chỉ đi vài bước bỗng quay đầu nhìn nàng, “Khí tức ở đây có khiến cô cảm thấy lạnh lẽo âm hàn không?”
“Chứ không thì sao…”
“Bởi vậy.” Hành Chỉ nghiêm mặt, “Sau khi ra khỏi đây, đừng một mình lại gần Khư Thiên uyên này nữa.”
Thẩm Ly ngẩn ra, Hành Chỉ bỗng nắm tay nàng, một luồng khí trong lành từ bàn tay chui vào người nàng, Thẩm Ly có thể cảm thấy trong cơ thể mình có thứ gì đó chảy ra ngoài, còn cánh tay bị thương của Hành Chỉ cũng tỏa ra khí đen. Chưa đầy một khắc sau, Hành Chỉ ra lệnh: “Bế khí.”
Không hề do dự, Thẩm Ly nín thở, yêu thú xung quanh không biết phát giác được gì, bỗng rít lên cùng bổ nhào về phía họ, Thẩm Ly chỉ cảm thấy đầu hơi váng vất, những tiếng rít gào chói tai kia bị gạt hết sau lưng. Chờ khi hồi thần lại nàng bỗng cảm thấy trước mắt sáng lên, ánh trăng mát lạnh đang rải trên mặt đất, nàng ngẩng đầu lên nhìn, trong ánh sáng ngược, gương mặt nghiêng nghiêng của Hành Chỉ càng rõ ràng hơn, hơi thở hắn hơi gấp gáp, trán lấm tấm vài giọt mồ hôi lạnh.
Thẩm Ly ngơ ngác hỏi hắn: “Chẳng phải nói… dạo hai vòng sao?”
“Ha.” Hành Chỉ ngẩng đầu bóp trán, “Lần này thì cô thông minh, biết vẫn chưa dạo hết hai vòng.”
“Ngài lại gạt ta?”
“Không, mang chướng khí trong mình thì không ra được là thật. Chỉ là tình hình vừa rồi nếu không ra thì e là sẽ khó mà ra được. Bởi vậy ta bèn ra tay thi pháp.” Hơi thở hắn bất ổn, “Chỉ là thuật pháp này hơi tổn thương nguyên thần. Để ta nghỉ chút đã…”
Hắn buông tay Thẩm Ly, ôm trán một mình đi về phía trước vài bước. Thẩm Ly ngơ ngác nhìn hắn, cổ tay bị hắn nắm có gió thổi qua hơi lạnh, là mồ hôi từ lòng bàn tay của hắn dính vào cổ tay nàng.
Lúc này Thẩm Ly mới hoang mang hiểu ra, mấy ngày nay vừa vá phong ấn, vừa bị yêu thú đả thương, cho dù là thần cũng không chịu nổi. Hơn nữa chướng khí trên cánh tay hắn nhất định không đơn giản, bởi vậy trước đó hắn mới không tự mình ép ra, phát giác được đám yêu thú kia có ý đồ cùng xông lên tấn công, bởi vậy hắn bất đắc dĩ phải thi pháp ép chướng khí, miễn cưỡng thoát ra khỏi Khư Thiên uyên.
Một bàn tay của Thẩm Ly phủ lên chỗ được hắn nắm lấy, thì ra, thần lợi hại như vậy cũng khó chịu vì bị thương sao. Thì ra… Hành Chỉ thần quân cũng thích tỏ ra mạnh mẽ.
Khi Thẩm Ly và Hành Chỉ về đến quân doanh, số lượng doanh trướng trong quân doanh đã ít đi nhiều, tướng lĩnh trấn thủ đưa đuốc lên, thấy là hai người, hắn ngơ ngác nói: “Thần quân, Vương gia… hai người đây là…”
“Xảy ra chút chuyện.” Thẩm Ly kể sơ, “Thượng Bắc tướng quân đâu?”
