Tạc Dạ Tinh Thần gửi tới Yêu Tinh Áo Choàng một cái mặt khóc: “Yêu Yêu, đại cả của nàng muốn diệt ta khỏi trò chơi.”
Sự thể ra nông nỗi này, Khâu Kiều Nhan cũng muốn có chút bất ngờ: “Chắc do hiểu nhầm thôi, để ta hỏi lại sư huynh xem sao!”
Cô ta lấy di động, gọi cho Khâu Kiêu Dương: “Anh!!! Sao anh lại đòi giết Tạc Dạ Tinh Thần?”
Giọng trả lời hết sức ôn tồn: “Chẳng phải chính cậu ta muốn dùng tiền để giết bạn của anh trước sao? Vậy thì anh sẽ cùng cậu ta chơi tới cùng.”
“Là hiểu nhầm đấy ạ!” Khâu Kiều Nhan vội vàng giải thích. “Cậu ấy muốn giúp em giết Tiểu Ngược, rồi Thịnh Thế Hoan Đằng đột nhiên xuất hiện… Ah, nhắc đến người này lại tức chết, Thịnh Hoan bị làm sao thế? Sao anh ta lại giúp người n goài?”
“Em lại gây sự gì với cậu ta thế? Anh đã dặn là phải tránh xa Thịnh Hoan ra kia mà?” Khâu Kiêu Dương hỏi lại với vẻ đầy trách móc.
Khâu Kiều Nhan lúng búng: “Em không có.”
“Thôi được rồi, không cần phải giải thích. Anh nói lại một lần nữa, Sở Thịnh Hoan không phải dạng đàn ông cho em chòng ghẹo. Còn nữa, cũng đừng nhúng tay vào vụ việc Tạc Dạ Tinh Thần. Cậu ta đã lớn tiếng đòi giết Thịnh Hoan, anh không thể không ra tay giúp đỡ huynh đệ của mình. Mà Thịnh Hoan còn là quốc vương tiền nhiệm của nước Tề, đâu phải là người bình thường để ai thích truy sát thì truy sát?” Khâu Kiêu Dương nói rất chậm, không nhẹ cũng không nặng, nói xong không đợi Khâu Kiều Nhan trả lời, liền dập máy.
Khâu Kiều Nhan ngẩn người nhìn điện thoại di động tút tút liên hồi, ngẩn ngơ một lúc, chợt nhận ra đoạn cuối lạc đề của câu chuyện. Rõ ràng là đang truy cứu việc Sở Thịnh Hoan giúp đỡ người ngoài hành hội, sao anh trai cô đột nhiên lại dẫn dắt câu chuyện sang một hướng khác.
Kiêu Dương đáng chết, tự nhiên lại mắng mỏ mình.
Khâu Kiều Nhan bực bội, nhìn lên màn hình, vừa nhìn đã muốn thổ huyết.
Đám người hiếu kỳ do Tạc Dạ Tinh Thần kéo đến khi lên thế giới gửi tin, giờ đang điên cuồng chém giết cậu ta, điểm hồi sinh rối loạn, thỉnh thoảng lại có người hét lên:
“Mẹ kiếp, kẻ nào sử dụng kĩ năng quần sát, hại lão tử mất máu.”
Dạng thức thi đấu trong Anh hùng rất phong phí. Ví như quốc chiến – không sát thương đối với người chơi cùng quốc gia; nội chiến – không sát thương người chơi cùng hành hội. Còn lại, phần lớn là dạng thức thi đấu mở rộng, nghĩa là nếu bị đánh thì có thể đánh trả hoặc đấu tay đôi.
Nhưng cảnh tượng hỗn loạn không phải là lí do khiến Yêu Tinh Áo Choàng hộc máu, chẳng qua vì cô nàng phát hiện ra mình đang đứng ngây người giữa đám hỗn loạn, với chiếc áo bảy sắc cầu vồng lôi thôi nhếch nhác. Vừa rồi Khâu Kiều Nhan không kịp chọn hồi sinh tại chỗ, nên bị hệ thống tự động chuyển về điểm phục sinh, hồi sinh trong trạng thái yếu ớt, lại đứng ngay giữa đám đông kia.
Rợp trời lấp loá ánh đao kiếm, mặt đất vang rền tiếng hò reo, nhân vật mang tên Yêu Tinh Áo Choàng tay cầm pháp trượng, đứng ngây người giữa bãi cỏ. Cột máu vốn chỉ còn tí chút lại đã sắp cạn vạch.
Cô ta cuống cuồng bỏ chạy, nhưng trong lúc vội vã không tránh khỏi sai lầm, vừa chạy được hai bước, liền hứng trọn đòn sấm sét do một vị pháp sư phóng lên không trung.
Ầm ầm… Sấm rung chớp giật, gió nối mưa rơi và công chúa Yêu Tinh ngã dúi ngã dụi.
SHIT! Khâu Kiều Nhan tức phát khóc. Chưa bao giờ cô ta đen như hôm nay, bị chém chết hai lần liên tiếp.
Tất cả đều do kẻ tiện nhân Bỗng Dưng Muốn Chết kia hại người! Khâu Kiều Nhan nghiến răng ken két, đột nhiên cảm thấy nhân vật ảo Tiểu Ngược này còn đáng ghét hơn tình địch Tô Liễu chưa một lần gặp mặt kia muôn phần.
Khâu Kiều Nhan ghét Tô Liễu, phải đi ngược về khoảng thời gian rất lâu rất lâu trước đó.
Năm hai hai tuổi, Kiều Nhan quen Sở Thịnh Hoan và lập tức chết mê chết mệt trước vẻ đẹp trai lạnh lùng ấy. Không chút e dè, Kiều Nhan bám theo Thịnh Hoan mọi nơi mọi lúc nhưng kết cục thật bi thảm. Đối lại hai năm trời yêu đơn phương, Sở Thịnh Hoan vẫn hoàn toàn dửng dưng, thậm chí còn chẳng buồn nhớ mặt mũi cô ta.
Năm hai lăm tuổi, Kiều Nhan quen Lâm Lập Triệt và nhanh chóng thấy thích vẻ bạch diện thư sinh, hiền lành dễ bảo của cậu. Nào ngờ, trong một lần đi ăn cùng hành hội, khi Khâu Kiều Dương nói đùa là muốn gả công chúa xinh đẹp nhất hành hội cho một người trong số bọn họ, thì Lâm Lập Triệt lắc đầu, thẳng thắn từ chối: “Không đời nào, em phải tìm bằng được người xinh hơn Liễu Liễu kia!”
Thịnh Hoan còn tuyệt tình hơn nữa, với câu trả lời: “Đệ cũng xin thôi, tuy đệ vốn yêu cầu không cao, nhưng chí ít phải xinh bằng Liễu Liễu!”
Tóm lại, cô ta chẳng thể nào sánh bằng người bạn gái từ thủa thanh mai trúc mã của hai người bọn họ - Tô Liễu.
Do vậy, Kiều Nhan thấy ghét Tô Liễu. Vẫn biết đơn giản là cái cớ của cánh đàn ông, nhưng sao cả hai lại cùng chọn một người, khiến cô ta thấy uất ức. Sau này, khi đã thân thiết với Lâm Lập Triệt và phát hiện ra cậu với Tô Liễu đang hẹn hò, Khâu Kiều Nhan đã dăm lần bảy lượt gọi điện chọc tức Tô Liễu. Thoả mãn tính đố kị đàn bà, cô ta vui tựa mở cờ trong bụng.
Nhưng giờ đây, Bỗng Dưng Muốn Chết còn đáng ghét hơn cả Tô Liễu. Tô Liễu cùng lắm là dập điện thoại, còn Bỗng Dưng Muốn Chết, hết lần này tới lần khác… bắt nạt cô ta.
Khâu Kiều Nhan nước mắt lưng tròng, ngậm ngùi chọn hồi sinh tại chỗ. Trong ánh sáng mờ mờ, cô ta trông thấy một bóng áo xanh nhẹ nhàng lướt tới.
“Sư huynh!!!” Yêu Tinh Áo Choàng cố đứng dậy, chạy thẳng về phía trước.
Nhưng mới chạy được mấy bước, nội dung hiện lên trên kênh chat hiện thời khiến cô ta muốn tức điên lên.
[Hiện Thời] Kiêu Dương Tự Hoả: Tiểu Ngược, nàng không sao chứ?
[Hiện Thời] Bỗng dưng muốn chết: Nhờ Trời, độ bền của trang bị vẫn còn 10%.
Độ bền vốn là 100%, nhưng sẽ giảm dần theo số lần hy sinh, và phải dùng Nguyên Bảo tới cửa hàng chỉ định, tìm NPC sửa chữa.
[Hiện Thời] Kiêu Dương Tự Hoả: Ta sẽ sửa giúp nàng.
[Hiện Thời] Bỗng Dưng Muốn Chết: Người thành NPC từ khi nào thế?
Sở Thịnh Hoan lặng thinh quan sát màn hình và gửi tin nhắn riêng cho Kiêu Dương Tự Hoả: “Quen nhau đã lâu mới biết huynh thích bọn con nít! Thế có cần đệ giúp một tay không?”
“… Cần.”
Sở Thịnh Hoan mỉm cười, gửi tin lên kênh hiện thời.
[Hiện Thời] Thịnh Thế Hoan Đằng: Tiểu Ngược, xin lỗi vì đã tới muộn. Kiêu Dương nhờ ta gửi tới nàng một bộ trang bị. Vừa rồi mải tinh luyện bước cuối, nên mất chút thời gian.
[Hiện Thời] Yêu Tinh Áo Choàng: Cái gì, là sư huynh gửi tới?
[Hiện Thời] Kiêu Dương Tự Hoả: Yêu Yêu, thôi đi, cái gì cho qua được thì cho qua. Mà việc này vốn sai ở em, từ nay không được chèn ép Tiểu Ngược.
[Hiện Thời] Yêu Tinh Áo Choàng: Anh, anh… vì một đứa con gái mà giết cả em mình… Anh được lắm, em sẽ mách mẹ!
Tô Liễu đọc từng tin nhắn và đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
Sao tình thế xoay chuyển 180 độ thế này? Mấy lần trước Kiêu Dương Tự Hoả có bảo vệ cô tới mức này đâu?
Sao mới vài ngày không gặp…
Lẽ nào ông trời muốn trêu chọc cô? Tô Liễu trầm ngâm.
Sở Thịnh Hoan châm thuốc, thích thú nhìn màn hình.
Áo xanh phấp phới, thiết giáp lạnh băng. Chàng pháp sư hào hiệp đang rạp mình trước nữ chiến binh ngạo nghễ, vẻ như đang hối lỗi.
Gần đó là một đám người chơi có máu mặt đang cãi cọ. Rồi một nữ chiến binh trên đầu có hai chữ “Doanh Vũ” từ đâu chạy lại, tay lăm lăm thanh đại phú.
Sở Thịnh Hoan nheo mắt cười. Bởi với nick phụ Vô Liêu Sát Sát Yêu, anh đã trở thành đại ca của Tiểu Ngược và Doanh Vũ. Hỏi có người anh nào đứng khoanh tay nhìn các em của mình bị bắt nạt kia chứ? Vừa may có Kiêu Dương Tự Hoả ngỏ lời, nên anh đã cứu được cả hai, với nick chính Thịnh Thế Hoan Đằng.
