Tiếp xúc với ánh mắt của Mặc Phương, Thẩm Ly lặng người, lòng nhất thời muôn vàn cảm khái, nhưng nào chờ nàng ổn định cảm xúc, giữa chiếc lưỡi bị Mặc Phương chém đôi kia bỗng bắn ra một chiếc lưỡi nhọn khác, đầu lưỡi như kiếm, chỉ nghe "keng" một tiếng, chiếc lưỡi như vũ khí sắc nhọn đã đánh nát trường kiếm đang chống đỡ của Mặc Phương, lúc thanh kiếm nứt gãy, chiếc lưỡi kia cũng xuyên thẳng qua tim Mặc Phương, hất hắn ra như một miếng giẻ rách.
Máu nóng trên người hắn bắn lên mặt Thẩm Ly ở phía sau. Thẩm Ly mở to mắt, cảnh tượng dường như chậm lại trong mắt nàng, nàng nhìn bóng người bị hất ra xa, rất nhiều hình ảnh rời rạc lần lượt xoay vòng hiển hiện trong đầu nàng, cùng nhau chinh chiến sa trường, cùng nhau khải hoàn trở về, cùng nhau nâng ly cười nói trong tiếng đàn ca múa hát. Thậm chí nàng còn nhớ lại lần nàng đào hôn rời khỏi Ma giới, Mặc Phương đánh nàng trọng thương khiến nàng hiện nguyên hình, thả nàng trốn đến Nhân giới để người của Ma giới không thể tìm được.
Bây giờ nghĩ lại, lúc đó Phù Sinh hi vọng nàng được gả đến Thiên giới để tiện cho hắn hành động ở Khư Thiên Uyên, Mặc Phương lại thả nàng đi, làm trái ý Phù Sinh.
Người này... đã hại Ma giới, nhưng đối với Thẩm Ly, hắn chưa từng xuống tay hại nàng.
Người như vậy...
Trong Khư Thiên Uyên lại vang lên tiếng hú, chiếc lưỡi nhọn lại lao tới phía
trước, muốn quấn lấy Thẩm Ly. Cả người Thẩm Ly bừng lên sát khí, mắt đỏ rực, chiếc lưỡi kia còn chưa bắn đến trước mặt Thẩm Ly thì nàng đã ném ngân thương đi, mũi thương cắm chặt chiếc lưỡi xuống đất, trong cửa lớn có yêu thú kinh sợ kêu la, Thẩm Ly không còn lòng dạ để làm chuyện khác, nàng chạy
đến bên cạnh Mặc Phương, nhìn máu đen trên người hắn nhuộm thấm cả đất.
Thẩm Ly cúi người xuống, ánh mắt khẽ rối bời, nàng đưa tay ra nhưng không biết có nên chạm vào hắn không.
"Hôm nay, cuối cùng cũng không còn phải tiến thoái lưỡng nan." Hắn khàn giọng lên tiếng, đôi mắt lặng lẽ nhìn Thẩm Ly, sắc mặt nhạt đến mức gần như
không có vui buồn, "Vương thượng, cô có bằng lòng tha thứ cho ta không..."
Khóe môi Thẩm Ly run lên: "Không tha thứ, đứng lên cho ta, khi xong
chuyện rồi ngươi còn phải chuộc tội cho sự phản bội của ngươi nữa."
Mặc Phương cong khóe môi: "E là không thể được."
Thẩm Ly thẳng thừng ngắt lời hắn: "Đứng dậy cho bổn vương! Chẳng phải
ngay cả kiếp hỏa cùng không thiêu chết được ngươi sao? Chút vết thương nhỏ này, đừng hòng lừa được bổn vương thương hại!" Tuy nói vậy nhưng Thẩm Ly lại không cam mà siết chặt quyền, nàng từng chứng kiến rất nhiều cái chết, bộ dạng níu giữ này nàng rất đỗi quen thuộc.
"Từ nhỏ tim ta đã có khiếm khuyết, vốn không thể sống quá lâu, nhưng trong ba trăm năm tròn, Phù Sinh ngày ngày lấy máu nuôi ta, khiến ta cũng có năng lực chết đi sống lại như hắn, nhưng mà... trên thế gian này làm gì có sức mạnh nào mãi không cạn kiệt, sức mạnh của Phù Sinh đã sắp tiêu hao hết,
còn ta... cũng không thể sống được nữa."