Nghe Thẩm Ly nhắc đến, tướng trấn thủ vội đáp; “Vương gia mất tích năm ngày rồi đó! Thượng Bắc tướng quân tưởng cô lại… lại trốn rồi. Ngài ấy ở đây tìm hết mấy ngày cũng không thấy, bởi vậy ngài ấy về triều thỉnh tội với Ma quân rồi.”
Thẩm Ly thở dài, quả nhiên…
Hành Chỉ nói: “Bọn họ đi lúc nào?”
“Vừa đi hôm qua.”
Hành Chỉ hơi trầm ngâm: “Đại quân đi rất chậm, trên đường về bọn họ còn mang thương binh nên đi không nhanh. Có lẽ chúng ta có thể về tới Vương đô sớm hơn họ một chút.”
Thẩm Ly quyết định: “Đi ngay bây giờ đi.” Vừa dứt lời, nàng nhìn Hành Chỉ, nhận được ánh mắt của Thẩm Ly, Hành Chỉ cười cười: “Vương gia không cần lo lắng. Hành Chỉ vẫn chưa vô dụng đến vậy.” Thẩm Ly im lặng gật đầu, rồi không nói nhiều nữa mà cưỡi mây đi. Hành Chỉ cũng nhảy lên mây đi theo phía sau.
Tướng trấn thủ bên dưới đưa mắt nhìn hai người bay xa, quay sang hỏi tiểu binh bên cạnh: “Này… Tam tử, có phải ta cả nghĩ mà cảm giác được điều gì đó không?”
Tiểu binh đáp: “Phó tướng, thuộc hạ cũng cả nghĩ rồi…”
Hành Chỉ và Thẩm Ly đương nhiên đi nhanh hơn đại quân rất nhiều, lúc bọn họ về tới Đô thành, các tướng sĩ khải hoàn vẫn chưa trở về. Nhưng đầu đường cuối hẻm đều treo cờ kết hoa chúc mừng, Thẩm Ly ở trên mây nhìn thấy cờ hoa bên dưới, nàng vui mừng nói: “Mỗi lần xuất chinh luôn thích nhất là thời khắc mang thắng lợi trở về, nhìn thấy họ treo cờ kết hoa và những nụ cười hân hoan kia, ta mới biết là chuyện mình làm có ý nghĩa dường nào.”
Hành Chỉ khẽ ngẩn ra, nhìn gương mặt nghiêng nghiêng dậy ý cười của nàng, bất giác cũng cong mắt: “Ừ, Vương gia có hoài bão.”
Nhìn thấy phủ đệ của mình bên dưới, Thẩm Ly nói: “Ta cả người dơ bẩn, trực tiếp đến diện kiến Ma quân thì thật không có lễ nghĩa, ta về phủ tắm rửa đã, Thần quân có muốn vào cung trước không?”
“Ta…” Hắn vừa định lên tiếng, bỗng nghe bên người có tiếng nữ nhân gào khóc thảm thiết: “Vương gia! Vương gia! Người về đây đi!”
Thẩm Ly nhíu mày nhìn xuống dưới, chỉ thấy Nhục Nha xách thùng nước, khóc lóc từ phòng khách chạy ra, bò trên mặt đất khóc thảm. Thẩm Ly vội xuống mây đi đến trước mặt Nhục Nha: “Chuyện gì mà hoảng hốt vậy?” Nhục Nha ngẩng đầu nhìn thấy Thẩm Ly, đôi mắt to tròn ngơ ngác nhìn nàng, dường như không tin vào mắt mình, Thẩm Ly nhíu mày, “Làm sao vậy?”
Nhục Nha vứt thùng hai tay ôm chặt eo Thẩm Ly khóc nói: “Hu hu! Vương gia! Có yêu thú! Cứ ức hiếp Nhục Nha mãi!”
Vừa nghe thấy hai chữ Yêu thú, Thẩm Ly cảm thấy lòng thắt lại, còn chưa kịp hỏi bỗng nghe “binh” một tiếng, cửa phòng khách bị đẩy mạnh ra, một nam nhân mình còn hơi nóng, chỉ quấn một miếng khăn thay cho quần tức giận chạy ra: “Nha đầu chết tiệt! Bỏng chết bổn quân rồi! Xem bổn quân có lột da ngươi không!”