Sở Thịnh Hoan mơ màng nhìn theo khói thuốc và rút điện thoại nhắn tin, nhưng nghĩ thế nào lại nhấn “Gọi đi”. Và không ngờ, chỉ sau hai hồi chuông, đầu máy bên kia đã có tiếng thánh thót: “Anh Thịnh Hoan, anh đi công tác về rồi ạ?”
“Ừ.” Sở Thịnh Hoan mỉm cười, giọng âu yếm. “Mọi việc ổn cả, anh tranh thủ ghé qua nhà. Bố mẹ gửi cho em một đống quà đây này. Chiều mai em có rỗi không?”
“Một đống í ạ? Lại là mớ áo váy thêu ren cho mà xem!” Giọng Tô Liễu ỉu xìu.
Thịnh Hoan ngoái đầu nhìn chiếc túi giấy trên ghế sofa. Anh nén cười, định bụng bảo cô “Tối mai anh mang qua cho em” thì Tô Liễu đã nói: “Em đoán không sai đâu. Mà bố mẹ em cũng kỳ, gu thẩm mỹ suốt hai mươi năm không đổi. Nếu tối mai anh rỗi, em mời anh ăn tối nhé!”
Ăn tối?! Tim anh đập thình thịch. Anh nín thở, sợ tai mình nghe nhầm.
“Anh bận ạ? Hay là hôm khác vậy?” Tô Liễu nhẹ nhàng hỏi lại, khiến Sở Thịnh Hoan bừng tỉnh.
“Không, không, anh rỗi mà. Tối mai nhé! Sáu giờ anh tới đón em. Liễu Liễu, muộn rồi, em đi ngủ đi.” Anh vội vã nói, rồi đợi cô ngoan ngoãn đáp “Vâng ạ”, chào tạm biệt và dập máy.
Kế đó, anh nhanh chóng tắt máy để ai đó không còn cơ hội thay đổi. Ngày mai, trời ơi, sao lâu quá!!!!!!!!!!!!!
Tô Liễu dập máy. Bỏ qua cảnh chém giết trên màn hình, cô vui sướng thầm nghĩ: Tốt rồi, tình cảm anh em giữa mình và anh Thịnh Hoan sẽ lại được bắt đầu từ một bữa ăn tối.
Ngày hôm sau, mưa.
Phải chăng ông trời muốn thử thách lòng thành tâm báo ơn những gì mà anh Thịnh Hoan đã làm trong game cho Tiểu Ngược của Tô Liễu? Tô Liễu đau khổ nghĩ, trong lúc bước xuống bậc thềm của ký túc xá, đầu che ô, chân đi dép săng đan gót nhọn.
Trời mưa ào ào, mà không khí vẫn oi bức.
Tô Liễu mặc một chiếc quần sooc màu đỏ chất liệu bò thun, khoe trọn vòng ba tròn trịa và đôi chân trắng ngần, thẳng tắp. Sở Thịnh Hoan thở dài nhận ra cô đã thành thiếu nữ thật rồi. Anh cố gắng nhìn ra hướng khác và đứng mở sẵn cửa xe.
“Bên này, Liễu Liễu.” Thịnh Hoan chỉ vào ghế phía trên.
Tô Liễu nín thở, phụng phịu ngồi xuống. Tay cô nắm chặt, tự trấn an tinh thần: Anh Thịnh Hoan là người tốt. Anh Thịnh Hoan không đánh con gái. Liễu Liễu, không được sợ!
Nhưng cơ thể Tô Liễu không tuân theo ý cô, cứ ngây đơ ra, không chút cảm xúc.
Suốt chặng đường, người tê dại.
Suốt cả bữa ăn, nhai như nhai rơm.
Rồi cũng xong.
Nhưng cô lại không giành được phần thanh toán. Kết quả đành ngượng ngùng lấy giấy ăn lau miệng và uống thêm một chút nước hoa quả.
“Liễu Liễu, em đứng đây chờ anh nhé, anh đánh xe ra.” Đột nhiên Sở Thịnh Hoan quay sang dịu dàng nói.
“Vâng ạ.” Tô LIễu ngoan ngoãn gật đầu rồi đứng bên đường đợi.
Dưới ánh đèn đường khuy khoắt, thiếu nữ tóc dài áo thun trắng, quần sooc đỏ trông thật nổi bật, khiến người qua đường cứ ngoái lại nhìn. Sở Thịnh Hoan lập tức dừng bước: “Không được, muộn thế này rồi, em đứng đây không an toàn. Anh em mình cùng đi lấy xe nhé?”
Mới có tám giờ tối thôi mà! Tô Liễu ngước nhìn bầu trời quang đãng sau cơn mưa với bóng trăng tròn vành vạch, lại có cả dãy đèn đường nữa chứ! Nhưng biết làm sao, khi cô chỉ biết “Vâng ạ”.
Hầm để xe tối thui, nhiều chỗ đèn hỏng, lại có chỗ mấp ma mấp mô. Tô Liễu líu díu đi theo Thịnh Hoan, kể cũng không đến nỗi khó khăn, ngặt nỗi xe của anh để tận trong cùng. Bỗng từ đâu có một đám thanh niên cầm dao xông ra.
“Có gì quí thì nộp ra đây!” Tên cầm đầu vung cây gậy sắt, giọng đầy vẻ hung hãn.
Không hề sợ hãi, Tô Liễu nhìn đám người với vẻ ít nhiều thông cảm. Cô nhớ không nhầm, anh Thịnh Hoan ngày trước vì quá mê đánh đấm nên đã bị gửi tới lò võ nào đó tôi luyện ba năm liền. Sau đấy, anh đã trở thành cao thủ, nhưng tuyệt nhiên không ham đánh nhay nữa.
“Liễu Liễu đừng sợ. Đã có anh đây.” Bàn tay to lớn của Thịnh Hoan nắm chặt lấy bàn tay trái của cô.
Với niềm tin tuyệt đối vào anh Thịnh Hoan, Tô Liễu cảm thấy không chút lo sợ. Có điều, sao tay anh lại run thế này. Run đến nỗi tim cô cũng bắt đầu đập thình thịch.
Cô nhón chân khẽ nói vào tai Thịnh Hoan: “Anh Thịnh Hoan, của đi thay người, chúng ta nộp tiền đi.” Rồi còn đặc biệt cầm lấy tay anh để động viên, nào ngờ, tay Thịnh Hoan lại còn run hơn.
“Đúng thế, mau nộp tiền ra, coi như hai đứa chúng mày gặp may, bọn này chỉ cướp tiền không cướp sắc.” Tên đàn em liếc nhìn bàn tay phải đang run bần bật của Sở Thịnh Hoan và cất giọng giễu cợt.
Mẹ kiếp! Sở Thịnh Hoan tức tới mức muốn chửi thề. Anh cố gắng hết sức, cũng không thể khống chế được bàn tay phải run lên vì quá hưng phấn của mình, nhưng lúc này, đành phải buông bàn tay nhỏ bé ấm nóng kia ra. “Liễu Liễu, nhắm mắt lại.” Sở Thịnh Hoan khẽ nói, sau đó trừng mắt nhìn bốn tên đứng trước mặt. “May cho chúng mày là chỉ cần tiền thôi đấy!” Anh lạnh lùng nói rồi lao vụt lên phía trước. Cả lũ vung dao lên, nhưng Thịnh Hoan đã lẹ làng bẻ quặt tay tên đứng gần nhất khiến hắn buông rơi vũ khí. Tiếp đó, anh xoay người trong cú liên hoàn cước, rồi né người và làm một cú xông phi. Rất nhanh chóng, cả bốn tên đã nằm lăn trên mặt đất.
“Cút! Hôm nay anh mày vui nên còn nhẹ tay đấy. Lần sau còn gặp nữa, anh mày sẽ dần cho bố mẹ chúng mày khỏi nhận con luôn!” Sở Thịnh Hoan ném về phía chúng cái nhìn sắc lạnh.
“Đa tạ đa tạ đại ca đã niệm tình nương tay.” Cả lũ tập tễnh biến khỏi nhà xe.
Trông chừng cả lũ đã đi hẳn, Sở Thịnh Hoan quay người lại định an ủi Tô Liễu đôi câu. Bỗng anh bắt gặp đôi mắt đang nhìn mình đầy ngưỡng mộ.
“Anh Thịnh Hoan đẹp trai quá!” Ánh mắt Tô Liễu sáng long lanh, và trái tim anh đã chìm trong đôi mắt ấy.
“Liễu Liễu không sợ à?” Anh ngạc nhiên hỏi.
“Anh đánh người xấu sao em phải sợ?” Cô bĩu bĩu môi. “Em chỉ sợ nhìn con gái bị đánh thôi.”
“Anh không đánh con gái.” Sở Thịnh Hoan đau khổ nhắc lại.
Sau khi ra khỏi hầm để xe, Sở Thịnh Hoan đột nhiên nhớ ra là quên bỏ đồ vào cốp. Vậy nên, Tô Liễu đành theo anh về nhà.
Một phòng ngủ, một phòng sách và một phòng khách, tất nhiên đều rất sạch sẽ. Nội thất gọn gàng, khoáng đạt, hệt như tính cách của chủ nhân.
Nhìn thấy tờ áp phích quảng cáo trò Anh hùng treo trong phòng khách, Tô Liễu làm ra vẻ ngây thơ hỏi: “Tờ hoạ báo này đẹp quá, là trong phim hoạt hình ạ?”
Sở Thịnh Hoan ngập ngừng giây lát rồi trìu mến đưa tách trà cho cô: “Là game đấy, rất thú vị. Em có muốn chơi không? Anh dạy em chơi nhé?”
“Là game ạ.” Tô Liễu nói vẻ thất vọng, rồi tỏ vẻ nghiêm túc “Em không chơi đâu. Anh biết là em không thích những thứ vô bổ mà!”
Chơi game vô bổ ư?
Sở Thịnh Hoan tự nhiên thấy coi thường bản thân mình, anh hạ quyết tâm, sau này, không, từ bây giờ trở đi, phải hạn chế thời gian vào game.
“Anh Thịnh Hoan, quà của bố mẹ em đâu ạ?” Thấy thần sắc Sở Thịnh Hoan là lạ, Tô Liễu rụt rè hỏi, định bụng lấy xong sẽ đi ngay.
“Đây.” Sở Thịnh Hoan lấy cái túi ra khỏi tủ đựng đồ, khẽ thở dài khi thấy Tô Liễu cứ lẩn tránh ánh mắt anh.
“Vậy em…” Tô Liễu lấy hết can đảm định xin ra về. Nào ngờ Thịnh Hoan lại nhắc.
“Thế em không định xem bố mẹ gửi gì sao?”
“Có ạ.” Cô hành động như một cái máy, ngoan ngoãn đi tới, cố gắng tỏ ra hào hứng trước túi đồ.
Đúng như những gì cô nghĩ, Tô Liễu không nén nổi tiếng thở dài.
Đến bao giờ ba mẹ cô mới có thể nhìn cô như nhìn một thục nữ hai mươi mốt tuổi đã trưởng thành chứ không còn là cô bé con ấu trĩ mười hai tuổi nữa đây?
Lại vẫn áo thêu ren, vẫn là váy công chúa, vẫn là ba lô hình mèo Hello Kitty.
