Chương 2: Tự tay hủy hoại cô.
Cô vùng vẫy, khóc lóc cầu xin tha thứ.
“Dừng tay, cầu xin anh dừng tay…a…”.
Cơ thể dường như bị xé rách ra, đau đến mức sắc mặt cô trắng bệch…
Mỗi một động tác của người đàn ông đối với cô mà nói, đều là sự nhục nhã.
An Nhược cắn chặt môi, không hề khóc nữa, giờ phút này, cô thật sự đã cảm nhận được như thế nào gọi là sống không bằng chết rồi.
…
Trời tối.
An Nhược tỉnh lại từ cơn hôn mê, trong phòng đã sớm không còn thấy bóng dáng của Đường Ngọc Thần.
Quần áo rơi lả tả trên mặt đất, trong phòng vẫn còn quanh quẩn mùi hương tình ái.
Cho thấy sự nhục nhã và kinh khủng của tối qua.
Bên giường có đặt một bộ quần áo, là chuẩn bị cho cô.
An Nhược nuốt nước mắt vào trong, cắn môi thật chặt, nhanh chóng mặc quần áo tử tế vào.
Cái chỗ này, một giây cô cũng không muốn ở thêm nữa, cô muốn kiện Đường Ngọc Thân, muốn anh ta phải trả giá thật thê thảm!
Ánh mắt cô bỗng nhiên rơi trên bản hợp đồng trên bàn, Đường Ngọc Thân đã ký, một suy nghĩ hiên lên trong đầu cô, cô nhất thời hiểu ra được gì đó.
Sắc mặt An Nhược trắng bệch, nhanh chóng cầm lấy bản hợp đồng phi về nhà.
Làm như có hẹn trước vậy, ngày hôm nay cả chú, thím, và chị họ đều đang ngồi trong phòng khách.
Thấy An Nhược đã về, An Minh Khải vội vàng bước tới cướp lấy bản hợp đồng trong tay cô, nhìn thấy chữ ký ở trên đó, ông ta lập tức cười tươi như hoa.
“Nhược Nhược à, con lợi hại thật, thành công giúp chú ký thành công mối làm ăn này. Con muốn chú cảm ơn con thế nào, chú mua quà cho con nhé có được không?”.
“Thật sự…là chú!”. An Nhược chấn động toàn thân, ánh mắt khó tin.
Khó trách ông ta bảo cô đi ký hợp đồng, thì ra là vì bán nữ cầu vinh!
Thấy sắc mặt An Minh Khải không có vẻ gì là áy náy, An Nhược lạnh lòng nói: “Chú, mặc dù con không phải con gái ruột thịt của chú, nhưng dù gì cũng là cháu ruột của chú. Sao chú có thể đối xử với con như vậy, lương tâm của chú bị chó cắn rồi sao?!”.
An Minh Khải đột nhiên xám mặt lại: “An Nhược, đây là giọng điệu nói chuyện với trưởng bối của con sao?”.
“Tôi không có trưởng bối như chú!”.
Uổng công cô còn cả kích ông ta vì đã nuôi cô và em trai lớn lên, lại còn xem ông ta là người thân nhất trong lòng mình nữa chứ.
Không ngờ vì một mối làm ăn mà tự tay bán cô cho người ta mất.
An Nhược rất hận, nhưng càng đau lòng nhiều hơn, đau lòng vì bị người thân bán đứng.
Từ Tuệ Văn vẫn luôn không thích An Nhược, bà ta bỗng nhiên đứng dậy, chỉ vào cô mắng to: “An Nhược, cô quá bất hiếu! Tôi và chú cô đưa chị em cô về nuôi nấng, cô không cảm kích chúng tôi thì thôi, bây giờ còn nói chuyện như vậy, cái đồ vong ân phụ nghĩa hung ác độc địa này!”.
“À, tôi vong ân phụ nghĩa? Là mấy người bán nữ cầu vinh, mấy người đã làm gì, trong lòng mấy người biết rõ!”.
An Nhược nhịn một bụng tức giận, cô không phát tiết ra ngoài, cảm giác muốn chết.
“Mấy người biết rõ Đường Ngọc Thân sẽ đối xử với tôi như vậy, còn lừa tôi đi, rốt cuộc lòng dạ của mấy người làm bằng gì vậy, vì một mối làm ăn mà có thể tự tay hủy hoại tôi sao?”.
Càng nghĩ, trong lòng An Nhược càng khó chịu.
Nước mắt vẫn luôn nhẫn nhịn cũng không nhịn được nữa mà chảy ra.
Từ sau khi cha mẹ qua đời, cô chưa từng đau lòng khổ sở như vậy.
“Được rồi, chẳng phải chỉ thất thân thôi sao, em ấm ức cái gì”.
Chị họ An Tâm không nhịn được mà trừng mắt nhìn cô, giọng điệu thả lỏng: “An Nhược, em lên giường với người đàn ông như Đường Ngọc Thân, em không chịu thiệt chút nào hết đó. Em biết có bao nhiêu người phụ nữ muốn bò lên giường Đường Ngọc Thân không? Cơ hội lần này dành cho em, xem như là hời cho em rồi”.
An Nhược chán nản, cảm giác thắt chặt và đau đớn trong lồng ngực.
/1026
|