Vừa dứt lời, một trận gió lạnh thổi qua, xua tan hết sương khói trước mắt nam nhân, hắn nhìn vào khoảng sân đã có thêm một nam một nữ, nhất thời thất thần. Thẩm Ly cũng nhìn thân hình bị bỏng đỏ hồng của hắn, khẽ nhíu mắt hỏi: “Ngươi là ai?”
Nam nhân im lặng, trong sân chỉ nghe giọng Nhục Nha ôm nàng không ngừng khóc lóc: “Vương gia, Vương gia…”
Biết thân phận của nữ nhân trước mắt, sắc mặt đỏ bừng của nam nhân dần dần bắt đầu tái xanh. Lúc này một chiếc áo khoác trắng bỗng che hắn lại, Hành Chỉ nhàn nhạt cười nói: “Phất Dung quân, Thiên quân chưa dạy ngài là phải mặc y phục rồi mới ra ngoài sao.” Nhìn nụ cười trên mặt Hành Chỉ, Phất Dung bất giác thấy lạnh sống lưng, hắn vội lui vào phòng đóng cửa lại.
Trong sân lại yên tĩnh, Thẩm Ly cứng nhắc quay đầu nhìn Hành Chỉ: “Hắn? Phất Dung quân? Thiên tôn?”
Thấy Hành Chỉ cụp mắt nhẹ gật đầu, khóe môi Thẩm Ly giật giật, nàng xách áo Nhục Nha vẻ mặt lạnh lùng: “Tại sao “thứ này” lại vào ở trong Vương phủ?”
Nhục Nha mặt đầy nước mắt: “Nhục Nha cũng không muốn đâu! Nhưng… nhưng đây là mệnh lệnh của Ma quân! Nhục Nha cũng đâu còn cách nào, hu hu!”
Buông Nhục Nha ra, Thẩm Ly bóp trán, nghe nàng ta khóc lóc kể lể: “Vương gia nói là bế quan gì đó, rõ ràng là đã trốn đi mất. Sau đó trong cung có người đến, bắt Suỵt Suỵt đã biến thành bộ dạng của Vương gia trên giường, lắc vài cái Suỵt Suỵt liền biến thành chim, họ đem Suỵt Suỵt đi rồi, nói là sẽ không trả về nữa. Hu hu, Nhục Nha đau lòng quá. Sau đó lại nghe nói Phất Dung quân đến Ma giới, Ma quân sắp xếp cho hắn ở tạm trong phủ, bảo Nhục Nha hầu hạ hắn. Nhưng hắn khó hầu lắm! Ăn cơm lúc nào cũng bắt bẻ, khiến đầu bếp giận không chịu làm nữa. Lại thích vứt đồ lung tung, Trương tẩu cũng không làm nữa. Bắt Nhục Nha phải làm hết, ngay cả tắm rửa cũng bắt một hồi lạnh một hồi nóng, hu hu, người phiền phức như vậy Vương gia đánh chết hắn đi được không!”
“Hỗn xược!” Cửa lại bị kéo ra, Phất Dung quân tức giận nói, “Nô tài gì mà dám nói những lời như vậy!”
Thẩm Ly giữ Nhục Nha lại bảo vệ phía sau mình, lạnh lùng nhìn Phất Dung quân: “Nha đầu của ta thì dám nói những lời như vậy đó, Phất Dung quân có gì bất mãn thì Thẩm Ly nghe đây.”
Phất Dung quân nhớ đến tin đồn ăn tươi yêu thú của nàng, bất giác nuốt nước bọt, dời mắt đi nơi khác: “Ta chỉ… nói vậy thôi.”