Trời ạ…
Trong lúc đang đau khổ kêu trời, Tô Liễu đột nhiên nhìn thấy một chiếc váy rất xinh. Váy liền không tay, chân váy chữ A, cổ chữ V, chất vải gần giống cotton, màu trắng. Phía trước ngực có thêu một bông hướng dương màu vàng, lá hoa toả ra ở phần eo tựa như chiếc thắt lưng màu xanh. Chân váy ngắn trên đầu gối nhưng xoè rất rộng, được viền bằng những bông hoa nhỏ tí xíu vô cùng duyên dáng.
“Oa, vậy là bố mẹ em cũng đã tiến bộ.” Tô LIễu ướm thử váy lên người và nghiêng đầu mỉm cười với anh Thịnh Hoan, lúc này đang ngồi trước máy tính.
Nhìn bộ váy Tô Liễu cầm trên tay, Sở Thịnh Hoan cười vui vẻ: “Uhm, trông đẹ đấy! Hay em mặc bộ này vào, rồi anh đưa em về?”
Không phải chứ! Tô Liễu ngẩn người! Cô mân mê bộ váy và thầm nghĩ: Mình đâu phải trẻ con, thấy quần áo đẹp là muốn mặc thử ngay!
Mình lớn rồi! Đã lớn lắm rồi!
Sở Thịnh Hoan xách hai chiếc túi to, đưa Tô Liễu về tận cửa ký túc xá nữ. Rồi rất thành thạo, anh định chạy đi tìm chỗ đăng ký để được theo cô lên phòng.
“Anh tiễn em đến đây được rồi.” Tô Liễu sợ toát mồ hôi. “Buổi tối, kí túc xá của nữ sinh có người ngoài không được tiện lắm, vì mọi người tắm xong, ăn mặc rất luộm thuộm!”
Khuôn mặt anh tuấn của Sở Thịnh Hoan đỏ bừng. Anh nhấc hai chiếc túi lên, vờ đánh trống lảng: “Đồ nhiều thế này, em có cần gọi bạn cùng phòng xuống xách đỡ không?”
Thế này mà nhiều? Tô Liễu nghĩ bụng, chắc chưa đến mười cân. Cùng lúc đó sau lưng cô có tiếng lảnh lót: “Không cần đâu, Tô Liễu Liễu thuộc kiểu mỹ nữ tráng sĩ, chỗ đồ này nhằm nhò gì!”
Chỉ cần nghe tiếng đã có thể đoán được người, Tô Liễu biết người vừa rồi chính là cô bạn cùng phòng Ngô Yên, Tô Liễu liền bối rối, cầm lấy hai chiếc túi, nhét một chiếc vào tay Ngô Yêu, rồi lí nhí nói với Sở Thịnh Hoan, không cả dám ngẩng đầu lên: “Anh Thịnh Hoan, bọn em lên đây, anh về nghỉ sớm đi, ngày mai còn phải đi làm!”
“Uhm, tạm biệt!” Sở Thịnh Hoan mỉm cười, rồi quay sang gật đầu chào với Ngô Yên, cô bạn đang tò mò ngắm nhìn anh: “Cám ơn em đã chăm sóc Tô Liễu giúp anh!”
Ánh đèn vàng nhạt hắt bóng Sở Thịnh Hoan cao lớn, khuôn mặt anh bình thường lạnh như băng, nhưng khi mỉm cười lại ấm áp lạ thường khiến Ngô Yên ngây người như bị bỏ bùa: “Anh khách khí quá ạ, hi hi…”
“Anh về đi!” Tô Liễu túm tay bạn, vừa lôi vừa kéo lên phòng.
Trong tiếng bước chân xa dần, vọng lại tiếng nói chuyện ríu rít của hai cô nữ sinh.
“Trời ơi, cực phẩm gian phu! Tô Liễu Liễu, khai mau, cậu tìm đâu ra anh chàng ấy?”
“Cậu đừng nói linh tinh, anh Thịnh Hoan là anh trai, chơi với mình từ nhỏ.”
Gian phu? Sở Thịnh Hoan đỏ bừng mặt.
Anh trai? Khuôn mặt anh tuấn sa sầm lại.
Anh đứng nhìn theo cho đến khi bóng hai cô gái biến mất ở đầu kia hành lang, mới lặng lẽ ra về. Tâm trạng rối bời.
Trên phòng, Ngô Yên vẫn chưa hài lòng với những lời bộc bạch của Tô Liễu: “Không phải thế chứ, trong sạch như vậy sao?”
“Đương nhiên, cậu phải hiểu, mình từ trước tới nay vẫn không thích mấy kiểu phim truyền hình vi phạm luân lí đạo đức.” Tô Liễu vừa rửa mặt, vừa giải thích.
“Tô Liễu Liễu, Liễu Tô Tô, mình nhắc lại một lần nữa, mấy bộ phim vi phạm luân lí đạo đức là muốn nói đến quan hệ huyết thống, sau này cậu đừng có dùng từ linh tinh nữa. Người trong nghề mà nghe được người ta lại cười cho.” Ngô Yên trừng mắt, cầm áo ngủ đi vào nhà vệ sinh.
Tô Liễu thấy vậy, nhảy tới trước cánh cửa vừa lúc đóng lại: “Yên Yên, làm ơn cho mình tắm trước đi, mười giờ tối gia tộc của bọn mình có hoạt động.”
Ngô Yên mặc kệ, vừa điều chỉnh nhiệt độ vừa hỏi bâng quơ: “Tô Liễu Liễu, anh Thịnh Hoan của cậu thú vị như thế, cậu không thích thật sao?”
“Cho mình tắm trước, cho mình tắm trước đi Ngô Yên đại tỉ, hôm nay là buổi họp mặt gia tộc đầu tiên, người ta không thể lên muộn được.”
“Thoạt nhìn rất lạnh lùng, nhưng khi cười lại thoáng có hai lúm đồng tiền. Ui ui, phong tình, lãng tử…” Ngô Yên không thèm để ý tới Tô Liễu, tiếp tục lẩm bẩm.
“Lúm đồng tiền á? Mình không biết, Yên Yên, cậu không thấy là anh ấy nhìn rất dữ tướng hay sao?” Tô Liễu buồn buồn nói.
“Không phải dữ tướng, mà là dũng tướng. Mà thôi, không nói với người mắt quáng gà như cậu nữa!” Tiếng của Ngô Yêu hoà lẫn tiếng nước chảy xối xả.
“Cậu mới là đồ mắt quáng gà!” Tô Liễu thôi ý định tranh giành phòng tắm. Cô đành quay lại bàn học và bật máy tính lên.
Vừa online, cô đã phát hoảng trước một loạt những tin nhắn của Kiêu Dương Tự Hoả.
“Tiểu Ngược, online PM cho ta!”
“Tiểu Ngược, add bạn bè!”
“Tiểu Ngược, mau add ta vào list bạn bè!”
“Còn không add ta sẽ lên diễn đàn công bố bí mật của nàng đó!”
Tô Liễu choáng váng, suy nghĩ một lát, tìm tên Kiều Dương Tự Hoả trên bảng nhân vật và nhắn lại: “Ta có bí mật gì?”
Dòng tin vừa gửi đi, hệ thống đã hiển thị: Người chơi Kiêu Dương Tự Hoả muốn kết bạn với bạn, hãy chọn chấp nhận hoặc từ chối.
Không cần nghĩ ngợi nhiều, Tô Liễu click ngay chuột vào “Từ chối”. Cô ra khỏi bảng nhân vật, tiếp tục gửi tin nhắn cho Kiêu Dương Tự Hoả.
Tiểu Ngược: “???”
Kiêu Dương Tự Hoả: “Nếu nàng không add ta vào danh sách bạn bè, ta sẽ phong nàng làm Đệ nhất mĩ nữ của trò Anh hùng.”
Tiểu Ngược: “Kiểu đe doạ này hay thật!”
Kiêu Dương Tự Hoả: “Nàng không sợ sao?”
Tiểu Ngược: “Sao ta lại phải sợ? Ta sợ nhất là ai đó nạp tiền rồi biến ra thành Đệ nhất tỉ phú của trò Anh hùng, hi hi.”
Còn bốn mươi phút nữa mới tới hai mươi hai giờ, nhưng Tô Liễu không muốn nói thêm nữa. Cô thuê xe ngựa tại một thị trấn gần đó, thẳng tiến tới đàn thần nước Nguỵ.
Kì thực, cô cũng không ghét Kiêu Dương Tự Hoả. Nhưng sau này còn phải chiến đấu với Yêu Tinh Áo Choàng, nên cần hạn chế các kiểu quan hệ liên quan đến anh ta, tránh tiếp xúc thì hơn.
Đáng tiếc, oan gia ngõ hẹp, trên một cây cầu nhỏ ở một thành phố nào đó, hai người lại gặp mặt nhau.
“Tiểu Ngược, đi, chúng ta đi kết hôn.” Chàng trai áo xanh cất giọng ngọt ngào, mặt khác dùng pháp trượng phá tan cỗ xe ngựa của cô.
Tô Liễu sau một hồi sững sờ bèn gửi trả tin nhắn: “Hôm nay là ngày Cá tháng Tư của hệ thống sao?”
Hôm nay không phải là ngày Cá tháng Tư của hệ thống, nhưng là ngày… sinh của lôi thần.
Sau khi bị phá tan cỗ xe ngựa, thiếu nữ kiều diễm trong xe liền nhảy xuống và lập tức khôi phục nguyên trạng, sau đó tiếp tục phóng như bay về phía trước, mất hút nơi đường chân trời.
Bên cây cầu gỗ nhỏ hẹp, Kiêu Dương Tự Hoả đứng đó, ống tay áo xanh phất phơ. Dưới cầu nước chảy trong veo, bên cầu đào nở trong chiều gió xuân.
“Này, Muốn Chết, không chịu làm bạn thì đền cho ta một vị phu nhân đi chứ.” Khâu Kiêu Dương tựa lưng vào thành giường, tay ôm laptop, nhanh chóng gõ thêm mấy dòng chữ: “Hôn sự của ta vì nàng mà biến thành trò cười cho thiên hạ rồi đấy.”
Đúng là chat chit qua mạng, không ai thấy mặt ai, nên thích nói gì thì nói. Khâu Kiêu Dương mỉm cười, đối mặt với câu chuyện vô thưởng vô phạt này, những lời anh gửi đi cũng vô cùng vô vị. Những cánh đào rớt trên vai áo người thiếu nữ và điểm hồng làn nước suối long lanh màu ngọc bích. Ý xuân ngây ngất khiến nàng chẳng thèm để ý tới Kiêu Dương Tự Hoả, mãi hồi lâu sau mới từ từ trả lời Kiêu Dương Tự Hoả.
“Tự Hoả, đám cưới lần trước của ngươi cũng chỉ hơi buồn cười thôi, đâu đã đến nỗi kinh thiên động địa…” Cô im lặng một lúc, rồi tiếp: “Thôi được, ta sẽ gả Doanh Vũ cho ngươi một lần nữa.”
Khâu Kiêu Dương trợn mắt nhìn màn hình máy tính, yếu ớt đáp trả: “Ta không thèm Nhân Yêu.”
“Vậy tại sao còn trách tội ta phá hoại đám cưới của ngươi?” Thiếu nữ lập tức vặn lại.
Khâu Kiêu Dương không biết phải trả lời thế nào, một lúc sau, mới nhanh tay gõ: “Thôi được rồi, ta không tranh cãi với nàng nữa. Chỉ biết ta thật lòng trông ngóng, phiên bản mới sắp tới, ngoài nhiệm vụ kiến quốc sẽ có cả hệ thống kết hôn kiểu mới. Các cặp vợ chồng nếu đánh bại Hắc Sơn Lão Yêu sẽ được quyền giải cứu đám trẻ con bị giam giữ ở đó. Tiểu Ngược, chúng mình sẽ nhận nuôi một đứa nhé!”