Thẩm Ly cắn chặt răng, cổ họng nghẹn lại, im lặng không nói một lời.
"Đời này của Mặc Phương mang thù hận sinh ra, sống vì kế mưu của người
khác, ngay cả cầu chết cũng không thể. Chỉ có khoảnh khắc này mới được toại nguyện..." Sắc đỏ trong mắt hắn biến mất, đôi mắt đen trong suối giống như sóng nước ở nơi sâu thẳm nhất của đáy hồ, dùng hết sức lực để phóng ra tất cả ánh sáng mình có: "Vương thượng... Ta thích nhất... là mái tóc buộc cao
của cô, tung bay trong gió, giống như chiến kỳ không bao giờ ngã"
Hắn nói: "Đừng thua nhé..."
Sau đó ánh sáng lụi tắt, yên lặng chết chóc lại trở về.
Nắm tay bóp chặt của Thẩm Ly siết mạnh đến run rẩy. Chiếc lưỡi bị Thẩm
Ly ghim lại giống như hồi phục sức mạnh, lại bắt đầu chuyển động không ngừng, Thẩm Ly lặng lẽ đứng lên, thả lỏng bàn tay, Hồng anh ngân thương ở bên kia vừa biến mất lại được nàng nắm chặt trong tay. Vết thương trên chiếc lưỡi nhanh chóng liền lại, trườn về phía Thẩm Ly như một con rắn.
"Tại sao" Tóc trước trán che mất mắt nàng, "Chẳng phải hắn là Thiếu chủ của các ngươi sao?" Ngân thương vung lên, đánh chiếc lưỡi đang quét tới bật ngược trở lại, toàn thân Thẩm Ly toát lên sát khí, "Ngay cả người của mình
cũng không tha, thật là điên cuồng!"
"Ha ha ha ha." Tiếng cười quái dị từ trong Khư Thiên Uyên truyền ra, "Đứa con bất hiếu, vì tư tình nhiều lần làm hỏng đại sự, mạng của hắn ta đương
nhiên phải giải quyết."
Nghe thấy lời này, Thẩm Ly nhíu chặt mày. " Lục Minh"
"Lâu lắm rồi không nghe tên mình, thật khiến người ta cảm thấy xa lạ."
Thanh âm bên trong cười khằng khặc, "Mau, tiểu cô nương, còn không mau
vào Khư Thiên Uyên, nếu không mau thì Thần quân kia sẽ đuổi đến."
Hắn vừa dứt lời, bóng người áo trắng bỗng xuất hiện cách Thẩm Ly ba bước, Hành Chỉ vừa lộ mặt, chưa nói một lời đã đua tay kéo lấy Thẩm Ly, nhưng lại có một luồng khí đen còn nhanh hơn hắn, vòng qua eo Thẩm Ly kéo nàng về phía Khư Thiên Uyên.
Toàn thân Thẩm Ly bừng lên ngọn lửa, chỉ nghe trong luồng khí đen kia truyền ra tiếng kêu thảm thiết, thanh âm rất giống Phù Sinh, ngọn lửa toàn thân Thẩm Ly càng hưng vượng hơn, thiêu cháy hết luồng khí đen, nhưng bỗng chiếc lưỡi sau lưng lại chui ra, nó cũng rất sợ ngọn lửa này, nhưng do mệnh lệnh, nó mặc kệ nguy hiểm khi da thịt bị thiêu rụi cuốn lấy Thẩm Ly, kéo nàng vào trong khe nứt của Khư Thiên Uyên.
Hành Chỉ sắc mặt giận dữ, trong tay hiện lên một thanh kiếm băng màu lam, song vì nơi đây có phong ấn Khư Thiên Uyên, Hành Chỉ không dám tùy tiện sử dụng thần kiếm, thân hình hắn khẽ động, muốn đuổi tới phía trước,
nhưng trong Khư Thiên Uyên bỗng phun ra chướng khí, trong phút chốc có
mười mấy con yêu thú thoát ra! Bọn chúng vây lấy Hành Chỉ, chỉ chậm trễ một khắc này thôi mà Thẩm Ly đã bị kéo vào trong.