“Phất Dung quân xuống Ma giới Thẩm Ly không biết nên lúc nãy đã mạo phạm, nhưng thứ cho Thẩm Ly hỏi một câu, Phất Dung quân sao không ở yên trên Thiên giới mà lại đến Ma giới ta để chuốc bực mình.” Giọng điệu nàng lạnh lùng, biểu đạt thẳng thừng không hề che giấu sự khinh miệt trong lòng, “Lẽ nào ngài không biết lúc trước Thẩm Ly đào hôn thất bại, bây giờ trông thấy ngài nhìn rất không quen mắt sao?”
Thẩm Ly không nhịn được lại thở dài, nàng cảm thấy dường như trước mặt Hành Chỉ, càng ngày nàng càng tiến thoái lưỡng nan, cứng rắn thì hắn không tiếp chiêu, mềm mỏng thì… nàng không biết…
Bỗng nhiên, một cơn gió lạ thổi qua bên tai, bốn bề sát khí nồng đậm. Mặt Thẩm Ly nghiêm lại: “Có yêu thú.”
Hành Chỉ lại cười nhạt: “Cuối cùng cũng chờ được một con mất kiên nhẫn đến nộp mạng rồi.”
Thẩm Ly nghe vậy ngẩn ra, còn chưa kịp nghĩ lại ý nghĩa của câu nói này, bỗng nghe một tiếng rú chấn động màng nhĩ, nàng vô thức cầm ngân thương muốn xông lên phía trước, Hành Chỉ phẩy tay áo ngăn nàng lại, quay đầu hỏi nàng như đang đùa: “Muốn xem Khư Thiên uyên trông thế nào sao?”
Thẩm Ly thất thần, Khư Thiên uyên… chẳng phải là nhìn vào chẳng thấy gì cả đó sao… Nàng còn chưa nghĩ xong đã thấy tay Hành Chỉ lóe lên ánh sáng trắng, một quả cầu cực sáng bay ra từ lòng bàn tay hắn, đập thẳng về phía trước, chỉ nghe một tiếng va đập thật lớn, ánh sáng trắng bừng lên xé rách bóng tối, khiến Thẩm Ly nhìn thấy yêu thú bị đập nát, cũng khiến nàng nhìn rõ xung quanh mình có vô số cặp mắt âm độc!
Những yêu thú hình thù kỳ quái đó đang mai phục bốn phương tám hướng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào họ, có con khẽ há miệng, lộ ra hàm răng lạnh lẽo bị ánh sáng chiếu rọi, có con thè cái lưỡi dài ngoằng, rụt đầu sau một yêu thú khác, ánh mắt âm trầm tàn độc. Bọn chúng đều không phát ra bất kỳ âm thanh nào, giống như sự im lặng chết chóc trước khi động vật săn mồi, khiến lòng người thắt lại.
Cho dù là Thẩm Ly, thấy cảnh tượng này cũng bất giác kinh hãi rùng mình, nàng cố ép mình bình tĩnh lại, chờ ánh sáng trắng tắt đi, bốn bề lại khôi phục vẻ tối tăm, nàng hỏi: “Dọc đường ngài luôn biết đám yêu thú này vẫn theo dõi chúng ta sao?”
“Đương nhiên là biết.”
Giọng hắn vẫn điềm nhiên như vậy. Lòng Thẩm Ly trầm xuống. Giết một con Hạt vĩ hồ thôi mà đã phí nhiều sức lực của nàng như vậy, còn người này lại có thể lấy tính mạng của một con yêu thú trong lúc cười nói điềm nhiên, hơn nữa còn có thể nhàn nhã ở nơi thế này như đang tản bộ, không nói đến sức mạnh của thần minh kia thì tên này thật là… khác người.
“Bích Thương vương.” Hành Chỉ đi vài bước bỗng quay đầu nhìn nàng, “Khí tức ở đây có khiến cô cảm thấy lạnh lẽo âm hàn không?”
“Chứ không thì sao…”
“Bởi vậy.” Hành Chỉ nghiêm mặt, “Sau khi ra khỏi đây, đừng một mình lại gần Khư Thiên uyên này nữa.”