Gửi tin xong, Khâu Kiêu Dương mím môi cười khẽ, im lặng nhìn màn hình. Từ buổi tối xảy ra sự việc, hình ảnh thiếu nữ xinh đẹp khảng khái đứng lên sau mỗi lần gục ngã cứ ẩn hiện trong đầu Khâu Kiêu Dương. Khiến anh nghĩ mãi về dáng vẻ và tính cách của người chơi đứng sau nhân vật ảo kia.
Thế giới mạng hư ảo mà con người “nàng” lại vô cùng bí hiểm. Kiêu Dương chỉ lờ mờ đoán biết “nàng” nhất định là một người con gái, căn cứ vào giọng điệu trong đôi lần trò chuyện. Và trạng thái tình cảm từa tựa tình yêu qua mạng này quả thực rất tệ hại. Một anh chàng hai tám tuổi đem lòng yêu một thiếu nữ mới quen biết được vài ngày, chuyện này vốn đã rất khó tin. Huống hồ đây lại là trong trò chơi, đôi bên chưa một lần gặp mặt, chân tướng không hề xác thực và chuyện tình cảm cũng chỉ đơn phương.
Cưới Doanh Vũ chỉ là để giải khuây!
Trong trái tim mỗi người đàn ông đều có một mẫu con gái. Bức ảnh mà Doanh Vũ post lên diễn đàn chính là mẫu con gái trong lòng Khâu Kiêu Dương, dù mờ mờ không rõ, nhưng điệu bộ cúi đầu dịu dàng, vẻ quyến rũ mê hoặc đó thật sự khiến anh động lòng. Vì vậy, sau chiến quốc, anh quyết định nạp Doanh Vũ làm phi.
Game online khiến người ta say mê nhanh đến thế! Thích thì cưới, không yêu nữa thì chia tay, có oán báo oán, có ơn báo ơn, trượng kiếm giang hồ, chấp bút miếu đường, dứt khoát sòng phẳng.
Nhưng anh không ngờ được rằng, cô gái trong bức ảnh đó chính là Tiểu Ngược, người mà bấy lâu nay anh vẫn mường tượng về hình dáng, tướng mạo. Khi tính cách và tướng mạo mà anh thích lại tương hợp với nhau, anh cũng chỉ còn biết lắc đầu cười khổ: Thôi được rồi, một người đàn ông hai mươi tám tuổi, luôn giữ mình trong sạch, sống kiếp khổ hạnh đã rất lâu như anh sẽ liều một phen, cho đúng mốt thời thượng, yêu qua mạng và bắt đầu yêu đơn phương qua mạng.
Yêu đơn phương…
Đôi mắt đào hoa nhướn thành hình vòng cung, anh sờ sờ chiếc cằm nhẵn bóng của mình, suy ngẫm về câu trả lời của “nàng”.
“Đại thúc làm ơn sáng tạo chút đi được không? Lẽ nào người mà em gái mình đều NC ¹ cả rồi, chỉ biết dùng lí do đó để cầu hôn thôi sao?” Tô Liễu tức giận. Đột nhiên nghĩ đến những chuyện xảy ra gần đây. Tiểu Triệt cũng vì phối hợp với Khâu Kiều Nhan chơi trò chồng vợ gì đó mà đã tình giả thành thật, khiến cô đau khổ. Tự Hoả chết tiệt, tưởng cô cũng dễ lừa như tiểu Triệt chắc!
[Hiện Thời] Kiêu Dương Tự Hoả: NC có nghĩa là gì?
[Hiện Thời] Bỗng Dưng Muốn Chết: Bại não, não bị thối, người căn cứ vào tình trạng của bản thân mà áp dụng…
[Hiện Thời] Kiêu Dương Tự Hoả: Nàng còn ăn nói lung tung, lão gia sẽ đánh đít.
[Hiện Thời] Bỗng Dưng Muốn Chết: Ngươi còn mở mồm uy hiếp, lão nương ta cũng sẽ xẻo luôn.
Khâu Kiêu Dương bối rối đứng lặng người trong gió, đột nhiên anh cảm thấy vô cùng nghi ngờ những gì mình đang nhìn thấy.
“Tránh ra!” Vì còn đang mải suy nghĩ nên thiếu nữ đã đá vào chân anh, bực bội bỏ đi.
Những bước chân nặng nề, giẫm nát muôn cánh hoa đào, giẫm nát cả tấm chân tình của Khâu Kiêu Dương.
Chàng trai áo xanh trầm tư, đôi mắt buồn buồn, đứng nhìn cho đến khi bóng người thiếu nữ khuất hẳn, mới từ từ quay người cười nhạt, mở lệnh Quyển Trục hồi thành, vụt biến thành một luồng sáng trắng.
Đàn thần nước Nguỵ tuy nằm ở ngoại vi nhưng rất gần. Hơn nữa, trước kia Tô Liễu đã từng đạp địa đồ, nên có thể tự động di chuyển ngay tới địa điểm họp mặt. Còn những hai mươi phút, cô đang định đi tắm thì lại bị Doanh Vũ kéo vào kênh tổ đội.
[Tổ Đội] Doanh Vũ: Tô Tô cuối cùng cậu cũng online rồi? Ha ha, Lão Đại và Minh Yểm tỉ tỉ hôm nay nhất định sẽ báo thù cho cậu.
Báo thù? Tô Liễu giật mình. Cô PM cho Doanh Vũ: “Mình đã bảo cậu bao nhiêu lần rồi, đừng nói với Lão Đại và Minh Yểm tỉ tỉ. Chúng ta còn đang trong vòng truy đuổi, nói không chừng sẽ khiến người trong gia tộc vì chuyện mình đối đầu với nước Tề, mà lại thêm vài mạng nữa bị dính lệnh truy sát cũng nên?”
[Tổ Đội] Doanh Vũ: Lệnh truy sát bị huỷ rồi. Hôm đó cậu offline vội quá, nên mình không kịp báo. Sở dĩ Kiêu Dương Tự Hoả nhờ cậy Thịnh Thế Hoan Đằng ra tay vì mình đã bảo với anh ta người trong bức ảnh chính là cậu. Sau đó, anh ta tuyên bố huỷ bỏ lệnh truy sát trên kênh thế giới, giải thích do hiểu nhầm. Tô Tô, tên này nhìn thấy gái đẹp thì tít hết cả mắt vào, chứ chẳng nghĩa hiệp gì đâu, cậu đừng mắc lừa nhé!
Tô Liễu ngây người, nhưng chưa kịp tranh cãi với Doanh Vũ thì Minh Yểm tỉ tỉ đã gửi lệnh qua kênh tổ đội: “Tô Tô, Tiểu Thích, lên UT mau, phòng 433577, mật mã 5466.”
Trò chơi này cũng có công cụ chat giống như trong QQ, nhưng cũng chỉ có thể thông qua hình thức chat hoặc để lại lời nhắn, không hỗ trợ hệ thống chat voice, vì cậy mỗi lần họp mặt hoặc tác chiến với quy mô lớn, các game thủ vẫn chọn cách lên UT.
Vừa đăng nhập, Tô Liễu đã vuốt mặt không kịp trước những lời mắng mỏ của các thành viên trong gia tộc.
Minh Yểm: “Tô Tô, bị người bắt nạt sao không bảo chị! Muốn tự chuốc lấy phiền muộn chắc.”
Sắc Như Xuân Hiểu: “Ba năm không gặp, Tô Tô của chúng ta đã thành mĩ nữ, đẹp tới mức công chúa xứ Tề đem lòng đố kị truy giết đêm ngày.”
Ngẫu Nhĩ Bà Tường Xuy Xuy Phong: “Đã yếu lại còn thích ra gió, thật ra chúng ta nên tuyên dương mới phải…”
Doanh Vũ: “Mọi người đừng coi thường Tô Tô, nàng là thái Thánh Mẫu, hết sức lương thiện!”
Tô Liễu đợi cả nhà mắng đủ mỗi người một câu, mới dám khẽ khàng: “Em sai rồi, đã khiến gia tộc nhà mình mất mặt.”
Lão Đại: “Tô Tô, có việc gì nhớ báo cả nhà một tiếng. Đừng giữ ý quá.”
Đôn Tại Tường Giác Đằng Hồng Hạnh: “Mặc dù mất liên lạc, nhưng các anh chị đều rất quan tâm tới em đó.”
Thiên Vi Thuỳ Xuân: “Sau này có chuyện đừng một mình âm thầm chịu đựng nhé!”
Lão Đại: “Ba cây chụm lại nên hòn núi cao, ắt sẽ giải quyết được.”
Minh Yểm: “Thôi lần này tha cho em nó. Tam cung lục bà, thất cô bát thẩm, chúng ta lên đường thôi. Tới chỗ NPC nhận huy chương gia tộc rồi chụp ảnh và đi chơi.”
Tô Liễu thở phào, nhân lúc mọi người không để ý liền chat riêng với Doanh Vũ, tìm hiểu sự thể. Đúng là Doanh Vũ không hề kể chuyện với mọi người, tại Hồng Hạnh huynh lướt diễn đàn, nhòm thấy lệnh truy nã có thưởng của bà cô Yêu Tinh, khiến cả đám tân nhân còn đang nỗ lực luyện cấp tức điên lên.
Đám người trong gia tộc của Tô Liễu tuổi đều không còn nhỏ, tự biết tình hình địch mạnh ta yếu, không thể đối đầu trực tiếp, nên đã bỏ tiền mua rất nhiều mặt nạ sát thủ (đeo vào thì sẽ giấu được quốc tịch, ID, đẳng cấp) và mai phục ở những nơi Yêu Tinh hay xuất hiện. Mười mấy người xông ra xử lí cô ta, đồng thời tẩu thoát thành công trước khi NPC thủ thành và đám đông xung quanh kịp phản ứng.
“Tô Tô, lát nữa mình gửi đoạn băng cho cậu xem, ha ha ha, nhìn cô ta ngốc chết đi được, chẳng kịp phản ứng gì cả, ngã rầm một cái.” Doanh Vũ nói đầy sung sướng.
Tô Liễu trầm tư hồi lâu, rồi mới nói: “Mười Nguyên Bảo một chiếc mặt nạ, lại chỉ dùng được một lần trong vòng nửa tiếng. Tiểu Thích ơi là Tiểu Thích, cái giá phải trả đắt quá. Thật ra, mình chỉ muốn mọi người chơi vui vẻ thôi, ai lại phải tốn tiền thế này.”
“Thấm tháp gì đâu, bà cô đó còn tiêu hao cả đống của nhằm phô trương thanh thế ấy chứ!” Doanh Vũ phản đối.
Tô Liễu mỉm cười, gửi tới bạn một loạt dấu chấm lửng.
Trò chơi là thế đấy, dẫu biết ơn đền oán trả, nhưng vẫn cần phải có 3T (tiền-tài-thế).
Mặt trăng phúng phính tựa chiếc bánh hamburger treo trên không.
Hai mươi mấy con người xúm xít quang NPC để nhận huy chương gia tộc rồi chụp hình lưu niệm trước tấm bia tuyên thệ.