Thẩm Ly cảm thấy xung quanh tối đen, chiếc lưỡi quấn quanh người nàng lập tức co lại, ngọn lửa trên người nàng chiếu sáng hoàn cảnh xung quanh, vô số yêu thú ẩn hiện trong bóng tối, bao vây lạnh lùng nhìn nàng. Thẩm Ly quay đầu muốn thoát ra khỏi Khư Thiên Uyên, thế nhưng sau lưng là một mảng tối đen, không thể tìm được cửa ở hướng nào.
Thình lình một đốm lửa bay đến trước mặt Thẩm Ly, hình dạng nó dần dần biến đổi, cuối cùng hóa thành một con mắt. Thẩm Ly nhìn nó lạnh lẽo lên
tiếng: "Lục Minh?"
Nó cười khằng khặc: "Tiểu cô nương, chúng ta lại gặp nhau."
Thẩm Ly nhíu mày: "Tại sao ngươi vẫn còn sống?" Lục Minh nhất định đã
chết rồi, bị thần minh chém lẽ nào còn sống lại được. Nhưng con mắt này...
Con mắt kia khẽ nhíu lại, dường như đang mỉm cười, "Tiểu cô nương không cần đoán nữa, đích thực là thân ta đã chết, đây chẳng qua chỉ là một mảnh tàn hồn mà thôi." Vừa dứt lời, bên ngoài Khư Thiên Uyên truyền đến một tiếng động cực lớn, Thẩm Ly biết nhất định là do Hành Chỉ tạo ra. Yêu thú xung quanh khẽ động, có thêm nhiều con mắt biến mất, xem ra ắt hẳn đã chạy đi ngăn cản Hành Chỉ.
"Tiểu cô nương, bọn ta không giữ chân được vị bên ngoài bao lâu đâu, đại
kế sắp thành rồi, mau theo ta đi."
"Ha." Thẩm Ly cười lạnh, quanh người lại bừng lên ngọn lửa, hơi nóng ép Lục Minh không thể không lùi về phía sau một bước, Thẩm Ly nói, "Tại sao bổn vương phải nghe ngươi sai khiến, Hôm nay cho dù đồng quy vu..." Định nói ra bốn chữ này, Thẩm Ly bỗng nhớ lại lời Hành Chỉ nói trước đó, ánh mắt sâu xa, nhưng nàng lập tức kiên định trở lại, "Bất kể các ngươi có mưu đồ gì, Hành
Chỉ nhất định không để các ngươi đạt được."
Nàng tin một người, nguyện dùng tất cả của mình để tin hắn.
"Tiểu cô nương, cô nghĩ thần minh thật sự không có gì không làm được
sao?" Lục Minh cười lạnh, "Tại sao ngàn năm nay thần minh không ngừng biến mất, tại sao bao nhiêu lâu nay Thiên đạo không sinh ra thêm vị thần nào nữa?" Hắn cười quái dị, khiến lòng Thẩm Ly bỗng nhiên trống rỗng, "Sức mạnh có thể đối kháng với Thiên đạo quá sức mạnh mẽ, vào thời Thượng cổ đất trời hỗn độn có lẽ còn cần họ để khai phá đất lành cho vạn vật trên thế gian, nhưng giờ đây thế gian này đã không còn cần sức của thần minh nữa. Họ chỉ có thể được cung phụng, hay chỉ có thể bị ràng buộc mà thôi, bởi vậy thần
minh không ngừng chết đi, vì họ đã không còn ý nghĩa để tồn tại thêm nữa."
Lục Minh cười lạnh: "Cô biết không, họ đã thành những đứa con bị ruồng bỏ của ông trời. Hành Chỉ thần quân chẳng qua chỉ là minh chứng cho chút
hơi tàn của thần Thượng cổ mà thôi."
Thẩm Ly cả kinh, trong đầu hiện lên nụ cười nhàn nhạt của Hành Chỉ, bỗng cảm thấy lòng đau nhói.