Thẩm Ly ngẩn ra, Hành Chỉ bỗng nắm tay nàng, một luồng khí trong lành từ bàn tay chui vào người nàng, Thẩm Ly có thể cảm thấy trong cơ thể mình có thứ gì đó chảy ra ngoài, còn cánh tay bị thương của Hành Chỉ cũng tỏa ra khí đen. Chưa đầy một khắc sau, Hành Chỉ ra lệnh: “Bế khí.”
Không hề do dự, Thẩm Ly nín thở, yêu thú xung quanh không biết phát giác được gì, bỗng rít lên cùng bổ nhào về phía họ, Thẩm Ly chỉ cảm thấy đầu hơi váng vất, những tiếng rít gào chói tai kia bị gạt hết sau lưng. Chờ khi hồi thần lại nàng bỗng cảm thấy trước mắt sáng lên, ánh trăng mát lạnh đang rải trên mặt đất, nàng ngẩng đầu lên nhìn, trong ánh sáng ngược, gương mặt nghiêng nghiêng của Hành Chỉ càng rõ ràng hơn, hơi thở hắn hơi gấp gáp, trán lấm tấm vài giọt mồ hôi lạnh.
Thẩm Ly ngơ ngác hỏi hắn: “Chẳng phải nói… dạo hai vòng sao?”
“Ha.” Hành Chỉ ngẩng đầu bóp trán, “Lần này thì cô thông minh, biết vẫn chưa dạo hết hai vòng.”
“Ngài lại gạt ta?”
“Không, mang chướng khí trong mình thì không ra được là thật. Chỉ là tình hình vừa rồi nếu không ra thì e là sẽ khó mà ra được. Bởi vậy ta bèn ra tay thi pháp.” Hơi thở hắn bất ổn, “Chỉ là thuật pháp này hơi tổn thương nguyên thần. Để ta nghỉ chút đã…”
Hắn buông tay Thẩm Ly, ôm trán một mình đi về phía trước vài bước. Thẩm Ly ngơ ngác nhìn hắn, cổ tay bị hắn nắm có gió thổi qua hơi lạnh, là mồ hôi từ lòng bàn tay của hắn dính vào cổ tay nàng.
Lúc này Thẩm Ly mới hoang mang hiểu ra, mấy ngày nay vừa vá phong ấn, vừa bị yêu thú đả thương, cho dù là thần cũng không chịu nổi. Hơn nữa chướng khí trên cánh tay hắn nhất định không đơn giản, bởi vậy trước đó hắn mới không tự mình ép ra, phát giác được đám yêu thú kia có ý đồ cùng xông lên tấn công, bởi vậy hắn bất đắc dĩ phải thi pháp ép chướng khí, miễn cưỡng thoát ra khỏi Khư Thiên uyên.
Một bàn tay của Thẩm Ly phủ lên chỗ được hắn nắm lấy, thì ra, thần lợi hại như vậy cũng khó chịu vì bị thương sao. Thì ra… Hành Chỉ thần quân cũng thích tỏ ra mạnh mẽ.
Khi Thẩm Ly và Hành Chỉ về đến quân doanh, số lượng doanh trướng trong quân doanh đã ít đi nhiều, tướng lĩnh trấn thủ đưa đuốc lên, thấy là hai người, hắn ngơ ngác nói: “Thần quân, Vương gia… hai người đây là…”
“Xảy ra chút chuyện.” Thẩm Ly kể sơ, “Thượng Bắc tướng quân đâu?”
Nghe Thẩm Ly nhắc đến, tướng trấn thủ vội đáp; “Vương gia mất tích năm ngày rồi đó! Thượng Bắc tướng quân tưởng cô lại… lại trốn rồi. Ngài ấy ở đây tìm hết mấy ngày cũng không thấy, bởi vậy ngài ấy về triều thỉnh tội với Ma quân rồi.”
Thẩm Ly thở dài, quả nhiên…
Hành Chỉ nói: “Bọn họ đi lúc nào?”
“Vừa đi hôm qua.”