_______________________________________________
¹ NC: là viết tắt phiên âm của hai từ phiên âm tiếng Trung “nao can” có nghĩa là “bại não”
Sự thể ra nông nỗi này, Khâu Kiều Nhan cũng muốn có chút bất ngờ: “Chắc do hiểu nhầm thôi, để ta hỏi lại sư huynh xem sao!”
Cô ta lấy di động, gọi cho Khâu Kiêu Dương: “Anh!!! Sao anh lại đòi giết Tạc Dạ Tinh Thần?”
Giọng trả lời hết sức ôn tồn: “Chẳng phải chính cậu ta muốn dùng tiền để giết bạn của anh trước sao? Vậy thì anh sẽ cùng cậu ta chơi tới cùng.”
“Là hiểu nhầm đấy ạ!” Khâu Kiều Nhan vội vàng giải thích. “Cậu ấy muốn giúp em giết Tiểu Ngược, rồi Thịnh Thế Hoan Đằng đột nhiên xuất hiện… Ah, nhắc đến người này lại tức chết, Thịnh Hoan bị làm sao thế? Sao anh ta lại giúp người n goài?”
“Em lại gây sự gì với cậu ta thế? Anh đã dặn là phải tránh xa Thịnh Hoan ra kia mà?” Khâu Kiêu Dương hỏi lại với vẻ đầy trách móc.
Khâu Kiều Nhan lúng búng: “Em không có.”
“Thôi được rồi, không cần phải giải thích. Anh nói lại một lần nữa, Sở Thịnh Hoan không phải dạng đàn ông cho em chòng ghẹo. Còn nữa, cũng đừng nhúng tay vào vụ việc Tạc Dạ Tinh Thần. Cậu ta đã lớn tiếng đòi giết Thịnh Hoan, anh không thể không ra tay giúp đỡ huynh đệ của mình. Mà Thịnh Hoan còn là quốc vương tiền nhiệm của nước Tề, đâu phải là người bình thường để ai thích truy sát thì truy sát?” Khâu Kiêu Dương nói rất chậm, không nhẹ cũng không nặng, nói xong không đợi Khâu Kiều Nhan trả lời, liền dập máy.
Khâu Kiều Nhan ngẩn người nhìn điện thoại di động tút tút liên hồi, ngẩn ngơ một lúc, chợt nhận ra đoạn cuối lạc đề của câu chuyện. Rõ ràng là đang truy cứu việc Sở Thịnh Hoan giúp đỡ người ngoài hành hội, sao anh trai cô đột nhiên lại dẫn dắt câu chuyện sang một hướng khác.
Kiêu Dương đáng chết, tự nhiên lại mắng mỏ mình.
Khâu Kiều Nhan bực bội, nhìn lên màn hình, vừa nhìn đã muốn thổ huyết.
Đám người hiếu kỳ do Tạc Dạ Tinh Thần kéo đến khi lên thế giới gửi tin, giờ đang điên cuồng chém giết cậu ta, điểm hồi sinh rối loạn, thỉnh thoảng lại có người hét lên:
“Mẹ kiếp, kẻ nào sử dụng kĩ năng quần sát, hại lão tử mất máu.”
Dạng thức thi đấu trong Anh hùng rất phong phí. Ví như quốc chiến – không sát thương đối với người chơi cùng quốc gia; nội chiến – không sát thương người chơi cùng hành hội. Còn lại, phần lớn là dạng thức thi đấu mở rộng, nghĩa là nếu bị đánh thì có thể đánh trả hoặc đấu tay đôi.
Nhưng cảnh tượng hỗn loạn không phải là lí do khiến Yêu Tinh Áo Choàng hộc máu, chẳng qua vì cô nàng phát hiện ra mình đang đứng ngây người giữa đám hỗn loạn, với chiếc áo bảy sắc cầu vồng lôi thôi nhếch nhác. Vừa rồi Khâu Kiều Nhan không kịp chọn hồi sinh tại chỗ, nên bị hệ thống tự động chuyển về điểm phục sinh, hồi sinh trong trạng thái yếu ớt, lại đứng ngay giữa đám đông kia.
Rợp trời lấp loá ánh đao kiếm, mặt đất vang rền tiếng hò reo, nhân vật mang tên Yêu Tinh Áo Choàng tay cầm pháp trượng, đứng ngây người giữa bãi cỏ. Cột máu vốn chỉ còn tí chút lại đã sắp cạn vạch.
Cô ta cuống cuồng bỏ chạy, nhưng trong lúc vội vã không tránh khỏi sai lầm, vừa chạy được hai bước, liền hứng trọn đòn sấm sét do một vị pháp sư phóng lên không trung.
Ầm ầm… Sấm rung chớp giật, gió nối mưa rơi và công chúa Yêu Tinh ngã dúi ngã dụi.
SHIT! Khâu Kiều Nhan tức phát khóc. Chưa bao giờ cô ta đen như hôm nay, bị chém chết hai lần liên tiếp.
Tất cả đều do kẻ tiện nhân Bỗng Dưng Muốn Chết kia hại người! Khâu Kiều Nhan nghiến răng ken két, đột nhiên cảm thấy nhân vật ảo Tiểu Ngược này còn đáng ghét hơn tình địch Tô Liễu chưa một lần gặp mặt kia muôn phần.
Khâu Kiều Nhan ghét Tô Liễu, phải đi ngược về khoảng thời gian rất lâu rất lâu trước đó.
Năm hai hai tuổi, Kiều Nhan quen Sở Thịnh Hoan và lập tức chết mê chết mệt trước vẻ đẹp trai lạnh lùng ấy. Không chút e dè, Kiều Nhan bám theo Thịnh Hoan mọi nơi mọi lúc nhưng kết cục thật bi thảm. Đối lại hai năm trời yêu đơn phương, Sở Thịnh Hoan vẫn hoàn toàn dửng dưng, thậm chí còn chẳng buồn nhớ mặt mũi cô ta.
Năm hai lăm tuổi, Kiều Nhan quen Lâm Lập Triệt và nhanh chóng thấy thích vẻ bạch diện thư sinh, hiền lành dễ bảo của cậu. Nào ngờ, trong một lần đi ăn cùng hành hội, khi Khâu Kiều Dương nói đùa là muốn gả công chúa xinh đẹp nhất hành hội cho một người trong số bọn họ, thì Lâm Lập Triệt lắc đầu, thẳng thắn từ chối: “Không đời nào, em phải tìm bằng được người xinh hơn Liễu Liễu kia!”
Thịnh Hoan còn tuyệt tình hơn nữa, với câu trả lời: “Đệ cũng xin thôi, tuy đệ vốn yêu cầu không cao, nhưng chí ít phải xinh bằng Liễu Liễu!”
Tóm lại, cô ta chẳng thể nào sánh bằng người bạn gái từ thủa thanh mai trúc mã của hai người bọn họ - Tô Liễu.
Do vậy, Kiều Nhan thấy ghét Tô Liễu. Vẫn biết đơn giản là cái cớ của cánh đàn ông, nhưng sao cả hai lại cùng chọn một người, khiến cô ta thấy uất ức. Sau này, khi đã thân thiết với Lâm Lập Triệt và phát hiện ra cậu với Tô Liễu đang hẹn hò, Khâu Kiều Nhan đã dăm lần bảy lượt gọi điện chọc tức Tô Liễu. Thoả mãn tính đố kị đàn bà, cô ta vui tựa mở cờ trong bụng.
Nhưng giờ đây, Bỗng Dưng Muốn Chết còn đáng ghét hơn cả Tô Liễu. Tô Liễu cùng lắm là dập điện thoại, còn Bỗng Dưng Muốn Chết, hết lần này tới lần khác… bắt nạt cô ta.
Khâu Kiều Nhan nước mắt lưng tròng, ngậm ngùi chọn hồi sinh tại chỗ. Trong ánh sáng mờ mờ, cô ta trông thấy một bóng áo xanh nhẹ nhàng lướt tới.
“Sư huynh!!!” Yêu Tinh Áo Choàng cố đứng dậy, chạy thẳng về phía trước.
Nhưng mới chạy được mấy bước, nội dung hiện lên trên kênh chat hiện thời khiến cô ta muốn tức điên lên.
[Hiện Thời] Kiêu Dương Tự Hoả: Tiểu Ngược, nàng không sao chứ?
[Hiện Thời] Bỗng dưng muốn chết: Nhờ Trời, độ bền của trang bị vẫn còn 10%.
Độ bền vốn là 100%, nhưng sẽ giảm dần theo số lần hy sinh, và phải dùng Nguyên Bảo tới cửa hàng chỉ định, tìm NPC sửa chữa.
[Hiện Thời] Kiêu Dương Tự Hoả: Ta sẽ sửa giúp nàng.
[Hiện Thời] Bỗng Dưng Muốn Chết: Người thành NPC từ khi nào thế?
Sở Thịnh Hoan lặng thinh quan sát màn hình và gửi tin nhắn riêng cho Kiêu Dương Tự Hoả: “Quen nhau đã lâu mới biết huynh thích bọn con nít! Thế có cần đệ giúp một tay không?”
“… Cần.”
Sở Thịnh Hoan mỉm cười, gửi tin lên kênh hiện thời.
[Hiện Thời] Thịnh Thế Hoan Đằng: Tiểu Ngược, xin lỗi vì đã tới muộn. Kiêu Dương nhờ ta gửi tới nàng một bộ trang bị. Vừa rồi mải tinh luyện bước cuối, nên mất chút thời gian.
[Hiện Thời] Yêu Tinh Áo Choàng: Cái gì, là sư huynh gửi tới?
[Hiện Thời] Kiêu Dương Tự Hoả: Yêu Yêu, thôi đi, cái gì cho qua được thì cho qua. Mà việc này vốn sai ở em, từ nay không được chèn ép Tiểu Ngược.
[Hiện Thời] Yêu Tinh Áo Choàng: Anh, anh… vì một đứa con gái mà giết cả em mình… Anh được lắm, em sẽ mách mẹ!
Tô Liễu đọc từng tin nhắn và đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
Sao tình thế xoay chuyển 180 độ thế này? Mấy lần trước Kiêu Dương Tự Hoả có bảo vệ cô tới mức này đâu?
Sao mới vài ngày không gặp…
Lẽ nào ông trời muốn trêu chọc cô? Tô Liễu trầm ngâm.
Sở Thịnh Hoan châm thuốc, thích thú nhìn màn hình.
Áo xanh phấp phới, thiết giáp lạnh băng. Chàng pháp sư hào hiệp đang rạp mình trước nữ chiến binh ngạo nghễ, vẻ như đang hối lỗi.
Gần đó là một đám người chơi có máu mặt đang cãi cọ. Rồi một nữ chiến binh trên đầu có hai chữ “Doanh Vũ” từ đâu chạy lại, tay lăm lăm thanh đại phú.
Sở Thịnh Hoan nheo mắt cười. Bởi với nick phụ Vô Liêu Sát Sát Yêu, anh đã trở thành đại ca của Tiểu Ngược và Doanh Vũ. Hỏi có người anh nào đứng khoanh tay nhìn các em của mình bị bắt nạt kia chứ? Vừa may có Kiêu Dương Tự Hoả ngỏ lời, nên anh đã cứu được cả hai, với nick chính Thịnh Thế Hoan Đằng.