"Ngàn năm trước hắn khai phá Khư Thiên Uyên, chẳng những mượn lực Ngũ hành mà còn phải nương nhờ đất trời của Ma giới mới tạo thành, nhưng ngàn năm nay thần lực của hắn không biết đã mất đi bao nhiêu, cô nghĩ hắn còn sức để khai phá ra một Khư Thiên Uyên nữa sao?" Nhìn thấy ngọn lửa xung quanh theo cảm xúc của Thẩm Ly lúc mạnh lúc yếu, Lục Minh tiếp tục nói, "Đám phế vật của Thiên giới đều ỷ vào sức mạnh của Hành Chỉ thần quân hoành hành khắp Tam giới, nếu chỉ có đám vô dụng kia thì làm gì có bản lĩnh
đứng trên đầu Ma tộc. Chi bằng giết bọn chúng cho xong..."
Thẩm Ly nhắm mắt ổn định tâm thần: "Thiên giới vô năng là thật, Ma tộc thiệt thòi cũng là thật, nhưng ta không tán đồng cách làm của ngươi, chế tạo yêu thú, trước khi hại được người thì đã tự hại thân mình, lê dân Ma tộc làm gì có lỗi? Tại sao phải chịu chết oan uổng vì sự không cam của kẻ cầm quyền."
Thẩm Ly mở mắt, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn, "Ta sẽ không giúp ngươi."
Lục Minh im lặng, "Cô cũng không giúp phụ thân cô sao?" Còn chưa chờ Thẩm Ly phản ứng, hắn lại nói, "Hơn nữa, giúp hay không, không do cô quyết
định." Hắn nhẹ giọng gọi, "Phù Sinh." Một luồng khí đen bỗng vây quanh Lục
Minh: "Có thuộc hạ." Ngay cả hình thể hắn cũng không thể nào ngưng tụ
được nữa, chỉ có thể xuất hiện trong bộ dạng này..."
"Ngươi có thể chống được bao lâu?"
Luồng khí đen im lặng, cuối cùng vẫn cung kính đáp: "Vẫn có thể kiên trì
được thời gian một nén hương."
"Đủ rồi." Giọng Lục Minh lạnh lẽo, "Đi thôi."
Luồng khí đen dường như đang cúi đầu xuống đất: "Tuân mệnh."
Thẩm Ly nhíu mày, thấy luồng khí kia ào tới như một miếng vải đen, trùm
lấy ngọn lửa toàn thân nàng, Thẩm Ly cả kinh, nàng tận sức phóng hết pháp lực ra, trong Khu Thiên Uyên cũng vì vậy mà chấn động, nhưng luồng khí đen đó vẫn chưa tan hết, dường như hắn muốn dùng tất cả sinh mạng vào thời khắc này, dùng lực đè nén ngọn lửa, mãi đến khi quấn quanh hết người Thẩm Ly, khiến ngọn lửa chỉ có thể cháy trong luồng khí đen ấy.
Thẩm Ly giãy dụa, nhưng luồng khí đen vẫn bất động, Thẩm Ly nghiến răng: "Hắn đã giết Mặc Phuơng, ngươi vẫn nghe hắn sai khiến sao! Hắn vốn
chưa từng coi ngươi là người!"
Móng vuốt của một con yêu thú bắt lấy Thẩm Ly đang bị luồng khí đen bao vây, không có ngọn lửa thiêu đốt, yêu thú dễ dàng mang nàng đi.
Thẩm Ly tức giận: "Đúng là ngu trung!"
Nhưng Phù Sinh hóa thành khí đen chỉ im lặng không nói.
Tiếng cười của Lục Minh càng sảng khoái điên cuồng hơn: "Đây chính là
mục đích ta tạo ra chúng, mãi mãi không phản bội, còn trung thành hơn cả chó." Thẩm Ly hận đến nghiến răng, Lục Minh bỗng đổi giọng, "Tiểu cô nương, có cảm nhận được chưa?" Theo lời nói vừa dứt của hắn, Thẩm Ly bỗng cảm thấy xa xa có một luồng sóng nhiệt ào đến, nhiệt độ này... Thẩm Ly ngẩn ra, ngơ ngác nhìn về hướng đó.
Một quả cầu sáng bị xiềng xích níu giữ vô cùng chói mắt trong bóng tối,
trong quả cầu đó là một con phụng hoàng cực lớn, đôi cánh diễm lệ, thân hình đẹp đẽ, mỗi một sợi lông đều nhuộm lửa đỏ rực, tư thế đó cho dù đang ngủ mê cũng khiến nguời ta cảm nhận được sự mạnh mẽ của nó.