Hành Chỉ hơi trầm ngâm: “Đại quân đi rất chậm, trên đường về bọn họ còn mang thương binh nên đi không nhanh. Có lẽ chúng ta có thể về tới Vương đô sớm hơn họ một chút.”
Thẩm Ly quyết định: “Đi ngay bây giờ đi.” Vừa dứt lời, nàng nhìn Hành Chỉ, nhận được ánh mắt của Thẩm Ly, Hành Chỉ cười cười: “Vương gia không cần lo lắng. Hành Chỉ vẫn chưa vô dụng đến vậy.” Thẩm Ly im lặng gật đầu, rồi không nói nhiều nữa mà cưỡi mây đi. Hành Chỉ cũng nhảy lên mây đi theo phía sau.
Tướng trấn thủ bên dưới đưa mắt nhìn hai người bay xa, quay sang hỏi tiểu binh bên cạnh: “Này… Tam tử, có phải ta cả nghĩ mà cảm giác được điều gì đó không?”
Tiểu binh đáp: “Phó tướng, thuộc hạ cũng cả nghĩ rồi…”
Hành Chỉ và Thẩm Ly đương nhiên đi nhanh hơn đại quân rất nhiều, lúc bọn họ về tới Đô thành, các tướng sĩ khải hoàn vẫn chưa trở về. Nhưng đầu đường cuối hẻm đều treo cờ kết hoa chúc mừng, Thẩm Ly ở trên mây nhìn thấy cờ hoa bên dưới, nàng vui mừng nói: “Mỗi lần xuất chinh luôn thích nhất là thời khắc mang thắng lợi trở về, nhìn thấy họ treo cờ kết hoa và những nụ cười hân hoan kia, ta mới biết là chuyện mình làm có ý nghĩa dường nào.”
Hành Chỉ khẽ ngẩn ra, nhìn gương mặt nghiêng nghiêng dậy ý cười của nàng, bất giác cũng cong mắt: “Ừ, Vương gia có hoài bão.”
Nhìn thấy phủ đệ của mình bên dưới, Thẩm Ly nói: “Ta cả người dơ bẩn, trực tiếp đến diện kiến Ma quân thì thật không có lễ nghĩa, ta về phủ tắm rửa đã, Thần quân có muốn vào cung trước không?”
“Ta…” Hắn vừa định lên tiếng, bỗng nghe bên người có tiếng nữ nhân gào khóc thảm thiết: “Vương gia! Vương gia! Người về đây đi!”
Thẩm Ly nhíu mày nhìn xuống dưới, chỉ thấy Nhục Nha xách thùng nước, khóc lóc từ phòng khách chạy ra, bò trên mặt đất khóc thảm. Thẩm Ly vội xuống mây đi đến trước mặt Nhục Nha: “Chuyện gì mà hoảng hốt vậy?” Nhục Nha ngẩng đầu nhìn thấy Thẩm Ly, đôi mắt to tròn ngơ ngác nhìn nàng, dường như không tin vào mắt mình, Thẩm Ly nhíu mày, “Làm sao vậy?”
Nhục Nha vứt thùng hai tay ôm chặt eo Thẩm Ly khóc nói: “Hu hu! Vương gia! Có yêu thú! Cứ ức hiếp Nhục Nha mãi!”
Vừa nghe thấy hai chữ Yêu thú, Thẩm Ly cảm thấy lòng thắt lại, còn chưa kịp hỏi bỗng nghe “binh” một tiếng, cửa phòng khách bị đẩy mạnh ra, một nam nhân mình còn hơi nóng, chỉ quấn một miếng khăn thay cho quần tức giận chạy ra: “Nha đầu chết tiệt! Bỏng chết bổn quân rồi! Xem bổn quân có lột da ngươi không!”
Vừa dứt lời, một trận gió lạnh thổi qua, xua tan hết sương khói trước mắt nam nhân, hắn nhìn vào khoảng sân đã có thêm một nam một nữ, nhất thời thất thần. Thẩm Ly cũng nhìn thân hình bị bỏng đỏ hồng của hắn, khẽ nhíu mắt hỏi: “Ngươi là ai?”
