Tháng 9 mùa thu ở Đà Nẵng không thể hiện rõ, đúng hơn là ở đây chỉ có hai mưa, nóng phát bực và mưa đến phiền phức. Mela cà gục cà gật trên bàn học, dùng vở che miệng ngáp đến rách miệng vẫn không cưỡng lại cơn buồn ngủ. Tại sao lại học vào buổi chiều chứ?
Tiết văn là tiết Mela khoái nhất nhưng cuối cùng vẫn bị ru ngủ như bao đứa khác, sớm đã trúng “ lời hát ru con “ của cô giáo dạy văn.
Mela ngó ra cửa sổ, mấy cây bàng trong sân đã rụng dần lá, mà có còn cũng chỉ là cái màu nâu nâu đen đen thê lương, buồn thảm chết đi được. Tiếng nói lúc trầm lúc bổng của cô giáo làm Mela rơi vào mơ mộng.
” Ngày xưa thật xưa, có một vị tiểu thư của một dòng dõi quý tộc lâu đời tại Vương quốc Anh. Nàng ta tên là Camilla. Nghe đồn nàng ta có mái tóc màu trắng lấp lánh, đôi mắt màu đỏ của hổ phách. Nhưng vị tiểu thư kia sức khỏe lại không được tốt, chỉ có thể ở mãi trong lâu đài của gia tộc. Lại nghe đồn tiểu thư kia có làn da rất trắng, nó không giống màu trắng của tuyết mà mỏng manh và mờ ảo như sương mù vậy, một làn da đẹp khó mà diễn tả bằng lời.Cuộc sống của nàng tiểu thư cứ vậy mà trôi qua thật lặng lẽ, cho đến một ngày vị tiểu thư phải đi gặp vị hôn phu mà ba mẹ đã sắp xếp cho cô. Camilla giận dữ vì điều đó và lén rời đi trong đêm tối. Không ai biết tiểu thư đi đâu, vài năm sau đó, người thân của tiểu thư Camilla dần chết đi hết vì bệnh tật và thời gian tuổi tác. Khi người anh trai sắp lìa đời thì Camilla trở về, cô vẫn xinh đẹp như lúc bỏ đi, làn da của cô thậm chí còn xinh đẹp hơn trước. Đáng tiếc đôi mắt màu hổ phách của Camilla đã không còn bóng dáng của một vị tiểu thư nữa mà đã trở nên sâu lắng và tĩnh lặng giống mặt nước mùa thu, nét mặt Camilla không dịu dàng, ngọt ngào như trước nữa, nó mang chút lặng lẽ và u buồn.
Ngày đưa tang anh trai Camilla, người ta thấy bóng dáng vị tiểu thư xinh đẹp đứng bên cửa sổ, mắt nhìn vào hư không đầy trầm tư.
Kể từ ngày đó, mọi người chỉ thấy tiểu thư sống trong suốt trong lâu đài của mình cùng người hầu nữ và quản gia trung thành. Dần dần sau này, người ta quen lãng đi sự tồn tại của Camilla. Chẳng ai biết cô sống hay chết, người lớn chỉ dặn con nít
Tiết văn là tiết Mela khoái nhất nhưng cuối cùng vẫn bị ru ngủ như bao đứa khác, sớm đã trúng “ lời hát ru con “ của cô giáo dạy văn.
Mela ngó ra cửa sổ, mấy cây bàng trong sân đã rụng dần lá, mà có còn cũng chỉ là cái màu nâu nâu đen đen thê lương, buồn thảm chết đi được. Tiếng nói lúc trầm lúc bổng của cô giáo làm Mela rơi vào mơ mộng.
” Ngày xưa thật xưa, có một vị tiểu thư của một dòng dõi quý tộc lâu đời tại Vương quốc Anh. Nàng ta tên là Camilla. Nghe đồn nàng ta có mái tóc màu trắng lấp lánh, đôi mắt màu đỏ của hổ phách. Nhưng vị tiểu thư kia sức khỏe lại không được tốt, chỉ có thể ở mãi trong lâu đài của gia tộc. Lại nghe đồn tiểu thư kia có làn da rất trắng, nó không giống màu trắng của tuyết mà mỏng manh và mờ ảo như sương mù vậy, một làn da đẹp khó mà diễn tả bằng lời.Cuộc sống của nàng tiểu thư cứ vậy mà trôi qua thật lặng lẽ, cho đến một ngày vị tiểu thư phải đi gặp vị hôn phu mà ba mẹ đã sắp xếp cho cô. Camilla giận dữ vì điều đó và lén rời đi trong đêm tối. Không ai biết tiểu thư đi đâu, vài năm sau đó, người thân của tiểu thư Camilla dần chết đi hết vì bệnh tật và thời gian tuổi tác. Khi người anh trai sắp lìa đời thì Camilla trở về, cô vẫn xinh đẹp như lúc bỏ đi, làn da của cô thậm chí còn xinh đẹp hơn trước. Đáng tiếc đôi mắt màu hổ phách của Camilla đã không còn bóng dáng của một vị tiểu thư nữa mà đã trở nên sâu lắng và tĩnh lặng giống mặt nước mùa thu, nét mặt Camilla không dịu dàng, ngọt ngào như trước nữa, nó mang chút lặng lẽ và u buồn.
Ngày đưa tang anh trai Camilla, người ta thấy bóng dáng vị tiểu thư xinh đẹp đứng bên cửa sổ, mắt nhìn vào hư không đầy trầm tư.
Kể từ ngày đó, mọi người chỉ thấy tiểu thư sống trong suốt trong lâu đài của mình cùng người hầu nữ và quản gia trung thành. Dần dần sau này, người ta quen lãng đi sự tồn tại của Camilla. Chẳng ai biết cô sống hay chết, người lớn chỉ dặn con nít
/4
|