Khí tức âm ỉ trên người nó truyền đến khiến Thẩm Ly cảm thấy quen thuộc một cách kỳ lạ, một sự rung động huyết mạch tương thông xuyên qua khoảng cách không gian khiến Thẩm Ly gần như không thể nào dời mắt. Lục Minh cười: "Đây là tác phẩm kiêu ngạo nhất của ta, cũng là phụ thân của cô -
Phụng Lai."
Máu nóng trên người hắn bắn lên mặt Thẩm Ly ở phía sau. Thẩm Ly mở to mắt, cảnh tượng dường như chậm lại trong mắt nàng, nàng nhìn bóng người bị hất ra xa, rất nhiều hình ảnh rời rạc lần lượt xoay vòng hiển hiện trong đầu nàng, cùng nhau chinh chiến sa trường, cùng nhau khải hoàn trở về, cùng nhau nâng ly cười nói trong tiếng đàn ca múa hát. Thậm chí nàng còn nhớ lại lần nàng đào hôn rời khỏi Ma giới, Mặc Phương đánh nàng trọng thương khiến nàng hiện nguyên hình, thả nàng trốn đến Nhân giới để người của Ma giới không thể tìm được.
Bây giờ nghĩ lại, lúc đó Phù Sinh hi vọng nàng được gả đến Thiên giới để tiện cho hắn hành động ở Khư Thiên Uyên, Mặc Phương lại thả nàng đi, làm trái ý Phù Sinh.
Người này... đã hại Ma giới, nhưng đối với Thẩm Ly, hắn chưa từng xuống tay hại nàng.
Người như vậy...
Trong Khư Thiên Uyên lại vang lên tiếng hú, chiếc lưỡi nhọn lại lao tới phía
trước, muốn quấn lấy Thẩm Ly. Cả người Thẩm Ly bừng lên sát khí, mắt đỏ rực, chiếc lưỡi kia còn chưa bắn đến trước mặt Thẩm Ly thì nàng đã ném ngân thương đi, mũi thương cắm chặt chiếc lưỡi xuống đất, trong cửa lớn có yêu thú kinh sợ kêu la, Thẩm Ly không còn lòng dạ để làm chuyện khác, nàng chạy
đến bên cạnh Mặc Phương, nhìn máu đen trên người hắn nhuộm thấm cả đất.
Thẩm Ly cúi người xuống, ánh mắt khẽ rối bời, nàng đưa tay ra nhưng không biết có nên chạm vào hắn không.
"Hôm nay, cuối cùng cũng không còn phải tiến thoái lưỡng nan." Hắn khàn giọng lên tiếng, đôi mắt lặng lẽ nhìn Thẩm Ly, sắc mặt nhạt đến mức gần như
không có vui buồn, "Vương thượng, cô có bằng lòng tha thứ cho ta không..."
Khóe môi Thẩm Ly run lên: "Không tha thứ, đứng lên cho ta, khi xong
chuyện rồi ngươi còn phải chuộc tội cho sự phản bội của ngươi nữa."
Mặc Phương cong khóe môi: "E là không thể được."
Thẩm Ly thẳng thừng ngắt lời hắn: "Đứng dậy cho bổn vương! Chẳng phải
ngay cả kiếp hỏa cùng không thiêu chết được ngươi sao? Chút vết thương nhỏ này, đừng hòng lừa được bổn vương thương hại!" Tuy nói vậy nhưng Thẩm Ly lại không cam mà siết chặt quyền, nàng từng chứng kiến rất nhiều cái chết, bộ dạng níu giữ này nàng rất đỗi quen thuộc.
"Từ nhỏ tim ta đã có khiếm khuyết, vốn không thể sống quá lâu, nhưng trong ba trăm năm tròn, Phù Sinh ngày ngày lấy máu nuôi ta, khiến ta cũng có năng lực chết đi sống lại như hắn, nhưng mà... trên thế gian này làm gì có sức mạnh nào mãi không cạn kiệt, sức mạnh của Phù Sinh đã sắp tiêu hao hết,
còn ta... cũng không thể sống được nữa."
Thẩm Ly cắn chặt răng, cổ họng nghẹn lại, im lặng không nói một lời.