Nam nhân im lặng, trong sân chỉ nghe giọng Nhục Nha ôm nàng không ngừng khóc lóc: “Vương gia, Vương gia…”
Biết thân phận của nữ nhân trước mắt, sắc mặt đỏ bừng của nam nhân dần dần bắt đầu tái xanh. Lúc này một chiếc áo khoác trắng bỗng che hắn lại, Hành Chỉ nhàn nhạt cười nói: “Phất Dung quân, Thiên quân chưa dạy ngài là phải mặc y phục rồi mới ra ngoài sao.” Nhìn nụ cười trên mặt Hành Chỉ, Phất Dung bất giác thấy lạnh sống lưng, hắn vội lui vào phòng đóng cửa lại.
Trong sân lại yên tĩnh, Thẩm Ly cứng nhắc quay đầu nhìn Hành Chỉ: “Hắn? Phất Dung quân? Thiên tôn?”
Thấy Hành Chỉ cụp mắt nhẹ gật đầu, khóe môi Thẩm Ly giật giật, nàng xách áo Nhục Nha vẻ mặt lạnh lùng: “Tại sao “thứ này” lại vào ở trong Vương phủ?”
Nhục Nha mặt đầy nước mắt: “Nhục Nha cũng không muốn đâu! Nhưng… nhưng đây là mệnh lệnh của Ma quân! Nhục Nha cũng đâu còn cách nào, hu hu!”
Buông Nhục Nha ra, Thẩm Ly bóp trán, nghe nàng ta khóc lóc kể lể: “Vương gia nói là bế quan gì đó, rõ ràng là đã trốn đi mất. Sau đó trong cung có người đến, bắt Suỵt Suỵt đã biến thành bộ dạng của Vương gia trên giường, lắc vài cái Suỵt Suỵt liền biến thành chim, họ đem Suỵt Suỵt đi rồi, nói là sẽ không trả về nữa. Hu hu, Nhục Nha đau lòng quá. Sau đó lại nghe nói Phất Dung quân đến Ma giới, Ma quân sắp xếp cho hắn ở tạm trong phủ, bảo Nhục Nha hầu hạ hắn. Nhưng hắn khó hầu lắm! Ăn cơm lúc nào cũng bắt bẻ, khiến đầu bếp giận không chịu làm nữa. Lại thích vứt đồ lung tung, Trương tẩu cũng không làm nữa. Bắt Nhục Nha phải làm hết, ngay cả tắm rửa cũng bắt một hồi lạnh một hồi nóng, hu hu, người phiền phức như vậy Vương gia đánh chết hắn đi được không!”
“Hỗn xược!” Cửa lại bị kéo ra, Phất Dung quân tức giận nói, “Nô tài gì mà dám nói những lời như vậy!”
Thẩm Ly giữ Nhục Nha lại bảo vệ phía sau mình, lạnh lùng nhìn Phất Dung quân: “Nha đầu của ta thì dám nói những lời như vậy đó, Phất Dung quân có gì bất mãn thì Thẩm Ly nghe đây.”
Phất Dung quân nhớ đến tin đồn ăn tươi yêu thú của nàng, bất giác nuốt nước bọt, dời mắt đi nơi khác: “Ta chỉ… nói vậy thôi.”
“Phất Dung quân xuống Ma giới Thẩm Ly không biết nên lúc nãy đã mạo phạm, nhưng thứ cho Thẩm Ly hỏi một câu, Phất Dung quân sao không ở yên trên Thiên giới mà lại đến Ma giới ta để chuốc bực mình.” Giọng điệu nàng lạnh lùng, biểu đạt thẳng thừng không hề che giấu sự khinh miệt trong lòng, “Lẽ nào ngài không biết lúc trước Thẩm Ly đào hôn thất bại, bây giờ trông thấy ngài nhìn rất không quen mắt sao?”
/86
|