Sở Thịnh Hoan mơ màng nhìn theo khói thuốc và rút điện thoại nhắn tin, nhưng nghĩ thế nào lại nhấn “Gọi đi”. Và không ngờ, chỉ sau hai hồi chuông, đầu máy bên kia đã có tiếng thánh thót: “Anh Thịnh Hoan, anh đi công tác về rồi ạ?”
“Ừ.” Sở Thịnh Hoan mỉm cười, giọng âu yếm. “Mọi việc ổn cả, anh tranh thủ ghé qua nhà. Bố mẹ gửi cho em một đống quà đây này. Chiều mai em có rỗi không?”
“Một đống í ạ? Lại là mớ áo váy thêu ren cho mà xem!” Giọng Tô Liễu ỉu xìu.
Thịnh Hoan ngoái đầu nhìn chiếc túi giấy trên ghế sofa. Anh nén cười, định bụng bảo cô “Tối mai anh mang qua cho em” thì Tô Liễu đã nói: “Em đoán không sai đâu. Mà bố mẹ em cũng kỳ, gu thẩm mỹ suốt hai mươi năm không đổi. Nếu tối mai anh rỗi, em mời anh ăn tối nhé!”
Ăn tối?! Tim anh đập thình thịch. Anh nín thở, sợ tai mình nghe nhầm.
“Anh bận ạ? Hay là hôm khác vậy?” Tô Liễu nhẹ nhàng hỏi lại, khiến Sở Thịnh Hoan bừng tỉnh.
“Không, không, anh rỗi mà. Tối mai nhé! Sáu giờ anh tới đón em. Liễu Liễu, muộn rồi, em đi ngủ đi.” Anh vội vã nói, rồi đợi cô ngoan ngoãn đáp “Vâng ạ”, chào tạm biệt và dập máy.
Kế đó, anh nhanh chóng tắt máy để ai đó không còn cơ hội thay đổi. Ngày mai, trời ơi, sao lâu quá!!!!!!!!!!!!!
Tô Liễu dập máy. Bỏ qua cảnh chém giết trên màn hình, cô vui sướng thầm nghĩ: Tốt rồi, tình cảm anh em giữa mình và anh Thịnh Hoan sẽ lại được bắt đầu từ một bữa ăn tối.
Ngày hôm sau, mưa.
Phải chăng ông trời muốn thử thách lòng thành tâm báo ơn những gì mà anh Thịnh Hoan đã làm trong game cho Tiểu Ngược của Tô Liễu? Tô Liễu đau khổ nghĩ, trong lúc bước xuống bậc thềm của ký túc xá, đầu che ô, chân đi dép săng đan gót nhọn.
Trời mưa ào ào, mà không khí vẫn oi bức.
Tô Liễu mặc một chiếc quần sooc màu đỏ chất liệu bò thun, khoe trọn vòng ba tròn trịa và đôi chân trắng ngần, thẳng tắp. Sở Thịnh Hoan thở dài nhận ra cô đã thành thiếu nữ thật rồi. Anh cố gắng nhìn ra hướng khác và đứng mở sẵn cửa xe.
“Bên này, Liễu Liễu.” Thịnh Hoan chỉ vào ghế phía trên.
Tô Liễu nín thở, phụng phịu ngồi xuống. Tay cô nắm chặt, tự trấn an tinh thần: Anh Thịnh Hoan là người tốt. Anh Thịnh Hoan không đánh con gái. Liễu Liễu, không được sợ!
Nhưng cơ thể Tô Liễu không tuân theo ý cô, cứ ngây đơ ra, không chút cảm xúc.
Suốt chặng đường, người tê dại.
Suốt cả bữa ăn, nhai như nhai rơm.
Rồi cũng xong.
Nhưng cô lại không giành được phần thanh toán. Kết quả đành ngượng ngùng lấy giấy ăn lau miệng và uống thêm một chút nước hoa quả.
“Liễu Liễu, em đứng đây chờ anh nhé, anh đánh xe ra.” Đột nhiên Sở Thịnh Hoan quay sang dịu dàng nói.
“Vâng ạ.” Tô LIễu ngoan ngoãn gật đầu rồi đứng bên đường đợi.
Dưới ánh đèn đường khuy khoắt, thiếu nữ tóc dài áo thun trắng, quần sooc đỏ trông thật nổi bật, khiến người qua đường cứ ngoái lại nhìn. Sở Thịnh Hoan lập tức dừng bước: “Không được, muộn thế này rồi, em đứng đây không an toàn. Anh em mình cùng đi lấy xe nhé?”
Mới có tám giờ tối thôi mà! Tô Liễu ngước nhìn bầu trời quang đãng sau cơn mưa với bóng trăng tròn vành vạch, lại có cả dãy đèn đường nữa chứ! Nhưng biết làm sao, khi cô chỉ biết “Vâng ạ”.
Hầm để xe tối thui, nhiều chỗ đèn hỏng, lại có chỗ mấp ma mấp mô. Tô Liễu líu díu đi theo Thịnh Hoan, kể cũng không đến nỗi khó khăn, ngặt nỗi xe của anh để tận trong cùng. Bỗng từ đâu có một đám thanh niên cầm dao xông ra.
“Có gì quí thì nộp ra đây!” Tên cầm đầu vung cây gậy sắt, giọng đầy vẻ hung hãn.
Không hề sợ hãi, Tô Liễu nhìn đám người với vẻ ít nhiều thông cảm. Cô nhớ không nhầm, anh Thịnh Hoan ngày trước vì quá mê đánh đấm nên đã bị gửi tới lò võ nào đó tôi luyện ba năm liền. Sau đấy, anh đã trở thành cao thủ, nhưng tuyệt nhiên không ham đánh nhay nữa.
“Liễu Liễu đừng sợ. Đã có anh đây.” Bàn tay to lớn của Thịnh Hoan nắm chặt lấy bàn tay trái của cô.
Với niềm tin tuyệt đối vào anh Thịnh Hoan, Tô Liễu cảm thấy không chút lo sợ. Có điều, sao tay anh lại run thế này. Run đến nỗi tim cô cũng bắt đầu đập thình thịch.
Cô nhón chân khẽ nói vào tai Thịnh Hoan: “Anh Thịnh Hoan, của đi thay người, chúng ta nộp tiền đi.” Rồi còn đặc biệt cầm lấy tay anh để động viên, nào ngờ, tay Thịnh Hoan lại còn run hơn.
“Đúng thế, mau nộp tiền ra, coi như hai đứa chúng mày gặp may, bọn này chỉ cướp tiền không cướp sắc.” Tên đàn em liếc nhìn bàn tay phải đang run bần bật của Sở Thịnh Hoan và cất giọng giễu cợt.
Mẹ kiếp! Sở Thịnh Hoan tức tới mức muốn chửi thề. Anh cố gắng hết sức, cũng không thể khống chế được bàn tay phải run lên vì quá hưng phấn của mình, nhưng lúc này, đành phải buông bàn tay nhỏ bé ấm nóng kia ra. “Liễu Liễu, nhắm mắt lại.” Sở Thịnh Hoan khẽ nói, sau đó trừng mắt nhìn bốn tên đứng trước mặt. “May cho chúng mày là chỉ cần tiền thôi đấy!” Anh lạnh lùng nói rồi lao vụt lên phía trước. Cả lũ vung dao lên, nhưng Thịnh Hoan đã lẹ làng bẻ quặt tay tên đứng gần nhất khiến hắn buông rơi vũ khí. Tiếp đó, anh xoay người trong cú liên hoàn cước, rồi né người và làm một cú xông phi. Rất nhanh chóng, cả bốn tên đã nằm lăn trên mặt đất.
“Cút! Hôm nay anh mày vui nên còn nhẹ tay đấy. Lần sau còn gặp nữa, anh mày sẽ dần cho bố mẹ chúng mày khỏi nhận con luôn!” Sở Thịnh Hoan ném về phía chúng cái nhìn sắc lạnh.
“Đa tạ đa tạ đại ca đã niệm tình nương tay.” Cả lũ tập tễnh biến khỏi nhà xe.
Trông chừng cả lũ đã đi hẳn, Sở Thịnh Hoan quay người lại định an ủi Tô Liễu đôi câu. Bỗng anh bắt gặp đôi mắt đang nhìn mình đầy ngưỡng mộ.
“Anh Thịnh Hoan đẹp trai quá!” Ánh mắt Tô Liễu sáng long lanh, và trái tim anh đã chìm trong đôi mắt ấy.
“Liễu Liễu không sợ à?” Anh ngạc nhiên hỏi.
“Anh đánh người xấu sao em phải sợ?” Cô bĩu bĩu môi. “Em chỉ sợ nhìn con gái bị đánh thôi.”
“Anh không đánh con gái.” Sở Thịnh Hoan đau khổ nhắc lại.
Sau khi ra khỏi hầm để xe, Sở Thịnh Hoan đột nhiên nhớ ra là quên bỏ đồ vào cốp. Vậy nên, Tô Liễu đành theo anh về nhà.
Một phòng ngủ, một phòng sách và một phòng khách, tất nhiên đều rất sạch sẽ. Nội thất gọn gàng, khoáng đạt, hệt như tính cách của chủ nhân.
Nhìn thấy tờ áp phích quảng cáo trò Anh hùng treo trong phòng khách, Tô Liễu làm ra vẻ ngây thơ hỏi: “Tờ hoạ báo này đẹp quá, là trong phim hoạt hình ạ?”
Sở Thịnh Hoan ngập ngừng giây lát rồi trìu mến đưa tách trà cho cô: “Là game đấy, rất thú vị. Em có muốn chơi không? Anh dạy em chơi nhé?”
“Là game ạ.” Tô Liễu nói vẻ thất vọng, rồi tỏ vẻ nghiêm túc “Em không chơi đâu. Anh biết là em không thích những thứ vô bổ mà!”
Chơi game vô bổ ư?
Sở Thịnh Hoan tự nhiên thấy coi thường bản thân mình, anh hạ quyết tâm, sau này, không, từ bây giờ trở đi, phải hạn chế thời gian vào game.
“Anh Thịnh Hoan, quà của bố mẹ em đâu ạ?” Thấy thần sắc Sở Thịnh Hoan là lạ, Tô Liễu rụt rè hỏi, định bụng lấy xong sẽ đi ngay.
“Đây.” Sở Thịnh Hoan lấy cái túi ra khỏi tủ đựng đồ, khẽ thở dài khi thấy Tô Liễu cứ lẩn tránh ánh mắt anh.
“Vậy em…” Tô Liễu lấy hết can đảm định xin ra về. Nào ngờ Thịnh Hoan lại nhắc.
“Thế em không định xem bố mẹ gửi gì sao?”
“Có ạ.” Cô hành động như một cái máy, ngoan ngoãn đi tới, cố gắng tỏ ra hào hứng trước túi đồ.
Đúng như những gì cô nghĩ, Tô Liễu không nén nổi tiếng thở dài.
Đến bao giờ ba mẹ cô mới có thể nhìn cô như nhìn một thục nữ hai mươi mốt tuổi đã trưởng thành chứ không còn là cô bé con ấu trĩ mười hai tuổi nữa đây?
Lại vẫn áo thêu ren, vẫn là váy công chúa, vẫn là ba lô hình mèo Hello Kitty.
Trời ạ…
Trong lúc đang đau khổ kêu trời, Tô Liễu đột nhiên nhìn thấy một chiếc váy rất xinh. Váy liền không tay, chân váy chữ A, cổ chữ V, chất vải gần giống cotton, màu trắng. Phía trước ngực có thêu một bông hướng dương màu vàng, lá hoa toả ra ở phần eo tựa như chiếc thắt lưng màu xanh. Chân váy ngắn trên đầu gối nhưng xoè rất rộng, được viền bằng những bông hoa nhỏ tí xíu vô cùng duyên dáng.
