Boss Chỉ Cưới Không Yêu: Vứt Bỏ Cô Vợ Vô Giá
Chương 23: Tôi không có hứng thú! Nói xong, ánh mắt không ngừng được mà dừng lại trên người An Nhược
/1026
|
Chương 23: Tôi không có hứng thú!
Nói xong, ánh mắt không ngừng được mà dừng lại trên người An Nhược. Không ngoài dự đoán, anh nhìn thấy khóe miệng cô nhếch lên nụ cười châm chọc. Anh thật sự muốn biết, cô sẽ phản bác lại như thế nào.
Nhưng An Nhược không có phản bác lại. Cô nhìn Lisa, nhàn nhạt cười: “Tiểu thư Lisa, xin hỏi, cô lấy tư cách gì để quản chuyện của tôi và anh ta?”
Lisa ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt đắc ý nói: “Chỉ bằng chuyện tôi là người phụ nữ của Thần.”
An Nhược cũng không muốn nói thêm gì nữa với người phụ nữ này, cô liền tránh sang một bên mà đi, khinh thường mà nói thêm một câu: “Tiểu thư Lisa, đừng quên thân phận của mình.”
Lisa ngẩn người, lúc này mới chợt nhận ra ẩn ý trong lời nói của cô.
Hứ, có gì đặc biệt hơn chứ?!
Sớm muộn gì cái vị trí Đường gia thiếu nãi nãi sẽ là của cô ta.
An Nhược trở về phòng ngủ, lập tức lên mạng kiểm tra tiền tiết kiệm trong ngân hàng.
Tổng cộng còn 3 vạn.
Số tiền này, đủ cho cô tiêu hơn nửa năm.
Nếu cô muốn rời khỏi Đường Ngọc Thần, cần phải tìm công việc, lúc đó mới có thể tiết kiệm tiền, mới có thể đón Tiểu Cát tới ở với cô.
An Nhược cong môi vẽ một bức tranh tương lai tốt đẹp, cuộc sống tự do, hạnh phúc, khóe miệng không nhịn được gợi lên một nụ cười.
Đường Ngọc Thần đẩy cửa đi vào liền nhìn thấy cô đang cười.
Tầm mắt của anh rơi trên màn hình máy tính liền nhìn thấy cô đang xem cái gì.
Cô gái này, mới chỉ có 30.000 đã có thể khiến cô ngồi cười ngốc đến vậy, cô có thể đừng thỏa mãn như vậy được không.
“Có chút tiền đấy thôi sao? Cho cô một cơ hội kiếm tiền, một đêm 10 vạn, cô có làm không?”
Giọng người đàn ông đột nhiên vang bên tai khiến An Nhược hoảng sợ. Cô giật mình nghiêng đầu, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Đường Ngọc Thần. Không biết anh đứng ở phía sau cô lúc nào, một tay đặt ở thành ghế phía sau lưng cô, cúi đầu, khoảng cách với khuôn mặt cô thật gần.
An Nhược vội tắt màn hình, đứng dậy rời ra khỏi anh.
“Tôi nhớ tôi đã khóa cửa, anh vào bằng cách nào?” An Nhược nhíu mày hỏi.
Đường Ngọc Thần đứng dậy khoanh tay nhìn cô, nhàn nhạt cười: “An Nhược, cô có cần sợ tôi như vậy không?”
Cô không sợ anh, chỉ sợ anh sẽ làm xằng làm bậy.
“Với đề nghị vừa rồi của tôi, cô có thể suy xét một chút.” Đường Ngọc Thần nói với vẻ tự tin.
Ở trong suy nghĩ của anh, không có phụ nữ không yêu tiền. Dù An Nhược bài xích anh đến vậy, không chừng vì tiền cũng sẽ thỏa hiệp.
An Nhược cười nhạo một tiếng: “Cái giá này không tồi, chỉ là tôi nghĩ người phụ nữ khác sẽ có hứng thú. Anh còn không có trả lời tôi, anh vào bằng cách nào?”
Đường Ngọc Thần cười cười: “Đây là nhà tôi, tôi tự nhiên có thể vào dễ như trở bàn tay.”
“An Nhược, cô không phải thiếu tiền tiêu chứ?”
Đường Ngọc Thần bước tới gần cô một bước, cô liền lùi ra sau một bước.
“Tôi có thiếu không, không quan hệ gì tới anh.”
Đường Ngọc Thần bước tới trước mặt cô, phía sau lưng An Nhược lúc này là bức tường, cô không còn đường lui nữa.
Đường Ngọc Thần chống hai tay lên tường, ngăn cản cô tránh đi, ánh mắt mị hoặc không chớp nhìn vào cô. An Nhược vội vàng dời tầm mắt, cô không có cái dũng khí đối mắt với anh.
“Hay là như vậy đi…” Đường Ngọc Thần ghé sát tai cô, trầm giọng nói: “Tôi cho cô 100 vạn, cô chủ động khiến tôi hài lòng một lần.”
An Nhược muốn đẩy anh ra, hai tay lại không muốn chạm vào thân thể anh, chỉ có thể cố gắng ép người sát vào tường.
“Tôi nói, tôi không có hứng thú!”
“Thật sự không có?” Đôi môi mỏng của anh chậm rãi đưa sát vào mặt cô, thiếu chút nữa đụng vào đôi môi cô.
An Nhược như ngừng thở, nhàn nhạt nói: “Đường Ngọc Thần, Lisa đang ở bên ngoài chờ anh, anh muốn để cô ta tức giận sao?”
Người đàn ông cười nhạo: “Đừng tự cho mình là thông minh.”
Ở trong mắt anh, Lisa có thể tính là gì chứ, thái độ của cô ta thế nào có quan hệ gì tới anh.
/1026
|