"Đời này của Mặc Phương mang thù hận sinh ra, sống vì kế mưu của người
khác, ngay cả cầu chết cũng không thể. Chỉ có khoảnh khắc này mới được toại nguyện..." Sắc đỏ trong mắt hắn biến mất, đôi mắt đen trong suối giống như sóng nước ở nơi sâu thẳm nhất của đáy hồ, dùng hết sức lực để phóng ra tất cả ánh sáng mình có: "Vương thượng... Ta thích nhất... là mái tóc buộc cao
của cô, tung bay trong gió, giống như chiến kỳ không bao giờ ngã"
Hắn nói: "Đừng thua nhé..."
Sau đó ánh sáng lụi tắt, yên lặng chết chóc lại trở về.
Nắm tay bóp chặt của Thẩm Ly siết mạnh đến run rẩy. Chiếc lưỡi bị Thẩm
Ly ghim lại giống như hồi phục sức mạnh, lại bắt đầu chuyển động không ngừng, Thẩm Ly lặng lẽ đứng lên, thả lỏng bàn tay, Hồng anh ngân thương ở bên kia vừa biến mất lại được nàng nắm chặt trong tay. Vết thương trên chiếc lưỡi nhanh chóng liền lại, trườn về phía Thẩm Ly như một con rắn.
"Tại sao" Tóc trước trán che mất mắt nàng, "Chẳng phải hắn là Thiếu chủ của các ngươi sao?" Ngân thương vung lên, đánh chiếc lưỡi đang quét tới bật ngược trở lại, toàn thân Thẩm Ly toát lên sát khí, "Ngay cả người của mình
cũng không tha, thật là điên cuồng!"
"Ha ha ha ha." Tiếng cười quái dị từ trong Khư Thiên Uyên truyền ra, "Đứa con bất hiếu, vì tư tình nhiều lần làm hỏng đại sự, mạng của hắn ta đương
nhiên phải giải quyết."
Nghe thấy lời này, Thẩm Ly nhíu chặt mày. " Lục Minh"
"Lâu lắm rồi không nghe tên mình, thật khiến người ta cảm thấy xa lạ."
Thanh âm bên trong cười khằng khặc, "Mau, tiểu cô nương, còn không mau
vào Khư Thiên Uyên, nếu không mau thì Thần quân kia sẽ đuổi đến."
Hắn vừa dứt lời, bóng người áo trắng bỗng xuất hiện cách Thẩm Ly ba bước, Hành Chỉ vừa lộ mặt, chưa nói một lời đã đua tay kéo lấy Thẩm Ly, nhưng lại có một luồng khí đen còn nhanh hơn hắn, vòng qua eo Thẩm Ly kéo nàng về phía Khư Thiên Uyên.
Toàn thân Thẩm Ly bừng lên ngọn lửa, chỉ nghe trong luồng khí đen kia truyền ra tiếng kêu thảm thiết, thanh âm rất giống Phù Sinh, ngọn lửa toàn thân Thẩm Ly càng hưng vượng hơn, thiêu cháy hết luồng khí đen, nhưng bỗng chiếc lưỡi sau lưng lại chui ra, nó cũng rất sợ ngọn lửa này, nhưng do mệnh lệnh, nó mặc kệ nguy hiểm khi da thịt bị thiêu rụi cuốn lấy Thẩm Ly, kéo nàng vào trong khe nứt của Khư Thiên Uyên.
Hành Chỉ sắc mặt giận dữ, trong tay hiện lên một thanh kiếm băng màu lam, song vì nơi đây có phong ấn Khư Thiên Uyên, Hành Chỉ không dám tùy tiện sử dụng thần kiếm, thân hình hắn khẽ động, muốn đuổi tới phía trước,
nhưng trong Khư Thiên Uyên bỗng phun ra chướng khí, trong phút chốc có
mười mấy con yêu thú thoát ra! Bọn chúng vây lấy Hành Chỉ, chỉ chậm trễ một khắc này thôi mà Thẩm Ly đã bị kéo vào trong.
Thẩm Ly cảm thấy xung quanh tối đen, chiếc lưỡi quấn quanh người nàng lập tức co lại, ngọn lửa trên người nàng chiếu sáng hoàn cảnh xung quanh, vô số yêu thú ẩn hiện trong bóng tối, bao vây lạnh lùng nhìn nàng. Thẩm Ly quay đầu muốn thoát ra khỏi Khư Thiên Uyên, thế nhưng sau lưng là một mảng tối đen, không thể tìm được cửa ở hướng nào.
