Chương 11: Tối nay không cho phép cô đi.
“An Nhược, nếu tôi không khiến cô phải cầu xin lên giường của tôi, tôi không phải là đàn ông!”.
Đột nhiên nghe anh ta nói như vậy, An Nhược giật mình trong lòng.
Đường Ngọc Thần là hạng người gì cô không biết, nhưng từ trong lời nói của anh ta, cô có thể nghe ra được sự uy hiếp của anh ta một cách rõ ràng.
Suy cho cùng, cô mới ra đời không lâu, chỉ là cô gái vừa đầy 20 tuổi mà thôi.
Đối với loại người có thân phận có địa vị có thủ đoạn như Đường Ngọc Thần, trong lòng cô không thể nào không sợ.
An Nhược càng nghĩ lại càng sợ.
Sắc mặt cô tái nhợt, nhưng sự quật cường trong lòng khiến cô mãi mãi không chịu thua.
Cô đứng thẳng lưng, lạnh lùng nói: “Anh nói xong chưa? Nói xong rồi thì ra ngoài đi, tôi cần nghỉ ngơi”.
Đường Ngọc Thần chẳng những không đi mà còn thoải mái ngồi lên giường, tư thế nhàn nhã.
“Ở đây đều là của tôi, tôi muốn ở phòng nào thì ở phòng đó, cô quản tôi?”.
An Nhược không tìm được từ ngữ phản bác anh, thấy anh không định rời đi, cô rất muốn nói, anh không đi tôi đi.
Nhưng cô có thể đi đâu?
Cô đã gả cho Đường Ngọc Thần rồi, mãi mãi cũng không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của anh ta, cho dù đổi phòng, anh ta cũng có thể khốn nạn đuổi theo.
Nói không chừng còn có thể khiến anh ta tức giận rồi làm ra chuyện gì đó làm tổn thương cô.
An Nhược không đi tắm, cũng không nói chuyện, cô lấy một cái áo khoác mặc vào, ngồi bên kia giường, lãng phí thời gian với anh ta.
Đường Ngọc Thần liếc mắt nhìn bóng lưng cứng ngắc của cô một cái, nở nụ cười châm chọc.
Đúng là một người phụ nữ bướng bỉnh, tính tình vừa thối vừa cứng.
Anh muốn nhìn xem, cô có thể duy trì tư thế đó mà ngồi cả đêm hay không.
Đường Ngọc Thần kéo chăn ra, thoải mái nằm trên giường, nhắm mắt ngủ.
Nhận thấy động tác của anh ta, An Nhược ưỡn lưng càng thẳng.
Một lát sau, cô nghiêng đầu nhìn Đường Ngọc Thần, anh ta đang nhắm mắt, không biết đã ngủ chưa.
Xem ra, đêm nay anh ta không định rời đi.
An Nhược nhẹ nhàng đứng dậy, quyết định đến phòng ngủ khác ngủ một đêm, vừa mới nhúc nhích thì người đàn ông đột nhiên hừ nhẹ nói: “Đi đâu?”.
“…”.
“Tối nay không cho cô ra khỏi phòng này một bước”.
An Nhược nắm chặt tay, nhịn không được tức giận nói: “Anh cố ý không cho tôi ngủ!”.
Đường Ngọc Thần cười đắc ý, lại gợi đòn: “Cô nói đúng”.
An Nhược chán nản, muốn liều lĩnh đi ra ngoài thì giọng nói như ma quỷ của người đàn ông lại vang lên: “An Nhược, đừng cho rằng tôi không dám làm gì cô”.
“…Chúng ta ký hợp đồng rồi”. An Nhược kinh ngạc nói.
Đường Ngọc Thần híp mắt, tà mị liếc nhìn cô: “Hợp đồng? Người phụ nữ ngây thơ, cô cho rằng một bản hợp đồng là có thể ràng buộc tôi?”.
An Nhược lần đầu tiên biết cái từ “độc ác” này là được chế tạo đặc biệt cho người như Đường NGọc Thần.
Cô muốn hét lên, muốn chửi ầm lên.
Nhưng cô nhịn được.
Đấu với anh ta, cô chắc chắn thua.
Nếu có thể không cho anh ta động vào cô thì tức một chút có tính là gì.
An Nhược ngoan ngoãn ngồi trở về, bóng lưng cô đơn không thẳng nữa, mà mệt mỏi cong lại.
Người đàn ông nhìn hết vào mắt, khóe miệng hơi nhếch, ánh mắt lạnh lùng vô tình.
Đối phó với phụ nữ không nghe lời, anh ta chưa bao giờ biết đến nhân từ và nương tay.
Anh ta nhất định sẽ khiến cô biết, kết cục khi đối nghịch với anh ta tuyệt đối cô không chịu nổi.
An Nhược không dám ra khỏi phòng ngủ, cũng không dám nằm xuống ngủ chung với Đường Ngọc Thần.
Nhưng cô rất buồn ngủ, mệt mỏi quá, cần được nghỉ ngơi.
Nhưng ý chí mạnh mẽ vẫn chống đỡ cho cô tỉnh táo.
/1026
|