Chương 29: Thế này mới gọi là hôn!
“Thần thiếu, tôi cầu xin anh, tôi không thể không có Tiểu Cát, anh muốn phạt cứ phạt tôi, cầu xin anh tha cho thằng bé…”
An Nhược cả mặt đẫm nước mắt, trong lòng An Cát vô cùng khó chịu, như là có người dùng dao đâm vào người cậu, đau đến mức tưởng chết tới nơi.
“Chị… đừng cầu xin hắn… để em… chết đi…”
“Em không được chết!” Giọng An Nhược đầy vẻ khiếp sợ. Tiếng kêu này của cô thương tâm đến mức khiến người ta cảm thấy gai lòng.
Đường Ngọc Thần cúi người dùng một ngón tay nâng cằm cô lên, nhìn vào khuôn mặt nhỏ đẫm nước mắt của cô mà nhẹ nhàng cười nói: “An Nhược, cô vừa mới nói nếu tôi buông tha cho thằng nhóc đó, tôi muốn gì cô cũng đồng ý sao?”
An Nhược vội vàng gật đầu: “Đúng, cái gì cũng đồng ý!”
“Từ bỏ sự kiêu ngạo của cô, nguyên tắc của cô cũng như trinh tiết của cô sao?”
“Đúng!” Cô khẳng định.
Chỉ cần Tiểu Cát bình an, những điều đó có thể từ bỏ.
Đường Ngọc Thần hài lòng, anh kéo cô lại phía mình, An Nhược không biết anh ta muốn làm cái gì, chỉ đành thuận theo mà đi tới ngồi xuống bên cạnh anh.
Người đàn ông vuốt ve đôi tay mịn màng của cô, ánh mắt đen mị hoặc nhìn cô khàn khàn nói: “Nếu tôi muốn cô lấy lòng tôi, cô làm được sao?”
An Nhược ngẩn người, khuôn mặt trắng bệch vì giận dữ, vì xấu hổ.
Ở chỗ này lấy lòng anh sao?
Chỗ này có nhiều người như vậy, anh là cố ý muốn làm nhục cô sao? Muốn cô khó xử sao?
An Nhược quay đầu nhìn An Cát thở ngày càng khó khăn thì ánh mắt bỗng trở nên kiên định.
“Được.”
Không chút do dự, An Nhược ôm lấy cổ Đường Ngọc Thần, run rẩy hôn lên đôi môi mỏng gợi cảm của anh.
Cô chưa từng chủ động hôn, chỉ có thể dựa vào tưởng tượng của mình mà hôn môi với anh, giống như một đứa trẻ con chưa hiểu mà làm một cách lung tung tùy tiện nhưng mà dáng vẻ non nớt đáng yêu khiến anh không thể chán ghét được.
Đường Ngọc Thần rũ mắt, anh mắt thâm trầm nhìn cô.
An Nhược nhẹ nhàng nhắm mắt, lông mi cong dài run nhẹ nhẹ giống như một đôi cánh bườm màu đen chập chờn trên nền tuyết trắng, tạo nên một phong cảnh tuyệt mỹ.
Có một giọt nước mắt đọng trên cánh mi, vì sự rung động mà rơi xuống, chảy dọc theo khuôn mặt nhỏ lạnh lẽo của cô, lan xuống nơi giao nhau của hai đôi môi, khiến anh đột nhiên nếm được hương vị của nước mắt.
Hương vị nhàn nhạt, mang theo một loại bi thương…
Ánh mắt Đường Ngọc Thần tối lại, đen đến dọa người.
Anh đưa tay giữ chặt gáy cô, biến bị động thành chủ động, gia tăng cho nụ hôn này.
So với sự khờ khạo của cô, anh hôn thuần thục hơn nhiều.
Một nụ hôn dài chậm rãi kết thúc, Đường Ngọc Thần chậm rãi nói: “Nhớ kỹ, thế này mới gọi là hôn!”
An Nhược mặt đỏ bừng, ánh mắt nôn nóng: “Được, tôi nhớ rõ, hiện giờ anh có thể cứu Tiểu Cát chưa?”
Đường Ngọc Thân buông cô ra, ngón tay thon dài gạt một sợi tóc tán loạn trên trán cô ra sau tai, động tác thân mật yêu thương.
Anh vỗ nhẹ tay, lập tức có người đặt bình thuốc phun vào miệng An Cát. An Cát hít được mấy hơi thuốc, hơi thở lúc này mới chậm rãi bình thường trở lại.
“Tiểu Cát, em thấy thế nào? Hiện giờ có thấy đỡ hơn chút nào không?” An Nhược nắm tay em trai, quan tâm hỏi.
“Chị, em đỡ hơn nhiều rồi.” An Cát dựa trên người cô, cảm nhận hơi âm từ người cô. Đây là đi qua đau thương sẽ không muốn rời xa.
Cho đến giờ phút này, trái tim An Nhược mới bình tĩnh trở lại.
Cô ôm chặt Tiểu Cát, trong lòng vẫn cảm thấy lo sợ, may mắn Tiểu Cát không có việc gì, bằng không cô cũng không biết nên làm thế nào.
Đường Ngọc Thần nhìn chằm chằm hai chị em cô, An Cát nhìn thẳng vào ánh mắt của anh.
/1026
|