Thình lình một đốm lửa bay đến trước mặt Thẩm Ly, hình dạng nó dần dần biến đổi, cuối cùng hóa thành một con mắt. Thẩm Ly nhìn nó lạnh lẽo lên
tiếng: "Lục Minh?"
Nó cười khằng khặc: "Tiểu cô nương, chúng ta lại gặp nhau."
Thẩm Ly nhíu mày: "Tại sao ngươi vẫn còn sống?" Lục Minh nhất định đã
chết rồi, bị thần minh chém lẽ nào còn sống lại được. Nhưng con mắt này...
Con mắt kia khẽ nhíu lại, dường như đang mỉm cười, "Tiểu cô nương không cần đoán nữa, đích thực là thân ta đã chết, đây chẳng qua chỉ là một mảnh tàn hồn mà thôi." Vừa dứt lời, bên ngoài Khư Thiên Uyên truyền đến một tiếng động cực lớn, Thẩm Ly biết nhất định là do Hành Chỉ tạo ra. Yêu thú xung quanh khẽ động, có thêm nhiều con mắt biến mất, xem ra ắt hẳn đã chạy đi ngăn cản Hành Chỉ.
"Tiểu cô nương, bọn ta không giữ chân được vị bên ngoài bao lâu đâu, đại
kế sắp thành rồi, mau theo ta đi."
"Ha." Thẩm Ly cười lạnh, quanh người lại bừng lên ngọn lửa, hơi nóng ép Lục Minh không thể không lùi về phía sau một bước, Thẩm Ly nói, "Tại sao bổn vương phải nghe ngươi sai khiến, Hôm nay cho dù đồng quy vu..." Định nói ra bốn chữ này, Thẩm Ly bỗng nhớ lại lời Hành Chỉ nói trước đó, ánh mắt sâu xa, nhưng nàng lập tức kiên định trở lại, "Bất kể các ngươi có mưu đồ gì, Hành
Chỉ nhất định không để các ngươi đạt được."
Nàng tin một người, nguyện dùng tất cả của mình để tin hắn.
"Tiểu cô nương, cô nghĩ thần minh thật sự không có gì không làm được
sao?" Lục Minh cười lạnh, "Tại sao ngàn năm nay thần minh không ngừng biến mất, tại sao bao nhiêu lâu nay Thiên đạo không sinh ra thêm vị thần nào nữa?" Hắn cười quái dị, khiến lòng Thẩm Ly bỗng nhiên trống rỗng, "Sức mạnh có thể đối kháng với Thiên đạo quá sức mạnh mẽ, vào thời Thượng cổ đất trời hỗn độn có lẽ còn cần họ để khai phá đất lành cho vạn vật trên thế gian, nhưng giờ đây thế gian này đã không còn cần sức của thần minh nữa. Họ chỉ có thể được cung phụng, hay chỉ có thể bị ràng buộc mà thôi, bởi vậy thần
minh không ngừng chết đi, vì họ đã không còn ý nghĩa để tồn tại thêm nữa."
Lục Minh cười lạnh: "Cô biết không, họ đã thành những đứa con bị ruồng bỏ của ông trời. Hành Chỉ thần quân chẳng qua chỉ là minh chứng cho chút
hơi tàn của thần Thượng cổ mà thôi."
Thẩm Ly cả kinh, trong đầu hiện lên nụ cười nhàn nhạt của Hành Chỉ, bỗng cảm thấy lòng đau nhói.
"Ngàn năm trước hắn khai phá Khư Thiên Uyên, chẳng những mượn lực Ngũ hành mà còn phải nương nhờ đất trời của Ma giới mới tạo thành, nhưng ngàn năm nay thần lực của hắn không biết đã mất đi bao nhiêu, cô nghĩ hắn còn sức để khai phá ra một Khư Thiên Uyên nữa sao?" Nhìn thấy ngọn lửa xung quanh theo cảm xúc của Thẩm Ly lúc mạnh lúc yếu, Lục Minh tiếp tục nói, "Đám phế vật của Thiên giới đều ỷ vào sức mạnh của Hành Chỉ thần quân hoành hành khắp Tam giới, nếu chỉ có đám vô dụng kia thì làm gì có bản lĩnh
đứng trên đầu Ma tộc. Chi bằng giết bọn chúng cho xong..."