“Oa, vậy là bố mẹ em cũng đã tiến bộ.” Tô LIễu ướm thử váy lên người và nghiêng đầu mỉm cười với anh Thịnh Hoan, lúc này đang ngồi trước máy tính.
Nhìn bộ váy Tô Liễu cầm trên tay, Sở Thịnh Hoan cười vui vẻ: “Uhm, trông đẹ đấy! Hay em mặc bộ này vào, rồi anh đưa em về?”
Không phải chứ! Tô Liễu ngẩn người! Cô mân mê bộ váy và thầm nghĩ: Mình đâu phải trẻ con, thấy quần áo đẹp là muốn mặc thử ngay!
Mình lớn rồi! Đã lớn lắm rồi!
Sở Thịnh Hoan xách hai chiếc túi to, đưa Tô Liễu về tận cửa ký túc xá nữ. Rồi rất thành thạo, anh định chạy đi tìm chỗ đăng ký để được theo cô lên phòng.
“Anh tiễn em đến đây được rồi.” Tô Liễu sợ toát mồ hôi. “Buổi tối, kí túc xá của nữ sinh có người ngoài không được tiện lắm, vì mọi người tắm xong, ăn mặc rất luộm thuộm!”
Khuôn mặt anh tuấn của Sở Thịnh Hoan đỏ bừng. Anh nhấc hai chiếc túi lên, vờ đánh trống lảng: “Đồ nhiều thế này, em có cần gọi bạn cùng phòng xuống xách đỡ không?”
Thế này mà nhiều? Tô Liễu nghĩ bụng, chắc chưa đến mười cân. Cùng lúc đó sau lưng cô có tiếng lảnh lót: “Không cần đâu, Tô Liễu Liễu thuộc kiểu mỹ nữ tráng sĩ, chỗ đồ này nhằm nhò gì!”
Chỉ cần nghe tiếng đã có thể đoán được người, Tô Liễu biết người vừa rồi chính là cô bạn cùng phòng Ngô Yên, Tô Liễu liền bối rối, cầm lấy hai chiếc túi, nhét một chiếc vào tay Ngô Yêu, rồi lí nhí nói với Sở Thịnh Hoan, không cả dám ngẩng đầu lên: “Anh Thịnh Hoan, bọn em lên đây, anh về nghỉ sớm đi, ngày mai còn phải đi làm!”
“Uhm, tạm biệt!” Sở Thịnh Hoan mỉm cười, rồi quay sang gật đầu chào với Ngô Yên, cô bạn đang tò mò ngắm nhìn anh: “Cám ơn em đã chăm sóc Tô Liễu giúp anh!”
Ánh đèn vàng nhạt hắt bóng Sở Thịnh Hoan cao lớn, khuôn mặt anh bình thường lạnh như băng, nhưng khi mỉm cười lại ấm áp lạ thường khiến Ngô Yên ngây người như bị bỏ bùa: “Anh khách khí quá ạ, hi hi…”
“Anh về đi!” Tô Liễu túm tay bạn, vừa lôi vừa kéo lên phòng.
Trong tiếng bước chân xa dần, vọng lại tiếng nói chuyện ríu rít của hai cô nữ sinh.
“Trời ơi, cực phẩm gian phu! Tô Liễu Liễu, khai mau, cậu tìm đâu ra anh chàng ấy?”
“Cậu đừng nói linh tinh, anh Thịnh Hoan là anh trai, chơi với mình từ nhỏ.”
Gian phu? Sở Thịnh Hoan đỏ bừng mặt.
Anh trai? Khuôn mặt anh tuấn sa sầm lại.
Anh đứng nhìn theo cho đến khi bóng hai cô gái biến mất ở đầu kia hành lang, mới lặng lẽ ra về. Tâm trạng rối bời.
Trên phòng, Ngô Yên vẫn chưa hài lòng với những lời bộc bạch của Tô Liễu: “Không phải thế chứ, trong sạch như vậy sao?”
“Đương nhiên, cậu phải hiểu, mình từ trước tới nay vẫn không thích mấy kiểu phim truyền hình vi phạm luân lí đạo đức.” Tô Liễu vừa rửa mặt, vừa giải thích.
“Tô Liễu Liễu, Liễu Tô Tô, mình nhắc lại một lần nữa, mấy bộ phim vi phạm luân lí đạo đức là muốn nói đến quan hệ huyết thống, sau này cậu đừng có dùng từ linh tinh nữa. Người trong nghề mà nghe được người ta lại cười cho.” Ngô Yên trừng mắt, cầm áo ngủ đi vào nhà vệ sinh.
Tô Liễu thấy vậy, nhảy tới trước cánh cửa vừa lúc đóng lại: “Yên Yên, làm ơn cho mình tắm trước đi, mười giờ tối gia tộc của bọn mình có hoạt động.”
Ngô Yên mặc kệ, vừa điều chỉnh nhiệt độ vừa hỏi bâng quơ: “Tô Liễu Liễu, anh Thịnh Hoan của cậu thú vị như thế, cậu không thích thật sao?”
“Cho mình tắm trước, cho mình tắm trước đi Ngô Yên đại tỉ, hôm nay là buổi họp mặt gia tộc đầu tiên, người ta không thể lên muộn được.”
“Thoạt nhìn rất lạnh lùng, nhưng khi cười lại thoáng có hai lúm đồng tiền. Ui ui, phong tình, lãng tử…” Ngô Yên không thèm để ý tới Tô Liễu, tiếp tục lẩm bẩm.
“Lúm đồng tiền á? Mình không biết, Yên Yên, cậu không thấy là anh ấy nhìn rất dữ tướng hay sao?” Tô Liễu buồn buồn nói.
“Không phải dữ tướng, mà là dũng tướng. Mà thôi, không nói với người mắt quáng gà như cậu nữa!” Tiếng của Ngô Yêu hoà lẫn tiếng nước chảy xối xả.
“Cậu mới là đồ mắt quáng gà!” Tô Liễu thôi ý định tranh giành phòng tắm. Cô đành quay lại bàn học và bật máy tính lên.
Vừa online, cô đã phát hoảng trước một loạt những tin nhắn của Kiêu Dương Tự Hoả.
“Tiểu Ngược, online PM cho ta!”
“Tiểu Ngược, add bạn bè!”
“Tiểu Ngược, mau add ta vào list bạn bè!”
“Còn không add ta sẽ lên diễn đàn công bố bí mật của nàng đó!”
Tô Liễu choáng váng, suy nghĩ một lát, tìm tên Kiều Dương Tự Hoả trên bảng nhân vật và nhắn lại: “Ta có bí mật gì?”
Dòng tin vừa gửi đi, hệ thống đã hiển thị: Người chơi Kiêu Dương Tự Hoả muốn kết bạn với bạn, hãy chọn chấp nhận hoặc từ chối.
Không cần nghĩ ngợi nhiều, Tô Liễu click ngay chuột vào “Từ chối”. Cô ra khỏi bảng nhân vật, tiếp tục gửi tin nhắn cho Kiêu Dương Tự Hoả.
Tiểu Ngược: “???”
Kiêu Dương Tự Hoả: “Nếu nàng không add ta vào danh sách bạn bè, ta sẽ phong nàng làm Đệ nhất mĩ nữ của trò Anh hùng.”
Tiểu Ngược: “Kiểu đe doạ này hay thật!”
Kiêu Dương Tự Hoả: “Nàng không sợ sao?”
Tiểu Ngược: “Sao ta lại phải sợ? Ta sợ nhất là ai đó nạp tiền rồi biến ra thành Đệ nhất tỉ phú của trò Anh hùng, hi hi.”
Còn bốn mươi phút nữa mới tới hai mươi hai giờ, nhưng Tô Liễu không muốn nói thêm nữa. Cô thuê xe ngựa tại một thị trấn gần đó, thẳng tiến tới đàn thần nước Nguỵ.
Kì thực, cô cũng không ghét Kiêu Dương Tự Hoả. Nhưng sau này còn phải chiến đấu với Yêu Tinh Áo Choàng, nên cần hạn chế các kiểu quan hệ liên quan đến anh ta, tránh tiếp xúc thì hơn.
Đáng tiếc, oan gia ngõ hẹp, trên một cây cầu nhỏ ở một thành phố nào đó, hai người lại gặp mặt nhau.
“Tiểu Ngược, đi, chúng ta đi kết hôn.” Chàng trai áo xanh cất giọng ngọt ngào, mặt khác dùng pháp trượng phá tan cỗ xe ngựa của cô.
Tô Liễu sau một hồi sững sờ bèn gửi trả tin nhắn: “Hôm nay là ngày Cá tháng Tư của hệ thống sao?”
Hôm nay không phải là ngày Cá tháng Tư của hệ thống, nhưng là ngày… sinh của lôi thần.
Sau khi bị phá tan cỗ xe ngựa, thiếu nữ kiều diễm trong xe liền nhảy xuống và lập tức khôi phục nguyên trạng, sau đó tiếp tục phóng như bay về phía trước, mất hút nơi đường chân trời.
Bên cây cầu gỗ nhỏ hẹp, Kiêu Dương Tự Hoả đứng đó, ống tay áo xanh phất phơ. Dưới cầu nước chảy trong veo, bên cầu đào nở trong chiều gió xuân.
“Này, Muốn Chết, không chịu làm bạn thì đền cho ta một vị phu nhân đi chứ.” Khâu Kiêu Dương tựa lưng vào thành giường, tay ôm laptop, nhanh chóng gõ thêm mấy dòng chữ: “Hôn sự của ta vì nàng mà biến thành trò cười cho thiên hạ rồi đấy.”
Đúng là chat chit qua mạng, không ai thấy mặt ai, nên thích nói gì thì nói. Khâu Kiêu Dương mỉm cười, đối mặt với câu chuyện vô thưởng vô phạt này, những lời anh gửi đi cũng vô cùng vô vị. Những cánh đào rớt trên vai áo người thiếu nữ và điểm hồng làn nước suối long lanh màu ngọc bích. Ý xuân ngây ngất khiến nàng chẳng thèm để ý tới Kiêu Dương Tự Hoả, mãi hồi lâu sau mới từ từ trả lời Kiêu Dương Tự Hoả.
“Tự Hoả, đám cưới lần trước của ngươi cũng chỉ hơi buồn cười thôi, đâu đã đến nỗi kinh thiên động địa…” Cô im lặng một lúc, rồi tiếp: “Thôi được, ta sẽ gả Doanh Vũ cho ngươi một lần nữa.”
Khâu Kiêu Dương trợn mắt nhìn màn hình máy tính, yếu ớt đáp trả: “Ta không thèm Nhân Yêu.”
“Vậy tại sao còn trách tội ta phá hoại đám cưới của ngươi?” Thiếu nữ lập tức vặn lại.
Khâu Kiêu Dương không biết phải trả lời thế nào, một lúc sau, mới nhanh tay gõ: “Thôi được rồi, ta không tranh cãi với nàng nữa. Chỉ biết ta thật lòng trông ngóng, phiên bản mới sắp tới, ngoài nhiệm vụ kiến quốc sẽ có cả hệ thống kết hôn kiểu mới. Các cặp vợ chồng nếu đánh bại Hắc Sơn Lão Yêu sẽ được quyền giải cứu đám trẻ con bị giam giữ ở đó. Tiểu Ngược, chúng mình sẽ nhận nuôi một đứa nhé!”
