Chương 17: Mười tám tầng địa ngục.
Nhưng mà cái kiểu nước lèo trong vắt, không son không phấn, nhỏ nhắn xinh xắn thanh thuần này, đúng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Ánh mắt của mọi người đều dồn lên người An Nhược, cô không chịu nổi ánh mắt nóng rực của bọn họ, chỉ đành cúi đầu cụp mắt.
Đường Ngọc Thần vô cùng quen thuộc với nơi này, anh ta có thể nói là vương giả ở đây.
Ở chỗ này, anh không cần chào hỏi bất cứ kẻ nào, cứ làm theo ý mình, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều tràn đầy phong phạm vương giả.
An Nhược ngồi cùng anh trên chiếc ghế salon bằng da thật, nét mặt tuy rất bình tĩnh, thạt sự trong lòng rất yếu ớt.
Cô biết chỗ này cô không nên tới, nhưng cô vẫn cố chấp đi theo.
Cô gái phục vụ chuẩn bị hai chai rượu vang đỏ năm 88 cho Đường Ngọc Thần, chất lỏng màu đỏ hồng rót vào cái ly chân dài, phát ra ánh sáng đẹp lạ thường.
Đường Ngọc Thần bưng ly rượu lên, đặt bên môi lắc lắc, rồi bỗng đặt viền ly lạnh như băng lên cánh môi đầy đặn của An Nhược.
“Uống”.
An Nhược ngơ ra, lập tức cẩn thận tránh ra một chút: “Tôi không biết uống rượu”.
Người đàn ông nhìn cô chằm chằm, khóe môi cười yếu ớt, nhưng không nói lời nào.
Dưới cái nhìn soi mói của anh, An Nhược thua trận.
Cô đưa tay lên muốn nhận lấy ly rượu, nhưng Đường Ngọc Thần lại tách tay cô ra, một lần nữa đặt ly kề môi cô.
Cái miệng nhỏ khẽ nhếch lên, cô chỉ có thể uống rượu trên tay anh, bất kể thứ rượu tinh khiết và thơm tho vào trút vào trong cổ họng cô thì đều có vị cay xè.
Đường Ngọc Thần cố ý đối nghịch với cô, bắt đầu nghiêng ly, ngốn từng ngụm rượu vào trong miệng An Nhược, cô nhíu mày, lẩm bẩm uống xong rồi, uống một ngụm cuối cùng, cô chợt quay đầu đi, che miệng ho khan kịch liệt.
“Vị thế nào?”. Người đàn ông đặt bàn tay to trên lưng cô, nhẹ nhàng xoa, nhưng đang giúp cô thuận khí, hoặc như ám chỉ mập mờ.
An Nhược lắc đầu, không biết là bị sặc hay là say, khuôn mặt nhỏ trắng đỏ ửng: “Tôi uống không quen”.
Người đàn ông cong môi cười, tự tay rót một ly whisky, nửa ly, không nhiều không ít, nhưng nửa ly cũng có hàm lượng cồn rất cao.
“Nếm thử cái này nữa”.
An Nhược vội vàng lắc đầu: “Tôi không thể uống nữa”.
Đường Ngược Thần lắc lắc ly rượu, cười nhạt: “An Nhược, cô không muốn nối lại hợp tác với An thị nữa à?”.
“Nhưng mà…uống nữa tôi sẽ say”.
“Sợ cái gì, có tôi ở đây, cô uống say cũng không ai dám động đến cô”. Đương nhiên, trừ anh ra.
Ánh mắt An Nhược lóe lên, có hơi động lòng.
Nếu như chỉ uống một ly rượu là có thể nối lại hợp tác với An thị, thế này cũng rất có lợi.
“Được, tôi uống”.
Đường Ngọc Thần đột nhiên lắc đầu cười: “Thời gian suy nghĩ của cô quá lâu, tôi đổi ý kiến rồi”.
Anh vỗ tay một cái, lập tức có cô phục vụ đưa lên mười tám ống nghiệm đựng rượu.
Trong mỗi cái ống nghiệm đều đựng một màu rượu khác nhau, muôn màu muôn vẻ dưới ánh đèn, chiết xạ ra ánh sáng rực rỡ mê người.
“Đây là đặc dản của Danh Điển, nhưng mà tên khó nghe, gọi là “mười tám tầng địa ngục”, nhưng mỗi loại rượu uống vào đều có mùi vị rất tuyệt diệu. Nếu cô uống hết đống này, tôi sẽ đồng ý tiếp tục hợp tác với An thị”.
Đường Ngọc Thần nói nhẹ như mây bay, An Nhược lại trắng bệch cả mặt.
Mười tám tầng địa ngục, nghe cái tên thôi cũng khiến lòng người ta phát lạnh.
Uống đống này vào, cô nhất định sẽ chết mất!
“Cho cô năm phút đồng hồ để uống xong hết toàn bộ, nếu không, cô sẽ không còn cơ hội nữa”. Người đàn ông nhếch môi, cười ba phần tà mị, ba phần ác liệt, còn có một phần xấu xa.
An Nhược hiểu, đây thật sự là cơ hội cuối cùng của cô rồi.
Cô hít sâu một hơi, lấy một ống nghiệm xuống, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
/1026
|