Thẩm Ly nhắm mắt ổn định tâm thần: "Thiên giới vô năng là thật, Ma tộc thiệt thòi cũng là thật, nhưng ta không tán đồng cách làm của ngươi, chế tạo yêu thú, trước khi hại được người thì đã tự hại thân mình, lê dân Ma tộc làm gì có lỗi? Tại sao phải chịu chết oan uổng vì sự không cam của kẻ cầm quyền."
Thẩm Ly mở mắt, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn, "Ta sẽ không giúp ngươi."
Lục Minh im lặng, "Cô cũng không giúp phụ thân cô sao?" Còn chưa chờ Thẩm Ly phản ứng, hắn lại nói, "Hơn nữa, giúp hay không, không do cô quyết
định." Hắn nhẹ giọng gọi, "Phù Sinh." Một luồng khí đen bỗng vây quanh Lục
Minh: "Có thuộc hạ." Ngay cả hình thể hắn cũng không thể nào ngưng tụ
được nữa, chỉ có thể xuất hiện trong bộ dạng này..."
"Ngươi có thể chống được bao lâu?"
Luồng khí đen im lặng, cuối cùng vẫn cung kính đáp: "Vẫn có thể kiên trì
được thời gian một nén hương."
"Đủ rồi." Giọng Lục Minh lạnh lẽo, "Đi thôi."
Luồng khí đen dường như đang cúi đầu xuống đất: "Tuân mệnh."
Thẩm Ly nhíu mày, thấy luồng khí kia ào tới như một miếng vải đen, trùm
lấy ngọn lửa toàn thân nàng, Thẩm Ly cả kinh, nàng tận sức phóng hết pháp lực ra, trong Khu Thiên Uyên cũng vì vậy mà chấn động, nhưng luồng khí đen đó vẫn chưa tan hết, dường như hắn muốn dùng tất cả sinh mạng vào thời khắc này, dùng lực đè nén ngọn lửa, mãi đến khi quấn quanh hết người Thẩm Ly, khiến ngọn lửa chỉ có thể cháy trong luồng khí đen ấy.
Thẩm Ly giãy dụa, nhưng luồng khí đen vẫn bất động, Thẩm Ly nghiến răng: "Hắn đã giết Mặc Phuơng, ngươi vẫn nghe hắn sai khiến sao! Hắn vốn
chưa từng coi ngươi là người!"
Móng vuốt của một con yêu thú bắt lấy Thẩm Ly đang bị luồng khí đen bao vây, không có ngọn lửa thiêu đốt, yêu thú dễ dàng mang nàng đi.
Thẩm Ly tức giận: "Đúng là ngu trung!"
Nhưng Phù Sinh hóa thành khí đen chỉ im lặng không nói.
Tiếng cười của Lục Minh càng sảng khoái điên cuồng hơn: "Đây chính là
mục đích ta tạo ra chúng, mãi mãi không phản bội, còn trung thành hơn cả chó." Thẩm Ly hận đến nghiến răng, Lục Minh bỗng đổi giọng, "Tiểu cô nương, có cảm nhận được chưa?" Theo lời nói vừa dứt của hắn, Thẩm Ly bỗng cảm thấy xa xa có một luồng sóng nhiệt ào đến, nhiệt độ này... Thẩm Ly ngẩn ra, ngơ ngác nhìn về hướng đó.
Một quả cầu sáng bị xiềng xích níu giữ vô cùng chói mắt trong bóng tối,
trong quả cầu đó là một con phụng hoàng cực lớn, đôi cánh diễm lệ, thân hình đẹp đẽ, mỗi một sợi lông đều nhuộm lửa đỏ rực, tư thế đó cho dù đang ngủ mê cũng khiến nguời ta cảm nhận được sự mạnh mẽ của nó.
Khí tức âm ỉ trên người nó truyền đến khiến Thẩm Ly cảm thấy quen thuộc một cách kỳ lạ, một sự rung động huyết mạch tương thông xuyên qua khoảng cách không gian khiến Thẩm Ly gần như không thể nào dời mắt. Lục Minh cười: "Đây là tác phẩm kiêu ngạo nhất của ta, cũng là phụ thân của cô -
Phụng Lai."
/86
|