Gửi tin xong, Khâu Kiêu Dương mím môi cười khẽ, im lặng nhìn màn hình. Từ buổi tối xảy ra sự việc, hình ảnh thiếu nữ xinh đẹp khảng khái đứng lên sau mỗi lần gục ngã cứ ẩn hiện trong đầu Khâu Kiêu Dương. Khiến anh nghĩ mãi về dáng vẻ và tính cách của người chơi đứng sau nhân vật ảo kia.
Thế giới mạng hư ảo mà con người “nàng” lại vô cùng bí hiểm. Kiêu Dương chỉ lờ mờ đoán biết “nàng” nhất định là một người con gái, căn cứ vào giọng điệu trong đôi lần trò chuyện. Và trạng thái tình cảm từa tựa tình yêu qua mạng này quả thực rất tệ hại. Một anh chàng hai tám tuổi đem lòng yêu một thiếu nữ mới quen biết được vài ngày, chuyện này vốn đã rất khó tin. Huống hồ đây lại là trong trò chơi, đôi bên chưa một lần gặp mặt, chân tướng không hề xác thực và chuyện tình cảm cũng chỉ đơn phương.
Cưới Doanh Vũ chỉ là để giải khuây!
Trong trái tim mỗi người đàn ông đều có một mẫu con gái. Bức ảnh mà Doanh Vũ post lên diễn đàn chính là mẫu con gái trong lòng Khâu Kiêu Dương, dù mờ mờ không rõ, nhưng điệu bộ cúi đầu dịu dàng, vẻ quyến rũ mê hoặc đó thật sự khiến anh động lòng. Vì vậy, sau chiến quốc, anh quyết định nạp Doanh Vũ làm phi.
Game online khiến người ta say mê nhanh đến thế! Thích thì cưới, không yêu nữa thì chia tay, có oán báo oán, có ơn báo ơn, trượng kiếm giang hồ, chấp bút miếu đường, dứt khoát sòng phẳng.
Nhưng anh không ngờ được rằng, cô gái trong bức ảnh đó chính là Tiểu Ngược, người mà bấy lâu nay anh vẫn mường tượng về hình dáng, tướng mạo. Khi tính cách và tướng mạo mà anh thích lại tương hợp với nhau, anh cũng chỉ còn biết lắc đầu cười khổ: Thôi được rồi, một người đàn ông hai mươi tám tuổi, luôn giữ mình trong sạch, sống kiếp khổ hạnh đã rất lâu như anh sẽ liều một phen, cho đúng mốt thời thượng, yêu qua mạng và bắt đầu yêu đơn phương qua mạng.
Yêu đơn phương…
Đôi mắt đào hoa nhướn thành hình vòng cung, anh sờ sờ chiếc cằm nhẵn bóng của mình, suy ngẫm về câu trả lời của “nàng”.
“Đại thúc làm ơn sáng tạo chút đi được không? Lẽ nào người mà em gái mình đều NC ¹ cả rồi, chỉ biết dùng lí do đó để cầu hôn thôi sao?” Tô Liễu tức giận. Đột nhiên nghĩ đến những chuyện xảy ra gần đây. Tiểu Triệt cũng vì phối hợp với Khâu Kiều Nhan chơi trò chồng vợ gì đó mà đã tình giả thành thật, khiến cô đau khổ. Tự Hoả chết tiệt, tưởng cô cũng dễ lừa như tiểu Triệt chắc!
[Hiện Thời] Kiêu Dương Tự Hoả: NC có nghĩa là gì?
[Hiện Thời] Bỗng Dưng Muốn Chết: Bại não, não bị thối, người căn cứ vào tình trạng của bản thân mà áp dụng…
[Hiện Thời] Kiêu Dương Tự Hoả: Nàng còn ăn nói lung tung, lão gia sẽ đánh đít.
[Hiện Thời] Bỗng Dưng Muốn Chết: Ngươi còn mở mồm uy hiếp, lão nương ta cũng sẽ xẻo luôn.
Khâu Kiêu Dương bối rối đứng lặng người trong gió, đột nhiên anh cảm thấy vô cùng nghi ngờ những gì mình đang nhìn thấy.
“Tránh ra!” Vì còn đang mải suy nghĩ nên thiếu nữ đã đá vào chân anh, bực bội bỏ đi.
Những bước chân nặng nề, giẫm nát muôn cánh hoa đào, giẫm nát cả tấm chân tình của Khâu Kiêu Dương.
Chàng trai áo xanh trầm tư, đôi mắt buồn buồn, đứng nhìn cho đến khi bóng người thiếu nữ khuất hẳn, mới từ từ quay người cười nhạt, mở lệnh Quyển Trục hồi thành, vụt biến thành một luồng sáng trắng.
Đàn thần nước Nguỵ tuy nằm ở ngoại vi nhưng rất gần. Hơn nữa, trước kia Tô Liễu đã từng đạp địa đồ, nên có thể tự động di chuyển ngay tới địa điểm họp mặt. Còn những hai mươi phút, cô đang định đi tắm thì lại bị Doanh Vũ kéo vào kênh tổ đội.
[Tổ Đội] Doanh Vũ: Tô Tô cuối cùng cậu cũng online rồi? Ha ha, Lão Đại và Minh Yểm tỉ tỉ hôm nay nhất định sẽ báo thù cho cậu.
Báo thù? Tô Liễu giật mình. Cô PM cho Doanh Vũ: “Mình đã bảo cậu bao nhiêu lần rồi, đừng nói với Lão Đại và Minh Yểm tỉ tỉ. Chúng ta còn đang trong vòng truy đuổi, nói không chừng sẽ khiến người trong gia tộc vì chuyện mình đối đầu với nước Tề, mà lại thêm vài mạng nữa bị dính lệnh truy sát cũng nên?”
[Tổ Đội] Doanh Vũ: Lệnh truy sát bị huỷ rồi. Hôm đó cậu offline vội quá, nên mình không kịp báo. Sở dĩ Kiêu Dương Tự Hoả nhờ cậy Thịnh Thế Hoan Đằng ra tay vì mình đã bảo với anh ta người trong bức ảnh chính là cậu. Sau đó, anh ta tuyên bố huỷ bỏ lệnh truy sát trên kênh thế giới, giải thích do hiểu nhầm. Tô Tô, tên này nhìn thấy gái đẹp thì tít hết cả mắt vào, chứ chẳng nghĩa hiệp gì đâu, cậu đừng mắc lừa nhé!
Tô Liễu ngây người, nhưng chưa kịp tranh cãi với Doanh Vũ thì Minh Yểm tỉ tỉ đã gửi lệnh qua kênh tổ đội: “Tô Tô, Tiểu Thích, lên UT mau, phòng 433577, mật mã 5466.”
Trò chơi này cũng có công cụ chat giống như trong QQ, nhưng cũng chỉ có thể thông qua hình thức chat hoặc để lại lời nhắn, không hỗ trợ hệ thống chat voice, vì cậy mỗi lần họp mặt hoặc tác chiến với quy mô lớn, các game thủ vẫn chọn cách lên UT.
Vừa đăng nhập, Tô Liễu đã vuốt mặt không kịp trước những lời mắng mỏ của các thành viên trong gia tộc.
Minh Yểm: “Tô Tô, bị người bắt nạt sao không bảo chị! Muốn tự chuốc lấy phiền muộn chắc.”
Sắc Như Xuân Hiểu: “Ba năm không gặp, Tô Tô của chúng ta đã thành mĩ nữ, đẹp tới mức công chúa xứ Tề đem lòng đố kị truy giết đêm ngày.”
Ngẫu Nhĩ Bà Tường Xuy Xuy Phong: “Đã yếu lại còn thích ra gió, thật ra chúng ta nên tuyên dương mới phải…”
Doanh Vũ: “Mọi người đừng coi thường Tô Tô, nàng là thái Thánh Mẫu, hết sức lương thiện!”
Tô Liễu đợi cả nhà mắng đủ mỗi người một câu, mới dám khẽ khàng: “Em sai rồi, đã khiến gia tộc nhà mình mất mặt.”
Lão Đại: “Tô Tô, có việc gì nhớ báo cả nhà một tiếng. Đừng giữ ý quá.”
Đôn Tại Tường Giác Đằng Hồng Hạnh: “Mặc dù mất liên lạc, nhưng các anh chị đều rất quan tâm tới em đó.”
Thiên Vi Thuỳ Xuân: “Sau này có chuyện đừng một mình âm thầm chịu đựng nhé!”
Lão Đại: “Ba cây chụm lại nên hòn núi cao, ắt sẽ giải quyết được.”
Minh Yểm: “Thôi lần này tha cho em nó. Tam cung lục bà, thất cô bát thẩm, chúng ta lên đường thôi. Tới chỗ NPC nhận huy chương gia tộc rồi chụp ảnh và đi chơi.”
Tô Liễu thở phào, nhân lúc mọi người không để ý liền chat riêng với Doanh Vũ, tìm hiểu sự thể. Đúng là Doanh Vũ không hề kể chuyện với mọi người, tại Hồng Hạnh huynh lướt diễn đàn, nhòm thấy lệnh truy nã có thưởng của bà cô Yêu Tinh, khiến cả đám tân nhân còn đang nỗ lực luyện cấp tức điên lên.
Đám người trong gia tộc của Tô Liễu tuổi đều không còn nhỏ, tự biết tình hình địch mạnh ta yếu, không thể đối đầu trực tiếp, nên đã bỏ tiền mua rất nhiều mặt nạ sát thủ (đeo vào thì sẽ giấu được quốc tịch, ID, đẳng cấp) và mai phục ở những nơi Yêu Tinh hay xuất hiện. Mười mấy người xông ra xử lí cô ta, đồng thời tẩu thoát thành công trước khi NPC thủ thành và đám đông xung quanh kịp phản ứng.
“Tô Tô, lát nữa mình gửi đoạn băng cho cậu xem, ha ha ha, nhìn cô ta ngốc chết đi được, chẳng kịp phản ứng gì cả, ngã rầm một cái.” Doanh Vũ nói đầy sung sướng.
Tô Liễu trầm tư hồi lâu, rồi mới nói: “Mười Nguyên Bảo một chiếc mặt nạ, lại chỉ dùng được một lần trong vòng nửa tiếng. Tiểu Thích ơi là Tiểu Thích, cái giá phải trả đắt quá. Thật ra, mình chỉ muốn mọi người chơi vui vẻ thôi, ai lại phải tốn tiền thế này.”
“Thấm tháp gì đâu, bà cô đó còn tiêu hao cả đống của nhằm phô trương thanh thế ấy chứ!” Doanh Vũ phản đối.
Tô Liễu mỉm cười, gửi tới bạn một loạt dấu chấm lửng.
Trò chơi là thế đấy, dẫu biết ơn đền oán trả, nhưng vẫn cần phải có 3T (tiền-tài-thế).
Mặt trăng phúng phính tựa chiếc bánh hamburger treo trên không.
Hai mươi mấy con người xúm xít quang NPC để nhận huy chương gia tộc rồi chụp hình lưu niệm trước tấm bia tuyên thệ.
_______________________________________________
¹ NC: là viết tắt phiên âm của hai từ phiên âm tiếng Trung “nao can” có nghĩa là “bại não”
/25
|